Vương Phi Cường Hãn
Chương 117: Ngấm ngầm khai chiến

Đằng Chính trầm mặc, cánh môi mím lại.

Vì bảo trụ địa vị, danh tiếng của Đằng gia, tay của hắn đã lây nhiễm vô số máu tươi. Tâm cứng như đá, vốn tưởng đã chết lặng, sẽ không còn có cảm giác. Nhưng vì sao lần này khi nghe đến phải đi diệt trừ hai đứa nhỏ, trong lòng lại hiện lên cảm giác không đành lòng đây.

Căn phòng lâm vào yên tĩnh, bầu không khí như bị buộc chặt.

Đằng Minh liếc nhìn nhi tử một cái, lại ngoài ý muốn nhìn ra được sự lưỡng lự trên khuôn mặt lãnh tuấn đó. Gắt gao nhíu chặt lông mày, hiện tại không thể chấp nhận được nhi tử sinh lòng thương hại.

“Chính Nhi, con đang do dự.” Môi mỏng khẽ mím, thần sắc Đằng Minh nghiêm túc mà nhìn chăm chú Đằng Chính.

“Con—“ Đằng Chính rũ mí mắt xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh mạc kia lại toát ra mê mang.

“Cha, trên tay chúng ta đã lây nhiễm nhiều máu tươi như vậy, có đáng giá không?”

Cứ sau mỗi lần diệt trừ đi cái gọi là đá ngáng chân, trong đầu vẫn hiện lên biểu tình trước khi chết của bọn họ. Sợ hãi, dữ tợn, cừu hận, không cam lòng… giống như những gốc cây mây leo lên quấn chặt lấy hắn. Ác mộng triền miên, lại càng lãnh mạc thêm từng ngày.

Nghe thấy câu hỏi của Đằng Chính, Đằng Minh vốn sửng sốt, sau đó nghiêm mặt, tức giận trừng nhi tử.

“Con nói cái gì vậy? Những việc chúng ta làm đều là vì Đằng gia, vì con cháu sau này mà mưu cầu hạnh phúc, cái gì gọi là không đáng giá? Hả? Ta thấy đầu óc con bị cháy hỏng rồi, mới có thể lo nghĩ lung tung, chuyện này con cũng đừng có xen vào, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Cho tới bây giờ Đằng Minh cũng không nghĩ tới đại nhi tử vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của mình lại sẽ có ý nghĩ như vậy ở trong lòng. Có đáng giá hay không ư? Cái gì mới gọi là đáng giá? Lại có cái gì mới gọi là không đáng giá đây? Vì Đằng gia, cho dù có nhiễm máu tươi nhiều hơn nữa thì có làm sao?

“Vâng.” Đằng Chính cúi thấp đầu, yên lặng đi ra ngoài.

“Hừ, tức chết ta rồi.” Sau khi chờ bóng dáng của Đằng Chính biến mất, ba một tiếng, Đằng Minh đem toàn bộ đồ đạc trên bàn sách quét xuống mặt đất.

“Đằng Tứ.” Ngẩng đầu lên, hướng về phía không khí gọi một tiếng.

“Lão gia—“ Một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, hai tròng mắt lõm sâu xuất hiện ở trong thư phòng, hắn ta mặc áo vải màu xám, ngũ quan bình thường, chính là loại người có đặt vào trong biển người cũng tìm không ra.

“Đằng Tứ, ngươi đi điều tra xem gần đây đại thiếu gia có đi tiếp xúc với người nào không? Xem có chuyện gì xảy ra?” Đứa con kia vẫn luôn khiến người khác không phải bận tâm, thế nào thoáng cái đã trở thành bộ dáng mê mang như vậy. Lại bắt đầu hoài nghi mọi thứ mình từng làm, nó là muốn phủ định quyết định của ông ư?

“Vâng.” Lạnh lùng trả lời một tiếng, nam tử lại biến mất giống như lúc đến.

Đằng Minh từ sau bàn sách đi ra, đứng ở bên cửa sổ. Gió nhẹ thổi, cành lá đung đưa, nhưng mặt trời trên thiên không xanh thẳm lại không biết bị tầng mây che phủ từ lúc nào, khiến trời đất mất đi vài phần sắc thái.

“Cần thay đổi bầu trời rồi.”

Đằng Minh thì thào, quay người lại, đi đến bàn sách. Cầm lấy bút, ở trên giấy tuyên thành vung lên.

Thợ săn đã chuẩn bị tốt cung.

Sau khi viết xong, gấp giấy cất vào trong phong thư, lại gọi Bóng Đen chuyên liên lạc với trong cung đến, giao thư để hắn mang cho nữ nhi.



Thân mặc áo bào đỏ, vạt áo thêu hình Thụy điểu(1) lay động theo từng bước đi nhẹ nhàng của Đằng Bội Nhi. Ở trong sự vây quanh của cung nữ, về tới cung Càn Khôn, khi con ngươi nhìn chăm chú cửa sổ khẽ mở thì lóe lên, vươn tay ngọc thon nhỏ về phía cung nữ thay xiêm áo ở đằng sau:

“Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng, nương nương.” Chúng cung nữ phúc thân rồi lui ra.

Ngoài cửa sổ, trăng đã leo lên ngọn cây, ánh trăng thanh lãnh chiếu khắp mặt đất. Từng đốm sao thưa thớt, cùng sáng tỏ với ánh trăng.

Gió thổi vào rung động bức rèm châu, vang lên từng tiếng thanh thúy.

Đằng Bội Nhi bất động thanh sắc ngồi vào bên cạnh bàn, bưng ly trà lên, sau khi nhấp nhẹ một ngụm mới hướng về phía sau bức bình phong hô:

“Đi ra đi.”

Một bóng dáng màu đen giống như tia chớp bay vút ra, quỳ gối trước mặt Đằng Bội Nhi.

“Tham kiến nương nương.”

“Đứng lên đi.” Đằng Bội Nhi đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói.

“Lão gia, là có lời muốn công đạo à?” Phụ thân đã biết hoàng thượng thất lạc hài tử ở bên ngoài, hẳn là đã có hành động rồi.

“Hồi nương nương, lão gia có thư gửi người.”

Nói xong, bóng dáng màu đen lấy thư từ trong túi áo ra, hai tay cung kính trình lên Đằng Bội Nhi.

Đằng Bội Nhi tiếp nhận thư, sau khi đọc xong dưới ngọn đèn, mặt lộ vẻ vui mừng, môi anh đào nhếch lên, tốt lắm, chỉ cần cha ra tay, nàng tin tưởng nhất định sẽ không xảy ra sai lầm, tương lai, nàng sẽ chờ Duệ Nhi đi lên ngôi vị thái tử, sau đó là đế vị hoàng đế.

“Tốt lắm, ngươi chuyển lời cho lão gia, vạn sự cẩn thận.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thân ảnh màu đen gật đầu, người đã từ cửa sổ bay nhanh ra ngoài.

Đằng Bội Nhi đợi hắn rời đi, tiến lên đóng cửa sổ lại. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy lá thư hơ trên cây đèn, ngọn lửa chậm rãi nuốt hết tờ giấy. Khuôn mặt quyến rũ tinh xảo ở trong ánh nến mờ nhạt cười đến đắc ý, dần dần trở nên méo mó.

Hừ, tiểu tử kia muốn cướp ngôi vị của Duệ Nhi, đều đi chết đi!

Hôm sau, hai đội nhân mã một trước một sau từ trong Nguyệt Diễm quốc đi về phương hướng Dạ Liêu.

Một cuộc chiến ngầm, sắp sửa khai chiến!

Mà ở bên kia, đám người Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần cũng từ biệt Thu Triệu Ảnh, lên đường trở về vương phủ.

________________________________________

(1) Thụy Điểu: loài chim đem lại may mắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương