Vương Phi Có Độc
-
Chương 14: Đến biệt viện (tam)
Ở biệt viện được một tháng, thương thế Lục Oanh đã dần dần khép lại. Điều này làm cho nàng không thể không nhìn Hàn Chân bằng cặp mắt khác xưa. Bạch diện thư sinh thường bầu bạn bên cạnh Cố Thanh Trản, thật sự từng là ngự y cung đình.
Tảng sáng, mặt trời chậm rãi dần mọc lên đằng đông. Lục Oanh đã quen với những ngày bình thản này, nàng mái tóc rối tung ngồi trước bàn, cầm quân cờ đen và trắng từng quân từng quân đặt lên bàn cờ. Đây là tàn cục nàng từng đọc qua trong sách cổ, đến nay vẫn không thể giải. Nàng đùa nghịch đánh cờ một mình, bất giác lại bày ra bàn tử cục này. Đen trắng đối đầu, lợi thế tương đương.
Đại Trịnh thành lập chưa được mười năm, bốn phương chưa định, mối họa ngoại xâm luôn chực chờ. Năm đó tiên đế e ngại các thế tử huynh đệ tương tàn, muốn bình định họa ngoại xâm xong mới bàn đến chuyện người kế vị, ai ngờ ba năm trước tiên đế lại bị bệnh hiểm nghèo mà băng hà ngoài ý muốn. Mối họa rắn mất đầu trở thành nguy cơ lớn nhất của triều đình Đại Trịnh, cấp bách cần chọn ra tân quân. Lúc ấy những người có danh vọng cao nhất trong hàng ngũ kế vị là Nhị thế tử Trịnh Diệc, Ngũ thế tử Trịnh Triệu, Thập nhất thế tử Trịnh Vũ. Khi ấy Trịnh Triệu đang đóng quân chống địch xa chốn Bắc Cương, Trịnh Vũ bình loạn xa xứ ở phương Nam. Hoàng triều rung chuyển, nước xa khó cứu lửa gần, dưới sự nâng đỡ của Thái Hoàng Thái Hậu, Nhị thế tử Trịnh Diệc ngồi lên ngôi vua của một nước.
Luận tài trí mưu lược, Trịnh Diệc đều xa không bằng Chiêu vương và Tề vương. Trong mắt mọi người, tân đế chẳng qua là nhất giới văn nhược bị bắt khoác hoàng bào mà thôi. Đợi Thái Hoàng Thái Hậu đại thế không còn, giang sơn đổi chủ, một hồi cung đình chính biến nhất định không thể tránh được.
Lục Oanh tay cầm một quân cờ, lại không biết nên đặt xuống nơi nào. Nàng tận lực nhớ lại những việc nhỏ không đáng kể ở kiếp trước. Nàng hiểu biết nhất là Tề vương Trịnh Vũ, Tề vương xa hoa dâm dật, hành động theo cảm tính, khó thành đại nghiệp. Kiếp trước nếu không phải do hắn lỗ mãng dẫn binh tiến vào Vĩnh An điện bức vua thoái vị, phủ Tướng quân cũng sẽ không bị liên luỵ, chịu nỗi oan diệt môn.
Lục Oanh biết rõ Tề vương không đủ tài thượng vị, Trịnh Triệu lại khắp nơi lung lạc thế lực, thậm chí không tiếc hết thảy cưới nàng vào phủ, đơn giản là vì hai chữ "quyền thế". Hiện giờ đã đi đến nước này, Lục Oanh hy vọng trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, Trịnh Triệu có thể thắng. Mặc dù nàng vạn phần chán ghét nam nhân này, nhưng vì phủ Tướng quân, vì bản thân mình, nàng không thể không ẩn nhẫn.
Từ giờ khắc nàng gả vào Chiêu Vương phủ, nàng đã không còn đường lui. Lục Oanh nghĩ rằng, nếu không thể thay đổi dã tâm của hắn, vậy liền trợ giúp hắn thực hiện dã tâm. Vết xe đổ kiếp trước, nàng không muốn tiếp tục dẫm vào.
Bích Lạc thấy Lục Oanh một người chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ, dùng lược ngà voi nhẹ nhàng thay nàng chải tóc, động tác thật khẽ khàng, sợ quấy nhiễu nàng.
"Bích Lạc, ta muốn một mình suy nghĩ một lát." Lục Oanh thả quân cờ đen vào chung đựng cờ, dứt lời với Bích Lạc, đứng dậy đến bên kệ tìm kiếm một xấp sách cũ. Lục Oanh nhớ mang máng trong đó có mấy quyển sách dạy đánh cờ, không biết liệu có phương pháp phá giải hay không.
"Vậy nô tỳ liền đợi bên ngoài." Bích Lạc biết Lục Oanh muốn một người thanh tĩnh, thức thời lui ra.
Lục Oanh rút ra sách dạy đánh cờ từ chồng sách cũ. "Bộp" một tiếng, một quyển sách mỏng thuận thế rơi xuống đất, nàng cúi người nhặt lên. Bìa cuốn sách mỏng cũ nát không thôi, xem mức độ tổn hại là biết sách này có chút tuổi tác.
Hẳn là vài chuyện lạ dã sử. Sách bán dạo trên phố đều là thượng vàng hạ cám, Sở thị ngày xưa không cho nàng đọc mấy thứ này, nhưng Lục Oanh cố tình lại thích. So với "Tứ thư ngũ kinh", mấy thứ này thú vị hơn nhiều.
Nàng thật cẩn thận lật qua trang sách ố vàng. Ra là một quyển tập tranh, bên mỗi tranh minh hoạ đều đề từ. Bức vẽ đầu tiên là cảnh sáng sớm, hai nữ tử chơi thuyền ngắt sen, xứng với câu dân ca Nhạc phủ "Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền"; bức tranh tiếp theo là cảnh hai nữ tử kéo ống quần, chân trần đùa giỡn giữa dòng suối; Lục Oanh tiện đà lật tiếp, là hai nữ tử chơi bắt dế dưới ánh tà dương... Sinh hoạt điềm đạm của bạn gái nhà nông, Lục Oanh lại hướng tới những ngày như vậy.
Một quyển sách mỏng manh, Lục Oanh không bao lâu đã lật đến cuối, nhẹ nhàng vân vê trang sách. Thì ra còn một tờ nữa, một trang này trái phải chia thành hai bức vẽ...
Ngay khoảnh khắc ánh mắt nàng nhìn tới hình ảnh trên giấy, gương mặt Lục Oanh tức thì đỏ bừng. Trên bức vẽ kia rõ ràng... rõ ràng chính là hai nữ tử hôn môi nhau, tóc đen quấn quanh, vạt áo nửa cởi... Lại nhìn bức tranh bên phải, tuy rằng cách một tầng trướng bồng mông lung, nhưng vẫn có thể thấy rõ đó là thân thể trần trụi của hai nữ tử dây dưa trên giường. Lục Oanh không phải không rành thế sự, đây là ma kính*... Nhìn lại đề từ này, trong lòng liền tám phần sáng tỏ, càng miễn bàn tranh minh hoạ trông rất sống động trên trang sách kia.
(* Chỉ quan hệ đồng tính nữ.)
"Nương nương ——" Ngoài phòng giọng Bích Lạc càng ngày càng gần, nàng đẩy cửa tiến vào nói, "Nên chuẩn bị dùng bữa sáng ."
Cũng may Lục Oanh nhanh tay, lập tức khép lại tập sách nhét vào chỗ cũ, ngữ khí trước sau như một bình tĩnh, nhưng độ ấm trên mặt lại không kịp tán đi, vẫn còn đầy mặt ửng hồng, "Ừ, biết rồi."
"Nương nương ngài hôm nay..." Bích Lạc thấy vẻ mặt Lục Oanh hơi mất tự nhiên, nhưng là không thể nói rõ kỳ quái chỗ nào, chỉ đành nói, "Hôm nay khí sắc thật tốt."
Lục Oanh dùng mu bàn tay cọ cọ hai má. Đúng là hơi nóng. Nàng nhịn không được lại nghĩ đến tranh minh hoạ trên tập tranh kia, trong lòng âm thầm trào phúng nội tâm mình quá mức mạnh mẽ. Con người có thất tình lục dục vốn là chuyện bình thường, nhưng mà giữa nữ tử và nữ tử cũng có thể như vậy, nàng thật chưa từng ngờ tới.
"Nương nương? Ngài nâng tay..."
"A? À..." Không biết đã thất thần bao lâu, Lục Oanh nghe thấy giọng Bích Lạc, mới hồi thần nâng hai cánh tay, để nàng giúp mình hệ đai lưng.
----
"Không đúng, nên làm như thế này." Cố Thanh Trản tới gần Lục Oanh, thản nhiên nắm tay nàng, giúp nàng từng nét viết ra.
Bên cạnh đột nhiên gần sát một người, Lục Oanh tay chợt run một chút. May mắn có Cố Thanh Trản nắm chặt tay nàng, mới không đến mức phế đi một tấm giấy Tuyên Thành.
Tư thế này, tựa như bị nàng ôm vậy. Lục Oanh cúi đầu, không biết vì sao, mình hoàn toàn không có tâm tình luyện chữ, thậm chí trong nháy mắt có ý muốn dựa vào lòng nàng, để cho nàng ôm, hoặc là mình ôm nàng.
"Cả ngày cầm kỳ thi họa, có phải cảm thấy chán rồi không?" Cố Thanh Trản lại hỏi.
Sau khi nàng trúng tên, Cố Thanh Trản bèn chiếu cố nàng đủ điều, mang nàng đến biệt viện giải sầu, dạy nàng đánh đàn luyện chữ, mỗi ngày đều cùng nàng nói chuyện giải buồn. Lục Oanh biết, đây đều là Cố Thanh Trản áy náy mà đền bù cho nàng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn cảm động.
Lục Oanh lắc đầu, nói, "Mấy ngày nay, ít nhiều có tỷ tỷ tướng bồi, mới không đến mức chán chường."
"Xem ngươi chán đến mức viết hết trên mặt, lại còn mạnh miệng. Ở trong phòng đã lâu, cũng nên ra ngoài hít thở không khí. Trước đây vài ngày ngươi nói muốn cưỡi ngựa, nay miệng vết thương đã khép, ta mang ngươi đi mã trường vui đùa một chút được không?"
"Được!"
Cố Thanh Trản thật thích nhắc đến Sở thị, thường xuyên đặt Sở tiên sinh bên khóe miệng. Lục Oanh nghĩ, nàng để bụng với mình như vậy, khó tránh khỏi là một phần là do nhân tình với mẫu thân.
Dưới phân phó của Cố Thanh Trản, người chăn ngựa chọn một con tuấn mã trắng dịu ngoan nhất. Lục Oanh cũng không biết lấy hưng trí từ đâu, nắm cương ngựa trắng đi đến trước mặt Cố Thanh Trản, nói, "Tỷ tỷ, ngươi biết cưỡi ngựa không? Ngươi dạy ta đánh đàn, ta dạy ngươi ngựa, thế nào?"
"Ngươi dạy ta... cưỡi ngựa?" Cố Thanh Trản nâng mi lặp lại lần nữa.
Xem nàng bộ dáng này, Lục Oanh nghĩ nàng không biết. Lục Oanh xoay người lên ngựa, giơ roi chạy một vòng quanh mã trường, vó ngựa phi như gió. Sau đó thả chậm tốc độ, kiềm lại dây cương, cuối cùng dừng ngựa đứng bên cạnh Cố Thanh Trản, vươn tay về phía nàng.
"Nương nương, cẩn thận nguy hiểm." Ánh Thu thấy Cố Thanh Trản có ý muốn lên ngựa, bèn nhắc nhở.
Một vị mỹ nhân dịu dàng như vậy, khi cưỡi ngựa sẽ là bộ dáng thế nào đây? Lục Oanh như trước đưa tay về phía nàng, cười nói, "Tỷ tỷ cứ lên thôi, rất đơn giản."
"Ta... thử xem." Cố Thanh Trản như muốn thử đưa tay cho Lục Oanh, hơi bối rối không biết làm sao.
Ít khi nào thấy nàng như vậy, Lục Oanh nghiêng người chủ động cầm tay nàng, "Tỷ tỷ, tin tưởng ta." Nàng rất nhẹ, Lục Oanh vận công thoáng dùng lực liền kéo nàng lên lưng ngựa.
Tăng thêm một người, con ngựa bị kinh hách, giơ móng trước đứng lên. Lục Oanh cuống quít vòng tay qua eo Cố Thanh Trản, gắt gao chế trụ, sau đó giữ chặt dây cương, mới ổn định trạng thái của tuấn mã.
Cố Thanh Trản tựa hồ bị chấn kinh, Lục Oanh đưa một đoạn dây cương vào tay nàng, còn an ủi, "Đừng sợ, nắm chặt."
Tay Lục Oanh vòng qua ôm eo Cố Thanh Trản vẫn chưa buông ra, quanh thân là hương phong lan thanh thản. Nàng thừa nhận nàng có tư tâm, rõ ràng con ngựa đứng một chỗ không chút xóc nảy, nhưng nàng vẫn ôm eo người nọ, luyến tiếc không buông.
Cứ như vậy, ôm thêm chốc lát đi.
Mỗi lần tiếp cận nàng, dù không có lý do gì nhưng Lục Oanh đều hy vọng có thể ôm nàng như vậy, cũng may hiện giờ đã có một lý do đường hoàng.
Lục Oanh hai chân nhẹ nhàng kẹp lại, ngựa trắng từng bước một đi về phía trước, bước trên mặt cát, lưu lại dấu vó ngựa hình bán nguyệt.
Cố Thanh Trản tức thì cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình lại khẩn trương vài phần. Nàng thật rõ ràng cảm giác được toàn bộ thân mình Lục Oanh kề sát lưng nàng, sau đó... tốc độ ngựa tiến tới trước càng lúc càng nhanh.
"Lục Oanh..." Cố Thanh Trản kêu nàng.
"Ừm?"
"Đi chậm một chút."
Lục Oanh tưởng rằng nàng sợ hãi, nói, "Không có việc gì, ta có chừng mực ." Dù đã nói như vậy, Lục Oanh vẫn để ngựa bước chậm lại.
"... Nghe lời, chậm hơn một chút." Cố Thanh Trản xoay đầu, vừa lúc dán vào gò má Lục Oanh, hai người động tác thật thân mật, nàng dịu dàng nói hết nửa câu chưa xong, " Trên người ngươi có thương, cẩn thận một chút..."
"Tỷ tỷ..."
Vó ngựa thong thả giẫm lên đất, vì Cố Thanh Trản đột nhiên xoay đầu, Lục Oanh không cẩn thận cọ vào sườn mặt nàng, khí tức gần sát như vậy... Lục Oanh không kiềm được hai gò má hơi nóng lên, nàng lúc này trong lòng suy nghĩ những gì... chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.
Chột dạ, kinh hãi.
Lục Oanh cũng không biết mình vì sao sẽ đột nhiên nảy ra ý niệm này trong đầu. Chẳng lẽ chỉ là vì xem thấy mấy bức vẽ tươi đẹp, nàng vội vàng buông eo Cố Thanh Trản, dời thân về phía sau, quay đầu nói, "... Ta... Ta hôm nay hơi mệt mỏi."
"Vậy... vậy không học nữa?" Cố Thanh Trản cúi đầu sờ sờ bờm tuấn mã, khóe mắt thoáng nhìn Lục Oanh hai tay dời khỏi hông mình, thấp giọng nói thêm, "Vậy thì... ngày khác lại học."
"Ừ, ngày khác... lại học." Lục Oanh cúi đầu, lúc này ngay cả chính nàng cũng ý thức được mặt mình nóng vô cùng.
"Nếu thân mình mệt mỏi, chúng ta trở về thôi."
----
Dưới đây là bài thơ trên cuốn đông cung đồ nhé =)))
Giang Nam
Giang Nam khả thái liên,
Liên diệp hà điền điền!
Ngư hí liên diệp gian.
Ngư hí liên diệp đông,
Ngư hí liên diệp tây,
Ngư hí liên diệp nam,
Ngư hí liên diệp bắc.
Bản tạm dịch của Điệp Luyến Hoa:
Giang Nam được hái sen,
Lá nổi mọc đua chen.
Cá đùa trong lá sen.
Cá đùa đông lá sen,
Cá đùa tây lá sen,
Cá đùa nam lá sen,
Cá đùa bắc lá sen.
"Giang Nam" thuộc "Tương hoạ ca" trong "Nhạc phủ thi tập", là một bài dân ca của người hái sen hoặc là một bài tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động. Chữ liên 蓮 (sen) trong bài ca thông với liên 憐 (thương mến), một thủ pháp song quan thường được dùng trong các bài dân ca. Bốn câu cuối sử dụng thủ pháp "nhất xướng tam thán" phản ánh tâm tình khoan khoái của người hái sen.
Dany: Bây giờ xin tự hỏi tại sao trong biệt viện xây riêng cho Vương phi lại có đông cung đồ gxg đây?? Hmmmmm....
Cảm nghĩ của bạn Oanh về cuốn gxg: "Ừm, mấy bức vẽ tươi đẹp."(Trong QT má Oanh còn dùng từ "tốt đẹp" nữa kìa =))))).
Chuyện cuối, các bạn thử tưởng tượng hai chị hát bài "Nhàn tuế" mình gắn vào chương này là giọng của Oanh và Trản xem sao. Oanh lúc này cỡ 16 nên mình ngờ là giọng còn non (giọng Thiếu Niên Sương), còn giọng CRITTY thì mình nghĩ cũng hợp hình tượng Trản rồi.
Xong, hẹn gặp các bạn thứ 5 nhé ^.^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook