Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
-
Chương 163: Yêu nghiệt quả nhiên cũng như cầm thú
"Hình như chưa từng gặp hai vị?" Hồng Lệ đột nhiên đi ra, mặt lạnh mở miệng nói.
Hồng Lệ vốn không đồng ý chuyện để cho nhóm người Thư Nhã Phù đến nơi này, hơn nữa có chút hoài nghi, hiện tại lại thêm hai người xa lạ chưa từng thấy qua, làm cho nàng cảm thấy không bình thường!
"À, đây là phu quân của ta, mấy ngày trước đến đây tìn ta! Ta muốn tới đây, cho nên chàng ấy cũng đến đây! Ở Lãnh gia đã mấy ngày rồi." diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Thư Nhã Phù cười híp mắt mở miệng nói trước, nữ nhân tên Hồng Lệ vốn là người có lòng nghi ngờ cao, nàng hoàn toàn có thể lý giải là nữ nhân thành thục tâm tư, dù sao thì cũng đúng là bọn họ có ý đồ chạy tới Lãnh gia.
Một bên Nam Cung Thần, nghe Thư Nhã Phù nói từ từ chậm rãi, tâm tình rất vui thích cười! Mặc dù khuôn mặt bình thường, nhưng cười lên rất phong tình.
Mặc dù vẫn không gặp được đại phu nhân, nhưng có thể mượn cơ hội đến Hội quán Thiên Kim lần này để đi Phù Phong đảo, cũng giống như mục đích cuối cùng của họ.
"Phu quân? Ngươi đã lập gia đình?" Hồng Lệ giật mình nhìn qua nhìn lại hai người một chút, như thế nào cũng thấy có chút quái dị.
"Đúng rồi đúng rồi, đây là mẹ ta, đây là cha ta!" Thư Vũ Trạch gật đầu khẳng định, đồng thời chỉ chỉ hai người Nam Cung Thần, rất là thẳng thắn nói ra sự thật!
Thiên Lôi rầm rầm!
Đột nhiên không khí trong phòng lắng xuống, thật sự bọn họ không nghĩ như vậy, dọc theo đường đi bọn họ cứ nghĩ hai người An Thất Thất và Thư Vũ Trạch chỉ là hai tỷ đệ mà thôi, mặc dù có chút tò mò tại sao họ của hai người không giống nhau, nhưng là cũng không có hoài nghi tới quan hệ tỷ đệ của các nàng.
Nhưng là bây giờ lại là hai mẹ con, hơn nữa cha cũng đã tìm đến!
"Hừ, cha mẹ cái gì, ta không thừa nhận, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý bảo bối của ta gả cho tên xấu xí khốn kiếp này!" Lão già ở một bên nghe được cảm thấy rất khó chịu, hận không thể lập tức nhét một viên thuốc cực độc vào miệng Nam Cung Thần.
Mặc dù Tề vương gia đã dịch dung, nhưng lần đầu tiên gặp mặt lão già cũng đã biết, nhưng trong lòng vẫn kiên trì Tề vương gia Nam Cung Thần chính là một tên khốn kiếp xấu xí, nếu không tại sao vẫn phải dịch dung để ra ngoài chứ.
Xem tiểu bảo bối Trạch Trạch, sẽ biết được dáng vẻ cha cậu chắc chắn không tệ, sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho tên Vương Gia chỉ có chút quyền thế đem đồ đệ bảo bối của mình bắt đi được, tuyệt đối không thể!
Đến nay, lão già vẫn còn chưa biết, Thư Vũ Trạch cùng Tề vương gia có quan hệ huyết thống, nên vẫn cho rằng Thư Nhã Phù là bị bức hôn nên mới chịu gã đi, đó là chuyện lớn không thể tha thứ được!
"Nhưng bọn họ cũng đã có con, chính là một nhà ba người, tiểu thư Trình Mộng Nhi, tại sao nàng lại không đồng ý vậy? Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn sao?" Vẻ mặt Lâm Tuyết Nhi rất ngây thơ cùng tò mò, nhưng vừa có chút khiếp đảm, nàng vẫn luôn cảm thấy sợ sợ cô nương Trình Mộng Nhi này.
Lão già: ". . . . . ."
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Thư Vũ Trạch: ". . . . . ."
. . . . . .
"Ha ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Câu hỏi của Lâm Tuyết Nhi thành công tháo bỏ sững sờ của mọi người, sau đó trừ đi mấy người Nam Cung Thần ở ngoài, tất cả đều bật lên tiếng cười kinh thiên động địa, cho dù Lê Hi ở một bên vẫn giữ yên lặng cũng không nhịn được mà cười lên.
"Tiểu nha đầu này, ngươi nói bậy bạ gì đó, sao ta có thể thích tên khốn xâu xa này được, ta thích nhất là bảo bối Thất Thất của ta, còn tên xú nam nhân này, Hừ! Cho ta ta cũng không thèm!"
Lão già nổi trận lôi đình, lại cứ ăn mặc xinh đẹp muôn màu, giơ tay nhấc chân, mặc dù động tác thô lỗ, ngôn ngữ thô tục, nhưng vẫn quyến rũ động lòng người, làm cho không khí trong nháy mắt hạ thấp xuống đột ngột, mà lời nói của hắn càng làm cho tâm hồn mỏng manh của mấy thiếu nam trong nháy mắt bể nát!
Nữ thần Mộng Nhi thích nữ nhân!
Mộng Nhi cư nhiên thích nữ nhân!
Không có chuyện gì làm bọn họ kinh ngạc hơn chuyện này, Trình Mộng Nhi là nữ thần xinh đẹp quyến rũ của Huyền Nguyệt quốc, cư nhiên thích một nữ nhân, điều này làm sao bọn họ có thể tiếp nhận được? !
"Thu hồi ý xấu các ngươi, ta thích bảo bối Thất Thất, Hừ!" Lão già như hoa tuyệt thế, làm sao có thể để ý tới tâm tư những tên khốn kiếp kia, thon thả ngắt một cái, thân thể chuyển một cái, lần nữa nằm vật xuống trên ghế nằm.
"Tốt lắm, đừng đùa, chúng ta nên bắt đầu thôi!" Thư Nhã Phù bất đắc dĩ làm người hoà giải.
Hôm nay thoạt nhìn tâm tình Tề vương gia hình như rất vui vẻ, cho nên mới không có so đo với lão già, phải biết Nam Cung Thần cũng là dạng người người khác đánh hắn một quyền, hắn tuyệt đối sẽ đánh trả lại một quyền, đối với lão già hắn cũng thấy ngứa mắt, dĩ nhiên cái này hoàn toàn không cần lý do.
Yêu nghiệt người người muốn đánh, yêu nghiệt nhìn nhau thấy ngứa mắt, đồng loại nên khắc nhau!
Mà nhóm người Thư Nhã Phù đến không lâu sau, Gia chủ Lãnh gia cũng đã lên chính giữa đài trong Hội quán Thiên Kim, giơ tay lên, mà chỉ chốc lát sau, không khí náo nhiệt rầm rầm lập tức yên tĩnh lại.
Có người trời sinh sẽ có khí phách lãnh đạo như vậy, phần lớn người chung quanh đều có võ nghệ kiệt xuất, nhưng đối với Gia chủ Lãnh gia vẫn cực kỳ tôn kính, mà trong mấy gia tộc hắn cũng rất có uy tín.
Có người trời sinh sẽ có khí phách lãnh đạo như vậy, phần lớn người chung quanh đều có võ nghệ kiệt xuất, nhưng đối với Gia chủ Lãnh gia vẫn cực kỳ tôn kính, mà trong mấy gia tộc hắn cũng rất có uy tín.
"Các vị, hôm nay bọn ta ở chỗ này, chắc hẳn mọi người đều biết là vì cái gì, đây là đại sự của các đại gia tộc chúng ta, diễnđàn✪lê✪quýđôn mà đồng thời thái tử điện hạ cũng chọn người để tham gia khảo hạch, ta hi vọng mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi, ai sẽ được chọn thí tất cả vẫn còn chưa biết, nhưng hi vọng tất cả mọi người toàn lực ứng phó!"
"Đúng, toàn lực ứng phó!"
. . . . . .
"Ha ha, Lãnh Minh Thành, cha ngươi rất có uy tín, nói mấy câu thôi cũng có nhiều người phụ họa như vậy!"
Thư Nhã Phù cười híp mắt tựa vào cửa sổ bên cạnh nhìn tình huống phía dưới, mắt đảo quanh, quét qua quét lại nhiều ngóc ngách, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn đem trọn cả Hội quán Thiên Kim quét qua một lượt, cuối cùng cảm giác không nhìn được người mình muốn tìm mới vừa thu hồi tầm mắt.
"Cha ta làm gia chủ Lãnh gia, đương nhiên có một chút uy phong, nếu không vị trí này cũng ngồi không yên!" Lãnh Minh Thành hùng hồn nói về cha mình, rõ ràng rất kiêu ngạo cùng kính nể đối với phụ thân.
"Cha ta lợi hại hơn, có phải hay không cha?"
Thư Vũ Trạch ưu nhã mỉm cười, mở miệng nói một câu, bộ ngực nhỏ ưỡn lên thật cao, khuôn mặt nhỏ bé rất hài lòng.
"Cha ngươi là người nào, cũng chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể so sánh với Lãnh thúc thúc được chứ, Vũ Trạch, lời này của ngươi có thể nói tùy tiện trước mặt chúng ta, nhưng chớ ra ngoài nói loạn đấy!" Hồng Lệ khẽ cau mày, đột nhiên mở miệng nói.
Mặc dù nàng cũng chỉ cho rằng Thư Vũ Trạch là một đứa bé yêu thích tôn kính phụ thân mình mà thôi, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng, cũng nhắc nhở cậu chớ nói loạn, nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện nói chuyện hay bàn luận chuyện gì, nếu chọc cho người khác tức giận, như vậy bọn họ cũng không bảo vệ được nhóm người của hắn.
Nam Cung Thần đối với Hồng Lệ căn bản cũng không có chú ý nhiều, đuôi lông mày giương nhẹ, bàn tay nâng lên, ống tay áo phất nhẹ lập tức đem Vũ Trạch ôm vào trong ngực, cười híp mắt đưa tay vuốt vuốt đầu của cậu, dịu dàng nói: "Nhị thập tứ hiếu, con trai cũng càng ngày càng thông minh!"
"Tất nhiên, nhất định!"
"Bởi vì huyết mạch đời sau, vậy con muốn có thêm đệ đệ hay muội đây?" Âm thanh giống như suối chảy, nhưng sao nội dung đột nhiên chuyển đến đề tài này?
"Ưmh, muốn muội muội, nhưng cũng muốn đệ đệ!"
. . . . . .
Thư Nhã Phù ở một bên bất đắc dĩ liếc bọn họ, đối với hai cha con này, nàng thật sự rất bất đắc dĩ, Nam Cung Thần thật không thể nắm trong tay, sau chuyện tối hôm qua, hôm nay thỉnh thoảng khích bác nàng, nàng rõ ràng cái gì cũng không có nhiều lời, tại sao đầu óc của hắn lại không thể nghĩ đến chuyện khác. . .diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn . . . Yêu nghiệt quả nhiên cũng như cầm thú, người người đều muốn trừ diệt!
Bên này lời nói vừa ngưng, bên trong Hội quán Thiên Kim cũng yên tĩnh lại, đột nhiên vang lên một tiếng hô: "Thái tử điện hạ Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thân thể dừng lại, tất cả mọi người trong phòng xoay người lại nhìn xuống.
Chỉ thấy lúc này, Hách Liên Húc Hoa mặc trường bào thái tử ánh kim, tinh xảo cũng vô cùng tao nhã, trong cao quý mang theo uy thế không thể kháng cự, ngoại hình cũng giống như trước đây, không khác nhau nhiều lắm, nhưng không biết bởi vì quần áo tôn lên, hay thật là như thế, Thư Nhã Phù nhìn Hách Liên Húc Hoa lúc này, cảm thấy hắn vô cùng âm trầm và khó nắm bắt được.
Mà theo hầu sát sau lưng Hách Liên Húc Hoa có năm người, tất cả quần áo trên người bọn họ khong giống với người của đại lục, theo Thư Nhã Phù xem ra, có cảm giác như bọn họ là những người trong tộc thiểu số, ba nam hai nữ, tóc hai nữ nhân tết rất nhiều đuôi sam, các nơi khác trên người còn mang các loại Linh Đang, vóc người uyển chuyển vô cùng nóng bỏng, trên người có một áo lót nhỏ, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng eo thon nhỏ, mà làn váy dưới chân chỉ dài đến bắp đùi và có những tua rua đong đưa theo bước đi, chân cũng không có mang giày, cả người toát ra khí thái làm người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Không giống với những cô gái khác trên đại lục, đây là một loại mị hoặc khó cưỡng lại được, quần áo của hai nữ nhân như vậy, mà của mấy người nam nhân còn lại cũng vô cùng kỳ lạ.
Năm người đi theo sau lưng Hách Liên Húc Hoa, trên mặt đều có vẻ khinh miệt cùng cao ngạo, đối với tiếng hô cùng ánh mắt trần trụi của những người chung quanh không có một chút để ý, ngược lại đỉnh đạc biểu diễn ở trước mặt mọi người, một cô gái trong đó mặc quần áo đỏ thẫm vô cùng xinh đẹp cười một tiếng, cố ý đem làn váy vung lên cao hơn.
"Chậc chậc, báu vật đúng là báu vật, Mộng Nhi tiểu thư, ngươi thua rồi!" Thư Nhã Phù liếc lão già một cái, tràn đầy nhạo báng nói.
"Hừ, con gái ngoại tộc có gì tốt, phải nói phong tình hay là con gái trên đại lục chúng ta có phong tình!" Lão già bĩu môi khinh thường, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm hai nữ nhân kia, hình như muốn nhìn rõ ràng các phục sưc trên người của họ.
"Xinh đẹp nhất cũng ở nơi này, những nữ nhân kia cũng xấu chết được!"
Thư Nhã Phù vốn đang cười hả hê, bên tai một hồi khí nóng, đột nhiên quay đầu lại, môi đỏ mọng đột nhiên đụng phải môi Nam Cung Thần không biết từ lúc nào đến gần ở bên tai nàng nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
Hồng Lệ vốn không đồng ý chuyện để cho nhóm người Thư Nhã Phù đến nơi này, hơn nữa có chút hoài nghi, hiện tại lại thêm hai người xa lạ chưa từng thấy qua, làm cho nàng cảm thấy không bình thường!
"À, đây là phu quân của ta, mấy ngày trước đến đây tìn ta! Ta muốn tới đây, cho nên chàng ấy cũng đến đây! Ở Lãnh gia đã mấy ngày rồi." diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Thư Nhã Phù cười híp mắt mở miệng nói trước, nữ nhân tên Hồng Lệ vốn là người có lòng nghi ngờ cao, nàng hoàn toàn có thể lý giải là nữ nhân thành thục tâm tư, dù sao thì cũng đúng là bọn họ có ý đồ chạy tới Lãnh gia.
Một bên Nam Cung Thần, nghe Thư Nhã Phù nói từ từ chậm rãi, tâm tình rất vui thích cười! Mặc dù khuôn mặt bình thường, nhưng cười lên rất phong tình.
Mặc dù vẫn không gặp được đại phu nhân, nhưng có thể mượn cơ hội đến Hội quán Thiên Kim lần này để đi Phù Phong đảo, cũng giống như mục đích cuối cùng của họ.
"Phu quân? Ngươi đã lập gia đình?" Hồng Lệ giật mình nhìn qua nhìn lại hai người một chút, như thế nào cũng thấy có chút quái dị.
"Đúng rồi đúng rồi, đây là mẹ ta, đây là cha ta!" Thư Vũ Trạch gật đầu khẳng định, đồng thời chỉ chỉ hai người Nam Cung Thần, rất là thẳng thắn nói ra sự thật!
Thiên Lôi rầm rầm!
Đột nhiên không khí trong phòng lắng xuống, thật sự bọn họ không nghĩ như vậy, dọc theo đường đi bọn họ cứ nghĩ hai người An Thất Thất và Thư Vũ Trạch chỉ là hai tỷ đệ mà thôi, mặc dù có chút tò mò tại sao họ của hai người không giống nhau, nhưng là cũng không có hoài nghi tới quan hệ tỷ đệ của các nàng.
Nhưng là bây giờ lại là hai mẹ con, hơn nữa cha cũng đã tìm đến!
"Hừ, cha mẹ cái gì, ta không thừa nhận, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý bảo bối của ta gả cho tên xấu xí khốn kiếp này!" Lão già ở một bên nghe được cảm thấy rất khó chịu, hận không thể lập tức nhét một viên thuốc cực độc vào miệng Nam Cung Thần.
Mặc dù Tề vương gia đã dịch dung, nhưng lần đầu tiên gặp mặt lão già cũng đã biết, nhưng trong lòng vẫn kiên trì Tề vương gia Nam Cung Thần chính là một tên khốn kiếp xấu xí, nếu không tại sao vẫn phải dịch dung để ra ngoài chứ.
Xem tiểu bảo bối Trạch Trạch, sẽ biết được dáng vẻ cha cậu chắc chắn không tệ, sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho tên Vương Gia chỉ có chút quyền thế đem đồ đệ bảo bối của mình bắt đi được, tuyệt đối không thể!
Đến nay, lão già vẫn còn chưa biết, Thư Vũ Trạch cùng Tề vương gia có quan hệ huyết thống, nên vẫn cho rằng Thư Nhã Phù là bị bức hôn nên mới chịu gã đi, đó là chuyện lớn không thể tha thứ được!
"Nhưng bọn họ cũng đã có con, chính là một nhà ba người, tiểu thư Trình Mộng Nhi, tại sao nàng lại không đồng ý vậy? Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn sao?" Vẻ mặt Lâm Tuyết Nhi rất ngây thơ cùng tò mò, nhưng vừa có chút khiếp đảm, nàng vẫn luôn cảm thấy sợ sợ cô nương Trình Mộng Nhi này.
Lão già: ". . . . . ."
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Thư Vũ Trạch: ". . . . . ."
. . . . . .
"Ha ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Câu hỏi của Lâm Tuyết Nhi thành công tháo bỏ sững sờ của mọi người, sau đó trừ đi mấy người Nam Cung Thần ở ngoài, tất cả đều bật lên tiếng cười kinh thiên động địa, cho dù Lê Hi ở một bên vẫn giữ yên lặng cũng không nhịn được mà cười lên.
"Tiểu nha đầu này, ngươi nói bậy bạ gì đó, sao ta có thể thích tên khốn xâu xa này được, ta thích nhất là bảo bối Thất Thất của ta, còn tên xú nam nhân này, Hừ! Cho ta ta cũng không thèm!"
Lão già nổi trận lôi đình, lại cứ ăn mặc xinh đẹp muôn màu, giơ tay nhấc chân, mặc dù động tác thô lỗ, ngôn ngữ thô tục, nhưng vẫn quyến rũ động lòng người, làm cho không khí trong nháy mắt hạ thấp xuống đột ngột, mà lời nói của hắn càng làm cho tâm hồn mỏng manh của mấy thiếu nam trong nháy mắt bể nát!
Nữ thần Mộng Nhi thích nữ nhân!
Mộng Nhi cư nhiên thích nữ nhân!
Không có chuyện gì làm bọn họ kinh ngạc hơn chuyện này, Trình Mộng Nhi là nữ thần xinh đẹp quyến rũ của Huyền Nguyệt quốc, cư nhiên thích một nữ nhân, điều này làm sao bọn họ có thể tiếp nhận được? !
"Thu hồi ý xấu các ngươi, ta thích bảo bối Thất Thất, Hừ!" Lão già như hoa tuyệt thế, làm sao có thể để ý tới tâm tư những tên khốn kiếp kia, thon thả ngắt một cái, thân thể chuyển một cái, lần nữa nằm vật xuống trên ghế nằm.
"Tốt lắm, đừng đùa, chúng ta nên bắt đầu thôi!" Thư Nhã Phù bất đắc dĩ làm người hoà giải.
Hôm nay thoạt nhìn tâm tình Tề vương gia hình như rất vui vẻ, cho nên mới không có so đo với lão già, phải biết Nam Cung Thần cũng là dạng người người khác đánh hắn một quyền, hắn tuyệt đối sẽ đánh trả lại một quyền, đối với lão già hắn cũng thấy ngứa mắt, dĩ nhiên cái này hoàn toàn không cần lý do.
Yêu nghiệt người người muốn đánh, yêu nghiệt nhìn nhau thấy ngứa mắt, đồng loại nên khắc nhau!
Mà nhóm người Thư Nhã Phù đến không lâu sau, Gia chủ Lãnh gia cũng đã lên chính giữa đài trong Hội quán Thiên Kim, giơ tay lên, mà chỉ chốc lát sau, không khí náo nhiệt rầm rầm lập tức yên tĩnh lại.
Có người trời sinh sẽ có khí phách lãnh đạo như vậy, phần lớn người chung quanh đều có võ nghệ kiệt xuất, nhưng đối với Gia chủ Lãnh gia vẫn cực kỳ tôn kính, mà trong mấy gia tộc hắn cũng rất có uy tín.
Có người trời sinh sẽ có khí phách lãnh đạo như vậy, phần lớn người chung quanh đều có võ nghệ kiệt xuất, nhưng đối với Gia chủ Lãnh gia vẫn cực kỳ tôn kính, mà trong mấy gia tộc hắn cũng rất có uy tín.
"Các vị, hôm nay bọn ta ở chỗ này, chắc hẳn mọi người đều biết là vì cái gì, đây là đại sự của các đại gia tộc chúng ta, diễnđàn✪lê✪quýđôn mà đồng thời thái tử điện hạ cũng chọn người để tham gia khảo hạch, ta hi vọng mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi, ai sẽ được chọn thí tất cả vẫn còn chưa biết, nhưng hi vọng tất cả mọi người toàn lực ứng phó!"
"Đúng, toàn lực ứng phó!"
. . . . . .
"Ha ha, Lãnh Minh Thành, cha ngươi rất có uy tín, nói mấy câu thôi cũng có nhiều người phụ họa như vậy!"
Thư Nhã Phù cười híp mắt tựa vào cửa sổ bên cạnh nhìn tình huống phía dưới, mắt đảo quanh, quét qua quét lại nhiều ngóc ngách, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn đem trọn cả Hội quán Thiên Kim quét qua một lượt, cuối cùng cảm giác không nhìn được người mình muốn tìm mới vừa thu hồi tầm mắt.
"Cha ta làm gia chủ Lãnh gia, đương nhiên có một chút uy phong, nếu không vị trí này cũng ngồi không yên!" Lãnh Minh Thành hùng hồn nói về cha mình, rõ ràng rất kiêu ngạo cùng kính nể đối với phụ thân.
"Cha ta lợi hại hơn, có phải hay không cha?"
Thư Vũ Trạch ưu nhã mỉm cười, mở miệng nói một câu, bộ ngực nhỏ ưỡn lên thật cao, khuôn mặt nhỏ bé rất hài lòng.
"Cha ngươi là người nào, cũng chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể so sánh với Lãnh thúc thúc được chứ, Vũ Trạch, lời này của ngươi có thể nói tùy tiện trước mặt chúng ta, nhưng chớ ra ngoài nói loạn đấy!" Hồng Lệ khẽ cau mày, đột nhiên mở miệng nói.
Mặc dù nàng cũng chỉ cho rằng Thư Vũ Trạch là một đứa bé yêu thích tôn kính phụ thân mình mà thôi, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng, cũng nhắc nhở cậu chớ nói loạn, nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện nói chuyện hay bàn luận chuyện gì, nếu chọc cho người khác tức giận, như vậy bọn họ cũng không bảo vệ được nhóm người của hắn.
Nam Cung Thần đối với Hồng Lệ căn bản cũng không có chú ý nhiều, đuôi lông mày giương nhẹ, bàn tay nâng lên, ống tay áo phất nhẹ lập tức đem Vũ Trạch ôm vào trong ngực, cười híp mắt đưa tay vuốt vuốt đầu của cậu, dịu dàng nói: "Nhị thập tứ hiếu, con trai cũng càng ngày càng thông minh!"
"Tất nhiên, nhất định!"
"Bởi vì huyết mạch đời sau, vậy con muốn có thêm đệ đệ hay muội đây?" Âm thanh giống như suối chảy, nhưng sao nội dung đột nhiên chuyển đến đề tài này?
"Ưmh, muốn muội muội, nhưng cũng muốn đệ đệ!"
. . . . . .
Thư Nhã Phù ở một bên bất đắc dĩ liếc bọn họ, đối với hai cha con này, nàng thật sự rất bất đắc dĩ, Nam Cung Thần thật không thể nắm trong tay, sau chuyện tối hôm qua, hôm nay thỉnh thoảng khích bác nàng, nàng rõ ràng cái gì cũng không có nhiều lời, tại sao đầu óc của hắn lại không thể nghĩ đến chuyện khác. . .diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn . . . Yêu nghiệt quả nhiên cũng như cầm thú, người người đều muốn trừ diệt!
Bên này lời nói vừa ngưng, bên trong Hội quán Thiên Kim cũng yên tĩnh lại, đột nhiên vang lên một tiếng hô: "Thái tử điện hạ Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thân thể dừng lại, tất cả mọi người trong phòng xoay người lại nhìn xuống.
Chỉ thấy lúc này, Hách Liên Húc Hoa mặc trường bào thái tử ánh kim, tinh xảo cũng vô cùng tao nhã, trong cao quý mang theo uy thế không thể kháng cự, ngoại hình cũng giống như trước đây, không khác nhau nhiều lắm, nhưng không biết bởi vì quần áo tôn lên, hay thật là như thế, Thư Nhã Phù nhìn Hách Liên Húc Hoa lúc này, cảm thấy hắn vô cùng âm trầm và khó nắm bắt được.
Mà theo hầu sát sau lưng Hách Liên Húc Hoa có năm người, tất cả quần áo trên người bọn họ khong giống với người của đại lục, theo Thư Nhã Phù xem ra, có cảm giác như bọn họ là những người trong tộc thiểu số, ba nam hai nữ, tóc hai nữ nhân tết rất nhiều đuôi sam, các nơi khác trên người còn mang các loại Linh Đang, vóc người uyển chuyển vô cùng nóng bỏng, trên người có một áo lót nhỏ, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng eo thon nhỏ, mà làn váy dưới chân chỉ dài đến bắp đùi và có những tua rua đong đưa theo bước đi, chân cũng không có mang giày, cả người toát ra khí thái làm người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Không giống với những cô gái khác trên đại lục, đây là một loại mị hoặc khó cưỡng lại được, quần áo của hai nữ nhân như vậy, mà của mấy người nam nhân còn lại cũng vô cùng kỳ lạ.
Năm người đi theo sau lưng Hách Liên Húc Hoa, trên mặt đều có vẻ khinh miệt cùng cao ngạo, đối với tiếng hô cùng ánh mắt trần trụi của những người chung quanh không có một chút để ý, ngược lại đỉnh đạc biểu diễn ở trước mặt mọi người, một cô gái trong đó mặc quần áo đỏ thẫm vô cùng xinh đẹp cười một tiếng, cố ý đem làn váy vung lên cao hơn.
"Chậc chậc, báu vật đúng là báu vật, Mộng Nhi tiểu thư, ngươi thua rồi!" Thư Nhã Phù liếc lão già một cái, tràn đầy nhạo báng nói.
"Hừ, con gái ngoại tộc có gì tốt, phải nói phong tình hay là con gái trên đại lục chúng ta có phong tình!" Lão già bĩu môi khinh thường, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm hai nữ nhân kia, hình như muốn nhìn rõ ràng các phục sưc trên người của họ.
"Xinh đẹp nhất cũng ở nơi này, những nữ nhân kia cũng xấu chết được!"
Thư Nhã Phù vốn đang cười hả hê, bên tai một hồi khí nóng, đột nhiên quay đầu lại, môi đỏ mọng đột nhiên đụng phải môi Nam Cung Thần không biết từ lúc nào đến gần ở bên tai nàng nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook