Vương Phi Cường Hãn
-
Chương 90: Có tình khó nói
Sau một cái tát, bầu không khí nhất thời lâm vào yên lặng.
Gió lẳng lặng thổi vào, cuốn theo màn lụa trắng, lay động sợi tóc.
Năm ngón tay của Bắc Tiểu Lôi in dấu rõ ràng trên mặt Dạ Tinh Triệt, hắn nhìn Bắc Tiểu Lôi đến quên cả phản ứng.
Bắc Tiểu Lôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt hắn thành tro bụi.
“Nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế thì có thể trộm hôn bổn cô nương, đê tiện, hạ lưu, đăng đồ tử(1)…”
Ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, không ngờ được đường đường vua của một quốc gia lại có thể làm ra chuyện trơ trẽn bậc này, huống chi mình còn là đệ tức phụ(2) của hắn, không biết xấu hổ, thật ngứa tay, nàng hận không thể cho hắn thêm một cái tát.
Dạ Tinh Triệt ảm đạm theo từng tiếng mắng của Bắc Tiểu Lôi, cũng bị phẫn nộ tràn đầy của nàng, ánh mắt khinh bỉ của nàng gây thương tích. Hắn là đế vương cao cao tại thượng, có ai dám bất kính với hắn như thế. Chính là tự tôn bị tổn hại lại không bằng nỗi đau khi nghe tiếng mắng tức giận của nàng, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng. Có lẽ hắn trộm hôn nàng là bản thân không đúng, nhưng hắn ở trong mắt nàng cũng chỉ là một tiểu nhân đáng bị xem thường hay sao?
“Còn nhìn cái gì, cút ra ngoài cho ta!”
Bắc Tiểu Lôi nổi giận mắng, chỉ tay ra bên ngoài. Chết tiệt, là người nào để cho hắn tiến vào đây. May mắn nàng tỉnh dậy, bằng không ai biết được vị hoàng đế này sẽ làm ra chuyện gì đối với nàng đây?
“Không nghĩ tới đường đường là hoàng đế lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết hành vi của mình rất đáng xấu hổ à? Hay là thân là hoàng đế thì có thể tùy tâm sở dục, không để ý danh tiết của người khác?” Càng nghĩ càng tức giận, Bắc Tiểu Lôi không khỏi mạnh mẽ mắng.
“Đủ rồi—“
Lời chỉ trích của Bắc Tiểu Lôi giống như kim đâm vào trong lòng hắn. Hắn làm sao không biết hành vi mới rồi của mình là không đúng chứ, nhưng tất cả chuyện này đều bởi vì hắn có tình ý với nàng, cho nên mới kìm lòng không đậu mà phạm vào lỗi sai. Hắn không hối hận với hành động vừa rồi, hắn chỉ không thể nhẫn nhịn chịu bị người mình yêu dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, thậm chí dùng những từ đáng xấu hổ, khinh bỉ như thế để hình dung hắn.
“Không đủ.” Bắc Tiểu Lôi tức giận quát. Hắn làm sai còn dám lớn tiếng với nàng, hắn ỷ vào thân phận hoàng đế của mình à? Phi, nàng mới không sợ hắn. Có bản lĩnh thì hắn ngăn nàng đi. “Làm chuyện sai còn không chịu thừa nhận, người như vậy khẳng định không phải là minh quân.”
Sắc mặt Dạ Tinh Triệt trở nên âm trầm, đôi mắt thâm sâu giống như kết băng trừng Bắc Tiểu Lôi. Hắn yêu nàng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể càn rỡ, còn dám nói hắn không phải minh quân, nói như vậy còn khiến hắn tức giận hơn so với việc bị nàng mắng.
“Trừng cái gì mà trừng? So xem mắt ai lớn hơn à?” Bắc Tiểu Lôi ghét nhất cái loại người rõ ràng làm sai, còn lớn tiếng này. Tức giận kéo màn giường, làm cho thân giường rung lên. Nàng lại tiếp tục trách mắng.
“Ngươi chẳng những là một đăng đồ tử vô sỉ đáng khinh bỉ, còn là một gia hỏa không có liêm sỉ. Về tư, ngươi là huynh trưởng, ta là đệ muội, ngươi cợt nhả ta, chính là bất nghĩa; về công, ngươi là quân, ta là vợ của thần tử ngươi, ngươi mạo phạm ta, chính là bất nhân. Bất nhân bất nghĩa, ngươi còn dám nói mình là minh quân, ta phi—“ Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, nàng quả thực chưa thấy qua dạng người như vậy.
Bàn tay Dạ Tinh Triệt nắm chặt, trong con ngươi thâm thúy càng lúc càng lạnh. Hắn muốn lớn tiếng nói hắn không phải người như vậy, nhưng hiện tại lại không có cách nào giải thích, chẳng lẽ phải nói cho nàng biết bởi vì hắn yêu nàng nên mới không kìm được lòng mà trộm hôn nàng ư?
Bắc Tiểu Lôi cũng trừng mắt nhìn hắn, xem hoàng đế đăng đồ tử này còn có lời gì muốn nói.
Dạ Tinh Triệt nhìn nàng thật sâu, đột nhiên vung tay áo, đứng dậy đi ra ngoài.
“Hừ, coi như ngươi thức thời.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn bóng dáng rời đi của Dạ Tinh Triệt mà lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu hắn không đi, nàng không chắc chắn bản thân có đánh cho nam nhân vô sỉ này một trận hay không? Chẳng qua hắn là huynh trưởng của kẻ gây tai họa, lần này một cái tát là tiện nghi cho hắn rồi.
“Hồi cung.”
Dạ Tinh Triệt đi ra khỏi phòng, có thể thấy rõ dấu ấn năm ngón tay trên mặt. Khuôn mặt lạnh lùng, cả người tản mát ra hàn khí người ngoài chớ động vào. Vung tay lên, nói với mấy thị vệ đứng chờ ngoài viện.
“Vâng.”
Đám thị vệ nhìn thấy trên mặt hoàng đế hiện rõ dấu năm ngón tay thì giật nảy mình, nghi hoặc đầy bụng, nhưng không ai dám hỏi ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu đi theo phía sau hoàng đế.
Khi tới cửa phủ, quản gia nhìn thấy hoàng đế lạnh mặt, lại nhìn rõ dấu năm ngón tay trên mặt Dạ Tinh Triệt, trái tim đông lên một tiếng nói cho hắn biết, hỏng rồi. Xem dấu ấn kia rõ ràng là tay của nữ tử, chẳng lẽ vương phi lại gây họa rồi? Lông tơ trên người đều nhanh dựng thẳng lên. Nhưng rốt cuộc hoàng đế và vương phi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vương phi lại tát hoàng đế chứ? Hắn đoán không ra.
“Cung tiễn hoàng thượng.”
Trong lòng tất cả mọi người vừa sợ hãi lại hiếu kỳ, hoàng đế ở Tiêu Dao Vương phủ bị người tát một cái, nếu như hắn muốn truy cứu, bọn họ nhất định thoát không khỏi liên quan. Nhưng vì sao hoàng đế lại bị tát chứ?
Dạ Tinh Triệt lạnh mặt ngồi vào trong kiệu, mấy thị vệ đi theo sau kiệu rời khỏi.
Hoàng cung, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống ngói lưu ly tựa như ánh sáng ngọc lóa mắt.
Phượng Nghi cung
Thượng Quan Mị ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn về gương đồng chạm hoa văn. Đôi mắt quyến rũ đánh giá bản thân trong gương đồng, rõ ràng dung nhan vẫn tươi đẹp như hoa đào, lại cố tình không chiếm được thương tiếc của hắn, chỉ có thể thở dài trước gương.
“Nương nương, nương nương—“
Thị nữ Hạ Hà bên người Thượng Quan Mị chạy vội vào, trên khuôn mặt thanh tú có mấy phần hoảng loạn.
“Làm sao vậy?” Thượng Quan Mị xoay người nhìn nàng ta, nhíu mày hỏi.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng đã hồi cung.” Hạ Hà cúi đầu đáp.
Ánh mắt Thượng Quan Mị sáng lên, rồi lại ảm đạm đi. Lập tức hồi cung như vậy nhưng hắn cũng vẫn sẽ không muốn gặp nàng đâu.
“Nương nương, nô tỳ, nô tỳ nghe nói…” Hạ Hà muốn nói lại thôi.
“Nghe nói cái gì?” Thượng Quan Mị ngẩng đầu, nhíu mày.
“Chẳng lẽ là phi tử nào ở sau lưng lắm mồm?” Những nữ nhân này không một ngày nào là yên tĩnh, bất quá hiện tại nàng không có thời gian tính toán với các nàng, chờ thu thập xong Bắc Tiểu Lôi rồi lại nói.
“Không phải.” Hạ Hà lắc lắc đầu. “Nô tỳ nghe người ta nói trên mặt hoàng thượng có dấu năm ngón tay, hơn nữa nhìn hình dạng là của nữ tử.” Cũng không biết là người nào lớn gan như vậy, lại có can đảm dám tát hoàng đế, trong lòng Hạ Hà nói thầm.
______________________________________
(1) Đăng đồ tử: Từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì > của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong > Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.” (Tham khảo http://chikarin11906.wordpress.com/)
(2) Đệ tức phụ: em dâu, vợ em trai.
Gió lẳng lặng thổi vào, cuốn theo màn lụa trắng, lay động sợi tóc.
Năm ngón tay của Bắc Tiểu Lôi in dấu rõ ràng trên mặt Dạ Tinh Triệt, hắn nhìn Bắc Tiểu Lôi đến quên cả phản ứng.
Bắc Tiểu Lôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt hắn thành tro bụi.
“Nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế thì có thể trộm hôn bổn cô nương, đê tiện, hạ lưu, đăng đồ tử(1)…”
Ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, không ngờ được đường đường vua của một quốc gia lại có thể làm ra chuyện trơ trẽn bậc này, huống chi mình còn là đệ tức phụ(2) của hắn, không biết xấu hổ, thật ngứa tay, nàng hận không thể cho hắn thêm một cái tát.
Dạ Tinh Triệt ảm đạm theo từng tiếng mắng của Bắc Tiểu Lôi, cũng bị phẫn nộ tràn đầy của nàng, ánh mắt khinh bỉ của nàng gây thương tích. Hắn là đế vương cao cao tại thượng, có ai dám bất kính với hắn như thế. Chính là tự tôn bị tổn hại lại không bằng nỗi đau khi nghe tiếng mắng tức giận của nàng, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng. Có lẽ hắn trộm hôn nàng là bản thân không đúng, nhưng hắn ở trong mắt nàng cũng chỉ là một tiểu nhân đáng bị xem thường hay sao?
“Còn nhìn cái gì, cút ra ngoài cho ta!”
Bắc Tiểu Lôi nổi giận mắng, chỉ tay ra bên ngoài. Chết tiệt, là người nào để cho hắn tiến vào đây. May mắn nàng tỉnh dậy, bằng không ai biết được vị hoàng đế này sẽ làm ra chuyện gì đối với nàng đây?
“Không nghĩ tới đường đường là hoàng đế lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết hành vi của mình rất đáng xấu hổ à? Hay là thân là hoàng đế thì có thể tùy tâm sở dục, không để ý danh tiết của người khác?” Càng nghĩ càng tức giận, Bắc Tiểu Lôi không khỏi mạnh mẽ mắng.
“Đủ rồi—“
Lời chỉ trích của Bắc Tiểu Lôi giống như kim đâm vào trong lòng hắn. Hắn làm sao không biết hành vi mới rồi của mình là không đúng chứ, nhưng tất cả chuyện này đều bởi vì hắn có tình ý với nàng, cho nên mới kìm lòng không đậu mà phạm vào lỗi sai. Hắn không hối hận với hành động vừa rồi, hắn chỉ không thể nhẫn nhịn chịu bị người mình yêu dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, thậm chí dùng những từ đáng xấu hổ, khinh bỉ như thế để hình dung hắn.
“Không đủ.” Bắc Tiểu Lôi tức giận quát. Hắn làm sai còn dám lớn tiếng với nàng, hắn ỷ vào thân phận hoàng đế của mình à? Phi, nàng mới không sợ hắn. Có bản lĩnh thì hắn ngăn nàng đi. “Làm chuyện sai còn không chịu thừa nhận, người như vậy khẳng định không phải là minh quân.”
Sắc mặt Dạ Tinh Triệt trở nên âm trầm, đôi mắt thâm sâu giống như kết băng trừng Bắc Tiểu Lôi. Hắn yêu nàng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể càn rỡ, còn dám nói hắn không phải minh quân, nói như vậy còn khiến hắn tức giận hơn so với việc bị nàng mắng.
“Trừng cái gì mà trừng? So xem mắt ai lớn hơn à?” Bắc Tiểu Lôi ghét nhất cái loại người rõ ràng làm sai, còn lớn tiếng này. Tức giận kéo màn giường, làm cho thân giường rung lên. Nàng lại tiếp tục trách mắng.
“Ngươi chẳng những là một đăng đồ tử vô sỉ đáng khinh bỉ, còn là một gia hỏa không có liêm sỉ. Về tư, ngươi là huynh trưởng, ta là đệ muội, ngươi cợt nhả ta, chính là bất nghĩa; về công, ngươi là quân, ta là vợ của thần tử ngươi, ngươi mạo phạm ta, chính là bất nhân. Bất nhân bất nghĩa, ngươi còn dám nói mình là minh quân, ta phi—“ Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, nàng quả thực chưa thấy qua dạng người như vậy.
Bàn tay Dạ Tinh Triệt nắm chặt, trong con ngươi thâm thúy càng lúc càng lạnh. Hắn muốn lớn tiếng nói hắn không phải người như vậy, nhưng hiện tại lại không có cách nào giải thích, chẳng lẽ phải nói cho nàng biết bởi vì hắn yêu nàng nên mới không kìm được lòng mà trộm hôn nàng ư?
Bắc Tiểu Lôi cũng trừng mắt nhìn hắn, xem hoàng đế đăng đồ tử này còn có lời gì muốn nói.
Dạ Tinh Triệt nhìn nàng thật sâu, đột nhiên vung tay áo, đứng dậy đi ra ngoài.
“Hừ, coi như ngươi thức thời.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn bóng dáng rời đi của Dạ Tinh Triệt mà lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu hắn không đi, nàng không chắc chắn bản thân có đánh cho nam nhân vô sỉ này một trận hay không? Chẳng qua hắn là huynh trưởng của kẻ gây tai họa, lần này một cái tát là tiện nghi cho hắn rồi.
“Hồi cung.”
Dạ Tinh Triệt đi ra khỏi phòng, có thể thấy rõ dấu ấn năm ngón tay trên mặt. Khuôn mặt lạnh lùng, cả người tản mát ra hàn khí người ngoài chớ động vào. Vung tay lên, nói với mấy thị vệ đứng chờ ngoài viện.
“Vâng.”
Đám thị vệ nhìn thấy trên mặt hoàng đế hiện rõ dấu năm ngón tay thì giật nảy mình, nghi hoặc đầy bụng, nhưng không ai dám hỏi ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu đi theo phía sau hoàng đế.
Khi tới cửa phủ, quản gia nhìn thấy hoàng đế lạnh mặt, lại nhìn rõ dấu năm ngón tay trên mặt Dạ Tinh Triệt, trái tim đông lên một tiếng nói cho hắn biết, hỏng rồi. Xem dấu ấn kia rõ ràng là tay của nữ tử, chẳng lẽ vương phi lại gây họa rồi? Lông tơ trên người đều nhanh dựng thẳng lên. Nhưng rốt cuộc hoàng đế và vương phi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vương phi lại tát hoàng đế chứ? Hắn đoán không ra.
“Cung tiễn hoàng thượng.”
Trong lòng tất cả mọi người vừa sợ hãi lại hiếu kỳ, hoàng đế ở Tiêu Dao Vương phủ bị người tát một cái, nếu như hắn muốn truy cứu, bọn họ nhất định thoát không khỏi liên quan. Nhưng vì sao hoàng đế lại bị tát chứ?
Dạ Tinh Triệt lạnh mặt ngồi vào trong kiệu, mấy thị vệ đi theo sau kiệu rời khỏi.
Hoàng cung, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống ngói lưu ly tựa như ánh sáng ngọc lóa mắt.
Phượng Nghi cung
Thượng Quan Mị ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn về gương đồng chạm hoa văn. Đôi mắt quyến rũ đánh giá bản thân trong gương đồng, rõ ràng dung nhan vẫn tươi đẹp như hoa đào, lại cố tình không chiếm được thương tiếc của hắn, chỉ có thể thở dài trước gương.
“Nương nương, nương nương—“
Thị nữ Hạ Hà bên người Thượng Quan Mị chạy vội vào, trên khuôn mặt thanh tú có mấy phần hoảng loạn.
“Làm sao vậy?” Thượng Quan Mị xoay người nhìn nàng ta, nhíu mày hỏi.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng đã hồi cung.” Hạ Hà cúi đầu đáp.
Ánh mắt Thượng Quan Mị sáng lên, rồi lại ảm đạm đi. Lập tức hồi cung như vậy nhưng hắn cũng vẫn sẽ không muốn gặp nàng đâu.
“Nương nương, nô tỳ, nô tỳ nghe nói…” Hạ Hà muốn nói lại thôi.
“Nghe nói cái gì?” Thượng Quan Mị ngẩng đầu, nhíu mày.
“Chẳng lẽ là phi tử nào ở sau lưng lắm mồm?” Những nữ nhân này không một ngày nào là yên tĩnh, bất quá hiện tại nàng không có thời gian tính toán với các nàng, chờ thu thập xong Bắc Tiểu Lôi rồi lại nói.
“Không phải.” Hạ Hà lắc lắc đầu. “Nô tỳ nghe người ta nói trên mặt hoàng thượng có dấu năm ngón tay, hơn nữa nhìn hình dạng là của nữ tử.” Cũng không biết là người nào lớn gan như vậy, lại có can đảm dám tát hoàng đế, trong lòng Hạ Hà nói thầm.
______________________________________
(1) Đăng đồ tử: Từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì > của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong > Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.” (Tham khảo http://chikarin11906.wordpress.com/)
(2) Đệ tức phụ: em dâu, vợ em trai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook