Vương Phi Cường Hãn
-
Chương 106: Thu triệu ảnh
Trong mơ hồ, Bắc Tiểu Lôi tựa hồ nghe thấy thanh âm nào đó.
Khuôn mặt ngủ say bắt đầu xuất hiện dao động, đôi mi thanh tú nhíu lại, lông mi đen rung động, đôi mực đồng sáng ngời chậm rãi mở ra.
“Nơi này là?”
Đập vào mắt là đỉnh giường màu lam, chóp mũi ngửi thấy khí tức xa lạ, tú mi lại nhíu lại, đây là đâu?
Nàng ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm trên người trượt xuống. Mái tóc đen nhánh rũ xuống trên vai thơm, đôi mắt to linh động nhìn vào căn phòng hoàn toàn xa lạ, có chút nghi hoặc mà mở trừng hai mắt. Nàng nhớ rõ, khi đang cùng Hắc y nhân nói lời tạm biệt thì mình bị hôn mê bất tỉnh.
A—
Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nàng nhớ rồi, nàng là bị trúng ám chiêu của tên áo đen kia. Chết tiệt, nàng mà nhìn thấy hắn, nhất định tìm hắn tính sổ.
Chi nha—
Cửa được đẩy ra, một tiểu nha hoàn mặc áo váy hoa màu trắng đi đến, lúc nàng ấy nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi ngồi ở trên giường thì nhảy dựng lên. Sau đó trong mắt hiện lên một trận vui mừng, cong môi, reo hò nói.
“Tiểu thư, người đã tỉnh.”
Bắc Tiểu Lôi nhíu lông mày nhìn nha hoàn nho nhỏ này, thật sự rất lạ mặt.
“Ngươi là ai?” Không nhận ra.
“Nô tỳ kêu Tiểu Thúy, là môn chủ cho nô tỳ đến hầu hạ cô nương.” Tiểu nha hoàn kêu Tiểu Thúy vừa chuyển váy áo màu đỏ cho Bắc Tiểu Lôi, vừa nhỏ giọng đáp.
“Môn chủ?” Bắc Tiểu Lôi sửng sốt, đó là ai?
“Tiểu thư, nô tỳ thay quần áo cho người trước a, lát nữa ra ngoài ăn cơm trưa rồi.” Tiểu Thúy nói xong liền muốn thay y phục trên người Bắc Tiểu Lôi.
“Từ từ—“ Bắc Tiểu Lôi đưa tay ngăn lại, mở trừng hai mắt. “Ngươi nói ăn cơm trưa?” Nàng đã ngủ lâu như vậy rồi sao?
“Đúng vậy a.” Tiểu Thúy gật gật đầu, thừa dịp Bắc Tiểu Lôi còn đang sửng sốt, trong nháy mắt, tay chân nhanh nhẹn thay y phục đỏ rực cho nàng.
“Môn chủ quả nhiên có nhãn lực tốt, tiểu thư đúng là rất hợp với màu đỏ.”
Bắc Tiểu Lôi cúi đầu nhìn, cũng không phải, trên người là một bộ váy áo màu đỏ bình thường nàng vẫn mặc.
“Tiểu thư, hiện tại nô tỳ trang điểm cho người.”
Vừa nói, Tiểu Thúy vừa đưa Bắc Tiểu Lôi đến bên bàn trang điểm. Chải một búi tóc tự nhiên cho nàng, sau đó cắm vào cái trâm cài đầu đơn giản xinh đẹp.
“Được rồi.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn lên gương đồng, bản thân đã trở nên vô cùng xinh đẹp. Tay của tiểu nha đầu này thật khéo léo.
“Đi thôi.” Quay đầu lại nói với Tiểu Thúy đứng ở một bên. “Đưa ta đi gặp môn chủ của ngươi đi.” Nàng cũng muốn nhìn xem môn chủ kia rốt cuộc là ai? Là Hắc y nhân ngày hôm qua ư?
“Mời—“
…
Bước ra khỏi phòng, bên ngoài là biển hoa lay động theo làn gió, bướm bay chim hót, đường đi thông u.
Bắc Tiểu Lôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chỗ này lại không tệ.
“Tiểu thư, thỉnh bên này.” Tiểu Thúy ở bên cạnh, chỉ đường đi cho Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi gật đầu, theo nàng ta đi đến bên kia hành lang. Dọc theo đường đi cũng là con đường quanh co, núi giả ao sen, lương đình bàn đá.
Ước chừng đi qua ba hành lang, vượt qua hai cái cầu hình vòm, hai người đi tới một tòa viện tử thanh u, tao nhã. Bốn phía sân nhỏ gieo trồng đầy trúc, xanh thẳm một mảnh, rung động theo gió, vô cùng xinh đẹp.
Ở cái sân vuông vắn, trên cánh cửa rộng mở treo một tấm biển bằng đồng đen khảm chữ vàng. Viết hai chữ ‘U Ảnh’ rồng bay phượng múa.
Tiểu Thúy trực tiếp dẫn Bắc Tiểu Lôi đi đến gian phòng kia, ánh mặt trời chiếu xuống phía sau các nàng.
“Môn chủ, tiểu thư tới rồi.” Hai người đứng ở cạnh cửa, Tiểu Thúy nhẹ nói vào trong phòng.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến một giọng nói từ tính, giống như dòng nước chảy qua khe suối, vô cùng êm tai.
“Tiểu thư, vào đi thôi.” Tiểu Thúy làm tư thế xin mời với Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi gật đầu, bước vào trong cửa.
Vừa đi vào trong liền cảm nhận được sự giản đơn và thanh u của gian phòng. Phía trên phòng lộ ra một bức tranh sơn thủy khí thế treo ở trên vách tường, còn bốn phía chỉ bài trí đơn giản nhưng vẫn không mất vẻ khí thế như cũ. Một người nam nhân ngồi ở trên chiếc ghế bên dưới bức tranh đang cúi đầu. Thân mặc cẩm bào màu trắng, vạt áo bào vẽ một mảnh trúc đen. Tóc đen dùng một cây trâm ngọc búi lên, vài sợi tóc rũ xuống trên vai. Dù nhìn không rõ chính diện nhưng cũng có thể đoán được dung mạo nam tử này tuyệt không giống tục nhân. Có lẽ cảm thấy ánh mắt Bắc Tiểu Lôi, hắn ngẩng đầu lên.
“Quả nhiên là ngươi.”
Nam nhân trong phòng đúng là thích khách đã bắt Bắc Tiểu Lôi. Hồi tưởng lại chuyện bị hắn đập ngất, Bắc Tiểu Lôi liền tức không có chỗ phát. Cất bước lớn đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn, tức giận bừng bừng.
“Ê, ngươi mang ta tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?”
“Vương phi mời ngồi.” Bạch y nhân cũng không giận, vươn tay chỉ vào vị trí bên cạnh. “Có chuyện, chúng ta từ từ nói.”
“Hừ— “ Bắc Tiểu Lôi đặt mông ngồi vào ghế, mặc dù động tác có chút thô lỗ, nhưng vẫn không che giấu được sự tuyệt mỹ của nàng, ngược lại càng lộ vẻ thẳng thắn.
Bạch y nhân giương môi cười, cũng không để ý. Con ngươi quét qua y phục đỏ rực trên người Bắc Tiểu Lôi, trên mặt hiện lên tán thưởng.
“Vương phi quả nhiên rất thích hợp với màu đỏ.” Từ lúc ở trong cung nhìn thấy một thân áo trắng nhẹ nhàng của nàng, hắn đã cảm thấy nếu thay một thân đỏ rực thì càng lộ ra vẻ đẹp của nàng hơn.
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi mang ta đến đây có dụng ý gì?” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, không kiên nhẫn hỏi. Qua một đêm rồi, nếu kẻ gây tai họa trở về không thấy nàng, nhất định sẽ rất lo lắng.
“Mời vương phi tới là tình thế bất đắc dĩ.” Bạch y nhân áy náy nói. “Chỉ là tại hạ có chuyện muốn nhờ, mong vương phi đáp ứng.”
“…”
Bắc Tiểu Lôi không nói lời nào, nhưng rõ ràng là đang chờ nghe hắn nói tiếp.
“Tại hạ Thu Triệu Ảnh, hôm qua vào cung không phải là muốn ám sát hoàng thượng, mà là muốn mượn dược liệu Nguyệt tư thảo hiếm có trong hoàng cung dùng một chút. Nhưng không ngờ hành tung lại bị thị vệ phát hiện, sau lại vô tình gặp gỡ hoàng thượng và vương phi, nên mới xảy ra liên tiếp các chuyện như vậy…
Khuôn mặt ngủ say bắt đầu xuất hiện dao động, đôi mi thanh tú nhíu lại, lông mi đen rung động, đôi mực đồng sáng ngời chậm rãi mở ra.
“Nơi này là?”
Đập vào mắt là đỉnh giường màu lam, chóp mũi ngửi thấy khí tức xa lạ, tú mi lại nhíu lại, đây là đâu?
Nàng ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm trên người trượt xuống. Mái tóc đen nhánh rũ xuống trên vai thơm, đôi mắt to linh động nhìn vào căn phòng hoàn toàn xa lạ, có chút nghi hoặc mà mở trừng hai mắt. Nàng nhớ rõ, khi đang cùng Hắc y nhân nói lời tạm biệt thì mình bị hôn mê bất tỉnh.
A—
Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nàng nhớ rồi, nàng là bị trúng ám chiêu của tên áo đen kia. Chết tiệt, nàng mà nhìn thấy hắn, nhất định tìm hắn tính sổ.
Chi nha—
Cửa được đẩy ra, một tiểu nha hoàn mặc áo váy hoa màu trắng đi đến, lúc nàng ấy nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi ngồi ở trên giường thì nhảy dựng lên. Sau đó trong mắt hiện lên một trận vui mừng, cong môi, reo hò nói.
“Tiểu thư, người đã tỉnh.”
Bắc Tiểu Lôi nhíu lông mày nhìn nha hoàn nho nhỏ này, thật sự rất lạ mặt.
“Ngươi là ai?” Không nhận ra.
“Nô tỳ kêu Tiểu Thúy, là môn chủ cho nô tỳ đến hầu hạ cô nương.” Tiểu nha hoàn kêu Tiểu Thúy vừa chuyển váy áo màu đỏ cho Bắc Tiểu Lôi, vừa nhỏ giọng đáp.
“Môn chủ?” Bắc Tiểu Lôi sửng sốt, đó là ai?
“Tiểu thư, nô tỳ thay quần áo cho người trước a, lát nữa ra ngoài ăn cơm trưa rồi.” Tiểu Thúy nói xong liền muốn thay y phục trên người Bắc Tiểu Lôi.
“Từ từ—“ Bắc Tiểu Lôi đưa tay ngăn lại, mở trừng hai mắt. “Ngươi nói ăn cơm trưa?” Nàng đã ngủ lâu như vậy rồi sao?
“Đúng vậy a.” Tiểu Thúy gật gật đầu, thừa dịp Bắc Tiểu Lôi còn đang sửng sốt, trong nháy mắt, tay chân nhanh nhẹn thay y phục đỏ rực cho nàng.
“Môn chủ quả nhiên có nhãn lực tốt, tiểu thư đúng là rất hợp với màu đỏ.”
Bắc Tiểu Lôi cúi đầu nhìn, cũng không phải, trên người là một bộ váy áo màu đỏ bình thường nàng vẫn mặc.
“Tiểu thư, hiện tại nô tỳ trang điểm cho người.”
Vừa nói, Tiểu Thúy vừa đưa Bắc Tiểu Lôi đến bên bàn trang điểm. Chải một búi tóc tự nhiên cho nàng, sau đó cắm vào cái trâm cài đầu đơn giản xinh đẹp.
“Được rồi.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn lên gương đồng, bản thân đã trở nên vô cùng xinh đẹp. Tay của tiểu nha đầu này thật khéo léo.
“Đi thôi.” Quay đầu lại nói với Tiểu Thúy đứng ở một bên. “Đưa ta đi gặp môn chủ của ngươi đi.” Nàng cũng muốn nhìn xem môn chủ kia rốt cuộc là ai? Là Hắc y nhân ngày hôm qua ư?
“Mời—“
…
Bước ra khỏi phòng, bên ngoài là biển hoa lay động theo làn gió, bướm bay chim hót, đường đi thông u.
Bắc Tiểu Lôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chỗ này lại không tệ.
“Tiểu thư, thỉnh bên này.” Tiểu Thúy ở bên cạnh, chỉ đường đi cho Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi gật đầu, theo nàng ta đi đến bên kia hành lang. Dọc theo đường đi cũng là con đường quanh co, núi giả ao sen, lương đình bàn đá.
Ước chừng đi qua ba hành lang, vượt qua hai cái cầu hình vòm, hai người đi tới một tòa viện tử thanh u, tao nhã. Bốn phía sân nhỏ gieo trồng đầy trúc, xanh thẳm một mảnh, rung động theo gió, vô cùng xinh đẹp.
Ở cái sân vuông vắn, trên cánh cửa rộng mở treo một tấm biển bằng đồng đen khảm chữ vàng. Viết hai chữ ‘U Ảnh’ rồng bay phượng múa.
Tiểu Thúy trực tiếp dẫn Bắc Tiểu Lôi đi đến gian phòng kia, ánh mặt trời chiếu xuống phía sau các nàng.
“Môn chủ, tiểu thư tới rồi.” Hai người đứng ở cạnh cửa, Tiểu Thúy nhẹ nói vào trong phòng.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến một giọng nói từ tính, giống như dòng nước chảy qua khe suối, vô cùng êm tai.
“Tiểu thư, vào đi thôi.” Tiểu Thúy làm tư thế xin mời với Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi gật đầu, bước vào trong cửa.
Vừa đi vào trong liền cảm nhận được sự giản đơn và thanh u của gian phòng. Phía trên phòng lộ ra một bức tranh sơn thủy khí thế treo ở trên vách tường, còn bốn phía chỉ bài trí đơn giản nhưng vẫn không mất vẻ khí thế như cũ. Một người nam nhân ngồi ở trên chiếc ghế bên dưới bức tranh đang cúi đầu. Thân mặc cẩm bào màu trắng, vạt áo bào vẽ một mảnh trúc đen. Tóc đen dùng một cây trâm ngọc búi lên, vài sợi tóc rũ xuống trên vai. Dù nhìn không rõ chính diện nhưng cũng có thể đoán được dung mạo nam tử này tuyệt không giống tục nhân. Có lẽ cảm thấy ánh mắt Bắc Tiểu Lôi, hắn ngẩng đầu lên.
“Quả nhiên là ngươi.”
Nam nhân trong phòng đúng là thích khách đã bắt Bắc Tiểu Lôi. Hồi tưởng lại chuyện bị hắn đập ngất, Bắc Tiểu Lôi liền tức không có chỗ phát. Cất bước lớn đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn, tức giận bừng bừng.
“Ê, ngươi mang ta tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?”
“Vương phi mời ngồi.” Bạch y nhân cũng không giận, vươn tay chỉ vào vị trí bên cạnh. “Có chuyện, chúng ta từ từ nói.”
“Hừ— “ Bắc Tiểu Lôi đặt mông ngồi vào ghế, mặc dù động tác có chút thô lỗ, nhưng vẫn không che giấu được sự tuyệt mỹ của nàng, ngược lại càng lộ vẻ thẳng thắn.
Bạch y nhân giương môi cười, cũng không để ý. Con ngươi quét qua y phục đỏ rực trên người Bắc Tiểu Lôi, trên mặt hiện lên tán thưởng.
“Vương phi quả nhiên rất thích hợp với màu đỏ.” Từ lúc ở trong cung nhìn thấy một thân áo trắng nhẹ nhàng của nàng, hắn đã cảm thấy nếu thay một thân đỏ rực thì càng lộ ra vẻ đẹp của nàng hơn.
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi mang ta đến đây có dụng ý gì?” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, không kiên nhẫn hỏi. Qua một đêm rồi, nếu kẻ gây tai họa trở về không thấy nàng, nhất định sẽ rất lo lắng.
“Mời vương phi tới là tình thế bất đắc dĩ.” Bạch y nhân áy náy nói. “Chỉ là tại hạ có chuyện muốn nhờ, mong vương phi đáp ứng.”
“…”
Bắc Tiểu Lôi không nói lời nào, nhưng rõ ràng là đang chờ nghe hắn nói tiếp.
“Tại hạ Thu Triệu Ảnh, hôm qua vào cung không phải là muốn ám sát hoàng thượng, mà là muốn mượn dược liệu Nguyệt tư thảo hiếm có trong hoàng cung dùng một chút. Nhưng không ngờ hành tung lại bị thị vệ phát hiện, sau lại vô tình gặp gỡ hoàng thượng và vương phi, nên mới xảy ra liên tiếp các chuyện như vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook