Vương Phi Có Độc
-
Chương 30: Xuất cung (nhất)
Dany: Trước tiên, xin lỗi các bạn vì đã vô cùng trễ nải chuyện post bài. Một là do Tết anh họ mình reboot máy tính nên mất hết chương trình Microsoft Word, mà mail tài khoản Microsoft của mình hết hạn (đăng ký bằng yahoo mail ;;v;;) nên mình không cài lại được, hiện giờ mình đang dùng bản xài thử free 1 tháng của nó ;; v;; hai là... máu ham chơi ngày Tết *khụ khụ*. Hai lý do này làm tiến độ bản edit thô của mình đang chậm lại, tuy nhiên mình sẽ cố gắng đẩy nhanh.
Chuyện cuối là dù thế nào mình cũng sẽ không drop truyện này. Lần này không phải nói xạo như chị Trản đâu, các bạn yên tâm nhé.
Hôm nay mình post tạm 1 chương, những chương đền bù mình xin hẹn một ngày khác trong tuần. Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
*
"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là giữa trời tuyết rơi tựa lông ngỗng, ngươi dắt ngựa trắng đứng dưới tán cây hồng mai, không biết lấy can đảm từ đâu, cứ nhìn ta chằm chằm, ngay cả mắt cũng không chớp..."
Đêm khuya, Cố Thanh Trản lẳng lặng nhớ lại hồi ức giữa các nàng. Những gì nàng miêu tả cho Lục Oanh nghe, cũng không phải đều vô căn cứ, chẳng qua là bỏ đi đoạn ký ức thống khổ nhất kia, xem như các nàng giống nữ tử nhà bình thường, từ gặp nhau, hiểu nhau rồi đến yêu nhau.
"... Ta dạy ngươi đánh đàn, ngươi dạy ta cưỡi ngựa... Ngươi nói ngươi kiếp sau nếu là nam tử, nhất định sẽ cưới ta." Lục Oanh mỗi từ mỗi câu đều nghe đến xuất thần. Cố Thanh Trản đưa tay vỗ về đôi má nàng, đáy mắt tràn đầy tình si và trìu mến, dịu dàng nói, "A Oanh, đừng chờ kiếp sau, kiếp này liền cưới ta, được không?"
Lúc trước nàng không biết đối với một nữ tử việc gả cưới mang ý nghĩa lớn bao nhiêu, nàng gả vào Chiêu Vương phủ mạo danh Vương phi sáu năm, chưa từng nói một câu oán hận. Nhưng hiện giờ nàng lại muốn vì Lục Oanh mà mặc giá y* một lần nữa, cũng muốn vì bản thân mình mà mặc giá y một lần chân chính. Nàng thường xuyên mường tượng ra cảnh ấy, nếu có thể thành hiện thực, đó nhất định là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
* Giá y: Áo cưới.
Có thể nắm bắt được một khắc thì phải nắm bắt chắc một khắc, đừng bàn tới kiếp sau mờ mịt.
Qua ánh mắt nồng cháy của nàng, có thể cảm nhận được một tấm lòng nóng ấm. Trong lồng ngực mềm mại hương thơm ngào ngạt này, Lục Oanh mơ hồ cảm thấy, mình yêu nữ tử này. Ít nhất mình không đành lòng nói lời cự tuyệt với nàng, bị nàng ôm chặt, cũng không thể nhẫn tâm đẩy nàng ra.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản lặp lại tên của nàng không biết bao nhiêu lần, trong tiếng nỉ non ấy, hai người ôm nhau mà ngủ.
*
Từ sau trận cung biến, Trịnh Diệc Cố Ung bận rộn thanh lí việc triều chính, tự nhiên không rảnh bận tâm đến Cố Thanh Trản bên này. Nàng tuy thâm cư hậu cung, nhưng có Lục Oanh bầu bạn, cũng không thấy chán nản... Chỉ cần có thể cùng nàng cùng một chỗ, mặc kệ như thế nào đều nguyện ý.
Nhưng nàng lại không tự hỏi, dục vọng chiếm hữu cực đoan này, tuy vì yêu mà ra, nhưng thật sự có thể áp đặt lên người Lục Oanh sao?
"A Trản, ta thật sự không có người thân nào sao?"
"Trừ ngươi ra, ta còn có người quen nào khác không..."
"A Trản, ta muốn ra bên ngoài nhìn xem..."
Lục Oanh cứ cảm thấy Cố Thanh Trản dường như đang gạt mình điều gì.
Cố Thanh Trản nghe những vấn đề không chừng mực của nàng, tâm phiền ý loạn. Lòng Lục Oanh cuối cùng vẫn hướng về thế giới bên ngoài, cho dù mất ký ức, cũng sẽ không trút toàn bộ tình cảm lên người mình. Cố Thanh Trản cực ít khi lớn tiếng với Lục Oanh, nhưng lúc này nàng lại căm giận khảy đứt hai dây đàn, oán trách nói, "Có ta ở bên ngươi còn chưa đủ hay sao, lòng ngươi vì sao luôn nghĩ đến thứ khác!"
Thấy nàng tức giận, Lục Oanh cuống quít lắc đầu, ấp a ấp úng, giọng càng lúc càng nhỏ, "Ta chỉ là... Ta chỉ là... Ta không hỏi nữa là được..."
Thấy Lục Oanh nhân nhượng mình, Cố Thanh Trản càng cảm thấy mình đang cố tình gây sự, nàng vì tư tâm mà giam cầm Lục Oanh, vốn đã đáng xấu hổ rồi. Nàng mệt mỏi gục xuống cầm án*, không nói một lời.
* Cầm án: Bàn chuyên dùng để đàn cổ.
"Ta..." Lục Oanh chưa bao giờ thấy nàng bực tức như vậy, chẳng lẽ mình nói sai thật rồi? Nàng đi về phía Cố Thanh Trản, ngồi xuống bên cạnh nàng, lắc lắc vai nàng, "A Trản dạy ta đánh đàn đi, ta muốn học..."
Cố Thanh Trản ngồi thẳng dậy, thuận thế ôm lấy Lục Oanh, nàng thích cảm giác chân thật như vậy, "A Oanh, đừng rời bỏ ta, biết không?"
"Ta thế nào cũng không đi." Lục Oanh cũng đưa tay vòng quanh eo nàng. Nếu Cố Thanh Trản khóc hay sinh khí, dường như chỉ cần ôm nàng liền có thể xua tan hết thảy, mà Lục Oanh cũng thích ôm nàng.
"Ừ."
Miệng Lục Oanh tuy nói như thế, trong lòng rốt cuộc lại không nghĩ như vậy. Nàng thường xuyên ngẩn người nhìn tường cao chốn thâm cung, chỉ im lặng nhìn trời cũng có thể xuất thần đến nửa canh giờ, Cố Thanh Trản đều xem thấy trong mắt. Lục Oanh không phải của nàng, Lục Oanh rốt cuộc vẫn phải rời đi.
Vừa tức, vừa giận, lại yêu quý, lại không thể buông tha.
Trời vừa tảng sáng, Lục Oanh mở mắt, thấy Cố Thanh Trản còn yên tĩnh ngủ say, liền rón ra rón rén chui ra khỏi lòng nàng, xoay người lại giúp nàng đắp chăn. Nàng biết Cố Thanh Trản không thích nàng đi lại chung quanh, nhưng nàng lại muốn ra ngoài nhìn xem... Ở trong này trừ Cố Thanh Trản và mấy nha hoàn bưng trà đưa nước, nàng chưa từng thấy được người nào khác.
Sau khi Lục Oanh nhẹ nhàng rời đi, Cố Thanh Trản mở đôi mắt, nàng luôn ngủ rất nông, dù tiếng động như gió thổi cỏ lay cũng sớm tỉnh. Bên cạnh còn sót chút hơi ấm, người trong lòng lại không thấy bóng dáng, đây là chuyện Cố Thanh Trản nằm mơ cũng lo lắng, nàng lầm bầm, "A Oanh, ngươi thật sự muốn đi như vậy sao..."
Trong sân an tĩnh, chung quanh đều là tường cao, Lục Oanh đi qua từng cửa gỗ lim to lớn. Cung điện bốn phương thông thoáng, nhưng cố tình lại khiến nàng cảm thấy áp lực, đi một vòng lại một vòng, liền bị quấy nhiễu đến đầu óc mờ mịt, cuối cùng không tìm thấy đường trở về.
Lục Oanh thấy cách đó không xa là một đội quân tuần tra, lại thêm kiến trúc cung đình xung quanh, nơi này... nơi này đúng thật là hoàng cung?
"Người nào?!" Thống lĩnh Ngự Lâm quân thét một tiếng.
Cố Thanh Trản rốt cuộc là người phương nào? Các nàng thật sự là cô nhi sao? Lục Oanh chưa kịp tự hỏi, đã bị hơn mười thanh trường mâu đoàn đoàn vây quanh. Lưỡi dao nhọn sắc bén, dưới ánh mặt trời phản xạ sáng loáng, phát ra một trận hàn khí.
"Dừng tay, nàng là người của ta."
Thanh âm không tính là hữu lực, nhưng uy hiếp mười phần. Lục Oanh xoay đầu nhìn, quả nhiên là Cố Thanh Trản. Nàng mặc thanh sam, làn da dưới ánh mặt trời trông trắng bệch. Rõ ràng nhìn như một nữ tử yếu đuối, nhưng lại có thể trấn áp đám đại hán cao lớn thô kệch này.
"Thì ra là người của Cố cô nương, thật là mạo phạm, thật là mạo phạm." Thống lĩnh kia cợt nhả nịnh hót nói, vươn tay hạ lệnh thu binh.
Lục Oanh vẫn đứng tại chỗ, thấy Cố Thanh Trản lạnh lùng nhìn mình, trên mặt không chút ý cười, Lục Oanh biết nàng lại sinh khí, "A Trản..."
Cố Thanh Trản im lặng xoay người rời đi.
"A Trản..." Lục Oanh nóng nảy vội vàng, nhanh chóng đuổi theo, nhưng Cố Thanh Trản vẫn không quay đầu mà cứ tiếp tục đi tới. Lục Oanh liến bắt lấy tay nàng, giữ chặt không cho nàng đi, "Ngươi lại tức giận..."
"Ngươi biết ta giận mà còn làm như vậy?" Cố Thanh Trản thấy Lục Oanh đuổi theo, tuy tâm sinh vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha nàng, "Cứ muốn rời bỏ ta như vậy sao?"
"Không phải, ta chỉ là... muốn biết nhiều hơn một chút..." Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy tâm tình Cố Thanh Trản hôm nay không được tốt, Lục Oanh lại nghẹn hết vào bụng.
"A Oanh, ngươi muốn ra ngoài không?" Cố Thanh Trản xoay người, hỏi nàng.
Lục Oanh đang định gật đầu, nhưng ngẫm nghĩ, miễn miễn cưỡng cưỡng biến cái gật đầu nửa chừng thành lắc đầu.
Xem bộ dáng ngốc nghếch của nàng, Cố Thanh Trản cười một tiếng, "A Oanh, nếu như ngươi muốn ra ngoài, ta mang ngươi ra ngoài vui đùa một chút được không?"
Thấy nàng cười, xác định đúng là không tức giận, Lục Oanh mới yên tâm gật đầu, cũng mím môi nở nụ cười, "Ừm!"
Nàng lớn lên trong phủ Tướng quân, vô câu vô thúc*, sao có thể như mình, chịu được vô vị bất tận chốn thâm cung này? Từ lúc vào Trịnh cung tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trản thấy nàng cười như vậy, đơn giản mà thuần túy, không giống khi ở Vương phủ luôn tâm sự tầng tầng.
* Vô câu vô thúc: Khoái hoạt tiêu dao, không bị ràng buộc.
"Ngươi muốn đi nơi nào, ta sẽ mang ngươi đi. Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói ngươi nghe."
"A Trản..." Lục Oanh nhẹ giọng, "Ngươi đối với ta là tốt nhất."
"Đồ ngốc." Cố Thanh Trản sờ sờ đầu nàng. Nàng mặc kệ thế nào đều luôn tin tưởng mình như vậy, mà mình cuối cùng lại là người tổn thương nàng nặng nhất. Hiện giờ có bao nhiêu yêu, tương lai sẽ có bấy nhiêu hận, Cố Thanh Trản hiểu rõ đạo lý này, nhưng nàng cũng sẽ không hối tiếc.
Miệng vết thương trên mặt, trên người đã kết vảy, không ngờ Lục Oanh cũng trọng bề ngoài, mỗi ngày ngồi trước gương đồng trái xem phải ngắm. Trên mặt trầy xước thật xấu xí, nàng lại nhìn mặt Cố Thanh Trản, thật là tâm sinh ghen tị.
Cố Thanh Trản chải đầu cho nàng, thấy nàng mỗi khi soi gương lại bày ra vẻ mặt phiền muộn, nhịn không được mà cười, "Chớ nhìn nữa, gương đồng này sắp bị ngươi xem đến nát rồi."
"A Trản, có phải ta rất xấu hay không?"
Cố Thanh Trản xoay người, ghé đầu sát vào mặt nàng, nhìn gương nói, "Trong mắt ta, A Oanh chính là đẹp nhất."
Thoáng quay đầu, Cố Thanh Trản liền đặt lên gương mặt Lục Oanh một nụ hôn, rất nhẹ rất nhẹ. Lục Oanh chỉ nhìn qua hình ảnh lu mờ phản chiếu trong gương đồng cũng nhận thấy mình đang đỏ mặt, đối với sự "khinh bạc" của nàng vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ, Lục Oanh cúi đầu nói, "Không, vẫn là A Trản đẹp nhất."
Lục Oanh càng đầy mặt ửng hồng Cố Thanh Trản liền càng muốn trêu chọc nàng, khóe miệng mang cười, cúi xuống gần bên tai nàng, thì thầm biến thành hôn môi từ khi nào, giọng trầm thấp lại mị hoặc, "... A Trản luôn là của ngươi."
Khí tức của nàng đảo qua sau tai mình, không biết vì sao, Lục Oanh cảm thấy tâm chợt tê dại. Rõ ràng là sáu chữ đơn giản, từ miệng Cố Thanh Trản nói ra, lại cứ cảm thấy có hàm nghĩa gì khác, Lục Oanh càng thêm xấu hổ hơn.
"Mặt đỏ rồi, ngươi đang nghĩ gì vậy, hm?"
Lục Oanh thậm chí phải che mặt, vì sao vừa nãy khi Cố Thanh Trản hôn nàng, trong đầu dường như nhớ tới điều gì. Một ít hình ảnh như ẩn như hiện, nói không rõ là hình ảnh gì, nhưng chính là khiến người ta nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Cố Thanh Trản biết có chừng mực, nếu tiếp tục như vậy, ngay cả A Oanh tính tình tốt cũng phải thẹn quá thành giận. Nàng thay Lục Oanh vấn búi tóc công tử, "Đứng lên cho ta xem xem..."
Nàng mặc một thân bạch y, cực kỳ giống bộ dáng lúc mới gặp, Cố Thanh Trản đi một vòng quanh nàng, "Ta vẫn thích ngươi mặc nữ trang hơn. Nhưng xuất môn ra ngoài, nam trang rốt cuộc vẫn tiện hơn."
Lục Oanh đứng dậy, ngắm nhìn Cố Thanh Trản cũng cải trang nam tử giống mình, thầm nghĩ, nàng mặc nam trang nhìn phong lưu như vậy, lần này ra ngoài không biết sẽ quấy rầy tâm của bao nhiêu nữ tử đây? "Ta cũng thích nhìn ngươi mặc nữ trang..." Nhưng ngẫm lại, nàng mặc nữ trang chẳng phải sẽ trêu chọc nam tử thị phi sao? Lục Oanh nghĩ đến đây, lại không muốn ra ngoài!
"Sao vậy, lại không vui ?" Cố Thanh Trản thay nàng sửa sang vạt áo, từ ánh mắt cảm thấy dường như nàng đang có tâm sự.
Lục Oanh lắc đầu, nếu suy nghĩ từ đáy lòng mình bị Cố Thanh Trản biết được, nàng nhất định sẽ tìm cách trêu ghẹo mình.
Thu qua đông đến, lập tức sắp vào mùa đông, nhưng khí hậu kinh đô vẫn còn ấm áp, cách đầu đông còn sớm.
Thời tiết như vậy, cứ ru rú trong thâm cung, quả thật đáng tiếc.
Cố Thanh Trản và Lục Oanh cùng cưỡi một con ngựa trắng, Trịnh cung phía sau càng lúc càng xa. Lục Oanh được nàng vòng tay ôm vào lòng từ sau lưng, nghi hoặc hỏi, "Ngươi cưỡi ngựa tốt như vậy, còn cần ta dạy sao?"
"Là ngươi dạy tốt."
*
Trên con đường mòn trong núi rừng u tĩnh, lá khô rơi đầy đất, tay áo rung động theo từng bước chân. Cố Thanh Trản một tay nắm cương ngựa trắng, một tay lặng lẽ nắm tay Lục Oanh, cùng nàng mười ngón đan nhau. Tim Lục Oanh đập lỡ một nhịp, về sau, cũng im lặng không lên tiếng nắm chặt tay đối phương.
Rõ ràng thật trầm lặng, nhưng lại rất ngọt ngào.
"A Trản, ta không muốn về..."
Cố Thanh Trản nhìn về hướng Trịnh cung đã mất hút, chẳng lẽ nàng lại muốn trở về sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook