Vương Phi Cường Hãn
Chương 5: Ai ăn ai?

Lụa trắng tung bay, nến đỏ lay động.

Chữ hỷ đỏ thẫm cuốn lên tại bích giác, bên cửa sổ, cả phòng vui mừng.

Trên mặt bàn mâm đựng trái cây chứa đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử. Trong bầu sứ bạch sắc tràn ngập mùi rượu, dụ đến yết hầu đám người nhịn không được nuốt xuống.

Chi két –

Cánh cửa bị mở ra, hai bóng dáng hỏa hồng xuất hiện ở cạnh cửa. Gió đêm thổi nhẹ, cuốn lấy hỉ phục đỏ thẫm. Tóc đen cũng theo gió tung bay, thật xinh đẹp.

Hôn lễ tổ chức cả một ngày, khiến hai nhân vật chính đã có chút mệt mỏi. Từ trước đến giờ không biết thành thân cũng có thể mệt như vậy. Bắc Tiểu Lôi kéo Dạ Tinh Thần vào phòng. Sau khi đến cửa, liền không có hình tượng mà hướng trước bàn ngồi xuống, cầm bình sứ lên đổ vào miệng ừng ực uống.

Dạ Tinh Thần ngồi vào mép giường, tinh mâu thâm thúy có chút mệt mỏi mà híp mắt lại. Lông mi đen dày thon dài buông xuống, giống như bị cái cánh của con hắc hồ điệp che phủ. Khuôn mặt tuấn mỹ không có đối thủ dưới ánh nến đỏ mông lung càng không giống người thường, hồng y hỉ phục nguyên bị Bắc Tiểu Lôi lúc trước lôi kéo, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng, hào quang lan tỏa, thực gợi cảm. Có lẽ mái tóc được buộc lên khi tựa vào đầu giường khiến cái gáy có chút khó chịu, chàng duỗi tay ra đem ngân trâm gỡ xuống, đầu đầy tóc đen như thác nước rủ xuống, nhẹ nhàng tung bay, giống như tiên giáng trần.

Bất tri bất giác Bắc Tiểu Lôi đã đem cả bình rượu uống cạn sạch, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như có ngôi sao rơi vào, lóe ra quang mang lóng lánh. Hé ra kiều nhan đỏ rừng rực, như một trái táo đỏ chín mọng.

Dạ Tinh Thần đột nhiên nhìn lên, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên nóng rực, ánh mắt nàng như chứa nước, vô cùng quyến rũ. Kia cái cổ trắng ngần, đường cong gợi cảm. Kia đôi môi hồng xinh đẹp, như một quả anh đào chờ người tới hái, kiều diễm ướt át, tản ra hương thơm mê người. Vốn là mệt mỏi liền lập tức tiêu tan, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, gần như si mê.

Hắn nhìn Bắc Tiểu Lôi mê mẩn, cũng không ngờ nàng nhìn hắn càng thêm say đắm. Nàng cảm thấy toàn thân người nam nhân này tản ra một cỗ lực hấp dẫn không ngôn từ nào có thể diễn đạt được quấn chặt lấy ánh mắt của nàng. Từ trước đến giờ không biết rằng nam nhân cũng có thể gợi cảm như thế. Chẳng biết là rượu đang tác quái, hay là ánh trăng quá mỹ lệ. Nàng lại có loại kích động muốn đem chàng đặt dưới thân, bàn tay mềm nắm chặt, có nên ăn sạch chàng hay không đây?

Dạ Tinh Thần ngồi ở chỗ đó cũng là yên lặng nhìn nàng, lại không biết nàng cư nhiên có cùng chủ ý giống mình. Nếu đã thành thân, nàng cũng là thê tử của mình rồi, đêm nay lại vừa là đêm động phòng hoa chúc, ăn sạch nàng cũng không sai đi?

Ánh mắt hai người giao nhau, bắn ra tia lửa cùng sấm sét vô hình ba ba bùng cháy.

Ánh trăng từ khe hở cửa sổ mà chiếu xiên vào, vầng sáng trắng bạc sái lạc, làm mặt bàn bên cửa sổ như được trải lên một tầng sa y mỹ lệ. Rượu trong bụng Bắc Tiểu Lôi bắt đầu thiêu đốt, chỉ cảm thấy một trận hơi nóng bốc lên hai gò má. Nàng đem bầu rượu ném đi, cước bộ lảo đảo mà hướng Dạ Tinh Thần đi đến.

Dạ Tinh Thần nhếch mi, nữ nhân này vẫn là không nên động vào. Ngồi ở chỗ đó đã kinh người, chỉ đứng lên khẽ động cũng có chút ngang tàng. Đợi Bắc Tiểu Lôi đi tới trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy một cỗ nồng đậm mùi rượu tạt vào mặt mà đến, lông mày nhăn càng thêm sâu.

Bắc Tiểu Lôi đứng ở trước mặt hắn, hai gò má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh nhìn chàng. Bàn tay trắng nõn nâng một ngón tay lên chỉ, yêu kiều nói: “Nhược thư sinh, ta muốn ăn ngươi.”

Dạ Tinh Thần sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn Bắc Tiểu Lôi, nữ nhân này, nàng đến tột cùng có hiểu mình đang nói gì không?

“Ngươi biết mình vừa nói gì không?”

Nhịn không được, hắn vẫn là mở miệng hỏi, mặc dù biết nói chuyện cùng với nữ nhân say rượu là vô nghĩa.

“Ta−muốn−ăn−ngươi.”

Bắc Tiểu Lôi cười khúc khích, mắt say mông lung, nghiêng đầu nhìn hắn. Hồng bào tung bay, tóc đen rủ xuống, vô cùng diễm lệ.

Dạ Tinh Thần bỗng nhiên vỗ trán một cái, thiên, hắn nhất định là điên rồi mới có thể lại đột nhiên cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp lạ thường, lại động đến tâm của hắn chộn rộn lên, muốn đè nàng ở dưới thân, như vậy lại như vậy một phen.

Bắc Tiểu Lôi liếm liếm môi, mâu quang lưu chuyển, quyến rũ ánh mắt của Dạ Tinh Thần.

Con ngươi hắn buông xuống, đột nhiên nở nụ cười. Hắn thực ngốc, đêm nay không phải là đêm động phòng hoa chúc sao? Đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng, hắn hà tất cùng một nữ nhân đang say này kéo dài thời gian, trực tiếp ăn sạch nàng. Nàng dù sao cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình mà, ngẩng đầu nhìn lên người đang say rượu lộ ra mị thái , chợt cảm thấy có một thê tử như vậy cũng không tồi, dù sao mẫu hậu không phải là đang thúc giục mình thành thân sao? Hiện tại tốt lắm, có nàng, tưởng niệm sẽ không còn bị mẫu hậu lải nhải. Huống chi với tính tình của nàng, sau này cũng không sợ những nữ nhân kia đến làm phiền mình.

Cúi thấp đầu cười khẽ, ánh mắt thâm thúy tận lực mang theo khiêu khích, bộc lộ hết thảy phong tình gợi cảm, hắn nghiêng người dựa vào đầu giường, vươn ra ngón tay thon dài hướng Bắc Tiểu Lôi ngoắc ngoắc, môi mỏng câu lên, tà tứ không giống với ban ngày: “Muốn ăn ta? Lại đây a.”

Hai mắt Bắc Tiểu Lôi tức khắc toát ra hỏa khí, nuốt nước miếng, bóng dáng lảo đảo nhào hướng Dạ Tinh Thần. Thân thể mềm mại kiều mỹ ngã vào trên thân thể cường tráng kia, chính là bàn tay trắng nõn một phen lôi kéo.

Dạ Tinh Thần cúi đầu nhìn nàng không có chương pháp gì đem áo bào của mình kéo loạn, lộ ra một mảng lớn lồng ngực, không khỏi sửng sốt. Tóc đen thuận theo cái cúi đầu của hắn mà rủ xuống, khúc khích cười một tiếng. Bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay trắng mịn nhỏ bé mềm mại của nàng, ngăn cản nàng kéo loạn.

Bắc Tiểu Lôi bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn không muốn mình ăn hắn?

“Nha đầu ngốc, không phải như thế.”

Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi cười yếu ớt, lại khiến cho nàng một trận mê muội. Hắn không biết giọng điệu mình vô cùng thân mật, kỳ thật trong lúc vô hình đã muốn tiếp nhận hôn lễ này rồi. Một phen lật người, đem thân thể của nàng đè ở dưới thân.

Bắc Tiểu Lôi đẩy hắn, cảm giác hắn đem chính mình ép tới khó chịu.

“Đừng vội.” Dạ Tinh Thần cười nhẹ, lười nhác mang theo tà tứ. Ngược lại vung tay lên, màn lụa trắng trên giường chậm rãi hạ xuống, đem hết thảy bên ngoài đều che lại.

“Hiện tại đêm mới bắt đầu.”

Ngón tay thon dài cởi bỏ xiêm y của thiên hạ dưới thân, tại lúc nàng đang mê muội, đem nàng toàn thân phóng xuất, xích lõa mà phơi bày trước mặt mình.

“Thật đẹp!”

Ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc, mâu quang chuyển sang nồng đậm, dục hỏa bắn ra. Sóng nhiệt trong lòng hắn tựa hồ từ đầu ngón tay truyền tới, Bắc Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mỗi một cái vuốt ve của hắn đều làm tim mình thình thịch mà nhảy lên không ngừng, tiếp xúc cùng da thịt dường như muốn thiêu đốt lên. Cả người mềm nhuyễn, hoàn toàn không có một chút khí lực. Mị nhãn như tơ, lan tỏa ra hết thảy phong tình.

Tay Dạ Tinh Thần khựng lại, bị nàng làm cho tâm ngứa. Lập tức trở người, ba năm cái liền đem y phục của mình lột bỏ. Thân thể khêu gợi không một mảnh vải xuất hiện ở trước mắt Bắc Tiểu Lôi, đôi mắt lóe ra quang mang say mê. Bàn tay mềm kìm lòng không đậu mà bò lên lồng ngực của hắn.

Tê—

Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn bộ cảm giác đều tập trung vào một chỗ, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ngón tay đang khiến cho hắn thoải mái, tiểu thiên hạ hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì a.

“Nha đầu ngốc, nàng đang đùa với lửa.”

Cơ thể nặng nề một lần nữa bao trùm đến khối xinh đẹp trên thân kia, chân chính bắt đầu mê ly.

Gió thổi, màn lay, phong cảnh kiều diễm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương