Quả nhiên, người kia cưỡi ngựa đi tới trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống chất vấn:
"Tiêu An Nhạc, ngươi cứ nhất quyết không theo ta về phải không?”
Câu này đầy ẩn ý.

Tiêu An Nhạc vẫn bình tĩnh đứng yên một chỗ nhìn hắn ta.

Trông người này thân hình vạm vỡ, dây ngọc cột eo, cơ tay nhô ra, là một người tập võ.

Lại xem tướng mạo, trán căng đầy, mắt sáng ngời, lông mày như ngọn núi vắt ngang, là tướng phú quý.

Nhưng giữa hai chân mày có dấu hằn đại biểu cho nóng nảy, ngoan cố, bướng bỉnh không chịu thua, có câu gọi là cứng quá dễ gãy.

Quan sát tướng mạo của người này xong, nàng chờ hắn ta nói tiếp.

Tiêu Thành Phong xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tiêu An Nhạc, lông mày đẹp trai nhíu chặt:
“Tiêu An Nhạc, nếu ngươi đã đến kinh thành thì hãy theo ta về ngay.


Tần Thư Nhiễm đứng dưới tán dù nhìn hắn ta, tò mò đặt câu hỏi:
“Hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
Trong đầu Tiêu An Nhạc đã đoán được đại khái, nàng hỏi thanh niên phía đối diện:
“Tên ngươi là gì?”
Tiêu Thành Phong câm nín nhìn tiểu muội ruột trước mặt mình, hắn ta theo lệnh đi đón muội muội về kinh, kết quả nàng giữa đường chạy mất, thế mà vẫn đến kinh thành.

Bây giờ còn hỏi tên mình là gì?

Mà thôi, dù gì nàng cũng là muội muội ruột của mình, từ nhỏ sống trong đạo quan chịu khổ nhiều, hắn ta không nên hung dữ với nàng.

Tiêu Thành Phong lập tức giãn cơ mặt ra, lặp lại lời mời:
“Ta tên Tiêu Thành Phong, là đại ca của muội, nếu bây giờ muội đã ở kinh thành thì nên theo ta về phủ.


"Tiêu phủ? Ôi chà, thì ra ngươi là đích nữ đi lạc mười năm trước của Tiêu phủ!”
Tiêu An Nhạc quay đầu nhìn Tần Thư Nhiễm:
“Nếu ngươi biết chuyện đó thì nói nhiều chút đi.


Tần Thư Nhiễm nói: “Binh Bộ Hữu Thị Lang họ Tiêu, mười năm trước vào tiết Trung Nguyên, nữ nhi năm tuổi của ngài ấy đi lạc.

Lúc ấy trong kinh thành cũng có nhiều nhà khác có con bị bắt cóc, kinh thành xuất động Cấm Vệ Quân tra tìm, đã tìm về nhiều đứa trẻ, nhưng có một số không tìm được.


Tiêu Thành Phong còn tưởng đâu là Tiêu An Nhạc đang nói chuyện với mình:
“Ta nói là ta không phải người xấu, trước khi sư phụ của muội lâm chung đã gửi thư đến phủ kêu ta đi đón muội.

Muội đã xem thư rồi mà, còn chạy cái gì?"
Tiêu An Nhạc nghe hắn ta giải thích, sự tình vừa khớp.

Nhưng tại sao nguyên chủ chết ở bãi tha ma, còn bị mượn mạng?
Tiêu An Nhạc rối rắm nhìn đại bảo bối đã đi khuất xa không thấy bóng dáng, lại ngó đại ca của nguyên chủ.


Thôi vậy, lo giải quyết chuyện của cơ thể này trước đã.

Nàng được Tiêu Thành Phong dẫn tới trước cửa Tiêu phủ.

Nàng nhìn tấm biển của Tiêu phủ dính đầy xui xẻo:
“Dạo này trong quý phủ không bình yên.


Tiêu Thành Phong câm nín nhìn nàng:
“Muội ở bên ngoài mười năm đã học thứ linh tinh gì vậy?”
Đang lúc này, một chiếc xe ngựa đậu trước cửa Tiêu phủ, một người phụ nữ xinh đẹp dáng vẻ ung dung bước xuống xe ngựa.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ kia, Tiêu An Nhạc liền biết bà ấy có quan hệ huyết thống với mình.

Bên cạnh bà ấy còn có một cô gái đi theo, mặt mũi trông hơi giống nàng.

Tiêu phu nhân bước xuống xe, thấy con trai cả Tiêu Thành Phong liền mỉm cười dịu dàng:
“Phong nhi.


Nói xong, bà ấy nhìn thấy Tiêu An Nhạc đứng bên cạnh Tiêu Thành Phong thì tạm dừng, mắt nhìn nàng chăm chú.

Tiêu Thành Phong lên tiếng trước:
“Mẫu thân, đây là tiểu muội mà con đi đón về.


Tiêu An Nhạc thấy rõ nụ cười của cô gái đứng cạnh Tiêu phu nhân hơi cứng lại.

Tiêu mẫu mỉm cười bước tới trước mặt Tiêu An Nhạc, vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng khi vừa thấy áo đỏ nhuốm máu cùng vải thô thiếu một khúc trên người nàng thì tay chợt khựng lại.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương