Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
-
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Thư Nhã Phù quay người lại, ánh mắt vô tội nhìn phía đám người Hồng Lệ đang đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giống như đang nói dối.
Khóe miệng Phượng Linh Nhi chỉ vừa kéo lên cũng nhanh chóng co quắp một trận, đối với công lực trợn mắt nói dối của người trước mắt không thể không bội phục, mới vừa cùng nàng chào hỏi,
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Thư Nhã Phù quay người lại, ánh mắt vô tội nhìn phía đám người Hồng Lệ đang đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giống như đang nói dối.
Khóe miệng Phượng Linh Nhi chỉ vừa kéo lên cũng nhanh chóng co quắp một trận, đối với công lực trợn mắt nói dối của người trước mắt không thể không bội phục, mới vừa cùng nàng chào hỏi, chớp mắt một cái lại nói với người khác cùng nàng là người xa lạ.
Quả nhiên nhiên là đang mang thù! Phượng Linh Nhi hơi híp mắt lại, trong mắt chợt lóe lên.
"Hừ, tiện nhân không biết xấu hổ!" Nam Liên Nhi ở một bên nhìn thấy hừ lạnh một tiếng, âm thanh hoàn toàn không che giấu ý tứ khinh miệt.
Âm thanh không tính là quá lớn, nhưng cũng không coi là quá nhỏ, những người xung quanh vừa vặn đều có thể nghe được, nàng ta đột nhiên biến săc mắng chửi người khác, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao từ sau khi đến, vị Nam Liên Nhi của Nam Phong quốc này vẫn luôn biểu hiện vô cùng mềm dịu, không có cử động quá mức kích thích, đột nhiên trở nên kích động như thế, mở miệng mắng chửi người thật sự là ngoài dự đoán mọi người.
"Ah, mẹ, vị đại nương này nhìn có chút quen mắt, có phải chúng ta đã thấy qua tại cửa hiêu hay quán ăn nào hay không?" Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền ra từ trong đám người, cực kỳ rõ ràng.
Chỉ thấy Thư Vũ Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng phấn nộn, con ngươi màu hổ phác trong suốt như nước, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Nam Liên Nhi bằng ánh mắt vô tội, bước đến gần Nam Liên Nhi them hai bước, chu mỏ một cái, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, dáng vẻ tò mò, đáy mắt còn có mấy phần nghi hoặc, dáng người nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, thật sự là đáng yêu cùng.
"Ưmh, hình như là có chút giống, chỉ là con đã nhận lầm người rồi, đại thẩm nhà sát vách có dáng người đẹp hơn cô nương kia! Ngục tương đối đầy đặn hơn, không phải trước đây con cũng đã nói rồi sao, sao bây giờ lại có thể nhận lầm người được chứ!" Thư Nhã Phù cũng quay đầu lại nhìn kỹ Nam Liên Nhi một chút, nhìn nàng ta sắc mặt đã chuyển từ trắng sang xanh từ xanh sang đen rồi chuyển thành trắng, nhếch miệng cười một tiếng, rất trịnh trọng dạy dỗ con trai bảo bối của mình.
Nam Cung Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn hai mẹ con diễn trò, nét mặt hai người cực kỳ giống nhau, trong đáy mắt của y thì vô cùng dễ thương, không cầm được cười lên.
Mà mắt của Hồng Lệ cùng Lãnh Minh Thành cũng sắp rớt ra rồi, hai mẹ con này, mắng chửi người cũng rất có đức hạnh, hơn nữa người làm mẹ lại có thể thảo luận vấn đề ngực lớn ngực nhỏ với con trai mà không chút ngại ngùng sao, có người mẹ nào như vậy không chứ? Thật sự không bình thường!
"Ngươi. . . . . . Hừ, tiện nhân!"
Nam Liên Nhi là một tiểu cô nương chưa tới 20 tuổi, dáng vẻ cúng đang lúc xuân thì, lúc này trước mặt mọi người cư nhiên bị châm chọc vì lớn lên giống mụ bán rau, hơn nữa còn nói nàng không bằng mụ bán rau, đây là châm chọc lớn nhất đối với nàng!
Lúc này mặt của nàng như sắp bốc hỏa, trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt kia hận không thể đăm nàng mấy dao!
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lôi kéo ống tay áo Hồng Lệ, có chút ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Hồng Lệ tỷ tỷ, sao muội cảm giác An tỷ tỷ cũng quen biết với tỷ tỷ kia, hơn nữa dường như quan hệ không được tốt lắm?"
Lâm Tuyết Nhi có thể cảm thấy rõ ràng hai người kia không hợp nhau, những người khác sao lại không nhìn ra được chứ, mấy người bọn Hồng Lệ cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với nữ nhân tên An Thất Thất này, dù sao thì mỗi một quốc gia đều có người người đề cử khác nhau.
Trừ Đông Ly quốc ra, những người đại diện của các nước khác đều đã đến, mà An Thất Thất cũng đã biết hai người trong đó, nhìn quan hệ hình như còn có chút phức tạp.
Ba người từ ba quốc gia khác nhau, Thư Nhã Phù lại biết hai người còn lại, chuyện như vậy đã ngoài dự liệu của mọi người, một người còn lại là Phong Phiêu Tuyết của Huyền Nguyệt quốc bọn họ. . . . . .
Nam Liên Nhi cắn răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tiến về phía Phù Phong đảo, không thể làm loạn được, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách, hậu quả kia không chỉ một mình nàng có thể gánh được.
"An cô nương quả nhiên xinh đẹp động lòng người, hôm nay may mắn được gặp, thật sự chuyến đi này không tệ rồi!" Phong Phiêu Tuyết mỉm cười đi tới, nụ cười mang theo vài phần tự nhiên, trên khuôn mặt tinh sảo có chút hiền hòa.
Tốt như vậy sao, hành động giống như hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, ngược lại khiến Thư Nhã Phù phải chú ý nhiều hơn, nữ nhân này có thể đem tất cả mọi chuyện che giấu phía sau nụ cười chúng tỏ rất có tâm cơ, thứ người như thế so với Nam Liên Nhi là người trực tiếp thẳng thắn thì càng cần phải chú ý nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn con chồn nhỏ nằm trên bả vai Thư Vũ Trạch, chắc hẳn Phong Phiêu Tuyết cũng đã nhận ra thân phận của nàng, dù sao thân phận của Cảnh Phong cũng chỉ là nàng, một trong những phân thân, cũng không có làm dịch dung quá nhiều, hiện tại cộng thêm Bạch Cầu cũng ở đây, nên có thể nhận ra thân phận ngay được.
"Phong tiểu thư, nhìn nàng hình như gầy hơn, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều mới phải!" Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, nhíu mày nhìn thường Phong Phiêu Tuyết Phiêu như nhìn hảo tỷ muội bình, nói chuyện hỏi thăm nhau.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
chớp mắt một cái lại nói với người khác cùng nàng là người xa lạ.
Quả nhiên nhiên là đang mang thù! Phượng Linh Nhi hơi híp mắt lại, trong mắt chợt lóe lên.
"Hừ, tiện nhân không biết xấu hổ!" Nam Liên Nhi ở một bên nhìn thấy hừ lạnh một tiếng, âm thanh hoàn toàn không che giấu ý tứ khinh miệt.
Âm thanh không tính là quá lớn, nhưng cũng không coi là quá nhỏ, những người xung quanh vừa vặn đều có thể nghe được, nàng ta đột nhiên biến săc mắng chửi người khác, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao từ sau khi đến, vị Nam Liên Nhi của Nam Phong quốc này vẫn luôn biểu hiện vô cùng mềm dịu, không có cử động quá mức kích thích, đột nhiên trở nên kích động như thế, mở miệng mắng chửi người thật sự là ngoài dự đoán mọi người.
"Ah, mẹ, vị đại nương này nhìn có chút quen mắt, có phải chúng ta đã thấy qua tại cửa hiêu hay quán ăn nào hay không?" Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền ra từ trong đám người, cực kỳ rõ ràng.
Chỉ thấy Thư Vũ Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng phấn nộn, con ngươi màu hổ phác trong suốt như nước, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Nam Liên Nhi bằng ánh mắt vô tội, bước đến gần Nam Liên Nhi them hai bước, chu mỏ một cái, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, dáng vẻ tò mò, đáy mắt còn có mấy phần nghi hoặc, dáng người nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, thật sự là đáng yêu cùng.
"Ưmh, hình như là có chút giống, chỉ là con đã nhận lầm người rồi, đại thẩm nhà sát vách có dáng người đẹp hơn cô nương kia! Ngục tương đối đầy đặn hơn, không phải trước đây con cũng đã nói rồi sao, sao bây giờ lại có thể nhận lầm người được chứ!" Thư Nhã Phù cũng quay đầu lại nhìn kỹ Nam Liên Nhi một chút, nhìn nàng ta sắc mặt đã chuyển từ trắng sang xanh từ xanh sang đen rồi chuyển thành trắng, nhếch miệng cười một tiếng, rất trịnh trọng dạy dỗ con trai bảo bối của mình.
Nam Cung Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn hai mẹ con diễn trò, nét mặt hai người cực kỳ giống nhau, trong đáy mắt của y thì vô cùng dễ thương, không cầm được cười lên.
Mà mắt của Hồng Lệ cùng Lãnh Minh Thành cũng sắp rớt ra rồi, hai mẹ con này, mắng chửi người cũng rất có đức hạnh, hơn nữa người làm mẹ lại có thể thảo luận vấn đề ngực lớn ngực nhỏ với con trai mà không chút ngại ngùng sao, có người mẹ nào như vậy không chứ? Thật sự không bình thường!
"Ngươi. . . . . . Hừ, tiện nhân!"
Nam Liên Nhi là một tiểu cô nương chưa tới 20 tuổi, dáng vẻ cúng đang lúc xuân thì, lúc này trước mặt mọi người cư nhiên bị châm chọc vì lớn lên giống mụ bán rau, hơn nữa còn nói nàng không bằng mụ bán rau, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đây là châm chọc lớn nhất đối với nàng!
Lúc này mặt của nàng như sắp bốc hỏa, trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt kia hận không thể đăm nàng mấy dao!
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lôi kéo ống tay áo Hồng Lệ, có chút ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Hồng Lệ tỷ tỷ, sao muội cảm giác An tỷ tỷ cũng quen biết với tỷ tỷ kia, hơn nữa dường như quan hệ không được tốt lắm?"
Lâm Tuyết Nhi có thể cảm thấy rõ ràng hai người kia không hợp nhau, những người khác sao lại không nhìn ra được chứ, mấy người bọn Hồng Lệ cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với nữ nhân tên An Thất Thất này, dù sao thì mỗi một quốc gia đều có người người đề cử khác nhau.
Trừ Đông Ly quốc ra, những người đại diện của các nước khác đều đã đến, mà An Thất Thất cũng đã biết hai người trong đó, nhìn quan hệ hình như còn có chút phức tạp.
Ba người từ ba quốc gia khác nhau, Thư Nhã Phù lại biết hai người còn lại, chuyện như vậy đã ngoài dự liệu của mọi người, một người còn lại là Phong Phiêu Tuyết của Huyền Nguyệt quốc bọn họ. . . . . .
Nam Liên Nhi cắn răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tiến về phía Phù Phong đảo, không thể làm loạn được, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách, hậu quả kia không chỉ một mình nàng có thể gánh được.
"An cô nương quả nhiên xinh đẹp động lòng người, hôm nay may mắn được gặp, thật sự chuyến đi này không tệ rồi!" Phong Phiêu Tuyết mỉm cười đi tới, nụ cười mang theo vài phần tự nhiên, trên khuôn mặt tinh sảo có chút hiền hòa.
Tốt như vậy sao, hành động giống như hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, ngược lại khiến Thư Nhã Phù phải chú ý nhiều hơn, nữ nhân này có thể đem tất cả mọi chuyện che giấu phía sau nụ cười chúng tỏ rất có tâm cơ, thứ người như thế so với Nam Liên Nhi là người trực tiếp thẳng thắn thì càng cần phải chú ý nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn con chồn nhỏ nằm trên bả vai Thư Vũ Trạch, chắc hẳn Phong Phiêu Tuyết cũng đã nhận ra thân phận của nàng, dù sao thân phận của Cảnh Phong cũng chỉ là nàng, một trong những phân thân, cũng không có làm dịch dung quá nhiều, hiện tại cộng thêm Bạch Cầu cũng ở đây, nên có thể nhận ra thân phận ngay được.
"Phong tiểu thư, nhìn nàng hình như gầy hơn, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều mới phải!" Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, nhíu mày nhìn thường Phong Phiêu Tuyết Phiêu như nhìn hảo tỷ muội bình, nói chuyện hỏi thăm nhau.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
"Lên thuyền! Mọi người y theo tấm bảng gỗ ta phát lúc nãy lên thuyền, không có tấm bảng gỗ là không được lên thuyền! Được rồi, tất cả theo đó mà làm!"
Hai nam nhân từ trên thuyền đi xuống, chính là hai nam tử đi cùng Hồng Trần lúc trước, lúc hai người đi xuống, cao giọng tuyên bố, mà mấy thuyền bè còn lại đông đảo thị vệ cũng đi theo xuống, nhìn dáng vẻ đều là hộ vệ Phù Phong đảo.
"Hừ, chờ khi chuyện Phù Phong đảo xong rồi, ta lại ngươi tìm ngươi tính sổ! Phù Phong đảo cũng không phải là người nào cũng có thể đi, đừng tưởng rằng ngươi đi theo người của Lãnh gia tới mà có thể đi được!" Nam Liên Nhi hừ lạnh một tiếng, lập tức lên thuyền trước tiên, đi lên thuyền trước rồi nhìn Thư Nhã Phù giễu cợt một hồi.
"Nhìn ta giống như dựa vào Lãnh gia mà lăn lộn đến đây sao?" Thư Nhã Phù sờ sờ lỗ mũi, cười hì hì nhìn Nam Cung Thần, hỏi.
"Đúng, rất giống đấy!" Nam Cung Thần thong dong ưu nhã vuốt ống tay áo, tự nhiên mỉm cười nói.
"Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo!" Thư Nhã Phù xoay đầu đi qua, nghĩa chánh ngôn từ, bộ mặt phớt tỉnh hạ quyết định nói.
Nam Cung Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chìu chăm chú rơi vào trên người của Thư Nhã Phù, ánh mắt kia nóng rực mà trần trụi, hoàn toàn không che giấu ý tứ trong đó, vẻ mặt giống như đói khát đã lâu nay thấy được thức ăn, một lát sau Thư Nhã Phù cũng không chịu nổi ánh mắt của hắn, cười nếu giống như hồ ly nói: "Nếu như nàng không muốn ngày mai không xuống giường được, ta sẽ không ngại thời gian âu yếm nàng trên giường lâu hơn một chút!"
Đối với Nam Cung Thần không biết xấu hổ, Thư Nhã Phù đã không có cái gì ngạc nhiên, hơn nữa người này thỉnh thoảng lại dùng sắc dụ nàng, tuyệt đối không có một chút cố kỵ, nàng hoài nghi tại sao lúc trước nàng lại chọn lựa một người như vậy?
Thư Vũ Trạch che miệng cười trộm, Bạch Cầu bên kia đứng trên bả vai cậu cũng dùng móng vuốt che miệng mình, một người một con chồn cùng một dạng cười trộm.
"Cha ơi, cha tính làm thế nào để mẹ không xuống giường được vậy?" Gương mặt Thư Vũ Trạch mê mang cùng hồn nhiên vô tội, đem hình tượng của một đứa bé ngoan ham học hỏi biểu hiện vô cùng tinh tế!
"Trẻ con đừng hỏi nhiều! Về sau hỏi nương tử ngươi đi, nàng sẽ nói cho ngươi biết thế nào xuống giường không được!" Thư Nhã Phù một hơi thiếu chút nữa không có thở, nhìn Nam Cung Thần mắt bộ dáng cười mị mị, thần sắc này giống như sắp nói ra điều gì đó kinh người, nàng chỉ sợ yêu nghiệt này không chỉ nói ra cái gì kinh người, vội vàng vượt lên trước ngăn lời hắn muốn nói.
Chỉ là mới vừa nói xong, Thư Nhã Phù liền hối hận, cái nàng vừa nói có thể gọi là trả lời được sao! Đây là hậu quả của việc nói chuyện mà không dùng đại não, bi kịch của việc nói loạn! Xem bộ dạng người chung quanh cười nghiêng trước ngữa sau một chút, nàng cũng biết mình đã không còn mặt mùi gì nữa rồi.
Cái này nàng cũng chỉ có thể cảm tạ Nam Cung Thần một cái, kể từ lúc ở cùng hắn, nàng cảm giác da mặt mình càng ngày càng dầy, mặc dù trước kia cũng không mỏng!
"Tiểu Trạch trạch bảo bối, khi nào có thời gian ta sẽ nói cho con biết là như thế nào!" Lão già cười ở bên cạnh là khoa trương nhất, khí chất cô gái đã hoàn toàn biên mất rồi, chống nạnh cười lớn khiến tất cả người mơ ước làm nữ thần bể tan tành.
"Người nào nói thêm nữa một câu, cũng đừng mong đi Phù Phong đảo! Hừ!" Thư Nhã Phù ném lại một câu, rồi bước lên trên thuyền trước, dù sao thì bây giờ những người khác hầu như đã lên thuyền hết rồi, bọn họ hình như cũng là những người cuối cùng lên thuyền.
"An cô nương, xin lấy lệnh bài ra!"
"Cho! Lệnh bài kia nhưng cho ngươi xem, sẽ không có lỗi đi, mặc dù phía trên có chút đồ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể sử dụng đúng không?!" Thư Nhã Phù nhíu mày mỉm cười nhìn về phía nam nhân không có đưa tay cầm lệnh bài, đáy lòng lại ranh mãnh, nhưng bề ngoài thì cười híp mắt nói.
Nam nhân Kiểm tra lệnh bài, trước đó sẽ cẩn thận kiểm tra tất cả mọi người, chỉ là đến Thư Nhã Phù lại không có đưa tay ra cầm, nhìn dáng vẻ có chút cố kỵ!
Chỉ sợ hắn cũng biết trên lệnh bài bị hạ một chút đồ, cho nên mới không có đưa tay đi lấy!
Chỉ thấy Thư Nhã Phù mới vừa nói xong, thân thể nam nhân kia dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ cùng khó coi, nhưng cuối cùng cũng khôi phục như không có chuyện gì, nhường đường cho mấy người bọn họ lên thuyền.
Nam Liên Nhi đang định quay đầu nhìn đám người An Thất Thất nói chuyện cười, lại không nghĩ rằng thấy Thư Nhã Phù đưa ra một lệnh bài, tất cả mấy người còn lại sau lưng cũng không có gì đưa ra cả liền mà có thể cùng nhau lên thuyền, lập tức trừng mắt, bất mãn kêu lên: "Mấy người bọn họ đều không có tấm gỗ, tại sao có thể lên thuyền!"
Nàng thét một tiếng chói tai lập tức khiến người chung quanh đều quay lại, đưa mắt nhìn mấy người đang lên thuyền.
Tất cả bọn họ đều phải trải qua tuyển chọn nghiêm khắc mới có thể đi Phù Phong đảo, mà bây giờ có người không trình ra được tấm gỗ đã phát trước đó mà có thể lên thuyền, chuyện này trong mắt mọi người đều không công bằng, lập tức ánh mắt của mọi người đều có chút quái dị, đặc biệt là đều tập trung ở trên người của nữ nhân áo đỏ đi đầu, bọn họ cũng nhìn ra được, nữ nhân này là người dẫn đầu.
Khóe miệng Phượng Linh Nhi chỉ vừa kéo lên cũng nhanh chóng co quắp một trận, đối với công lực trợn mắt nói dối của người trước mắt không thể không bội phục, mới vừa cùng nàng chào hỏi,
Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo
Thư Nhã Phù quay người lại, ánh mắt vô tội nhìn phía đám người Hồng Lệ đang đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giống như đang nói dối.
Khóe miệng Phượng Linh Nhi chỉ vừa kéo lên cũng nhanh chóng co quắp một trận, đối với công lực trợn mắt nói dối của người trước mắt không thể không bội phục, mới vừa cùng nàng chào hỏi, chớp mắt một cái lại nói với người khác cùng nàng là người xa lạ.
Quả nhiên nhiên là đang mang thù! Phượng Linh Nhi hơi híp mắt lại, trong mắt chợt lóe lên.
"Hừ, tiện nhân không biết xấu hổ!" Nam Liên Nhi ở một bên nhìn thấy hừ lạnh một tiếng, âm thanh hoàn toàn không che giấu ý tứ khinh miệt.
Âm thanh không tính là quá lớn, nhưng cũng không coi là quá nhỏ, những người xung quanh vừa vặn đều có thể nghe được, nàng ta đột nhiên biến săc mắng chửi người khác, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao từ sau khi đến, vị Nam Liên Nhi của Nam Phong quốc này vẫn luôn biểu hiện vô cùng mềm dịu, không có cử động quá mức kích thích, đột nhiên trở nên kích động như thế, mở miệng mắng chửi người thật sự là ngoài dự đoán mọi người.
"Ah, mẹ, vị đại nương này nhìn có chút quen mắt, có phải chúng ta đã thấy qua tại cửa hiêu hay quán ăn nào hay không?" Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền ra từ trong đám người, cực kỳ rõ ràng.
Chỉ thấy Thư Vũ Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng phấn nộn, con ngươi màu hổ phác trong suốt như nước, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Nam Liên Nhi bằng ánh mắt vô tội, bước đến gần Nam Liên Nhi them hai bước, chu mỏ một cái, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, dáng vẻ tò mò, đáy mắt còn có mấy phần nghi hoặc, dáng người nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, thật sự là đáng yêu cùng.
"Ưmh, hình như là có chút giống, chỉ là con đã nhận lầm người rồi, đại thẩm nhà sát vách có dáng người đẹp hơn cô nương kia! Ngục tương đối đầy đặn hơn, không phải trước đây con cũng đã nói rồi sao, sao bây giờ lại có thể nhận lầm người được chứ!" Thư Nhã Phù cũng quay đầu lại nhìn kỹ Nam Liên Nhi một chút, nhìn nàng ta sắc mặt đã chuyển từ trắng sang xanh từ xanh sang đen rồi chuyển thành trắng, nhếch miệng cười một tiếng, rất trịnh trọng dạy dỗ con trai bảo bối của mình.
Nam Cung Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn hai mẹ con diễn trò, nét mặt hai người cực kỳ giống nhau, trong đáy mắt của y thì vô cùng dễ thương, không cầm được cười lên.
Mà mắt của Hồng Lệ cùng Lãnh Minh Thành cũng sắp rớt ra rồi, hai mẹ con này, mắng chửi người cũng rất có đức hạnh, hơn nữa người làm mẹ lại có thể thảo luận vấn đề ngực lớn ngực nhỏ với con trai mà không chút ngại ngùng sao, có người mẹ nào như vậy không chứ? Thật sự không bình thường!
"Ngươi. . . . . . Hừ, tiện nhân!"
Nam Liên Nhi là một tiểu cô nương chưa tới 20 tuổi, dáng vẻ cúng đang lúc xuân thì, lúc này trước mặt mọi người cư nhiên bị châm chọc vì lớn lên giống mụ bán rau, hơn nữa còn nói nàng không bằng mụ bán rau, đây là châm chọc lớn nhất đối với nàng!
Lúc này mặt của nàng như sắp bốc hỏa, trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt kia hận không thể đăm nàng mấy dao!
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lôi kéo ống tay áo Hồng Lệ, có chút ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Hồng Lệ tỷ tỷ, sao muội cảm giác An tỷ tỷ cũng quen biết với tỷ tỷ kia, hơn nữa dường như quan hệ không được tốt lắm?"
Lâm Tuyết Nhi có thể cảm thấy rõ ràng hai người kia không hợp nhau, những người khác sao lại không nhìn ra được chứ, mấy người bọn Hồng Lệ cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với nữ nhân tên An Thất Thất này, dù sao thì mỗi một quốc gia đều có người người đề cử khác nhau.
Trừ Đông Ly quốc ra, những người đại diện của các nước khác đều đã đến, mà An Thất Thất cũng đã biết hai người trong đó, nhìn quan hệ hình như còn có chút phức tạp.
Ba người từ ba quốc gia khác nhau, Thư Nhã Phù lại biết hai người còn lại, chuyện như vậy đã ngoài dự liệu của mọi người, một người còn lại là Phong Phiêu Tuyết của Huyền Nguyệt quốc bọn họ. . . . . .
Nam Liên Nhi cắn răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tiến về phía Phù Phong đảo, không thể làm loạn được, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách, hậu quả kia không chỉ một mình nàng có thể gánh được.
"An cô nương quả nhiên xinh đẹp động lòng người, hôm nay may mắn được gặp, thật sự chuyến đi này không tệ rồi!" Phong Phiêu Tuyết mỉm cười đi tới, nụ cười mang theo vài phần tự nhiên, trên khuôn mặt tinh sảo có chút hiền hòa.
Tốt như vậy sao, hành động giống như hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, ngược lại khiến Thư Nhã Phù phải chú ý nhiều hơn, nữ nhân này có thể đem tất cả mọi chuyện che giấu phía sau nụ cười chúng tỏ rất có tâm cơ, thứ người như thế so với Nam Liên Nhi là người trực tiếp thẳng thắn thì càng cần phải chú ý nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn con chồn nhỏ nằm trên bả vai Thư Vũ Trạch, chắc hẳn Phong Phiêu Tuyết cũng đã nhận ra thân phận của nàng, dù sao thân phận của Cảnh Phong cũng chỉ là nàng, một trong những phân thân, cũng không có làm dịch dung quá nhiều, hiện tại cộng thêm Bạch Cầu cũng ở đây, nên có thể nhận ra thân phận ngay được.
"Phong tiểu thư, nhìn nàng hình như gầy hơn, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều mới phải!" Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, nhíu mày nhìn thường Phong Phiêu Tuyết Phiêu như nhìn hảo tỷ muội bình, nói chuyện hỏi thăm nhau.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
chớp mắt một cái lại nói với người khác cùng nàng là người xa lạ.
Quả nhiên nhiên là đang mang thù! Phượng Linh Nhi hơi híp mắt lại, trong mắt chợt lóe lên.
"Hừ, tiện nhân không biết xấu hổ!" Nam Liên Nhi ở một bên nhìn thấy hừ lạnh một tiếng, âm thanh hoàn toàn không che giấu ý tứ khinh miệt.
Âm thanh không tính là quá lớn, nhưng cũng không coi là quá nhỏ, những người xung quanh vừa vặn đều có thể nghe được, nàng ta đột nhiên biến săc mắng chửi người khác, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao từ sau khi đến, vị Nam Liên Nhi của Nam Phong quốc này vẫn luôn biểu hiện vô cùng mềm dịu, không có cử động quá mức kích thích, đột nhiên trở nên kích động như thế, mở miệng mắng chửi người thật sự là ngoài dự đoán mọi người.
"Ah, mẹ, vị đại nương này nhìn có chút quen mắt, có phải chúng ta đã thấy qua tại cửa hiêu hay quán ăn nào hay không?" Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền ra từ trong đám người, cực kỳ rõ ràng.
Chỉ thấy Thư Vũ Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng phấn nộn, con ngươi màu hổ phác trong suốt như nước, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Nam Liên Nhi bằng ánh mắt vô tội, bước đến gần Nam Liên Nhi them hai bước, chu mỏ một cái, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, dáng vẻ tò mò, đáy mắt còn có mấy phần nghi hoặc, dáng người nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, thật sự là đáng yêu cùng.
"Ưmh, hình như là có chút giống, chỉ là con đã nhận lầm người rồi, đại thẩm nhà sát vách có dáng người đẹp hơn cô nương kia! Ngục tương đối đầy đặn hơn, không phải trước đây con cũng đã nói rồi sao, sao bây giờ lại có thể nhận lầm người được chứ!" Thư Nhã Phù cũng quay đầu lại nhìn kỹ Nam Liên Nhi một chút, nhìn nàng ta sắc mặt đã chuyển từ trắng sang xanh từ xanh sang đen rồi chuyển thành trắng, nhếch miệng cười một tiếng, rất trịnh trọng dạy dỗ con trai bảo bối của mình.
Nam Cung Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn hai mẹ con diễn trò, nét mặt hai người cực kỳ giống nhau, trong đáy mắt của y thì vô cùng dễ thương, không cầm được cười lên.
Mà mắt của Hồng Lệ cùng Lãnh Minh Thành cũng sắp rớt ra rồi, hai mẹ con này, mắng chửi người cũng rất có đức hạnh, hơn nữa người làm mẹ lại có thể thảo luận vấn đề ngực lớn ngực nhỏ với con trai mà không chút ngại ngùng sao, có người mẹ nào như vậy không chứ? Thật sự không bình thường!
"Ngươi. . . . . . Hừ, tiện nhân!"
Nam Liên Nhi là một tiểu cô nương chưa tới 20 tuổi, dáng vẻ cúng đang lúc xuân thì, lúc này trước mặt mọi người cư nhiên bị châm chọc vì lớn lên giống mụ bán rau, hơn nữa còn nói nàng không bằng mụ bán rau, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đây là châm chọc lớn nhất đối với nàng!
Lúc này mặt của nàng như sắp bốc hỏa, trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt kia hận không thể đăm nàng mấy dao!
Lâm Tuyết Nhi đưa tay lôi kéo ống tay áo Hồng Lệ, có chút ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: "Hồng Lệ tỷ tỷ, sao muội cảm giác An tỷ tỷ cũng quen biết với tỷ tỷ kia, hơn nữa dường như quan hệ không được tốt lắm?"
Lâm Tuyết Nhi có thể cảm thấy rõ ràng hai người kia không hợp nhau, những người khác sao lại không nhìn ra được chứ, mấy người bọn Hồng Lệ cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với nữ nhân tên An Thất Thất này, dù sao thì mỗi một quốc gia đều có người người đề cử khác nhau.
Trừ Đông Ly quốc ra, những người đại diện của các nước khác đều đã đến, mà An Thất Thất cũng đã biết hai người trong đó, nhìn quan hệ hình như còn có chút phức tạp.
Ba người từ ba quốc gia khác nhau, Thư Nhã Phù lại biết hai người còn lại, chuyện như vậy đã ngoài dự liệu của mọi người, một người còn lại là Phong Phiêu Tuyết của Huyền Nguyệt quốc bọn họ. . . . . .
Nam Liên Nhi cắn răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tiến về phía Phù Phong đảo, không thể làm loạn được, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách, hậu quả kia không chỉ một mình nàng có thể gánh được.
"An cô nương quả nhiên xinh đẹp động lòng người, hôm nay may mắn được gặp, thật sự chuyến đi này không tệ rồi!" Phong Phiêu Tuyết mỉm cười đi tới, nụ cười mang theo vài phần tự nhiên, trên khuôn mặt tinh sảo có chút hiền hòa.
Tốt như vậy sao, hành động giống như hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, ngược lại khiến Thư Nhã Phù phải chú ý nhiều hơn, nữ nhân này có thể đem tất cả mọi chuyện che giấu phía sau nụ cười chúng tỏ rất có tâm cơ, thứ người như thế so với Nam Liên Nhi là người trực tiếp thẳng thắn thì càng cần phải chú ý nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn con chồn nhỏ nằm trên bả vai Thư Vũ Trạch, chắc hẳn Phong Phiêu Tuyết cũng đã nhận ra thân phận của nàng, dù sao thân phận của Cảnh Phong cũng chỉ là nàng, một trong những phân thân, cũng không có làm dịch dung quá nhiều, hiện tại cộng thêm Bạch Cầu cũng ở đây, nên có thể nhận ra thân phận ngay được.
"Phong tiểu thư, nhìn nàng hình như gầy hơn, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều mới phải!" Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, nhíu mày nhìn thường Phong Phiêu Tuyết Phiêu như nhìn hảo tỷ muội bình, nói chuyện hỏi thăm nhau.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
Lâm Tuyết Nhi miệng vừa mở thật to còn chưa có khép lại, hiện tại coi như nàng đã hiểu, thì ra An tỷ tỷ đều biết tất cả mấy ngườidự tuyển vị trí Thánh nữ khác, về phần quan hệ như thế nào nàng không được rõ lắm, nhưng người quen biết với nhiều người của những quốc gia khác như vậy, thật là không đơn giản.
"Lên thuyền! Mọi người y theo tấm bảng gỗ ta phát lúc nãy lên thuyền, không có tấm bảng gỗ là không được lên thuyền! Được rồi, tất cả theo đó mà làm!"
Hai nam nhân từ trên thuyền đi xuống, chính là hai nam tử đi cùng Hồng Trần lúc trước, lúc hai người đi xuống, cao giọng tuyên bố, mà mấy thuyền bè còn lại đông đảo thị vệ cũng đi theo xuống, nhìn dáng vẻ đều là hộ vệ Phù Phong đảo.
"Hừ, chờ khi chuyện Phù Phong đảo xong rồi, ta lại ngươi tìm ngươi tính sổ! Phù Phong đảo cũng không phải là người nào cũng có thể đi, đừng tưởng rằng ngươi đi theo người của Lãnh gia tới mà có thể đi được!" Nam Liên Nhi hừ lạnh một tiếng, lập tức lên thuyền trước tiên, đi lên thuyền trước rồi nhìn Thư Nhã Phù giễu cợt một hồi.
"Nhìn ta giống như dựa vào Lãnh gia mà lăn lộn đến đây sao?" Thư Nhã Phù sờ sờ lỗ mũi, cười hì hì nhìn Nam Cung Thần, hỏi.
"Đúng, rất giống đấy!" Nam Cung Thần thong dong ưu nhã vuốt ống tay áo, tự nhiên mỉm cười nói.
"Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theo!" Thư Nhã Phù xoay đầu đi qua, nghĩa chánh ngôn từ, bộ mặt phớt tỉnh hạ quyết định nói.
Nam Cung Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chìu chăm chú rơi vào trên người của Thư Nhã Phù, ánh mắt kia nóng rực mà trần trụi, hoàn toàn không che giấu ý tứ trong đó, vẻ mặt giống như đói khát đã lâu nay thấy được thức ăn, một lát sau Thư Nhã Phù cũng không chịu nổi ánh mắt của hắn, cười nếu giống như hồ ly nói: "Nếu như nàng không muốn ngày mai không xuống giường được, ta sẽ không ngại thời gian âu yếm nàng trên giường lâu hơn một chút!"
Đối với Nam Cung Thần không biết xấu hổ, Thư Nhã Phù đã không có cái gì ngạc nhiên, hơn nữa người này thỉnh thoảng lại dùng sắc dụ nàng, tuyệt đối không có một chút cố kỵ, nàng hoài nghi tại sao lúc trước nàng lại chọn lựa một người như vậy?
Thư Vũ Trạch che miệng cười trộm, Bạch Cầu bên kia đứng trên bả vai cậu cũng dùng móng vuốt che miệng mình, một người một con chồn cùng một dạng cười trộm.
"Cha ơi, cha tính làm thế nào để mẹ không xuống giường được vậy?" Gương mặt Thư Vũ Trạch mê mang cùng hồn nhiên vô tội, đem hình tượng của một đứa bé ngoan ham học hỏi biểu hiện vô cùng tinh tế!
"Trẻ con đừng hỏi nhiều! Về sau hỏi nương tử ngươi đi, nàng sẽ nói cho ngươi biết thế nào xuống giường không được!" Thư Nhã Phù một hơi thiếu chút nữa không có thở, nhìn Nam Cung Thần mắt bộ dáng cười mị mị, thần sắc này giống như sắp nói ra điều gì đó kinh người, nàng chỉ sợ yêu nghiệt này không chỉ nói ra cái gì kinh người, vội vàng vượt lên trước ngăn lời hắn muốn nói.
Chỉ là mới vừa nói xong, Thư Nhã Phù liền hối hận, cái nàng vừa nói có thể gọi là trả lời được sao! Đây là hậu quả của việc nói chuyện mà không dùng đại não, bi kịch của việc nói loạn! Xem bộ dạng người chung quanh cười nghiêng trước ngữa sau một chút, nàng cũng biết mình đã không còn mặt mùi gì nữa rồi.
Cái này nàng cũng chỉ có thể cảm tạ Nam Cung Thần một cái, kể từ lúc ở cùng hắn, nàng cảm giác da mặt mình càng ngày càng dầy, mặc dù trước kia cũng không mỏng!
"Tiểu Trạch trạch bảo bối, khi nào có thời gian ta sẽ nói cho con biết là như thế nào!" Lão già cười ở bên cạnh là khoa trương nhất, khí chất cô gái đã hoàn toàn biên mất rồi, chống nạnh cười lớn khiến tất cả người mơ ước làm nữ thần bể tan tành.
"Người nào nói thêm nữa một câu, cũng đừng mong đi Phù Phong đảo! Hừ!" Thư Nhã Phù ném lại một câu, rồi bước lên trên thuyền trước, dù sao thì bây giờ những người khác hầu như đã lên thuyền hết rồi, bọn họ hình như cũng là những người cuối cùng lên thuyền.
"An cô nương, xin lấy lệnh bài ra!"
"Cho! Lệnh bài kia nhưng cho ngươi xem, sẽ không có lỗi đi, mặc dù phía trên có chút đồ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể sử dụng đúng không?!" Thư Nhã Phù nhíu mày mỉm cười nhìn về phía nam nhân không có đưa tay cầm lệnh bài, đáy lòng lại ranh mãnh, nhưng bề ngoài thì cười híp mắt nói.
Nam nhân Kiểm tra lệnh bài, trước đó sẽ cẩn thận kiểm tra tất cả mọi người, chỉ là đến Thư Nhã Phù lại không có đưa tay ra cầm, nhìn dáng vẻ có chút cố kỵ!
Chỉ sợ hắn cũng biết trên lệnh bài bị hạ một chút đồ, cho nên mới không có đưa tay đi lấy!
Chỉ thấy Thư Nhã Phù mới vừa nói xong, thân thể nam nhân kia dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ cùng khó coi, nhưng cuối cùng cũng khôi phục như không có chuyện gì, nhường đường cho mấy người bọn họ lên thuyền.
Nam Liên Nhi đang định quay đầu nhìn đám người An Thất Thất nói chuyện cười, lại không nghĩ rằng thấy Thư Nhã Phù đưa ra một lệnh bài, tất cả mấy người còn lại sau lưng cũng không có gì đưa ra cả liền mà có thể cùng nhau lên thuyền, lập tức trừng mắt, bất mãn kêu lên: "Mấy người bọn họ đều không có tấm gỗ, tại sao có thể lên thuyền!"
Nàng thét một tiếng chói tai lập tức khiến người chung quanh đều quay lại, đưa mắt nhìn mấy người đang lên thuyền.
Tất cả bọn họ đều phải trải qua tuyển chọn nghiêm khắc mới có thể đi Phù Phong đảo, mà bây giờ có người không trình ra được tấm gỗ đã phát trước đó mà có thể lên thuyền, chuyện này trong mắt mọi người đều không công bằng, lập tức ánh mắt của mọi người đều có chút quái dị, đặc biệt là đều tập trung ở trên người của nữ nhân áo đỏ đi đầu, bọn họ cũng nhìn ra được, nữ nhân này là người dẫn đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook