Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
-
Chương 109: Một quyền thách thức
Cũng trong lúc này đây tất cả các tòa linh phong khác cũng đã tuyên bố chính thức bắt đầu khảo thí, làm cho không khí ở Liên Châu thành vô cùng căng thẳng.
Trận đấu đầu tiên của Thủy linh phong sẽ khai mạc bởi Tôn Thử Di và Sử Dương Ý, trận đấu bắt đầu chưa được một phút thì đã có ngay kết quả.
Tôn Thử Di một phát đá bay Sử Dương Ý xuống sàn, tuy nhiên không ai lấy làm kinh ngạc, bởi tất cả mọi người đều biết Tôn Thử Di lần này lại đạt được khảo thí đệ nhất vị trí.
Uyển Ca một bên không hề kinh ngạc, ngược lại rất có hứng thú với sức mạnh của Tôn Thử Di, muốn cùng nàng ta "trao đổi" vài chiêu, tuy nhiên trước tiên để tâm tới đối thủ hiện tại của nàng cái đã.
Thủy thánh khi đưa nàng lên bờ đã nói cho nàng biết Vương Thuần Khanh kia là Ngự Thủy sư lục phẩm, so với Phùng Nhàm kia thực lực có thể nói là ngang bằng.
Vì thế mà Uyển Ca đối với Vương Thuần Khanh không hề xem nhẹ, không những thế còn phải cẩn thận vạn phần, cơ mà Tôn Thử Di ấy mới là thứ mà hôm nay nàng nhắm tới.
Khoảng ba phút sau, cặp đối thủ thứ hai đã lên sàn chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.
Bên dưới lúc này có rất nhiều tiếng bàn tán, có người cỗ vũ cho Vương Thuần Khanh, có kẻ bàn luận về Uyển Ca, ồn ào không nguôi.
"Vương sư tỷ cố lên, hạ nàng ta trong vòng một chiêu như Tôn sư tỷ ban nãy đi a. "
"Nói đúng lắm, sư tỷ phế nàng ta báo thù cho Tùy sư tỷ."
"Hóa ra kia chính là nội môn đại sư tỷ của Thủy linh phong, đúng là gió thổi cũng bay, Thủy linh phong đời này sợ là chỉ có thể truyền vị lại cho Tôn Thử Di kia mà thôi."
"Theo ta thấy Thủy thánh lần này cũng là quá tùy ý rồi, một đứa trẻ như thế sao lại nhận về làm gì chứ?"
"..."
Tiếng bàn tán vang lên không dứt, Uyển Ca không quan tâm những lời nói đó, ban nãy trước khi lên đài nàng còn phải trấn an Tiểu Hoa để nha đầu đó không lo lắng quá tới mức ngất xỉu.
Tinh trong lòng có chút giận dỗi, nàng thật sự yếu đuối tới mức cả Nguyệt, sư phụ và Tiểu Hoa đều khuyên nàng bỏ cuộc, nếu đã thế rồi vậy nàng sẽ dùng chính thực lực của mình để chứng minh cho tất cả đều thấy nàng là người văn võ song toàn.
"Từ lúc ngươi bước lên Liên Châu thành này thì đã không còn đường lui nữa rồi, ngươi tưởng nơi đây là lớp học thông thường có thể thoải mái ra vào à? Có trách chỉ có thể trách ngươi đi sai chỗ mà thôi."
Vương Thuần Khanh trước khi xuất chiêu không quên đả kích tinh thần của Uyển Ca, cố ý hạ nhục nàng khiến nàng chưa đánh đã bại.
"Nhìn đi, ngoài nha hoàn của ngươi và Thủy sư ra, có ai tới đây để cỗ vũ cho ngươi không? Ngươi chỉ là một trò cười của mình mà thôi hahaha."
Vương Thuần Khanh tiếp tục phun ra những lời nói hết sức khó nghe, Uyển Ca nghe thấy mà không khỏi mệt mỏi, từ chối hiểu những gì ả ta vừa sủa.
"Trận đấu thứ hai của khảo thí lần này chính thức bắt đầu!"
"Sư tỷ cố lên! Giết nha đầu đó đi!"
"Giết thì dễ quá, phế nó đi sư tỷ!"
"Tiểu thư cố lên, nếu người thắng nô tỳ sẽ xuống bếp tự tay làm bánh phù dung cho người!!!"
Giữa bao nhiêu tiếng hò hét ủng hộ cho Vương Thuần Khanh, Uyển Ca vẫn có thể nghe rõ những lời cỗ vũ của Tiểu Hoa dành cho mình, nàng mỉm cười nhẹ, quay mặt đáp lời Vương Thuần Khanh một cách lạnh nhạt.
"Ngươi sủa đủ chưa? Ngươi muốn cản chân ta, phế bỏ ta? Hừ, ngươi không có đủ tư cách ấy."
"Phụt..."
Lời của Uyển Ca vừa dứt, nắm đấm của nàng đã gần như muốn xuyên thủng bụng của Vương Thuần Khanh, lực của nắm đấm ấy là dốc hết sức lực để ra tay, vì thế Vương Thuần Khanh không có cơ hội để phản kháng.
Vương Thuần Khanh bị nắm đấm kia đánh bay xuống đất, ho sặc sụa rồi hộc cả máu mồm.
Uyển Ca thu tay lại, một mình đứng trên thượng đài uy thế ngút trời, không gì sánh được.
Trong khi tất cả mọi người còn chưa định hình được chuyện quái gì đang xảy ra thì Uyển Ca đã lên tiếng làm tất cả tỉnh giấc.
"Ta - Từ Uyển Thanh tại đây thách đấu với ngoại môn đại đệ tử - Tôn Thử Di!"
Uyển Ca vừa nói vừa dùng ngón trỏ tay trái chỉ thẳng mặt Tôn Thử Di nói lớn, khẳng định chắc chắn làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều được một phen hốt hoảng, kinh ngạc.
Bên dưới võ đài Vương Thuần Khanh vừa mới tỉnh hồn, máu chảy ra từ miệng ướt cả một vùng y phục, nàng ta theo thói quen đưa tay lên lau miệng, lại bị nhói đau ở vết thương, đau nhức tới mức ho sặc sụa.
Một đám người được dịp bàn tán xôn xao, làm bên dưới võ đài ầm ĩ cả lên.
"Vương Thuần Khanh... thua rồi?"
"Ta có nhìn nhầm không? Kẻ bị đánh bay xuống sàn thi đấu thật sự là Vương Thuần Khanh?"
"Sư tỷ, thật sự là tỷ ấy rồi, mau mau lại đỡ tỷ ấy nhanh."
"Thật không thể ngờ Vương Thuần Khanh vậy mà lại, nha đầu đó lại còn muốn thách đấu Tôn Thử Di, xem ra chúng ta là đã quá khinh thường nàng ta rồi."
"..."
Tiếng bàn tán vang lên không dứt, Uyển Ca bên trên võ đài hiên ngang ưỡn ngực, chờ đợi Tôn Thử Di bước lên sàn đấu.
Vương Thuần Khanh sau một hồi ho sặc máu mồm, cuối cùng đã đứng dậy được, không quên quát tháo vào mặt Uyển Ca, tỏ vẻ không phục.
"Ta không phục, ngươi có giỏi thì đấu lại với ta thêm một lần nữa, trận đấu này Vương Thuần Khanh ta đây không phục!"
Uyển Ca nghe được những lời kia mà cong môi cười nhẹ, xuất khẩu thành văn.
"Ta không ngại mà thi đấu lại với ngươi, tuy nhiên bước lên võ đài này đã là bước lên chiến trường, mà ở chiến trường chỉ có thắng và thua, không có việc làm lại từ đầu. Nếu như hôm nay ta mang theo vũ khí, nếu như thay một quyền kia bằng một nhát đao, ngươi liệu có còn sống, còn đủ sức lực để thi đấu lại với ta không?"
"Ta..."
Những gì Uyển Ca nói ra làm cho tất cả mọi người đều phải cảm thấy có lý, đến ngay cả Vương Thuần Khanh cũng không có gì để phản bác, chỉ có thể chấp nhận kết quả kia.
"Được rồi, kết quả trận đấu này đã rất rõ ràng rồi. Người thắng cuộc chính là Từ Uyển Thanh!"
Thủy thánh bước ra tuyên bố kết quả của trận đấu làm cho người không muốn phục cũng phải phục, trận đấu này thật sự kết quả đã quá rõ ràng rồi a.
Vương Thuần Khanh ngay sau đó cảm nhận được thương tích của Uyển Ca gây ra không hề nhẹ như nàng ta tưởng, hiện tại chỉ cần một chút chuyển người cũng đủ làm cho nàng ta đau đớn tới xanh mặt, liền cáo lui tới Dược các để khám vết thương, dẫu sao thì nàng ta cũng không có mặt mũi nào để ở lại đây nữa.
Tôn Thử Di một bên nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển Ca không chớp mắt lấy một cái.
Lửa hận trong lòng mỗi giây mỗi lớn thêm, Uyển Ca dám chỉ đích danh nàng ta là "ngoại môn đệ tử" chính là muốn khẳng định vị trí trên dưới.
Nhưng trên dưới thì sao, ở thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, thứ được phân biệt duy nhất chính là sức mạnh, nàng ta không tin Uyển Ca có thể đánh bại được mình.
Ánh mắt của Tôn Thử Di lấy này đỏ ngầu như máu, sát khí đằng đằng muốn giết chết nàng ngay lập tức, Tôn Thử Di mặc một thân hồng y đỏ thẫm càng khiến cho khuôn mặt kia thêm phần đáng sợ.
"Sư tỷ giết nàng ta đi, cho nàng ta biết thế nào là lễ độ."
"Đừng giết nàng ta, phải phế hết hai tay hai chân của nàng ta cho nàng ta biết sợ là gì."
"Đúng vậy, móc mắt ả ta ra trước rồi tính a."
"Tôn Thử Di phen này sợ là sẽ diệt cỏ tận gốc nha đầu kia."
"Có trách cũng chỉ có thể trách nha đầu kia quá tham lam, nghĩ rằng bản thân có thể đánh bay Vương Thuần Khanh xuống đất thì cũng có thể ném Tôn Thử Di xuống đất, tiếc là cả hai đều quá khinh địch rồi a. "
"Không đâu, ta nghĩ rằng trận này hai người họ sẽ tung hết sức, sẽ không dám khinh địch nữa đâu."
"Nói cũng phải, trận đấu sẽ là một trận hấp dẫn đây, chỉ mong đừng kết thúc quá nhanh."
"..."
Mặc kệ những lời bàn tán xôn xao Tôn Thử Di vẫn lẳng lặng bước lên sàn thi đấu với sát khí không những không giảm ngược lại càng tăng thêm, vừa lên tới nơi không đợi Thủy thánh mệnh lệnh, nàng ta đã lao thẳng tới chỗ của Uyển Ca với tốc độ nhanh nhất có thể.
Vừa phóng như điên vừa hét lớn.
"Từ Uyển Thanh, hôm nay ta không giết ngươi là không được!"
Uyển Ca nhíu mày lại, khuôn mặt chuyển sang trạng thái đề phòng, khuôn mặt của tất cả mọi người xung quanh cũng căng thẳng không kém, chỉ riêng Tiểu Hoa tự lấy tay che mắt lại không dám nhìn trực tiếp.
Một quyền lao tới Uyển Ca, mà quyền này là dùng toàn lực, Tôn Thử Di dốc hết sức lực muốn dùng một chiêu đánh bay Uyển Ca xuống sàn thi đấu.
Uyển Ca biết rõ bản thân không thể chối lại lực của nắm đấm ấy, liền nhanh chóng né sang một bên rồi nhanh chóng dùng một cước đá mạnh vào đầu gối của Tôn Thử Di.
Tuy nhiên Tôn Thử Di nhanh hơn nàng một bước, Uyển Ca có thể né đòn của Tôn Thử Di thì Tôn Thử Di cũng có thể tránh được cú đá kia của nàng, rồi cả hai tự tách nhau ra.
Hiệp đầu cả hai bên đều không đả thương được đối thử, liền tách nhau ra tìm cơ hội đối thủ sơ hở mà đánh tiếp.
Tất cả những gì vừa diễn ra không quá hai phút, nhưng đủ để làm cho mọi người một phen đổ mồ hôi hồi hột, ai cũng ngạc nhiên vì tất cả đều nghĩ Uyển Ca không thể chịu nổi một chiêu kia của Tôn Thử Di.
Thủy thánh cau mày tỏ ra bực mình, xem ra có kẻ không quan tâm lời nói của bà ra gì a.
Uyển Ca hít thở khó khăn, có phần hụt hơi nhưng vẫn không hề có chút gì mệt mỏi hay ngán ngẩm, sẵn sàng tiếp chiêu Tôn Thử Di lần tới.
Tôn Thử Di bên kia phẫn nộ thêm mấy bậc, tay trái siết quyền, tay phải mở nắp bình nước bằng da - vật bất ly thân của Thủy lệnh Cường Giả sư, thứ mà Tôn Thử Di luôn đeo bên hông đề phòng bất trắc.
Bên trong bình nước ấy có khoảng một lít nước, Tôn Thử Di sự dụng thuật ngự thủy, điều khiển đống nước ấy thành một cái roi bằng nước, ánh mắt sát khí cực đại, như muốn xiên thủng ánh mắt của Uyển Ca.
Uyển Ca không hề bị dọa cho sợ, ngược lại vô cùng hứng thú, nàng rất muốn biết được thực lực thật sự của Tôn Thử Di.
Uyển Ca cười nhẹ, thủ thế mà chờ đợi, lại nóng lòng chờ không được mà khích tướng.
"Tới đây, nội trong mười chiêu ta không đánh thắng ngươi, Từ Uyển Thanh ta sẽ tự mình nhận thua, tùy ngươi xử lý!"
- ----------Lời Tác Giả-----------
Các bạn bình tĩnh nha, cứ từ từ rồi cháo sẽ nhừ a.
Miêu biết mọi người hóng lắm, Miêu cũng vậy cho nên ra ngay chương mới, hẹn các bạn vào hôm thứ năm tuần này.
Tinh dẫu thế nào cũng là Thanh Uyển Ca, có nhiều lúc kiềm lòng không được mà kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Bao ngầu, bao phê luôn có phải không?
Tác giả buff quá lố? Không hề nha, đây mới là thực lực thật sự của Tinh a.
- -------Hết Chương 109--------
Trận đấu đầu tiên của Thủy linh phong sẽ khai mạc bởi Tôn Thử Di và Sử Dương Ý, trận đấu bắt đầu chưa được một phút thì đã có ngay kết quả.
Tôn Thử Di một phát đá bay Sử Dương Ý xuống sàn, tuy nhiên không ai lấy làm kinh ngạc, bởi tất cả mọi người đều biết Tôn Thử Di lần này lại đạt được khảo thí đệ nhất vị trí.
Uyển Ca một bên không hề kinh ngạc, ngược lại rất có hứng thú với sức mạnh của Tôn Thử Di, muốn cùng nàng ta "trao đổi" vài chiêu, tuy nhiên trước tiên để tâm tới đối thủ hiện tại của nàng cái đã.
Thủy thánh khi đưa nàng lên bờ đã nói cho nàng biết Vương Thuần Khanh kia là Ngự Thủy sư lục phẩm, so với Phùng Nhàm kia thực lực có thể nói là ngang bằng.
Vì thế mà Uyển Ca đối với Vương Thuần Khanh không hề xem nhẹ, không những thế còn phải cẩn thận vạn phần, cơ mà Tôn Thử Di ấy mới là thứ mà hôm nay nàng nhắm tới.
Khoảng ba phút sau, cặp đối thủ thứ hai đã lên sàn chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.
Bên dưới lúc này có rất nhiều tiếng bàn tán, có người cỗ vũ cho Vương Thuần Khanh, có kẻ bàn luận về Uyển Ca, ồn ào không nguôi.
"Vương sư tỷ cố lên, hạ nàng ta trong vòng một chiêu như Tôn sư tỷ ban nãy đi a. "
"Nói đúng lắm, sư tỷ phế nàng ta báo thù cho Tùy sư tỷ."
"Hóa ra kia chính là nội môn đại sư tỷ của Thủy linh phong, đúng là gió thổi cũng bay, Thủy linh phong đời này sợ là chỉ có thể truyền vị lại cho Tôn Thử Di kia mà thôi."
"Theo ta thấy Thủy thánh lần này cũng là quá tùy ý rồi, một đứa trẻ như thế sao lại nhận về làm gì chứ?"
"..."
Tiếng bàn tán vang lên không dứt, Uyển Ca không quan tâm những lời nói đó, ban nãy trước khi lên đài nàng còn phải trấn an Tiểu Hoa để nha đầu đó không lo lắng quá tới mức ngất xỉu.
Tinh trong lòng có chút giận dỗi, nàng thật sự yếu đuối tới mức cả Nguyệt, sư phụ và Tiểu Hoa đều khuyên nàng bỏ cuộc, nếu đã thế rồi vậy nàng sẽ dùng chính thực lực của mình để chứng minh cho tất cả đều thấy nàng là người văn võ song toàn.
"Từ lúc ngươi bước lên Liên Châu thành này thì đã không còn đường lui nữa rồi, ngươi tưởng nơi đây là lớp học thông thường có thể thoải mái ra vào à? Có trách chỉ có thể trách ngươi đi sai chỗ mà thôi."
Vương Thuần Khanh trước khi xuất chiêu không quên đả kích tinh thần của Uyển Ca, cố ý hạ nhục nàng khiến nàng chưa đánh đã bại.
"Nhìn đi, ngoài nha hoàn của ngươi và Thủy sư ra, có ai tới đây để cỗ vũ cho ngươi không? Ngươi chỉ là một trò cười của mình mà thôi hahaha."
Vương Thuần Khanh tiếp tục phun ra những lời nói hết sức khó nghe, Uyển Ca nghe thấy mà không khỏi mệt mỏi, từ chối hiểu những gì ả ta vừa sủa.
"Trận đấu thứ hai của khảo thí lần này chính thức bắt đầu!"
"Sư tỷ cố lên! Giết nha đầu đó đi!"
"Giết thì dễ quá, phế nó đi sư tỷ!"
"Tiểu thư cố lên, nếu người thắng nô tỳ sẽ xuống bếp tự tay làm bánh phù dung cho người!!!"
Giữa bao nhiêu tiếng hò hét ủng hộ cho Vương Thuần Khanh, Uyển Ca vẫn có thể nghe rõ những lời cỗ vũ của Tiểu Hoa dành cho mình, nàng mỉm cười nhẹ, quay mặt đáp lời Vương Thuần Khanh một cách lạnh nhạt.
"Ngươi sủa đủ chưa? Ngươi muốn cản chân ta, phế bỏ ta? Hừ, ngươi không có đủ tư cách ấy."
"Phụt..."
Lời của Uyển Ca vừa dứt, nắm đấm của nàng đã gần như muốn xuyên thủng bụng của Vương Thuần Khanh, lực của nắm đấm ấy là dốc hết sức lực để ra tay, vì thế Vương Thuần Khanh không có cơ hội để phản kháng.
Vương Thuần Khanh bị nắm đấm kia đánh bay xuống đất, ho sặc sụa rồi hộc cả máu mồm.
Uyển Ca thu tay lại, một mình đứng trên thượng đài uy thế ngút trời, không gì sánh được.
Trong khi tất cả mọi người còn chưa định hình được chuyện quái gì đang xảy ra thì Uyển Ca đã lên tiếng làm tất cả tỉnh giấc.
"Ta - Từ Uyển Thanh tại đây thách đấu với ngoại môn đại đệ tử - Tôn Thử Di!"
Uyển Ca vừa nói vừa dùng ngón trỏ tay trái chỉ thẳng mặt Tôn Thử Di nói lớn, khẳng định chắc chắn làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều được một phen hốt hoảng, kinh ngạc.
Bên dưới võ đài Vương Thuần Khanh vừa mới tỉnh hồn, máu chảy ra từ miệng ướt cả một vùng y phục, nàng ta theo thói quen đưa tay lên lau miệng, lại bị nhói đau ở vết thương, đau nhức tới mức ho sặc sụa.
Một đám người được dịp bàn tán xôn xao, làm bên dưới võ đài ầm ĩ cả lên.
"Vương Thuần Khanh... thua rồi?"
"Ta có nhìn nhầm không? Kẻ bị đánh bay xuống sàn thi đấu thật sự là Vương Thuần Khanh?"
"Sư tỷ, thật sự là tỷ ấy rồi, mau mau lại đỡ tỷ ấy nhanh."
"Thật không thể ngờ Vương Thuần Khanh vậy mà lại, nha đầu đó lại còn muốn thách đấu Tôn Thử Di, xem ra chúng ta là đã quá khinh thường nàng ta rồi."
"..."
Tiếng bàn tán vang lên không dứt, Uyển Ca bên trên võ đài hiên ngang ưỡn ngực, chờ đợi Tôn Thử Di bước lên sàn đấu.
Vương Thuần Khanh sau một hồi ho sặc máu mồm, cuối cùng đã đứng dậy được, không quên quát tháo vào mặt Uyển Ca, tỏ vẻ không phục.
"Ta không phục, ngươi có giỏi thì đấu lại với ta thêm một lần nữa, trận đấu này Vương Thuần Khanh ta đây không phục!"
Uyển Ca nghe được những lời kia mà cong môi cười nhẹ, xuất khẩu thành văn.
"Ta không ngại mà thi đấu lại với ngươi, tuy nhiên bước lên võ đài này đã là bước lên chiến trường, mà ở chiến trường chỉ có thắng và thua, không có việc làm lại từ đầu. Nếu như hôm nay ta mang theo vũ khí, nếu như thay một quyền kia bằng một nhát đao, ngươi liệu có còn sống, còn đủ sức lực để thi đấu lại với ta không?"
"Ta..."
Những gì Uyển Ca nói ra làm cho tất cả mọi người đều phải cảm thấy có lý, đến ngay cả Vương Thuần Khanh cũng không có gì để phản bác, chỉ có thể chấp nhận kết quả kia.
"Được rồi, kết quả trận đấu này đã rất rõ ràng rồi. Người thắng cuộc chính là Từ Uyển Thanh!"
Thủy thánh bước ra tuyên bố kết quả của trận đấu làm cho người không muốn phục cũng phải phục, trận đấu này thật sự kết quả đã quá rõ ràng rồi a.
Vương Thuần Khanh ngay sau đó cảm nhận được thương tích của Uyển Ca gây ra không hề nhẹ như nàng ta tưởng, hiện tại chỉ cần một chút chuyển người cũng đủ làm cho nàng ta đau đớn tới xanh mặt, liền cáo lui tới Dược các để khám vết thương, dẫu sao thì nàng ta cũng không có mặt mũi nào để ở lại đây nữa.
Tôn Thử Di một bên nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển Ca không chớp mắt lấy một cái.
Lửa hận trong lòng mỗi giây mỗi lớn thêm, Uyển Ca dám chỉ đích danh nàng ta là "ngoại môn đệ tử" chính là muốn khẳng định vị trí trên dưới.
Nhưng trên dưới thì sao, ở thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, thứ được phân biệt duy nhất chính là sức mạnh, nàng ta không tin Uyển Ca có thể đánh bại được mình.
Ánh mắt của Tôn Thử Di lấy này đỏ ngầu như máu, sát khí đằng đằng muốn giết chết nàng ngay lập tức, Tôn Thử Di mặc một thân hồng y đỏ thẫm càng khiến cho khuôn mặt kia thêm phần đáng sợ.
"Sư tỷ giết nàng ta đi, cho nàng ta biết thế nào là lễ độ."
"Đừng giết nàng ta, phải phế hết hai tay hai chân của nàng ta cho nàng ta biết sợ là gì."
"Đúng vậy, móc mắt ả ta ra trước rồi tính a."
"Tôn Thử Di phen này sợ là sẽ diệt cỏ tận gốc nha đầu kia."
"Có trách cũng chỉ có thể trách nha đầu kia quá tham lam, nghĩ rằng bản thân có thể đánh bay Vương Thuần Khanh xuống đất thì cũng có thể ném Tôn Thử Di xuống đất, tiếc là cả hai đều quá khinh địch rồi a. "
"Không đâu, ta nghĩ rằng trận này hai người họ sẽ tung hết sức, sẽ không dám khinh địch nữa đâu."
"Nói cũng phải, trận đấu sẽ là một trận hấp dẫn đây, chỉ mong đừng kết thúc quá nhanh."
"..."
Mặc kệ những lời bàn tán xôn xao Tôn Thử Di vẫn lẳng lặng bước lên sàn thi đấu với sát khí không những không giảm ngược lại càng tăng thêm, vừa lên tới nơi không đợi Thủy thánh mệnh lệnh, nàng ta đã lao thẳng tới chỗ của Uyển Ca với tốc độ nhanh nhất có thể.
Vừa phóng như điên vừa hét lớn.
"Từ Uyển Thanh, hôm nay ta không giết ngươi là không được!"
Uyển Ca nhíu mày lại, khuôn mặt chuyển sang trạng thái đề phòng, khuôn mặt của tất cả mọi người xung quanh cũng căng thẳng không kém, chỉ riêng Tiểu Hoa tự lấy tay che mắt lại không dám nhìn trực tiếp.
Một quyền lao tới Uyển Ca, mà quyền này là dùng toàn lực, Tôn Thử Di dốc hết sức lực muốn dùng một chiêu đánh bay Uyển Ca xuống sàn thi đấu.
Uyển Ca biết rõ bản thân không thể chối lại lực của nắm đấm ấy, liền nhanh chóng né sang một bên rồi nhanh chóng dùng một cước đá mạnh vào đầu gối của Tôn Thử Di.
Tuy nhiên Tôn Thử Di nhanh hơn nàng một bước, Uyển Ca có thể né đòn của Tôn Thử Di thì Tôn Thử Di cũng có thể tránh được cú đá kia của nàng, rồi cả hai tự tách nhau ra.
Hiệp đầu cả hai bên đều không đả thương được đối thử, liền tách nhau ra tìm cơ hội đối thủ sơ hở mà đánh tiếp.
Tất cả những gì vừa diễn ra không quá hai phút, nhưng đủ để làm cho mọi người một phen đổ mồ hôi hồi hột, ai cũng ngạc nhiên vì tất cả đều nghĩ Uyển Ca không thể chịu nổi một chiêu kia của Tôn Thử Di.
Thủy thánh cau mày tỏ ra bực mình, xem ra có kẻ không quan tâm lời nói của bà ra gì a.
Uyển Ca hít thở khó khăn, có phần hụt hơi nhưng vẫn không hề có chút gì mệt mỏi hay ngán ngẩm, sẵn sàng tiếp chiêu Tôn Thử Di lần tới.
Tôn Thử Di bên kia phẫn nộ thêm mấy bậc, tay trái siết quyền, tay phải mở nắp bình nước bằng da - vật bất ly thân của Thủy lệnh Cường Giả sư, thứ mà Tôn Thử Di luôn đeo bên hông đề phòng bất trắc.
Bên trong bình nước ấy có khoảng một lít nước, Tôn Thử Di sự dụng thuật ngự thủy, điều khiển đống nước ấy thành một cái roi bằng nước, ánh mắt sát khí cực đại, như muốn xiên thủng ánh mắt của Uyển Ca.
Uyển Ca không hề bị dọa cho sợ, ngược lại vô cùng hứng thú, nàng rất muốn biết được thực lực thật sự của Tôn Thử Di.
Uyển Ca cười nhẹ, thủ thế mà chờ đợi, lại nóng lòng chờ không được mà khích tướng.
"Tới đây, nội trong mười chiêu ta không đánh thắng ngươi, Từ Uyển Thanh ta sẽ tự mình nhận thua, tùy ngươi xử lý!"
- ----------Lời Tác Giả-----------
Các bạn bình tĩnh nha, cứ từ từ rồi cháo sẽ nhừ a.
Miêu biết mọi người hóng lắm, Miêu cũng vậy cho nên ra ngay chương mới, hẹn các bạn vào hôm thứ năm tuần này.
Tinh dẫu thế nào cũng là Thanh Uyển Ca, có nhiều lúc kiềm lòng không được mà kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Bao ngầu, bao phê luôn có phải không?
Tác giả buff quá lố? Không hề nha, đây mới là thực lực thật sự của Tinh a.
- -------Hết Chương 109--------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook