Chiếc xe hai cửa đậu trước một toà công ty rộng lớn, một người nữ nhân khoảng trừng 25-26 tuổi bước ra, trên người diện toàn hàng hiệu, vẻ đẹp sang trọng quý phái được diễn tả hết trên người nàng.

Bước vào trong đại sảnh sau lưng là hai hộ vệ vest đen.
Nhân viên công ty lịch sự cung kính chào nàng bằng Mộc chủ tịch, nữ nhân xinh đẹp bước đi lên thang máy
“ Chủ tịch, đây là toàn bộ hợp đồng chúng ta sẽ kí với các cổ đông lớn của nước ngoài “ Thư ký vừa thấy nàng lên đã chạy lại đưa một sấp giấy tờ.
“ Để trên bàn, tôi sẽ xem “ Nàng lạnh nhạt nói.
Thư ký đặt chồng giấy lên bàn sau đó lui ra đứng phía sau, chủ tịch rất đáng sợ, rất thích đóng băng người khác.
Nàng tên Lưu Yên Nghiên, là chủ tịch người đứng đầu của tập đoàn lớn Dark, đồng thời cũng tham gia vào hắc đạo với danh Boss của Sát.
Vào buổi chiều tối điện thoại run lên, thư ký vội đưa cho Lưu Yên Nghiên.
Nàng bắt máy đầu dây bên kia vang lên tiếng nói tức giận, Lưu Yên Nghiên mặt tối sầm, bọn hắn dám trái luật lệ của Sát.


Nàng lạnh lùng trả lời, nàng đã tha cho bọn chúng một lần giờ không còn lần hai đâu.

Nàng trả lời đã biết cho người trong điện thoại sau đứng dậy cho thư kí chuẩn bị xe
Tuy danh phận ở đây là thư ký nhưng thực tế lại là đàn em dưới chướng Boss.
Chiếc xe màu đen lao trong bóng đêm, một lúc sau có ba chiếc đen cũng bám đi theo.

Ni Ni bên ghế phụ quay đầu nói với nàng.
“ Cắt đuôi “ Lưu Yên Nghiên liếc mắt phía sau.
Đoàng đoàng, tiếng súng ing ã vang lên, Ni Ni cầm súng bắn ra ngoài.

Bọn chúng chán sống, dám ngang nhiên làm vậy với trùm Hắc đạo.
Nàng cũng hai tay giữ súng chòm ra cửa sổ nhắm bắn súng.
“ Ah” Tài xế trúng đạn, ngã sang một bên.
“ Chết tiệt, tài xế dính đạn rồi “ Ni Ni bực bội kêu lên.
Nàng lạnh giọng nói kêu nàng ta giữ lái, còn nàng thì lên súng bắn vào các xe phía sau.
Ni Ni trèo lên ghế tài giữ lái, Lưu Yên Nghiên bắn liên tục các xe phía sau, hôm nay nàng quá bất cẩn, chỉ đi một xe.
“ Hự” Lưu Yên Nghiên bị trúng hai viên đạn, nàng lui người ra phía sau.
“ Boss không sao chứ?” Ni Ni lo lắng quay ra đằng sau.
Nàng lắc đầu kêu nàng yên tâm, một tay vịnh vết thương một tay tiếp tục bắn.
Đến cuối cũng tiêu diệt được hết xe, nhưng nàng cũng bị mất máu quá nhiều mà ngất, trước khi ngất nàng nghe được tiếng Ni Ni và đàn em vừa mới đến.
Mở mắt ra lần nữa xung quanh là căn phòng to trang trí bằng vải đỏ, chiếc giường nàng nằm cũng màu đỏ, trên tường hai chữ uyên ương được dán trên đó.


Lưu Yên Nghiên nheo mắt, nàng nhớ nàng bị ám sát, sau đó do mất máu nhiều mà ngất đi, đây là đâu? Lưu Yên Nghiên ngồi dậy.
“ Không đau “ Thử nhúc nhích cơ thể không cảm giác đau do bị trúng đạn.

Lưu Yên Nghiên nhìn xuống, nàng mặc bộ đồ đỏ thẩm, giống như tân nương trong các bộ phim truyền hình cổ trang, đây không phải tay nàng, tay của người cầm súng lâu năm đâu có mềm mại trắng trẻo thế này.
“ Đây là đâu?” Nàng nhăn mày nhìn vòng quanh căn phòng.
“ Tiểu thư ngươi dậy rồi sao?” Một cô gái mặc đồ cổ trang khoảng 16-17 tuổi chạy vô trước giường nàng.
“ Ngươi là ai?” Lưu Yên Nghiên tăng cao phòng bị nhìn nàng.
“ Tiểu thư? Ngươi không biết Nhuỵ Nhi sao!” Cô bé mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng.
“ Ta chưa bao giờ gặp ngươi, đây là đâu? “ Nàng có trí nhớ tốt nên nàng đảm bảo chưa từng biết người nào như cô gái trước mặt này.
“ Tiểu thư...!sao ngươi lại như vậy “ Nàng ta oà khóc.
“ Nín đi, nói ta biết đây là đâu?” Nàng vịn đầu nói.
“ Đây là Thất Vương Phủ, ngày hôm qua tiểu thư được gả đến đây “ Nhuỵ Nhi ngậm ngùi nói.
“ Thất Vương Phủ?” Nàng thật sự xuyên không rồi, điều này có thật sao?
“ Ta hỏi ngươi một số điều, ngươi phải trả lời “ Cô bé này có vẻ không phải muốn hại nàng.

“ Vâng tiểu thư, nhưng sao người lại như vậy? “ Nàng mắt đỏ lên, tiểu thư rất đáng thương, tuy bên ngoài nhiều người không thích nàng, nhưng nàng vẫn trung thành với tiểu thư.
“ Chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thời thôi, không sao “ Nàng mỉm cười an ủi Nhuỵ nhi.
“ Dạ” Chứng mất trí nhớ tạm thời? Lần đầu nàng nghe, nhưng tiểu thư nói luôn là đúng.
“ Được, ta hỏi ngươi, ta là ai? Tên gì? Theo ngươi nói là đêm qua là tân hôn nhưng sao ta lại có một mình?” Nàng hỏi một lượt các câu hỏi, Nhuỵ Nhi cũng trả lời lại, tuy có nhiều chỗ nàng ta không dám nói nhưng nàng kêu cứ bình thường, nàng mới khai thật.
Theo như lời Nhuỵ Nhi, đại lục này có tứ quốc Đông, Tây, Nam, Bắc và nàng đang sống tại Nam Quốc , thân thể này cũng tên Lưu Yên Nghiên, là đại tiểu thư của Thừa Tướng Phủ, tính cách không được nhiều người ưa thích, vào lễ hoa xuân đã được chỉ hôn cho Thất Vương Gia Nam Quốc Long Minh Vũ, đêm hôm qua là ngày đại hôn nàng gả cho hắn , nhưng không hiểu sao hắn lại bỏ đi khi vào phòng được mấy phút, Nhuỵ Nhi vô thì thấy nàng đã ngủ và vì vậy sáng nay đã có tình trạng thế này.

Còn Nhuỵ Nhi là nha hoàn từ nhỏ của nàng, theo nàng thấy có thể tin tưởng nàng ta.
“ Vương Phi thất sủng sao? “ Nàng thì thầm sau đó nhếch môi cười “ Cũng tốt “.
“ Tiểu thư?” Nhuỵ Nhi thấy hành động nàng khó hiểu kêu lên.
“ Không có gì, ta đói bụng, đem đồ ăn lên đi “ Nàng đói rồi, với lại nàng muốn gở thứ đồ nặng nề trên người ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương