Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 260: Hạnh phúc đến quá muộn

Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song bỗng thắt lại, nàng không hề biết việc năm năm trước đêm hôm đó Lãnh Như Tuyết đến Thanh Sơn trấn tìm nàng, còn nàng vì sự truy đuổi của Lãnh Như Băng mà đã xuống xe ngựa, sau đó, được Lưu đại thúc cứu, đợi khi nàng tỉnh lại, đã là chuyện ngày thứ hai rồi.

Và lúc ấy, Lãnh Như Tuyết kì thực cách nàng không xa, nhưng vì nàng có ý tránh né, cho nên nàng mới lỡ mất cơ hội đoàn tụ với hắn.

Nếu như khi ấy vì sự xuất hiện của Liên Đường, và lòng không tin tưởng của Lãnh Như Tuyết khiến nàng đau nhói lòng, vậy thì bây giờ năm năm qua đi, nàng đã không còn hận Lãnh Như Tuyết, chỉ là trong năm năm này, những đau khổ và ủy khuất nàng chịu, không phải nói từ bỏ là từ bỏ đi được.

Tiêu Tịch vì nàng mà hy sinh biết bao nhiêu, nàng càng không thể cứ vậy mà rời khỏi y, nàng và Lãnh Như Tuyết dù sao cũng đã xa cách năm năm, tuy trong lòng nàng vẫn yêu hắn, nhưng trong năm năm nay, nàng đã thành thục rất nhiều, không còn manh động như năm xưa nữa.

Bây giờ, đối diện với ai cầu của Lãnh Như Tuyết, lòng nàng không hề có chút vui mừng vì trùng phùng, thứ có chỉ là sự nặng nề và áp lực, trong năm năm nay, nàng đã có quá nhiều thứ không thể buông xuôi, có quá nhiều tâm sự, trở về lại bên cạnh Lãnh Như Tuyết, đã không còn nhẹ nhõm như khi ấy nữa.

Nàng nợ Tiêu Tịch quá nhiều, không phải nói buông là buông được, nàng biết, Tiêu Tịch giúp nàng, y không hề mong nàng hồi đáp, nhưng càng như vậy, trong lòng nàng càng đau khổ.

Bây giờ Niệm Nhi đã hơn bốn tuổi, và luôn gọi Tiêu Tịch là cha, đó là bởi vì khi ấy để tránh ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác, cho nên mới giả làm phu thê.

Bởi vì, ở thời phong kiến cổ đại, một nữ tử đơn thân mang thai, áp lực rất lớn, rất dễ bị người khác cười nhạo và tẩy chay.

Cho nên, bất đắc dĩ, nàng chỉ còn cách chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Tịch, cùng y giả làm một đôi phu thê.

Nàng biết Tiêu Tịch đối với nàng cực kì tốt, nhưng trong lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn không thể quên Lãnh Như Tuyết, nàng đối với hắn đã yêu vào tận xương tủy, người khác khó mà thay thể. Đây cũng chính là lí do nàng đặt tên cho con trai là Niệm Nhi, kì thực, trong lòng nàng vẫn còn nhung nhớ người nam nhân đã từng tổn hại nàng.

Tuy nàng đã quyết định ép bản thân mình quên đi Lãnh Như Tuyết, nhưng hắn lại không nguyện ý cứ vậy mà bỏ qua cho nàng, hắn một lần nữa xuất hiện, và vẫn quấy rầy tâm tư vố dĩ đã bình lặng của nàng, khiến nàng căn bản không thể làm gì được.

Nàng biết, nàng như vậy rất có lỗi với Tiêu Tịch, nhưng mối tình khắc cốt ghi tâm này, làm sao có thể nói buông tay là buông tay được? Hơn nữa, bây giờ nàng đã có Niệm Nhi, với Lãnh Như Tuyết càng dây dưa không dứt!

Nàng có thể không trở bên cạnh Lãnh Như Tuyết, có thể lựa chọn ở cùng Tiêu Tịch, nhưng Niệm Nhi dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, của Lãnh Như Tuyết cũng được, của lạo già hồ ly ấy cũng không sao, họ tuyệt đối không để nàng và Niệm Nhi lưu lạc bên ngoài.

Mất đi Niệm Nhi, hoặc là Niệm Nhi rời khỏi nàng, đây là việc nàng làm sao cụng không thể chấp nhận được!

Nếu như nàng vì Niệm Nhi mà chịu thỏa hiệp, trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, vậy thì còn Tiêu Tịch? Nàng nên nói thế nào với Tiêu Tịch? Nàng làm sao có thể mở miệng được?

Tiêu Tịch vì nàng mà bỏ ra nhiều như vậy, còn nàng sau khi tìm được hạnh phúc thuộc về mình mà bỏ mặc y, việc như vậy, nàng sao có thể làm được! Nàng không thể ích kỉ như vậy, vô tình như vậy, bởi vì, Tiêu Tịch là vô tội, tình cảm của y đối với nàng, càng là không tự tư.

Chính vì thế, nàng mới dây dứt với vấn đề này, không biết mình nên lựa chọn thế nào, nên làm thế nào.

Tẩm phòng tĩnh lặng, nhưng trong bất tri bất giác, Ưu Vô Song đã chảy đầy nước mắt, lúc này những ủy khuất và tổn hại nàng từng chịu cơ hồ đều hóa thành nước mắt mà tuôn trào.

Tim nàng, càng như khúc gỗ bập bềnh giữa dòng nước, mãi mãi không có điểm dừng.

Nhìn sự đau khổ và nước mắt trong mắt nàng, lòng Lãnh Như Tuyết phút chốc thắt lại, trong lòng hắn bỗng nhiên hoảng loạn, cảm giác hoảng loạn này khiến hắn không biết nên làm gì, khiến hắn sợ hãi, hắn đột nhiên rất sợ nghe thấy nàng cự tuyệt, sợ nàng sẽ cự tuyệt trở về bên cạnh hắn, sợ nàng sẽ như năm năm trước, một lần nữa cố chấp biến mất trong thế giới của hắn.

Một cái năm năm, hắn đã chịu đủ những ngày tháng không có nàng bên cạnh, hắn thật sự không muốn một lần nữa chịu cảm giác mất đi nàng!

Cánh tay ôm lấy nàng, bất giác thu chặt lại, ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng hắn hơn, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người nàng, có vậy, hắn mới cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Nhưng sự trầm mặc của nàng, khiến hắn hoang mang, tuấn nhan của hắn vì đau khổ mà nhíu chặt lại, giọng hắn khản đặc, lần nữa cẩn trọng ai cầu: “Song Nhi xin nàng đừng rời khỏi ta……..”

Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, có đè nén cảm giác đau đớn và mềm lòng, nghẹn ngào nói: “Lãnh Như Tuyết, chúng ta đã không còn trở về được như trước, trong năm năm nay, ta đã có quá nhiều thứ không thể từ bỏ……”

“không!” Lãnh Như Tuyết không đợi nàng nói hết, vội ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm: “Song Nhi đừng rời khỏi ta, đừng cự tuyệt ta…..”

Nước mắt Ưu Vô Song dọc theo gò má mà lăn dài, năm năm rồi, mối tình này, hành hạ nàng và Lãnh Như Tuyết đã năm năm, nàng kì thực luôn đợi lời hứa của hắn, nhưng ngày này của năm năm sau, nàng đã đợi được hắn, nhưng lại không thể chấp nhận hắn! Là cả hai hiểu ra quá muộn, hạnh phúc này vẫn là đến quá muộn sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương