Vương Phi Có Độc
Chương 4: Tái kiến (tứ)





"Đó là Chiêu Vương phi..." Bích Lạc đứng bên cạnh Lục Oanh, ánh mắt vẫn theo sát thân ảnh nữ tử thanh sam, thấp giọng nói thầm, "Đúng thật là đẹp mắt, hệt như người trong tranh bước ra vậy."
Lục Oanh không tiếp lời, quay đầu không thấy bóng Tần Ngôn, liền hỏi Bích Lạc, "Tần Ngôn đâu?"
Bích Lạc nhìn chung quanh, "Mới nãy... Mới này còn đứng đây mà?"
"Ta có thể chạy được sao?" Tần Ngôn thần thần bí bí bước ra từ sau một thân cây hồng mai, trên đôi giày trắng còn dính vài vết bẩn. Hắn đưa tay muốn ôm vai Lục Oanh, lại bị Lục Oanh đưa tay hất về, dù sao nàng cũng từng tập chút công phu. Tuy sinh ra ở phủ Tướng quân, nhưng Lục Oanh không hứng thú với chuyện vũ đao lộng thương, chỉ biết sơ hai ba chiêu thức, tự vệ được là đủ.
"Lục công tử khí lượng thật là nhỏ." Dứt lời, Tần Ngôn hướng Lục Oanh bĩu môi, "Đi thôi ~ "
Bích Lạc chắn trước người Lục Oanh, "Ngươi muốn làm gì?!"
"Mang hai vị công tử đi gặp tiểu mỹ nhân kia chứ gì. Đừng đem ý tốt làm thành lòng lang dạ thú, muốn cứu tướng quân thì đi theo ta."
Bích Lạc đốp lại hắn, "Nhìn không ra mặt mũi ngươi lớn như vậy, cả Vương phi cũng có cách hẹn gặp?"
Tần Ngôn hai tay đặt sau lưng, đi trước, "Đừng nghĩ ta nghèo, ta đây là khách mời của Vương phủ đấy nhé —"
Có khách mới nào lại muốn đi cửa sau chứ? Người này vô cùng cuồng vọng, Lục Oanh chưa từng hoàn toàn tin tưởng hắn. Dọc theo đường mòn càng đi càng dài, Bích Lạc cảnh giác, "Này! Ngươi rốt cuộc muốn mang chúng ta đi đâu! Đừng hòng giở trò, bằng không..."
"Tiểu nhân có thể giở trò gì? Ta tuy nhìn hồ đồ, kỳ thật rất tỉnh táo. Ở phủ Tướng quân nhiều ngày nay giống như treo đầu trên dây vậy. Tam tiểu thư, đừng cho là ta không biết ngươi tìm hai tên to con âm thầm giám thị ta... Ta sợ còn chưa kịp có ý xấu với người, mạng nhỏ liền không còn. Tuy ta là trộm vặt, nhưng cũng từng làm đại phu vài năm, quả thật không lý gì thấy chết mà không cứu. Nhưng mà ta một lòng chân thành đối đãi tiểu thư, tiểu thư lại đối xử với ta như thế. Thật sự là khiến người ta lạnh lòng..."
Từ sau khi mẫu thân bị ám sát, phụ thân an bài hai ám vệ bên người mình tùy thân bảo hộ. Lâu ngày, Lục Oanh liền tùy ý sai phái bọn họ. Nếu như không có hai người này, Lục Oanh sẽ không yên tâm theo Tần Ngôn xuất phủ. Nhưng nàng càng thêm hiếu kỳ về thân phận Tần Ngôn, hai ám vệ đều là võ lâm cao thủ, đi lại vô tung, sao lại bại lộ trước mặt một tên tiểu tặc? Tần Ngôn này, sợ là không giồng bề ngoài đơn giản như vậy. Hắn còn biết hành tung của Chiêu Vương phi rõ như lòng bàn tay...
Lục Oanh không biểu hiện nhiều kinh ngạc, nghe lời Tần Ngôn, tiếp tục nói, "Ngươi biết rõ là được." Nghe như lời nói không đến nơi đến chốn, nhưng lại có lực uy hiếp mạnh mẽ.
Đi qua bãi tuyết đọng, một cánh cửa gỗ lim khép hờ, nơi này là hậu viện chùa Từ Ân. Tần Ngôn đưa Lục Oanh vào một gian sương phòng, "Tam tiểu thư tạm thời ngồi uống chén trà đợi ở đây. Lát nữa Vương phi tụng kinh xong, tất nhiên có thể thấy mặt."
Trong phòng chưng một pho tượng phật, không khí tràn ngập hương đàn mộc, cực kỳ tương tự mùi hương trên người Vương phi lúc nãy. Mẫu thân cũng tin phật, Lục Oanh biết, chỉ có người thường niên lễ phật trên thân mới có hương thơm đặc thù như vậy.
Tần Ngôn muốn đi, Lục Oanh cản hắn, "Ngươi đi nơi nào?"
"Chuyện trong nhà của phủ Tướng quân các ngươi, còn muốn ta nghe lén nữa sao? Ta ra ngoài tìm vài chén rượu uống, sưởi ấm thân mình." Nói xong, liền nhanh nhẹn rời đi.
"Tiểu thư, ngài đừng lo lắng." Bích Lạc kéo Lục Oanh ngồi lên ghế khắc hoa, "Mọi người ai cũng nói Vương phi trạch tâm nhân hậu, hôm nay ngài cũng thấy rồi. Người hay lễ phật một lòng hướng thiện, Vương phi nhất định sẽ giúp đỡ việc này."
Quanh thân tĩnh lặng, Lục Oanh bỗng thấy cả người không yên. Mặc kệ nàng có quá đa tâm hay không, các sự kiện nối tiếp đều khiến người ta nghi ngờ. Hết thảy từ đầu đến cuối dường như đều do Tần Ngôn an bài tiến hành, mà nam tử lai lịch không rõ này có thể phát hiện ám vệ bên người nàng, nhất định không phải người thường. Lục Oanh một lòng muốn chạy chữa cho phụ thân, giờ mới phát giác mình quá sơ suất rồi.
Nàng lập tức đứng dậy, "Không tốt, e là có trá! Chúng ta đi mau!"
Lục Oanh vừa bước tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần. Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, còn chưa kịp phản ứng, Lục Oanh đã cảm thấy một thanh chủy thủ lạnh băng gần kề cổ mình! Nàng ngừng thở, nhìn rõ người trước mắt, là một nữ tử trẻ tuổi quần áo thủy lam, ánh mắt đầy sát khí. Nhưng người đứng sau nữ tử lam y, Lục Oanh nhận ra, đúng là Chiêu Vương phi.
"Đi vào!" Nữ tử lam y khẽ quát với Lục Oanh.
Lục Oanh vẫn nhìn Cố Thanh Trản, trên mặt nàng không ý cười, nhưng mi nhãn dịu dàngận như trước.
Đóng cửa lại, Lục Oanh bị nữ tử lam y kia dùng chủy thủ ép đến bên tường, lưng dán sát mặt tường, "Ngươi là người phương nào?!"
"Vương phi nương nương! Van cầu ngài , đừng tổn thương tiểu thư..." Nhìn lưỡi dao sáng chói đặt bên cổ Lục Oanh, Bích Lạc sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. Nhớ đến nhiều năm trước phu nhân cũng chết như vậy, càng thêm sợ hãi, miệng liên tục cầu xin tha thứ, quỳ trên đất dập đầu đến xước trán, chảy ra từng giọt máu tươi, "Đừng thương tổn tiểu thư, chúng ta là vô tội..."
Nam tử áo bào trắng dưới tàng cây hồng mai? Cố Thanh Trản tinh tế đánh giá thân hình Lục Oanh, ánh mắt dừng ở làn mi thanh tú của nàng. Tướng mạo này nhìn hơi quen, nàng giọng hơi nghi hoặc hỏi, "Tiểu thư?"
Lục Oanh bị nàng nhìn chằm chằm cũng không né tránh, thời khắc sinh tử lại giữ được thái độ thong dong khó tả, "Hồi bẩm Vương phi, ta là ấu nữ của Định Tây tướng quân Khánh An hầu Lục Nguyên Thiệu, Lục Oanh. Hôm nay mạo muội cầu kiến là vì có một việc muốn nhờ, chứ không có ý mạo phạm. Nếu Vương phi không tin, bên hông ta có lệnh bài phủ Tướng quân làm chứng..."
Nữ tử lam y sờ soạng hông Lục Oanh một phen, quả nhiên tìm thấy một tấm lệnh bài, giao vào tay Cố Thanh Trản.
Người này bộ dáng nam trang phong lưu, mở miệng lên tiếng lại đúng là giọng nữ linh lung. Cố Thanh Trản không nói, đi đến trước mặt Lục Oanh, tiếp tục nhìn ngắm mi mắt nàng, đưa tay thay nàng tháo xuống chiếc mão đội trên đầu. Ba ngàn tóc đen tung bay phân tán, mị thái của nữ nhi gia hiển hiện không thể nghi ngờ, "Khánh An hầu Lục Tướng quân... Tài nữ đệ nhất kinh đô Sở Ngọc là mẫu thân ngươi?"
"Đúng vậy." Lục Oanh khẽ gật đầu, tiện đà nói, "Khi mười tuổi, tiểu nữ từng may mắn gặp được Vương phi một lần. Ngày đó ngài đàn một khúc trên yến tiệc Hoàng thọ, khúc ấy chính là di tác của mẫu thân, không biết Vương phi có còn nhớ?"
"Chỉ vài năm không gặp, đã lớn như vậy rồi... Thật đúng là vô cùng giống mẫu thân ngươi." Cố Thanh Trản lại nói với nữ tử lam y nọ, "Ánh Thu, đây là Lục tam tiểu thư phủ Tướng quân, không được vô lễ."
"Nương nương!"
"Ánh Thu, còn không mau tạ tội."
"Vâng, nương nương."
"Nên là chúng ta tạ tội mới đúng. Mạo muội như thế, quấy nhiễu đến Vương phi."
Cố Thanh Trản mỉm cười, ý cười có thể ủ ấm lòng người, "Ngươi một nữ tử như vậy, sao lại trang dung thế này? Ngươi năm nay hẳn là đã mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng vẫn bướng bỉnh như ngày trước. Luận trầm ổn, ngươi thật không quá giống Lục phu nhân."
Nhớ tới mẫu thân, Lục Oanh lòng buồn bã, "Mẫu thân là tài nữ nổi tiếng kinh đô, Lục Oanh tất nhiên so ra kém. Hôm nay vì xuất phủ cầu kiến Vương phi nên mới cải trang thế này, thật là bất đắc dĩ. Tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ, hy vọng..."
Lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Lục Oanh nghe tiếng, đoán chừng ít nhất là mười mấy người.
Rầm! Cửa bị đẩy bung ra!
---
Nhạc: Linh Tú - Song Sênh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương