Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 63: Lục Liễu chết, vùi lấp nỗi băn khoăn (2)

"Không biết, một mình ngục tốt ngươi làm sao làm, người nào hạ độc trong thức ăn bọn hắn cũng không biết? Bổn hầu giao phó thế nào, những người khác ta mặc kệ, nhưng hai người các nàng tuyệt đối không thể xảy ra một chút vấn đề, bây giờ ngươi nói cho ta biết hai người kia chết, ngươi muốn bổn hầu bẩm báo với hoàng thượng như thế nào, giao phó với Vương Gia ra sao."

Trên mặt Hầu Gia âm trầm, đối với chuyện đột nhiên phát sinh như vậy, ông cũng ứng phó không kịp, một trong đoạn thời gian, mấy lần thẩm vấn cũng không có kết quả gì, cũng làm cho ông càng thêm sốt ruột, hoàng thượng cùng Tề vương đều chờ đợi ông bắt được hung thủ giao phó, nhưng mà bây giờ nghi phạm cũng chết trước rồi.

"Sai người đến đem thi thể kiểm tra rõ ràng, kiểm tra người chết kỹ rồi điều tra rõ ràng cho bổn hầu, nếu như có chút vấn đề gì, bổn hầu sẽ hỏi bọ ngươi!"

Hầu Gia một cước đem ngục tốt đạp đến một bên, sau khi phân phó liền phất tay áo rời đi.

"Hoàng thượng, bên ngoài bây giờ đều truyền lưu, Tề vương phi không được Vương Gia sủng ái, bị bệnh ở Tề Vương phủ, mặc dù thái y nói đã thức tỉnh, nhưng thân thể cũng không thấy tốt." Viên tổng quản cẩn thận tiến lên bẩm báo, mấy ngày nay tâm tình hoàng thượng không được tốt, khiến đám hạ nhân hầu hạ cũng càng cẩn thận kỹ càng lên.

"Sủng ái, Tề vương ngày đó kiên trì muốn kết hôn với Thư Nhã Phù, hiện tại lại đem nàng lạnh nhạt ở một bên, là bởi vì trong phủ hắn hiện tại đã có An Thất Thất, thân phận An Thất Thất là muội muội của một thương nhân, căn bản cũng không có tư cách có thể lên làm Tề vương phi, mà đem vị trí Tề vương phi cho Thư Nhã Phù một nữ nhân không có ảnh hưởng gì chiếm giữ, cũng là vì để cho An Thất Thất thuận nước đẩy thuyền có thể tiến vào vương phủ, lại không cần bị gây khó khăn." Hoàng thượng nhìn tấu chương trên tay, tay khác nắm bút lông, lại chậm chạp không có hạ bút. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

"Hoàng thượng có muốn hay không. . . . . ." Viên Khi Minh luôn luôn đi theo bên cạnh hoàng thượng, tự nhiên hiểu hoàng thượng kiêng kỵ tề vương.

"Không cần làm cái gì, An Thất Thất này nếu ở trong Tề Vương phủ, Lão Thập muốn để cho nàng có thể danh chánh ngôn thuận ở trong vương phủ, khi thiết yến Đoan Ngọ tất nhiên sẽ mang vào trong cung, coi như nàng ta không đến, trẫm cũng sẽ để cho nàng vào cung ." Hoàng thượng đem bút lông trên tay đặt xuống, ngồi thẳng thân mình, mà thị nữ bên cạnh vội vàng tiến lên đem trà mới pha bưng lên.

"Dạ!"

"Viên Khi Minh, bản tấu chương này của An Thừa Tướng ngươi tới xem một chút!" Đưa tay đem tấu chương trước mặt khép lại, hoàng thượng trực tiếp ném nó ở một bên, kêu Viên Khi Minh đến nhìn một chút.

Viên tổng quản nào dám chậm trễ, trực tiếp tiến lên nhận tấu chương mở ra, nhanh chóng xem một phen, chỉ là càng xem trên mặt càng thêm lộ ra nhiều hơn thần sắc kinh ngạc.

Xem xong, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng: "Hoàng thượng, An Thừa Tướng cũng vì hoàng thượng sớm ngày củng cố ngôi vua, ý tứ nhanh chóng định ra ngôi vị thái tử!"

"Đúng, ngôi vị thái tử đã bỏ trống nhiều năm, trẫm mặc dù cũng có tâm lập hạ Thái Tử, nhưng vẫn không có người thích hợp, trước mắt coi như lão Tam là người lựa chọn thích hợp nhất, nhưng An Thừa Tướng vội vã thúc giục trẫm củng cố ngôi vua như thế, ý tứ rất rõ ràng là muốn trẫm lập lão Tam làm thái tử."

Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng, hắn biết rõ trong quan hệ này, mẹ để Tam hoàng tử Nam Cung Hữu chính là An quý phi, cũng chính là em gái An Thừa Tướng, mà tính toán ra, Nam Cung Hữu chính là cháu trai ngoại của An Thừa Tướng, nếu tương lai Tam hoàng tử thừa kế ngôi vị hoàng đế, như vậy thế lực An gia chắc chắn kiêu ngạo.

"Hoàng thượng, Tam hoàng tử đúng là chững chạc thông tuệ, nhưng nếu Tam hoàng tử thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề, chỉ là còn Đại hoàng tử, đại thần trong triều đình ủng hộ Đại hoàng tử cũng không ở số ít, một khi thái tử được lập, sợ là sẽ đưa tới động loạn trong triều đình." Viên tổng quản đi theo bên cạnh hoàng thượng nhiều năm, cũng hiểu ý tứ hoàng thượng hôm nay cho hắn nhìn tấu chương này, ngay lập tức quỳ xuống đất cung kính nói.

"Điều ngươi nói trẫm lại làm sao không biết!" Cau mày, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, đem ly trà trên tay để xuống, hoàng thượng ngay sau đó đứng dậy: "Di giá, Lăng Duyệt hiên!"

Lăng Duyệt hiên, là chỗ ở của Uyển Quý Phi, Uyển Quý Phi đang dùng bữa, chậm rãi ăn cháo tổ yến vừa nấu, giơ khăn lụa trên tay lau khóe miệng một cái.

"Điệp nhi, hôm nay An Thất Thất ở trong vương phủ làm cái gì? Có tin tức truyền đến hay không, ngày gần đây Vương Gia những nghỉ ngơi ở nơi nào!" Đáy lòng, Uyển Quý Phi đối với sự tồn tại của An Thất Thất vẫn có một phần bất mãn.

"Nương nương, Vương Gia vẫn luôn an nghỉ ở phòng của mình, cũng không có đến trong phòng của An Thất Thất kia qua đêm! Chắc hẳn An Thất này được Vương Gia cho phép ngoại lệ dẫn vào vương phủ, cũng là bởi vì có một đứa con trai." Điệp nhi cẩn thận hầu hạ cung kính nói.

"Nghe nói Thư gia nhị tiểu thư được Thái hậu yêu thích, hơn nữa vóc người cũng xinh xắn, hôm nay Thư Nhã Phù bệnh nặng không thể hầu hạ Vương Gia, ngươi nói nếu để cho Thư gia nhị tiểu thư này cũng gả vào vương phủ, hai nữ chung một chồng, cũng không tránh khỏi không thể." Lông mày Uyển Quý Phi cùng Nam Cung Thần có chút tương tự, cặp mắt liếc nhìn Điệp nhi, ngay sau đó giọng nói có chút đi xuống một cái tay xoa bụng: "Ngươi nói vì sao Bổn cung chậm chạp không thể mang Long thai lần nữa!"

"Nương nương, thái y không phải đã nói, xin nương nương yên tâm, tỉnh táo lại dĩ nhiên là có thể mang thai long chủng."

Từ sau khi sinh hạ Nam Cung Thần, vẫn không thể mang thai lần nữa, luôn luôn là tâm bệnh của Uyển Quý Phi, trong hậu cung được cưng chiều, hoàng thượng cũng ngủ lại nhiều nhất chính là Lăng Duyệt hiên, chỉ là qua nhiều năm như thế, mặc dù nàng được cưng chiều nhất hậu cung, nhưng khó có thể an tâm.

"Yên tâm bớt buồn, yên tâm bớt buồn! Những cái này thái y cũng đã nói không biết mấy trăm lần, thuốc ăn một bộ lại một phó, lại không có bất kỳ tác dụng gì!" Một tiếng chén đập xuống đất phía trước bàn, Uyển Quý Phi tức giận. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn.

"Hả? Là người nào chọc cho ái phi của trẫm tức giận!"

Lúc này hoàng thượng từ bên ngoài đi vào, mang trên mặt nụ cười dịu dàng, đi lên trước, một tay lấy mặt còn sắc giận của Uyển Quý Phi ôm sát trong ngực.

"Hoàng thượng, sao ngài đột nhiên tới, cũng không cho người thông báo một tiếng!" Uyển Quý Phi nhìn hoàng thượng, trên mặt mềm mại lộ ra mấy phân tiểu nữ nhi nhà e lệ cùng buồn bực, xinh đẹp và thanh thuần trên mặt thần thái nhìn hết sức mê người, cũng khó trách nàng có thể đứng đầu cưng chiều hậu cung, bản thân có khuôn mặt xinh đẹp, lại hiểu được làm sao bắt ánh mắt cùng tâm người đàn ông.

"Trẫm đến xem ái phi của trẫm, những người đó đi theo làm cái gì! Thế nào, không vui?"

"Không có gì, chỉ là nha đầu này lông tay lông chân, hầu Thần thiếp gì đó cũng đổ, mấy ngày gần đây nàng luôn mất hồn mất vía, cho nên nô tì mới nho nhỏ khiển trách nàng một phen." Uyển Quý Phi trực tiếp đem chuyện đẩy tới trên người của Điệp nhi, thân thể mềm nhũn dựa vào trong ngực hoàng thượng.

"Hoàng thượng tha mạng, nương nương dạy phải, nô tỳ cũng không dám nữa, ở thời điểm hầu người ngây ngẩn nghĩ chuyện rồi khác!" Điệp nhi lập tức chợt quỳ trên mặt đất.

"Được rồi, đi xuống đi!" diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

Chỉ còn lại hai người hoàng thượng cùng Uyển Quý Phi, sau khi ngồi xuống, hoàng thượng mới vừa nhìn phi tử xinh đẹp mềm mại trong ngực mình, cau mày hơi thở dài một tiếng.

"Hoàng thượng vì sao thở dài, chẳng lẽ là bởi vì chuyện trong triều phiền não?" Uyển Quý Phi tức thời ra vẻ quan tâm, đồng thời đứng dậy vì hoàng thượng rót nước trà.

"Hoàng thượng vì sao thở dài, chẳng lẽ là bởi vì chuyện trong triều phiền não?" Uyển Quý Phi tức thời ra vẻ quan tâm, đồng thời đứng dậy vì hoàng thượng rót nước trà.

"Nhưng nếu hậu cung trẫm đều có phi tử giống như nàng, dịu dàng khéo léo, một lòng chỉ cùng với trẫm vậy cũng tốt, chỉ là hiện tại từng cái một đều khiến trẫm chết sớm một chút, đều muốn kéo quyền đoạt thế, Hừ!" Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, khắp khuôn mặt không vui mừng.

"Hoàng thượng lời này sao lại nói như thế, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn, trong cung các vị tỷ tỷ cùng muội muội mặc dù có chút tranh chấp, nhưng mọi người đều tận tâm hầu hạ hoàng thượng!" Uyển Quý Phi nhu nhược tiến lên, mỉm cười nhẹ giọng nói.

"Nàng không biết, An Thừa Tướng dâng tấu, yêu cầu trẫm sớm ngày lập hoàng Thái Tử!"

Uyển Quý Phi đang cầm bình trà vì hoàng thượng rót đầy, trên tay chợt cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục lại bình thường, đem ly trà đầy vào, bưng lên đưa cho hoàng thượng, trên mặt như cũ mang theo vài phần kiều tiếu mỉm cười nói: "Hoàng thượng, hậu cung không được tham chánh, chuyện trên triều đình, hậu cung chúng thiếp cũng không được chen tay vào, nay lập hoàng thái tử càng quan hệ đến cả quốc gia đại sự trong tương lai, loại chuyện như vậy không thể qua loa, huống chi hoàng thượng hôm nay tuổi vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, thần thiếp xem ra, chuyện lập hoàng thái tử cũng không cần gấp gấp nhất thời!"

" Nếu không phải hai chân Thần nhi bất tiện, như vậy Thần nhi là người chọn lựa thích hợp nhất! Ai, đáng tiếc!" Hoàng thượng đem Uyển Quý Phi ôm sát trong ngực, trên mặt nhàn nhạt mang theo vài phần buồn bã.

"Hoàng thượng! Thần nhi như vậy đều là lỗi của thần thiếp, nếu không phải thần thiếp không thể bảo vệ tốt đứa bé, cũng sẽ không khiến người gian có thể lợi dụng cơ hội, khi thần thiếp mang thai lại hạ độc hại con trai hoàng thượng. Cũng làm cho Thần nhi hôm nay như vậy. . . . . ." Uyển Quý Phi trong hốc mắt nước mắt đảo quanh, tràn đầy buồn bã làm người ta thương yêu.

"Đây tại sao là lỗi của ái phi, cũng là trẫm không thể kịp thời phát hiện!" Hoàng thượng ôm Uyển Quý Phi, giọng nói dịu dàng, chỉ là đáy mắt lại lạnh lẽo vô tình.

"Hoàng thượng, thần thiếp có một chuyện muốn cầu hoàng thượng làm chủ!"

"Hả? Ái phi có cái gì yêu cầu nói thẳng ra, trẫm đều tùy nàng!"

"Hoàng thượng, tình huống vương phi của Thần nhi ngài cũng đã biết đến, Thần nhi thuở nhỏ bởi vì hai chân không thể đi nên tính tình cô độc, hôm nay thần thiếp làm mẫu phi này cũng muốn để cho hắn về sau có thể vui vẻ một chút, diễnđàn✪lê✪quýđôn, hiện tại cũng đang nói Thần nhi không thích người Vương phi kia, huống chi nàng vừa vào phủ lại xảy ra nhiều chuyện, đến nay người hạ độc còn không có bắt được, thần thiếp nghĩ tới có nên cho Thần nhi nạp vị phi tử khác hay không." Uyển Quý Phi dịu dàng nói, mà như cũ nén lệ nước tròng mắt càng thêm điềm đạm đáng yêu, làm cho lòng người sinh thương tiếc.

"Chuyện này. . . . . ."

"Hoàng thượng, không bao lâu chính là Đoan Ngọ rồi, đến lúc đó đến bữa tiệc Đoan Ngọ chỉ cần hoàng thượng hạ chỉ cho các đại thần mang theo nữ quyến trong nhà chưa cưới tham gia, nhưng nếu có người Thần nhi thích, hoàng thượng gả cũng không muộn!" Uyển Quý Phi nhìn hoàng thượng cau mày, lập tức lại mở miệng bổ túc.

"Ừ, đúng! Sau đó sai Viên Khi Minh truyền chỉ đi xuống là được!" Hoàng thượng suy tư chốc lát, ngay sau đó nhìn một chút mặt nhu nhược rưng rưng của Uyển Quý Phi, cuối cùng vẫn là gật đầu mà đồng ý.

Cùng thời khắc đó, vẫn còn ở sàn bán đấu giá xem hai nước tranh phong đối lập nhau Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù, hai người chỗ ở trong sương phòng thế nhưng lúc này lại có người tới.

Mà người tới chính là Băng Đồng.

Băng Đồng mặt không vẻ gì đi vào trong sương phòng, nhìn bên trong không chỉ có Vương Gia cùng Liễu Trì, cũng không có phản ứng gì, đến gần bên cạnh Nam Cung Thần, cúi người ở bên tai Nam Cung Thần nhỏ giọng nói cái gì.

Mà Nam Cung Thần còn mang theo mỉm cười trên mặt lại là từ từ trầm xuống, đáy mắt lạnh lẽo lạnh lẽo ép người.

Nhìn bộ dạng Nam Cung Thần, Nhã Phù biết chắc là đã có chuyện gì, nếu không Nam Cung Thần cũng không lộ ra dáng vẻ nặng nề cùng sát khí lên cao như thế, nhưng nếu Băng Đồng không có nói thẳng ra, nhất định là chuyện tương đối nghiêm trọng, chuyện này người ngoài không thể nghe được.

"Các ngươi tán gẫu, ta đi xuống trước! Dù sao buổi đấu giá này, chuyện còn lại Viêm Đồng sẽ xử lý tốt." Không nhiều do dự, Thư Nhã Phù trực tiếp kéo Vũ Trạch liền hướng cửa sương phòng đi tới.

"Ngươi không phải đi, chuyện này ngươi biết cũng tốt, có lẽ ngươi còn có thể phát hiện một ít gì chúng ta không có chú ý tới." Vốn cho là mình chủ động rời đi, có thể cho chủ tớ ba người dễ dàng nói chuyện, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, nhưng không nghĩ đến Nam Cung Thần lại mở miệng, nói nàng lưu lại.

Dừng bước, ngồi trở lại vị trí của mình, có thể làm cho nàng hiện tại cái thân phận này có chút công dụng nào, nhất định là có quan hệ đến độc, nếu không thì chính là cái thân phận giả làm tình nhân của Tề vương có quan hệ.

"Tề Vương phủ mấy ngày trước, chuyện trong hôn lễ chắc hẳn ngươi đã nghe nói, Thư Nhã Phù ngày đó trúng nhiều độc khác nhau, cái này đến nay thái y cũng không có tra ra ngọn nguồn, chỉ là cũng không dùng ngươi đi tra, mà nha hoàn cùng hỉ nương ngày đó bị giam trong ngục đều chết hết, mới vừa có được tin tức, đoán chừng là trúng độc mà chết." Nam Cung thần nhàn nhạt mở miệng, nói rất đơn giản, nhưng Nhã Phù hoàn toàn hiểu trong lúc này có thể liên lụy đến người hoặc là chuyện.

Lục Liễu chết rồi, mà hỉ nương bị nhốt cùng cũng đã chết?

Thư Nhã Phù từ từ nhíu mày, mặc dù nàng đã sớm biết Lục Liễu có vấn đề, muốn mượn cơ hội này khiến người phía sau lộ ra một chút dấu vết, nhưng cũng không có ý muốn khiến Lục Liễu chết, không có nghĩ tới Lục Liễu bây giờ trở thành tốt bị vứt bỏ, người sau lưng bỏ qua con cờ đã bị lộ diện, còn làm cho người ta đem giết nàng diệt khẩu rồi.

Mà trong đó hỉ nương rốt cuộc có vấn đề không, nàng cũng không biết, có lẽ là bị Lục Liễu dính líu bị người sau lưng cùng giết diệt khẩu, hay hoặc là bản thân bà ta cũng có dính líu trong đó.

"Vương Gia, chuyện này Hầu Gia sẽ nhanh chóng bẩm báo với hoàng thượng!" Liễu Trì cau mày mở miệng nói.

Mà Nam Cung Thần cũng không có mở miệng, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người của Nhã Phù, nhìn nàng một bộ như có điều suy nghĩ, bộ dáng kia hình như là đang chờ câu trả lời của nàng.

"Ngài muốn ta giúp ngài làm cái gì?" Ngẩng đầu chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù trực tiếp mở miệng hỏi.

Thân phận của nàng bây giờ là An Lan, An Thất Thất, đem chuyện Thư Nhã Phù nói cho người ngoài là nàng biết, Nam Cung Thần chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng một người ngoài, cho dù bây giờ đối với với trị liệu độc tố trên người, vấn đề trên hai người cũng còn chưa hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, cũng có mấy phần phòng bị.

Như vậy Nam Cung Thần sẽ không đột nhiên đem chuyện nói cho nàng biết, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn, vậy khẳng định là hắn có tính toán của mình.

Trong con mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần mang theo mấy phần tán thưởng, đuôi lông mày cợt nhã, trên mặt lần nữa mỉm cười tà mị, quả nhiên là người thông minh, nhanh như vậy liền phản ứng lại, chuyện lần này đúng là hắn cố ý muốn cho nàng biết, nếu biết ngươi thì không thể tùy tiện loại bỏ ra ngoài.

"An Thất Thất, bữa tiệc Đoan Ngọ ngươi và bản vương cùng nhau vào cung!" Chỉ một câu, lần trước nói lời thật, khi đó Nhã Phù trực tiếp một tiếng cự tuyệt rồi, nhưng là lần này nàng lại một lời đáp ứng.

Nàng hiện tại coi như là hiểu Nam Cung Thần có nhiều mục đích như vậy, mang theo nàng là vì gia tăng an toàn của hắn, cũng là vì phòng bị nhiều tình huống hơn, nàng hiểu được hạ độc chế độc, đồng thời đối với phân biệt độc tự nhiên cũng là chuyện dễ dàng, ở trong thiên lao trùng trùng thủ vệ, Lục Liễu cùng hỉ nương cũng bị người hạ độc sát hại.

Nam Cung Thần muốn thời điểm thiết yến để cho nàng và hắn cùng nhau đi, vậy khẳng định là có phòng bị chuyện gì!

"Đường đường Tề vương Điện hạ cũng muốn cẩn thận cẩn thận như vậy?" Đuôi lông mày Thư Nhã Phù hếch lên, nhìn về phía Nam Cung Thần.

"Đường đường Tề vương Điện hạ cũng muốn cẩn thận cẩn thận như vậy?" Đuôi lông mày Thư Nhã Phù hếch lên, nhìn về phía Nam Cung Thần.

"Sống ở hoàng gia, nếu như không muốn chết không toàn thây, nhất định thời khắc phải cẩn thận, lấy thái độ của ngươi bây giờ, sợ rằng sống không quá một tháng!" Đáy mắt Nam Cung Thần nặng nề mà nghiêm túc, tay hạ chuyển một cái, trực tiếp đem xe lăn vòng vo cái phương hướng hướng ra ngoài bước đi.

Buổi đấu giá nơi này không cần tiếp tục ở lại, hôm nay có chuyện quan trọng hơn cần rời đi!

Mà sau khi Nam Cung Thần rời đi, theo sát phía sau Tam hoàng tử cũng là cũng rời đi, cả trên đấu giá hội vẫn còn đang tiếp tục, nhưng ít đi t mấy người tranh phong đối lập nhau, sau tiến hành cũng rất thuận lợi, mặc dù không có loại bị xào đến ngoại hạng giá tiền như trước.

"Con trai, chúng ta cũng đi theo xem một chút đi!" Do dự một lát, ngay sau đó Nhã Phù lại quyết định đi theo xem một chút. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

Vội vã rời đi sàn bán đấu giá, đám người Mạc Hạo Vũ nhìn mấy người trước sau rời đi, đều nhớ có lẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không hề rời đi, mà tiếp tục tham gia buổi đấu giá phía dưới, chỉ là Thư Hương Di cũng cùng Thư Du Nhiên lặng lẽ đi theo sau lưng Nhã Phù rời đi.

"Nhị tỷ, chúng ta đi theo nàng chạy đến là muốn làm cái gì?" Thư Du Nhiên có chút sợ hãi kéo kéo ống tay áo Thư Hương Di bên cạnh, khẽ cau mày có chút nghi hoặc hỏi.

"Tứ muội muội, An Thất Thất lúc này rời đi, hơn nữa còn rời đi một mình, không chừng chính là đi tìm An Lan công tử, chỉ cần chúng ta đi theo nàng, có lẽ là có thể biết chỗ ở của An Lan công tử, bởi như vậy, muốn cầu được một bộ đồ trang sức An Lan công tử tự mình thiết kế chế luyện, thì có khó khăn gì, ngươi không phải cũng nhìn thấy hôm nay buổi đấu giá này rất náo nhiệt, chỉ một bộ trong bốn mùa, bộ ‘hạ thiển’ liền giá trị mười vạn lượng, mà sau sợ rằng sẽ cao hơn."

Con mắt Thư Hương Di chăm chú nhìn chằm chằm An Thất Thất trước mặt cách đó không xa, nhìn nàng đi tới phía Hoàng Thành, đáy lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bước nhanh đuổi theo.

Vốn là nàng còn nghĩ đợi đến Thư Nhã Phù lên làm Tề vương phi rồi, như vậy mượn Thư Nhã Phù để tới gần Tề Vương phủ, dù sao Tề vương là hoàng tử được hoàng thượng cùng Thái hậu sủng ái nhất, có thể có được Tề vương ưu ái, nhất là đã sớm biết chuyện Tam hoàng tử cùng Tề vương bất hòa, càng thêm muốn mượn cớ đến thăm Thư Nhã Phù để nghe ngóng chuyện trong vương phủ cùng Tề vương.

Chỉ là không ngờ, còn không có đợi đến nàng có động tác gì, liền gây ra một đống chuyện tình ra ngoài, hiện tại khắp nơi đều truyền Tề vương phi không được sủng ái, tin đồn bị giam ở "Lãnh cung", ngày hôm nay lại thấy một nữ nhân khác, An Thất Thất, bên người Tề vương, mà bên cạnh lại có một đứa bé, cộng thêm trước nghe được tin đồn Vương Gia có tân sủng, càng làm cho nàng khẳng định người trong truyền thuyết chính là An Thất Thất trước mặt.

"Nhị tỷ, chúng ta đi theo nàng như vậy không tốt lắm đâu! Nếu như bị phát hiện. . . . . ." Thư Du Nhiên khẽ cúi đầu, nghiến chặt môi dưới, bộ mặt do dự cùng lo lắng.

"Sợ cái gì, con đường này cũng không phải là nàng một người có thể đi, con đường này cũng là con đường chúng ta trở về vương phủ, không đi bên này chúng ta lại đi đâu!" Thư Hương Di tăng nhanh mấy bước đuổi theo, mà xa xa chỉ thấy An Thất Thất cùng đứa bé kia một đường cười cười nói nói, đi không nhanh, thỉnh thoảng còn có ý định dừng lại xem một chút gì đó trên quầy ven đường.

"Mẹ, hai nữ nhân kia vẫn đi theo chúng ta đây!" Thư Vũ Trạch cầm một mặt nạ nhỏ mang lên mặt chơi, nhìn mẹ mình hoàn toàn không để ý tới cái đuôi theo phía sau, nháy mắt mấy cái nhắc nhở một tiếng.

"Họ nếu muốn đi theo, vậy hãy theo đi! Quên ngươi, Nam Cung Thần phải đi tìm Hầu Gia, như vậy chúng ta đi đường cùng đường các nàng phải đi. . . . . . Vốn nên nhất trí!" Nhã phù đối với hai người, từ lúc rời đi “Thiên thượng cư" cũng đã biết rồi, chỉ là chẳng muốn đi để ý tới họ.

Lần này trên hội đấu giá bại lộ thân phận mình là em gái "An Lan công tử", nàng đã sớm nghĩ tới sau sẽ có người tìm tới cửa, chỉ là trước ngại vì Nam Cung Thần, cho nên cũng không có người trực tiếp tìm tới cửa, mà bây giờ Nam Cung Thần dẫn đầu rời đi, nàng theo sát phía sau, thật ra khiến Thư Hương Di hai người dẫn đầu theo tới.

"Đúng nga!" Thư Vũ Trạch mặt bừng tỉnh hiểu ra, đôi tay vỗ một cái: "Không thể trách họ đi theo chúng ta, chúng ta chỉ là ngẫu nhiên cùng đường mà thôi!" diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn.

"Đúng không, chỉ là họ muốn tìm đến An Lan sợ rằng không dễ dàng như vậy rồi ! Đi thôi, lấy tốc độ của Vương Gia, Liễu Trì bọn họ, đoán chừng đã sớm tới Thư gia rồi, đợi chúng ta vào cửa lại muốn một phen giày vò! Lại nói có mấy ngày không có gặp đến Nhị phu nhân các nàng!" Tùy ý kéo tay Thư Vũ Trạch, hai mẹ con từ từ hướng phía Hầu phủ đi tới.

Nhìn con đường hai người bọn họ đi, theo ở phía sau Thư Hương Di cũng là chợt dừng bước!

Nhíu mày, có chút nghi hoặc tự lẩm bẩm: "Kỳ quái, họ đi nơi này hình như không phải là con đường trở về Tề Vương phủ, lại không phải đi những địa phương khác, cái phương hướng này. . . . . . Phải là. . . . . ."

"Là Hầu phủ! Con đường này phải là đường chúng ta về nhà, Nhị tỷ, họ đến trong phủ chúng ta làm cái gì?" Thư Du Nhiên theo sát ở phía sau Thư Hương Di nói ra, ngay sau đó nhìn về phía Thư Hương Di bên cạnh: "Nhị tỷ, chúng ta bây giờ có muốn hay không đuổi theo?"

"Nếu họ muốn đi Hầu phủ, vậy chúng ta tự nhiên muốn trở về phủ, đi thôi! Chúng ta nhanh lên một chút vượt qua họ, nếu cùng đường cũng không cần phải theo ở phía sau rồi." Thư Hương Di mỉm cười nói một tiếng, ngay sau đó tăng nhanh bước chân đuổi lên trước mặt vừa đi vừa nghỉ, bước chậm giống như đi dạo phố của hai người Nhã Phù hai.

"Mẹ, họ thật theo kịp rồi ! Muốn đến bắt chuyện rồi !" Thư Vũ Trạch nhích tới gần nho nhỏ nói thầm.

"Họ sẽ không thật khéo nói ra những lời linh tinh đi!" Thư Nhã Phù cũng nhỏ giọng lẩm bẩm, đồng thời hai người lại trực tiếp dừng ở một quán nhỏ trước mặt, tùy ý nhìn đồ phía trên, cũng tiêu sái khiến hai người phía sau không đuổi kịp.

Mà khi hai người nói xong lời này, trong chốc lát, quả nhiên phía sau liền truyền tới giọng nói mềm mại của nữ nhân.

"An cô nương, mới vừa rồi nhìn bóng lưng đã cảm thấy giống như ngươi, bây giờ nhìn gần, mới phát hiện thật là An cô nương, vốn ta còn nghĩ buổi đấu giá còn chưa có kết thúc, An cô nương cũng sẽ không rời đi."

Hai người Nhã Phù xoay người, xác định Thư Di Hương chân thành đi tới, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn, mặt trang điểm đỏ thắm, than thể nhỏ nhắn mềm mại, lông mày ẩn tình mang mị, coi như Thư Hương Di đúng là một đại mỹ nhân, cũng không uổng phí danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân này, coi như cái danh hiệu này Nhã Phù còn là đoạn thời gian gần nhất mới nghe nói, trước hoàn toàn cũng không biết những chuyện này.

Mà nữ nhân ở bên cạnh Thư Hương Di, nàng nhớ phải là con gái Tứ phu nhân Thư Du Nhiên, nhìn tướng mạo cùng Tứ phu nhân giống đến năm, sáu phần.

"Hai vị là Thư gia tiểu thư, không ngờ các ngươi cũng rời đi, không có thích thứ gì trong buổi đấu giá sao?" Nhã Phù tùy ý cười cười, cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì, chỉ dung ánh quan sát đem hai người ngược lại trên dưới nhìn toàn bộ.

"Bán vật phẩm rất tốt, chỉ là giá tiền cũng không phải chúng ta có thể mua đấy! Nhưng mà hôm nay có thể mở rộng tầm mắt cũng là một loại may mắn, chỉ là trong nhà có chuyện phái người đến để cho hai tỷ muội chúng ta trở về phủ, chúng ta cũng chỉ có thể rời trước thời gian rồi!" Thư Hương Di khẽ cười, khắp khuôn mặt là vẻ đáng tiếc.

"Ồ! lúc đó ở trên lầu hai, lại không có chú ý tới có người thông tri tới Thư tiểu thư! Kỳ quái theo lý thuyết, buổi đấu giá bắt đầu loại người tạp vụ là không thể tùy tiện vào bên trong, đều muốn trải qua Viêm Đồng cùng ta đồng ý mới được!" Lắc đầu một cái, nét mặt nghi hoặc, Nhã Phù không có chút nào khách khí đem phơi bày lời nói dối của Thư Hương Di.

Mình nói dối bị người ngay mặt vạch trần, trên mặt Thư Hương Di ngượng ngùng, ngược lại Thư Du Nhiên vẫn mang trên mặt nụ cười thản nhiên, từ đầu tới đuôi cũng không có nói thêm lời nào.

Thư Vũ Trạch ở một bên che miệng cười trộm, mẹ căn bản là đang lừa dối người, nơi đó làm gì có cái quy định này, buổi đấu giá chỉ cần có thể lấy ra chứng cứ là người của vị nào tân khách nào, căn bản là có thể tùy ý tiến vào, trước mặt Băng Đồng cũng rất dễ dàng là có thể tiến vào, nhưng mà chuyện này Thư Hương Di nhất định là không biết! Kết quả như vậy là bị mẹ lừa dối một phen!

"Cộc cộc lộc cộc. . . . . ."

Đang lúc sắc mặt Thư Hương Di có chút khó coi, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn, không biết làm sao xuống đài, một chiếc xe ngựa nhìn đơn giản hào phóng cũng chậm rãi dừng ở bên cạnh hai người, đồng thời hấp dẫn hai bên chú ý.

Nhíu mày mỉm cười, đây là xe ngựa của Nam Cung Thần, vị trí đánh xe đang ngồi hai người đột nhiên chính là hai người Băng Đồng cùng Liễu Trì.

Ánh mắt Liễu Trì thẳng tắp nhìn về phía hai người Thư Hương Di, mở miệng nói: "Cô nương, Vương Gia để cho ngươi hai người lên xe!"

Lời này nhưng thật ra là nói là với hai người Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, chẳng qua là khi ánh mắt Liễu Trì nhìn chằm chằm vào Thư Hương Di hai người, là ai đều sẽ nghĩ hắn là đang cùng hai người bọn họ nói chuyện.

Lời này nhưng thật ra là nói là với hai người Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, chẳng qua là khi ánh mắt Liễu Trì nhìn chằm chằm vào Thư Hương Di hai người, là ai đều sẽ nghĩ hắn là đang cùng hai người bọn họ nói chuyện.

Mà hai người Thư Hương Di càng bị sợ hết hồn, nhưng đồng thời khi phát hiện Liễu Trì nhìn hai người mình, trên mặt cũng là vui mừng.

Không ngờ Tề vương lại có thể biết muốn mời hai người bọn họ, có phải hay không. . . . . diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.

"Tạ vương gia nâng đỡ!" Âm thanh của Thư Hương Di hơn thả mềm thả nhẹ đi một chút, chân thành đi lên trước, mang trên mặt mấy phần e lệ.

Chẳng qua là khi nàng đi tới bên cạnh xe ngựa, nhưng lại bị Băng Đồng trực tiếp sử dụng tay chặn đường đi, bộ mặt vẻ mặt quanh thân phong cách giống như một khối băng ngàn năm một loại băng đồng, lạnh lùng mở miệng: "Vương Gia xin mời là An tiểu thư cùng tiểu thiếu gia, những người không có nhiệm vụ đừng cản đường ta!"

Khi này chính là lời nói từ trong miệng Băng Đồng nói ra, Thư Hương Di đi tới gần cả khuôn mặt cũng cứng, trên mặt vốn là thần sắc kiều mỵ muôn màu càng thêm trực tiếp cứng rắn ở tại chỗ.

Thư Hương Di chưa từng bị đối xử như thế qua, đường đường đệ nhất mỹ nữ, cư nhiên bây giờ bị người cự tuyệt lên xe!

Gương mặt hoàn toàn tối một mảng lớn, Thư Hương Di mới vừa nói dối với Nhã Phù, lại tăng thêm lần cự tuyệt lên xe này, căn bản cũng không biết nên thế nào xuống đài.

Mà bây giờ nàng đối mặt còn là đường đường Tề vương gia, căn bản cũng không có quyền lợi hướng về phía hắn nói thêm cái gì!

Thái độ thay đổi liên tục, cuối cùng cũng không thể nói ra một câu là đủ.

"Phốc ha ha! Liễu đại thúc, chúng ta ở chỗ này ngươi xem họ nói gì!" Thư Vũ Trạch cười hì hì che miệng cười, sau càng thêm cố ý hướng Liễu Trì nháy mắt ra hiệu nói.

"Thấy mỹ nữ, mắt tự nhiên quay đã qua, nhưng Vương Gia phân phó không thể chậm trễ!" Liễu Trì nghĩa chánh ngôn từ, mắt nhìn thẳng cười nói.

"Thư tiểu thư, xem ra chúng ta không thể cùng nhau rồi, Vương Gia còn đang chờ chúng ta, ta liền đi trước một bước!" Nhã Phù đi lên trước, đẩy ra Thư Hương Di đang ở trước mặt các nàng, cùng Vũ Trạch trực tiếp cùng nhau lên xe ngựa.

Vừa tiến vào trong xe ngựa, bên khóe miệng Nhã Phù còn mang theo nụ cười, mới vừa ngẩng đầu, chạm mặt thấy chính là hình ảnh một màn ướt át tuyệt luân.

Bất đồng ngoài xe ngựa một bộ đơn giản hào phóng, bên trong trang phục cơ hồ có thể tính là hoa lệ thoải đến cực điểm, sờ vô cùng mềm mại thoải mái, vải vóc sờ đi lên không cảm thấy nóng, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn, ngược lại có loại cảm giác lạnh lẽo, trong xe ngựa có mùi hương nhang nhàn nhạt, rất nhạt rất nhạt, cực kỳ dễ ngửi.

Mà để cho người kinh ngạc chính là ngồi dựa vào một bên kia, người đàn ông lười biếng lấy tay chống cằm, mắt tinh sáng chói, con ngươi hổ phách y hệt thâm thúy mê người, cánh môi anh đào đỏ thắm khẽ mím lại, vài sợi tóc tùy ý ở trên trán rơi xuống, che đậy kín một điểm Chu Sa, rồi lại có thể mơ hồ thấy được tà mị trong đó.

"Thất Thất, muốn xem trở về vương phủ còn nhiều thời gian cho ngươi xem, bây giờ là không phải nên lên trước xe ngựa để xuống rèm!" Nam Cung Thần dẫn đầu mở miệng, bên khóe miệng nhìn nét mặt Nhã Phù có nụ cười có chút nhạo.

"Ặc, ta tuyệt đối không có ý tứ tham luyến mỹ sắc của ngài!" Nhã Phù hoàn toàn là theo bản năng bật thốt lên, nhưng đợi đến lời nói ra mới giật mình mình đến tột cùng đã nói cái gì, nhất thời một khuôn mặt nhỏ nhắn nhiệt độ lập tức tăng lên, gương mặt hai bên đều đỏ ửng.

Động tác nhanh chóng để xuống rèm, Nhã Phù một bộ ta cái gì cũng không biết, trực tiếp ngồi vào đối diện Nam Cung Thần, Thư Vũ Trạch bên cạnh.

"Mẹ, mặt của mẹ thật là đỏ!" Thư Vũ Trạch cười trộm nho nhỏ nói thầm, chỉ là ở trong xe ngựa nho nhỏ, coi như tiếng nhỏ nữa mọi người tự nhiên là nghe được rất rõ ràng.

"Đó là bởi vì khí huyết của mẹ tốt, thân thể kiện khang!" Trực tiếp một câu nói vứt ra, Thư Nhã Phù cũng bình tĩnh, dù sao cũng mất thể diện.

"Ha ha!" Nam Cung Thần cười lên, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.

Người đàn ông này thật là yêu nghiệt, dáng vẻ dáng dấp như vậy họa quốc ương dân thì thôi, hiện tại âm thanh cũng làm cho người bị dụ hoặc như vậy, quả nhiên là yêu nghiệt! Đây là Thư Nhã Phù hiện tại nội tâm ý tưởng chân thật, cho dù là nàng thấy trai đẹp, cũng cảm thấy Nam Cung Thần là cực phẩm trong cực phẩm.

"Khụ khụ, Vương Gia ngài không phải là đi Hầu phủ trước?" Thư Nhã Phù nói sang chuyện khác mở miệng hỏi, chỉ là một đôi mắt cũng là không cầm được thỉnh thoảng bay tới trên người của Nam Cung Thần, giống như nơi đó có vô hạn dẫn lực đang hút.

Nhìn Thư Nhã Phù lúng túng dời đi đề tài, cũng không đâm xuyên nàng, Nam Cung Thần chỉ là nhỏ giọng cười cười, ngay sau đó nói: "Bổn vương không có nói phải đi Hầu phủ, Hầu Gia hiện sẽ không ở Hầu phủ!"

Thì ra là không phải muốn đi Hầu phủ, nàng không đợi tại Hầu phủ tự nhiên không biết thời gian Thư Diệu Kỳ ở trong phủ, mà trước kia ở Thư gia ngây ngô, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn, phần lớn thời gian đều ở trong Thanh viện của mình.

Chỉ là Nam Cung thần như thế nào lại chạy đến nơi đây, nơi này chính là phương hướng đi Hầu phủ?

"Đoán chừng ngươi sẽ đuổi tới Hầu phủ, cho nên mới sai Liễu Trì lập tức đi xe tới đón các ngươi, chúng ta bây giờ muốn đi chính là thiên lao!" Nam Cung Thần cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu, trực tiếp đem nghi hoặc của Nhã Phù cởi ra.

Thiên Lao? !

Trên mặt trầm tĩnh xuống, Thiên Lao tuyệt đối không phải là một địa phương tốt, nhưng hiện tại Nam Cung Thần quyết định tự mình đi trước, vậy khẳng định trong đó có cái gì là hắn nghĩ biết, nhất định không chỉ có nguyên nhân Lục Liễu cùng hỉ nương chết đơn giản như vậy.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, mà vẫn còn ở lại tại chỗ Thư Hương Di cũng là gương mặt đen tối không thể nữa tối, đường đường Khai Dương thành đệ nhất mỹ nữ bây giờ lại bị người để lại ở trên đường, hơn nữa còn là trước mắt bao người, mặt của nàng cơ hồ cũng mau vứt sạch, mới vừa một màn kia bị một số người bên cạnh xem ở đáy mắt, hiện tại nàng muốn ngăn trở cũng không có cách nào!

Đệ nhất mỹ nữ! Hừ, cũng bởi vì cái hư danh này coi như mình là hoàng hậu nương nương tương lai rồi hả?

Thư Du Nhiên đứng ở sau lưng Thư Hương Di, đáy mắt nhàn nhạt nhiều hơn mấy phần giễu cợt cùng khi dễ, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn, chỉ là trên mặt vẫn một bộ dịu dàng ưu nhã như cũ, mới vừa nàng vẫn luôn không có mở miệng nhiều, giữ yên lặng, mà sau khi Liễu Trì mở miệng nói chuyện, càng thêm một bước cũng không có tiến lên, bởi vì nàng biết Tề vương không thể nào vô duyên vô cớ mời họ lên xe ngựa, mà lúc đó người ở chỗ này, có chút quan hệ cùng Tề vương Điện hạ, cũng chỉ có hai người An Thất Thất.

Bình hoa di động thì có ích lợi gì!

Trong thiên lao, không khí mang theo máu tanh cùng mùi mốc, làm cho người ta khó chịu, mà bên trong âm u ẩm ướt, càng làm cho người cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Trong thiên lao, không khí mang theo máu tanh cùng mùi mốc, làm cho người ta khó chịu, mà bên trong âm u ẩm ướt, càng làm cho người cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Thư Nhã Phù ôm Vũ Trạch vào trong ngực, đi theo phía sau Nam Cung Thần, đối với hoàn cảnh Thiên Lao tồi tệ có chút nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có mở miệng nói thêm cái gì, Thiên Lao không phải là địa phương người nào đều có thể tới, nàng lần này có thể trực tiếp đi vào, còn là bởi vì có quan hệ với Nam Cung Thần.

Từ lúc tiến vào Thiên Lao, trên mặt Nam Cung Thần cũng đã trầm xuống, lạnh lùng băng hàn, tròng mắt lãnh khốc vô tình, khí thế quanh thân một làm cho người ta không dám coi thường.

"Vương Gia, đây chính là phòng giam Lục Liễu cùng hỉ nương nhốt, từ khi hai người độc chết sau vẫn không có bất kỳ người nào động tới." Ngục tốt trường thận trọng hầu ở bên cạnh, sợ mình một câu nói không có nói đúng, liền bị Tề vương trước mắt hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết làm thịt rồi.

"Thi thể bị dời đi rồi hả?" Liễu Trì mở miệng hỏi.

"Đúng, Hầu Gia dẫn người đến xem qua, lập tức sai người đem thi thể khiêng đi, cho đi khám nghiệm tử thi."

"Thi thể ở nơi nào?" Thư Nhã Phù để Vũ Trạch trong ngực xuống, chậm rãi đi vào trong phòng giam quan sát hai bên, mà Nam Cung Thần cũng không có ý ngăn trở, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, chỉ là mặc cho nàng đi vào bên trong tra xét.

Cẩn thận ngửi một cái tư vị trong không khí, mùi vị nơi này cùng mới vừa rồi cùng nhau đi tới tư vị không là một kiểu, bây giờ mặc dù chỉ là còn dư lại một chút xíu mùi vị vô cùng ảm đạm, nhưng Nhã Phù từ khi đi tới phương vị này thời điểm cũng đã phát hiện trong không khí là không tầm thường.

Rõ ràng nhất là độ ẩm nơi này đã bất đồng với phòng giam khác rồi!

Có thể hấp thu dưỡng khí trong không khí, lại có thứ mùi này. . . .

Trên mặt nhiều hơn mấy phần nặng nề, một bộ như có điều suy nghĩ, trong lòng Thư Nhã Phù ít nhiều có một chút ý niệm.

"Thi thể cũng không ở chỗ này, chắc còn ở chỗ khám nghiệm tử thi này! Những chuyện này đều là Hầu Gia sắp xếp người làm, thuộc hạ thật sự là không biết. . . . . ." Cho dù là ở nơi thiên lao này âm trầm ẩm ướt này, ngục tốt trường đối mặt với ánh mắt Nam Cung Thần lạnh lẽo vô tình, y vẫn không cầm được đổ mồ hôi hột, đảm chiến trả lời Nhã Phù hỏi.

Mặc dù ngục tốt không biết nữ nhân nhìn đông nhìn tây này là ai, nhưng nếu đi theo Vương Gia tới, hắn làm thuộc hạ không tự nhiên dám hỏi nhiều, nhưng đối với câu hỏi của nàng, Vương Gia đang nhìn soi mói, hắn càng thêm không dám tùy tiện nói lung tung.

Mà khiến cúi đầu thận trọng ngục tốt trường không hiểu, cũng là mới vừa đi theo nữ nhân này có bé trai, người bình thường tới Thiên Lao mặc dù không phải phạm nhân, cũng nhất định sẽ bởi vì nơi này âm trầm mà sợ, chỉ là. . . . . .

Thư Vũ Trạch rất là tò mò chừng đi lại, khắp nơi đông xem một chút tây xem một chút, không dáng vẻ sợ chút nào, thậm chí khắp khuôn mặt là dáng vẻ nghiên cứu của bọn học giả đối mặt bộ sách học hành trong nghèo khó thời đi, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn, cùng bình thường tới nơi này đều muốn gào khóc, không có chút nào giống.

"Ai, có chút đói bụng rồi, chúng ta đi thôi, nơi này cũng không có gì đẹp mắt! Cũng chỉ là một phòng giam rách mà thôi, lại còn có người chết, thật là xúi quẩy!" mặt Thư Nhã Phù ghét bỏ từ trong phòng giam đi ra, còn vừa dùng khăn tay bịt mũi: "Mùi vị không có chút nào dễ ngửi, từ lúc tiến vào đã cảm thấy không khí nơi này không được, sớm biết cũng không tới, Vương Gia chúng ta trở về đi!"

"Đúng vậy, không có gì vui để chơi, chính là mấy cây Mộc Côn bày lên tới nhà tù, một chút ý tứ cũng không có!" Trong lúc Thư Vũ Trạch mở miệng ghét bỏ, lớn tiếng la hét không có ý nghĩa.

Mà nghe được lời của hai người, ngục tốt thiếu chút nữa đã hôn mê!

Làm nửa ngày, hắn lo lắng đề phòng cẩn thận hầu hạ, cuối cùng thì ra là hai người này căn bản là tới nơi này tò mò vui đùa một chút mà thôi, căn bản cũng không phải đến vì hai nữ tù bị chết kia, làm hại hắn lo lắng nửa ngày, lo lắng Vương Gia trách tội xuống.

Hắn đã nghe nói hai người trong tù này, là nghi phạm có liên quan chuyện Tề vương phi trúng độc, cho nên mới bị yêu cầu trông coi chặt chẽ!

Chỉ là. . . . . . Vương Gia tới nơi này vì muốn hai người kia xem một chút mà thôi? !

"Nếu không có gì đẹp mắt, vậy thì đi thôi! Bổn vương đã nói nơi này không có gì để chơi, các ngươi nhất định!" Nam Cung Thần lạnh lùng ném ra một câu, sau đó Liễu Trì lên trước trực tiếp đẩy hắn đi ra ngoài, không chút nào tiếp tục có ý dừng lại.

Đợi đến ngục tốt trường cười theo mặt đưa đi mấy người Nam Cung Thần, mới vừa thở ra một hơi thật to.

"Đầu, không ngờ Vương Gia đối với nữ nhân này thật đúng là sủng ái, lại còn đặc biệt dẫn nữ nhân và đứa trẻ tới thiên lao chơi? Chậc chậc, không hổ là Vương gia tính tình cổ quái, yêu thích cũng khác người! Lại nói tướng mạo Vương Gia thật là xinh đẹp, nếu có thể. . . diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn. . ." Bên cạnh một người thị vệ nhỏ giọng lẩm bẩm, nói đến phần sau càng ngày càng thêm càng bỉ ổi, trên mặt cũng thêm mấy phần mập mờ mà vui vẻ.

"Câm miệng, muốn chết cứ nói tiếp, cũng không nhìn một chút đấy là ai?" Ngục trưởng quát lạnh một tiếng, giận dữ nhìn thủ hạ một cái, phất tay áo rời đi.

"Phát hiện cái gì?" Lên xe ngựa rời khỏi Thiên Lao, mí mắt Nam Cung Thần hơi híp lại, mở miệng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương