Mộ Lăng Trì dẫn nàng đi tham quan ngự hoa viên.Ngắm nhìn cảnh vật nàng thực sự được mở mang tầm mắt.

Nơi đây được trồng rất nhiều loại hoa được chăm sóc một cách công phu, tỉ mỉ men theo hai bên các lối đi.Hoa còn được chia thành rất nhiều khóm mỗi nhím một loại còn có màu sắc riêng biệt.

Thực sự rất bắt mắt! Trong ngự hoa viên còn có hồ lớn, bên trong hồ trồng sen nuôi các loại cá đủ màu sắc còn có thiên nga trắng muốt.

Nuớc trong vắt nhìn được xuống tận đáy dù tầm sâu cũng phải 2 mét.

Cách xa xa lại có một cây anh đào lớn, mỗi khi có một trận gió thoáng qua những cánh hoa lại bay trong không khí thật là đẹp.

Không kiềm được lòng nàng tự lẩm bẩm một mình mà không chú ý xung quanh:
_"Tiên cảnh.Thực sự là tiên cảnh! Người cổ đại thật là biết cách hưởng thụ nha."
_" Xem như vậy là đủ rồi, về thôi."
Nhược Như còn đang mơ mộng trước cảnh đẹp thì bỗng Mộ Lăng Trì nói đi về làm nàng tụt hứng.

_"Hừ!Ở lại xem chút thì chết người à? Ta không đi, ta cứ ở lại đây đấy ngươi làm gì được ta.Hứ."
_"Ở lại thì tự tìm đường về.Bổn vương đi trước."

Hắn nhướn mày lạnh lùng nhìn nàng rồi quay phắt đi
_"Ngươi..."
Nàng giận đến run người nhưng ko thể làm gì đành đi theo.Trong lòng bực bội"Hừ.

Ngươi đợi đấy sẽ có một ngày ta phải khiến ngươi quỳ dưới váy của lão nương.

Đúng là ỷ thế hiếp người."
Về đến vương phủ nàng nhảy xuống xe ngựa không thèm để ý hắn mà cứ thế kêu người dẫn đường về viện của mình mà không thèm ngó hắn một cái.Hắn cũng không thèm để tâm, một mạch đi thẳng đến thư phòng của mình.

Về đến phòng Đông Phương Nhược Như nằm lên giường ngủ nhưng vừa mới đặt lưng xuống giường chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng Tiểu Liên xông vào nói:
_"Tiểu thư,Hà cô nương tới thỉnh an người."
_"Hả?!"
_"Người mau dậy đi."
_"Hà cô nương là ai?Ta đang buồn ngủ.Không tiếp."
_" Vậy ra là Thanh Lan đã làm phiền vương phi nghỉ ngơi rồi.Thật thất lễ."
Một cô gái vô cùng xinh đẹp tiến vào trong phòng nàng, mỉm cười một cách ôn nhu.

_"Hà Thanh Lan bái kiến vương phi tỷ tỷ."

_"Ể."Quay sang Tiểu Liên:"Ai vậy?"
_" Thiểu thư, người này là thiếp của vương gia.Thứ nữ của Hà phủ.Tuy cha có chức vụ trong triều không cao nhưng là một thương nhân rất giàu."
_"Ở trong phủ còn có thiếp không?."
_"Dạ không.Chỉ có mỗi Lan cô nương thôi ạ."
_"Vậy à..."
_"..."
_"Thanh Lan muội muội không cần đa lễ,mời ngồi.Tiểu Liên,rót trà."
_"Tạ vương phi tỷ tỷ."
_"Không cần phải gọi bằng vương phi, dù gì cũng là người một nhà,sau này gọi là tỷ tỷ cho gần gũi."
_"Được gọi vương phi là tỷ tỷ lệ phúc ba đời của Thanh Lan."
_..."
_"Nghe nói đêm qua vương gia không ở chỗ tỷ tỷ.Tỷ tỷ đừng như vậy mà đau buồn trong lòng tránh gây ra bệnh."
Đông Phương Nhược Như nhận ra được ác ý trong lời nói của cô ta, trong bụng nàng đang tự cười thầm:Hừ! Muốn đấu với ta,còn non lắm.

Đứng là một đoá bạch liên hoa, trình độ diễn xuất này..haizzzz.

Ta sẽ cho ngươi xem ta không hề dễ bị bắt nạt đâu.À tiện thể ta cho đoá bạch liên ngươi biết như nào mới là đẳng cấp thực sự...hê hê.
Đông Phương Nhược Như vẫn bình thản nhấc chén trà lên môi nhấp nhấp như không để ý.Thấy vậy Hà Thanh Lan liền nói:
_"Vương phi tỷ tỷ đừng đau buồn nữa mà.

Chỉ là đêm tân hôn thôi sau này thời gian còn dài tỷ không cần quá đau buồn nhỡ đâu nảy sinh tâm bệnh trong người thì sao."
Ha.Đúng là xuyên tạc.Ta vẫn còn đang ngồi đây sờ sờ mà lại dám nguyền ta bệnh chết.Để xem ta đối phó ngươi thế nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương