Thẩm Diệu Thần đối với thanh âm này không thể quen thuộc hơn nữa, trừ hắn ta ra thì không còn ai vào đây.
"Kỳ tướng quân không mời mà tới, xưa nay thích trợn mắt nói mò, sợ là có ý đồ riêng".
Thẩm Diệu Thần dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm người đến, thanh âm lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào.
"Vi thần tham kiến Thần Vương điện hạ, tham kiến Ly Vương điện hạ.

Quốc sư đại nhân gần đây hình như vẫn luôn ở Thần vương phủ, xem ra Thần vương phủ thật sự là đất thiêng sinh hiền tài nên mới có thể có nhiều thanh niên tuấn kiệt dừng chân như vậy".
Kỳ Nguyên Diệp xưa nay luôn tao nhã, phàm là người không biết hắn, lần đầu lần gặp gỡ đều sẽ nghĩ lầm hắn là nhất giới văn thần.
"Kỳ tướng quân vì sao lại tới Thần Vương phủ giúp vui, chớ không phải là..."
Lăng Dục Tu đương nhiên biết được tình cảm Kỳ Nguyên Diệp đối với Mộc Vân Cẩm.

Nhưng Kỳ Nguyên Diệp là môn sinh mà Thừa tướng tâm đắc, tuy là hắn tập võ, quanh năm ở quân doanh, nhưng ban đầu nhờ có Thừa tướng mà hắn đã được ra mắt lão tướng quân tiền nhiệm.
"Tại hạ nghe nói Vương phi đêm qua không biết sao lại hôn mê bất tỉnh, trong lòng thật lo lắng, cho nên mới tới đây thăm một chuyến, dù sao tại hạ đã từng đáp ứng với Thừa tướng sẽ chiếu cố muội ấy thật tốt".
"Vừa rồi còn gọi khuê danh của Vương phi kia mà, sao giờ đã biết nên tị hiềm rồi? Còn nữa, Vương phi của bản vương khi nào lại cần Kỳ tướng quân chiếu cố?"
Thẩm Diệu Thần cố ý tự tay đánh rớt vài chiếc lá trúc trên cây, vẻ mặt thật xấu xí.
Mấy người ở đây đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Bình dấm chua đã đổ cả ra rồi, mà cái vị làm đổ bình dấm kia lại vô tư hồn nhiên không hay biết.
"Kỳ đại ca, huynh suốt ngày bận việc quân vụ, đừng luôn rảnh chút là tới thăm muội, muội ở vương phủ sống tốt lắm".
Mộc Vân Cẩm sinh lòng hổ thẹn.

Từ lúc nàng thay thế nguyên thân sống kẻ trên đời này, có vợ chồng Thừa tướng và Kỳ Nguyên Diệp đối xử với nàng tốt nhất.
"Vương phi đây là đang nói bản vương suốt ngày không có việc gì, ăn no rảnh rỗi ở đây dày vò mấy cây trúc?"

Thẩm Diệu Thần không nghe nổi Mộc Vân Cẩm cứ khen Kỳ Nguyên Diệp chỗ này tốt chỗ kia tốt, lúc này giận trong lòng, nghĩ gì nói đó.
"Thiếp không có ý này, Vương gia cũng không cần đa tâm.

Tục ngữ nói đa nghi dễ khiến ta già yếu, thảo nào Vương gia nhìn trông già hơn tuổi".
Thẩm Diệu Thần hận không thể cầm miếng vải nhét vào mồm bịt miệng nàng.

Cả ngày cứ lải nhải không ngừng, một câu hữu ích cũng không nói được, đây là muốn tức chết người sao.
"Bản vương chính trực trẻ trung thanh xuân phơi phới, Vương phi lần sau cần chú ý dùng từ cho đúng, miễn cho bị người khác ngộ truyền bản vương trâu già gặm cỏ non".
Mộc Vân Cẩm nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, tên nay sao cái gì cũng nói được vậy?
Mấy người ở đây một lần nữa thấy tràng cuộc lại rơi vào tình trạng mất khống chế, một mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm bầu không khí.
"Bản vương có chuyện quan trọng cần thương nghị với quốc sư, xin Kỳ tướng quân tạm thời tránh mặt".
Kỳ Nguyên Diệp tất nhiên đã nhận ra bầu không khí lúc này có gì đó không đúng lắm nên cũng không dây dưa nữa, trực tiếp đi vào trong khách sãnh chờ.
Đợi cho Kỳ Nguyên Diệp đi rồi, Thẩm Diệu Thần mới châm chọc liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, thanh âm nghe tựa như bình thản nhưng mà lọt vào tai lại khiến người ta cảm thận lãnh ý mãnh liệt.
"Vương phi nào chỉ không am hiểu cầm kỳ thư họa, nói thẳng là dốt đặc cán mai.

Thời gian này bản vương sẽ mời họa sĩ cao cấp trong cung tới dạy Vương phi, Vương phi tốt nhất là nên khiêm tốn thụ giáo nâng cao kỹ năng vẽ tranh đi".

Thẩm Ngọc Thư cùng Dung Văn Ngạn cũng hiểu được lời đề nghị này không sai, nếu như theo kỹ năng vẽ hiện tại của nàng, gặp tình huống khẩn cấp muốn lợi dụng năng lực này giải khốn, nhưng vẽ hổ thành chó thì chẳng phải là càng làm lỡ chuyện sao.
Đối mặt với ánh mắt tán đồng của mấy người, Mộc Vân Cẩm chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dù sao vẽ được rồi vẫn sẽ có đất dụng võ.
Nội tâm của nàng hiện ra một chút vui vẻ.

Về sau có nhiều thêm một kỹ năng phòng thân, cũng không phải lo lắng khó có thể sinh tồn ở thế giới này.

"Ly Vương điện hạ, Bạch trắc phi đi vào trong cung rồi, phân phó nô tài tới báo người đi thỉnh an Quý phi nương nương".
Một gã nha hoàn mặc áo vải màu lam qua đây, mệt mỏi thở không được.
"Bây giờ không sớm không muộn, nàng ta đi thỉnh an mẫu phi cái gì, sợ là rắp tâm bất lương có âm mưu khác".
"Nô tài không biết, Ly Vương điện hạ bảo đám nô tài báo lại nhất cử nhất động của Bạch trắc phi cho người, đám nô tài vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, rất sợ xảy ra điều gì sai lầm bị Bạch trắc phi hoài nghi."
"Ừm, bản vương sẽ đi vào trong cung, xem nàng ta đến tột cùng là muốn bày trò gì".
Thẩm Ngọc Thư ra roi thúc ngựa không để ý vết thương trên cánh tay, trước khi Bạch Nguyệt Di tiến cung đi tới tẩm cung của Quý phi nương nương.
"Mẫu phi, nhi thần đã nhiều ngày nhớ mẫu phi, nghĩ đến mẫu phi cũng muốn gặp nhi thần rồi".
"Con đồ hỗn tiểu tử này, Ly Vương phủ đang yên đang lành con không ở mà cứ thích dính vào Thần Vương phủ đồ bỏ đi ấy.

Con mau về Ly Vương phủ đi".
Thẩm Ngọc Thư vừa nghe Bạch Anh Dao nhắc tới việc trở về Ly Vương phủ đầu đau đớn từng cơn.

Nếu không phải người trước mắt còn có giá trị lợi dụng, hắn đã sớm lười ứng phó rồi.
Nữ nhân nửa dựa ở trên quý phi tháp hơi hé mắt, bộ y phục quý phi hoa lệ càng làm Bạch Anh Dao vốn xinh đẹp tuyệt trần lại thêm phần minh diễm động nhân.
"Mẫu phi, nhi thần ở Thần vương phủ rất thoải mái, nhị hoàng huynh lúc nào cũng dạy nhi thần việc tập kiếm thuật", Thẩm Ngọc Thư mượn cớ từ chối nói.
Thẩm Ngọc Thư thu lại vẻ ngang ngược bình thường, âm ngoan nơi đáy mắt cũng theo đó phai đi, dáng vẻ thông minh hiểu chuyện như vậy thật khiến Bạch Anh Dao vui mừng.
"Tên kia lãnh tâm lãnh tình, há lại sẽ để ý quan tâm một đệ đệ cùng cha khác mẹ như con".
Bạch Anh Dao tất nhiên là nửa chữ cũng không chịu tin tưởng.

Dù đều là hoàng tử đã được phong vương, nhưng ngôi vị Hoàng đế này một ngày chưa rơi vào trong tay Thái tử, như vậy tất cả các hoàng tử vẫn đều còn cơ hội leo lên vị trí đứng đầu thiên hạ.
"Đó là do mẫu phi có thành kiến với Nhị hoàng huynh trong lòng.


Nhị hoàng huynh tính tình lạnh nhạt nhưng sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho nhi thần, chỉ bằng vào điểm này nhị hoàng huynh đã tốt hơn các hoàng huynh khác rất nhiều rồi.
"Phải không?"
Bạch Anh Dao bán tín bán nghi, cung nữ ở một bên tới đỡ bà ta đứng dậy khỏi quý phi tháp.
"Tất nhiên là thật rồi, có điều...!Mẫu phi, nhi thần có một chuyện muốn nói mẫu phi nghe, mẫu phi nghe xong đừng trách tội nhi thần".
Thẩm Ngọc Thư giả vờ ấp úng, do dự không biết nên mở miệng không.
"Chuyện gì nói ta nghe một chút, để bổn cung hay có chuyện gì?"
Bạch Anh Dao nhất thời tỉnh táo tinh thần.

Bà ta tự tay sửa lại tóc mai hai bên, trong lòng nghĩ liệu có phải tiểu tử này lại gây ra họa gì rồi không.

"Mẫu phi nếu không bằng lòng, nhi thần cũng không dám nói tiếp".
Thẩm Ngọc Thư liếc mắt nhìn một góc ngoài điện, bỗng nhiên cúi thấp đầu, nhếch miệng lên thành một nụ cười yếu ớt không rõ hàm xúc.
"Được rồi, con nói đi, bổn cung muốn xem xem hỗn tiểu tử con có thể gây ra đại họa tày trời gì".
Bạch Anh Dao cưng chiều cười, cung đỡ bà ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ lim kim ty, lặng lẽ chờ Thẩm Ngọc Thư.
"Mẫu phi cũng biết chuyện biểu tỷ trúng độc ở vương phủ mấy ngày trước đúng không?"
Thẩm Ngọc Thư thử hỏi dò một câu, tai mắt trong phủ rất nhiều, trước đó người trước mặt này đã phái đi vài nữ tử thân thủ tốt giả trang thành nha hoàn vào viện của Bạch Nguyệt Di, như vậy bà ta chắc chắn biết được.
"Bổn cung có biết một hai, nhưng cụ thể tình huống gì bổn cung nào biết được.

Con đột nhiên nhắc tới biểu tỷ làm gì? Chẳng lẽ con biết là ai hạ độc?"
Thẩm Ngọc Thư trầm mặc thật lâu, cho đến lúc Bạch Anh Dao đoán được ai là kẻ đầu sỏ, bà ta biến từ một người luôn ôn uyển hiền thục bỗng trở nên ác liệt bén nhọn.
"Con lại dám lớn mật như thế sao?"
Bạch Anh Dao vỗ án, chợt thấy phản ứng có hơi quá nên thở một hơi, ngồi trở lại.
"Mẫu phi bớt giận, nhi thần không phải cố ý, nhi thần vốn chỉ....!vốn chỉ định hù dọa biểu tỷ một chút, ai ngờ tỷ ấy lại thực sự uống".
"Biểu tỷ con gả vào Thần Vương phủ không bao lâu, con vì sao phải nhằm vào nó? Theo lẽ thường các con có quan hệ họ hàng, dù không phải là chí thân cũng nên chiếu cố nhau mới phải, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?"
Thẩm Ngọc Thư cúi đầu nhìn chân, không nói tiếng nào sợ hãi Bạch Anh Dao, cung nữ ở một bên vội rót cho bà ta chén trà.

"Nương nương, người đừng tức giận tổn hại sức khỏe.

Ly Vương điện hạ nhất định là có nỗi khổ tâm, nương nương không ngại thì trước tiên nghe rõ đầu đuôi rồi trách phạt cũng không muộn".
Thẩm Ngọc Thư ở chỗ hai người không nhìn thấy khẽ cong môi, lộ ra tà ý.
"Mẫu phi, biểu tỷ vừa vào vương phủ đã ra oai phủ đầu với nhi thần, nhi thần giận nên mới..."
"Nguyệt Di là do bổn cung dạy dỗ mà lớn lên, sao có thể như lời con nói? Vả lại nó cũng biết rõ bổn cung cưng chiều con như châu như ngọc, sao lại không để ý tới thể diện bổn cung được?"
"Chính vì vậy đấy.

Biểu tỷ đố kỵ sự sủng ái của mẫu phi với nhi thần, lại bởi vì vị trí trắc phi mà oán hận với người, dù sao mẫu phi chỉ cho tỷ ấy gả vào Thần Vương phủ với ngôi vị trắc phi, biểu tỷ cho rằng mẫu phi đang làm nhục mình".
Thẩm Ngọc Thư nói xong đạo lý rõ ràng, Bạch Anh Dao dĩ nhiên cũng tin rồi.

Bà ta cũng đã từng suy nghĩ qua về việc nếu chỉ để Bạch Nguyệt Di ngồi ở vị trí trắc phi liệu có chọc cho nàng ta sinh lòng không vui không.
Nhưng Bạch Nguyệt Di mấy lần vào cung thỉnh an bà ta gần đây vẫn cung kính như trước, hoàn toàn nhìn không ra có gì khác thường, cho nên bà ta tự cho rằng Bạch Nguyệt Di không có gì bất mãn.
Nhưng bây giờ nghe Thẩm Ngọc Thư nói như vậy, trong lòng Bạch Anh Dao cũng không còn chắc chắn.
Liệu nàng ta có diễn trò cho bà ta xem, để bà ta buông lỏng cảnh giác, ở trong bóng tối lập mưu gì đó chứ?
"Ngọc Thư, con nói cho bổn cung nghe những chuyện xảy ra ở Thần Vương phủ dạo gần đây, bổn cung mới có thể nghĩ cách cho con, không để biểu tỷ con tố giác đến tai phụ hoàng, có thể che giấu việc con gây họa."
Thẩm Ngọc Thư chỉ chọn chút việc nhỏ không liên quan lắm nói cho Bạch Anh Dao nghe, tiện thể còn nói việc Bạch Nguyệt Di ở Thần vương phủ hoành hành ngang ngược như thế nào.
Bạch Anh Dao nghe Thẩm Ngọc Thư đề cập những chuyện kia, hai hàng chân mày cau lại, sắc mặt trở nên khó coi.
"Biểu tỷ con ở Thần vương phủ hành sự lỗ mãng như vậy sao, không phải bổn cung có phái..."
Bạch Anh Dao ý thức được chính mình suýt chút nữa đã lỡ miệng, lập tức ngừng lại không nói về đề tài này nữa.
"Mẫu phi vừa rồi thì thầm gì thế?"
"Không có gì, bổn cung mới vừa nói, lúc biểu tỷ con gả vào Thần Vương phủ, bổn cung đã tự mình dạy nàng phải hành sự cẩn thận, ghi nhớ kỹ, không thể tùy ý làm bậy như ở trong phủ như trước đây nữa".
Hai mẹ con đang nói hăng say, không ngờ tới Bạch Nguyệt Di lại đang nép ở ngoài cửa điện, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
"Cô mẫu, người khắt khe với chất nữ quá, chất nữ thấy thật bất công...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương