Mặc Hồi Diên làm “hoà thượng” bất đắc dĩ lâu như vậy, sao có thể kìm lòng?

Mà Nam Cung Nguyệt, tối qua đã rất giận, nay lại lòi ra các di nương…

Nhất định là nàng ta không chấp nhận được chuyện này, nên mới tức đến mức sẩy thai!

Diêu quản gia khom người, nói với vẻ mặt ủ rũ: “Vương gia vội vàng đến gặp vương phi, ai ngờ đường tuyết trơn trượt… Trên bậc thang còn có lớp băng, vương gia sơ ý trượt té gãy chân.”

“Hơn nữa còn vô tình đập đầu vào bậc thang, nên mới hôn mê bất tỉnh.”

“Vương gia với vương phi nhà người đồng lòng ghế”

Vân Quán Ninh cười khẩy: “Thật đáng mừng!”

Diêu quản gia: “…”

Sở vương phủ của họ cũng sắp sập tới nơi rồi đây này.

Vương phi bị sẩy thai, vương gia té gãy chân, bể đầu. Vậy mà bảo là đáng mừng?

Lúc này, không thể để Minh vương phi vào thăm Sở vương phi. Nếu không, Sở vương phi sẽ tức chết cho xem… Diêu quản gia vội ngẩng đầu lên: “Minh vương phi, vương gia với vương phi đều hôn mê bất tỉnh cả rồi”

“Chi bằng để hôm khác Minh vương phi hẵng quay lại?”

“Đợi nào vương gia và vương phi tỉnh lại, nô tài nhất định sẽ báo họ biết có Minh vương phi tới thăm”.

“Hôn mê bất tỉnh hả? Không sao! Ta không cần họ tiếp đãi, ta vào nhìn vương phi của ngươi chút thôi à.”

Vân Quán Ninh chắp tay sau lưng rồi bước vào: “Nhỡ lúc vương phi ngươi tỉnh, lại đau lòng quá mà làm ra chuyện gì đó nguy hiểm tính mạng, ta cũng có thể khuyên bảo nàng ta!”

Trong khi đang nói, nàng đã bước vào phòng của Nam Cung Nguyệt.

Căn phòng nồng nặc mùi máu.

Dương thái y đang bận rộn bên giường, còn Bích Ngọc – tỳ nữ của Nam Cung Nguyệt thì đang đứng trước giường rưng rưng nước mắt.

Thấy Vân Quán Ninh, tâm trạng Bích Ngọc như gặp phải một kẻ thù kinh khủng khiếp!

Bích Ngọc vội vàng bước tới: “Minh vương phi, vương phi nhà nô tỳ hiện đang hôn mê, e là không thể tiếp đãi Minh vương phi!”

Đanh đuổi khéo đây mà.

Vân Quán Ninh tỏ ra nghiêm trọng: “Ngươi đuổi ta à?”

Sắc mặt tỳ nữ tái nhợt: “Nô tỳ, nô tỳ không dám…”

“Vậy thì tránh ra!”

Vân Quán Ninh phớt qua người nàng ta và đi đến bên giường.

Khá lắm!

Ga trải giường đỏ thẫm màu máu, máu chảy ròng ròng xuống đất chưa kịp dọn. Hai tay Dương thái y cũng toàn màu máu và máu, sắc mặt còn rất căng thẳng.

Thấy Vân Quán Ninh tới, ông ta vội vàng đứng dậy: “Trời ạ, Minh vương phi tới rồi!”

“Vị thần có tuổi rồi, không làm được chuyện này! Vị thần sắp ngất tới nơi rồi, Minh vương phi đến đây đi!”

“Tôi không biết.”

Vân Quản Ninh khoanh tay, dứt khoát từ chối: “Ta chưa đỡ đẻ cho ai bao giờ, cũng chưa từng gặp tình huống thế này.”

Nàng có thể.

Nhưng nàng không muốn.

Dù người nằm trên giường có là Tần Tự Tuyết đáng ghét, nàng cũng sẽ rủ lòng từ bị giúp nàng ta giải quyết. Nhưng người này là Nam Cung Nguyệt, nàng kiên quyết không giúp nàng ta!

Tần Tự Tuyết dù có đáng ghét nhưng chỉ đối phó với nàng một lần.

Nhưng Nam Cung Nguyệt thì lại năm lần bảy lượt tìm cách hạ gục nàng, lại còn nhiều lần thăm dò, có ý đồ với Viên Bảo!

Vân Quán Ninh tuyệt đối không bỏ qua chuyện này!

Con trai là tất cả đối với nàng, là điều quan trọng nhất đời nàng và cũng là điểm yếu lớn nhất của nàng!

Không kể đến tình bạn giả tạo mà Nam Cung Nguyệt dành cho nàng, thì trước đó Vân Quán Ninh thực sự nghĩ rằng nàng ta rất tốt …

Bây giờ khi nhìn rõ bộ mặt gian xảo của nàng ta, Vân Quán Ninh chỉ thấy ôi sao thật ghê tởm và chán ghét.

Nàng không chỉ thấy Nam Cung Nguyệt ghê tởm, mà còn rất hận nàng ta!

Bất đắc dĩ, Dương thái y chỉ đành tiếp tục xử lý cho Nam Cung Nguyệt.

Vân Quán Ninh nhìn xuống Nam Cung Nguyệt và thấy nàng ta thực sự đang rơi vào hôn mê sâu. Ngay cả khi hôn mê, lông mày nàng ta cũng nhíu chặt vào nhau.

Sắc mặt tái nhợt, cả người trông vô cùng yếu ớt!

Ảtỳ nữ của Nam Cung Nguyệt cứ như đang trống trộm, nàng ta nhìn Vân Quán Ninh trong tâm thái cảnh giác cao độ.

Thấy nàng không làm gì, nàng ta tự hỏi chẳng lẽ Minh vương phi có lòng tốt đến thăm vương phi của mình thật?

Nhưng…

Thứ gọi là lòng tốt…

Vốn dĩ không tồn tại!

Lòng tốt của Vân Quán Ninh có thể trao cho bất kỳ ai, chỉ riêng Nam Cung Nguyệt là không bao giờ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương