Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
-
Chương 24: Cha dượng tới cửa
Mặc dù số mệnh Vương gia là thiên sát cô tinh nhưng hôn ước lại không ít. Năm đó khi vừa ra đời, tiên đế liền định hôn ước cho Vương gia và cháu trai độc nhất vừa đầy tháng của phủ Định Viễn tướng quân, còn cho một cặp ngọc bội long phượng. Cháu trai độc nhất của phủ tướng quân cũng là ca nhi xinh đẹp, từ nhỏ đã nhìn ra được sau này nhất định sẽ trở thành mỹ nhân. Đáng tiếc không cãi được ý trời, hai đứa bé chưa được mấy tuổi thì Định Viễn tướng quân bỏ mạng trên sa trường, ngày hôm sau cả nhà lớn nhỏ đều chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
1
Thế là Vương gia lại được định cho hôn ước thứ hai, đối tượng chính là công tử Bạch Phiêu Phiêu này đây.
Bạch Phiêu Phiêu người cũng như tên, bạch y lúc nào cũng tung bay, lả lướt như tiên.
Y nhỏ hơn Vương gia sáu tuổi, xét quan hệ họ hàng thì xem như em họ xa của Vương gia.
Năm đó lập hôn ước, Vương gia mười sáu còn Bạch Phiêu Phiêu mới mười tuổi, còn chưa chính thức gặp nhau lần nào thì Vương gia đã dẫn binh ra chiến trường, chiến công hiển hách nhưng đồng thời cũng mang tiếng xấu.
Ai mà không biết Kính Vương độc ác tàn nhẫn giết người như ngóe, lấy đầu người dễ như trở bàn tay, hôm đó khải hoàn về triều Vương gia mặc áo nhung, mùi máu tanh trên đao kiếm vẫn chưa bay hết, trên mặt còn có vết thương chưa khỏi hẳn. Ca nhi đang tuổi xuân sắc trong thành đều tranh nhau nhìn Vương gia, sau đó liền bị bộ dạng dữ tợn này dọa sợ gần chết, ai nấy về nhà đều gặp ác mộng ba ngày liên tiếp.
Ai cũng biết Bạch Phiêu Phiêu tính tình thanh cao, thích nhất là hoa xuân tuyết trắng, nhất định sẽ nhìn không quen mãng phu quân đội, hôm đó y chờ đại quân về thành, thấy dáng vẻ của Vương gia thì khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, về nhà liền sốt cao, chưa đầy mấy ngày đã liều chết từ hôn khiến dư luận xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ đều biết Vương gia có bộ dạng La Sát, ngay cả ca nhi đã định hôn ước đều không muốn gả cho hắn, truyền tới truyền lui, đúng là nửa phần mặt mũi cũng không chừa cho Vương gia.
Cũng may lúc đó Vương gia bận rộn đủ việc, lại thêm tiên đế băng hà tân đế lên ngôi, không rảnh tính sổ với từng người mà chỉ giải trừ hôn ước qua loa rồi thôi.
Qua nhiều năm sau, Vương gia mới kết hôn với con thứ không được sủng ái của Hầu phủ, có thể nói là biến đổi bất ngờ.
Còn công tử nhà họ Bạch này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa gả được ra ngoài, Đông gia chướng mắt, Tây gia xem thường, cứ lần lữa mãi, con trai Vương gia đã biết đọc biết viết mà vẫn chưa có người nào hỏi cưới y. Mấy ngày trước nghe nói ca nhi công tử nhà họ Bạch này lại đổi ý muốn gả vào phủ Vương gia, dù làm thiếp cũng chịu. Nghe nói của hồi môn đã chất đống trong nhà, chỉ còn chờ Vương gia đến khiêng nữa thôi.2
——————
Bạch Phiêu Phiêu từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ trước mặt.
"Khoai tây nhỏ, ngươi chặn đường ta làm gì?"
Bánh Trôi chống nạnh không cho y vào.
"Ngươi là ai?"
Bạch Phiêu Phiêu cười lên đẹp như núi băng tan chảy.
"Ta tới đây làm cha dượng ngươi. Không cho ăn không cho mặc, nhốt ngươi và đệ đệ vào kho củi, cả ngày lẫn đêm giặt đồ nấu cơm cho ta......" Y ngồi xổm xuống ngang bằng Bánh Trôi rồi nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ cười toe toét, "Ngươi có sợ không hả?"
1
Thế là Vương gia lại được định cho hôn ước thứ hai, đối tượng chính là công tử Bạch Phiêu Phiêu này đây.
Bạch Phiêu Phiêu người cũng như tên, bạch y lúc nào cũng tung bay, lả lướt như tiên.
Y nhỏ hơn Vương gia sáu tuổi, xét quan hệ họ hàng thì xem như em họ xa của Vương gia.
Năm đó lập hôn ước, Vương gia mười sáu còn Bạch Phiêu Phiêu mới mười tuổi, còn chưa chính thức gặp nhau lần nào thì Vương gia đã dẫn binh ra chiến trường, chiến công hiển hách nhưng đồng thời cũng mang tiếng xấu.
Ai mà không biết Kính Vương độc ác tàn nhẫn giết người như ngóe, lấy đầu người dễ như trở bàn tay, hôm đó khải hoàn về triều Vương gia mặc áo nhung, mùi máu tanh trên đao kiếm vẫn chưa bay hết, trên mặt còn có vết thương chưa khỏi hẳn. Ca nhi đang tuổi xuân sắc trong thành đều tranh nhau nhìn Vương gia, sau đó liền bị bộ dạng dữ tợn này dọa sợ gần chết, ai nấy về nhà đều gặp ác mộng ba ngày liên tiếp.
Ai cũng biết Bạch Phiêu Phiêu tính tình thanh cao, thích nhất là hoa xuân tuyết trắng, nhất định sẽ nhìn không quen mãng phu quân đội, hôm đó y chờ đại quân về thành, thấy dáng vẻ của Vương gia thì khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, về nhà liền sốt cao, chưa đầy mấy ngày đã liều chết từ hôn khiến dư luận xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ đều biết Vương gia có bộ dạng La Sát, ngay cả ca nhi đã định hôn ước đều không muốn gả cho hắn, truyền tới truyền lui, đúng là nửa phần mặt mũi cũng không chừa cho Vương gia.
Cũng may lúc đó Vương gia bận rộn đủ việc, lại thêm tiên đế băng hà tân đế lên ngôi, không rảnh tính sổ với từng người mà chỉ giải trừ hôn ước qua loa rồi thôi.
Qua nhiều năm sau, Vương gia mới kết hôn với con thứ không được sủng ái của Hầu phủ, có thể nói là biến đổi bất ngờ.
Còn công tử nhà họ Bạch này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa gả được ra ngoài, Đông gia chướng mắt, Tây gia xem thường, cứ lần lữa mãi, con trai Vương gia đã biết đọc biết viết mà vẫn chưa có người nào hỏi cưới y. Mấy ngày trước nghe nói ca nhi công tử nhà họ Bạch này lại đổi ý muốn gả vào phủ Vương gia, dù làm thiếp cũng chịu. Nghe nói của hồi môn đã chất đống trong nhà, chỉ còn chờ Vương gia đến khiêng nữa thôi.2
——————
Bạch Phiêu Phiêu từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ trước mặt.
"Khoai tây nhỏ, ngươi chặn đường ta làm gì?"
Bánh Trôi chống nạnh không cho y vào.
"Ngươi là ai?"
Bạch Phiêu Phiêu cười lên đẹp như núi băng tan chảy.
"Ta tới đây làm cha dượng ngươi. Không cho ăn không cho mặc, nhốt ngươi và đệ đệ vào kho củi, cả ngày lẫn đêm giặt đồ nấu cơm cho ta......" Y ngồi xổm xuống ngang bằng Bánh Trôi rồi nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ cười toe toét, "Ngươi có sợ không hả?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook