Vương Phi Của Yêu Tinh Vương
-
Chương 8
Toa Toa lắc đầu, trên không trung tận tình bay múa, coi như đáp lại thanh
âm hoan nghênh. "Đó là thanh âm hoan nghênh của Phong yêu tinh, Thụ Yêu
tinh cùng Hoa Yêu tinh, bởi vì nàng từng là Vương các loài hoa, là tinh
linh đẹp nhất trong số Hoa Yêu."
"Hoa Yêu tinh?" Thi Vũ kinh ngạc nhìn Toa Toa, "Ngươi nói ta từng là Hoa Yêu tinh?"
Cái sự thật này cũng quá khó chấp nhận a.
Nàng lấy tay vịn cái trán, không biết đây rốt cuộc là mộng hay là thực, nếu như là mộng cũng nên tỉnh cho sớm a!
"Ai! Thật hy vọng có thể đi khỏi cái địa phương quái dị này sớm một chút, trở lại thế giới của ta đi." Thi Vũ nghĩ, liền không tự chủ được nói ra miệng.
"Cái gì? Mật Nhi, nàng sẽ về thế giới của nàng a! Không, ta không đáp ứng, ta tuyệt sẽ không cho nàng trở về Nhân Gian Giới." Toa Toa đang nghe Thi Vũ thì thào tự nói, thật mất hứng la lên. Vất vả trốn thoát, mới một lát sau Mật Nhi liền vội vã muốn về Nhân Gian Giới, uổng phí hai mươi năm nàng ở trong Trân Châu điện tĩnh lặng kia.
Nghe được thanh âm cao cấp của Toa Toa, Thi Vũ mới biết chính mình lơ đãng nói ra ý nghĩ, nàng vội vã trấn an Toa Toa cõi lòng ủy khuất. "Toa Toa, ta sẽ không trở về lúc này, huống chi ta cũng không biết dùng phương pháp gì để có thể trở về thế giới của ta a!"
"Nhưng. . . . . . Nhưng rõ ràng nàng vừa mới nói. . . . . ." Toa Toa vẫn là lo lắng nói.
"Ta vừa mới nói là rất hi vọng, chứ không phải nhất định. Hy vọng là ảo tưởng, nhất định là thực hành, hai cái đó không giống nhau." Nàng thử dùng kiên nhẫn đến trấn an vị tiểu bằng hữu tịch mịch này.
Toa Toa quay đầu, nghe Thi Vũ giải thích. Thanh âm của nàng vẫn ôn nhu động lòng như vậy, Toa Toa vẫn rất mong nhớ, chờ đợi Mật Nhi Vương Phi, nàng nhất định sẽ không để cho Mật Nhi trở về.
Toa Toa âm thầm hạ quyết tâm.
"Chúng ta sẽ đi đâu kế tiếp?" Toa Toa hỏi.
Thi Vũ nhún nhún vai, "Ta không biết, hay là ngươi mang ta đi nhìn xem những yêu tinh khác, ngươi nhất định cũng có những bằng hữu khác a."
Toa Toa lập tức tung tăng không thôi như chim sẻ, "Trước tiên chúng ta đi tìm Tây Đa Khắc."
"Tây Đa Khắc? Hắn là người nào? Ta có biết sao?"
"Đương nhiên là biết. Tây Đa Khắc là một thiên mã, yêu tinh Vương tặng cho nàng làm lễ vật kết hôn. Nhưng sau khi nàng chết, Tây Đa Khắc đã trở về tộc thiên mã."
"Thiên mã?"
Chút ít thần thoại này làm cho Thi Vũ cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng muốn nhìn bọn họ một chút.
"Tốt! Ngươi mau dẫn ta đi tìm bọn hắn, ngươi cũng có thể vừa đi vừa nói cho ta biết chuyện tình có quan hệ với Mật Nhi Vương Phi, dù sao các ngươi đều nhận sai ta và nàng, ta cũng nên biết một chút về nàng a!"
Toa Toa vừa nghe Thi Vũ lại bắt đầu không thừa nhận mình là Mật Nhi, liền mở to đôi mắt cản ở trước mặt Thi Vũ, ngăn trở đường đi của nàng, gầm nhẹ: "Không phải là nhận sai, đó là sự thật, nàng thật sự là Mật Nhi Vương Phi! Ta tuyệt sẽ không nhìn lầm."
Thi Vũ che lỗ tai, sợ bị thanh âm của nàng làm cho chấn động, phải đầu hàng nói: "Hảo, hảo, hảo, ta là Mật Nhi Vương Phi, vậy cũng nên để cho ngươi đem chuyện kiếp trước ra nói cho ta biết hết chứ?"
Nhìn thấy Thi Vũ đầu hàng, Toa Toa lúc này mới chậm rãi nói ra kiếp trước của Thi Vũ.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Tại Hỏa Long Cốc, Hỏa yêu tinh công chúa Lỵ Na đang ở thần điện Diễm Hồng của nàng, dùng một gương đồng cổ xưa quan sát hành tung Toa Toa cùng Thi Vũ.
"Vì cái gì Ngài lại không lấy bùa hộ mệnh trên người nàng về?"
Chân mày Lỵ Na cau lại, quay đầu nhìn về phía yêu tinh Vương Lôi Tư nghiêng người tựa bên cửa sổ.
Nàng có thể cảm giác được lòng của hắn không có ở đây, không, phải nói từ sau khi tiểu nha đầu kia trở về, lòng của hắn đã đi theo nàng, chưa từng rời đi.
Những năm gần đây, nàng từng mấy lần yêu cầu bùa hộ mệnh của hắn, nhưng hắn thủy chung đều không đáp ứng. Hôm nay, hắn lại mặc cho nha đầu kia mang theo, không có chút ý tứ muốn lấy về.
"Có lẽ Ngài nên sớm quyết định, nếu không cũng thật uổng phí thời gian phong ấn nàng trước đó."
Tâm trạng ghen ghét đang gặm nhấm nàng, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, bây giờ không thể để cho yêu tinh Vương chán ghét nàng.
Lôi Tư nhìn qua màu đỏ trong ly rượu thủy tinh, nhàn nhạt nói: "Không thể nào, ban cho nàng phong ấn là để nhốt nàng vĩnh viễn."
"Vậy vì sao Ngài lại để cho nàng trốn thoát? Dùng năng lực của Ngài, nàng sẽ không thể xuất hiện ở trong này."
Nàng chỉ chỉ Thi Vũ cùng Toa Toa trên gương đồng, các nàng đang hướng đến nơi ở của mã tộc: "Vậy ngài tính khi nào thì mới để cho nàng tỉnh lại?"
Lông mày Lôi Tư cau lại, vì Lỵ Na ép hỏi dần dần cảm giác không vui, bởi vì nàng yêu cầu, nhưng nội tâm hắn lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, hắn không biết là có nên đem trí nhớ cùng pháp lực trả lại cho Mật Nhi hay không, rất sợ nàng nghĩ tới kiếp trước sẽ không thể chờ đợi được mà trở lại bên người Huyền Vũ.
Huyền Vũ! Cũng là bằng hữu xưa kia mình từng tín nhiệm nhất.
"Khi nào thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ để cho nàng tỉnh lại."
Lôi Tư cảm thấy tức giận vì chính mình do dự. Hắn làm sao vậy? Không phải hắn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, đem Mật Nhi từ Nhân Gian Giới mang về, liền lập tức trả lại trí nhớ cho nàng, để cho nàng mang tâm tình tưởng niệm Huyền Vũ vĩnh viễn bị nhốt, không phải sao?
Tại sao đến bây giờ lại dao động? Thậm chí còn hi vọng không đem trí nhớ trả lại cho nàng, khiến cho nàng cứ như thế này ở lại bên cạnh mình.
Lỵ Na phát giác Lôi Tư tức giận, nàng đến gần Lôi Tư, đem thân hình nhanh nhẹn dựa vào người hắn, hai tay ôm cổ của hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ : "Ngài sẽ không đem bảo tọa Vương Phi để cho nàng chứ!"
Lôi Tư đẩy nàng ra, đi về hướng gương đồng, nhìn chăm chú Thi Vũ một hồi lâu. Nàng cùng Toa Toa vừa đi vừa nói, cười đến thật vui vẻ.
Thật ngây thơ. Hắn thực hi vọng tươi cười kia là nàng dành cho hắn.
"Có gì không thể?"
Hắn chậm rãi mở miệng, nhưng lời nói của hắn làm cho Lỵ Na chùng xuống.
Lỵ Na một tay vuốt ngực, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Thi Vũ trong gương đồng. Hai mươi năm trước yêu tinh vũ trụ tuyển Vương Phi, nàng bại bởi người con gái này, hôm nay hai mươi năm sau, nàng tuyệt đối sẽ không thua trong tay một tiểu nha đầu. Nàng nhất định phải phá hủy nàng, làm cho nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có cơ hội sống lại.
Nàng hít sâu một hơi, cố nén tức giận xuống, thay một bộ dáng tươi cười xinh đẹp, đi lên trước, từ phía sau ôm lấy thân hình rắn chắc của Lôi Tư. "Mấy ngày nữa là lễ kỷ niệm của thiên mã tộc, hay là năm nay ngài cũng mang ta đi như năm trước?"
Lôi Tư quay đầu ôm lấy nàng, nghe nàng thấp giọng nói chuyện, khiến hắn nhớ đến tiếng cười nhẹ nhàng của Mật Nhi.
Hắn không tự giác trở nên nhẹ giọng, "Như thế nào, lại muốn ta giúp nàng xin một con thiên mã."
Lỵ Na làm nũng nói: "Ta bất kể, ta bây giờ là người của ngài rồi, nhất định phải có một con thiên mã xứng với thân phận của ta." Mật Nhi đã từng có, nàng cũng nhất định phải có.
"Lỵ Na!" Lôi Tư nghiêm mặt gọi nàng, vấn đề này bọn họ thảo luận qua rất nhiều lần rồi, hắn không nghĩ sẽ lãng phí thời gian nữa.
"Ta hi vọng trí nhớ của nàng thật tốt, không cần ta lặp lại lần nữa. Thiên mã tộc không phải trong phạm vi quản lí của ta, bọn họ thuộc về thiên giới, chỉ đến ở nhờ tại địa phận của chúng ta, đến thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ trở lại Thiên giới, cho nên ta không có quyền lực yêu cầu bọn họ bất cứ chuyện gì."
"Nhưng ngài từng tặng một con thiên mã cho Mật Nhi a! Chẳng lẽ ta không đáng để ngài tặng?" Lỵ Na rất ủy khuất nói, nàng đang nghĩ có thể lay động Lôi Tư.
"Đó không phải là ta tặng, Mật Nhi thiện lương hấp dẫn thiên mã, hắn tự nguyện đi theo bên người Mật Nhi."
Nàng không mong muốn nhất là nghe Lôi Tư ca ngợi Mật Nhi, đại biểu cho Mật Nhi còn chiếm vị trí trong tim Lôi Tư.
"Mật Nhi thiện lương?" Lỵ Na cười nhạt, "Nếu nói Mật Nhi quyến rũ thiếu chủ thiên mã tộc Tây Đa Khắc thì còn thỏa đáng hơn."
Lôi Tư vừa nghe đến ngôn ngữ ác độc của Lỵ Na, sắc mặt lập tức âm trầm, thô lỗ nắm lên cổ tay Lỵ Na, sức mạnh to lớn cơ hồ bóp đến xương nàng. Hắn cắn răng lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, vĩnh viễn không cho phép nói đến hai chữ kia."
Hai chữ kia tựa hồ nhắc nhở, hắn đã từng bị vợ và bằng hữu phản bội.
Lỵ Na bị Lôi Tư tức giận làm cho sợ hãi, mồ hôi lạnh đầm đìa, liền kiềm giữ ghen ghét xuống, một mặt bối rối gật đầu.
Lôi Tư chậm rãi buông tay Lỵ Na ra, chính mình lại một lần nữa vì Mật Nhi mà tức giận. Vì cái gì? Vì cái gì khi Mật Nhi trở về đây, tâm tình của hắn liền thường không khống chế được?
Hắn thở dài, đưa lưng về phía Lỵ Na nói: "Chuẩn bị một chút, ta sẽ phái người tới đón nàng."
Nói xong ngân quang lóe lên, biến mất tại Hỏa Long Cốc của thần điện Diễm Hồng, chỉ còn lại có Lỵ Na vô thần ngây người tại chỗ.
"Hoa Yêu tinh?" Thi Vũ kinh ngạc nhìn Toa Toa, "Ngươi nói ta từng là Hoa Yêu tinh?"
Cái sự thật này cũng quá khó chấp nhận a.
Nàng lấy tay vịn cái trán, không biết đây rốt cuộc là mộng hay là thực, nếu như là mộng cũng nên tỉnh cho sớm a!
"Ai! Thật hy vọng có thể đi khỏi cái địa phương quái dị này sớm một chút, trở lại thế giới của ta đi." Thi Vũ nghĩ, liền không tự chủ được nói ra miệng.
"Cái gì? Mật Nhi, nàng sẽ về thế giới của nàng a! Không, ta không đáp ứng, ta tuyệt sẽ không cho nàng trở về Nhân Gian Giới." Toa Toa đang nghe Thi Vũ thì thào tự nói, thật mất hứng la lên. Vất vả trốn thoát, mới một lát sau Mật Nhi liền vội vã muốn về Nhân Gian Giới, uổng phí hai mươi năm nàng ở trong Trân Châu điện tĩnh lặng kia.
Nghe được thanh âm cao cấp của Toa Toa, Thi Vũ mới biết chính mình lơ đãng nói ra ý nghĩ, nàng vội vã trấn an Toa Toa cõi lòng ủy khuất. "Toa Toa, ta sẽ không trở về lúc này, huống chi ta cũng không biết dùng phương pháp gì để có thể trở về thế giới của ta a!"
"Nhưng. . . . . . Nhưng rõ ràng nàng vừa mới nói. . . . . ." Toa Toa vẫn là lo lắng nói.
"Ta vừa mới nói là rất hi vọng, chứ không phải nhất định. Hy vọng là ảo tưởng, nhất định là thực hành, hai cái đó không giống nhau." Nàng thử dùng kiên nhẫn đến trấn an vị tiểu bằng hữu tịch mịch này.
Toa Toa quay đầu, nghe Thi Vũ giải thích. Thanh âm của nàng vẫn ôn nhu động lòng như vậy, Toa Toa vẫn rất mong nhớ, chờ đợi Mật Nhi Vương Phi, nàng nhất định sẽ không để cho Mật Nhi trở về.
Toa Toa âm thầm hạ quyết tâm.
"Chúng ta sẽ đi đâu kế tiếp?" Toa Toa hỏi.
Thi Vũ nhún nhún vai, "Ta không biết, hay là ngươi mang ta đi nhìn xem những yêu tinh khác, ngươi nhất định cũng có những bằng hữu khác a."
Toa Toa lập tức tung tăng không thôi như chim sẻ, "Trước tiên chúng ta đi tìm Tây Đa Khắc."
"Tây Đa Khắc? Hắn là người nào? Ta có biết sao?"
"Đương nhiên là biết. Tây Đa Khắc là một thiên mã, yêu tinh Vương tặng cho nàng làm lễ vật kết hôn. Nhưng sau khi nàng chết, Tây Đa Khắc đã trở về tộc thiên mã."
"Thiên mã?"
Chút ít thần thoại này làm cho Thi Vũ cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng muốn nhìn bọn họ một chút.
"Tốt! Ngươi mau dẫn ta đi tìm bọn hắn, ngươi cũng có thể vừa đi vừa nói cho ta biết chuyện tình có quan hệ với Mật Nhi Vương Phi, dù sao các ngươi đều nhận sai ta và nàng, ta cũng nên biết một chút về nàng a!"
Toa Toa vừa nghe Thi Vũ lại bắt đầu không thừa nhận mình là Mật Nhi, liền mở to đôi mắt cản ở trước mặt Thi Vũ, ngăn trở đường đi của nàng, gầm nhẹ: "Không phải là nhận sai, đó là sự thật, nàng thật sự là Mật Nhi Vương Phi! Ta tuyệt sẽ không nhìn lầm."
Thi Vũ che lỗ tai, sợ bị thanh âm của nàng làm cho chấn động, phải đầu hàng nói: "Hảo, hảo, hảo, ta là Mật Nhi Vương Phi, vậy cũng nên để cho ngươi đem chuyện kiếp trước ra nói cho ta biết hết chứ?"
Nhìn thấy Thi Vũ đầu hàng, Toa Toa lúc này mới chậm rãi nói ra kiếp trước của Thi Vũ.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Tại Hỏa Long Cốc, Hỏa yêu tinh công chúa Lỵ Na đang ở thần điện Diễm Hồng của nàng, dùng một gương đồng cổ xưa quan sát hành tung Toa Toa cùng Thi Vũ.
"Vì cái gì Ngài lại không lấy bùa hộ mệnh trên người nàng về?"
Chân mày Lỵ Na cau lại, quay đầu nhìn về phía yêu tinh Vương Lôi Tư nghiêng người tựa bên cửa sổ.
Nàng có thể cảm giác được lòng của hắn không có ở đây, không, phải nói từ sau khi tiểu nha đầu kia trở về, lòng của hắn đã đi theo nàng, chưa từng rời đi.
Những năm gần đây, nàng từng mấy lần yêu cầu bùa hộ mệnh của hắn, nhưng hắn thủy chung đều không đáp ứng. Hôm nay, hắn lại mặc cho nha đầu kia mang theo, không có chút ý tứ muốn lấy về.
"Có lẽ Ngài nên sớm quyết định, nếu không cũng thật uổng phí thời gian phong ấn nàng trước đó."
Tâm trạng ghen ghét đang gặm nhấm nàng, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, bây giờ không thể để cho yêu tinh Vương chán ghét nàng.
Lôi Tư nhìn qua màu đỏ trong ly rượu thủy tinh, nhàn nhạt nói: "Không thể nào, ban cho nàng phong ấn là để nhốt nàng vĩnh viễn."
"Vậy vì sao Ngài lại để cho nàng trốn thoát? Dùng năng lực của Ngài, nàng sẽ không thể xuất hiện ở trong này."
Nàng chỉ chỉ Thi Vũ cùng Toa Toa trên gương đồng, các nàng đang hướng đến nơi ở của mã tộc: "Vậy ngài tính khi nào thì mới để cho nàng tỉnh lại?"
Lông mày Lôi Tư cau lại, vì Lỵ Na ép hỏi dần dần cảm giác không vui, bởi vì nàng yêu cầu, nhưng nội tâm hắn lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, hắn không biết là có nên đem trí nhớ cùng pháp lực trả lại cho Mật Nhi hay không, rất sợ nàng nghĩ tới kiếp trước sẽ không thể chờ đợi được mà trở lại bên người Huyền Vũ.
Huyền Vũ! Cũng là bằng hữu xưa kia mình từng tín nhiệm nhất.
"Khi nào thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ để cho nàng tỉnh lại."
Lôi Tư cảm thấy tức giận vì chính mình do dự. Hắn làm sao vậy? Không phải hắn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, đem Mật Nhi từ Nhân Gian Giới mang về, liền lập tức trả lại trí nhớ cho nàng, để cho nàng mang tâm tình tưởng niệm Huyền Vũ vĩnh viễn bị nhốt, không phải sao?
Tại sao đến bây giờ lại dao động? Thậm chí còn hi vọng không đem trí nhớ trả lại cho nàng, khiến cho nàng cứ như thế này ở lại bên cạnh mình.
Lỵ Na phát giác Lôi Tư tức giận, nàng đến gần Lôi Tư, đem thân hình nhanh nhẹn dựa vào người hắn, hai tay ôm cổ của hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ : "Ngài sẽ không đem bảo tọa Vương Phi để cho nàng chứ!"
Lôi Tư đẩy nàng ra, đi về hướng gương đồng, nhìn chăm chú Thi Vũ một hồi lâu. Nàng cùng Toa Toa vừa đi vừa nói, cười đến thật vui vẻ.
Thật ngây thơ. Hắn thực hi vọng tươi cười kia là nàng dành cho hắn.
"Có gì không thể?"
Hắn chậm rãi mở miệng, nhưng lời nói của hắn làm cho Lỵ Na chùng xuống.
Lỵ Na một tay vuốt ngực, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Thi Vũ trong gương đồng. Hai mươi năm trước yêu tinh vũ trụ tuyển Vương Phi, nàng bại bởi người con gái này, hôm nay hai mươi năm sau, nàng tuyệt đối sẽ không thua trong tay một tiểu nha đầu. Nàng nhất định phải phá hủy nàng, làm cho nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có cơ hội sống lại.
Nàng hít sâu một hơi, cố nén tức giận xuống, thay một bộ dáng tươi cười xinh đẹp, đi lên trước, từ phía sau ôm lấy thân hình rắn chắc của Lôi Tư. "Mấy ngày nữa là lễ kỷ niệm của thiên mã tộc, hay là năm nay ngài cũng mang ta đi như năm trước?"
Lôi Tư quay đầu ôm lấy nàng, nghe nàng thấp giọng nói chuyện, khiến hắn nhớ đến tiếng cười nhẹ nhàng của Mật Nhi.
Hắn không tự giác trở nên nhẹ giọng, "Như thế nào, lại muốn ta giúp nàng xin một con thiên mã."
Lỵ Na làm nũng nói: "Ta bất kể, ta bây giờ là người của ngài rồi, nhất định phải có một con thiên mã xứng với thân phận của ta." Mật Nhi đã từng có, nàng cũng nhất định phải có.
"Lỵ Na!" Lôi Tư nghiêm mặt gọi nàng, vấn đề này bọn họ thảo luận qua rất nhiều lần rồi, hắn không nghĩ sẽ lãng phí thời gian nữa.
"Ta hi vọng trí nhớ của nàng thật tốt, không cần ta lặp lại lần nữa. Thiên mã tộc không phải trong phạm vi quản lí của ta, bọn họ thuộc về thiên giới, chỉ đến ở nhờ tại địa phận của chúng ta, đến thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ trở lại Thiên giới, cho nên ta không có quyền lực yêu cầu bọn họ bất cứ chuyện gì."
"Nhưng ngài từng tặng một con thiên mã cho Mật Nhi a! Chẳng lẽ ta không đáng để ngài tặng?" Lỵ Na rất ủy khuất nói, nàng đang nghĩ có thể lay động Lôi Tư.
"Đó không phải là ta tặng, Mật Nhi thiện lương hấp dẫn thiên mã, hắn tự nguyện đi theo bên người Mật Nhi."
Nàng không mong muốn nhất là nghe Lôi Tư ca ngợi Mật Nhi, đại biểu cho Mật Nhi còn chiếm vị trí trong tim Lôi Tư.
"Mật Nhi thiện lương?" Lỵ Na cười nhạt, "Nếu nói Mật Nhi quyến rũ thiếu chủ thiên mã tộc Tây Đa Khắc thì còn thỏa đáng hơn."
Lôi Tư vừa nghe đến ngôn ngữ ác độc của Lỵ Na, sắc mặt lập tức âm trầm, thô lỗ nắm lên cổ tay Lỵ Na, sức mạnh to lớn cơ hồ bóp đến xương nàng. Hắn cắn răng lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, vĩnh viễn không cho phép nói đến hai chữ kia."
Hai chữ kia tựa hồ nhắc nhở, hắn đã từng bị vợ và bằng hữu phản bội.
Lỵ Na bị Lôi Tư tức giận làm cho sợ hãi, mồ hôi lạnh đầm đìa, liền kiềm giữ ghen ghét xuống, một mặt bối rối gật đầu.
Lôi Tư chậm rãi buông tay Lỵ Na ra, chính mình lại một lần nữa vì Mật Nhi mà tức giận. Vì cái gì? Vì cái gì khi Mật Nhi trở về đây, tâm tình của hắn liền thường không khống chế được?
Hắn thở dài, đưa lưng về phía Lỵ Na nói: "Chuẩn bị một chút, ta sẽ phái người tới đón nàng."
Nói xong ngân quang lóe lên, biến mất tại Hỏa Long Cốc của thần điện Diễm Hồng, chỉ còn lại có Lỵ Na vô thần ngây người tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook