Vương Phi Của Yêu Tinh Vương
-
Chương 3
Ở thế giới khác
Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp.
Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn.
Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào.
Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi.
Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất.
Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu.
Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ.
Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng.
Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn.
Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội.
Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi.
Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh.
Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn.
Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư.
Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ.
Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh.
Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át.
Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt.
"Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói.
"Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu.
Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp.
Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi.
Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên.
Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?"
"Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn."
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng.
Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu.
Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được!
Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba.
Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau.
Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ."
"Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút."
"Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói.
"Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói.
Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...).
"Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời."
Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy.
Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu.
Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt"
Đó là điều cấm.
Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái.
Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân.
"Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?"
"Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân."
Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a!
"Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy."
Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?"
Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con."
Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?"
Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?"
Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!"
Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài.
Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí.
Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản.
Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí.
"Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói.
Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người.
Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn.
"Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu.
"Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói.
Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người.
"Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai.
Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu.
Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này.
Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh.
Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm.
"Anh cả, không mời em nhảy một điệu?"
Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới.
"Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao."
"Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau.
"Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?"
"Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu."
Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?"
Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười.
Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?"
Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật."
Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.Ở thế giới khác Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp. Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn. Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào. Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi. Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất. Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu. Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ. Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng. Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn. Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội. Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi. Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh. Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn. Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư. Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ. Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh. Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át. Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt. "Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói. "Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu. Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp. Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi. Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên. Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?" "Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn." Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng. Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu. Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được! Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba. Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau. Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ." "Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút." "Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói. "Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói. Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...). "Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời." Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy. Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu. Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt" Đó là điều cấm. Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái. Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân. "Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?" "Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân." Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a! "Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy." Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?" Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con." Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?" Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?" Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!" Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài. Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí. Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản. Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí. "Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói. Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người. Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn. "Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu. "Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói. Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người. "Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai. Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này. Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh. Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm. "Anh cả, không mời em nhảy một điệu?" Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới. "Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao." "Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau. "Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?" "Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu." Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?" Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười. Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?" Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật." Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=172&t=280876Ở thế giới khác Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp. Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn. Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào. Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi. Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất. Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu. Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ. Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng. Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn. Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội. Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi. Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh. Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn. Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư. Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ. Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh. Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át. Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt. "Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói. "Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu. Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp. Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi. Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên. Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?" "Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn." Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng. Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu. Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được! Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba. Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau. Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ." "Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút." "Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói. "Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói. Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...). "Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời." Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy. Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu. Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt" Đó là điều cấm. Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái. Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân. "Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?" "Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân." Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a! "Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy." Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?" Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con." Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?" Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?" Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!" Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài. Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí. Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản. Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí. "Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói. Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người. Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn. "Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu. "Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói. Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người. "Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai. Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này. Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh. Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm. "Anh cả, không mời em nhảy một điệu?" Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới. "Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao." "Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau. "Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?" "Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu." Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?" Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười. Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?" Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật." Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=172&t=280876
Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp.
Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn.
Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào.
Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi.
Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất.
Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu.
Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ.
Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng.
Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn.
Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội.
Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi.
Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh.
Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn.
Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư.
Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ.
Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh.
Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át.
Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt.
"Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói.
"Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu.
Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp.
Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi.
Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên.
Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?"
"Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn."
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng.
Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu.
Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được!
Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba.
Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau.
Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ."
"Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút."
"Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói.
"Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói.
Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...).
"Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời."
Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy.
Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu.
Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt"
Đó là điều cấm.
Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái.
Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân.
"Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?"
"Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân."
Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a!
"Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy."
Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?"
Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con."
Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?"
Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?"
Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!"
Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài.
Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí.
Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản.
Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí.
"Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói.
Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người.
Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn.
"Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu.
"Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói.
Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người.
"Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai.
Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu.
Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này.
Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh.
Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm.
"Anh cả, không mời em nhảy một điệu?"
Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới.
"Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao."
"Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau.
"Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?"
"Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu."
Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?"
Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười.
Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?"
Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật."
Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.Ở thế giới khác Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp. Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn. Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào. Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi. Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất. Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu. Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ. Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng. Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn. Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội. Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi. Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh. Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn. Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư. Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ. Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh. Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át. Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt. "Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói. "Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu. Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp. Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi. Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên. Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?" "Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn." Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng. Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu. Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được! Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba. Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau. Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ." "Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút." "Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói. "Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói. Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...). "Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời." Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy. Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu. Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt" Đó là điều cấm. Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái. Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân. "Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?" "Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân." Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a! "Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy." Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?" Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con." Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?" Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?" Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!" Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài. Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí. Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản. Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí. "Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói. Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người. Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn. "Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu. "Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói. Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người. "Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai. Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này. Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh. Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm. "Anh cả, không mời em nhảy một điệu?" Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới. "Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao." "Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau. "Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?" "Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu." Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?" Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười. Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?" Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật." Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=172&t=280876Ở thế giới khác Yêu tinh Vương Lôi Tư thống lĩnh yêu tinh giới, đi đến Trân Châu điện dùng hàng tỉ khỏa trân châu liên kết mà thành, Tứ đại hộ pháp sứ giả đi theo phía sau, Quan Tương Húc Nhĩ, Lôi Tương Lai Đốn, Phong Suất Khắc Ân, Lưỡng Suất An Đáp. Bọn họ đều là thân tín của yêu tinh Vương Lôi Tư, cũng chỉ có bốn người này mới có thể tiến vào Trân Châu điện, bởi vì Trân Châu điện từng là nơi ở của Lôi Tư cùng ái phi Mật Nhi yêu thương của hắn. Yêu tinh Vương Lôi Tư mở kết giới ra, Tứ đại hộ pháp sứ giả cùng một lúc theo vào. Lôi Tư nhìn qua Trân Châu điện mỹ lệ xa hoa lại có vẻ quạnh quẽ, trong nội tâm xẹt qua một tia chua xót, bất quá rất nhanh đã bị trái tim nguội lạnh xua tan đi. Mật Nhi yêu nhất trân châu, nàng thường nói trân châu là tròn đầy nhất trên đời, là trơn bóng không tì vết nhất. Cho nên mới vừa kết hôn Lôi Tư liền nhờ cậy Hải Thần Ba Đốn, giúp đỡ tìm tới hàng tỉ khỏa trân châu, hơn nữa mệnh lệnh Hoa cùng Cây tinh suốt đêm đem chúng nó xuyên thành một Trân Châu điện phát sáng cả ban đêm cũng như ban ngày, trở thành căn phòng của tình yêu. Nhưng, chuyện này hết thảy bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà sụp đổ. Bọn họ nguyên là một đôi rất yêu nhau, lại bởi vì Huyền Vũ can dự vào mà có thay đổi nghiêm trọng. Huyền Vũ anh tuấn khôi hài thường làm cho Mật Nhi cười vui vô hạn, Lôi Tư ghen tị mà lại có tham muốn giữ lấy rất mạnh bắt đầu hoài nghi Mật Nhi cùng Huyền Vũ phản bội hắn. Ngay tại cái đêm bọn họ muốn bỏ trốn bị Lôi Tư phát hiện. Lôi Tư bị bạn tốt cùng thê tử lừa gạt thì nổi giận, quyết định tự mình trừng phạt hai kẻ phản bội. Nhưng hắn cho Huyền Vũ một cơ hội phản kích công bằng, hắn đã cùng Huyền Vũ quyết đấu, để cho thắng bại đến quyết định vận mệnh của bọn hắn. Nếu như Huyền Vũ thắng, hắn sẽ thành toàn Huyền Vũ cùng Mật Nhi; nếu như Huyền Vũ thua, vậy hắn muốn mạng của Huyền Vũ cùng Mật Nhi. Huyền Vũ là Băng Thần Bắc Chi giới, pháp lực của hắn cùng yêu tinh Vương lúc đó căn bản là ngang bằng nhau, bởi vậy hai người tranh đấu phi thường kịch liệt, Mật Nhi thì khóc hô bên cạnh. Nhưng làm Lôi Tư không thể tin được, là Mật Nhi ngay cả chết cũng lựa chọn ở cùng Huyền Vũ, cảnh này khiến hắn vô cùng đau lòng, vì vậy chuyển thành cừu hận, hắn sẽ không để cho nàng được như mong muốn. Sau khi Mật Nhi chết, Huyền Vũ trở về Bắc Chi giới, không hề bước vào phạm vi thế lực của Lôi Tư. Mà Lôi Tư thì rút linh hồn Mật Nhi ra, mang đến luân hồi ở Nhân Gian Giới. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho Mật Nhi sống lại trong thời gian nhanh nhất, mà còn vĩnh viễn quên đi Huyền Vũ. Lôi Tư vì để cho Mật Nhi ở Nhân Gian giới an toàn lớn lên không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đã dùng sức mạnh đem tính mạng nhân loại yếu ớt chuyển vào Hoa Hồng thủy tinh ở bên trong Trân Châu điện, hơn nữa bày bố kết giới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, để tránh tổn thương Hoa Hồng thủy tinh. Lôi Tư thu hồi suy nghĩ, bước tới hướng bàn đá ở chính giữa điện, trên bàn có một chén thủy tinh bao trùm lấy một đóa Hoa Hồng thủy tinh kiều diễm ướt át. Lôi Tư đi đến trước Hoa Hồng thủy tinh đỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chén thủy tinh liền từ từ bay lên. Lôi Tư tự cắt ngón tay lấy máu, giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt, Hoa Hồng thủy tinh đỏ tựa hồ có linh khí, rất nhanh hấp thu máu của yêu tinh Vương, khiến cho màu sắc mỹ lệ biến đổi, lóng lánh chói mắt. "Hoa Hồng thủy tinh trưởng thành, Vương Phi cũng nên trở lại." Húc Nhĩ nhìn qua Hoa Hồng thủy tinh nói. "Đưa nàng đến Nhân Gian Giới cũng hai mươi năm rồi, bây giờ nên là thời điểm trở về." Lôi Tư nhẹ gật đầu. Lôi Tư nhìn Hoa Hồng thủy tinh đỏ rực, diễm lệ vô cùng, tựa như Mật Nhi vậy, thật là tuyệt đẹp. Rạng sáng hôm nay của hai mươi năm trước, hắn tự mình đưa nàng bước vào luân hồi. Rạng sáng hai mươi năm sau, hắn cũng tự mình đưa nàng trở về, tiếp tục tiền duyên. Khắc Ân có chút lo lắng nói: "Nhưng, Vương, Vương Phi còn có thể nhớ rõ hết thảy những việc ở nơi này sao?" "Không, sẽ không." Lôi Tư nhàn nhạt nói, "Nàng đã quên đi hết thảy, bất quá, nàng sẽ vì sự không trung thành của kiếp trước mà trả một cái giá rất lớn." Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Thi Vũ, trong phòng đầy ắp người, Giang Anh đang thu xếp bữa ăn tại phòng bếp, gần đây ba ba Lâm Chí Minh đặc biệt bận rộn cùng anh cả Lâm Vĩ Trí cũng vì làm cho nàng vui vẻ đã gấp gáp trở về đúng sinh nhật nàng. Nhưng tâm tình Thi Vũ cũng rất không tốt, có thể là trước đó vài ngày bị lời nói của vị sư già trước tuổi ảnh hưởng, nàng cảm giác mình tựa hồ phải rời đi, trong nội tâm cảm thấy có chút u sầu. Tuy nhiên nàng không phải là một người quá mê tín, bất quá vị sư già trước tuổi nói là rất chuẩn. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, nàng sẽ có một vận mệnh quái dị đang chờ phía trước, điều này làm sao mà nàng không lo lắng cho được! Thi Vũ cũng không cùng Tấn Kiệt nhảy điệu nhảy đầu tiên, nàng lựa chọn ba ba. Nếu như vận mệnh nàng thật sự giống như lời nói của vị sư, phải xa rời thân nhân của nàng..., nàng phải quý trọng khoảng thời gian còn gặp lại nhau. Lâm Chí Minh đã bị nữ nhi mời, có chút thụ sủng nhược kinh." Thật nhiều năm không có tiểu thư xinh đẹp chủ động mời ba khiêu vũ." "Ba ba còn trẻ như vậy, hẳn là nên mang mẹ đi ra ngoài nhiều một chút." "Mẹ con nha, trong lòng hiện tại chỉ có ba đứa con của nàng, đâu còn tồn tại ba ba?" Lâm Chí Minh có chút cam chịu nói. "Thật không tin được, ba ba đang ghen với con gái mình." Thi Vũ cười khẽ nói. Lâm Chí Minh bị con gái trêu chọc, có chút xấu hổ đỏ mặt lên, tranh thủ thời gian dùng tiếng cười che dấu bối rối. (Miko: dễ thương ghê nha...). "Con không biết lớn nhỏ như vậy, ba nhất định phải nói Tấn Kiệt từ nay về sau quản con nhiều một chút, không cần phải đem con đặt cao lên tới trời." Thi Vũ liếc bóng dáng Tấn Kiệt một cái, hắn đang mời Thụy Phân khiêu vũ, hai người đứng cùng một chỗ trên sàn nhảy. Nàng cho rằng Thụy Phân và Tấn Kiệt mới là một đôi thích hợp nhất. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phát giác Thụy Phân đối với Tấn Kiệt thật ôn nhu. Thi Vũ biết rõ Thụy Phân thầm mến Tấn Kiệt, chỉ vì ngại ngùng mình là bạn tốt của nàng, nên nàng ấy không tiện thổ lộ mà thôi. Bởi vì nàng ấy tin tưởng "Chồng của bạn thân, không thể đoạt" Đó là điều cấm. Lâm Chí Minh phát hiện tâm tư của con gái không đặt trên người của mình, vì vậy hắng giọng, ý đồ thu hút sự chú ý của con gái. Quả nhiên, Thi Vũ đem chú ý đặt lại về phụ thân. "Xem ra tuổi trẻ tuấn tú so với kẻ già cả ta thật là tốt hơn rất nhiều. Có phải là vội vã trở lại bên người Tấn Kiệt, để tránh hắn bị tiểu thư xinh đẹp đưa đi a?" "Không phải vậy! Con đang suy nghĩ làm thế nào để thành toàn hắn và Thụy Phân." Thi Vũ nói ra quyết định của mình, dù sao lòng của nàng không ở trên người Tấn Kiệt, đã như thế, sao không thành toàn hắn và Thụy Phân đi? Vậy cũng là tận tình với nghĩa vụ bạn thân a! "Cái chủ ý này ngược lại không sai" Ngoài ý muốn, Lâm Chí Minh cũng không có phản đối, "Nhưng mà mẹ con không chịu buông người con rể lý tưởng này, có thể là một đả kích lớn với bà ấy." Thi Vũ có chút kinh ngạc trước sự tỉnh táo của ba ba, "Vậy còn ba? Sao ba không thấy đáng tiếc?" Lâm Chí Minh cười ha ha, "Cho tới bây giờ ba cũng không khẳng định sẽ gả con cho hắn, dù sao tính tình của hắn thật hiền lành quá, không quản được con." Thi Vũ nghĩ tới ba ba thường ngày đều rất nhiệt tình cùng ý định của mẹ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sao bình thường ba nhiệt tình như vậy?" Lâm Chí Minh hướng con gái trừng mắt nhìn, "Cố gắng chút ít là lấy được niềm vui của lão bà, cớ sao mà không làm?" Thi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, "Nguyên lai con cũng chỉ là một quân cờ để làm mẹ cao hứng a!" Không thể tưởng được bề ngoài ba ba là một bộ dáng cổ hủ, trên thực tế cũng là một người yêu trong sáng khôi hài. Lâm Chí Minh vì mưu kế của chính mình có thể giấu diếm được mọi người mà cao hứng cười to, thẳng đến lúc đưa tới sự chú ý của toàn gia, lúc này mới tranh thủ thời gian thu lại tiếng cười, đem Thi Vũ ra khỏi sàn nhảy, giao nàng cho đứa con lớn nhất Vĩ Trí. Vĩ Trí tò mò nhìn chằm chằm vào hai người, "Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?" Có thể làm cho phụ thân không cười không nói mở miệng cười to chẳng còn giữ hình tượng, đây không phải là một chuyện đơn giản. Thi Vũ cùng Lâm Chí Minh trao đổi một cái ánh mắt thần bí. "Bí mật." Thi Vũ vui vẻ cười nói. Vĩ Trí nhướng nhướng mày, có điểm hiếu kỳ bí mật của hai người. Một cái phụ thân cổ hủ, cùng một cái muội muội tinh quái, hai người kia sẽ sở hữu bí mật gì, cái này thực sự là quá hấp dẫn. Bất quá, hắn cũng không phải là một người thích dò xét, cho nên cái gọi là bí mật của bọn họ cũng không gợi lên khẩu vị của hắn. "Mẹ con đâu?" Lâm Chí Minh liếc mắt bốn phía, tìm kiếm bóng dáng vợ yêu. "Con vừa gặp mẹ cùng Vĩ Minh đi ra hướng bể bơi." Vĩ Trí chỉ ra hướng bể bơi nói. Lâm Chí Minh nhanh chóng hít cái trán con gái một cái, "Ba đi tìm mẹ con một chút, con chơi ngoan." Nói xong liền hướng nơi Vĩ Trí chỉ điểm đi đến, biến mất rất nhanh trong đám người. "Thật không hiểu là những người này ở chỗ nào đến?" Vĩ Trí đi đến nơi bày biện điểm tâm trên bàn, lấy ly rượu cốc-tai. Ngọn đèn lập lòe bất định, âm nhạc high-decibel làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Từ lúc nãy đến giờ, hắn đã uyển chuyển cự tuyệt ba cô bé mời khiêu vũ. Nói thật ra, nếu như không phải là vì em gái bảo bối duy nhất, hắn thật đúng là hi vọng chính mình giờ phút này đang ở phòng nghiên cứu lý yên lặng, mà không phải ở trong đám người ầm ĩ này. Thi Vũ nhún nhún vai, nói thực ra, những người này nàng cũng không biết hết, một nửa là bạn học phổ thông của mình, một nửa khác nha, là bạn bè bác sĩ của anh hai, đương nhiên cũng có những người không mời mà đến, ví dụ như, các y tá xinh đẹp trong bệnh viện của Vĩ Minh. Ai lại không muốn ở cùng hai vị bác sĩ anh tuấn Lam Tấn Kiệt và Vĩ Minh? Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lâm gia muốn mở vũ hội, lập tức chen chúc mà đến. Khiến cho tiệc mừng sinh nhật nho nhỏ, lập tức biến thành sân khấu tìm bạn trăm năm. "Anh cả, không mời em nhảy một điệu?" Khóe miệng Vĩ Trí khẽ nhếch cười cười, có chút chế nhạo nói: "Đến phiên anh rồi sao?" Hắn chỉ vàoTấn Kiệt đang hướng bọn họ đi tới. "Công chúa mỹ lệ, có phải đến phiên ta rồi không?" Tấn Kiệt một bên khôi hài hướng Thi Vũ nói, một bên nắm tay Vĩ Trí chào hỏi "Vĩ Trí, đã lâu không gặp, gần đây được không? Nghiên cứu thành quả còn chưa thoả mãn sao." "Khá tốt. Cậu đến mời em gái của tôi khiêu vũ sao?" Vĩ Trí dùng sức nắm chặt tay Tấn Kiệt lại, hai nam nhân anh tuấn lập tức so lực tay với nhau. "Đúng a! Không biết anh có chịu thả người hay không?" "Đương nhiên chịu, ta thật không dám trở ngại hôn nhân của em gái, không thì mẹ ta sẽ chôn sống." Nói xong hắn buông tay, vỗ vỗ vai Tấn Kiệt, chỉ vào Thi Vũ nói: "Thật sự là vất vả cho cậu." Tấn Kiệt lộ ra một bộ dạng vợ bé ủy khuất, "Ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục?" Nói xong, hai cái đại nam nhân bèn nhìn nhau cười. Thi Vũ ở một bên thấy không giải thích được, "Hai người đang nói cái gì a?" Vĩ Trí cười quỷ dị, ăn miếng trả miếng nói: "Bí mật." Nhìn qua Thi Vũ đã tức giận đến mặt đỏ lên, hai nam nhân cười đến càng vui vẻ hơn.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=172&t=280876
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook