Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
-
Chương 70: Tự chuốc lấy
Hắn nói xong nắm hai tay của Phật Tịch kéo lên đỉnh đầu nàng.
Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, cơn giận trong lòng dần tan biến, thay vào đó là tâm trạng vui sướng khó tả. Đáy mắt hiện lên ánh sáng gian xảo.
Phật Tịch thấy thế điên cuồng giãy dụa, chưởng một cái lên người Bắc Minh Thần khiến cho hắn lui ra sau mấy bước.
Sau khi Bắc Minh Thần đứng vững, tiếp tục đi lên trước, ánh mắt trong veo trông có vẻ rất đáng thương, cầu xin nói: "Tịch Nhi..."
Trong lòng Phật Tịch chấn động.
[Ta nên làm gì đây?]
Bắc Minh Thần thấy có hiệu quả, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương cầu xin.
"Nàng là vương phi của ta. Tịch Nhi... Nàng có thể quyết tâm tàn nhẫn vậy sao?"
[Có thể.]
Sắc mặt của Bắc Minh Thần trở nên khó coi, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm Phật Tịch giống như muốn nghe đáp án.
"Phật Tịch, thuốc do nàng bỏ."
Phật Tịch mím môi.
[Ta biết, nhưng chẳng phải ngươi ám chỉ ta sao?]
"Bắc Minh Thần, ta sai thật rồi, ngài có thể..."
Bắc Minh Thần thấy thế, ánh mắt âm trầm cúi đầu hôn lên môi Phật Tịch, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Là nàng trêu chọc ta trước, bây giờ ta thế này, chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao? Đây là lỗi của nàng."
Phật Tịch ngập ngừng không nói được câu phản bác, quyết định khẽ gật đầu hùa theo.
[Lần này chơi lớn rồi.]
Bắc Minh Thần thấy thế, trong lòng mừng rỡ, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn kéo y phục của Phật Tịch.
Cánh hoa màu đỏ rơi xuống dưới, trong phòng đều là hương vị tình yêu.
Ngoài cửa sổ, Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn ánh nến khẽ lay động, nhìn nhau đỏ mặt cúi đầu.
*
Bắc Minh Thần rên lên một tiếng, ngẩng đầu, đưa tay giúp Phật Tịch vén tóc dính trên trán, lại giúp nàng xoa mồ hôi, khẽ kêu lên: "Tịch Nhi."
Phật Tịch nhắm mắt khẽ đáp lời.
Bắc Minh Thần thấy nàng nhắm mắt, tóc dài tán loạn, cả người vô cùng mê hoặc.
Hắn nhắm mắt lại sau đó mở ra, xoay người ôm Phật Tịch vào lòng, nhấc chân đi ra khỏi phòng, khẽ đặt Phật Tịch lên giường, đắp chăn lại.
Màn giường buông xuống, hắn ôm Phật Tịch vào lòng, để tay nàng lên hông mình, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng, dịu dàng như nước.
Ấm áp lại thoải mái dễ chịu, Phật Tịch không từ chối, mặc cho Bắc Minh Thần hôn.
Trong phút chốc, trong phòng yên tĩnh im ắng, đến khi hơi thở của Bắc Minh Thần trở nên nặng nề.
Hơi thở của Bắc Minh Thần phả vào cổ Phật Tịch, nàng liếc mắt qua nhìn.
Khóe miệng Bắc Minh Thần hiện lên ý cười, nỉ non nói: "Ta còn muốn..."
Phật Tịch nghe xong từ chối, đẩy lồng ngực của Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nắm được tay nhỏ của nàng, đặt nó lên thân, tay kia nâng lên xoa khuôn mặt của nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ khiến cho cả người người ta tê dại, tim đập rộn lên.
Cả người Phật Tịch run rẩy.
Khóe miệng Bắc Minh Thần cong lên nụ cười, cúi đầu hôn lên mi tâm của nàng mang theo sự dịu dàng và thương tiếc.
Phật Tịch nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp và dịu dàng này.
Bỗng nhiên nàng run lên, mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, giọng nói hung ác.
"Ngài làm gì thế?"
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn Phật Tịch, ánh mắt dần thay đổi, dáng vẻ đáng thương: "Tịch Nhi..."
Tay vòng qua eo Phật Tịch khẽ vuốt ve, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: "Tịch Nhi..."
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần giống như chó con, mềm lòng đè y phục xuống.
[Sự dịu dàng chết tiệt này.]
[Khiến cho tim ta đập thật nhanh.]
Nàng nhắm mắt lại, sau đó hai tay ôm chặt lưng của Bắc Minh Thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook