Vương Phi Như Thủy
-
Chương 28: Trở về Nam Vũ quốc
"Vương, Dạ Ảnh đã về." Ngân Nguyệt ngửa cổ nói với người đang vắt vẻo nằm trên mái nhà sưởi nắng. Tóc dài tùy ý xõa tung, làn da trắng dưới ánh nắng lại càng thêm hồng hào khỏe mạnh. Mắt phượng tà mị khẽ nhắm lại hưởng thụ, hàng mi đen dày cong vút. Môi hồng gợi cảm khẽ nhếch lười biếng nhả ra một câu ngắn gọn.
"Đã tới chưa?" Này là ý hỏi Dạ Ảnh đã vào tới chưa ấy hả? Ngân Nguyệt thật sự muốn xông lên mái nhà đánh người nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng trả lời đầy đủ "Đang ở sân của Xích Nhi, rất nhanh sẽ về tới."
Nghe được câu trả lời, nam nhân nằm trên mái nhà cũng không lên tiếng nữa tiếp tục thích ý sưởi nắng. Ngân Nguyệt bên dưới nhìn nhìn hắn trong lòng cảm thán thật dài. Nghiêm túc mà nói..cái khuôn mặt này khiến người ta rất muốn phạm tội, lại còn bày ra bộ dáng khêu gợi như vậy.. Hồng y hờ hững khoác ngoài, bên trong chỉ có một lớp trung y mỏng trắng muốt. Cổ áo rộng mở, mơ hồ còn có thể nhìn thấy xương quai xanh. May mắn..Ngân Nguyệt hắn đây quang minh lỗi lạc, không phải kẻ thích nam sắc. Nếu không nhìn cảnh này sẽ không nhịn được mà chạy tới bất chấp tất cả ăn hắn sạch sẽ gọn gàng..
Trong lúc Ngân Nguyệt còn bận oán thầm,Dạ Ảnh đã về tới nghiêm túc quỳ xuống phục mệnh."Vương, thuộc hạ đã trở lại. Mị Cơ cô nương cũng đã an toàn về tới nơi ở của nàng. Sau khi tận mắt chứng kiến nàng đi vào phòng mới quay về."
"Có gì bất thường không?" Hiên Viên Ngạo Thiên không nhanh không chậm mở miệng hỏi. Nhưng ngữ điệu đã không còn lười biếng, cụt lủn như khi nãy.
"Đã kiểm tra kỹ. Không có gì bất thường." Chợt nhớ tới lời Tuyết Liên ban nãy, Dạ Ảnh mới lôi từ trong ngực ra một hộp gấm dùng lực một chút khiến nó bay lên chỗ Hiên Viên Ngạo Thiên."Còn việc này, Tuyết Liên nhờ thuộc hạ chuyển lời tới ngài rằng vài hôm nữa các nàng sẽ đi tới Nam Vũ Quốc. Nếu ngài có chuyện gì cứ cầm vật này tới Tàng Bảo Lâu tại thành Nam Kỳ. Nàng sẽ tự mình tới."
Rời đi? Hiên Viên Ngạo Thiên có chút nghi hoặc mở ra chiếc hộp gấm nhỏ. Bên trong là một khối ngọc bội trắng muốt chạm trổ hoa đào cùng một tờ giấy nhỏ. Đọc xong nội dung viết trên đó,Hiên Viên Ngạo Thiên bất đắc dĩ cười cười. Song cũng không nói gì thêm mà chỉ đơn giản phân phó "Ngân Nguyệt! Ngươi đi an bài tốt những việc còn lại, tiện thu xếp cho Xích Nhi. Dạ Ảnh! Truyền tin cho phụ hoàng ta nói rằng chậm nhất năm ngày nữa có thể hồi kinh."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh. " Ngân Nguyệt cùng Dạ Ảnh nghe xong mệnh lệnh liền nhanh chóng lui xuống. Hiên Viên Ngạo Thiên một mình nằm trên mái nhà vân vê ngọc bội trong tay, không biết đang nghĩ gì chỉ thấy hắn khóe miệng nở nụ cười tươi tắn đến khó hiểu.
Điệp Uyển.
Hàn Vu Thủy sau khi để cho Tuyết Liên tiễn Dạ Ảnh ra về thì trực tiếp xuống phòng bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Tiểu Mỹ như đã hứa, sau đó sai Ngân Sương để mắt tới nó. Bản thân tự mình thay đổi quần áo, chỉ mặc một lớp áo trong đơn giản thoải mái,rửa mặt chải tóc rồi lên giường nghỉ ngơi. Một giấc này ngủ thật sâu, thẳng tới tờ mờ sáng mới tỉnh.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Ngân Sương vừa hay bưng tới nước lá chè xanh cùng một chậu nước sạch, khăn mềm thì thấy nàng bước ra.
"Giờ nào rồi?"
"Mới giờ Dần một khắc, tiểu thư thức thật sớm." Trong lúc nàng rửa mặt súc miệng, Ngân Sương đi tới tủ lấy ra một bộ y phục rồi đứng một bên chờ đợi. Hàn Vu Thủy không phải chân chính người thế giới này, cho nên đối với việc để người khác phục vụ vệ sinh cá nhân khi mình vẫn khỏe mạnh thực sự không quen nổi. Sau vài lần liền quyết tâm tự mình làm, chỉ cho các nàng giúp chải tóc hay mặc những y phục phức tạp. Ngân Sương cùng Tuyết Liên ban đầu còn cảm thấy khó xử bởi trong nhận thức của các nàng, tiểu thư là chủ tử hẳn phải để các nàng hầu hạ mới đúng. Nhưng lâu dần cũng hình thành thói quen, tiểu thư muốn vậy các nàng liền cũng thuận theo.
Rửa mặt xong xuôi, Hàn Vu Thủy tới ngồi trước gương để Tuyết Liên Ngân Sương giúp nàng chải tóc. Tay nghề của hai nha đầu này thật tốt, chỉ vấn nhẹ nhàng một kiểu tóc đơn giản thoải mái theo ý nàng. Búi tóc nhỏ vắt ngang cài một chiếc trâm hoa phù dung bằng linh thạch màu cánh sen tươi tắn buông xuống hàng dây kết trân châu. Cùng màu với áo khoác ngoài nàng đang mặc, chếch bên trái dưới búi tóc là châu hoa bằng ngọc như ý trắng muốt. Cành lá tinh xảo khéo léo lại không cầu kỳ rối mắt, nhẹ nhàng mà không mờ nhạt, vừa đủ thanh nhã phiêu dật.
Vừa lòng soi mình trong gương, lúc này nàng mới quay ra hỏi chuyện chính "Tuyết Liên, tin tức bên kia thế nào rồi?"
"Dạ, tin tức vừa mới về tới nói rằng chiến sự đã bình ổn. Vương gia cùng thế tử trong vòng mười ngày nữa sẽ hồi kinh phục mệnh."
Mười ngày? Vừa vặn để nàng dư thời gian chuẩn bị đôi chút.
"Ngân Sương, giờ ta sẽ viết một phong thư, ngươi sai người bí mật đưa tới thủ lĩnh Hắc Kỵ Binh của Lâm Mộc Phong. Tuyết Liên đi an bài những chuyện khác theo kế hoạch những người khác tùy thời đợi mệnh. Xong xuôi sẽ bí mật xuất phát. Nhớ kỹ! Không được để lộ tung tích."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Nhìn bóng hai nàng đi xa, Hàn Vu Thủy trong lòng nghĩ tới vị thế tử huynh trưởng kia của thân thể này. Trong kí ức của nguyên chủ lưu lại, người này cùng với Túc Vương Lâm Mộc Phong, đích trưởng tử Trấn Quốc tướng quân Diêu Lân Trì được xưng tụng là Tam Vương. Dung mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí khái phi phàm lại một thân tài nghệ, văn võ song toàn. Làn da vì thường xuyên cùng Vũ vương gia Hàn Mặc hành binh ra trận mà rám nắng khỏe mạnh.
Theo lời tướng sĩ, trên chiến trường hắn sát phạt quyết đoán, thường ngày lại ôn nhuận như ngọc, không thiếu đi vài phần tiêu sái.Quan trọng là vô cùng sủng ái thân muội muội tức cỗ thân thể này mà hiện tại là nàng. Cả kinh thành không ai không biết Vũ vương thế tử Hàn Dự coi thân muội muội như bảo vật, sủng nàng hết mực. Tới nay đã gần hai mươi nhưng vẫn chậm trễ chưa nạp chính phi chỉ vì lo sợ muội muội bị khi dễ. Trong viện một nha đầu thông phòng cũng không có, thủ thân như ngọc. Chính là mục tiêu ngắm tới của hầu hết các thế gia tiểu thư trong thành.
Khoảng thời gian trước đây, vì biên quan có chiến sự khẩn cấp, Hoàng Đế hạ lệnh Vũ vương gia Hàn Mặc dẫn theo Hàn Dự cùng với Túc Vương Lâm Mộc Phong dẫn binh dẹp loạn. Núi lớn bảo hộ Hàn Vu Thủy đều không ở trong kinh mới tạo cơ hội cho vài kẻ nhân lúc này hãm hại chân chính Hàn Vu Thủy cùng mẫu thân nàng. Sau đó, chiến sự tạm thời bình ổn, Lâm Mộc Phong về kinh chuẩn bị cho đại hội anh hùng. Hàn Mặc cùng Hàn Dự ở lại biên quan trấn thủ thêm bốn năm đến nay mới chuẩn bị quay về.
Lúc này, tại biên quan giữa Nam Vũ quốc và Miêu quốc thập nhị tộc - Quan Mạc
Trong doanh trại của đại quân Nam Vũ quốc, nam tử thân mặc khôi giáp, đầu đội quan ngọc anh khí mười phần đang ngồi trước thư án. Trong tay cầm một bức thư, không rõ trong thư viết gì chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ trở nên ngưng trọng. Mày kiếm nhíu chặt, trong con ngươi lóe lên thịnh nộ đang bị kìm nén nhưng cũng không mở miệng mà đem lá thư gấp gọn cất trong ngực áo rồi quay đầu phân phó thủ hạ.
"Trước tiên giữ bí mật chuyện này, đi báo với phụ vương có thể lập tức khởi hành. Về kinh trước hãy nói. "
"Rõ"
Tiểu tướng nhận mệnh rời đi, Hàn Dự sắc mặt càng thêm thâm trầm, bàn tay nắm chặt thành quyền, trên trán mơ hồ còn nổi gân xanh. Lôi Vân nhìn chủ tử nổi giận liền biết có chuyện nghiêm trọng do dự muốn hỏi nhưng lại thôi. Nhưng là ngoài dự đoán của hắn, Hàn Dự rất nhanh nhịn xuống giận dữ, chủ động mở miệng nói ngắn gọn.
"Tiểu Diễm thời điểm mẫu phi mất liền bị người ta tính kế hạ độc thủ. Hóa ra không phải nàng muốn đi Đại Lâm Tự cầu phúc mà là bị người ta hạ mê dược nhét lên xe ngựa. Sau đó mất tích,tới nay mới có tin tức..Đáng chết!"
Hàn Dự lúc này vô cùng bàng hoàng, hối hận muốn chết đi được. Tiểu muội mà hắn yêu thương bị người ta hãm hại, khiến nàng những năm qua lưu lạc không rõ tung tích. Vậy mà hắn lại cứ đinh ninh nàng vẫn an ổn ở Đại Lâm Tự ăn chay niệm phật cầu phúc cho mẫu phi. Thời điểm mẫu phi mất, chiến sự đang vào hồi khốc liệt, hắn cùng phụ vương không thể hồi kinh. Khi ấy ngoài thương tâm ra thì hắn vô cùng lo lắng cho muội muội ở nhà. Liền sai Lôi Vân thay hắn về thăm biết nàng vẫn bình an khỏe mạnh mới yên tâm tác chiến. Sau đó không lâu lại nhận được tin từ vương phủ truyền tới nói nàng muốn tự mình đi tới Đại Lâm Tự ở đó ăn chay niệm phật vì mẫu thân cầu phúc một thời gian. Hắn còn nghĩ rằng nàng là thương tâm vì mẫu phi không còn nên mới không phái người về xem, để nàng tùy ý. Ai ngờ...
Chết tiệt! Hàn Dự nện mạnh một quyền xuống bàn, đau lòng xen lẫn tức giận. Hắn đúng là đáng chết, thế nhưng lại sơ sót, lơ là cảnh giác với nữ nhân kia. Để nàng đoạt thời cơ hãm hại mẫu phi cùng tiểu muội, Vương phủ lại phong tỏa tin tức không để lộ ra ngoài. Nếu không phải Túc Vương nghĩ muốn tới Đại Lâm Tự thăm nàng mới biết nàng căn bản chưa hề tới. Sau đó dốc sức âm thầm tìm kiếm, điều tra dần dần phát hiện ra chân tướng thì cho dù muội muội đã bỏ mạng từ lâu hắn cùng phụ vương cũng vẫn còn không biết.
Chuyện Túc Vương đối với muội muội của mình hữu tình cũng không phải chuyện bí mật gì. Cho nên việc hắn bỏ tâm sức tìm kiếm nàng, Hàn Dự cũng không lấy làm lạ. Chỉ là từ trước tới nay muội muội dường như không có tình cảm đặc biệt gì với hắn nên Hàn Dự cũng không muốn nói cái gì. Dù sao chuyện này cũng không vội, quan trọng là phải gấp rút về kinh. Sau đó cùng với Túc Vương khẩn cấp tới địa điểm trong thư xác nhận xem muội muội có thật sự đang ở đó hay không. Những chuyện khác, đợi đón được nàng về rồi mới chậm rãi tính sau đi.
Năm ngày sau, tại hoàng cung Đại Thiên quốc.
Ngự Thư Phòng - Dưỡng Tâm điện
Mùi Long Tiên Hương từ Long Đỉnh bay ra quẩn quanh lượn lờ khắp gian phòng khiến nơi này vốn đã uy nghiêm lại thêm vài phần thanh thoát tựa như chốn thần tiên. Từ cửa lớn bước tới nơi sâu nhất trong phòng là thư án bằng bạch ngọc và gỗ trầm hương thượng đẳng, chạm khắc hoa văn cửu long quy tụ vàng óng lấp lánh. Chín con mắt là chín viên Dạ Linh Thạch đen huyền sâu thẳm, cửu long đằng vân giá vũ hùng dũng uy nghi quy tụ xung quanh một vầng thái dương duy nhất. Tôn xưng quyền lực tối cao của ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Phía sau thư án treo một bức "Quốc Thái Dân An" thật lớn miêu tả đầy đủ toàn cảnh bá tánh Đại Thiên vui vẻ canh tác. Sinh con dưỡng cái, thành gia lập thất, quan viên phụ mẫu nhân từ bác ái, chí công vô tư. Ở nơi xa xa cao nhất có cung điện lầu son gác ngọc Hoàng Đế cao cao đứng nhìn nở nụ cười hòa ái. Bên trên vầng thái dương rực rỡ soi rọi, ở dưới góc trái có đề một câu "Đại Thiên mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, vĩnh viễn cường thịnh" bẻn cạnh còn có dấu ngọc tỷ đỏ thắm. Chính là bức tranh do chính Hoàng Đế ngự bút.
Sau ngự án, đương kim Hoàng Thượng Hiên Viên Tịch trong tay giữ một lá thư, ánh mắt chuyên chú dán chặt lên từng con chữ được viết bên trên. Mày kiếm thỉnh thoảng nhíu chặt, gương mặt lộ ra vẻ không vui khiến lão công công Trương Đạc trong lòng căng thẳng đến muốn ngừng thở. Không chỉ mình lão, cung nữ thái giám đứng hầu bên dưới đều nỗ lực cúi thấp đầu. Hít thở mạnh cũng không dám, sợ làm Hoàng Thượng nổi giận xui xẻo sẽ trở thành cái thớt.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã. Sau đó là tiểu thái giám canh cửa bước vào, đầu cúi thấp nhẹ giọng bẩm báo
"Bẩm Hoàng Thượng."
Lúc này Hiên Viên Tịch mới gấp lại lá thư đặt xuống ngự án. Mày kiếm hơi giãn ra nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trang như cũ, ngữ khí không nhanh không chậm "Chuyện gì?"
"Dạ vương gia đang ở bên ngoài cầu kiến."
"Dạ Vương? Tiểu Thiên đã về? Mau! Mau nói hắn vào!" Hoàng Đế nghe nói đứa con trai mình yêu thương nhất đã về liền vô cùng vui mừng. Trên mặt toàn là ý cười, ánh mắt cũng mang theo vui vẻ,biểu cảm dọa người khi nãy đã biến mất không còn tung tích.
Trương Đạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.. Biết lần này Dạ vương trở về hẳn là có chuyện cơ mật cần báo liền lấy lý do chuẩn bị trà. Thức thời dẫn theo cung nữ thái giám lui xuống để lại không gian riêng tư cho hai người. Mà Hiên Viên Tịch đối với hành động này cũng không nói gì giống như là chuyện đương nhiên phải vậy.
Không lâu sau, cửa lớn ngự thư phòng mở ra, từ sau cánh cửa một bóng dáng cao lớn khoác trường bào đen tuyền. Viền áo được bọc chỉ vàng, trên ống tay áo, vạt áo thêu kim long bằng tơ vàng óng ánh vô cùng sống động. Hắc Linh Thạch đen huyền im lìm nằm trên kim quan, đai lưng khảm một viên Huyết Linh Thạch đỏ sẫm dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng kì dị. Ngọc bội bên hông nhẹ đung đưa theo bước chân, dung mạo đặc biệt tuấn mỹ thêm vào vài phần tà mị hình thành một loại khí chất đặc biệt. Khiến người ta nhìn liền có cảm giác nam nhân này chân chính là một yêu nghiệt.
"Đã tới chưa?" Này là ý hỏi Dạ Ảnh đã vào tới chưa ấy hả? Ngân Nguyệt thật sự muốn xông lên mái nhà đánh người nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng trả lời đầy đủ "Đang ở sân của Xích Nhi, rất nhanh sẽ về tới."
Nghe được câu trả lời, nam nhân nằm trên mái nhà cũng không lên tiếng nữa tiếp tục thích ý sưởi nắng. Ngân Nguyệt bên dưới nhìn nhìn hắn trong lòng cảm thán thật dài. Nghiêm túc mà nói..cái khuôn mặt này khiến người ta rất muốn phạm tội, lại còn bày ra bộ dáng khêu gợi như vậy.. Hồng y hờ hững khoác ngoài, bên trong chỉ có một lớp trung y mỏng trắng muốt. Cổ áo rộng mở, mơ hồ còn có thể nhìn thấy xương quai xanh. May mắn..Ngân Nguyệt hắn đây quang minh lỗi lạc, không phải kẻ thích nam sắc. Nếu không nhìn cảnh này sẽ không nhịn được mà chạy tới bất chấp tất cả ăn hắn sạch sẽ gọn gàng..
Trong lúc Ngân Nguyệt còn bận oán thầm,Dạ Ảnh đã về tới nghiêm túc quỳ xuống phục mệnh."Vương, thuộc hạ đã trở lại. Mị Cơ cô nương cũng đã an toàn về tới nơi ở của nàng. Sau khi tận mắt chứng kiến nàng đi vào phòng mới quay về."
"Có gì bất thường không?" Hiên Viên Ngạo Thiên không nhanh không chậm mở miệng hỏi. Nhưng ngữ điệu đã không còn lười biếng, cụt lủn như khi nãy.
"Đã kiểm tra kỹ. Không có gì bất thường." Chợt nhớ tới lời Tuyết Liên ban nãy, Dạ Ảnh mới lôi từ trong ngực ra một hộp gấm dùng lực một chút khiến nó bay lên chỗ Hiên Viên Ngạo Thiên."Còn việc này, Tuyết Liên nhờ thuộc hạ chuyển lời tới ngài rằng vài hôm nữa các nàng sẽ đi tới Nam Vũ Quốc. Nếu ngài có chuyện gì cứ cầm vật này tới Tàng Bảo Lâu tại thành Nam Kỳ. Nàng sẽ tự mình tới."
Rời đi? Hiên Viên Ngạo Thiên có chút nghi hoặc mở ra chiếc hộp gấm nhỏ. Bên trong là một khối ngọc bội trắng muốt chạm trổ hoa đào cùng một tờ giấy nhỏ. Đọc xong nội dung viết trên đó,Hiên Viên Ngạo Thiên bất đắc dĩ cười cười. Song cũng không nói gì thêm mà chỉ đơn giản phân phó "Ngân Nguyệt! Ngươi đi an bài tốt những việc còn lại, tiện thu xếp cho Xích Nhi. Dạ Ảnh! Truyền tin cho phụ hoàng ta nói rằng chậm nhất năm ngày nữa có thể hồi kinh."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh. " Ngân Nguyệt cùng Dạ Ảnh nghe xong mệnh lệnh liền nhanh chóng lui xuống. Hiên Viên Ngạo Thiên một mình nằm trên mái nhà vân vê ngọc bội trong tay, không biết đang nghĩ gì chỉ thấy hắn khóe miệng nở nụ cười tươi tắn đến khó hiểu.
Điệp Uyển.
Hàn Vu Thủy sau khi để cho Tuyết Liên tiễn Dạ Ảnh ra về thì trực tiếp xuống phòng bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Tiểu Mỹ như đã hứa, sau đó sai Ngân Sương để mắt tới nó. Bản thân tự mình thay đổi quần áo, chỉ mặc một lớp áo trong đơn giản thoải mái,rửa mặt chải tóc rồi lên giường nghỉ ngơi. Một giấc này ngủ thật sâu, thẳng tới tờ mờ sáng mới tỉnh.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Ngân Sương vừa hay bưng tới nước lá chè xanh cùng một chậu nước sạch, khăn mềm thì thấy nàng bước ra.
"Giờ nào rồi?"
"Mới giờ Dần một khắc, tiểu thư thức thật sớm." Trong lúc nàng rửa mặt súc miệng, Ngân Sương đi tới tủ lấy ra một bộ y phục rồi đứng một bên chờ đợi. Hàn Vu Thủy không phải chân chính người thế giới này, cho nên đối với việc để người khác phục vụ vệ sinh cá nhân khi mình vẫn khỏe mạnh thực sự không quen nổi. Sau vài lần liền quyết tâm tự mình làm, chỉ cho các nàng giúp chải tóc hay mặc những y phục phức tạp. Ngân Sương cùng Tuyết Liên ban đầu còn cảm thấy khó xử bởi trong nhận thức của các nàng, tiểu thư là chủ tử hẳn phải để các nàng hầu hạ mới đúng. Nhưng lâu dần cũng hình thành thói quen, tiểu thư muốn vậy các nàng liền cũng thuận theo.
Rửa mặt xong xuôi, Hàn Vu Thủy tới ngồi trước gương để Tuyết Liên Ngân Sương giúp nàng chải tóc. Tay nghề của hai nha đầu này thật tốt, chỉ vấn nhẹ nhàng một kiểu tóc đơn giản thoải mái theo ý nàng. Búi tóc nhỏ vắt ngang cài một chiếc trâm hoa phù dung bằng linh thạch màu cánh sen tươi tắn buông xuống hàng dây kết trân châu. Cùng màu với áo khoác ngoài nàng đang mặc, chếch bên trái dưới búi tóc là châu hoa bằng ngọc như ý trắng muốt. Cành lá tinh xảo khéo léo lại không cầu kỳ rối mắt, nhẹ nhàng mà không mờ nhạt, vừa đủ thanh nhã phiêu dật.
Vừa lòng soi mình trong gương, lúc này nàng mới quay ra hỏi chuyện chính "Tuyết Liên, tin tức bên kia thế nào rồi?"
"Dạ, tin tức vừa mới về tới nói rằng chiến sự đã bình ổn. Vương gia cùng thế tử trong vòng mười ngày nữa sẽ hồi kinh phục mệnh."
Mười ngày? Vừa vặn để nàng dư thời gian chuẩn bị đôi chút.
"Ngân Sương, giờ ta sẽ viết một phong thư, ngươi sai người bí mật đưa tới thủ lĩnh Hắc Kỵ Binh của Lâm Mộc Phong. Tuyết Liên đi an bài những chuyện khác theo kế hoạch những người khác tùy thời đợi mệnh. Xong xuôi sẽ bí mật xuất phát. Nhớ kỹ! Không được để lộ tung tích."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Nhìn bóng hai nàng đi xa, Hàn Vu Thủy trong lòng nghĩ tới vị thế tử huynh trưởng kia của thân thể này. Trong kí ức của nguyên chủ lưu lại, người này cùng với Túc Vương Lâm Mộc Phong, đích trưởng tử Trấn Quốc tướng quân Diêu Lân Trì được xưng tụng là Tam Vương. Dung mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí khái phi phàm lại một thân tài nghệ, văn võ song toàn. Làn da vì thường xuyên cùng Vũ vương gia Hàn Mặc hành binh ra trận mà rám nắng khỏe mạnh.
Theo lời tướng sĩ, trên chiến trường hắn sát phạt quyết đoán, thường ngày lại ôn nhuận như ngọc, không thiếu đi vài phần tiêu sái.Quan trọng là vô cùng sủng ái thân muội muội tức cỗ thân thể này mà hiện tại là nàng. Cả kinh thành không ai không biết Vũ vương thế tử Hàn Dự coi thân muội muội như bảo vật, sủng nàng hết mực. Tới nay đã gần hai mươi nhưng vẫn chậm trễ chưa nạp chính phi chỉ vì lo sợ muội muội bị khi dễ. Trong viện một nha đầu thông phòng cũng không có, thủ thân như ngọc. Chính là mục tiêu ngắm tới của hầu hết các thế gia tiểu thư trong thành.
Khoảng thời gian trước đây, vì biên quan có chiến sự khẩn cấp, Hoàng Đế hạ lệnh Vũ vương gia Hàn Mặc dẫn theo Hàn Dự cùng với Túc Vương Lâm Mộc Phong dẫn binh dẹp loạn. Núi lớn bảo hộ Hàn Vu Thủy đều không ở trong kinh mới tạo cơ hội cho vài kẻ nhân lúc này hãm hại chân chính Hàn Vu Thủy cùng mẫu thân nàng. Sau đó, chiến sự tạm thời bình ổn, Lâm Mộc Phong về kinh chuẩn bị cho đại hội anh hùng. Hàn Mặc cùng Hàn Dự ở lại biên quan trấn thủ thêm bốn năm đến nay mới chuẩn bị quay về.
Lúc này, tại biên quan giữa Nam Vũ quốc và Miêu quốc thập nhị tộc - Quan Mạc
Trong doanh trại của đại quân Nam Vũ quốc, nam tử thân mặc khôi giáp, đầu đội quan ngọc anh khí mười phần đang ngồi trước thư án. Trong tay cầm một bức thư, không rõ trong thư viết gì chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ trở nên ngưng trọng. Mày kiếm nhíu chặt, trong con ngươi lóe lên thịnh nộ đang bị kìm nén nhưng cũng không mở miệng mà đem lá thư gấp gọn cất trong ngực áo rồi quay đầu phân phó thủ hạ.
"Trước tiên giữ bí mật chuyện này, đi báo với phụ vương có thể lập tức khởi hành. Về kinh trước hãy nói. "
"Rõ"
Tiểu tướng nhận mệnh rời đi, Hàn Dự sắc mặt càng thêm thâm trầm, bàn tay nắm chặt thành quyền, trên trán mơ hồ còn nổi gân xanh. Lôi Vân nhìn chủ tử nổi giận liền biết có chuyện nghiêm trọng do dự muốn hỏi nhưng lại thôi. Nhưng là ngoài dự đoán của hắn, Hàn Dự rất nhanh nhịn xuống giận dữ, chủ động mở miệng nói ngắn gọn.
"Tiểu Diễm thời điểm mẫu phi mất liền bị người ta tính kế hạ độc thủ. Hóa ra không phải nàng muốn đi Đại Lâm Tự cầu phúc mà là bị người ta hạ mê dược nhét lên xe ngựa. Sau đó mất tích,tới nay mới có tin tức..Đáng chết!"
Hàn Dự lúc này vô cùng bàng hoàng, hối hận muốn chết đi được. Tiểu muội mà hắn yêu thương bị người ta hãm hại, khiến nàng những năm qua lưu lạc không rõ tung tích. Vậy mà hắn lại cứ đinh ninh nàng vẫn an ổn ở Đại Lâm Tự ăn chay niệm phật cầu phúc cho mẫu phi. Thời điểm mẫu phi mất, chiến sự đang vào hồi khốc liệt, hắn cùng phụ vương không thể hồi kinh. Khi ấy ngoài thương tâm ra thì hắn vô cùng lo lắng cho muội muội ở nhà. Liền sai Lôi Vân thay hắn về thăm biết nàng vẫn bình an khỏe mạnh mới yên tâm tác chiến. Sau đó không lâu lại nhận được tin từ vương phủ truyền tới nói nàng muốn tự mình đi tới Đại Lâm Tự ở đó ăn chay niệm phật vì mẫu thân cầu phúc một thời gian. Hắn còn nghĩ rằng nàng là thương tâm vì mẫu phi không còn nên mới không phái người về xem, để nàng tùy ý. Ai ngờ...
Chết tiệt! Hàn Dự nện mạnh một quyền xuống bàn, đau lòng xen lẫn tức giận. Hắn đúng là đáng chết, thế nhưng lại sơ sót, lơ là cảnh giác với nữ nhân kia. Để nàng đoạt thời cơ hãm hại mẫu phi cùng tiểu muội, Vương phủ lại phong tỏa tin tức không để lộ ra ngoài. Nếu không phải Túc Vương nghĩ muốn tới Đại Lâm Tự thăm nàng mới biết nàng căn bản chưa hề tới. Sau đó dốc sức âm thầm tìm kiếm, điều tra dần dần phát hiện ra chân tướng thì cho dù muội muội đã bỏ mạng từ lâu hắn cùng phụ vương cũng vẫn còn không biết.
Chuyện Túc Vương đối với muội muội của mình hữu tình cũng không phải chuyện bí mật gì. Cho nên việc hắn bỏ tâm sức tìm kiếm nàng, Hàn Dự cũng không lấy làm lạ. Chỉ là từ trước tới nay muội muội dường như không có tình cảm đặc biệt gì với hắn nên Hàn Dự cũng không muốn nói cái gì. Dù sao chuyện này cũng không vội, quan trọng là phải gấp rút về kinh. Sau đó cùng với Túc Vương khẩn cấp tới địa điểm trong thư xác nhận xem muội muội có thật sự đang ở đó hay không. Những chuyện khác, đợi đón được nàng về rồi mới chậm rãi tính sau đi.
Năm ngày sau, tại hoàng cung Đại Thiên quốc.
Ngự Thư Phòng - Dưỡng Tâm điện
Mùi Long Tiên Hương từ Long Đỉnh bay ra quẩn quanh lượn lờ khắp gian phòng khiến nơi này vốn đã uy nghiêm lại thêm vài phần thanh thoát tựa như chốn thần tiên. Từ cửa lớn bước tới nơi sâu nhất trong phòng là thư án bằng bạch ngọc và gỗ trầm hương thượng đẳng, chạm khắc hoa văn cửu long quy tụ vàng óng lấp lánh. Chín con mắt là chín viên Dạ Linh Thạch đen huyền sâu thẳm, cửu long đằng vân giá vũ hùng dũng uy nghi quy tụ xung quanh một vầng thái dương duy nhất. Tôn xưng quyền lực tối cao của ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Phía sau thư án treo một bức "Quốc Thái Dân An" thật lớn miêu tả đầy đủ toàn cảnh bá tánh Đại Thiên vui vẻ canh tác. Sinh con dưỡng cái, thành gia lập thất, quan viên phụ mẫu nhân từ bác ái, chí công vô tư. Ở nơi xa xa cao nhất có cung điện lầu son gác ngọc Hoàng Đế cao cao đứng nhìn nở nụ cười hòa ái. Bên trên vầng thái dương rực rỡ soi rọi, ở dưới góc trái có đề một câu "Đại Thiên mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, vĩnh viễn cường thịnh" bẻn cạnh còn có dấu ngọc tỷ đỏ thắm. Chính là bức tranh do chính Hoàng Đế ngự bút.
Sau ngự án, đương kim Hoàng Thượng Hiên Viên Tịch trong tay giữ một lá thư, ánh mắt chuyên chú dán chặt lên từng con chữ được viết bên trên. Mày kiếm thỉnh thoảng nhíu chặt, gương mặt lộ ra vẻ không vui khiến lão công công Trương Đạc trong lòng căng thẳng đến muốn ngừng thở. Không chỉ mình lão, cung nữ thái giám đứng hầu bên dưới đều nỗ lực cúi thấp đầu. Hít thở mạnh cũng không dám, sợ làm Hoàng Thượng nổi giận xui xẻo sẽ trở thành cái thớt.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã. Sau đó là tiểu thái giám canh cửa bước vào, đầu cúi thấp nhẹ giọng bẩm báo
"Bẩm Hoàng Thượng."
Lúc này Hiên Viên Tịch mới gấp lại lá thư đặt xuống ngự án. Mày kiếm hơi giãn ra nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trang như cũ, ngữ khí không nhanh không chậm "Chuyện gì?"
"Dạ vương gia đang ở bên ngoài cầu kiến."
"Dạ Vương? Tiểu Thiên đã về? Mau! Mau nói hắn vào!" Hoàng Đế nghe nói đứa con trai mình yêu thương nhất đã về liền vô cùng vui mừng. Trên mặt toàn là ý cười, ánh mắt cũng mang theo vui vẻ,biểu cảm dọa người khi nãy đã biến mất không còn tung tích.
Trương Đạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.. Biết lần này Dạ vương trở về hẳn là có chuyện cơ mật cần báo liền lấy lý do chuẩn bị trà. Thức thời dẫn theo cung nữ thái giám lui xuống để lại không gian riêng tư cho hai người. Mà Hiên Viên Tịch đối với hành động này cũng không nói gì giống như là chuyện đương nhiên phải vậy.
Không lâu sau, cửa lớn ngự thư phòng mở ra, từ sau cánh cửa một bóng dáng cao lớn khoác trường bào đen tuyền. Viền áo được bọc chỉ vàng, trên ống tay áo, vạt áo thêu kim long bằng tơ vàng óng ánh vô cùng sống động. Hắc Linh Thạch đen huyền im lìm nằm trên kim quan, đai lưng khảm một viên Huyết Linh Thạch đỏ sẫm dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng kì dị. Ngọc bội bên hông nhẹ đung đưa theo bước chân, dung mạo đặc biệt tuấn mỹ thêm vào vài phần tà mị hình thành một loại khí chất đặc biệt. Khiến người ta nhìn liền có cảm giác nam nhân này chân chính là một yêu nghiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook