Vương Phi Có Độc
Chương 40: Về Bắc Cương (nhất)



Choáng váng nặng nề, không biết hai người đã khép mắt say ngủ từ khi nào.

Hôm sau, Cố Thanh Trản cảm thấy đầu hơi choáng, còn hơi nghẹt mũi, thầm nghĩ hẳn là do tối hôm qua khi nàng và Lục Oanh... dây dưa, bị cảm lạnh. Dù sao cũng đã vào đông, các nàng còn không biết tiết chế như vậy... Cố Thanh Trản không cho Lục Oanh đi tắt đèn, cũng không cho nàng mặc lại áo gấm, hai người cơ thể trần trụi quấn quít thân mình của nhau, nhìn ngắm, khắc ghi hết thảy của đối phương.
Vẫn trầm mê trong đêm qua, Cố Thanh Trản chưa lập tức mở mắt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Lục Oanh nằm trên người nàng, hai người trìu mến cho nhau giao triền...
Lực tự chủ của nàng chưa bao giờ yếu ớt như đêm qua. Nàng hoàn toàn không cầm giữ được, miệng kêu cái gì, thân thể làm cái gì, đều là kìm lòng không đậu. Lục Oanh chạm vào nàng một phần, nàng liền đáp lại mười phần, dùng hai chân gắt gao quấn lấy eo nàng, không kẽ hở dán vào nàng, so với nàng còn chủ động gần gũi hơn. Cố Thanh Trản thậm chí không thèm bận tâm Lục Oanh mỏi mệt, sử dụng chiêu thức cả người để dụ dỗ nàng, chỉ vì không muốn nàng rời khỏi thân thể mình.
"Ưm..." Cố Thanh Trản nghiêng đầu vùi mặt vào đệm chăn tuyết trắng, đều là mùi hương của A Oanh. Nàng nhắm mắt, từ từ đưa tay sờ soạng bên cạnh, nhưng chỉ có một mảnh đệm không, một chút hơi ấm còn sót lại cũng sắp tán đi.
"A Oanh?" Cố Thanh Trản mở mắt, thấy bóng lưng Lục Oanh ngồi trước đài trang điểm, thì ra nàng đã tỉnh. Ngoài cửa sổ trời vừa tờ mờ sáng, sao nàng lại tỉnh sớm như vậy? Đêm qua nàng hẳn là mệt muốn chết rồi, chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Cố Thanh Trản hai tay chống lên giường, định ngồi dậy. Không động thì không sao, nay vừa động thì thân mình đã yếu sức lại còn mềm nhũn. Nàng vẫn người không mảnh vải... Trên cánh tay thon dài trắng nõn phủ đầy những vết xanh tím, còn nơi bờ vai, trên ngực... Khi Cố Thanh Trản mặc xiêm y, thoáng nhìn giữa hai chân mình, không khỏi cúi đầu đỏ mặt.
"Vì sao không ngủ nhiều thêm một lát?" Buộc xong dây lưng trung y*, Cố Thanh Trản tùy ý khoác một tấm áo choàng lên người. Tuy rằng đêm qua động tác Lục Oanh đã là dịu dàng, nhưng giữa hai chân nàng vẫn thoáng có chút không thích hợp, bước đi thật chậm. Nàng đến phía sau Lục Oanh, thấy nàng đang ngắm nhìn chiếc trâm gài tóc trên tay. Cố Thanh Trản sờ sờ vai người yêu, nàng chỉ mặc hai tầng đơn y mỏng manh, vì thế cúi đầu dịu dàng thì thầm bên tai nàng, "Mặc ít như vậy không lạnh sao? Nghe lời, lên giường ngủ một lát..."
(* Áo trong, dài qua gối, phủ ngoài áo yếm, thường bằng lụa mỏng và mát.)
Lục Oanh vẫn cúi đầu không để ý, Cố Thanh Trản cởi áo choàng trên người mình, khoác lên cho nàng, thoáng thấy chiếc cổ vốn trơn bóng của nàng cũng bị mình phủ đầy dấu vết. Cố Thanh Trản đột nhiên nhớ đến một việc, nàng lấy ra tấm bùa bình an từ trong tủ. Mặt trên tuy rằng còn dính vết máu, nhưng tấm bùa này quả thật đã bảo hộ Lục Oanhbình an. Cố Thanh Trản vốn không tin những chuyện này, nhưng dù thật hay không, chỉ cần có liên quan đến Lục Oanh, mặc kệ là cái gì nàng cũng sẽ hơn một phần tâm.
"Đây..." Cố Thanh Trản muốn đẩy ra mái tóc rối tung của Lục Oanh, giúp nàng đeo lên. Đúng lúc này... Lục Oanh nãy giờ vẫn trầm mặc lại đột nhiên đoạt lấy tấm bùa bình an trong tay nàng, ném vào chậu than sưởi ấm bên cạnh. Tấm bùa bắt lửa, nháy mắt hóa thành tro tàn.
Cố Thanh Trản hoảng sợ, Lục Oanh vẫn cúi đầu chưa từng ngẩng lên. Cố Thanh Trản nhìn kỹ, trên đài trang điểm lại có một vùng lệ thấm, nước mắt đọng trên cằm Lục Oanh, từng giọt từng giọt rơi xuống, "Ngươi làm sao vậy, A Oanh...", Cố Thanh Trản đang định giúp nàng gạt lệ...
"Ngươi đừng đụng vào ta!" Lục Oanh nặng nề hất tay nàng ra, ngữ khí nộ không thể át. Nếu ở đây có người thứ ba, Cố Thanh Trản tuyệt đối sẽ không tin đây là giọng Lục Oanh, nhưng hiện giờ, chỉ có hai người các nàng.
Áo choàng bị Lục Oanh một tay kéo ra, ném xuống đất, nàng chằm chằm nhìn Cố Thanh Trản, đôi mắt từng rơi lệ trở nên đỏ hồng, nói không rõ là phẫn nộ nhiều hơn bi thương, hay là bi thương nhiều hơn phẫn nộ.
Trăm ngàn hình ảnh đảo qua trong đầu Lục Oanh, toàn bộ mảnh nhỏ xâu lại thành một, từ từ trở nên rõ ràng. Buồn cười làm sao, khi nàng nhớ lại những chuyện này, trong lòng còn đang ôm Cố Thanh Trản, người cùng mình hàng đêm ôm nhau ngủ, người mà mình vốn tưởng là thê tử của mình, kết quả là...
Chiêu Vương phủ, Tam Tấn hội, cung biến... Hay cho một hồi bắt rùa trong hũ. Lục Oanh tự giễu cười lớn, nước mắt tốc tốc mà rơi, tựa như người điên. Nữ tử nàng tâm tâm niệm niệm muốn bảo hộ, thì ra cái gì cũng biết... Ngày ấy nàng lệnh cho huynh đệ Âu Dương thị lĩnh binh mai phục vách Đoạn Trường, đó là đường lui cuối cùng của nàng. Lục Oanh ngay cả Trịnh Triệu cũng chưa từng tiết lộ, chỉ nói cho một mình Cố Thanh Trản!
Đêm đó thảm bại vách Đoạn Trường, quân đội Lục gia bị đuổi giết đến ít ỏi không còn bao nhiêu người, Lục Oanh tận mắt thấy phụ thân và ca ca đẫm máu chiến đấu nhưng vẫn vô lực chống cự. Giờ đây nàng biết được mật thám lại chính là Cố Thanh Trản, là nữ tử nàng nhiều lần dùng tính mạng để bảo vệ... Khoảnh khắc kia, Lục Oanh thật sự rất muốn giết nàng!
"A Oanh, ngươi đã biết..." Không cần nàng nói, Cố Thanh Trản nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu của nàng, đã hiểu ra.
Lục Oanh cắn răng, muốn buộc bản thân không rơi lệ, nhưng khuôn mặt đã sớm đẫm nước mắt, "Từ thời khắc ta gả vào Vương phủ, ngươi vẫn luôn lợi dụng ta, có phải hay không?"
Cố Thanh Trản từng trăm ngàn lần nghĩ tới cảnh tượng khiLục Oanh thanh tỉnh. Nàng nhắc nhở mình đừng khóc, nàng tự bảo bản thân rằng phải nhẫn tâm nói với Lục Oanh: Đúng, ta ngay từ đầu vẫn luôn lợi dụng ngươi. Lợi dụng tình cảm ngươi dành cho ta, đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay. Ta chưa từng yêu ngươi, vì sao phải rời đi với ngươi? Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới tình nguyện tin ta.
"Đúng." Cố Thanh Trản hít sâu một hơi định tiếp tục, nhưng nàng lại không thể nói nên lời. Nàng hao hết toàn bộ tâm lực lại chỉ nói được một chữ "đúng", nước mắt vẫn nhịn không được mà tuôn trào. Nàng phát giác có một số việc, quả thật không thể nào khống chế.
Mình rõ ràng đã ngu ngốc một lần, vì sao còn tiếp tục ngu ngốc muốn chất vấn nàng? Rõ ràng là thế bất lưỡng lập*, vì sao khi nghe nàng nói "đúng" vẫn đau lòng không chịu nổi? Tâm tựa như bị xé nát, cuối cùng khâu lại không nổi... Đều là giả sao? Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, Lục Oanh hai mắt đẫm lệ, vậy nên... ba năm ấy ở Vương phủ đều là giả sao?
(* Thuộc hai phe đối nghịch không thể tồn tại cùng lúc.)
Đêm trước hồi cung biến, nàng ôm mình, điềm đạm trìu mến mà nói, "A Oanh, ta lo lắng ngươi..."
"Chúng ta... Chúng ta cùng nhau rời đi được không? Ngươi có bằng lòng cùng nhau rời đi với ta không?"
"... Ta nhất định chờ ngươi."
Chuyện cũ đủ loại, nay nhớ đến thật sự là đáng cười đến cực điểm, càng nghĩ liền càng hận, càng hận liền càng đau.
Lời chất vấn của Lục Oanh tựa như một loại tra tấn, lúc này Cố Thanh Trản càng hy vọng Lục Oanh có thể một đao giết chết mình. Nàng không muốn thấy người mình yêu khổ sở như vậy, nếu cái chết của mình có thể làm cho nàng dễ chịu một chút, thì Cố Thanh Trản không ngại phải chết.
"Cố Thanh Trản, ta hận ngươi." Nghiến răng nghiến lợi, mối hận lộ rõ.
Lục Oanh mắt đỏ lên, từng bước tiến tới bóp cổ nàng, cánh tay run rẩy, "Ta muốn giết ngươi."
Cố Thanh Trản nhìn nàng, không đáp lời, cũng không phản kháng.
"Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi..." Tay trái Lục Oanh dần dần phát lực, gắt gao siết cổ Cố Thanh Trản, tay phải cầm kim trâm kia, đâm vào ngực trái nơi tim nàng. Máu... lập tức chảy ra thấm đẫm áo.
Cố Thanh Trản vẫn không lên tiếng, cứ như không biết đau, lệ cũng chảy khô, khuôn mặt ngây ngốc.
A Oanh, giết ta đi, nếu ngươi có thể dễ chịu hơn chút.
Lúc này chỉ cần dùng lực đâm sâu vào, sâu tới trái tim của nàng...
Vì không thở được, sắc mặt Cố Thanh Trản dần trắng bệch, môi cũng trở nên tím tái. Nhìn cổ nàng tràn đầy dấu hôn, Lục Oanh rốt cuộc không thể thêm lực, nhìn thẳng vào mắt nàng, hung hăng nói, "Vì sao không phản kháng? Ngươi giết ta, chẳng phải là dễ như trở bàn tay..."
Tâm Lục Oanh từng đợt từng đợt đau đớn. Cố Thanh Trản, ngươi đã tàn nhẫn, vì sao không tàn nhẫn đến cùng, vì sao còn giữ lại tánh mạng của ta, bắt ta dùng phần đời còn lại để hận ngươi...
Chẳng qua là một đêm, hiện giờ trên người còn lưu lại hương vị của nhau. Chỉ qua một đêm, khoảng cảnh giữa hai người từ gần trong gang tấc đã thành biển trời cách mặt.
Lục Oanh buông cổ Cố Thanh Trản, dấu hôn trên cổ nàng tựa như sắt nóng in lên lòng bàn tay mình, biết rõ là vô nghĩa, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi, "... Nói yêu ta, cũng là dối gạt ta?"
"Nữ tử thâm cung, xưa nay tịch mịch." Cố Thanh Trản chỉ cười nói tám chữ này, lòng thầm buồn bã. A Oanh, làm chi vậy, yêu hay không yêu đối với chúng ta mà nói, đều không quan trọng. Nếu ta nói ta thật tâm yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không hận ta sao?
Cố Thanh Trản hiểu được, bắt đầu từ giờ phút này, mặc kệ nàng nói cái gì đều là sai, mặc kệ nàng làm cái gì cũng là sai. Nếu mình đã quyết tâm để Lục Oanh rời đi, vậy thì hãy quyết tâm khiến nàng dứt bỏ đoạn cảm tình đau khổ này luôn đi, "Ta chẳng qua là muốn biết cảm giác mây mưa cùng nữ tử thôi. A Oanh, lẽ nào ngươi thật sự yêu ta ?"
"... Nếu ngươi chịu lưu lại làm nữ sủng của ta..." Cố Thanh Trản đưa tay nâng cằmnàng , cố hết sức vờ khinh bạc mà nói, "... Vinh hoa phú quý hưởng vô cùng."
Yêu haykhông yêu, kỳ thật hai người trong lòng đã sáng tỏ, lại cứ thốt ra những lời tổn thương nhau như vậy.
"Im miệng!" Tay phải Lục Oanh cầm kim trâm vốn không dùng nổi nửa phần sức lực, đột nhiên thoáng siết chặt, nhổ ra cây trăm cắm trên ngực nàng, máu tươi văng tung tóe.
"Ngươi hôm nay không giết ta, tương lai sẽ hối hận." Cố Thanh Trản thật hy vọng Lục Oanh một tay lấy kim trâm đâm vào tim mình. Để người nàng yêu nhất kết thúc cuộc đời đầy tội nghiệt của nàng, quả thực là trời xanh khoan thứ nàng.
Lục Oanh đặt kim trâm dính máu lên cổ nàng, nghiến răng nói, "Giết ngươi, ai giúp ta xuất cung."
Cứ như vậy, đem tình yêu chôn hết nơi đáy lòng, đem hận thù bày đầy trong mắt, có lẽ chính là phương thức chấm dứt tốt nhất của hai nàng.
...
"Tiểu thư!"
"Bích Lạc, tốt quá ..." Nhìn Bích Lạc cả người tiều tụy , Lục Oanh suýt nữa nhận không ra, nàng vội vàng ôm chặt Bích Lạc. Kiếp trước nàng liên lụy đến tính mạng Bích Lạc, nếu một đời này lại xảy ra bất trắc, nàng thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình, "Quá tốt, còn sống..."
"Tiểu thư... Tiểu thư... Ta còn tưởng rằng..." Bích Lạc ghé vào vai Lục Oanh, khóc ướt nửa bờ vai nàng, không ngừng nghẹn ngào, "Cuối cùng ngài cũng nhớ ra nô tỳ... Hù chết nô tỳ rồi..."
"Đừng sợ đừng sợ ..." Lục Oanh nhẹ vỗ về lưngnàng.
"... Tướng quân và nhị gia nay đều khỏe mạnh bình an ở Bắc Cương..." Bích Lạc một phen nước mũi một phen lệ, nói đến đây lại vui vẻ cười rộ lên, "Thật sự là quá tốt... Tiểu thư cũng không sao..."
Lục Oanh mừng rỡ cười, "Thật sự?! Phụ thân và ca còn sống..." Đêm đó rõ ràng bọn họ bị Trịnh binh vây chặt như nêm cối, nàng quả thật đã tuyệt vọng. Giờ mới thấy, trời không tuyệt đường người.
...
Cố Thanh Trản ảm đạm khẩy dây đàn, khúc không thành điệu.
"Năm đó nghe nói Cố đại mỹ nhân một khúc thành danh trong tiệc hoàng thọ, tiếng đàn động lòng người... Giờ được nghe thấy, chỉ thường thôi nha." Tần Ngôn tay cầm một vò rượu, dứt khoát uống một ngụm, hắn ở hoàng cung này được uống rượu ngon ăn thịt tốt, mỗi ngày đều rất tươi đẹp, hôm nay phải đi, thật là có chút lưu luyến.
"Hôm nay sắp phải chia lìa , ngươi không đi tiễn nàng? Lần này từ biệt, không biết đến bao giờ..."
Tiểu tử này cố tình nói trúng chỗ đau của mình. Cố Thanh Trản thấy phiền, từ tay áo phóng ra ba cây ngân châm, Tần Ngôn còn chưa kịp trốn, vò rượu trong tay đã xoảng một cái vỡ tan, rượu hắt đầy thân hắn, "Ôi chao, đáng tiếc bình rượu ngon này..."
"... Chớ quên, nếu nàng xảy ra nửa phần sơ suất, nát chính là đầu của ngươi."
Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng quá đi, muốn viết thật nhiều phiên ngoạingọt để bù đắp cho các nàng, đằng nào ta cũng là một tay chuyên viết văn ngọt.
Dany: Rau Thơm chuyên viết văn ngọt các bạn ạ :>>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương