Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
-
Chương 105: Vuốt mặt thì phải nể mũi
Lúc này khuôn mặt của nam nhân kia trở nên vô cùng khó nhìn, không còn dáng vẻ đắc thắng nữa thay vào đó là một vẻ mặt cau mày có phần tức tối, tuy nhiên ngay sau đó hắn liền cười to như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Haha quả không hổ danh là đệ tử chân truyền của Thuỷ thánh a, ngoài Thuỷ thánh ra muội là người đầu tiên ở Liên Châu thành này có thể móc họng ta như vậy đấy. Vốn cứ tưởng muội là tiểu nha đầu dễ chọc nên mới nói đùa như vậy, sư muội tuyệt đối đừng tưởng là thật a."
Mặc cho người trước mặt có cố gắng giải thích như thế nào nhưng nàng vẫn tin tưởng bản thân không hề nghe lầm, càng không hiểu sai ý, chẳng qua là tên hòa thượng này là đang chối đây đẩy, trước là muốn nàng nghĩ rằng chỉ là hiểu lầm mà không báo lên Thuỷ thánh, sau là muốn tạo một mối quan hệ tốt với nàng chờ cơ hội để thực hiện mục đích của mình.
Nhưng nàng không có thời gian để chơi đùa với hắn, lần này coi như là nhắc nhở nếu lần sau hắn còn muốn gây khó dễ cho nàng thì đừng trách nàng độc ác.
"Nếu sư huynh đã nói thế, vậy cứ cho là như thế đi, huynh chắc không còn việc gì nữa đúng không? Vậy xin mời đằng sau quay, không tiễn a."
Biết là Uyển Ca đang cố tình đuổi khéo mình nhưng Vô Khả lại không thể làm gì nàng được, Uyển Ca nói đúng Kiếm linh phong bây giờ như rắn mất đầu, nếu như thật sự làm Thuỷ thánh giận... thì dù là hắn cũng sẽ không thể làm được gì, chi bằng án binh bất động chờ đợi thời cơ sẽ "chơi đùa" với nàng sau.
Thế là Vô Khả cười gượng bỏ đi, hướng phía Kiếm linh phong mà đi, để lại Uyển Ca một phen đắc ý ngút trời.
"Hừ muốn coi bổn quận chúa là đồ chơi? Còn lâu, ngươi tưởng nhỏ thì dễ ăn hiếp à..."
"Tiểu... thư, nô tì về rồi đây, nhưng nước để pha thì..."
Đang lúc Uyển Ca đang khí thế cao ngất, lại lầm bầm nói xấu tên hòa thượng thì cửa phòng mở ra, Tiểu Hoa trở về trong bộ dạng thảm hại, tóc tai và y phục ướt như chuột lột, chân trái còn đi cà nhắc.
Uyển Ca nhớ rõ hình dạng của Tiểu Hoa khi rời khỏi phòng, càng biết được Tiểu Hoa là người kỹ tính và rất coi trọng công việc của mình, mệnh lệnh của nàng đã nói ra trừ khi là bất khả thi hoặc bị ngăn cản bằng không sẽ không có việc không làm đúng mệnh lệnh của nàng.
"Tiểu Hoa muội hãy nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì với muội vậy?
Uyển Ca nhịn không được nữa, lớn tiếng gặn hỏi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa biết không thể giấu được Uyển Ca, cô bắt đầu kể lại mọi việc đã xảy ra với mình.
"Tiểu thư đừng nóng để nô tì từ từ nói, chỉ là mong người hứa với nô tì là không báo thù để tránh gây ra rắc rối."
Uyển Ca miễn cưỡng gật đầu cho có với Tiểu Hoa rồi nghiêm túc chờ đợi.
"Nô tì theo lệnh tiểu thư đi tới phòng bếp lấy ít nước nóng, lúc đi xuống thì không có gì xảy ra, nhưng lúc đi lên lại gặp phải đám ngoại môn đệ tử. Vốn nô tì đã tránh xa họ rồi, nhưng mà họ vẫn được nước làm tới..."
- ------Khoảng 5 phút trước-------
"Dô, đây không phải là tì nữ của đại sư tỷ sao? Sư tỷ sướng thật a, trên dưới Liên Châu thành này có ai có được phúc phần này, được quyền đem cả tì nữ lên nữa."
Tiểu Hoa cầm trên tay thau nước nóng, vừa đi lên tầng 4 lại vô tình gặp phải đám ngoại môn đệ tử từ phòng đi ra, vừa thấy Tiểu Hoa một nữ nhân liền bước ra lên giọng.
Nghe vị sư muội của mình nói thế, đám còn lại hùa theo cười to, một nữ nhân khác lại nói.
"Phải phải, đúng là hết sức ưu ái. Cơ mà tì nữ cũng giống như chủ nhân vậy, đều là một lũ phế vật, vô dụng."
"Cái này sư tỷ nói rất đúng a. Người ta nói chủ nào tớ đó, không sao tý nào hahaha."
Thấy đám ngoại môn đệ tử không có ý tốt, lại cố tình kiếm cớ gây sự, Tiểu Hoa không muốn trúng kế khích tướng của bọn chúng, càng sợ đi lâu sẽ khiến cho Uyển Ca lo lắng, nước cũng không thể để lâu được nữa.
Nghĩ thế Tiểu Hoa bỏ mặc đám nữ nhân kia, đi lên tầng trên... Tuy nhiên khi vừa tới cầu thang lại bị một bàn chân không biết ở đâu ra gạc phải, làm Tiểu Hoa mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước, thau nước trong tay đổ ào vào thân thể của cô, rồi sau đó cả người lẫn thau đều ngã xuống đất.
Đám nữ nhân ấy thấy vậy mà cười một phen, sau đó hống hách mà bỏ đi, nữ nhân đã gạc chân Tiểu Hoa là người cuối cùng rời khỏi, không quên để lại một nụ cười khinh bỉ.
- -----Trở về thời điểm hiện tại------
Tiểu Hoa cố gắng khép mép, kể làm sao cho mọi chuyện im ắng nhất có, bởi Tiểu Hoa sợ Uyển Ca sẽ vì mình mà gây chuyện với đám nữ nhân kia, mà giờ đây ở Liên Châu thành này Uyển Ca và Tiểu Hoa chỉ đơn giản là hai đứa trẻ mà thôi.
Cho nên hiện tại nhẫn nhịn chính là kế hoạch tốt nhất, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn.
Nói là nói như vậy, nhưng người ở trước mặt Tiểu Hoa không phải là một thiên thần, mà là một ác quỷ đang chờ thức giấc.
Tiểu Hoa kể lại mọi việc, từng lời từng chữ chui vào tai của Uyển Ca vô cùng khó nghe, Uyển Ca chịu không được nữa tay trái đập mạnh xuống bàn, siết chặt tay, miệng cắng răng.
"Rầm...!"
"Đây rõ ràng là muốn kiếm chuyện với ta, tưởng rằng làm như vậy ta sẽ sợ sao? Bất quá là các ngươi đã chọn sai người, ta sẽ cho các ngươi thấy, thế nào là Đại Khai Sát Giới!!!"
Sát khí từ lời nói kia của Uyển Ca lạnh lẽo tới mức làm cho Tiểu Hoa sợ hãi, bất giác mà rùng mình.
Tiểu Hoa liền lên tiếng ngăn cản Uyển Ca tránh gây ra chuyện không đáng có, dù sao việc bị ăn hiếp kiểu này cô ở Cảnh vương phủ sớm đã quen rồi.
"Tiểu thư, việc này cũng không có gì to tát, chỉ là nô tì vô ý té ngã thôi mà, người đừng nên gây chuyện với đám ngoại môn đệ tử kia thì hơn."
Uyển Ca đang bực tức lại bị lời nói ấy của Tiểu Hoa làm cho xót xa, nàng tất nhiên hiểu được Tiểu Hoa là không muốn nàng vì mình mà gây chuyện với đám Tôn Thử Di, tuy nhiên nàng đã từng nói: Tì nữ của nàng, chỉ có mỗi mình nàng được phép dạy dỗ, chứ đừng nghĩ tới chuyện ăn hiếp.
"Tiểu Hoa, chúng ta vô tình sinh ra ở cái thế giới này, cái thế giới Cường Giả Vi Tôn này, chỉ có cách mạnh hơn người khác mới có thể tồn tại, ở đây là Liên Châu thành không phải thành Đông Kinh mà có thể cậy vào danh vị quận chúa, dựa vào phụ thân, dựa vào Lục Phong... Ở trên này chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà sống, dựa vào thực lực và sự cam đảm không e ngại mới có thể lưu lại lâu dài. Đám Tôn Thử Di hiện chính là muốn ra oai với chúng ta, nếu chúng ta cứ nhịn, bọn họ sẽ được nước làm tới, sẽ không bao giờ buông tha cho chúng ta đâu. Cho nên chúng ta... trận này nhất định phải đánh, không chỉ như thế mà còn phải thắng trong vinh quang!"
Những gì Uyển Ca nói làm Tiểu Hoa không thể nói gì được nữa. Bởi nàng nói rất đúng, quả thật là chỉ có như vậy, sau này mới có thể sống an ổn ở nơi này.
"Tiểu thư, những gì người vừa nói nô tì đã hiểu, chó cùng rứt giậu... chúng ta phải đánh trả lại bọn họ, cho bọn họ thấy chúng ta không yếu đuối tới mức không thể tự bảo vệ mình."
Uyển Ca gật đầu vui vẻ, nàng mừng vì Tiểu Hoa đã hiểu và thông cảm cho quyết định có phần mạo hiểm này.
Nghĩ tới đây Nguyệt bỗng nhận ra lý do vì sao Tinh lại nhất quyết đòi tham gia cuộc thi khảo sát kia. Tinh làm vậy, trước là tạo uy cũng như dằn mặt đám nữ nhân kia, sau là khẳng định sức mạnh và địa vị.
Nước cờ này đi trước người khác ba bước, nàng là cam bái hạ phong rồi a. Nếu đám nữ nhân đó muốn gây sự như thế rồi, vậy này sẽ tiếp tới cùng.
Cuộc thi ấy diễn ra vào ban ngày, nàng không thể tham gia được, tuy nhiên bây giờ đây nàng rất có hứng thú đi "Hưng Sư Vấn Tội" a.
"Tiểu Hoa, muội dẫn ta đi tìm người đã làm muội té ngã, ta sẽ trả thù cho muội."
Tiểu Hoa vốn ban đầu là dĩ hòa di quý, nhưng sau khi được Uyển Ca giảng giải đạo lý thì liền sôi sục ý chí muốn trả thù để thị uy, dằn mặt đám ngoại môn đệ tử ấy.
Thế là một chủ một tớ cùng nhau đi xuống lầu, kiếm đám đã chặng đường, nói xấu cũng như làm Tiểu Hoa bị ngã.
Rất nhanh để Tiểu Hoa nhận ra được những kẻ đã làm khó mình lúc trước, bởi đám đó đang ở dưới trù phòng tán dóc về chuyện đẩy ngã Tiểu Hoa lúc nãy, vừa nói vừa cười như điên.
Chưa để năm kẻ kia nhận ra mình có mặt ở đây, Uyển Ca đã chào hỏi bằng cách đá bay một cái bàn trống về chỗ bàn của những nữ nhân ấy.
Đám người bị nàng tập kích bất ngờ nhất thời không định hình được sự việc, chỉ kịp nhìn thấy được một cái bàn đang phóng về phía mình, rồi va chạm mạnh vào cái bàn bọn họ đang ngồi, cú va chạm mạnh làm cả năm người bị té ngã ngửa, bàn và ghế đều đã ngả nghiêng.
Năm người thay nhau nhìn về chỗ cái bàn vô duyên vô cớ bay tới, ngay phía cả năm nhìn thẳng tới, Uyển Ca đang chống nạnh đứng hiên ngang, phía sau lưng nàng Tiểu Hoa đang lấp ló.
Không cần đến ba giây, tất cả đều đã hiểu được lý do vì sao cái bàn bay tới chỗ họ và việc Uyển Ca và Tiểu Hoa làm gì ở đây.
Cả bọn nhanh chóng đứng dậy, bước tới chỗ Uyển Ca với khuôn mặt cực kỳ khó chịu, lại hận không thể giết chết nàng.
"Sao đây, muốn trả thù cho tì nữ của mình à? Dựa vào ngươi... có thể sao?"
Một trong năm người nhịn không được nữa, lên tiếng gằn giọng uy hiếp nàng và Tiểu Hoa. Và Tiểu Hoa liền nhận ra được người đang đứng trước mặt chính là người đã gạc chân mình, liền nói nhỏ với Uyển Ca.
"Tiểu thư, chính là người này đã cố tình gạc chân làm nô tì bị ngã."
Uyển Ca mỉm cười nhẹ nhàng với Tiểu Hoa, sau đó quay mặt 365 độ, dùng ánh mắt sát khí nhìn lũ nữ nhân kia.
"Có thể hay không? Không thử thì sao biết được? Đúng không nhỉ?"
Vừa nói dứt câu Uyển Ca vừa cho ngay cước vào đầu gối của nữ nhân trước mặt, lực của cú đá này mạnh hơn gấp năm lần so với cú đá nàng dành cho Uyển Ngọc ngày nào, tuy nữ nhân này so với Uyển Ngọc mạnh hơn nhiều nhưng vẫn không có đủ sức để lãnh trọn một cho cước này của của Uyển Ca.
Nữ nhân kia lúc này cảm nhận được cơn đau thấu ruột gan, chịu không nổi nữa mà ngã xuống đất, ôm lấy đầu gối ứa nước mắt.
Bốn người đi cùng nữ nhân này nhìn thấy sự việc vừa rồi mà há hốc cả mồm, xém chút nữa hàm răng rơi xuống đất do há miệng quá to.
Những người còn lại đều lại sư muội của nữ nhân kia, cho nên đối với nàng ta có lòng kính trọng, có mơ bọn họ cũng không thể ngờ được sư tỷ của mình lại bị tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch này làm bị thương.
Thấy sư tỷ của mình ngồi một đống không ngừng chảy nước mắt do đau đớn, đám kia lập tức xúm lại lo lắng hỏi thăm.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Lực đá vì sao có thể mạnh tới như vậy?"
"Manh Á sư tỷ, tỷ sao rồi có đứng dậy được không?"
"Nào để muội đỡ tỷ đứng dậy..."
"Á đau chết ta rồi, Từ Uyển Thanh ngươi... lực đá của ngươi, xương đầu gối của ta?"
Ba người còn lại thay nhau muốn đỡ Tùy Manh Á đứng dậy, không ngờ khi đứng dậy một cơ đau thấu xương phát ra khiến cho Tùy Manh Á phải la làng, nàng ta ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Uyển Ca hỏi.
Uyển Ca cũng không ngại mà nói cho Tùy Manh Á biết tình trạng hiện tại của nàng ta, nàng ấy à, tuy không giết nhưng sẽ không có việc bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
"Ta quên nói với ngươi, cú đá vừa rồi của ta là dùng hết bảy phần nội lực, đủ để làm vỡ xương của bất kỳ loại động vật nào. Ngươi hiện tại đã bị vỡ xương đầu gối, nếu còn ngồi đó mà đối chất với ta thì ta có thể bảo đảm: Ngươi cả đời này đừng hòng đi đứng bình thường được nữa. Đó chính là cái giá mà ngươi phải trả vì đã dám đụng tới người thân của ta, nên nhớ cổ nhân có câu "Vuốt Mặt Thì Phải Nể Mũi" a."
- -------Hết Chương 105-------
"Haha quả không hổ danh là đệ tử chân truyền của Thuỷ thánh a, ngoài Thuỷ thánh ra muội là người đầu tiên ở Liên Châu thành này có thể móc họng ta như vậy đấy. Vốn cứ tưởng muội là tiểu nha đầu dễ chọc nên mới nói đùa như vậy, sư muội tuyệt đối đừng tưởng là thật a."
Mặc cho người trước mặt có cố gắng giải thích như thế nào nhưng nàng vẫn tin tưởng bản thân không hề nghe lầm, càng không hiểu sai ý, chẳng qua là tên hòa thượng này là đang chối đây đẩy, trước là muốn nàng nghĩ rằng chỉ là hiểu lầm mà không báo lên Thuỷ thánh, sau là muốn tạo một mối quan hệ tốt với nàng chờ cơ hội để thực hiện mục đích của mình.
Nhưng nàng không có thời gian để chơi đùa với hắn, lần này coi như là nhắc nhở nếu lần sau hắn còn muốn gây khó dễ cho nàng thì đừng trách nàng độc ác.
"Nếu sư huynh đã nói thế, vậy cứ cho là như thế đi, huynh chắc không còn việc gì nữa đúng không? Vậy xin mời đằng sau quay, không tiễn a."
Biết là Uyển Ca đang cố tình đuổi khéo mình nhưng Vô Khả lại không thể làm gì nàng được, Uyển Ca nói đúng Kiếm linh phong bây giờ như rắn mất đầu, nếu như thật sự làm Thuỷ thánh giận... thì dù là hắn cũng sẽ không thể làm được gì, chi bằng án binh bất động chờ đợi thời cơ sẽ "chơi đùa" với nàng sau.
Thế là Vô Khả cười gượng bỏ đi, hướng phía Kiếm linh phong mà đi, để lại Uyển Ca một phen đắc ý ngút trời.
"Hừ muốn coi bổn quận chúa là đồ chơi? Còn lâu, ngươi tưởng nhỏ thì dễ ăn hiếp à..."
"Tiểu... thư, nô tì về rồi đây, nhưng nước để pha thì..."
Đang lúc Uyển Ca đang khí thế cao ngất, lại lầm bầm nói xấu tên hòa thượng thì cửa phòng mở ra, Tiểu Hoa trở về trong bộ dạng thảm hại, tóc tai và y phục ướt như chuột lột, chân trái còn đi cà nhắc.
Uyển Ca nhớ rõ hình dạng của Tiểu Hoa khi rời khỏi phòng, càng biết được Tiểu Hoa là người kỹ tính và rất coi trọng công việc của mình, mệnh lệnh của nàng đã nói ra trừ khi là bất khả thi hoặc bị ngăn cản bằng không sẽ không có việc không làm đúng mệnh lệnh của nàng.
"Tiểu Hoa muội hãy nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì với muội vậy?
Uyển Ca nhịn không được nữa, lớn tiếng gặn hỏi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa biết không thể giấu được Uyển Ca, cô bắt đầu kể lại mọi việc đã xảy ra với mình.
"Tiểu thư đừng nóng để nô tì từ từ nói, chỉ là mong người hứa với nô tì là không báo thù để tránh gây ra rắc rối."
Uyển Ca miễn cưỡng gật đầu cho có với Tiểu Hoa rồi nghiêm túc chờ đợi.
"Nô tì theo lệnh tiểu thư đi tới phòng bếp lấy ít nước nóng, lúc đi xuống thì không có gì xảy ra, nhưng lúc đi lên lại gặp phải đám ngoại môn đệ tử. Vốn nô tì đã tránh xa họ rồi, nhưng mà họ vẫn được nước làm tới..."
- ------Khoảng 5 phút trước-------
"Dô, đây không phải là tì nữ của đại sư tỷ sao? Sư tỷ sướng thật a, trên dưới Liên Châu thành này có ai có được phúc phần này, được quyền đem cả tì nữ lên nữa."
Tiểu Hoa cầm trên tay thau nước nóng, vừa đi lên tầng 4 lại vô tình gặp phải đám ngoại môn đệ tử từ phòng đi ra, vừa thấy Tiểu Hoa một nữ nhân liền bước ra lên giọng.
Nghe vị sư muội của mình nói thế, đám còn lại hùa theo cười to, một nữ nhân khác lại nói.
"Phải phải, đúng là hết sức ưu ái. Cơ mà tì nữ cũng giống như chủ nhân vậy, đều là một lũ phế vật, vô dụng."
"Cái này sư tỷ nói rất đúng a. Người ta nói chủ nào tớ đó, không sao tý nào hahaha."
Thấy đám ngoại môn đệ tử không có ý tốt, lại cố tình kiếm cớ gây sự, Tiểu Hoa không muốn trúng kế khích tướng của bọn chúng, càng sợ đi lâu sẽ khiến cho Uyển Ca lo lắng, nước cũng không thể để lâu được nữa.
Nghĩ thế Tiểu Hoa bỏ mặc đám nữ nhân kia, đi lên tầng trên... Tuy nhiên khi vừa tới cầu thang lại bị một bàn chân không biết ở đâu ra gạc phải, làm Tiểu Hoa mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước, thau nước trong tay đổ ào vào thân thể của cô, rồi sau đó cả người lẫn thau đều ngã xuống đất.
Đám nữ nhân ấy thấy vậy mà cười một phen, sau đó hống hách mà bỏ đi, nữ nhân đã gạc chân Tiểu Hoa là người cuối cùng rời khỏi, không quên để lại một nụ cười khinh bỉ.
- -----Trở về thời điểm hiện tại------
Tiểu Hoa cố gắng khép mép, kể làm sao cho mọi chuyện im ắng nhất có, bởi Tiểu Hoa sợ Uyển Ca sẽ vì mình mà gây chuyện với đám nữ nhân kia, mà giờ đây ở Liên Châu thành này Uyển Ca và Tiểu Hoa chỉ đơn giản là hai đứa trẻ mà thôi.
Cho nên hiện tại nhẫn nhịn chính là kế hoạch tốt nhất, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn.
Nói là nói như vậy, nhưng người ở trước mặt Tiểu Hoa không phải là một thiên thần, mà là một ác quỷ đang chờ thức giấc.
Tiểu Hoa kể lại mọi việc, từng lời từng chữ chui vào tai của Uyển Ca vô cùng khó nghe, Uyển Ca chịu không được nữa tay trái đập mạnh xuống bàn, siết chặt tay, miệng cắng răng.
"Rầm...!"
"Đây rõ ràng là muốn kiếm chuyện với ta, tưởng rằng làm như vậy ta sẽ sợ sao? Bất quá là các ngươi đã chọn sai người, ta sẽ cho các ngươi thấy, thế nào là Đại Khai Sát Giới!!!"
Sát khí từ lời nói kia của Uyển Ca lạnh lẽo tới mức làm cho Tiểu Hoa sợ hãi, bất giác mà rùng mình.
Tiểu Hoa liền lên tiếng ngăn cản Uyển Ca tránh gây ra chuyện không đáng có, dù sao việc bị ăn hiếp kiểu này cô ở Cảnh vương phủ sớm đã quen rồi.
"Tiểu thư, việc này cũng không có gì to tát, chỉ là nô tì vô ý té ngã thôi mà, người đừng nên gây chuyện với đám ngoại môn đệ tử kia thì hơn."
Uyển Ca đang bực tức lại bị lời nói ấy của Tiểu Hoa làm cho xót xa, nàng tất nhiên hiểu được Tiểu Hoa là không muốn nàng vì mình mà gây chuyện với đám Tôn Thử Di, tuy nhiên nàng đã từng nói: Tì nữ của nàng, chỉ có mỗi mình nàng được phép dạy dỗ, chứ đừng nghĩ tới chuyện ăn hiếp.
"Tiểu Hoa, chúng ta vô tình sinh ra ở cái thế giới này, cái thế giới Cường Giả Vi Tôn này, chỉ có cách mạnh hơn người khác mới có thể tồn tại, ở đây là Liên Châu thành không phải thành Đông Kinh mà có thể cậy vào danh vị quận chúa, dựa vào phụ thân, dựa vào Lục Phong... Ở trên này chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà sống, dựa vào thực lực và sự cam đảm không e ngại mới có thể lưu lại lâu dài. Đám Tôn Thử Di hiện chính là muốn ra oai với chúng ta, nếu chúng ta cứ nhịn, bọn họ sẽ được nước làm tới, sẽ không bao giờ buông tha cho chúng ta đâu. Cho nên chúng ta... trận này nhất định phải đánh, không chỉ như thế mà còn phải thắng trong vinh quang!"
Những gì Uyển Ca nói làm Tiểu Hoa không thể nói gì được nữa. Bởi nàng nói rất đúng, quả thật là chỉ có như vậy, sau này mới có thể sống an ổn ở nơi này.
"Tiểu thư, những gì người vừa nói nô tì đã hiểu, chó cùng rứt giậu... chúng ta phải đánh trả lại bọn họ, cho bọn họ thấy chúng ta không yếu đuối tới mức không thể tự bảo vệ mình."
Uyển Ca gật đầu vui vẻ, nàng mừng vì Tiểu Hoa đã hiểu và thông cảm cho quyết định có phần mạo hiểm này.
Nghĩ tới đây Nguyệt bỗng nhận ra lý do vì sao Tinh lại nhất quyết đòi tham gia cuộc thi khảo sát kia. Tinh làm vậy, trước là tạo uy cũng như dằn mặt đám nữ nhân kia, sau là khẳng định sức mạnh và địa vị.
Nước cờ này đi trước người khác ba bước, nàng là cam bái hạ phong rồi a. Nếu đám nữ nhân đó muốn gây sự như thế rồi, vậy này sẽ tiếp tới cùng.
Cuộc thi ấy diễn ra vào ban ngày, nàng không thể tham gia được, tuy nhiên bây giờ đây nàng rất có hứng thú đi "Hưng Sư Vấn Tội" a.
"Tiểu Hoa, muội dẫn ta đi tìm người đã làm muội té ngã, ta sẽ trả thù cho muội."
Tiểu Hoa vốn ban đầu là dĩ hòa di quý, nhưng sau khi được Uyển Ca giảng giải đạo lý thì liền sôi sục ý chí muốn trả thù để thị uy, dằn mặt đám ngoại môn đệ tử ấy.
Thế là một chủ một tớ cùng nhau đi xuống lầu, kiếm đám đã chặng đường, nói xấu cũng như làm Tiểu Hoa bị ngã.
Rất nhanh để Tiểu Hoa nhận ra được những kẻ đã làm khó mình lúc trước, bởi đám đó đang ở dưới trù phòng tán dóc về chuyện đẩy ngã Tiểu Hoa lúc nãy, vừa nói vừa cười như điên.
Chưa để năm kẻ kia nhận ra mình có mặt ở đây, Uyển Ca đã chào hỏi bằng cách đá bay một cái bàn trống về chỗ bàn của những nữ nhân ấy.
Đám người bị nàng tập kích bất ngờ nhất thời không định hình được sự việc, chỉ kịp nhìn thấy được một cái bàn đang phóng về phía mình, rồi va chạm mạnh vào cái bàn bọn họ đang ngồi, cú va chạm mạnh làm cả năm người bị té ngã ngửa, bàn và ghế đều đã ngả nghiêng.
Năm người thay nhau nhìn về chỗ cái bàn vô duyên vô cớ bay tới, ngay phía cả năm nhìn thẳng tới, Uyển Ca đang chống nạnh đứng hiên ngang, phía sau lưng nàng Tiểu Hoa đang lấp ló.
Không cần đến ba giây, tất cả đều đã hiểu được lý do vì sao cái bàn bay tới chỗ họ và việc Uyển Ca và Tiểu Hoa làm gì ở đây.
Cả bọn nhanh chóng đứng dậy, bước tới chỗ Uyển Ca với khuôn mặt cực kỳ khó chịu, lại hận không thể giết chết nàng.
"Sao đây, muốn trả thù cho tì nữ của mình à? Dựa vào ngươi... có thể sao?"
Một trong năm người nhịn không được nữa, lên tiếng gằn giọng uy hiếp nàng và Tiểu Hoa. Và Tiểu Hoa liền nhận ra được người đang đứng trước mặt chính là người đã gạc chân mình, liền nói nhỏ với Uyển Ca.
"Tiểu thư, chính là người này đã cố tình gạc chân làm nô tì bị ngã."
Uyển Ca mỉm cười nhẹ nhàng với Tiểu Hoa, sau đó quay mặt 365 độ, dùng ánh mắt sát khí nhìn lũ nữ nhân kia.
"Có thể hay không? Không thử thì sao biết được? Đúng không nhỉ?"
Vừa nói dứt câu Uyển Ca vừa cho ngay cước vào đầu gối của nữ nhân trước mặt, lực của cú đá này mạnh hơn gấp năm lần so với cú đá nàng dành cho Uyển Ngọc ngày nào, tuy nữ nhân này so với Uyển Ngọc mạnh hơn nhiều nhưng vẫn không có đủ sức để lãnh trọn một cho cước này của của Uyển Ca.
Nữ nhân kia lúc này cảm nhận được cơn đau thấu ruột gan, chịu không nổi nữa mà ngã xuống đất, ôm lấy đầu gối ứa nước mắt.
Bốn người đi cùng nữ nhân này nhìn thấy sự việc vừa rồi mà há hốc cả mồm, xém chút nữa hàm răng rơi xuống đất do há miệng quá to.
Những người còn lại đều lại sư muội của nữ nhân kia, cho nên đối với nàng ta có lòng kính trọng, có mơ bọn họ cũng không thể ngờ được sư tỷ của mình lại bị tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch này làm bị thương.
Thấy sư tỷ của mình ngồi một đống không ngừng chảy nước mắt do đau đớn, đám kia lập tức xúm lại lo lắng hỏi thăm.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Lực đá vì sao có thể mạnh tới như vậy?"
"Manh Á sư tỷ, tỷ sao rồi có đứng dậy được không?"
"Nào để muội đỡ tỷ đứng dậy..."
"Á đau chết ta rồi, Từ Uyển Thanh ngươi... lực đá của ngươi, xương đầu gối của ta?"
Ba người còn lại thay nhau muốn đỡ Tùy Manh Á đứng dậy, không ngờ khi đứng dậy một cơ đau thấu xương phát ra khiến cho Tùy Manh Á phải la làng, nàng ta ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Uyển Ca hỏi.
Uyển Ca cũng không ngại mà nói cho Tùy Manh Á biết tình trạng hiện tại của nàng ta, nàng ấy à, tuy không giết nhưng sẽ không có việc bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
"Ta quên nói với ngươi, cú đá vừa rồi của ta là dùng hết bảy phần nội lực, đủ để làm vỡ xương của bất kỳ loại động vật nào. Ngươi hiện tại đã bị vỡ xương đầu gối, nếu còn ngồi đó mà đối chất với ta thì ta có thể bảo đảm: Ngươi cả đời này đừng hòng đi đứng bình thường được nữa. Đó chính là cái giá mà ngươi phải trả vì đã dám đụng tới người thân của ta, nên nhớ cổ nhân có câu "Vuốt Mặt Thì Phải Nể Mũi" a."
- -------Hết Chương 105-------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook