Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
-
Chương 53: Thủ đoạn của hoàng hậu
Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân sau khi ra khỏi Thọ An Cung, Du ma ma liên đuổi theo.
“Phu nhân, Hoàng hậu nương nương mời người đến Tĩnh Ninh Cung uống trà.”
Tĩnh Ninh Cung là cung điện của Hoàng hậu, Nguyệt Nhung phu nhân tự nhiên biết.
Hạ Thừa Tướng cảnh giác nhìn Du ma ma: “Hoàng hậu nương nương có nói có chuyện gì không?”
Du ma ma cười nói: “Không có, chỉ nói muốn uống trà nói chuyện.
Hạ Thừa Tướng nghĩ một lát: “Vậy, bổn tướng cũng đi cùng.”
Du ma ma khom người: “Tướng gia về trước đi, Hoàng hậu nương nương cùng phu nhân nói chuyện là chuyện của nữ nhân, tương gia không tiện ở mặt.”
Nguyệt Nhung phu nhân tự biết Hoàng hậu đơn độc giữ bà ta lại, tuyệt đối không thể đơn thuần chỉ để nói chuyện, bà ta nghĩ vừa rồi ở trong cung của Hoàng Thái hậu mình lỡ miệng, liệu có phải Hoàng hậu muốn hỏi tội bà ta?
Nhưng Hoàng Thái hậu đều không hỏi tội, Hoàng hậu có thể nói gì chứ?
Bà ta kéo tay áo của Hạ Thừa Tướng, lo lắng nói: “Tướng gia, thiếp thân không thể một mình đến Tĩnh Ninh Cung, hay là, ngài bảo Mai phi nương nương đi cùng thiếp thân đi.”
Hạ Thừa Tướng nói: “Được, nàng đi cùng Du ma ma trước, bổn tướng ởi tìm Mai phi nương nương.”
Du ma ma mỉm cười, ánh mắt lại xuất hiện tia lạnh lẽo: “Tướng gia vân đừng đến đi làm phiên Mai phi nương nương.”
Hạ Thừa Tướng mỉm cười đáp lại: “Nữ nhân gia sợ chuyện, có người thân đi cùng cũng là chuyện tốt.”
Du ma ma nhàn nhạt nói: “Vậy thì tùy tướng gia, chỉ là, một tiếng người thân này lại không khỏi khiến nô tỳ nhớ đến, thật ra Hạ đại tiểu thư và tướng gia cũng là người thân.”
Nguyệt Nhung phu nhân hôm nay thật sự chịu đủ rồi, ở trong Thọ An Cung của Thái hậu, Nhiếp Chính Vương đâu đâu cũng nhằm vào bà ta, ngay cả một nô tài bên cạnh Hoàng Thái hậu cũng dám quát bà ta, hiện nay Du ma ma bên cạnh Hoàng hậu lại nói lời tương tự, cục tức này ở trong phủ bà ta đâu từng chịu qua?
Cô nhìn Du ma ma, lạnh lùng nói: “Hoàng Thái hậu còn không hỏi chuyện nhà của tướng phủ, một nô tài như ngươi lại dám bàn chuyện nhà của đại thân? Ngươi có mấy cái đầu để chặt?”
Du ma ma không tức ngược lại còn cười: “Đầu của nô tỳ ở đây, phu nhân thật sự muốn lấy đi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.”
Nguyệt Nhung phu nhân tức giận: “Người sao dám coi thường ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là Thừa Tướng phu nhân ””
Hứa Thừa Tướng nhìn mặt mày vặn vẹo đó của Nguyệt Nhung phu nhân, tia chán ghét trong đáy lòng lại tăng lên, thật ra ông ta trước đây không cảm thấy mình tìm một nữ nhân thông minh, khi quen bà ta, bà ta đặc biệt tài tình, tranh vẽ rất đẹp, sau này nói vì sợ Liên Thị đố kỵ, thê cất bút không vẽ nữa, ông ta cũng chỉ cảm thấy bà ta độ lượng, vì ông ta mà từ bỏ rất nhiều thứ.
Vì thế về sau trong cuộc sống dung túng bà ta, biểu hiện của bà ta cũng không có quá khiến ông ta hài lòng, nhưng nể tình bà ta sinh cho ông ta con trai con gái, lại từ bỏ sở trường vẽ tranh của mình, ông ta cảm thấy có thể hiểu và nhẫn nhịn.
Nhưng, hôm nay Hoàng Thái hậu lại nói bà ta so sánh với Liên Thị, Liên Thị hơn bà ta gấp trăm lần, ông ta lập tức chịu không được.
Nam nhân chính là như thế, bản thân ông ta thế nào cảm thấy đều không vấn đề, nhưng người bên cạnh vừa nói, đặt biệt là người có địa vị cao hơn ông ta vừa nói, trong lòng ông ta bắt đầu xuất hiện sự khác thường.
“Được, Thừa Tướng phu nhân, mời!" Du ma ma chế giễu nói.
Nguyệt Nhung phu nhân lại ương bướng nói: “Không, ta không đi, Hoàng hậu nương nương nếu như có chuyện gì, liên cho người đến phủ tuyên chỉ đi.”
Hạ Thừa Tướng kéo Nguyệt Nhung phu nhân ra, đè thấp giọng cảnh cáo: “Nàng hôm nay tuyệt đối không được đắc tội với Hoàng hậu, nếu không, Oanh Nhiễm đừng mơ gả cho Thái tử.”
Nguyệt Nhung phu nhân nhất thời không ngờ tới điểm này, nghe thấy lời này của Hạ Thừa Tướng, bà ta có hơi hoảng: “Vậy làm sao mới tốt?"
Hạ Thừa Tướng nghĩ một lát: “Hôm nay, nàng nhất định phải chịu chút ủy khuất, đi đi, Lương hoàng hậu cũng sẽ không làm gì nàng cả, ta lập tức đi tìm Mai phi nương nương, kêu nàng ta qua đó, có Mai phi nương nương, Hoàng hậu chắc sẽ có hơi kiêng ky.”
“Nhưng...” Nguyệt Nhung phu nhân trong lòng hơi hoảng, nhưng suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì mà phải hoảng. Đến Hoàng Thái hậu vừa rồi cũng nói không truy cứu chuyện hủy hôn, vậy Hoàng hậu cũng không thể vì thế mà làm khó bà ta.
Gọi bà ta đến, nhiều nhất chỉ răn dạy một trận, bà ta nhịn là được.
“Vậy được, thiếp thân đi.” Nguyệt Nhung phu nhân nói.
Bà ta xoay người, nhìn Du ma ma, kiêu ngạo nói: “Đi thôi, dẫn đường đi.”
Du ma ma cúi người, rất mỉa mai nói: “Tướng gia phu nhân, mời!”
Hạ Thừa Tướng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể xả ra, chỉ đàng lạnh lùng phất áo mà đi.
Hạ Thừa Tướng sau khi đi rồi, Du ma ma lại đứng thẳng người, nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Hoàng hậu có lệnh, trong một tháng này Quan Âm xuống trần sẽ vì Hoàng Thái hậu cầu phúc, nhưng phàm là nữ quyến vào cung, đều phải ba quỳ chín lạy đến Tĩnh Ninh Cung”
Nguyệt Nhung phu nhân nghe thấy lời này thì tức phát điên: “Câu phúc tại sao phải ba quỳ chín lấy đến Tĩnh Ninh Cung? Đây rõ ràng là đang làm khó người khác."
Du ma ma biểu cảm điềm nhiên nói: “Không phải nhằm vào phu nhân, năm đại tiểu thư vào cung, cũng ba quỳ chín lạy đến Tĩnh Ninh Cung, hơn nữa từ cửa cung quỳ vào, chuyện này thiết nghĩ phu nhân cũng biết, ngay cả đại tiểu thư cũng phải như thế vào cung, thân là thị thiết, có thể có đặc quyền sao?”
Du ma ma cố tình nhấn mạnh hai chữ phu nhân, rõ ràng mang theo sự mỉa mai.
“Ngươi...” Nguyệt Nhung phu nhân tức đến nỗi mặt mày tái xanh, nhưng thế nào cũng không muốn quỳ, nắm chặt tay nói: “Ta không quỳ, trừ phi Hoàng hậu đích thân hạ lệnh.”
Du ma ma nói: “Nô tỳ chính là thay Hoàng hậu nương nương hạ lệnh, đây là ý của Hoàng hậu nương nương, phu nhân không bằng lòng, có phải không muốn cầu phúc cho Hoàng Thái hậu không? Nếu là như thế, nô tỳ trở về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương là được.”
Nguyệt Nhung phu nhân đâu dám để bà ta đi nói lời này với Thái hậu? căn răng quỳ xuống: “Được, nếu là vì câu phúc cho Hoàng Thái hậu, ta cảm tâm tình nguyện.”
Ba quỳ chín lạy này, Du ma ma triệt để chấp hành, dựa vào tiêu chuẩn hôm Thương Mai vào cung quỳ lạy đi yêu câu Nguyệt Nhung phu nhân.
Nguyệt Nhung phu nhân vô cùng tức giận, dường như sắp rơi nước mắt, bà ta còn chưa từng ủy khuất như thế.
Hoàng hậu đã về Tĩnh Ninh Cung trước một bước, khi nàng ta về đến, xa xa nhìn thấy Nguyệt Nhung phu nhân đang quỳ bái đi vào.
Nàng ta đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, hỏi Thương Mai ở bên cạnh: “Biết bổn cung tại sao muốn làm như thế không?”
Ánh mắt của Thương Mai nhìn về phía bà ta, nhưng, cô cảm thấy Hoàng hậu làm như thế không có ý nghĩa gì cả, ở trong cung trị bà ta, bà ta về phủ vẫn độc ác như thế.
“Biết, nương nương đang trút giận thay cho thân nữ” Thương Mai nói.
Hoàng hậu lại khẽ lắc đầu: “Không, lấy tính cách của nàng ta, bổn cung ở đây trút giận cho ngươi cũng vô dụng. Bổn cung phải để phụ thân ngươi nhìn thấy, mẫu thân của ngươi đã vượt xa bà ta.”
“Thần nữ không hiểu.” Thương Mai thấy hơi khó hiểu.
Đáy mắt của Hoàng hậu có tia lạnh lẽo: “Trị người phải trị tâm”
Thương Mai vẫn có hơi không hiểu, nghi hoặc nhìn sang Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngẩng đầu hỏi cô: “Ngươi có biết chuyện giữa phụ thân của ngươi với Nguyệt Nhung không?”
Thương Mai nói: “Không quá rõ, nhưng nghe nói ngưỡng mộ tài năng của Trần Nguyệt Nhung.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Trần Nguyệt Nhung có tài gì chứ? Người ở trong phủ nhiều năm, nhìn thấy chưa? Năm đó phụ thân ngươi bị một bức tranh thu hút, bức tranh đó, không phải Trần Nguyệt Nhung vẽ, mà là mẫu thân của ngươi vẽ.”
Thương Mai a một tiếng, thật sự kinh ngạc, chuyện này cô thật sự không biết.
“Phu nhân, Hoàng hậu nương nương mời người đến Tĩnh Ninh Cung uống trà.”
Tĩnh Ninh Cung là cung điện của Hoàng hậu, Nguyệt Nhung phu nhân tự nhiên biết.
Hạ Thừa Tướng cảnh giác nhìn Du ma ma: “Hoàng hậu nương nương có nói có chuyện gì không?”
Du ma ma cười nói: “Không có, chỉ nói muốn uống trà nói chuyện.
Hạ Thừa Tướng nghĩ một lát: “Vậy, bổn tướng cũng đi cùng.”
Du ma ma khom người: “Tướng gia về trước đi, Hoàng hậu nương nương cùng phu nhân nói chuyện là chuyện của nữ nhân, tương gia không tiện ở mặt.”
Nguyệt Nhung phu nhân tự biết Hoàng hậu đơn độc giữ bà ta lại, tuyệt đối không thể đơn thuần chỉ để nói chuyện, bà ta nghĩ vừa rồi ở trong cung của Hoàng Thái hậu mình lỡ miệng, liệu có phải Hoàng hậu muốn hỏi tội bà ta?
Nhưng Hoàng Thái hậu đều không hỏi tội, Hoàng hậu có thể nói gì chứ?
Bà ta kéo tay áo của Hạ Thừa Tướng, lo lắng nói: “Tướng gia, thiếp thân không thể một mình đến Tĩnh Ninh Cung, hay là, ngài bảo Mai phi nương nương đi cùng thiếp thân đi.”
Hạ Thừa Tướng nói: “Được, nàng đi cùng Du ma ma trước, bổn tướng ởi tìm Mai phi nương nương.”
Du ma ma mỉm cười, ánh mắt lại xuất hiện tia lạnh lẽo: “Tướng gia vân đừng đến đi làm phiên Mai phi nương nương.”
Hạ Thừa Tướng mỉm cười đáp lại: “Nữ nhân gia sợ chuyện, có người thân đi cùng cũng là chuyện tốt.”
Du ma ma nhàn nhạt nói: “Vậy thì tùy tướng gia, chỉ là, một tiếng người thân này lại không khỏi khiến nô tỳ nhớ đến, thật ra Hạ đại tiểu thư và tướng gia cũng là người thân.”
Nguyệt Nhung phu nhân hôm nay thật sự chịu đủ rồi, ở trong Thọ An Cung của Thái hậu, Nhiếp Chính Vương đâu đâu cũng nhằm vào bà ta, ngay cả một nô tài bên cạnh Hoàng Thái hậu cũng dám quát bà ta, hiện nay Du ma ma bên cạnh Hoàng hậu lại nói lời tương tự, cục tức này ở trong phủ bà ta đâu từng chịu qua?
Cô nhìn Du ma ma, lạnh lùng nói: “Hoàng Thái hậu còn không hỏi chuyện nhà của tướng phủ, một nô tài như ngươi lại dám bàn chuyện nhà của đại thân? Ngươi có mấy cái đầu để chặt?”
Du ma ma không tức ngược lại còn cười: “Đầu của nô tỳ ở đây, phu nhân thật sự muốn lấy đi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.”
Nguyệt Nhung phu nhân tức giận: “Người sao dám coi thường ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là Thừa Tướng phu nhân ””
Hứa Thừa Tướng nhìn mặt mày vặn vẹo đó của Nguyệt Nhung phu nhân, tia chán ghét trong đáy lòng lại tăng lên, thật ra ông ta trước đây không cảm thấy mình tìm một nữ nhân thông minh, khi quen bà ta, bà ta đặc biệt tài tình, tranh vẽ rất đẹp, sau này nói vì sợ Liên Thị đố kỵ, thê cất bút không vẽ nữa, ông ta cũng chỉ cảm thấy bà ta độ lượng, vì ông ta mà từ bỏ rất nhiều thứ.
Vì thế về sau trong cuộc sống dung túng bà ta, biểu hiện của bà ta cũng không có quá khiến ông ta hài lòng, nhưng nể tình bà ta sinh cho ông ta con trai con gái, lại từ bỏ sở trường vẽ tranh của mình, ông ta cảm thấy có thể hiểu và nhẫn nhịn.
Nhưng, hôm nay Hoàng Thái hậu lại nói bà ta so sánh với Liên Thị, Liên Thị hơn bà ta gấp trăm lần, ông ta lập tức chịu không được.
Nam nhân chính là như thế, bản thân ông ta thế nào cảm thấy đều không vấn đề, nhưng người bên cạnh vừa nói, đặt biệt là người có địa vị cao hơn ông ta vừa nói, trong lòng ông ta bắt đầu xuất hiện sự khác thường.
“Được, Thừa Tướng phu nhân, mời!" Du ma ma chế giễu nói.
Nguyệt Nhung phu nhân lại ương bướng nói: “Không, ta không đi, Hoàng hậu nương nương nếu như có chuyện gì, liên cho người đến phủ tuyên chỉ đi.”
Hạ Thừa Tướng kéo Nguyệt Nhung phu nhân ra, đè thấp giọng cảnh cáo: “Nàng hôm nay tuyệt đối không được đắc tội với Hoàng hậu, nếu không, Oanh Nhiễm đừng mơ gả cho Thái tử.”
Nguyệt Nhung phu nhân nhất thời không ngờ tới điểm này, nghe thấy lời này của Hạ Thừa Tướng, bà ta có hơi hoảng: “Vậy làm sao mới tốt?"
Hạ Thừa Tướng nghĩ một lát: “Hôm nay, nàng nhất định phải chịu chút ủy khuất, đi đi, Lương hoàng hậu cũng sẽ không làm gì nàng cả, ta lập tức đi tìm Mai phi nương nương, kêu nàng ta qua đó, có Mai phi nương nương, Hoàng hậu chắc sẽ có hơi kiêng ky.”
“Nhưng...” Nguyệt Nhung phu nhân trong lòng hơi hoảng, nhưng suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì mà phải hoảng. Đến Hoàng Thái hậu vừa rồi cũng nói không truy cứu chuyện hủy hôn, vậy Hoàng hậu cũng không thể vì thế mà làm khó bà ta.
Gọi bà ta đến, nhiều nhất chỉ răn dạy một trận, bà ta nhịn là được.
“Vậy được, thiếp thân đi.” Nguyệt Nhung phu nhân nói.
Bà ta xoay người, nhìn Du ma ma, kiêu ngạo nói: “Đi thôi, dẫn đường đi.”
Du ma ma cúi người, rất mỉa mai nói: “Tướng gia phu nhân, mời!”
Hạ Thừa Tướng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể xả ra, chỉ đàng lạnh lùng phất áo mà đi.
Hạ Thừa Tướng sau khi đi rồi, Du ma ma lại đứng thẳng người, nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Hoàng hậu có lệnh, trong một tháng này Quan Âm xuống trần sẽ vì Hoàng Thái hậu cầu phúc, nhưng phàm là nữ quyến vào cung, đều phải ba quỳ chín lạy đến Tĩnh Ninh Cung”
Nguyệt Nhung phu nhân nghe thấy lời này thì tức phát điên: “Câu phúc tại sao phải ba quỳ chín lấy đến Tĩnh Ninh Cung? Đây rõ ràng là đang làm khó người khác."
Du ma ma biểu cảm điềm nhiên nói: “Không phải nhằm vào phu nhân, năm đại tiểu thư vào cung, cũng ba quỳ chín lạy đến Tĩnh Ninh Cung, hơn nữa từ cửa cung quỳ vào, chuyện này thiết nghĩ phu nhân cũng biết, ngay cả đại tiểu thư cũng phải như thế vào cung, thân là thị thiết, có thể có đặc quyền sao?”
Du ma ma cố tình nhấn mạnh hai chữ phu nhân, rõ ràng mang theo sự mỉa mai.
“Ngươi...” Nguyệt Nhung phu nhân tức đến nỗi mặt mày tái xanh, nhưng thế nào cũng không muốn quỳ, nắm chặt tay nói: “Ta không quỳ, trừ phi Hoàng hậu đích thân hạ lệnh.”
Du ma ma nói: “Nô tỳ chính là thay Hoàng hậu nương nương hạ lệnh, đây là ý của Hoàng hậu nương nương, phu nhân không bằng lòng, có phải không muốn cầu phúc cho Hoàng Thái hậu không? Nếu là như thế, nô tỳ trở về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương là được.”
Nguyệt Nhung phu nhân đâu dám để bà ta đi nói lời này với Thái hậu? căn răng quỳ xuống: “Được, nếu là vì câu phúc cho Hoàng Thái hậu, ta cảm tâm tình nguyện.”
Ba quỳ chín lạy này, Du ma ma triệt để chấp hành, dựa vào tiêu chuẩn hôm Thương Mai vào cung quỳ lạy đi yêu câu Nguyệt Nhung phu nhân.
Nguyệt Nhung phu nhân vô cùng tức giận, dường như sắp rơi nước mắt, bà ta còn chưa từng ủy khuất như thế.
Hoàng hậu đã về Tĩnh Ninh Cung trước một bước, khi nàng ta về đến, xa xa nhìn thấy Nguyệt Nhung phu nhân đang quỳ bái đi vào.
Nàng ta đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, hỏi Thương Mai ở bên cạnh: “Biết bổn cung tại sao muốn làm như thế không?”
Ánh mắt của Thương Mai nhìn về phía bà ta, nhưng, cô cảm thấy Hoàng hậu làm như thế không có ý nghĩa gì cả, ở trong cung trị bà ta, bà ta về phủ vẫn độc ác như thế.
“Biết, nương nương đang trút giận thay cho thân nữ” Thương Mai nói.
Hoàng hậu lại khẽ lắc đầu: “Không, lấy tính cách của nàng ta, bổn cung ở đây trút giận cho ngươi cũng vô dụng. Bổn cung phải để phụ thân ngươi nhìn thấy, mẫu thân của ngươi đã vượt xa bà ta.”
“Thần nữ không hiểu.” Thương Mai thấy hơi khó hiểu.
Đáy mắt của Hoàng hậu có tia lạnh lẽo: “Trị người phải trị tâm”
Thương Mai vẫn có hơi không hiểu, nghi hoặc nhìn sang Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngẩng đầu hỏi cô: “Ngươi có biết chuyện giữa phụ thân của ngươi với Nguyệt Nhung không?”
Thương Mai nói: “Không quá rõ, nhưng nghe nói ngưỡng mộ tài năng của Trần Nguyệt Nhung.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Trần Nguyệt Nhung có tài gì chứ? Người ở trong phủ nhiều năm, nhìn thấy chưa? Năm đó phụ thân ngươi bị một bức tranh thu hút, bức tranh đó, không phải Trần Nguyệt Nhung vẽ, mà là mẫu thân của ngươi vẽ.”
Thương Mai a một tiếng, thật sự kinh ngạc, chuyện này cô thật sự không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook