Vương Phi Của Bạo Vương
-
Chương 27: Giả điên giả dại (2)
Sau khi trong lòng cười thầm, đột nhiên đứng dậy xông thẳng về phía Lãnh Như Tuyết đang đứng ngơ ngác, lớn tiếng khóc: “Ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn kẹo, oa oa”
Cơ thể nhỏ bé của nàng giữ chặt lấy cánh tay của Lãnh Như Tuyết, lắc qua lắc lại, dấu tay đen thủi đen thui không chút khách khí để lại dấu vết trên áo bào trắng muốt, sau đó, nàng đưa cả gương mặt dính đầy bụi dơ dụi vào áo của hắn. Dùng chiếc áo bào trắng của hắn lau khô nước mắt, sau đó lưu lại trên áo hắn một mảng đen lớn.
Thân hình cao lớn của Lãnh Như Tuyết nhất thời hóa đá, một hồi lâu sau, hắn mới thanh tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn chiếc ào bào đã bị Ưu Vô Song làm cho nhăn nhó không thể ta, lại nhìn gương mặt dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên dạng đang lấp lánh từng sợi từng sợi mước mũi của nàng, mặt hắn đột ngột đen xịt lại!
Chỉ thấy Lãnh Như Tuyết nhăn mày, đẩy mạnh người đang ôm lấy người mình như gặp phải quỷ, lớn tiếng hét: “Ả điên này! Cút ngay cho bổn vương!”
Ưu Vô Song bị hắn đẩy ngả xuống đất, phút chốc lại khóc òa lần nữa: “Oa, ngươi là người xấu, ngươi ức hiếp ta, ta sẽ méc ba ta khục khục phụ thân ta”
Tiếng khóc chấn động màn nhĩ của Ưu Vô Song nhanh chóng truyền khắp hậu viện, thân người nhỏ bé ấy lăn qua lăn lại trên nền tuyết dày, giống như là đứa trẻ không được điều mình muốn rồi nhõng nhẽo vậy.
Lãnh Như Tuyết thảm hại đứng một bên, nhìn nàng lăn qua lăn lại trên mặt đất, tức đếnmặt hết xanh rồi lại trắng, hắn cơ hồ không dám tin rằng người đang nhõng nhẽo dưới đất kia là người vừa hạ gục hắn khi nãy, ả điên này, trước sau biến hóa cũng quá lớn rồi!
Nhưng mà nhìn thấy hành động bây giờ của Ưu Vô Song, kì thực không giống việc người bình thường có thể làm ra, không lẽ, ả ta đúng là đứa điên?
Thế nhưng, hễ nghĩ đến ánh mắt của ả đêm tân hôn và thái độ khi nãy, căn bản không giống biểu hiện mà người điên có thể làm, một người thần trí bất minh biết lộ ra nụ cười kinh miệt và nhạo báng?
Nghĩ đến đấy, trong lòng Lãnh Như Tuyết càng nghi hoặc, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn dường như có hứng thú đối với ả điên này, hắn đột nhiên không muốn giết ả nhanh thế bởi vì hắn muốn biết, ả điên này hao phí tâm kế để tiếp cận hắn mục đích chính là gì, và có thật là người nữ nhân này thần trí bất minh, hay chỉ là giả vờ!
Đương nhiên trong lòng hy vọng người nữ nhân này vốn không phải thần trí bất minh, chỉ có thế, hắn mới có thể tiếp tục hành hạ ả!
Cơ thể nhỏ bé của nàng giữ chặt lấy cánh tay của Lãnh Như Tuyết, lắc qua lắc lại, dấu tay đen thủi đen thui không chút khách khí để lại dấu vết trên áo bào trắng muốt, sau đó, nàng đưa cả gương mặt dính đầy bụi dơ dụi vào áo của hắn. Dùng chiếc áo bào trắng của hắn lau khô nước mắt, sau đó lưu lại trên áo hắn một mảng đen lớn.
Thân hình cao lớn của Lãnh Như Tuyết nhất thời hóa đá, một hồi lâu sau, hắn mới thanh tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn chiếc ào bào đã bị Ưu Vô Song làm cho nhăn nhó không thể ta, lại nhìn gương mặt dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên dạng đang lấp lánh từng sợi từng sợi mước mũi của nàng, mặt hắn đột ngột đen xịt lại!
Chỉ thấy Lãnh Như Tuyết nhăn mày, đẩy mạnh người đang ôm lấy người mình như gặp phải quỷ, lớn tiếng hét: “Ả điên này! Cút ngay cho bổn vương!”
Ưu Vô Song bị hắn đẩy ngả xuống đất, phút chốc lại khóc òa lần nữa: “Oa, ngươi là người xấu, ngươi ức hiếp ta, ta sẽ méc ba ta khục khục phụ thân ta”
Tiếng khóc chấn động màn nhĩ của Ưu Vô Song nhanh chóng truyền khắp hậu viện, thân người nhỏ bé ấy lăn qua lăn lại trên nền tuyết dày, giống như là đứa trẻ không được điều mình muốn rồi nhõng nhẽo vậy.
Lãnh Như Tuyết thảm hại đứng một bên, nhìn nàng lăn qua lăn lại trên mặt đất, tức đếnmặt hết xanh rồi lại trắng, hắn cơ hồ không dám tin rằng người đang nhõng nhẽo dưới đất kia là người vừa hạ gục hắn khi nãy, ả điên này, trước sau biến hóa cũng quá lớn rồi!
Nhưng mà nhìn thấy hành động bây giờ của Ưu Vô Song, kì thực không giống việc người bình thường có thể làm ra, không lẽ, ả ta đúng là đứa điên?
Thế nhưng, hễ nghĩ đến ánh mắt của ả đêm tân hôn và thái độ khi nãy, căn bản không giống biểu hiện mà người điên có thể làm, một người thần trí bất minh biết lộ ra nụ cười kinh miệt và nhạo báng?
Nghĩ đến đấy, trong lòng Lãnh Như Tuyết càng nghi hoặc, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn dường như có hứng thú đối với ả điên này, hắn đột nhiên không muốn giết ả nhanh thế bởi vì hắn muốn biết, ả điên này hao phí tâm kế để tiếp cận hắn mục đích chính là gì, và có thật là người nữ nhân này thần trí bất minh, hay chỉ là giả vờ!
Đương nhiên trong lòng hy vọng người nữ nhân này vốn không phải thần trí bất minh, chỉ có thế, hắn mới có thể tiếp tục hành hạ ả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook