Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!
-
Chương 24: Ngươi Dám,Ngươi Là Vương Gia Nhưng Ta Là Vương Phi Đó
Trải qua 1 ngày mệt mỏi mọi người ai nấy đều chìm vào giấc ngủ,ban đầu y phái bọn họ canh chừng nhưng nàng đã làm y thay đổi ý kiến.
"Mọi người cũng mệt lắm rồi,ngươi cứ để bọn họ ngủ"
"Ta chỉ sợ..."
"Không sao,chẳng phải có ngươi bên cạnh ta sao" Hạ Băng Liên thỏ thẻ nói nhỏ,phiến má hồng hồng dưới ánh lửa nên khó phân biệt.
Bọn họ ai nấy đều che miệng cười khẽ,vương phi nói vậy sao vương gia có thể từ chối được,bảo vương gia lãnh huyết vô tình nhưng một khi có vương phi bên cạnh liền trở thành người khác,chưa cười bao lâu liền bị ánh mắt của y cảnh cáo khiến họ im bặt.
"Được,bổn vương cho phép nhưng nhớ chú ý"
Bọn họ ai nấy đều gật đầu liên tục rồi rời đi chỉ còn nàng và Tiêu Nam Hiên đứng đó.
Nàng không nói gì đi đến thảm cỏ ngồi xuống,lúc này thật sự có chút mệt mỏi.
"Sức khỏe của nàng vẫn quan trọng,mau vào trong trại tránh gió"
Y lo lắng cho nàng,vốn dĩ nàng bị như vậy cũng do y mà ra,y một phần cảm ơn nàng một phần muốn trừng phạt nàng,là thần y nàng hiểu rõ hỗn độc sẽ làm nàng bị thương nhưng nàng vẫn trị cho y,không phải nàng nói không chữa cho nam nhân hay sao.
"Chỉ là mệt chút thôi,không đáng lo ngại"
"Nói gì vậy,đối với ta nàng vẫn là quan trọng nhất"
Y đi lại gần nàng ngồi xuống cầm lấy bàn tay của nàng hôn lên.
"Ngài là vương gia,Chiến Thần Tiêu Dao Vương nổi danh thiên hạ được dân chúng tin tưởng,đem nước Đông Hán trở nên hùng mạnh thì ít ra ngài phải biểu hiện hàng động ngài yêu ta chứ" Hạ Băng Liên rút tay về hồn nhiên nói.
"Nói như vậy...chi bằng..."
"Chi bằng??"
"Ta muốn nói chi bằng chúng ta cùng sanh cho Liệt nhi một tiểu muội muội a,Liệt nhi cũng là hài tử của ta và nàng"
Y mỉm cười,khuôn mặt đưa gần mặt nàng chỉ chừa khoảng trống để thở.
Bỗng nhiên tim nàng đập thình thịch,trong suy nghĩ thầm nghĩ nàng đâu có bệnh tim hay là vừa mới tái phát,hay là do tà mị của Tiêu Nam Hiên ám rồi.
"Ngươi...hỗn đãng" Tay nàng giơ lên cao định đánh nhưng đều bị y nhanh hơn chụp lấy tay nàng.
"Nàng dám đánh bổn vương,nàng quên rằng ta là ai?hửm"
"Ngươi dám,ngươi là vương gia nhưng ta là vương phi đó"
Nàng giật mạnh,chân nâng lên vô tình,Tiêu Nam Hiên phút chốc ôm hạ bộ đau đớn,nàng đứng dậy đá y ngã ra đất,phủi y phục bị dính cát,nhìn Tiêu Nam Hiên đầy thách thức,thật mất hình tượng của một vương gia chí tôn.
"Nàng muốn ta không thể sinh con nữa hay sao,nàng vẫn chưa gả cho ta,chi bằng mau gả cho ta thì nàng có thể thoải mái a"
"Được,trở về ta liền gả cho ngươi,đến lúc đó bổn vương phi sẽ ngang hàng với ngươi"
Hạ Băng Liên vốn dĩ không biết vương phi nên làm những gì,ở hiện đại nàng cũng từng xem qua những bộ phim xuyên không,nữ chính rất bá đạo anh hùng có thể sai khiến vương gia khi lên làm vương phi nên nàng nghĩ nếu làm vương phi nàng sẽ hành hạ Tiêu Nam Hiên cho ra hồn nhưng mà ngẫm nghĩ lại nàng thấy có gì đó sai sai.
"Lời nàng nói phải chịu trách nhiệm đấy nhé,vương phi của ta"
Thấy nàng định nói y liền chặn họng vì y biết nàng định nói gì,y cười híp cả mắt.
"Ngươiiii"
"Ta sao vương phi của ta"
Y giương đôi mắt vô tội nhìn nàng,thật khiến nàng giận càng thêm giận mà.
"Ngươi dám lừa ta"
VÚT...."Cẩn thận"
Mũi tên từ đâu tiến tới nhắm vào nàng,vốn chú tâm vào Tiêu Nam Hiên không để ý xung quanh,nàng ngẫn người nhìn Tiêu Nam Hiên nhanh nhẹn đẩy nàng ra nhưng y vẫn chưa kịp tránh né liền bị mũi tên bắn trược qua cánh tay.
"Tiêu Nam Hiên"
Nàng hoảng hốt chạy đến đỡ y,chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như vậy,là vì lí do gì.
"Nàng mau tránh ra"
"Ngươi bị điên hả,ta có thể tránh được mà"
Nàng quát to,cầm lấy cánh tay xem xét,có độc,thử vệt một chút máu đưa lên ngửi,chẳng mấy chốc gương mặt của Hạ Băng Liên lạnh băng,là Hồng Tín Thạch một loại độc cực mạnh giết chết người ngay tức khắc,cũng may y chỉ bị trượt nhẹ qua,nếu sâu hơn nữa rất nguy kịch,nó có thể làm tắt nghẽn đường dẫn khí qua các tế bào dấn đến chết người.
Cũng may nàng có mang theo thuốc nhưng công hiệu xảy ra rất chậm,kẻ dùng độc này có lẽ muốn ám sát Tiêu Nam Hiên.
Nghe tiếng quát của nàng bọn người Vân Phi lập tức thức dậy.
"Vương gia ngài làm sao vậy"
Long Ảnh vừa thấy vết thương trên cánh tay Tiêu Nam Hiên liền đến xem xét.
"Vân Phi,Mạc Song hai người bảo vệ Ninh Quốc Công Chúa,chúng ta bị bao vây rồi"
"Cái gì,ai dám to gan"
Ninh Quốc Công Chúa không phải chưa gặp qua những chuyện như thế,tuy rằng biết võ công nhưng cũng chỉ dùng để phòng thân,nếu nói đánh đấm thì không khá bao nhiêu.
"Hộ giá vương gia" Long Ảnh hô to nhưng dường như binh lính Bắc Chu vẫn không có động tĩnh,bức quá Long Ảnh nhanh chóng đi kiểm tra,thật là tàn bạo,bọn họ đều bị giết chết,Triệu Tần Thủy cũng đã biến mất,chuyện gì đang xảy ra thế.
"Vương gia,tất cả đều bị giết chết,Triệu Tần Thủy biến mất rồi"
"Ngươi bảo vệ vương phi,một mình ta đối phó là được "
Y cầm y phục xé một đường dài băng bó lại,vừa cử độnv liền truyền đến cơn đau tê dại,độc tính vẫn chưa bị đẩy lùi.
"Long Ảnh,ngươi chăm sóc cho hắn,để ta"
Nàng đứng dậy lại bị y nắm chặt lấy tay.
"Nàng ngoan ngoãn ngồi im chi bổn vương"
"Bổn vương phi chính là vương phi,ngươi dám cản"
Nàng lạnh lùng rút tay lại đi đến tâm điểm,ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh một lượt,giọng âm vang lên giữa không trung.
"Các người còn không mau xuất hiện"
Một nhóm áo đen ở trên cao cũng không còn ẩn mình nữa,chúng phi thân hạ người từ từ xuống chĩa kiếm vào nàng,khá khen cho khinh công ẩn mình.
"Hạ Băng Liên mau quay lại đây cho bổn vương,bọn chúng không phải người tầm thường"
Nàng dửng dưng không nghe Tiêu Nam Hiên nói,sát khí phát ra ngùng ngụt,một lũ vô dụng dám ám sát Tiêu Nam Hiên trước mặt nàng,nên nhớ hắn chết phải do nàng giết,dám đụng đến thứ quan trọng của nàng,tay nàng cầm lấy thanh kiếm chĩa thẳng xuống đất,ánh mắt chết chóc nhìn bọn áo đen.
Mạc Song rất lo lắng cho vết thương của nàng.
"Tiểu thư,người mau quay lại đi,bọn chúng cứ để Mạc Song xử lí"
"Từ khi nào ngươi không nghe lời của ta"
Ánh mắt nàng lạnh tanh,Mạc Song run rẩy im bặt,chuyện gì vậy,đã lâu rồi mới thấy bộ dạng này của Hạ Băng Liên,nếu không phải đụng đến thứ quan trọng của nàng thì nàng sẽ không như vậy bởi Hạ Băng Liên rất lười đánh nhau và hơn hết nàng chỉ toàn để Mạc Song ra tay.
"Đó là ai,là Băng Liên sao" Ninh Quốc Công Chúa ngạc nhiên,không chỉ vậy,mọi người ai cũng ngạc nhiên,họ đều biết nàng lạnh nhạt nhưng chưa thấy bộ dạng của nàng như vậy.
"Thái tử căn dặn không được làm cô nương này bị thương"
"Ta thấy không phải,cô nương này sát khí nhiều như vậy không phải là người thái tử căn dặn,cái người đứng với nam nhân kia chắc hẳn là người thái tử căn dặn,nhìn nàng rất hiền lành"
"Giết tất cả trừ cô nương kia ra"
Cả bọn xông lên với tốc độ cực nhanh,Tiêu Nam Hiên hồi hợp lo lắng đứng dậy nhưng toàn thân đã bị tê liệt.
Hạ Băng Liên nở nụ cười ác quỷ,đợi bọn chúng lại gần một chút liền xoay kiếm mà chém....PHỤTTTT....tên áo đen ngã xuống chết ngay tức khắc,điều lạ là không ai thấy máu trên người ứa ra nhưng hắn lại chết bất thường,những người còn lại run sợ nhìn trên thanh kiếm một vệt máu đỏ tươi dính đầy,đối mắt chết chóc khẽ cười,nàng đi như một cơn gió ra tay tàn bạo không thương tiếc,cả bọn chưa bao lâu đã bị đường kiếm của nàng lướt nhẹ qua mà chết.
Hất tất cả máu xuống đất nàng hừ lạnh.
"Hại phu quân ta chỉ có con đường chết"
"Mọi người cũng mệt lắm rồi,ngươi cứ để bọn họ ngủ"
"Ta chỉ sợ..."
"Không sao,chẳng phải có ngươi bên cạnh ta sao" Hạ Băng Liên thỏ thẻ nói nhỏ,phiến má hồng hồng dưới ánh lửa nên khó phân biệt.
Bọn họ ai nấy đều che miệng cười khẽ,vương phi nói vậy sao vương gia có thể từ chối được,bảo vương gia lãnh huyết vô tình nhưng một khi có vương phi bên cạnh liền trở thành người khác,chưa cười bao lâu liền bị ánh mắt của y cảnh cáo khiến họ im bặt.
"Được,bổn vương cho phép nhưng nhớ chú ý"
Bọn họ ai nấy đều gật đầu liên tục rồi rời đi chỉ còn nàng và Tiêu Nam Hiên đứng đó.
Nàng không nói gì đi đến thảm cỏ ngồi xuống,lúc này thật sự có chút mệt mỏi.
"Sức khỏe của nàng vẫn quan trọng,mau vào trong trại tránh gió"
Y lo lắng cho nàng,vốn dĩ nàng bị như vậy cũng do y mà ra,y một phần cảm ơn nàng một phần muốn trừng phạt nàng,là thần y nàng hiểu rõ hỗn độc sẽ làm nàng bị thương nhưng nàng vẫn trị cho y,không phải nàng nói không chữa cho nam nhân hay sao.
"Chỉ là mệt chút thôi,không đáng lo ngại"
"Nói gì vậy,đối với ta nàng vẫn là quan trọng nhất"
Y đi lại gần nàng ngồi xuống cầm lấy bàn tay của nàng hôn lên.
"Ngài là vương gia,Chiến Thần Tiêu Dao Vương nổi danh thiên hạ được dân chúng tin tưởng,đem nước Đông Hán trở nên hùng mạnh thì ít ra ngài phải biểu hiện hàng động ngài yêu ta chứ" Hạ Băng Liên rút tay về hồn nhiên nói.
"Nói như vậy...chi bằng..."
"Chi bằng??"
"Ta muốn nói chi bằng chúng ta cùng sanh cho Liệt nhi một tiểu muội muội a,Liệt nhi cũng là hài tử của ta và nàng"
Y mỉm cười,khuôn mặt đưa gần mặt nàng chỉ chừa khoảng trống để thở.
Bỗng nhiên tim nàng đập thình thịch,trong suy nghĩ thầm nghĩ nàng đâu có bệnh tim hay là vừa mới tái phát,hay là do tà mị của Tiêu Nam Hiên ám rồi.
"Ngươi...hỗn đãng" Tay nàng giơ lên cao định đánh nhưng đều bị y nhanh hơn chụp lấy tay nàng.
"Nàng dám đánh bổn vương,nàng quên rằng ta là ai?hửm"
"Ngươi dám,ngươi là vương gia nhưng ta là vương phi đó"
Nàng giật mạnh,chân nâng lên vô tình,Tiêu Nam Hiên phút chốc ôm hạ bộ đau đớn,nàng đứng dậy đá y ngã ra đất,phủi y phục bị dính cát,nhìn Tiêu Nam Hiên đầy thách thức,thật mất hình tượng của một vương gia chí tôn.
"Nàng muốn ta không thể sinh con nữa hay sao,nàng vẫn chưa gả cho ta,chi bằng mau gả cho ta thì nàng có thể thoải mái a"
"Được,trở về ta liền gả cho ngươi,đến lúc đó bổn vương phi sẽ ngang hàng với ngươi"
Hạ Băng Liên vốn dĩ không biết vương phi nên làm những gì,ở hiện đại nàng cũng từng xem qua những bộ phim xuyên không,nữ chính rất bá đạo anh hùng có thể sai khiến vương gia khi lên làm vương phi nên nàng nghĩ nếu làm vương phi nàng sẽ hành hạ Tiêu Nam Hiên cho ra hồn nhưng mà ngẫm nghĩ lại nàng thấy có gì đó sai sai.
"Lời nàng nói phải chịu trách nhiệm đấy nhé,vương phi của ta"
Thấy nàng định nói y liền chặn họng vì y biết nàng định nói gì,y cười híp cả mắt.
"Ngươiiii"
"Ta sao vương phi của ta"
Y giương đôi mắt vô tội nhìn nàng,thật khiến nàng giận càng thêm giận mà.
"Ngươi dám lừa ta"
VÚT...."Cẩn thận"
Mũi tên từ đâu tiến tới nhắm vào nàng,vốn chú tâm vào Tiêu Nam Hiên không để ý xung quanh,nàng ngẫn người nhìn Tiêu Nam Hiên nhanh nhẹn đẩy nàng ra nhưng y vẫn chưa kịp tránh né liền bị mũi tên bắn trược qua cánh tay.
"Tiêu Nam Hiên"
Nàng hoảng hốt chạy đến đỡ y,chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như vậy,là vì lí do gì.
"Nàng mau tránh ra"
"Ngươi bị điên hả,ta có thể tránh được mà"
Nàng quát to,cầm lấy cánh tay xem xét,có độc,thử vệt một chút máu đưa lên ngửi,chẳng mấy chốc gương mặt của Hạ Băng Liên lạnh băng,là Hồng Tín Thạch một loại độc cực mạnh giết chết người ngay tức khắc,cũng may y chỉ bị trượt nhẹ qua,nếu sâu hơn nữa rất nguy kịch,nó có thể làm tắt nghẽn đường dẫn khí qua các tế bào dấn đến chết người.
Cũng may nàng có mang theo thuốc nhưng công hiệu xảy ra rất chậm,kẻ dùng độc này có lẽ muốn ám sát Tiêu Nam Hiên.
Nghe tiếng quát của nàng bọn người Vân Phi lập tức thức dậy.
"Vương gia ngài làm sao vậy"
Long Ảnh vừa thấy vết thương trên cánh tay Tiêu Nam Hiên liền đến xem xét.
"Vân Phi,Mạc Song hai người bảo vệ Ninh Quốc Công Chúa,chúng ta bị bao vây rồi"
"Cái gì,ai dám to gan"
Ninh Quốc Công Chúa không phải chưa gặp qua những chuyện như thế,tuy rằng biết võ công nhưng cũng chỉ dùng để phòng thân,nếu nói đánh đấm thì không khá bao nhiêu.
"Hộ giá vương gia" Long Ảnh hô to nhưng dường như binh lính Bắc Chu vẫn không có động tĩnh,bức quá Long Ảnh nhanh chóng đi kiểm tra,thật là tàn bạo,bọn họ đều bị giết chết,Triệu Tần Thủy cũng đã biến mất,chuyện gì đang xảy ra thế.
"Vương gia,tất cả đều bị giết chết,Triệu Tần Thủy biến mất rồi"
"Ngươi bảo vệ vương phi,một mình ta đối phó là được "
Y cầm y phục xé một đường dài băng bó lại,vừa cử độnv liền truyền đến cơn đau tê dại,độc tính vẫn chưa bị đẩy lùi.
"Long Ảnh,ngươi chăm sóc cho hắn,để ta"
Nàng đứng dậy lại bị y nắm chặt lấy tay.
"Nàng ngoan ngoãn ngồi im chi bổn vương"
"Bổn vương phi chính là vương phi,ngươi dám cản"
Nàng lạnh lùng rút tay lại đi đến tâm điểm,ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh một lượt,giọng âm vang lên giữa không trung.
"Các người còn không mau xuất hiện"
Một nhóm áo đen ở trên cao cũng không còn ẩn mình nữa,chúng phi thân hạ người từ từ xuống chĩa kiếm vào nàng,khá khen cho khinh công ẩn mình.
"Hạ Băng Liên mau quay lại đây cho bổn vương,bọn chúng không phải người tầm thường"
Nàng dửng dưng không nghe Tiêu Nam Hiên nói,sát khí phát ra ngùng ngụt,một lũ vô dụng dám ám sát Tiêu Nam Hiên trước mặt nàng,nên nhớ hắn chết phải do nàng giết,dám đụng đến thứ quan trọng của nàng,tay nàng cầm lấy thanh kiếm chĩa thẳng xuống đất,ánh mắt chết chóc nhìn bọn áo đen.
Mạc Song rất lo lắng cho vết thương của nàng.
"Tiểu thư,người mau quay lại đi,bọn chúng cứ để Mạc Song xử lí"
"Từ khi nào ngươi không nghe lời của ta"
Ánh mắt nàng lạnh tanh,Mạc Song run rẩy im bặt,chuyện gì vậy,đã lâu rồi mới thấy bộ dạng này của Hạ Băng Liên,nếu không phải đụng đến thứ quan trọng của nàng thì nàng sẽ không như vậy bởi Hạ Băng Liên rất lười đánh nhau và hơn hết nàng chỉ toàn để Mạc Song ra tay.
"Đó là ai,là Băng Liên sao" Ninh Quốc Công Chúa ngạc nhiên,không chỉ vậy,mọi người ai cũng ngạc nhiên,họ đều biết nàng lạnh nhạt nhưng chưa thấy bộ dạng của nàng như vậy.
"Thái tử căn dặn không được làm cô nương này bị thương"
"Ta thấy không phải,cô nương này sát khí nhiều như vậy không phải là người thái tử căn dặn,cái người đứng với nam nhân kia chắc hẳn là người thái tử căn dặn,nhìn nàng rất hiền lành"
"Giết tất cả trừ cô nương kia ra"
Cả bọn xông lên với tốc độ cực nhanh,Tiêu Nam Hiên hồi hợp lo lắng đứng dậy nhưng toàn thân đã bị tê liệt.
Hạ Băng Liên nở nụ cười ác quỷ,đợi bọn chúng lại gần một chút liền xoay kiếm mà chém....PHỤTTTT....tên áo đen ngã xuống chết ngay tức khắc,điều lạ là không ai thấy máu trên người ứa ra nhưng hắn lại chết bất thường,những người còn lại run sợ nhìn trên thanh kiếm một vệt máu đỏ tươi dính đầy,đối mắt chết chóc khẽ cười,nàng đi như một cơn gió ra tay tàn bạo không thương tiếc,cả bọn chưa bao lâu đã bị đường kiếm của nàng lướt nhẹ qua mà chết.
Hất tất cả máu xuống đất nàng hừ lạnh.
"Hại phu quân ta chỉ có con đường chết"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook