Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
-
Chương 3: Không ai có thể ngăn cản
Không hiểu tại sao lại bị uy hiếp, mặc dù nhìn chỉ là một cô gái nhu nhược, nhưng hộ vệ xung quanh bị khí thế của nàng làm cho không dám tiến lên.
Dung mạo mang theo phong tình giờ phút này càng nhiều thêm mấy phần lạnh lùng cùng cao quý, phong thái tao nhã, khí thế ngạo nghễ của một cô gái như vậy, làm sao lại là một người nhà bình thường chứ, mặc dù trên người mặc đơn giản, mỉm cười giống như gió mát lướt nhẹ qua, nhưng mỉm cười lại lộ ra uy nghiêm trước mặt mọi người, cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngươi. . . . . ." An Mộng Hàn giờ phút này vốn là bị tức giận che mắt cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường, hôm nay nàng ở nhà bởi vì hôn sự mà cùng cha mẹ tranh cãi một phen, cho nên mới vừa nhìn thấy có người ngăn ở trước mặt mình, liền muốn đem tức giận trút trên người nàng.
Chỉ là nữ nhân này. . . . . . An Hộng Hàn nhìn Thư Nhã Phù, không khỏi cảm thấy có chút quen quen, chỉ là mặc dù nàng nghĩ như thế nào, sợ rằng nàng sẽ không nghĩ tới, nữ nhân cho nàng cảm giác nguy hiểm trước mặt, là người đã từng dây dưa với ca ca của mình, Đại tiểu thư Thư gia bị mình nhiều lần trêu chọc, gây khó dễ.
"Xin tránh ra, ta muốn vào Trân Bảo Các, không người nào có thể ngăn cản được!" Trân Bảo Các này do nàng mở, nàng là lão bản cũng không thể vào, còn có ai có thể vào!
Mắt lạnh quét qua mấy hộ vệ ngăn ở trước mặt mình, sắc mặt Thư Nhã Phù lạnh nhạt, ngôn ngữ êm ái, chỉ là trong đó có khí thế không cho người khác kháng cự, khiến cả đám hộ vệ lập tức ngoan ngoãn tách ra, lộ ra một con đường để cho nàng đi qua.
Nhã Phù mang theo nhi tử đi vào, mà An Mộng Hàn cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ là đáy mắt mang theo nghi hoặc cùng căm hận, nữ nhân này bêu xấu nàng trước mặt mọi người, nàng sẽ không chịu để yên như vậy đâu! Nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết.
Nữ nhân này nàng sẽ điều tra tìm hiểu rõ nàng ta đến tột cùng là người nào, lại có lá gan uy hiếp nàng! Hung ác nhìn chằm chằm phương hướng Thư Nhã Phù rời khỏi, An Mộng Hàn âm thầm hạ quyết tâm.
"Đúng rồi, dì à người nên về nhà nhanh một chút, trên mặt người đỏ giống như mông của động vật, mau mau dùng khối băng lạnh chườm một chút sẽ tốt hơn đấy!"
An Mộng Hàn còn chưa phản ứng kịp, đã thấy bé trai mới vừa theo nữ nhân kia đi vào, đột nhiên lại chạy ra, mang trên mặt nụ cười ưu nhã đáng yêu, giống như tiểu công tử bình thường nhẹ nhàng hướng về phía nàng nhắc nhở một câu, sau đó hướng một hướng khác cách đó không xa ngọt ngào cười một tiếng, sau đó lại hấp ta hấp tấp chạy vào.
Dì! Tiểu tử này lại gọi nàng là dì, hơn nữa còn dám mắng nàng!
Nửa bên mặt An Mộng Hàn mang theo dấu tay, trên mặt càng khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục, nhận thấy được nét mặt mấy hộ vệ bên cạnh quái dị, đáy lòng càng tức giận: "Nhìn cái gì vậy, còn đứng ngốc ở đó làm cái gì, đi về! Một đám vô dụng!"
Thư Nhã Phù vốn đã kéo Thư Vũ Trạch vào Trân Bảo Các, chỉ là không nghĩ tới nhi tử đột nhiên tránh ra khỏi tay của mình chạy đi, trong chốc lát lại chạy trở lại.
"Nhi tử, con làm cái gì vậy!" Chớp mắt, đem con trai bảo bối ôm lấy, quan sát vẻ mặt khéo léo lấy lòng của con trai.
Nhi tử mình sinh ra, nàng đương nhiên hiểu rõ hắn có chút nhỏ mọn, thật ra đối với mình một số chuyện của đứa con trai này, nàng cũng không có can thiệp cùng tìm hiểu quá nhiều, nhưng ít nhất một chút tâm tư vẫn nên biết.
"Nương, bảo bối ngoan như vậy, sao có thể làm cái gì, con chỉ đi nhắc nhở dì kia phải trở về nhanh một chút lấy băng chườm mà thôi!" Mặt Thư Vũ Trạch nhu thuận đáng yêu, rất vô tội nhìn mẫu thân mình nói.
Thư Nhã Phù nhìn chằm chằm con trai bảo bối của mình, nàng làm sao lại sinh ra một tiểu tử phúc hắc như vậy, vừa rồi lúc nàng ra tay giữa ngón tay đã giấu thuốc phấn vẩy vào mặt An Mộng Hàn, mặt của An Mộng Hàn đoán chừng sau khi trở về, trong năm ngày gương mặt sẽ sưng thành đầu heo, mà thuốc phấn chính nàng làm này, có một tính chất đặc biệt, đó chính là không thể chườm lạnh hoặc chườm nóng, một khi chườm lạnh hoặc chườm nóng rồi, ngược lại sẽ khiến cả khuôn mặt trở nên ngứa vô cùng, hơn nữa hiệu quả của thuốc cũng sẽ kéo dài thêm ba ngày.
Vốn là nàng cũng chỉ tính trừng phạt nho nhỏ một chút là được, về phần An Mộng Hàn sau khi trở về, sẽ làm chút biện pháp gì hay không, nàng cũng không quan tâm.
Hiện tại thì hay rồi, con trai của mình rất khéo léo đi nhắc nhở một câu, sợ rằng tám ngày này của An Mộng Hàn sẽ cực kỳ đau khổ!
"Nhi tử, có lúc ta thật sự hoài nghi con có phải do ta sinh ra hay không!" Thư Nhã Phù vẻ mặt nghi hoặc nhéo nhéo gò má của con trai.
"Nương yên tâm! Con không có chút nào hoài nghi nương không phải là người sinh ra con!"
Mẫu thân người phúc hắc như vậy, nhi tử thật sự là học từ người, chỉ là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy mà thôi, huống chi nữ nhân kia lại dám mắng mẫu thân hắn thích nhất, vậy thì đúng là muốn chết, nếu như không phải mẫu thân ra tay trước, hắn không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu, người tổn thương mẫu thân của hắn, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Nhã Phù không nhìn thấy, Thư Vũ Trạch hơi cúi đầu khóe miệng mĩm cười, chỉ là đáy tròng mắt màu hổ phách cũng lạnh lẽo tàn khốc.
Không biết có nên cho Lê Hi đi điều tra tìm hiểu rõ mọi chuyện không, mẫu thân ban đầu ôm hắn rời khỏi thành Khai Dương, hắn biết rõ mấy năm nay cuộc sống có nhiều khó khăn, mà mẫu thân cũng đã nói, nàng là Đại tiểu thư Hầu phủ nước Đông Ly, như vậy lần này trở về, có một số chuyện hắn đương nhiên phải giúp mẫu thân xử lý tốt.
Mà ở lầu hai của quán rượu cách Trân Bảo các không xa, cũng có người đem tất cả mọi chuyện vừa rồi ở trước Trân Bảo các thu vào đáy mắt, Nam Cung Triệt đem rượu trên tay uống một hơi cạn sạch, ánh mắt tràn đầy nụ cười, vừa rồi đứa bé kia hướng về phía bọn họ lộ ra nụ cười, là trùng hợp hay là cố ý, một đứa bé nhỏ như vậy, đã nhận thấy được sự tồn tại của bọn hắn sao?
Lầu bốn của Trân Bảo Các, luôn luôn cấm không cho người nào đi vào, giờ phút này Nhã Phù thản nhiên ngồi ở đây uống trà Tây Sơn Bạch mình thích nhất.
Ôm Thư Vũ Trạch náo loạn Văn Diệp một trận, một thân trường sam màu xanh, tóc dài văn nhã, dáng dấp tuấn mỹ không giống với nữ tử, một phong cách tao nhã lịch sự làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, giờ phút này nhìn vẻ mặt mèo con hưởng thụ uống trà mình chuẩn bị trước mặt, đáy mắt càng thêm một phần dịu dàng.
"Nhã Phù, các người lần này trở lại là chuẩn bị trở về Thư gia hả?" Văn Diệp suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi, hắn biết nàng không phải vì buổi đấu giá mà đến, dù sao Trân Bảo Các này vốn do nàng xây dựng, nàng trước đây cũng không có đặc biệt quan tâm, mà hắn luôn luôn giúp đỡ nàng xử lý chuyện làm ăn, từ đáy lòng đối với nàng là bội phục cùng thương tiếc.
Ở trong thành Khai Dương thời gian dài như vậy, đối với Đại tiểu thư Hầu phủ hắn không phải là một chút tin đồn cũng chưa từng nghe qua, đối với tin đồn này hắn vẫn luôn từ chối cho ý kiến, nhưng hắn biết nàng cùng Thư Nhã Phù trong truyền thuyết chênh lệch khá xa, điều này cũng khiến hắn không hiểu.
Mà đối với Văn Diệp, Thư Nhã Phù cũng không giấu giếm thân phận của mình với hắn, đối với con trai của nàng cũng chưa từng giấu giếm, nếu sớm muộn gì cũng phải biết, nàng cần gì phải giấu giếm.
Ôm trà ngon duyên dáng uống một chén, tròng mắt xinh đẹp của Nhã Phù xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, bên miệng vẫn mang theo mỉm cười phong tình như cũ: "Cuối cùng cũng phải trở về chứ, trong phủ còn rất nhiều người chờ ta trở về!"
Những chuyện mà những người kia đã làm, nàng nên trở về báo đáp thật tốt cho các nàng mới phải!
Dung mạo mang theo phong tình giờ phút này càng nhiều thêm mấy phần lạnh lùng cùng cao quý, phong thái tao nhã, khí thế ngạo nghễ của một cô gái như vậy, làm sao lại là một người nhà bình thường chứ, mặc dù trên người mặc đơn giản, mỉm cười giống như gió mát lướt nhẹ qua, nhưng mỉm cười lại lộ ra uy nghiêm trước mặt mọi người, cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngươi. . . . . ." An Mộng Hàn giờ phút này vốn là bị tức giận che mắt cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường, hôm nay nàng ở nhà bởi vì hôn sự mà cùng cha mẹ tranh cãi một phen, cho nên mới vừa nhìn thấy có người ngăn ở trước mặt mình, liền muốn đem tức giận trút trên người nàng.
Chỉ là nữ nhân này. . . . . . An Hộng Hàn nhìn Thư Nhã Phù, không khỏi cảm thấy có chút quen quen, chỉ là mặc dù nàng nghĩ như thế nào, sợ rằng nàng sẽ không nghĩ tới, nữ nhân cho nàng cảm giác nguy hiểm trước mặt, là người đã từng dây dưa với ca ca của mình, Đại tiểu thư Thư gia bị mình nhiều lần trêu chọc, gây khó dễ.
"Xin tránh ra, ta muốn vào Trân Bảo Các, không người nào có thể ngăn cản được!" Trân Bảo Các này do nàng mở, nàng là lão bản cũng không thể vào, còn có ai có thể vào!
Mắt lạnh quét qua mấy hộ vệ ngăn ở trước mặt mình, sắc mặt Thư Nhã Phù lạnh nhạt, ngôn ngữ êm ái, chỉ là trong đó có khí thế không cho người khác kháng cự, khiến cả đám hộ vệ lập tức ngoan ngoãn tách ra, lộ ra một con đường để cho nàng đi qua.
Nhã Phù mang theo nhi tử đi vào, mà An Mộng Hàn cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ là đáy mắt mang theo nghi hoặc cùng căm hận, nữ nhân này bêu xấu nàng trước mặt mọi người, nàng sẽ không chịu để yên như vậy đâu! Nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết.
Nữ nhân này nàng sẽ điều tra tìm hiểu rõ nàng ta đến tột cùng là người nào, lại có lá gan uy hiếp nàng! Hung ác nhìn chằm chằm phương hướng Thư Nhã Phù rời khỏi, An Mộng Hàn âm thầm hạ quyết tâm.
"Đúng rồi, dì à người nên về nhà nhanh một chút, trên mặt người đỏ giống như mông của động vật, mau mau dùng khối băng lạnh chườm một chút sẽ tốt hơn đấy!"
An Mộng Hàn còn chưa phản ứng kịp, đã thấy bé trai mới vừa theo nữ nhân kia đi vào, đột nhiên lại chạy ra, mang trên mặt nụ cười ưu nhã đáng yêu, giống như tiểu công tử bình thường nhẹ nhàng hướng về phía nàng nhắc nhở một câu, sau đó hướng một hướng khác cách đó không xa ngọt ngào cười một tiếng, sau đó lại hấp ta hấp tấp chạy vào.
Dì! Tiểu tử này lại gọi nàng là dì, hơn nữa còn dám mắng nàng!
Nửa bên mặt An Mộng Hàn mang theo dấu tay, trên mặt càng khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục, nhận thấy được nét mặt mấy hộ vệ bên cạnh quái dị, đáy lòng càng tức giận: "Nhìn cái gì vậy, còn đứng ngốc ở đó làm cái gì, đi về! Một đám vô dụng!"
Thư Nhã Phù vốn đã kéo Thư Vũ Trạch vào Trân Bảo Các, chỉ là không nghĩ tới nhi tử đột nhiên tránh ra khỏi tay của mình chạy đi, trong chốc lát lại chạy trở lại.
"Nhi tử, con làm cái gì vậy!" Chớp mắt, đem con trai bảo bối ôm lấy, quan sát vẻ mặt khéo léo lấy lòng của con trai.
Nhi tử mình sinh ra, nàng đương nhiên hiểu rõ hắn có chút nhỏ mọn, thật ra đối với mình một số chuyện của đứa con trai này, nàng cũng không có can thiệp cùng tìm hiểu quá nhiều, nhưng ít nhất một chút tâm tư vẫn nên biết.
"Nương, bảo bối ngoan như vậy, sao có thể làm cái gì, con chỉ đi nhắc nhở dì kia phải trở về nhanh một chút lấy băng chườm mà thôi!" Mặt Thư Vũ Trạch nhu thuận đáng yêu, rất vô tội nhìn mẫu thân mình nói.
Thư Nhã Phù nhìn chằm chằm con trai bảo bối của mình, nàng làm sao lại sinh ra một tiểu tử phúc hắc như vậy, vừa rồi lúc nàng ra tay giữa ngón tay đã giấu thuốc phấn vẩy vào mặt An Mộng Hàn, mặt của An Mộng Hàn đoán chừng sau khi trở về, trong năm ngày gương mặt sẽ sưng thành đầu heo, mà thuốc phấn chính nàng làm này, có một tính chất đặc biệt, đó chính là không thể chườm lạnh hoặc chườm nóng, một khi chườm lạnh hoặc chườm nóng rồi, ngược lại sẽ khiến cả khuôn mặt trở nên ngứa vô cùng, hơn nữa hiệu quả của thuốc cũng sẽ kéo dài thêm ba ngày.
Vốn là nàng cũng chỉ tính trừng phạt nho nhỏ một chút là được, về phần An Mộng Hàn sau khi trở về, sẽ làm chút biện pháp gì hay không, nàng cũng không quan tâm.
Hiện tại thì hay rồi, con trai của mình rất khéo léo đi nhắc nhở một câu, sợ rằng tám ngày này của An Mộng Hàn sẽ cực kỳ đau khổ!
"Nhi tử, có lúc ta thật sự hoài nghi con có phải do ta sinh ra hay không!" Thư Nhã Phù vẻ mặt nghi hoặc nhéo nhéo gò má của con trai.
"Nương yên tâm! Con không có chút nào hoài nghi nương không phải là người sinh ra con!"
Mẫu thân người phúc hắc như vậy, nhi tử thật sự là học từ người, chỉ là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy mà thôi, huống chi nữ nhân kia lại dám mắng mẫu thân hắn thích nhất, vậy thì đúng là muốn chết, nếu như không phải mẫu thân ra tay trước, hắn không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu, người tổn thương mẫu thân của hắn, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Nhã Phù không nhìn thấy, Thư Vũ Trạch hơi cúi đầu khóe miệng mĩm cười, chỉ là đáy tròng mắt màu hổ phách cũng lạnh lẽo tàn khốc.
Không biết có nên cho Lê Hi đi điều tra tìm hiểu rõ mọi chuyện không, mẫu thân ban đầu ôm hắn rời khỏi thành Khai Dương, hắn biết rõ mấy năm nay cuộc sống có nhiều khó khăn, mà mẫu thân cũng đã nói, nàng là Đại tiểu thư Hầu phủ nước Đông Ly, như vậy lần này trở về, có một số chuyện hắn đương nhiên phải giúp mẫu thân xử lý tốt.
Mà ở lầu hai của quán rượu cách Trân Bảo các không xa, cũng có người đem tất cả mọi chuyện vừa rồi ở trước Trân Bảo các thu vào đáy mắt, Nam Cung Triệt đem rượu trên tay uống một hơi cạn sạch, ánh mắt tràn đầy nụ cười, vừa rồi đứa bé kia hướng về phía bọn họ lộ ra nụ cười, là trùng hợp hay là cố ý, một đứa bé nhỏ như vậy, đã nhận thấy được sự tồn tại của bọn hắn sao?
Lầu bốn của Trân Bảo Các, luôn luôn cấm không cho người nào đi vào, giờ phút này Nhã Phù thản nhiên ngồi ở đây uống trà Tây Sơn Bạch mình thích nhất.
Ôm Thư Vũ Trạch náo loạn Văn Diệp một trận, một thân trường sam màu xanh, tóc dài văn nhã, dáng dấp tuấn mỹ không giống với nữ tử, một phong cách tao nhã lịch sự làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, giờ phút này nhìn vẻ mặt mèo con hưởng thụ uống trà mình chuẩn bị trước mặt, đáy mắt càng thêm một phần dịu dàng.
"Nhã Phù, các người lần này trở lại là chuẩn bị trở về Thư gia hả?" Văn Diệp suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi, hắn biết nàng không phải vì buổi đấu giá mà đến, dù sao Trân Bảo Các này vốn do nàng xây dựng, nàng trước đây cũng không có đặc biệt quan tâm, mà hắn luôn luôn giúp đỡ nàng xử lý chuyện làm ăn, từ đáy lòng đối với nàng là bội phục cùng thương tiếc.
Ở trong thành Khai Dương thời gian dài như vậy, đối với Đại tiểu thư Hầu phủ hắn không phải là một chút tin đồn cũng chưa từng nghe qua, đối với tin đồn này hắn vẫn luôn từ chối cho ý kiến, nhưng hắn biết nàng cùng Thư Nhã Phù trong truyền thuyết chênh lệch khá xa, điều này cũng khiến hắn không hiểu.
Mà đối với Văn Diệp, Thư Nhã Phù cũng không giấu giếm thân phận của mình với hắn, đối với con trai của nàng cũng chưa từng giấu giếm, nếu sớm muộn gì cũng phải biết, nàng cần gì phải giấu giếm.
Ôm trà ngon duyên dáng uống một chén, tròng mắt xinh đẹp của Nhã Phù xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, bên miệng vẫn mang theo mỉm cười phong tình như cũ: "Cuối cùng cũng phải trở về chứ, trong phủ còn rất nhiều người chờ ta trở về!"
Những chuyện mà những người kia đã làm, nàng nên trở về báo đáp thật tốt cho các nàng mới phải!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook