Vương Phi Lạnh Lùng
-
Chương 42: Dạo phố
N.... G.… Ư..... Ợ..... C sẽ xuất hiện từ đây.🤓🤓🤓🤓 Hãy suy nghĩ trước khi nhảy hố.
Ba ngày sau.…......
Sau khi lão sư phụ lôi thôi cho nàng uống bao nhiêu là thuốc cộng với việc nàng tự châm cứu cho mình để ép chất độc ra ngoài, đồng thời vận công chữa nội thương nên chất độc trong cơ thể nàng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Cũng không hiểu vì sao khi vận nội lực Phá Nguyệt kiếm thức chất độc còn lại trong cơ thể nàng ấy vậy mà bị ép ra nhanh hơn. Nàng nghĩ chắc là chúng tương khắc lẫn nhau. Trong suốt ba ngày qua Long Nhật Hàn luôn bên cạnh chăm sóc nàng từng chút một khiến nàng rất cảm động.
Hôm nay hắn ra ngoài từ rất sớm, khi cùng nàng dùng xong bữa sáng là đi luôn. Hắn đi rồi nàng cũng đến Huyết Sát lâu giải quyết một số việc. Định khi trở về sẽ trả lời cho hắn biết quyết định của nàng.
Đến Huyết Sát lâu nàng bận bù cả đầu, tưởng đâu để Lãnh Phong làm phó lâu chủ thì nàng đỡ mệt ai ngờ.... Mới đầu còn giúp nàng được chút ít nhưng từ khi Minh Tuyết đến học tập liền bỏ chạy theo con bé bỏ lại cho nàng một đống việc chất đống thế này đây. Đúng là cái loại thấy sắc là quên ngay tỉ tỉ là nàng đây.
Sau khi sử lí xong đám công việc này thì đã giữa trưa. Dùng bữa xong nàng đến chỗ Minh Tuyết xem tình hình luyện tập của con bé như thế nào. Đến nơi thì thấy hai đứa kia đang luyện công mí nhau. Mị thì ngồi một bên thưởng trà nhàn nhã, "đáng lẽ việc chỉ bảo cho Minh Tuyết là công việc của nàng nhưng bỗng nhiên phó lâu chủ lại đến dành với nàng nên nàng chỉ biết ngồi nhìn thôi".
Thấy nàng đến Mị vội đứng dậy khom người hành lễ "lâu chủ". Hai người đang tập luyện hắng say thấy nàng đến vội dừng laii. Lãnh Phong lên tiếng chào "tỉ tỉ".
Nàng cũng chỉ ừ một tiếng lạnh nhạt. Thấy vậy Minh Tuyết vội lên tiếng "Chào chi...., à tỉ tỉ " đang định gọi là "chị" bèn nhớ ra đây là cổ đại chứ không phải thế kỉ 21 nên Minh Tuyết vội sửa lại thành "tỉ tỉ".
Nghe vậy nàng cười nhẹ rồi vẫy tay bảo hai người lại gần còn mình đi về phía bàn trà ngồi xuống. Mấy tỉ đệ ngồi tán gẫu đến tận xế chiều. Qua cuộc nói chuyện nàng biết Minh Tuyết đã học hết tất cả những gì nàng cần bây giờ chỉ cần thời điêmt thúc hợp rồi đưa con bé lên núi là được. Về phần Lãnh Phong nàng tinh ý thấy được hắn có tình cảm với Minh Tuyết nhưng con bé lại vô tâm không để ý. Thôi thì hắn phải cố lên để rành được tình cảm của con bé thôi nàng thì chẳng giúp được gì.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa nên nàng quyết định trở về Hàn vương phủ. Đã cả ngày không thấy mặt hắn nàng có cảm giác không quen. Thay đổi một thân nam trang nàng đi bộ dạo phố chứ không ngồi xe ngựa.
Một "nam nhân" tuấn tú mang dáng vẻ thư sinh với một bộ bạch ý khiến bao người đi qua phải ngoái lại nhìn. Từ già, trẻ, gái, trai ai cũng phải trầm chồ. Có vài cô nương không cẩn thận khi đang đi dẫm phải chân váy mà ngã lăn quay đầy đường.
Bỗng nhiên nàng bị hai bóng người thu hút ánh nhìn. Nam nhân trông có vẻ giống Long Nhật Hàn còn nữ nhân đi bên cạnh nàng không biết. Tò mò nàng đi theo hai người cho đến khi nam nhân kia quay đầu nhìn lại và kẻ đó không ai khác chính là Long Nhật Hàn.
Nữ nhân đi bên cạnh chính xác là một mĩ nhân nhưng so với nàng thì chưa đáng là gì. Hai người vừa đi vừa nói chuyện cười nói vui vẻ nàng ta còn ôm một bên tay hắn chứ. Thấy lạ trước đây hắn không hề cho phép phụ nữ vào gần ngoài nàng thế mà bây giờ lại cười nói vui vẻ với một nữ nhân, hai người còn đi dạo trên phố.
Nàng thấy vậy cũng thật ngạc nhiên. Bỗng dưng nàng cảm thấy sống mũi mình cay cay. Trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi." Nàng ta là ai? Sao lại đi cùng hắn? Hai người họ có quan hệ như thế nào? " vô số câu hỏi cứ thay nhau xuất hiện. Cảm thấy khó chịu nàng lắc đầu không còn tâm trạng đâu dạo phố nữa nên nàng quyết định trở về, đợi hắn về phải hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Nàng biết bây giờ nàng có tình cảm với hắn nên nàng quyết định không để cho bất cứ chuyện gì hoặc bất cứ ai xen vào giữa hai người. Biết rằng cổ đại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng nàng là người của thế kỉ 21 không quen khái niệm "chung chồng" với kẻ khác.
Ba ngày sau.…......
Sau khi lão sư phụ lôi thôi cho nàng uống bao nhiêu là thuốc cộng với việc nàng tự châm cứu cho mình để ép chất độc ra ngoài, đồng thời vận công chữa nội thương nên chất độc trong cơ thể nàng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Cũng không hiểu vì sao khi vận nội lực Phá Nguyệt kiếm thức chất độc còn lại trong cơ thể nàng ấy vậy mà bị ép ra nhanh hơn. Nàng nghĩ chắc là chúng tương khắc lẫn nhau. Trong suốt ba ngày qua Long Nhật Hàn luôn bên cạnh chăm sóc nàng từng chút một khiến nàng rất cảm động.
Hôm nay hắn ra ngoài từ rất sớm, khi cùng nàng dùng xong bữa sáng là đi luôn. Hắn đi rồi nàng cũng đến Huyết Sát lâu giải quyết một số việc. Định khi trở về sẽ trả lời cho hắn biết quyết định của nàng.
Đến Huyết Sát lâu nàng bận bù cả đầu, tưởng đâu để Lãnh Phong làm phó lâu chủ thì nàng đỡ mệt ai ngờ.... Mới đầu còn giúp nàng được chút ít nhưng từ khi Minh Tuyết đến học tập liền bỏ chạy theo con bé bỏ lại cho nàng một đống việc chất đống thế này đây. Đúng là cái loại thấy sắc là quên ngay tỉ tỉ là nàng đây.
Sau khi sử lí xong đám công việc này thì đã giữa trưa. Dùng bữa xong nàng đến chỗ Minh Tuyết xem tình hình luyện tập của con bé như thế nào. Đến nơi thì thấy hai đứa kia đang luyện công mí nhau. Mị thì ngồi một bên thưởng trà nhàn nhã, "đáng lẽ việc chỉ bảo cho Minh Tuyết là công việc của nàng nhưng bỗng nhiên phó lâu chủ lại đến dành với nàng nên nàng chỉ biết ngồi nhìn thôi".
Thấy nàng đến Mị vội đứng dậy khom người hành lễ "lâu chủ". Hai người đang tập luyện hắng say thấy nàng đến vội dừng laii. Lãnh Phong lên tiếng chào "tỉ tỉ".
Nàng cũng chỉ ừ một tiếng lạnh nhạt. Thấy vậy Minh Tuyết vội lên tiếng "Chào chi...., à tỉ tỉ " đang định gọi là "chị" bèn nhớ ra đây là cổ đại chứ không phải thế kỉ 21 nên Minh Tuyết vội sửa lại thành "tỉ tỉ".
Nghe vậy nàng cười nhẹ rồi vẫy tay bảo hai người lại gần còn mình đi về phía bàn trà ngồi xuống. Mấy tỉ đệ ngồi tán gẫu đến tận xế chiều. Qua cuộc nói chuyện nàng biết Minh Tuyết đã học hết tất cả những gì nàng cần bây giờ chỉ cần thời điêmt thúc hợp rồi đưa con bé lên núi là được. Về phần Lãnh Phong nàng tinh ý thấy được hắn có tình cảm với Minh Tuyết nhưng con bé lại vô tâm không để ý. Thôi thì hắn phải cố lên để rành được tình cảm của con bé thôi nàng thì chẳng giúp được gì.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa nên nàng quyết định trở về Hàn vương phủ. Đã cả ngày không thấy mặt hắn nàng có cảm giác không quen. Thay đổi một thân nam trang nàng đi bộ dạo phố chứ không ngồi xe ngựa.
Một "nam nhân" tuấn tú mang dáng vẻ thư sinh với một bộ bạch ý khiến bao người đi qua phải ngoái lại nhìn. Từ già, trẻ, gái, trai ai cũng phải trầm chồ. Có vài cô nương không cẩn thận khi đang đi dẫm phải chân váy mà ngã lăn quay đầy đường.
Bỗng nhiên nàng bị hai bóng người thu hút ánh nhìn. Nam nhân trông có vẻ giống Long Nhật Hàn còn nữ nhân đi bên cạnh nàng không biết. Tò mò nàng đi theo hai người cho đến khi nam nhân kia quay đầu nhìn lại và kẻ đó không ai khác chính là Long Nhật Hàn.
Nữ nhân đi bên cạnh chính xác là một mĩ nhân nhưng so với nàng thì chưa đáng là gì. Hai người vừa đi vừa nói chuyện cười nói vui vẻ nàng ta còn ôm một bên tay hắn chứ. Thấy lạ trước đây hắn không hề cho phép phụ nữ vào gần ngoài nàng thế mà bây giờ lại cười nói vui vẻ với một nữ nhân, hai người còn đi dạo trên phố.
Nàng thấy vậy cũng thật ngạc nhiên. Bỗng dưng nàng cảm thấy sống mũi mình cay cay. Trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi." Nàng ta là ai? Sao lại đi cùng hắn? Hai người họ có quan hệ như thế nào? " vô số câu hỏi cứ thay nhau xuất hiện. Cảm thấy khó chịu nàng lắc đầu không còn tâm trạng đâu dạo phố nữa nên nàng quyết định trở về, đợi hắn về phải hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Nàng biết bây giờ nàng có tình cảm với hắn nên nàng quyết định không để cho bất cứ chuyện gì hoặc bất cứ ai xen vào giữa hai người. Biết rằng cổ đại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng nàng là người của thế kỉ 21 không quen khái niệm "chung chồng" với kẻ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook