Vương Phi Của Bạo Vương
-
Chương 23: Thì ra là gã nam nhân thối tha kia
Nghe thấy âm thanh bạo vang tựa sấm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng nàng không nhìn Lãnh Như Tuyết mà có chút ngờ hoặc quay đầu nhìn Vân Nhi, cảm thấy kì lạ và hỏi Vân Nhi: “ Vân Nhi, ngươi quỳ ở đó làm gì?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi càng khóc không thành tiếng, sao tiều thư gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ nàng không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?
Vân Nhi mếu máo nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”
“Vương gia?” Ưu Vô Song ngờ hoặc quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết đang bừng bừn lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỏ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả nói của tiểu thư, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?
Sau sự khẳng định của Vân Nhi, Ưu Vô Song lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh nàng?
Có được nhận thức này, Ưu Vô Song cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt nàng cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.
Uổng công nàng ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thất là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!
Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Ưu Vô Song càn cảm thấy ngọn lửa trong người nàng ngùn ngụt dâng lên tận đầu, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết với vẻ phòng bị, căm giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”
Đối diện với biểu hiện của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ khẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Ưu Vô Song, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả điên với bổn vương?”
Nàng phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệp kia, không chút khác khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm nàng, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”
Thái độ của nàng thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng: “Ưu Vô Song, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”
Cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Như Tuyết, nỗi sợ trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách nàng ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Lãnh Như Tuyết có đáng sợ, nàng quyết không cam tâm chịu thua.
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi càng khóc không thành tiếng, sao tiều thư gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ nàng không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?
Vân Nhi mếu máo nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”
“Vương gia?” Ưu Vô Song ngờ hoặc quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết đang bừng bừn lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỏ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả nói của tiểu thư, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?
Sau sự khẳng định của Vân Nhi, Ưu Vô Song lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh nàng?
Có được nhận thức này, Ưu Vô Song cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt nàng cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.
Uổng công nàng ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thất là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!
Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Ưu Vô Song càn cảm thấy ngọn lửa trong người nàng ngùn ngụt dâng lên tận đầu, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết với vẻ phòng bị, căm giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”
Đối diện với biểu hiện của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ khẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Ưu Vô Song, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả điên với bổn vương?”
Nàng phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệp kia, không chút khác khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm nàng, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”
Thái độ của nàng thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng: “Ưu Vô Song, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”
Cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Như Tuyết, nỗi sợ trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách nàng ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Lãnh Như Tuyết có đáng sợ, nàng quyết không cam tâm chịu thua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook