Vương Phi Có Độc
Chương 33: Xuất cung (tứ)




"Quả nhiên người xinh đẹp, mặc xiêm y gì cũng xinh đẹp." Lão phụ cười tủm tỉm nói, "Hội hoa đăng hôm nay nhất định sẽ náo nhiệt cả đêm, cô nương trở về muộn một chút cũng không sao."

"Vâng."
Cởi xiêm y tơ lụa, thay y phục vải thô, hai người một thân trang dung tựa như hai nữ tử nhà nông. Lục Oanh nghe lão phụ nói vậy, hùa theo, "A Trản quả nhiên mặc cái gì cũng xinh đẹp."
Nếu như ngươi thích xem, ta vì ngươi mặc một đời cũng nguyện ý, nhưng Cố Thanh Trản chỉ dám nghĩ thầm trong lòng như thế.
"A Trản, hay là chúng ta đừng trở về... Bên ngoài non xanh nước biếc, rất tự tại." Lục Oanh lần thứ hai nhắc lại, dứt lời liền lén nhìn sắc mặt Cố Thanh Trản, thấy nàng không tiếp lời, Lục Oanh chỉ đành thu lại tâm tình.
"Ta nghe lời ngươi hết là được." Lục Oanh sợ hãi nhất là chọc nàng tức giận, sợ hãi nhất là thấy nàng không lý do mà khóc.
"Ngươi muốn như thế nào, ta đều nghe ngươi." Cố Thanh Trản lúc này mới đáp, đáy mắt thoáng có chút ảm đạm. Dù sao qua một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ được tự do. Nàng nắm tay Lục Oanh, "Đi, ta mang ngươi đi chơi."
Trên đường quả là cực kỳ náo nhiệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo, đều là nam nữ trẻ tuổi, có người dắt tay cùng nhau du ngoạn, cũng có người một mình bồi hồi như tìm kiếm ai. Đầu đường, các chủ quán bày ra thật nhiều hoa đăng đủ loại kiểu dáng, nhiều nhất là hình hoa sen, thắp đèn lên là đẹp đẽ nhất.
Buổi tối giăng đèn kết hoa, cả vùng trời sáng trưng, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Lục Oanh từ trong khung luôn hướng tới tự do, Cố Thanh Trản dĩ nhiên nhìn ra được nàng nhớ nhung thế giới ngoài cung, oán hận hoàn cảnh trong cung. Cố Thanh Trản từng nghĩ nếu ký ức của Lục Oanh một đời cũng không khôi phục, vậy mình liền có thể giữ nàng lại bên người cả một đời.
Đến tận khi xuất cung mấy ngày nay, Cố Thanh Trản mới phát giác vấn đề mình tự hỏi quá mức đơn giản. Nàng thật sự nhẫn tâm vây khốn Lục Oanh, khiến cho nàng theo mình cùng nhau vượt qua nửa đời sau bấp bênh không thấy ánh mặt trời sao?
Nếu nàng muốn bắt Lục Oanh một đời lưu lại bên người mình, nàng có trăm ngàn biện pháp. Nhưng nàng không muốn dùng thủ đoạn của Tam Tấn hội đi đối phó Lục Oanh, nàng không muốn Lục Oanh lâm vào hoàn cảnh giống mình.
"A Trản, chúng ta cũng mua hoa đăng để thả đi!"
Cố Thanh Trản nắm chặt tay nàng, "Được."
*
"Hô! Không ngờ ngươi sửa sang một phen, cũng ra được khuông người hình người." Tần Ngôn xoạt mở chiết phiến*, phẩy phẩy.
* Chiết phiến: Quạt xếp bằng giấy.
"Ngươi biết cái gì chứ? Hồi nhỏ tỷ tỷ chính là đóa hoa đẹp nhất một thôn nhá." Bích Lạc đoạt chiết phiến trong tay hắn, lườm một cái, "Đừng tưởng rằng tìm được cái chiết phiến từ xó nào mà xài thì liền biến thành công tử ca, ngươi chính là một tên trộm rượu!"
"Ai! Ta đi trộm rượu cũng tốt hơn ngươi đi trộm khoai, ít nhất ta trộm là rượu ngon."
Hai người đi một đường liền cãi một đường, Bích Lạc mắng hắn đầy mặt, "Hừ! Ngươi đây là năm mươi bước cười một trăm bước*..."
* Tiếng Hán là "Ngũ thập tiếu bách bộ": Ý nghĩa là người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước. Hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai đều hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau. Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ hôi; lươn ngắn chê chạch dài.
"Ngươi cái đóa hoa đẹp nhất thôn này cũng biết chút văn hóa nha, còn biết dùng điển cố."
"Tiểu thư nhà ta dạy..." Bích Lạc đầy mặt đắc ý, nhưng nhắc tới Lục Oanh, biểu tình lại ảm đạm, thở dài nói, "Cũng không biết tiểu thư hiện ở nơi nào, có mạnh khỏe không..."
Vừa nói xong, Bích Lạc nhấc đầu, nữ tử mua hoa đăng cách đây không xa, sao lại giống Lục Oanh như vậy chứ?! Bích Lạc xoa xoa mắt, nàng ấy tuy ăn mặc nhà nông, nhưng sườn mặt quả thật chính là Lục Oanh. Nhiều năm như vậy, người khác nàng có thể nhận sai, nhưng tiểu thư nhà mình thì tuyệt đối sẽ không, trừ phi trên đời này có hai người bộ dạng giống nhau như đúc.
"Ngươi xem, tiểu thư nhà ta!" Bích Lạc cầm chiết phiến đập mấy cái lên người Tần Ngôn, "Là tiểu thư!"
"Sao lại có thể, tiểu thư nhà ngươi đã sớm..." Tần Ngôn nói được một nửa, lại nuốt ngược vào bụng.
"Đã sớm làm sao?" Bích Lạc tâm chợt lạnh, gắt gao lôi kéo ống tay áo Tần Ngôn, "Ngươi nói mau! Tiểu thư nhà ta làm sao..." Hỏi rồi, Bích Lạc lại bắt đầu nức nở.
"... Nghe nói sư phụ ta xảy ra chuyện, ta liền ngày ngày truy tìm dấu vết để lại ở vách Đoạn Trường. Hôm ấy ta tận mắt thấy Lục cô nương... thi thể Lục cô nương bị người Tam Tấn hội nâng đi."
Vừa nghe đến thi thể, Bích Lạc thiếu chút nữa ngất xỉu, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ngươi đã thấy thì sao không cứu tiểu thư nhà ta?!"
"Tới kịp ta liền cứu!" Tần Ngôn để mặc cho nàng đánh, "Ngoại trừ Chiêu vương và Lục cô nương, những người khác hẳn là đều thoát hiểm ..."
"Nhưng tiểu thư... Nhưng tiểu thư..."
"Không! Lục cô nương không chết!" Tần Ngôn đột nhiên nói. Đằng trước đi tới hai nữ tử, một người trong đó quả thật là Lục Oanh, mà một người khác... nhìn thật quen mắt.
"Ngươi lại gạt ta!" Bích Lạc đã sớm khóc đến rối tinh rối mù, hoàn toàn phân không rõ hắn nói câu nào là thật câu nào là giả.
"... Là Vương phi, trốn đi." Tần Ngôn kéo Bích Lạc khuất vào tường, thấp giọng nói, "Thấy được không? Tiểu thư nhà ngươi..."
"Nhưng mà..." Chính là nữ tử vừa rồi! Gương mặt dính đầy nước mắt của Bích Lạc tràn đầy kinh ngạc, nàng đang định há mồm kêu lên, Tần Ngôn liền lấy tay chặn miệng nàng, "Đừng kêu!"
"Đó không phải là Vương phi sao? Vương phi cũng không có việc gì, thật sự là quá tốt..."
"Hừ! Chính là nữ nhân đó, thiếu chút nữa muốn mệnh sư phụ ta, cũng thiếu chút nữa khiến Lục gia diệt môn."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đó là Vương phi, Chiêu Vương phi..."
"Ngay cả Chiêu vương cũng bị nàng che mắt, càng miễn bàn chúng ta. Nàng là người Tam Tấn hội... Chúng ta lúc này tiến lên, chỉ một cây độc châm của nàng là đủ lấy mạng chúng ta."
Tam Tấn hội, Bích Lạc một chút cũng không xa lạ cái tên này, phu nhân chính là chết dưới tay Tam Tấn hội, "Vương phi là người Tam Tấn hội... Vậy tình cảnh tiểu thư chẳng phải là rất nguy hiểm!"
"Sẽ không, nàng lâu như vậy cũng chưa động thủ với Lục cô nương, có thể thấy trong chuyện này nhất định có nguyên do gì."
*
"Chỗ đó chính là thần Hoa Đăng..." Lục Oanh chỉ vào một pho tượng đá giữa hồ. Lúc này, trên mặt hồ sớm đã trôi đầy hoa đăng lớn nhỏ.
Cố Thanh Trản nhảy lên một chiếc thuyền con, đưa tay về phía Lục Oanh, "A Oanh, đi lên."
Lục Oanh nắm tay nàng, thật cẩn thận lên thuyền. Thân thuyền có chút lắc lư, Cố Thanh Trản thật tri kỷ mà ôm eo nàng, đỡ nàng đứng ổn, "Sợ sao?"
Chỉ cần có ngươi bên cạnh liền không sợ. Lục Oanh nép vào lòng nàng, luyến tiếc rời ra, không biết từ khi nào da mặt đã dày thành như vậy. Cố Thanh Trản để tùy nàng ôm mình, chèo thuyền chậm rãi hướng đến giữa hồ, nơi gần thần Hoa Đăng nhất.
Những người khác đều chỉ đứng bên bờ phóng hoa đăng, các nàng lại đi đến giữa hồ, "Vì sao phải tới nơi này?"
"Bởi vì nơi này gần thần Hoa Đăng nhất, như vậy nàng mới có thể nghe rõ ước nguyện của chúng ta." Cố Thanh Trản cúi đầu hôn trán Lục Oanh, "Với lại... ta không muốn người khác quấy rầy chúng ta."
Lục Oanh lần đầu tiên chủ động hôn lên hai má nàng, A Trản vì sao luôn thiện hiểu ý người như thế chứ, mình càng ngày càng không muốn rời xa nàng, "Ừ, chỉ có chúng ta."
Đèn hoa sen lúc sáng lúc tối, theo dòng nước trong hồ trôi về phương xa. Dõi theo ánh đèn ấy, trong mắt Lục Oanh là hy vọng, trong mắt Cố Thanh Trản lại là một hồi điêu tàn không sớm thì muộn rồi sẽ đến.
"Ngươi muốn ước nguyện gì, ước đi."
Lục Oanh dây dưa một hồi, cuối cùng kéo tay Cố Thanh Trản, mười ngón đan nhau. Không phải truyền rằng phải nắm tay mới linh nghiệm sao, Lục Oanh nhớ rõ rành rành. Hưởng thụ cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, nàng nhắm mắt lại.
Bên tai mất đi toàn bộ tiếng huyên nháo, lúc này chỉ có hai người an bình bên nhau. Cố Thanh Trản thấy nàng mặt đầy nghiêm túc, cũng buông mí, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngươi sao không hỏi ta ước nguyện chuyện gì?" Cố Thanh Trản không hỏi, Lục Oanh ngược lại chủ động muốn nói. Nàng cảm thấy, nói cho A Trản nghe, nàng hẳn là sẽ cao hứng.
"Vậy ngươi ước nguyện chuyện gì?" Cố Thanh Trản liền theo lời nàng, một mực nhượng bộ nàng.
"Ta muốn cùng ngươi... nắm tay đầu bạc." Lục Oanh vốn tưởng rằng khi mình nói ra, nàng sẽ tươi cười rạng rỡ, không ngờ Cố Thanh Trản chỉ cười nhẹ.
"Vậy... ngươi ước cái gì?" Lục Oanh thoáng có chút thất vọng, nhưng vẫn hưng trí không giảm, quấn quít Cố Thanh Trản mà hỏi.
"Giống như A Oanh."
"Một người ước nguyện đã có thể linh nghiệm, vậy hai người ước cùng một nguyện vọng, chẳng phải là linh càng thêm linh."
Cố Thanh Trản lại lần nữa lừa Lục Oanh. Vừa rồi nàng nhắm mắt lại, trong lòng rõ ràng nghĩ rằng, "Nguyện cả đời này ngươi đối với ta chỉ có hận, không có yêu."
Nàng không biết Lục Oanh còn có thể cười đơn thuần như vậy được bao lâu, nhưng nếu có thể cười liền cười đi, ít nhất có thể vui vẻ một hồi.
Hai người ngẩng mặt ngồi trong thuyền nhỏ, gió hồ chạng vạng thổi đến mang theo ý lạnh nhè nhẹ, càng cho hai người lý do để ôm nhau. Bầu trời đêm rất nhiều tinh tú, Cố Thanh Trản kề bên tai Lục Oanh nhỏ nhẹ dạy nàng xem thiên tượng... Có lẽ do ban ngày đi nhiều nên mệt mỏi, giọng Cố Thanh Trản lại dịu dàng, cái ôm lại ấm áp, hơn nữa thuyền nhỏ khẽ đung đưa, cảnh sắc dần mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ của Lục Oanh bị gợi lên.
Lục Oanh thiếp đi, qua mi mắt an bình có thể thấy nàng thật thỏa mãn. Cố Thanh Trản đưa tay phủ lên gương mặt nàng, sự ngọt ngào này cũng không chắn nổi ngũ vị tạp trần* trong lòng, nàng nhìn về phía tượng đá cách đó không xa, mắt lạnh nở nụ cười.
* Ngũ vị, năm vị, chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Nghe đồn thần Hoa Đăng này đã đứng lặng giữa hồ được hơn ba trăm năm, chứng kiến vô số nam nữ tình si. Ai cũng nói nàng linh, cho nên một khi đến tiết hoa đăng, người người đều nối gót tới đây.
Cố Thanh Trản nhìn những nam nam nữ nữ trên lầu các, bên bờ hồ, dưới ánh đèn đường, đáy lòng đâu chỉ là một chút hâm mộ. Số mệnh nhấp nhô đã chú định nàng không thể có được chút cảm tình dù là giản đơn nhất. Năm đó Sở tiên sinh chính là vì ái tình, mới bị mất tính mạng.
Nếu có thể giống như Sở tiên sinh, dùng tính mạng nửa đời sau đổi lấy mười năm nắm tay cùng người trong lòng, nàng tất nhiên nguyện ý. Nhưng nay nàng đã hãm sâu vào vùng lầy Tam Tấn hội, rốt cuộc đã không thể lui ra. Huống chi, người nàng yêu lại là Lục Oanh, giữa các nàng ngăn trở quá nhiều, vĩnh viễn không thể đến với nhau.
Ánh mắt Cố Thanh Trản vẫn ngóng nhìn thần Hoa Đăng, trong lòng nàng đề ra nghi vấn với Lục Oanh: Nếu thần Hoa Đăng này thật sự tồn tại, vậy thần sẽ theo lời ngươi nói, hay là theo lời ta nói?
"... Đã qua hai canh giờ rồi!" Giờ tý sắp đến, Bích Lạc thấy sau khi Cố Thanh Trản mang Lục Oanh lên thuyền con, liền không có động tĩnh nào khác. Bích Lạc càng nghĩ càng bối rối, thúc giục, "... Nữ ma đầu kia không phải là muốn làm hại tiểu thư sao?! Hay là... Hay là đã động thủ rồi!"
"Nàng không có ác ý với Lục cô nương."
"Sao ngươi biết?! Lúc trước ở Vương phủ nàng giả vờ hiền lành tốt bụng thế nào, ngươi có biết đâu!"
Cùng cải trang xuất cung, một đường này Cố Thanh Trản luôn nắm tay Lục Oanh, hai người lại cùng chơi thuyền thả hoa đăng, đây mà là quang cảnh khi hai người có thâm cừu đại hận đối mặt nhau sao? Ngược lại càng giống...
"Ngươi trước tiên hãy đến Bắc Cương tìm Lục Tướng quân, báo lại tình cảnh của Lục cô nương. Nữ nhi nhà mình, Lục Tướng quân chắc chắn có cách giải cứu."
*
Dany: Dù đúng là bạn Trản nói dối, nhưng thấy bạn tự dày vò bản thân thế này thật tội quá ;; -;;

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương