Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 17: Chu Tử Mặc, cảm ơn!

Bởi vì ngày hôm nay, Tử Lan Thanh phải một thân một mình đối mặt với những công chúa cách cách kia.

Chu Tử Mặc là hoàng tử, không thể cứ mang theo nàng đến lớp của hoàng tử bối lặc học, nên Tử Lan Thanh chắc chắn phải tiến về lớp của công chúa cách cách.

"Tử Lan, không phải sợ, tất cả công chúa cách cách đều cư xử rất thân thiết." Chu Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tử Lan, đau lòng nói.

Tiểu tử này bình thường nhìn qua không sợ trời không sợ đất, không ngờ lại có thể biết sợ đi học, cũng không biết tại sao nàng lại sợ.

"Vậy phu tử cũng ở cư xử thân thiết sao?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ hỏi.

Bạn học đều là thứ không quan trọng, quan trọng nhất chính là thầy giáo, phải biết rằng nàng đã bị những thầy giáo kia làm hại.

Bởi vì xem thường nàng, nên lúc nào cũng nhìn nàng không vừa mắt.

"Ngươi là cách cách, bọn họ chỉ là phu tử, ngươi không phải kiêng dè với bọn họ nhiều." Lời của Chu Tử Mặc rất kiêu ngạo, Tử Lan Thanh nghe thấy hơi sững sờ.

Cách cách không cần quá xem trọng thầy giáo?

Còn có thân phận của nàng tôn quý, tôn quý đến mức nàng không cần xem những ánh mắt của các phu tử kia. Nhưng . . . Chu Tử Mặc đã quên, nàng bị ném bỏ , nếu nói là cách cách nàng cũng không phải hoàn toàn là cách cách.

Mà thân phận cách cách của nàng, là do hắn ban cho.

Không có hắn, cái gì nàng cũng không có!

"Sao vậy? Cái nha đầu này!" Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt Tử Lan càng lúc càng không tốt, hơi hoảng hốt nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hi vọng nàng có thể hăng hái trở lại.

"Không được bóp ta." Bị Chu Tử Mặc nắm khuôn mặt nhỏ nhắn, lập tức Tử Lan Thanh sống trở lại, giống như con mèo hoang, hung ác nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc.

Nhìn Tử Lan như thế, Chu Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm ở đáy lòng.

"Ngươi nhớ cho ta, nếu ai dám khi dễ ngươi, không cần khách khí với bọn họ, trực tiếp nói tên của ta." Tay Chu Tử Mặc nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan càng dùng sức .

Hắn muốn nha đầu này nhớ lời hắn nói hôm nay.

Nghe hắn nói, Tử Lan Thanh sững sờ, sau đó cảm động thật sâu, Chu Tử Mặc. . . Cám ơn. . .

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ bao che, dù trong vương phủ có một con chó bị đánh, ta cũng sẽ tìm người báo thù." Chu Tử Mặc không chịu nổi ánh mắt cảm động của Tử Lan, bất mãn thu tay mình lại, hơi bối rối giải thích.

Nghe thấy lời giải thích của tiểu quỷ Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nghiến răng, cái tên tiểu quỷ chết tiệt này không thể nói cái gì dễ nghe hả?

Mỗi lần đều rút lui ở thời điểm mấu chốt nhất, để cho nàng vừa cảm kích xong đã lập tức trở nên nóng nảy.

"Hừ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tức giận quay sang chỗ khác, về sau không bao giờ tin tưởng lời nói xằng bậy của tiểu quỷ này nữa.

Đưa Tử Lan đến lớp của các công chúa cách cách, Chu Tử Mặc mới từng bước đi đến lớp học của mình.

Ghế ngồi ở đây còn cao hơn người nàng, cho dù Tử Lan ngồi thẳng người cũng cao không quá bàn đọc sách này.

Nàng rất hoài nghi, nàng thật sự có thể đi học trong tình trạng như vậy?

Sự thật chứng minh, nàng không thể học, nhìn phu tử từ ái có một bộ râu bạc dầy, sau khi để lại một cung nữ dạy nàng hát ca dao thì mặc kệ nàng.

Cung nữ dạy hát ca dao này vẫn khúm núm liên tục lặp lại mấy câu ca dao già cỗi, Tử Lan Thanh nghe mà lảo đảo buồn ngủ.

Cuối cùng, rốt cuộc Tử Lan Thanh không nhịn được cuốn rúc vào trên ghế để ngủ.

Thân thể mũm mĩm cuộn tròn thành một đống, tựa như một con mèo nhỏ tham ngủ, khả ái đến mức khiến người ta không nhịn được muốn hôn.

Lão phu tử nhìn Tử Lan đang ngủ say, quay sang nhìn bộ mặt hoảng sợ của cung nữ kia, phẩy phẩy tay áo với nàng.

Thôi, tiểu cách cách mới ba tuổi, cứ để cho nàng ngủ đi.

Cuối cùng đến lúc Chu Tử Mặc tới đón, nàng còn ngủ ở trên cái ghế kia, đợi đến lúc nàng vì đói bụng mà mở cặp mắt mơ hồ ra thì bọn họ đã ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ.

"Đây là đâu? Chúng ta đang về? Không phải ta vẫn còn học hát ca dao sao?" Sau khi thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, Tử Lan Thanh hỏi liên tiếp ba vấn đề.

Nhìn tay nhỏ bé mập mạp của nàng vì buồn ngủ mà không ngừng xoa lên đôi mắt ti hí, Chu Tử Mặc nhìn nàng một cái, cũng không nói cái gì.

Hắn đâu biết, nha đầu mập này trong ngày đầu tiên đi học thì ngủ mất, mà phu tử còn chưa gọi nàng tỉnh dậy.

Không nghe thấy trả lời, Tử Lan Thanh bò vào trong ngực Chu Tử Mặc, làm nũng nói, "Ta đói."

"Lập tức sẽ tới vương phủ thôi." Chu Tử Mặc ôm ôm nha đầu mập này, giọng nói rất nghiêm túc.

"Nhưng ta rất đói, phụ thân. . ." Tử Lan Thanh vì bụng của nàng, không thể không ngọt ngào nói.

Chu Tử Mặc nghe giọng nói yếu ớt, trong lòng mềm xuống vui mừng nói, "Tiểu Tam, mang điểm tâm ngọt sáng nay chuẩn bị vào đây." Cuối cùng Chu Tử Mặc thỏa hiệp.

"Hì hì. . ." Nghe thấy có điểm tâm ngọt ăn, Tử Lan Thanh vui vẻ bò ra khỏi ngực Chu Tử Mặc, bò đến chỗ Tiểu Tam.

Nhìn Tử Lan bò đến chỗ Tiểu Tam, Chu Tử Mặc ở nơi Tử Lan không nhìn thấy hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Tam, giống như Tiểu Tam đoạt đi vật hắn yêu thích nhất vậy.

Tiểu Tam sửng sốt một chút, chẳng lẽ hắn lại làm sai cái gì rồi hả?

Hơi cứng ngắc đưa món điểm tâm ngọt cho tiểu cách cách, Tiểu Tam ngồi nghiêm chỉnh, mãi cho đến khi xuống xe, hắn vẫn còn duy trì tư thế ngồi cứng ngắc này, đến lúc vương gia và tiểu cách cách xuống xe ngựa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bộ dáng tiểu vương gia nhìn hắn chằm chằm quả thật kinh khủng!

. . .

"Tiểu cách cách, hôm nay là lần đầu tiên đi học với công chúa cách cách khác đã quen thuộc chưa vậy?" bà vú hỏi vấn đề xảy ra mỗi ngày như thường lệ.

"Rất tốt, những công chúa cách cách kia đối với ta khá tốt, hơn nữa hôm nay phu tử còn khen ngợi ta, nói ta là người nghe lời nhất." Tử Lan Thanh nghe thấy câu hỏi của bà vú, hưng phấn đến giương nanh múa vuốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt không biết vì kích động hay vì nói láo mà đỏ lên.

Chu Tử Mặc ở bên cạnh nghe thì sửng sốt một chút, tiểu quỷ này ngủ tới trưa, đến tai bà vú thì trở thành đại nghe lời!

"Vậy thì tốt, hôm nay phu tử dạy ngươi cái gì?" Bà vú chắp tay trước ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi tiếp theo thói quen.

"Hắc. . . Dạy cái gì? Dạy cái gì. . ." Tử Lan Thanh nỗ lực muốn nhớ lại này mấy câu ca dao, nhưng trong đầu trống rỗng.

Sau khi biến thành một đứa bé, trí nhớ của nàng cũng trở nên mơ hồ, trừ những chuyện rất quan trọng kia. Chuyện khác, người khác vừa nói xong trước mặt, thì sau đó nàng trực tiếp quên toàn bộ.

"Là một khúc ca dao, hỏi cảnh sắc tươi đẹp khi nào đến. Cảnh sắc tươi đẹp khi nào đến, nhớ đến những truyện đã qua, đêm qua tiểu lâu lại gặp gió xuân, không muốn nhìn lại quê hương luôn sáng rõ ở trong tim, Điêu Lan Ngọc vẫn còn, nhưng Chu Nhan đã thay đổi, hỏi quân có thể buồn bao nhiêu, như một dòng sông xuân chảy từ phía đông."* Tử Lan nói xong liền hát ra.

Nàng biết hát bài hát này là vì trước kia mỗi lần đi nhặt tóc, người thợ cắt tóc kia sẽ bật bài hát này.

Mà nghe nhiều lần như vậy, nàng cũng chỉ biết có mấy câu này.

Bà vú nghe câu ca dao, vui mừng vuốt tóc Tử Lan Thanh. Nàng đơn giản chỉ vì Tử Lan biết ca hát mà vui vẻ không dứt.

Chu Tử Mặc có thể nghe rõ hàm nghĩa trong câu hát của Tử Lan Thanh, những tia sáng kỳ dị liên tiếp xuất hiện trong mắt.

Ý cảnh của bài hát này không phải chỉ đơn giản tuyệt mỹ, có lẽ ngay cả sư phụ hắn cũng không thể làm ra ca dao như vậy. Mà bài hát này cứ dễ dàng chậm rãi từ trong miệng Tử Lan hát ra như vậy, tiểu nha đầu này. . . thật không phải yêu nghiệt bình thường!

"Ngày mai Hồng ca ca của ngươi trở về." Đột nhiên bà vú nghĩ tới điều gì, sau khi cẩn thận nhìn tiểu vương gia một cái, mới mở miệng nói.

Nàng đang thử dò xét.

"Có thật không? Sườn xào chua ngọt của ta đã trở lại! Ha ha. . ." Tử Lan Thanh hào hứng cười tươi.

Nhìn bộ dáng vui vẻ kia của nàng, trong lòng Chu Tử Mặc bốc lên vị chua, "Ta nhớ hình như Lâm Hồng còn một tháng nữa mới có thể trở về mà." Chu Tử Mặc như không có gì nói.

Vẻ mặt nhìn như lạnh nhạt kia là chứng minh tốt nhất cho sự tức giận trong lòng hắn.

"Đáng lẽ là một tháng nữa, nhưng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao xuống trước thời hạn, nên. . . xin vương gia nể mặt nô tỳ không trách phạt." Bà vú nói đến chỗ này đột nhiên quỵ xuống đất.

Bà vú chăm sóc tiểu vương gia từ nhỏ, mỗi cử động của tiểu vương gia nàng vẫn có thể đoán ra một ít, nên bây giờ rất dễ nhận ra, tiểu vương gia hơi tức giận.

"Mẹ, đừng lo, phụ thân sẽ không trách cứ Hồng ca ca." Tử Lan nhìn bà vú đang quỳ, lo lắng bò xuống từ trên ghế cao, tay nhỏ bé mập mạp liên tục lôi kéo cánh tay bà vú.

Bộ dáng hấp tấp của nàng rơi trong mắt Chu Tử Mặc, khiến con ngươi đen nhánh kia của Chu Tử Mặc càng thêm u ám, lúc nào bà vú có suy nghĩ này về hắn.

Nàng biết rõ địa vị của nàng ở trong lòng Tử Lan, vậy mà bây giờ lại quỳ rạp xuống trước mặt hắn cầu xin. Nàng làm như vậy là vì muốn giúp đỡ con trai của nàng. Nhưng nàng lại không biết dù hắn có thật sự tức giận như vậy, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn trách phạt Lâm Hồng.

Ai. . .

Bà vú cuối cùng cũng chỉ là bà vú, không phải mẫu thân ruột thịt, dù nàng có đối xử tử tế với hắn như thế nào đi nữa, cũng không phải là mẫu thân ruột thịt của hắn. Giữa hắn và con trai ruột thịt của nàng, nàng chỉ sẽ chọn con ruột thôi.

"Bà vú đứng lên đi, bổn vương sẽ không trách cứ Lâm Hồng." Trước kia ở trước mặt của bà vú, Chu Tử Mặc rất ít khi tự xưng là bổn vương, vậy mà bây giờ hắn chỉ muốn để bà vú nhớ thân phận của chính nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương