Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi
-
Chương 29: Ác mộng và hồn ma đi lạc
Đêm,hai bóng dáng con người đang ngủ say sưa trên chiếc giường
đẹp.Một là chàng ''hoàng tử'' đang hạnh phúc mỉm cười,vì được ở bên
người con gái mình yêu.Còn nàng ''công chúa'',có vẻ,cô đang rất lo âu,và gặp ác mộng,trên trán lấm tấm mồ hôi,tuôn ra từng đợt.
Lâu lâu,cô ấy lại cắn chặt môi lại,nhăn mặt như đang gặp chuyện,và cũng có khi,cổ lại nắm chặt lấy tay chàng hoàng tử đang say sưa ngủ trên giường,mà chính cô cũng không hay biết...
****
'' Giúp em.......Khải...à... '' Tiếng Minh Anh thét lên khi bị một người lạ mặt lôi đi,tại sao nó lại bị bắt đi chứ,giọng nó đau đớn kêu hắn,nó khóc,khóc hết cả nước mắt của mình,lòng nó đau như bị ai xiết chặt,không thể nào mà dừng được những cơn đau liên hồi.
Trước mặt nó,hắn đang đứng đơ ra như một tượng đá,mắt hắn chứa một tia lạnh lùng nhìn nó,hắn vẫn im lặng,không nói gì và chợt nhìn nó,vẫn mang cái lạnh lẽo như sắp ruồng bỏ nó,đứa con gái tội nghiệp,hắn cất tiếng:
'' Xin lỗi em....Anh không...thể giúp gì được cho em rồi... ''...
'' Anh thật tàn nhẫn,mau nắm lấy tay em đi mà...'' -Minh Anh không kìm nổi cảm xúc,nói to......mắt vẫn còn đầy nước lệ,tuôn ra lã chã.
'' Anh....anh không làm được...anh muốn níu tay em...nhưng..nhưng...'' -Kỳ Khải nhăn mặt,đưa tay ra một đoạn ngắn,nhưng lại thụt vào,tay hắn dần dần cứng lại,không cử động được nữa...
Sao...sao lại như vậy? Chuyện sao lại có thể thành ra như vậy hả? Đến cả nó cũng không ngờ,ngày này,hôm nay,nó phải rời xa hắn,ngày này hắn không thể cứu nó....Không....
'' Không......Anh Khải ....................ải.................ải....'' _ Nó ngân giọng,gọi tên hắn,cổ nghẹn lại,rồi dần biến mất sau màn đêm tăm tối,ánh mắt trời chưa ló rạng,nhưng một màn sương trắng xóa đã phủ quanh,làm lòng hắn thêm đau...
'' Minh....Anh...''
***
- Không thể...không thể... _Minh Anh nằm trên giường ngủ,vẫn nói liên tục,chính xác nó gặp ác mộng,nên bây giờ mới thành ra như vậy.
Nó giật mình,bỗng nhiên mở mắt thức giấc,thì ra chỉ là một cơn ác mộng....Làm gì có chuyện nó rời xa hắn chứ? Đúng rồi...là giả,là giả mà.....
Nó tự an ủi mình,rồi trấn tĩnh tinh thần nhìn qua hắn,nó đưa tay sờ lên má hắn,hắn vẫn ngủ ngon lành,xem ra nó thấy ác mộng thì hắn lại đang có giấc mơ đẹp....
Một lúc nó lại không ngủ được,nhìn đồng hồ,hazz..mới có 12:16,đang tối thế này mà ngủ không được nữa,thật xui mà....Nghĩ như vậy nên nó kéo chăn lại đắp cho hắn,mỉm cười một cái rồi nó bước xuống nhà bếp uống cốc nước.
Sau đó nó khẽ mở cửa đi ra ngoài hóng gió,có thể nó sẽ đi dạo,xung quanh để xem khung cảnh ban đêm thế nào....
****
Buổi đêm,gió mát rượi,thổi qua làn da và mái tóc nó....Cảm giác tuyệt thật đấy,đôi khi còn có những tiếng vi vu như tiếng sáo làm không khí thật vui tươi...
Đang đi,nó nghe tiếng ai đó nói,bỗng dưng nó nhìn sang bên chỗ hàng cây tối tăm đầu góc phố,là...gì vậy? Một bóng trắng?Sau những cành cây,thì dưới bóng râm lại tồn tại một bóng trắng? Là...gì chứ?
.....Nó ngạc nhiên khi thấy bóng trắng đó quay lưng lại,một mái tóc dài...lộ ra....Khuôn mặt rất xanh xao,nhưng đôi khi lại có vài giọt nước mắt rơi xuống,màu đỏ...là màu máu:
'' Tôi chết oan lắm....''
Phải chăng...là một hồn ma???
Lúc...sáng,ở nhà bác trai nó cũng nhìn thấy bóng trắng trong gương,chẳng lẽ là.....? Hồn ma này chưa được siêu thoát chăng?
'' Có ai đó vậy '' -Nó hùng hồn lên tiếng,mắt vẫn đăm đăm nhìn kỹ bóng dáng đó....Mong là đừng dọa nó nha,công nhận nó không sợ ma,nhưng nó sợ máu lắm...
Đột nhiên,bóng trắng đó từ từ quay lại,một chút,một chút,rồi quay lại nhìn nó,nó chợt tròn mắt lên nhìn:....
'' Ma.....máu...áu......'' -Nó lắp bắp......,mặt chợt tái lại.....
'' Đừng sợ...đừng sợ...'' -Tiếng nói đó đáp lại,bóng trắng dần tiến gần chỗ nó hơn,cũng phủi hết máu trên mặt mình đi,khiến cho khuôn mặt sáng hơn......
'' Tránh xa tôi ra đi... ''
'' Đừng sợ tôi mà.....Tôi không hại....em..'' -Hồn ma ấy nhăn mặt,mặt trắng bệch ra cố nhích đôi môi uể oải của mình nói....Tay đặt lên vai nó....
Nó nhìn kỹ....dần dần phân tích...
'' Đúng thật,chị không có gì đáng sợ cả '' -Nó nhíu mi,rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy,mà không hề sợ bị một con ma lừa hút hồn.....
'' Tôi có rắc rối.....Tôi biết.....em không phải là người bình thường....em giúp tôi giải quyết được không''? -Chợt,con ma hỏi lại...Có vẻ còn sự buồn bã trong giọng nói ồm ồm đầy lạnh lẽo đó nữa...
'' Nói thử '' -Nó gật
'' Chị....đã chết sau một vụ tai nạn...và bây giờ........'' -Nghe nó nói,nên hồn ma đó bắt đầu kể ra hết mọi chuyện và về cái chết của mình,chị ấy hình như chết rồi vẫn chưa siêu thoát,và có nguyện vọng được chôn cùng mẹ,nên chị ấy mới tìm đến nó....
....
'' Ra vậy,chị thật đáng thương,tôi thật ngưỡng mộ chị...'' - Nó chớp mắt nhìn hồn ma,rồi lòng xót xa thương cảm nói....Không ngờ còn có những linh hồn đầy tình yêu thương như vậy....
'' Chúng ta có thể đi bây giờ không? Nếu không tôi...sẽ không siêu thoát? '' -Hồn ma ấy hỏi lại....
'' Được,dẫn đường đi...tôi sẽ giúp ''....-Nói xong,cả hai cùng đi nhanh.Mà không biết có ai đó đang theo dõi,nhưng người đó chỉ cảm thấy kỳ lạ,bởi lẽ chỉ mới nhìn thấy nó đang đi,không thấy hồn ma....
Vừa đến nơi,nó chợt giật mình đứng nhìn.Cảnh vật thật đáng sợ và lạnh lẽo,xung quanh rậm rạp,toàn cây là cây,từng cành to có khi che phủ cả ánh trăng mờ mờ trên bầu trời,
đôi khi còn có tiếng thét của ai đó từ trong những bụi cây kia.Lại chen vào những tiếng cưa xẻ thân cây kinh dị đến run rẩy.Cũng bởi lẽ đây là tiếng do những con ma cây tạo ra,để phản ánh về chuyện những người đang lấy đi sinh mạng và ngôi nhà của chúng để làm đồ gia dụng...
Nó run run,co rúm lại một chỗ vì cái lạnh đang dần bao trùm nơi này,không biết từ đâu lại phun ra nhiều sương lạnh đến vậy,từng đợt tung ra bao bọc không khí lạnh càng làm người ta thấy kinh sợ,kinh dị đến tột độ,âm khí của nó thật sự rất lớn.
Xung quanh,tiếng'' Cộc cộc'' Lại có những bước chân vô hình mà nó không nhìn thấy,khiến nó giật bắn người,quay ra nhìn,mà xoay lui tới cũng chả thấy ai,tứ phía đều có tiếng đó,làm sao nó không thôi nhìn ngó cho được.
Rồi nó quan sát tiếp,Từ những ngôi mộ,bia đá được khắc tên những người chết ở dưới đất,tất cả đều âm u,và lạnh giá,khiến nó có thể hiểu,đây là một nghĩa trang rất lớn,và đầy những oan hồn ẩn nấp,vui chơi,cất những xác chết nghịch ngợm.
Đang ngắm nghía,Bỗng dưng,tiếng thét lớn kêu lên,nó giật mình,,AAAAAAAAA.....một bóng đen vượt qua người nó,máu loang xuống đất,cả vùng be bét xương người,xác thịt văng tùm lum...
Nó trợn mắt nhìn cảnh đó,máu dính ở giày nó,khiến nó đơ ra như khúc gỗ....tại sao.....lại....?? Nó sợ nhất là máu đấy,sao lại......da của nó bắt đầu nổi lên những mảng đỏ,như là bị dị ứng...
Dần dần,những hồn ma đang ''quậy '' đó vẫn không ngừng đùa,cười khúc khích rùng rợn,tay điêu luyện,ném những cái tay bị đứt lìa khỏi thân dính máu ,trông chúng thật ''hiếu khách'',phăng vào người nó,mùi tanh bắt đầu nổi lên từng hồi nghi ngút.
'' Đừng sợ...họ không hại em đâu '' _ Tiếng của hồn ma ấy cất lên,giọng có vẻ thanh hơn,rồi đưa tay phủi phủi như kiểu cô ta chính là chủ ở đây,ra lệnh cho bọn hầu biến đi hết...
'' Ừ....ừm...'' _Nó nuốt hết nước bọt,gật đầu,môi không nói thành lời nhìn cô.
Như nghe lệnh của cô ta,các hồn ma ấy thôi quậy,yên vị chui lại vào trong mộ,trước đó còn nhe răng nanh ra cười quỷ dị chào nó.
Thế rồi,cô ta không nhìn nó nữa,tự động đi tiếp dẫn lối nó,vào sâu hơn trong nghĩa trang đầy kinh dị này.Nó cũng bất chấp sợ sệt,cố dẫm lên những bãi máu đỏ tanh tưởi đi,tránh những cái xác chết thúi và dính máu ,cùng những cánh tay lìa khỏi vai để đi...
'' Đây là mộ của mẹ tôi......'' _Đi một hồi,thoát ra khỏi khung cảnh u ám vừa nãy,hồn ma ấy chỉ vào cái mộ to nhất,và đầy khang trang,khắc tên bà ấy.
''....Chị muốn tôi làm gì với cái mộ này ''? _Nó vẫn chưa hiểu,nhíu mi hỏi....
'' Đào xác của mẹ tôi lên,để tôi vào trong đó cùng mẹ...'' _Cô trả lời....giọng vẫn lạnh,ồm ồm hơi đáng sợ...
'' Tại sao? Chị không tự làm được?''
'' Tôi bây giờ là ma rồi,tôi không chạm được vào thứ gì nữa...'' -Cô ta nói,giọng hơi trầm đi....
'' Được,nhưng....còn xác chị đâu ''? _Nó nhớ ra gì đó,quay sang hỏi lại....
'' Lát nữa rồi tôi sẽ lấy ra cho ''...
Sau đó,nó bắt đầu cầm xẻng,xúc hết đất ra ngoài,một hồi,xúc mãi mà nó chưa lộ quan tài,nó lại cố lau mồ hôi đào tiếp,tay nó đỏ ran ra,những móng tay của nó đã bị lở,máu chảy ra...nhưng...,cuối cùng,trời cũng không phụ lòng nó,cái quan tài đã hiện ra trước mắt,rất rõ...
Cái quan tài màu đen hiện lên...,được gắn thêm cái biển hiệu KILL của xác chết,in thêm số 1 như là kiểu đệ nhất...
Không khí xung quanh ngày càng lạnh,bất chợt,một luồng mây đen kéo đến,có vẻ trời sắp mưa...Nhưng nó vẫn đang còn hoang mang,không biết mấy giờ rồi....
Rồi,hồn ma ấy cất tiếng,làm nó giật mình nhìn sang:
'' Mở nó ra giúp tôi...''
'' Được'' _Nó nhìn hồn ma đó,rồi cố cắn răng chịu đau,quan tài bị động với cái móng tay của nó,làm nó đau như đang bị tra tấn,một lúc,nắp quan tài bật mở...
Không ngờ,bên trong,một cái bộ xương người đã khô,mắt hốc sâu,miệng bị lở ra một miếng,bộ xương bốc lên mùi rất thối,trắng tinh trước mắt của cô và nó...
'' Mẹ....'' -Thấy thế,Hồn ma ấy có vẻ xúc động,chạy lại ôm ôm bộ xương,nhưng bộ xương cũng chẳng cử động nữa,có vẻ mẹ cô đã siêu thoát nên không thể biết được cô đang ở cạnh...
'' Chị mau lấy xác chị ra đi''-Nó hối thúc...nhăn mặt...
Thế là hồn ma ấy đi đâu đó một vài phút,rồi quay lại,đặt cái xác trong quan tài cùng mẹ,rồi sau đó cô ta mỉm cười,tự dưng máu ở mắt cô chảy ra,hình như cô khóc,và nói với nó:
'' Cảm ơn em đã giúp tôi.....bây giờ....tôi sẽ nhập vào thân xác của tôi,sau đó,tôi sẽ chết và siêu thoát,em tự về nhà nha...''
'' Ừm''-Nó gật,nhưng chợt run bắn khi nhìn cảnh hồn ma nhập vào xác,rồi quay ra xung quanh....Mọi thứ vẫn yên ổn,nó rất là sợ...khung cảnh thật kinh hoàng,không khí lạnh quá...Nó xoa xoa hai tay cho đỡ lạnh...
Nó trấn tĩnh một lúc,rồi dụi mắt.Bất chợt tất cả những xác thịt,cánh tay có máu biến mất,mây đen cũng biến theo,sương thì tản ra....Ngày càng ấm áp hơn rồi,nó thở phào nhẹ nhõm...
'' Làm mình sợ quá đi..''
Rồi nó khẽ cười nhẹ trước hành động tốt của mình,rồi định đi về theo con đường đã lưu trong trí nhớ,bỗng nhiên nó nghe một tiếng hét,của một người con trai,là ai chứ:
'' Á,đau quá...''
'' Ai đó vậy '' _ Vừa đi về phía tiếng người con trai đó,nó liếc mắt cẩn thận nhìn vào...vẻ rất là tò mò....Không biết đêm khuya khoắt thế này mà ai còn rảnh rỗi tới nghĩa trang chơi nữa nhỉ? Chắc bị mộng du đêm khuya...
''...Ơ...'' _ Anh ta vừa nhìn thấy nó,mắt tròn xoe lại rồi nhíu xuống,tay vẫn ôm chỗ chân đau,và nhìn sang con rắn đang trườn một cách thoải mái bên cạnh.....Có lẽ hắn bị rắn cắn....
'' Khải........Khải....? Anh...làm gì ở đây chứ ''? _ Nó há hốc mồm nhìn,chẳng lẽ...hắn đi theo nó sao? Hắn có biết nguy hiểm là gì không thế? Một con người bình thường như hắn mà không sợ sệt gì nơi này chăng?....Hay hắn là thánh thần phương nào?
'' Anh...anh theo em...đi đến.... '' -Hắn cười,nhưng chợt mặt biến sắc,đầu loạng choạng,môi tím tái lại....
'' Anh ngốc quá.....Có biết nguy hiểm không,anh đâu phải thần thánh gì mà dám đến đây''? -Nó gắt gỏng,nhìn hắn...
'' Thế em là thánh nữ à? Sao đến đây đào mộ người ta lên...''? _ Hắn cười nhỏ,nhưng dường như sắp ngất,và đúng lúc nói xong thì hắn nằm bẹp xuống đất...dậy không nổi...
'' Anh...bị sao vậy ''? _Thấy hắn như thế,Minh Anh hoảng hồn,ôm chặt lấy người hắn đỡ dậy.Kỳ Khải? Rốt cục anh đang định giả vờ ngất hay sao?Nó nghĩ vậy nên hơi tức,nhưng chợt nhìn lại chỗ chảy máu ra.....Có hai lỗ nhỏ....
Vết rắn cắn? Chẳng lẽ....anh ấy bị rắn độc cắn sao? Đúng rồi...sao mình lại không để ý chứ.....? Phải mau mau sơ cứu nếu không sẽ nguy hiểm tín mạng....
'' Anh cứ nằm đó,em sẽ giúp anh ''
Nghĩ là làm,nó làm theo cách đã được học,đưa miệng hút hết máu trong vết cắn ấy rồi nhả ra ngoài,mùi máu thật tanh nhưng đủ làm nó nổi cả da gà,nó vốn sợ máu...mà lại ngậm máu thế kia? Có phải quá hi sinh vì hắn rồi không?
Nhưng không...! Nó bất chấp mà,làm vì hắn thì nó sợ gì....Cứ thế,nó hút hết máu độc của rắn ra một cách nhanh chóng,rồi dựng hắn xuống một gốc cây nhỏ,thở hổn hển nghĩ tiếp cách...
Đúng rồi mà....Nó phải cầu xin sự giúp đỡ của ngọc ấn trong cơ thể nó,nếu không.Anh Khải....sẽ nguy mất,như vậy nó sẽ hận bản thân cả đời...Cũng tại nó đi vào đây nên hắn mới đi theo và bị con rắn chết tiệt đã bò đi từ lúc nào cắn chứ!
* Ngọc ấn,giúp tôi đi * _ Suy nghĩ của nó gọi linh hồn ngọc ấn bên trong,giọng thảm thiết vô cùng...
* Công chúa,có chuyện gì? Sao còn sớm mà không cho ta ngủ một chút nữa * _ Ngọc ấn giả vờ ngái ngủ,nói từ từ...rồi đâm ra buồn ngủ tiếp...
Chán thật! sao ngọc ấn mà cũng phải ngủ nhỉ? Bộ ngọc ấn là người hay sao?? Nó nghe mà tức hết cả mình,nhíu mày lại nói thầm vẻ bực:
* Giúp ta nhanh đi,Kỳ Khải đang gặp nguy hiểm,làm sao chữa lành vết thương rắn cắn đó giùm ta *
* sao công chúa không tự sử dụng phép của mình? Nhờ tôi làm gì *?
* Như vậy sẽ lộ mất,ngươi mới làm cho anh ta không nghi ngờ *
* Được,vậy tôi sẽ giúp,công chúa nhắm mắt lại *
....
Nói rồi,cái ngọc ấn tỏa một ánh sáng bao trùm hắn và nó,Minh Anh nhắm mắt lại,tay nắm chặt Kỳ Khải,lòng mong ngọc ấn sẽ giúp được,có vẻ anh Khải còn sốt nhiều nữa rồi,nhiệt độ tăng lên làm nó nóng lòng....
Chỉ sau một lát,vết thương đã hết chảy máu,và được rắc thêm ít thuốc mà ngọc ấn tự tạo ra,sau đó lại đưa giọng nói nó thật sự rất là ''chân thành '':
* Công chúa,tự băng cho người tình của cô đi *
* Sao ngươi không làm hết *?
* Tại tôi không nỡ ra tay,lỡ mùi của tôi bị anh ta phát hiện thì không xong ah~ Công chúa mà băng lại thì tốt hơn,anh ta sẽ cảm nhận tình yêu của cô dành cho anh ta,rồi sẽ lành nhanh *
* Ừ,có lý *
Rồi nó xé miếng áo trên người nó,cắn chặt môi băng lại cho hắn,vẫn mong hắn tỉnh dậy nói chuyện với nó...hắn mà ngủ luôn là mệt cho nó rồi! Chẳng lẽ đỡ hắn về cả quãng hả?
'' Ưm.....'' _Bỗng dưng,hắn tỉnh lại.....trời lúc này cũng đã có chút ánh sáng rồi,phải chăng đã 5h? Ừ.....Hèn gì mà hắn tính lại đúng lúc này....hắn toàn dậy giờ này thôi...
'' Khải,anh tỉnh rồi ''..._Nó vui mừng,ôm hắn,mặt như sắp khóc tới nơi......Tay từ từ xiết chặt hắn hơn......như thể không cho hắn rời xa nó nửa bước...
'' Coi kìa,ai cho ôm anh mà chưa xin phép hả ''? _ Hắn giả vờ lên giọng,xoa đầu nó cười hỏi....lòng vui như bay trên mây vậy...
'' Kệ em,nói nhiều.Giám nói với ân nhân của anh vậy à ''? _ Nó bĩu môi..
'' Là sao..'' _ Hắn ngạc nhiên,ân nhân à??? hắn nhìn xuống dưới chân,có vết băng...phải rồi,hắn bị rắn cắn,áo của nó cũng có vết bị xé,lộ ra một phần bụng trắng ngần nõn nà....
- Sao lại xé áo ra cơ chứ? Để thằng nào thấy là không yên với anh đâu đó! _Hắn bẹo má nó,vẻ khó chịu,làm vậy thì ''lộ hàng'' mất tiêu rồi,sau này hắn cũng khó mà lấy nó làm vợ lắm....
'' Xé áo ra băng cho anh còn gì,em là ân nhân của anh mà còn nói vậy à ''?
'' Ờ ờ,được rồi ân nhân,cô nương đừng có bắt tại hạ khổ vì cô nương nữa ah~ '' _Hắn thở dài....xoa xoa trán...Kỳ lạ thay,trán hắn bình thường lại rồi,không nóng nữa...
'' Hừ '' _Nó nghiến răng,cau mày nhăn mặt lại,biết thế không cứu hắn làm gì,ăn với chả ở,đối xử với người tốt như thế à?
'' Thôi nào,anh mang hai cái áo này,giờ em khoác thêm áo này của anh đi,không được để ''hở'' như vậy '' _Hắn bất chợt cởi áo khoác ra,mặc cho nó rồi mỉm cười,nhưng thực chất,là sợ nó lạnh,chứ hở như vậy để hắn ngắm cũng ''thích'' mà!!
(Đúng là lòng dạ con trai,dê kinh khủng:3:v)
'' Xì,về nhà đi,đừng ở đây nữa '' _Nó chu mỏ lên,dỗi nói...
'' Ừ ừ,về....Cần anh cõng không ''? _Hắn choàng tay qua vai nó,cười khúc khích hỏi vẻ tử tế...
'' Khỏi''...
'' Ưm....mà....sao em....lại làm chuyện khác người dữ vậy? Sao lại đào mộ người ta lên nhỉ ''? _Hắn đi một đoạn,nhớ lại điều gì đó,hỏi nó,chăm chú nhìn nó để biết được câu trả lời...
'' Em....'' _ Chợt nó giật mình,ngước đôi mắt đang có vẻ sợ sệt vì nhỡ bị lộ mọi chuyện thì không biết làm thế nào qua khuôn mặt hắn.Tầm nhìn của nó chiếm trọn gương mặt ấy,làm nó run hơn....
Đối diện với sự thật,nó mới khủng hoảng tinh thần ôm đầu lại để không nghe thấy gì nữa...! Tại sao,khi mà....ai hỏi đến những chuyện kỳ lạ nó làm,là nó đều đau đầu nhỉ?
Phải chăng có điều gì đó nó chưa biết,về cuộc sống của chính bản thân nó....Và.....rốt cục là....hắn là ai mà nó cảm thấy gần gũi ngay từ lần đầu gặp...
Như kiếp trước,nó đã gặp hắn rồi ý.Hình ảnh hắn ngày càng rõ hơn trong đầu nó,một hoàng tử,con vua mặt trời,đang ôm một công chúa,con của Vua bóng đêm,Thế giới bóng đêm...
***
'' Nguyệt Giao,chúng ta phải chia tay thôi....Phụ hoàng của ta,thực sự không cho ta tiến đến với nàng nữa....Vì nàng thuộc về bóng đêm ''... _ Chàng hoàng tử mặc trên mình bộ trang phục cao quý sang trọng,lấp lánh ánh hoàng kim,mắt thẫn thờ mà đau thương nhìn về phía cô gái nhỏ đang trong vòng tay mình cảm nhận nỗi đau xót xa ấy,chàng xoa xoa mái tóc cô.
'' Nhưng....ta không thể...Ta yêu chàng lắm,Hàn Phong.... '' _ Cô gái mang thân phận công chúa ấy tội nghiệp,run rẩy vùi đầu vào chàng khóc liên tục,không sao kìm nổi những giọt nước mắt tự nhiên tuôn ra...
Cũng vì nàng khóc,nên những giọt nước mắt rơi xuống trần gian,tạo thành nước mưa...Mưa chảy xối xả,ào ạt,đến nỗi những người dưới đấy chưa kịp che ô,đã bị ướt hết.
Họ càng không hiểu vì sao lại có trận mưa lớn như vậy...Chỉ có cặp đôi đáng thương của chúng ta biết,họ sắp phải xa nhau...Trông họ đến thật đáng thương hại...
'' Hàn Phong,hãy bỏ trốn đi mà....Ta không muốn...'' _ Cô nàng đau xót,nhìn chàng lưu luyến...
'' Nhưng...cha ta....'' _Chàng vẻ băn khoăn...
'' Chẳng lẽ...chàng không yêu ta sao? '' _Cô ngạc nhiên,đan xen đau khổ...
'' Không,ta yêu nàng lắm '' _Cùng lúc Hàn Phong hôn lên trán nàng,và rồi lại dùng cái ôm ấm áp an ủi...
Hàn Phong lại suy nghĩ,nói tiếp..
'' Nàng chết cùng ta nha... chúng ta hãy...Từ biệt trần gian....Và mãi mãi bên nhau.... '' _ Hàn Phong ôm chặt nàng,rồi hít một hơi sâu..
'' ta biết,ta cũng muốn vậy '' _Nguyệt giao gật đầu...mắt long lanh chớp...
'' Vậy bây giờ hãy đi,không còn thời gian...'' _Hàn Phong vẻ hối thúc...
'' Được...nhưng...còn con của chúng ta.... Thì sao...''? _ Nguyệt Giao nuốt hết đau đớn trong tức khắc,hỏi tiếp,và nghĩ về hai đứa trẻ đáng thương tội nghiệp...
'' Nguyệt Minh,và Khải Khải sao...hai anh em tụi nó,nhất định sẽ tự bảo vệ mình tốt hơn thôi''...Nói rồi,hai bọn họ cùng nhau mỉm cười dắt tay nhau đi,và rồi biến mất sau làn sương mù tối tăm....và không ai biết đến họ đã đi đâu,hay đang sống vui ở một kiếp khác...
****
'' hai anh em tụi nó....''?
'' Nguyệt Minh...và Khải Khải ''?
Chẳng lẽ....không thể nào....? Khải...là anh trai của mình ư? Đó là chuyện tình của ba mẹ nó,chuyện của một cặp đôi đáng để ngưỡng mộ....
Nhưng...sao lại....Nếu hắn là anh trai nó,chẳng phải là...nó không thể yêu hắn,hắn càng không thể yêu nó sao??? Phải làm sao đây....
Nó thẫn thờ một lúc,rồi nước mắt tuôn ra như suối,nó khóc,khóc rất nhiều,nhưng không hiểu sao những giọt nước mắt ấy không tạo thành tiếng....
Mây đen kéo đến,mưa lại rơi rồi,một khoảng trời bị che lấp,giống như lòng nó...Đang nổi từng cơn dông tố,càng giống bị sét đánh làm niềm tin vỡ vụn....Bây giờ chẳng còn gì cả rồi,một màu đen phủ trong ánh mắt nó....
Hắn vô cùng ngạc nhiên,rốt cục nó bị sao vậy chứ,đưa tay ra,hắn bất chợt ôm lấy nó,rồi càng ngày càng siết chặt hơn,miệng nói,lòng lo lắng đến tột độ:
'' Em làm sao vậy hả,nói anh nghe đi.. ''?
'' Anh đừng động vào em mà '' _Nó đẩy phắt hắn ra,nức nở nói....và bỏ chạy đi thật nhanh,để không nhìn thấy hắn nữa....
'' Em...đừng vậy mà,có gì...nói anh......'' Ư...'' _ Hắn đột nhiên bị cái gì đó làm cho cứng họng,mắt hắn nhắm tịt lại,một làn sóng truyền qua não hắn...đau rất đau....
***
'' Tôi....rốt cục....là ai.....'' _ Khải chợt hét lên,gục xuống đất......không ngờ nước mắt hắn chảy ra.....và đấm lên hồi xuống đất....
Trời cũng vừa sáng,mặt trời ló rặng,ửng hồng tươi cười...Còn hắn,với khuôn mặt khổ sở,đang dần nhớ lại kiếp trước và thân phận hiện tại...Hắn đau lòng....
'' Minh Anh.....Nguyệt Giao....Kỳ Khải...Khải Khải......anh em của nhau sao''??
''Tại sao''?
Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Món nợ của kiếp trước,sao lại đày đọa chúng tôi chứ? Tại sao ngăn cách tình yêu của chúng tôi hả?
Tình anh em sao? Ngu ngốc!
Hắn bật cười sau tràng nhãn lệ tuôn,đi lang thang như thằng điên tự kỷ mới trốn viện tâm thần,vừa đi vừa cười khiến mọi người nhìn vào tặc lưỡi và xa lánh...
Nhưng đâu hay,lòng hắn đau như cắt,chắc hẳn,nó còn đau hơn.....Sao lại là hai người bọn họ chứ?
Nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, lê thê từng bước, lòng nặng trĩu. Minh Anh đờ đẫn lang thang trên đường, mắt nhắm hờ, mọng đầy những nước.
Lặng lẽ trốn khỏi dòng người hối hả đổ xuống đường ngày càng đông, đôi chân nó vô thức lững thững bước qua những ngã đường tất bật....
Men theo lối mòn cằn cõi đá, Minh Anh mệt mỏi mím chặt môi mỏng, mắt cay xè nhìn vào khoảng không trước mặt. Nó lại nhớ Khải. Minh Anh miên man nghĩ, mớ hỗn độn rối như tơ vò. Có phải nên tìm hiểu?
Hàng nước mắt trong suốt, ấm nóng chảy dài trên đôi má hồng hào, đỏ ửng. Đăm chiêu suy nghĩ, mắt bỗng lóe lên một tia sáng,đầy bí ẩn và hi vọng.
Rất có thể đó không phải như những gì nó thấy, nhưng - lại rất mâu thuẫn.Phải rồi,có thể,là hình ảnh đó sai,nếu thế thì sao nhỉ?
Nó đã quá nhạy cảm rồi,chuyện về cái hình ảnh đó trong tâm trí nó có khi là ảo mộng,chứ đâu thể là sự thật.Nó có thể tìm Tiểu Phi hoặc ông Thần Chết của mình để hỏi cho rõ mà..
Mải suy nghĩ,nó chợt giật mình vì tiếng gọi của một bé gái,nhưng không phải gọi nó,giọng cô bé thật trong trẻo dễ thương,tươi cười nhào đến phía một cậu bé chừng 15 tuổi,môi cười:
'' Anh hai..''
Nó giật mình.Lại nghĩ về chuyện của nó,anh em nó mới đúng.Anh em nhà người ta thân thiết quan tâm...Còn nó với Khải,lại đi yêu nhau sao??
Thật là một trò cười cho thiên hạ mà...Và...Chẳng lẽ,nó đã quá nghi ngờ rồi?
Có phải sự thật không như nó nghĩ? Có phải Khải là anh trai nó không? ...Nhất định,phải rồi,nó sẽ đi điều tra,nó sẽ tìm mọi cách để gặp Tiểu Phi...(con dơi của tử thần),như thế nếu may mắn sẽ biết được sự thật.
Nghĩ là làm,Minh Anh định đi nhanh,nó bỗng nhớ ra cái gì,lục vội trong túi,lôi ra cái điện thoại của mình,soạn một tin nhắn gửi cho mẹ nó ,miệng nhẩm đọc:
'' Mẹ à,con không về nhà vài ngày,mẹ đừng tìm con '' Sau rồi,nó rảo bước nhanh,từng bước hối hả hơn,sắc mặt có vẻ vội vã,bởi vì...
Nơi nó định đến,là một nơi không ai biết đến,chính xác là một nơi có thể liên kết với bóng đêm và mặt đất,là một nơi...xa rất xa,mà chỉ nó đi đến thật nhanh được.
Và...cũng chính là nơi mà nó đã điều tra sau khi quay về Hiện đại,nơi xuyên không:)) ***
'' Cốc cốc '' _ Tiếng gõ cửa,một bóng dáng buồn bã,núp sau cánh cửa lớn của nhà thờ,Kỳ Khải đưa đôi tay yếu ớt không sức lực của mình chạm vào cánh cửa,rồi thở dài...
'' Ơ...con là....''_ Vừa lúc định gõ tiếp,một người đàn ông mở cửa ra,mắt tò mò nhìn hắn,với thái độ khó hiểu....Ông ấy là cha sứ,người quản nhà thờ này..
'' Cho con vào ở đây vài ngày nha,cha '' _ Hắn nhìn ông,rồi cúi đầu,tự mình bước vào trong cũng không cần sự cho phép nữa...Bởi hắn đã quá mệt mỏi rồi,muốn trốn ngay vào chỗ nào thôi...
- Con đang có chuyện buồn sao? Về bố mẹ hả? _ Cha sứ bỗng dưng hỏi hắn,rồi vỗ vai,trông rất thông cảm...
'' Để con yên một chút đi ạ...'' _Hắn nhắm hờ mắt,tay đặt lên trán,dựa lưng vào ghế,như kiểu đang suy tư gì đó....Phải nói,hắn cư xử giống người lớn thật mà,đến nỗi cả cha sứ cũng nghi ngờ hắn không phải trẻ con...:((
***
'' Ngọc ấn,mau ra đây cho ta nói chuyện '' _ Nó dùng phép thuật của mình,sau đó đã đến được nơi cần đến,vội nhắm mắt lại...hỏi ngọc ấn...
'' Công chúa,sao vậy''? _ Tiếng ngọc ấn đáp lại...hỏi..
'' Cho ta hỏi,làm sao để gặp được Tiểu Phi đi..'' _Minh Anh cất tiếng,nhanh như chớp.
'' Công chúa muốn gặp con dơi đó làm gì ''?
'' Nói nhiều,ngươi phản chủ hả? Nhanh trả lời''
'' Ừm...thì...Thưa công chúa,công chúa cứ nhắm mắt lại,rồi để tay vào chỗ của tôi (ý là ngọc ấn),sau đó gọi thầm tên Tiểu Phi,Tiểu Phi sẽ xuống đây ngay ''
'' Tốt,cảm ơn ngươi''
Nói xong,nó tươi cười mừng rỡ,làm theo y như cái ngọc ấn nói,rồi miệng nhẩm tên Tiểu Phi liên tục.Mau hiện ra đi,nhanh lên,xuống đây đi,Tiểu Phi.Ta có chuyện muốn nói!
Nó lặp lại,gọi gọi đến cả chục lần,mà mãi chưa thấy bóng dáng Tiểu Phi đâu,liền bực bội,quát ngọc ấn:
'' Ngươi xạo ta à ''?
'' Công chúa,người gọi mỗi tên Tiểu Phi thôi,đừng nói chữ gì khác,không là không ai nghe đâu ''
'' À...'' _Nó chợt nhíu mày...rồi lặp lại
* Tiểu Phi,Tiểu Phi *
Ngay lập tức,ở một không gian nào đó,tiếng gọi của nó truyền vào sóng tâm trí của Tiểu Phi,ngay lập tức,Tiểu Phi biến mất,để đi đến chỗ của nó,và nhanh chóng gặp nó...
Chắc hẳn đã có chuyện gì với công chúa rồi,nên cô ấy mới gọi mình! Tiểu Phi suy nghĩ...
***
'' Công chúa,người gọi Tiểu Phi làm gì thế ''?
'' A,Tiểu Phi,cô đây rồi...Ta có chuyện...mau giúp ta đi....'' _Nàng đang ngồi chống cằm chờ,thấy Tiểu Phi hiện ''hồn'' ra,chạy tới chỗ cô,nói lia lịa...
'' Khoan đã nào,công chúa từ từ,kể tôi nghe đi...''
'' Ừm...Chuyện là thế này.....'' _ Và sau đó,thì nó tuôn ra 1 tràng,rồi nước mắt cứ thế mà ứa ra,không kìm nổi,hazz...công chúa gì mà nhạy cảm thế không biết.Một chút là khóc!!
'' Thôi mà công chúa,đừng khóc nữa.....Tình yêu là thứ vô cùng đau khổ,công chúa đừng lún sâu vào nữa... '' _ Nghe kể xong,Tiểu Phi ôm nó an ủi,nhíu mắt tỏ vẻ sự thương hại. Cô nhẹ giọng nói.
'' Ừm....Cô...có biết gì về chuyện này không. Ông của ta...Tử thần có nói cho cô nghe về chuyện này không ''?.. _ Minh Anh thôi khóc,nó nhìn Tiểu Phi,chứa bên trong sự tò mò.
Khung cảnh lúc ấy im lặng đến lạ lùng,cũng có chút lạnh lẽo vì những đợt gió bấc thổi qua.Nhưng...sau đó,lại Vài chiếc lá trên nhánh cây cổ thụ cao xào xạc rơi xuống,phá tan bầu không khí im ắng,đôi khi còn có tiếng suối chảy mơ hồ từ đâu đó làm không gian nơi đây như biến thành một nơi cổ đại thực sự...
Tiểu Phi thở một hơi dài,nhẹ nhàng mà khẽ,mắt thoáng buồn nhìn khung cảnh,rồi quay từ từ lại về phía sau nhìn Minh Anh mang sự tiếc nuối khá lớn,kèm giọng điệu buồn bã:
'' Thực ra....Tử thần...đã kể cho tôi một việc,từ sau khi tôi về đến Vương Quốc bóng đêm...''
'' Nói đi...'' _Nó mong đợi....
''Năm đó....Nguyệt Giao,mẹ của cô...đột nhiên đi cùng cha cô là Hoàng Tử Hàn Phong của Vương quốc Mặt Trời đến thăm tử thần,và còn bế theo 2 đứa bé,một trai,một gái,một người...là Khải Khải,còn lại là cô - Nguyệt Minh''
'' sao nữa ''? _Nó vẫn hỏi.
''Và......Có lẽ....Phan Châu Kỳ Khải,anh ta chính là...anh trai của cô,người mà...cùng chung huyết thống với cô....đã bị thất lạc ngay từ sau khi mẹ cô và cha cô biến mất.Khải Khải đã tự rời khỏi hoàng tộc và đi đến một nơi nào đó.....Ngay cả tôi cũng không biết...anh ta đi đâu//''
Sau đó,Tiểu Phi nhìn nó,từng chút kỹ hơn,đăm chiêu như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống...Vẻ như buồn thay cho một số phận tội nghiệp của công chúa.
Vậy....Khải chính là anh trai của nó....! Đúng rồi....nó hết hi vọng rồi,từ giờ...nó sẽ phải tập quên đi anh Khải,nó sẽ phải coi anh ấy như là một người anh trai...
Minh Anh suy nghĩ và chỉ hơi khựng mặt lại,mắt hờ nhắm,bộ dạng có chút mệt mỏi,uể oải ngồi xuống,tạo nên một tình cảnh hết sức thảm thương,miệng cô hơi mím:
- Tôi....bây giờ không biết làm sao nữa.....Bán tín bán nghi....
'' Ừm...tôi hiểu công chúa mà....'' _Tiểu phi buồn.Chắc hẳn ai cũng sẽ vậy nếu biết được sự thật đau lòng này,có ai muốn bị thế đâu?
'' Hazz..'' _Minh Anh lại nhìn cô,rồi thở dài tiếp,từng đợt xen kẽ nhau...
Gió lùa qua,làm mái tóc của Minh Anh bay phảng phất,từng ngọn tóc dính vào mặt cô như kiểu lạnh lùng đối xử tàn nhẫn....nó chợt run bật lên vì khí hậu ngày càng lạnh...
Nơi đây thật đáng sợ....
-Công chúa,hay chúng ta tìm hiểu rõ hơn đi... _Tiểu Phi nhìn xoáy vào mắt Minh Anh,và quay ra nhìn bầu trời đang tối sầm lại,đột nhiên lóe lên 1 ý nghĩ độc đáo...mặt mừng rỡ..
'' Tìm hiểu''? _Nó thoáng sự ngạc nhiên...
Đúng vậy.! Sao nó không nghĩ ra nhỉ? Có thể còn nhiều chân tướng sự việc chưa rõ ràng.Chỉ cần công chúa của chúng ta cùng con dơi của tử thần kết hợp tìm hiểu,nhất định sẽ rõ sự thật,và những ảo ảnh mơ hồ nó đã thấy nữa...
'' Được,nhưng bằng cách nào? '' _Nó băn khoăn một chút,rồi ngước mắt lên hỏi,cùng lúc đứng lên như kiểu chuẩn bị tiến hành...
Tiểu Phi chỉ im lặng mỉm cười,nụ cười tôn lên sự bí ẩn,rồi cô lấy trong túi ra một con dao sắc bén,rút lưỡi dao khỏi vỏ rồi để xuống đất,biến ra một cái chậu nhỏ bằng pha lê,ánh kim xen lẫn.Sau đó,cô nhìn vào Minh Anh,đồng thời chỉ về lưỡi dao sắc đó:
'' Công chúa nhớ lưỡi dao này không ''?
'' Ta nhớ....mà sao ''?
'' Nó sẽ giúp chúng ta tìm ra ẩn tích,cùng kết hợp với chậu nước này....'' _Tiểu Phi nói,sâu trong mắt có một sự tự tin,hình như cô chắc chắn cô sẽ làm được...
Thế rồi,cô bắt đầu đặt lưỡi dao xuống,lấy một chút nước nhẹ giọt xuống từng chút một,tạo nên âm thanh róc rách như tiếng suối từ phép cô biến ra.
Song,cô lấy lưỡi dao,cứa nhẹ vào ngón tay,trích máu ba giọt vào chậu nước,rồi máu từ từ loang ra,đỏ thẫm cả vùng nước trong cái chậu...
''.... '' _Hình như Tiểu Phi có nhẩm gì đó,là câu thần chú...nên chỉ lát sau,mặt nước đã rung động và hiện lên một dòng chữ màu đỏ,lấp ánh vàng nhạt,trước con mắt chăm chú của nó và cô đang nhìn....
- Khói ư...?? Là sao?? _Nó nhíu mi,chống cằm suy tính...
'' Công chúa,khoan hãy nghĩ,đọc ngược lại đi....'' _Tiểu Phi nghiêng đầu,sau chợt nhận ra vẻ đặc biệt của nó,lên tiếng nhắc nhở.
'' Ah....Đây là chữ theo nghĩa tiếng Hoa,là Sương mù '' _Nó nhớ lại những gì đã đọc được qua những trang web trên mạng từng tìm hiểu,bật cười thông minh...
- Wao,đúng rồi...Công chúa giỏi quá,ta không nghĩ ra nãy giờ _ Cô tán dương,vỗ tay.
'' Đâu có... Nhưng....sương mù...ở đâu mới được ''? _Minh Anh gãi đầu,môi gượng cười...rồi nhăn mặt khi đọc lại lần nữa...Khó thật đấy,bây giờ lấy đâu ra sương mù?
- Có thể,ở gần trên mây sẽ có chút đây công chúa _ Tiểu Phi nghĩ ra những chuyến bay của mình trên mây,miệng nói...
'' Được,vậy mau lên trên tìm hiểu '' _Nó hồi hộp,hối thúc...
- Khoan.... _ Tiểu phi nhíu mi,rồi nhìn nó...
Hazz.Công chúa có biết bay đâu? Như Tiểu Phi có cánh thì bay lên dễ dàng rồi,còn có cả ma thuật di chuyển nữa nên lên đó dễ lắm...Còn công chúa,nên làm sao cho ổn nhỉ?
'' Có gì hả '' _Nó nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới,mắt tối sầm lại....ngạc nhiên...
'' Công chúa có sử dụng thuật di chuyển được không vậy,nếu được mới có thể lên trên mây ''
'' Chà,tưởng gì,ta sử dụng thành thạo rồi,để ta làm ngươi xem nha '' _Minh Anh hơi nháy mắt,rồi từ từ nhắm hờ lại,miệng lẩm bẩm,chỉ vậy,một giây sau nó đã từ đằng nay biến mất và qua chỗ kia....
Tiểu Phi đứng nhìn mà há hốc mồm,từng lời khen không ngớt từ trong lòng nổi dậy như sóng liên hồi tấp vào biển.Công chúa học thuật này khi nào mà giỏi như vậy???
À à....Hay là,công chúa đã sử dụng sức mạnh của một công chúa đây? Phải chăng khi trí nhớ quay lại,công chúa có thể bay và làm mọi thứ mình thích??
'' Thấy sao'' _Minh Anh cười,hơi ngượng...và cũng tự thầm khen mình.
'' Giỏi lắm ạ...Bây giờ có thể đi rồi'' _ Tiểu Phi gật gật,tròn mắt nói.Dường như cô chưa thoát hết vẻ thảng thốt của lúc nãy rồi....
'' A.....trên này đẹp quá '' _ Vừa đến nơi, Minh Anh sửng sốt kêu lên trong ngạc nhiên ngỡ ngàng, là một thiên đường chăng?? (Hình minh họa)
Từng đám mây bồng bềnh trôi nhẹ nhè,hòa quyện vào với nhau,nhíu nhít lại thành từng đám dày đặc,nhưng bao phủ bên trong là những làn sương mù màu xanh mỏng đã bị ẩn giấu.
Thời xa xưa,người ta đã có nghe truyền thuyết:'' Đứng trên mây sẽ không bị rơi xuống '',và quả nhiên là thế.Nó ngạc nhiên khi mình đứng trên những đám mây mà không bị lọt.
Miệng cười tủm tỉm,nó nhìn qua Tiểu Phi:
'' Đẹp quá, Tiểu Phi ''
'' Vâng công chúa...nhưng...hãy cẩn thận phía dưới những đám mây,đám sương mù ẩn giấu có vẻ không ổn... '' _Tiểu Phi hơi nhăn mặt,nói.
Nó hơi mỉm,rồi đưa tay chạm vào những đám mây,nó tan ra rồi trôi đi,vào một khoảng không lơ lửng trên bầu khí quyển Trái đất..
''Nhìn nè,nó như thế sao có độc được.. ''?
'' Hazz...công chúa nghe tôi đi '' _Tiểu Phi nhíu mày
Bỗng nhiên,những đám mây rã ra,từng đám sương mù bỗng nhiên hiện lên,bao trùm lấy không khí trong lành trước mắt nó.
Nó mất đà,bị tuột khỏi đám mây,nhưng may mắn là có thể bay lên nên vẫn được an toàn trên không trung.Tiểu Phi khẽ rùng mình nhìn cảnh vật,làn sương mù đen kịt lại như những đốm đen lạ kỳ trên bầu trời trắng xóa.
Minh Anh thở dốc,rồi từ từ bay lại gần Tiểu Phi,miệng nói không ra hơi,hổn hển nói:
'' Trời ơi,cô quả là nói không sai mà... Suýt là tiêu ''
'' Công chúa không nên tò mò quá,những đám mây cũng giống lòng dạ con người.Nhìn thì đẹp,nhưng bên trong nó độc lắm..'' _Tiểu Phi tươi cười,vỗ vai nhìn nó âu yếm nói,như kiểu người lớn chỉ dạy trẻ con...
'' Thôi,cái này ta đủ biết rồi,mau lấy chậu nước ra xem tiếp ẩn giấu đi,đừng dạy đời ta nữa.'' _Nó hơi bực,ra lệnh.
Ngay lập tức,Tiểu Phi lại biến hóa ra cái chậu,rồi nhìn vào trong,lúc này sương mù chưa tản,nên cùng lúc Tiểu Phi biến một làn sóng bảo vệ bao bọc ở ngoài hai người,cho sương mù không lẻn vào.
Cái chậu hiện ra,một ánh sáng lóe lên,rồi lại in chữ lên trên mặt nước..Giờ thì khác,dòng chữ được in màu Đỏ,là một hình ảnh đỏ rực hiện lên:
'' Lửa ư ''?? _Nó ngạc nhiên...
'' Ý của nó,hình như là...Hỏa Diệm Sơn đó công chúa '' _Tiểu Phi sáng suốt,chống cằm nghĩ và đáp.
'' Nhưng...đó là từ thời cổ rồi,nó đâu có ở hiện đại,chẳng lẽ phải về lại hiện đại ''? _Vẻ mặt hơi băn khoăn của nó tự hỏi,rồi nói với Tiểu Phi...
'' Chúng ta có thể đến đó,bằng cách khác '' _ Ẩn ý,Tiểu Phi liếc sang nó.
Bằng cách nào chứ? Không cần một đường hầm thời gian mà vẫn có thể đi đến thời cổ ư? Hay là....dùng ma pháp? Nhưng sức lực của nó không đủ để làm được.
Tiểu Phi thì càng không thể có sức lực bằng nó,nên làm sao mà đi? Giờ quay lại nơi xuyên không vừa rồi thì mệt lắm,rất tốn thời gian.
Tiểu Phi ngắm nhìn vẻ mặt suy tư của Minh Anh,hơi bật cười,rồi đưa tay kéo ống tay áo lên,để vào dòng nước mát trong chậu,đột nhiên,cánh tay như đang biến mất và đi vào một khoảng không nào đó,Tiểu Phi cất tiếng:
'' Công chúa nhìn xem,khi vào trong cái chậu,chúng ta sẽ đến được nơi đó mà... ''
'' Được hả ''?
Nó chợt lóe lên ánh hi vọng,rồi cùng Tiểu Phi bước vào trong,một luồng sáng hiện ra rồi vẫn bao trùm nó và cô,làm cho hai người đi sâu vào một ánh sáng của một nơi nào đó. Hỏa Diệm Sơn.!
***
'' Nóng quá '' _Nó thốt lên khi vừa tới đây,chẳng phải nơi này cũng không hẳn nóng sao? Kỳ vậy nhỉ??? Hình như giống kiểu nó đang ở trung tâm Hỏa Diệm Sơn ý..
'' Công chúa cố chịu đựng đi,chúng ta phải gặp bà La Sát Nương Nương...'' _ Vẫn với bước chân nhẹ nhàng,lau mồ hôi cho nó,Tiểu Phi thản nhiên mở miệng.
'' Gặp bà ta? Làm gì ''? _Nó trợn mắt lên chứa sự tò mò.....Mượn quạt ba tiêu cứu người? Hay là làm cho bớt nóng lại hả??? Phải không???
'' Bà ta biết một chút về Mẫu hậu của công chúa '' _Tiểu Phi đáp.
'' Hm? '' Biết ư?? Hơ...hơ...kỳ lạ quá nhỉ??? Mẹ nó là một người trên trời,hơn nữa ở thế giới hiện đại,sao quen người ở cổ đại được??
Thôi kệ,nó thôi suy nghĩ và rồi đi tiếp cùng Tiểu Phi tới chỗ cần đến,đi qua dãy núi của La Sát,qua ngọn suối ven đường thì nó cũng thấy đỡ nóng hơn rồi...
** *
'' Hai...Cô là... '' _ Khi vừa nhìn thấy bóng dáng nó và Tiểu Phi đến hang động của mình,bà La Sát bừng tỉnh khỏi cơn vui nơi chốn này,dừng uống trà quay ra hỏi...
'' Tôi...là thuộc hạ của Nguyệt Giao nữ vương,còn đây là con gái của nữ vương '' _Tiểu Phi nói,hình như hơi sai sự thật....Sao cô ấy lại là thuộc hạ của mẹ nàng được???
- Đúng vậy _Nó gật gật hùa theo,rồi vuốt mái tóc sang bên nhìn bà La Sát nương nương.
Quan sát từ trên xuống dưới,bà ta ăn mặc rất cổ đại,nhưng không kém phần quyến rũ,với đôi mắt đậm và sắc xảo,miệng đỏ chót,bà ta mời hai người ngồi xuống,rót trà:
'' Hai cô đến tìm ta có việc gì ''?
'' Thực ra...là chuyện về hai đứa con của Nguyệt Giao công chúa.... '' _ Tiểu Phi nói,sau đó kể lại mọi chuyện cho bà ta nghe,một cách chân thực và đúng đắn nhất có thể.
Từng câu nói của cô như là đang cầu mong sự giúp đỡ từ bà La Sát,nhưng liệu bà ta có giúp được gì cho nó và cô không đây???
Sau khi nghe xong,bà ta vội xua tay lắc đầu liên tục,và miệng nhanh như cắt:
'' Ta không hề biết về chuyện này,nhưng....Nguyệt Giao muội muội,cô ấy đã mất lâu rồi.Ta chỉ nhớ,cô ấy đã về lại vương quốc của mình...các cô tìm ở Vương Quốc Mặt Trời đi....''
'' Vậy sao''? _Hai người nhíu mi.....đâm ra phân tán suy nghĩ.....Bà La Sát này có vẻ nói thật,nhưng cũng hơi kỳ lạ,vì bà ấy né tránh ánh mắt nhìn khi nói đến Nguyệt Giao nữ vương....Rốt cục là ba ta ghét Nguyệt Giao hay sao???
'' Chúng ta có đang đi đúng đường không? '' Minh Anh chớp đôi mắt tỏ vẻ băn khoăn vừa bước đi trên những đám mây xanh đẹp đẽ nhìn sang Tiểu Phi đi bên cạnh mình.
Tiểu Phi không nói gì dài dòng lắm,chỉ ậm ừ không phủ nhận là sai.Rồi nó thấy cô có vẻ lạnh nhạt đi,rốt cục là có chuyện gì với Tiểu Phi vậy? Một hồi,nó cũng thôi nhìn Tiểu Phi,đi tiếp đoạn đường,bỗng đằng xa hiện lên một ánh sáng rất kỳ lạ,hình như có bóng một ''thiên thần'' thì phải,Minh Anh hơi nhăn mặt,lại dồn dập hỏi tiếp:
- Tiểu Phi,đó là gì?
- Tôi không biết - Câu nói của Tiểu Phi hơi gượng ép,và lảng tránh ánh mắt tò mò xuyên qua mắt cô của nó.
- Cô...tôi thấy cô còn kỳ lạ hơn...cả ánh sáng đó..
- Tùy công chúa nghĩ - Chợt một câu nói lạnh lùng.
Nói đoạn,Tiểu Phi lướt đi nhanh qua người nó,rồi tiến về phía trước,sau đó lại nhìn xung quanh,và thấy một người đàn bà đang chăm chú ngồi dệt những tấm vải đã được luyện trong lò tinh,cô cất tiếng:
- Lão bà,cho ta hỏi..
- Hở...? Cô nói gì? - Người đàn bà đó hơi nhíu mi,khó chịu hỏi lại...
Cô ta còn trẻ mà gọi là lão bà sao? Mới chỉ 30 năm xuân thôi,đâu có thể gọi tùy tiện như vậy? Phụ nữ thường thích tâng bấc bản thân,giảm đi tuổi tác và trẻ hơn mà...
'' Ta nói,tỷ cho ta hỏi vài câu '' - Tiểu Phi hơi bực.
'' Ừm..hỏi đi ''
- Nơi này có chỗ nào bí mật không?....
- Bí mật hả? - Người đàn bà ngừng dệt và rồi thẫn ra,mặt chợt tái lại - Thôi,tôi không kể đâu...
- Nói đi.
- Không được,tôi sẽ bị ám mất - Lắc đầu liên tục.
- Bà cứ nói,tôi sẽ bảo vệ - Minh Anh thấy tình huống không được như ý muốn,liền chạy tới đưa nhìn ánh mắt giúp đỡ và tràn đầy sức mạnh,hứa trong thắc mắc.
- Được,vậy tôi nói - Cô ta hơi ngập ngừng,rồi nhìn về phía ánh sáng kia...chỉ tay vào - Các cô nhìn thấy ánh sáng đó không?
'' Rồi sao ''? Nó hỏi
'' Trong đó có một đường hầm bí mật,chả ai dám vào cả...Kỳ lạ hơn....mỗi đêm đều nghe tiếng hát của một người đàn bà nào đó....còn có những tiếng kêu la,khóc của một đôi tình nhân....'' - Cô lại kể tiếp,dùng lời nói hết sức ''kinh dị'' và đáng sợ,mắt gần như trợn lên.
- Có ma? - Tiểu Phi ngạc nhiên.
'' Không..hình như...oan hồn chưa khuất ''... -Cô ta nhíu mi....
- Được,cảm ơn tỷ- Tiểu Phi gật đầu,sau đó quay qua nó - Công chúa,đi vào đó thôi...
Minh Anh như được lên dây cót,hì hục đi theo bước chân Tiểu Phi,lòng nôn nao đến lạ....Nơi này...có liên quan gì đến phụ thân và mẫu thân nó không? Ba mẹ nó ở vương quốc này liệu có phải....oan hồn họ chưa tan?
Minh Anh nghĩ đến là lòng thấy lạ,chợt ngập ngừng bước lễnh đễnh,nhưng lại có bước đi vội hơn,từng tia sáng ngày càng to ra,cuốn lấy thân thể họ.Chợt,nó quay nhìn lại.....và thắc mắc?
Người đàn bà ngồi dệt kia đâu....? Chẳng lẽ...đã có ai đó tốt bụng chỉ đường cho nó và cô chăng? Vậy thì tốt quá rồi...Thật là may mắn...
...
Nó vừa bước vào bên trong,chợt giật mình,vì một nơi hiện ra rất hùng vĩ và thơ mộng.Một cánh rừng hoang dã ánh lên vẻ đẹp của tự nhiên,đầy những muông thú nhỏ bé đang đua nhau chạy nhảy leo trèo.
Có tiếng suối chảy róc rách,dòng suối êm mượt trích từng giọt nước từ trên cội xuống,tạo thành dòng sông có bờ hai bên phẳng lặng yên ằng.
Cây cối ở đây mọc um tùm,đều có màu xanh lục đẹp,từng cành lá đung đưa trước gió,vì điều đó -nó làm con người cảm thấy sảng khoải mát mẻ.
Ngay cả nó cũng thấy khác thường,đây phải chăng là thiên đường?...Mái tóc nó bay bay trong cơn gió nhẹ nhàng lùa qua,bước chân nó ngập ngừng đi dạo,chợt..
Có tiếng hát,một tiếng hát trong trẻo cất lên....từng câu hát ngân nga,hòa quyện vào tiếng đàn tì bà đang được gảy,nó ngạc nhiên nhìn quanh,mà chẳng thấy có ai...?
Tại sao không thấy ai lại nghe có tiếng hát? Nó bị hoa mắt hả??
'' Tiểu Phi,cô có nghe thấy tiếng hát? '' Nó quay người lại hỏi vội Tiểu Phi,nhưng...lạ quá,Tiểu Phi biến đi đâu mất rồi? Chẳng nhẽ có gì đã xảy ra...
Hơn nữa,từ lúc vừa đi đến chỗ bà La Sát về,thì Minh Anh cũng thấy Tiểu Phi có gì đó khác khác,hay...Tiểu Phi đang gặp chuyện?
'' Công chúa,qua đây '' - tiếng Tiểu Phi gọi từ xa,cô vẫy vẫy tay..
'' Hả ''? Nó thấy Phi tỷ liền chạy nhanh tới,mặt nhìn cô,đầu nghiêng một bên như đang có gì khó hiểu,...
'' Đây là mẹ tôi...'' - Tiểu Phi chỉ vào bức tượng gần hàng cây dày nhất,bên bờ tường cứng cáp,nói...và mỉm cười...
À! Ra vậy,Tiểu Phi từ nhỏ đã phải xa mẹ,nhưng mẹ cô là một thiên thần,cô lại là con dơi nhỏ,nên không gặp mẹ cô được.Ranh giới Thiên Đường với Bóng Đêm quá xa,nên cô buồn là phải mà...
'' Mẹ cô ''? -Nó hơi bối rối.
'' Vâng,bà ấy...chính là mẹ tôi...'' - Tiểu Phi mỉm cười,bỗng đưa tay chạm vào bức tượng,sau đó lại có ánh sáng chiếu ra,một linh hồn bay đến,cầm một cây tì bà,nhìn:
- Hai cô...?
'' Mẹ... '' - Tiểu Phi ngước mắt lên mừng rỡ hỏi....
'' Phi Phi... '' - Linh hồn đó chợt sửng sốt,mắt đơ ra rồi ôm lấy thân thể Tiểu Phi,khóc không ra tiếng.....
Tình cảm của họ thật đáng làm nó ngưỡng mộ,nó cũng thấy sao mình không bằng người ta...Nó rất buồn,nhớ mẹ nó nữa...
'' Mẹ...mẹ khỏe không ''?
'' Khỏe,Phi Phi ngoan của mẹ...Con đến đây làm gì vậy ''?_ Bà xoa đầu Tiểu Phi rồi cười hiền hậu hỏi.
'' Là... '' - Tiểu Phi nhìn nghiêng sang Minh Anh,ký hiệu bằng ánh mắt,nó hiểu liền đi đến bên cạnh Phi tỷ,cúi đầu:
- Chào ạ!
- Cô là....con của Nguyệt Giao? - Bà ta hơi nhíu mi,sau đó nhận ra....
'' Vâng...''
'' Cô đến để tìm mẹ mình ''?
'' /...Hả?? '' -Minh Anh tròn mắt,sao bà ta lại biết? - Sao bà biết???
"Sao...lại dẫn ta đến đây? " -. Minh anh vừa nhìn vào ánh mắt mẹ tiểu phi thì chợt ngạc nhiên.
Đây là một mật thất nhỏ hẹp,chẳng mấy nổi bật giữa khu rừng "thiên đường" này. Có lẽ,nhìn vào thì thấy thế, nhưng thực ra bên trong lại bao chứa một đại sảnh rộng lớn,bên trên phía cao nhất -còn có hai con sư tử làm bằng vàng phun khói ra,luồng khói đó là một chất lỏng giữ cho cơ thể người không biến dạng,cạnh chúng là hai cái quan tài,là gì chứ nhỉ?
Liệu có liên quan đến chuyện của mẹ nó và ba nó không? Nghĩ thế thôi, nó bỗng vui mừng mỉm cười chực nói:
"Có phải đây là..."
"Đúng,là ba mẹ cô" -. Mẹ tiểu phi gật nhẹ đầu.
"Thật sao "?" Tôi...xem được không..;làm ơn..". Nó chợt nhíu mày,tay chấp lại như kiểu thành khấn, chằm chằm vào mẹ tiểu phi.
"Công chúa đâu cần làm vậy,cô có thể xem,thậm chí nói chuyện với ba mẹ cô "
"Nói chuyện?"- nó tròn mắt,đưa ánh nhìn đầy ngạc nhiên ấy sang bà,rồi lại qua chỗ hai cái quan tài đầy sang trọng.
Đi nhè nhẹ,nó như sắp khóc,quỳ xuống bên thi thể ba mẹ mình. Giờ đây nó không là nó-. Lâm minh anh nữa,mà là Lâm nguyệt minh,con gái của An nguyệt giao và Bạch hàn phong.Mặt ướt đầm đìa,chứa những lệ sầu,nó buồn bã đưa tay chạm vào thân thể mẹ,người mẹ đáng kính của nó...
Nó ngắm nhìn khuôn mặt hốc hác của bà,sau bao nhiêu năm ròng,khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn không thay đổi,chỉ ốm hơn thôi,mẹ nó không già đi,cũng chẳng trẻ thêm,làm nó cứ nghĩ mẹ nó chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi.
'' Mẹ ơi...Con là Nguyệt Minh của mẹ này...'' Nó tươi cười hạnh phúc,nói trong sự khô khan của tiếng nấc đầy nghẹn ngào mà chân thật.
'' Mẹ ơi,tỉnh lại đi,nói chuyện với con đi...''
'' Mẹ....'' Nó sụt sịt nước mũi,dòng nhãn lệ lại lần nữa tuôn ra,nó ôm chầm lấy bà mà khóc,quên hết mọi chuyện rắc rối buồn phiền nó đang gặp...Giờ đây nó chỉ muốn ôm mẹ mà quên hết thôi...Quả thực bây giờ đã có chút hơi ấm từ bà truyền qua,làm nó phần nào dần an tâm....
Tiểu Phi và mẹ cô ấy nhìn Minh Anh,cũng hơi buồn cho nó,rồi hai người nhìn nó đầy vẻ an ủi tâm sự khẽ khàng bước đến gần nó,đặt nhẹ bàn tay lên vai nó,mẹ Tiểu Phi chậm rãi nói:
- Công chúa,xin bớt đau buồn...Nếu cô muốn gặp mẹ như vậy...thì cũng có cách đấy...
Nó đang nức nở bên thi thể mẹ,đột nhiên nghe giọng nói đầy sự tin cậy của bà,thì bừng tỉnh,ngưng khóc,tay quẹt hết hai hàng nước mắt ''không muốn rơi '' đảo mắt qua chỗ mẹ Tiểu Phi,miệng nói trong ngạc nhiên:
- Bà nói thật?
- Ừm.. - Mẹ Tiểu Phi gật đầu.
- Cách nào hả? Bà nói đi... - Nó hối thúc,đăm đăm nhìn bà với ánh mắt chầu chực câu trả lời...
- Thực ra...- Mẹ Tiểu Phi hơi nhăn mặt,định nói....Thì bất chợt,tiếng nói trong trẻo của Tiểu Phi chen ngang:
'' Việc này,Tiểu Phi cũng biết,hay công chúa để Tiểu Phi làm cho nha ''
- Cô biết? - Nó lại liếc đôi mắt long lanh của mình sang chỗ cô.
- Đúng vậy...Nhưng.... - Tiểu Phi cười tự tin,gật đầu và rồi lại ậm ừ không nói thành lời...Việc này dễ làm,nhưng cũng không thể nào ''hi sinh '' máu của công chúa mà hoàn thành được.Như thế là thất kính với Công chúa,sẽ bị tử thần trách tội mất....
Cô không biết phải làm sao nữa,rốt cục có nên làm hay không nhỉ? Nhưng công chúa rất cần gặp mẹ...Chỉ còn cách này là cuối cùng thôi...
'' Cô nhanh nói đi,việc gì tôi cũng sẽ làm để được gặp mẹ..'' Nó thấy Tiểu Phi trong vẻ băn khoăn,nói tiếp.
'' Ưm....nhưng mà,để làm được...Công chúa cần phải trích một ít máu của người....''
- Tưởng gì,tôi không sợ đâu.Nhanh làm đi - Nó cười nhếch,hơi vẻ hống hách kiêu căng đưa cánh tay phải ra,chỉ ý muốn Tiểu Phi cắt tay mình để lấy máu....
Tiểu Phi tái mặt,dường như bộ dạng ấy đang ''sống dở chết dở'', công chúa gan dạ quá....Mà Tiểu Phi thì đâu có gan to như vậy....
Lại nhìn khuôn mặt đầy nghiêm trang và cứng rắn của Minh Anh,cô cũng đành thở dài và bắt đầu quá trình làm phép thức tỉnh mẹ công chúa dậy,đành thôi mà....
'' Công chúa,hơi đau đó...người cố chịu nha..'' Tiểu Phi đến bên cạnh nó,cầm con dao thần đó của mình,đặt dưới đất cái chậu bằng vàng đầy bí ẩn,và rồi quay qua nó nói...
- Làm nhanh đi - Nó nhắm mắt,hơi nhíu mi lại....Dẫu sao nó cũng là con nít,sợ là phải mà...!
'' Tiểu Phi cứa đây nha...'' - Cô hỏi...
- Ừm.Nhanh đi.
- Công chúa cố chịu,không là Tiểu Phi làm không được... - Cô lại nói...run run...cầm con dao...
- Nhanh đi mà.
- Được -. Nói rồi,Tiểu Phi cầm dao,cứa nhẹ một đường ở giữa lòng bàn tay,trích vào cái chậu bằng đồng kia,rồi nhìn xem từng giọt máu nhỏ ra....dường như nó không cảm thấy đau lắm,cũng lẽ bởi sự hồi hộp được gặp mẹ của mình đã che mất cảm giác đau đớn...
Lại nói về những giọt máu đỏ tươi kia,nó chảy đều xuống từng giọt từng giọt một vào trong chậu,cuối cùng,khi đủ 30 giọt,nó cũng dừng lại....Và đây,cũng chính lúc mà khuôn mặt nó chợt tái đi,và trắng dần ra....
Nó nhìn vào cái chậu,rồi nhìn Tiểu Phi,tò mò:
- Xong chưa?
- Rồi ạ...Công chúa...người đau không? - Tiểu Phi cất con dao vào túi,một tay lấy mảnh băng bó vết thương lại cho nó,bằng một tình thương ngọt ngào và yêu mến dành cho nó...
'' Không đau lắm....Cô mau thực thi tiếp đi..''
- Dạ... - băng xong rồi,cô gật đầu,rồi bảo nó nhắm mắt lại,tay lại hóa phép và miệng đọc lẩm bẩm,những câu thần chú nhiệm màu tạo thành tiếng,từng đợt ánh sáng kỳ ảo hiện ra,chiếu vào người mẹ nó.....Nó cảm thấy có gì đó vui vui lạ kỳ,bởi lẽ....nó sắp được gặp mẹ....một người mẹ mà nó không nhận ra từ lúc trước,...
- Hự.... - Không gian sau khi làm phép tĩnh mịch trở lại,bỗng mẹ nó rên lên một tiếng đầy đau đớn,là do sau bao nhiêu năm,không thể nào cử động hay nhích nổi một ngón tay...Mẹ nó đang cố gắng ngồi dậy,bà cũng thắc mắc.Tại sao bà lại tỉnh dậy?
- Mẹ.... - Nguyệt Minh nhìn thấy bà,chạy lại,nhanh như cắt ôm chầm lấy bà,khóc nức nở...
Nguyệt Giao như nhận ra khuôn mặt thiên sứ này của nó,bà nhăn mặt lại nhìn nó với ánh mắt như nhớ ra điều gì....Phải rồi....đây là.... Con gái của bà mà? Chính là đứa bé mang cái tên Nguyệt Minh..
Bà mỉm cười,môi tái nhợt,khẽ đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tèm nhem nước mắt của Nguyệt Minh,miệng cất tiếng trong sự ấm áp đầy tình mẫu tử:
- Nguyệt Minh...
- Mẹ...mẹ nhận ra con sao? - Nguyệt Minh cười mừng rỡ,nước mắt lại tràn lan ra hai bờ má mềm mại đang đỏ ửng vì hạnh phúc...
- Con gái của ta,sao lại không nhận ra...?
- Huhu....con nhớ mẹ lắm - Nó sụt sịt nước mũi,ôm chặt bà hơn....
- Thôi nào,nín đi....Ta..ở đây...mà... - Nguyệt Giao tươi cười phúc hậu,bà xoa nhẹ đầu nó..
Chợt,Nguyệt giao nhìn lại con gái của bà.....Rốt cục bà đã ngủ bao lâu rồi? Con gái của bà đã lớn biết nhường nào...nhưng khuôn mặt bé nhỏ ấy không thay đổi...Vẫn khuôn mặt trái xoan,làn da mềm mịn trắng nõn nà như em bé,đôi mắt hai mý đầy những lông mi cong vút tự nhiên quyến rũ,đôi môi hình trái tim đỏ mọng không cần tô son làm điểm thêm sắc đẹp của nó - nàng công chúa bóng đêm xinh đẹp.
- Con lớn nhiều quá.... Nguyệt Minh...
- dạ...Nguyệt Minh đã 13 tuổi rồi...mẹ biết không?
Bà cười,nhẹ gật đầu. Rồi nó chưa kịp để Nguyệt Giao nói tiếp,nhanh chóng nói:
- Mẹ....thực ra....con thức tỉnh mẹ...là...vì...
- Vì cái gì? - Bà hỏi..
- Là.... về chuyện....anh trai của con....có phải là....người mang tên là Khải không? - Nó hơi rụt rè...hỏi chậm rãi..
- Khải khải hả? - Mẹ nó ngạc nhiên,rồi lại cười dịu dàng,và ánh mắt nhìn đi chỗ nào đó rất xa xăm...
-'' Khải...không phải anh trai ruột của con...''
- Ơ....ý...mẹ...là??
- Để...ta kể con nghe nha... - Mẹ nó hơi nhăn mặt,rồi bắt đầu hồi tưởng quá khứ và nhớ lại,cùng lúc nói:
'' Một ngày trời rất đẹp,ta cùng cha con...đi dạo,trên tay ta,còn bế con theo nữa.Năm đó,Nguyệt Minh con,vừa tròn một tuổi,đang đi....thì..,ta bỗng dưng nhìn thấy đằng xa,giữa ranh giới của mặt đất và bầu trời,có một thứ gì đó...Ta lại gần,và nhìn thấy một bé trai...Đứa trẻ rất khôi ngô,và nhìn thông minh lắm..Nó hơn con 1 tuổi..''
'' Rồi sao nữa hả mẹ ''? Trong mắt nó chợt ánh lên tia vui mừng...
- Trong người bé trai,có một cái ấn hình phượng...Và kèm theo một bức thư.... Bức thư đó nói:'' Xin hãy nuôi hộ hoàng tử của trái đất ''...
- Hoàng tử? Trái đất? - Nó trợn ngược hai mắt,thảng thốt,....Lẽ nào...? Khải...anh ấy là hoàng tử của trái đất?? Anh ấy...thì ra..anh ấy không bình thường...
- Đúng..! Người viết bức thư đó,ta chắc chắn,là nữ hoàng Sari,người đã sinh ra hoàng tử...-Bà trả lời,đinh ninh.
- Sau đó mẹ đã nuôi anh ấy? - Nó nhíu mi,hỏi tiếp.Trong sự thắc mắc.
- Ừm.Và...mẹ đã đặt tên cho đứa trẻ đó,là Lâm Khải Khải... - Bà gật đầu,kể tiếp sự tình....
Nó đơ ra một lúc,ánh mắt lúc đó nhìn mẹ vô hồn.Vậy...Khải không có quan hệ huyết thống với nó rồi? Khải....có thể ở bên cạnh nó...Không sao nữa rồi...Tạ ơn trời...
Nó gần điên lên vì vui mừng định cảm ơn mẹ,thì đột nhiên một tiếng sét đánh rất lớn,luồng sáng màu đen hiện lên,bao trùm lấy thân thể của mẹ nó và ba nó,mẹ nó và ba nó nắm tay nhau hiện lên,rất là hạnh phúc,tươi cười nhìn nó rồi họ vẫy tay chào:
- Chúng ta đi nhé...Con hãy tự biết lo cho bản thân và sống hạnh phúc...
- Mẹ...cha.... đừng bỏ con.. - Nó chợt hoàn hồn,đuổi theo linh hồn bọn họ...
Rồi cuối cùng,đuổi mãi không kịp,luồng sáng biến mất.Cả cơ thể họ cũng không còn trong quan tài mà biến mất theo...Có lẽ...họ đã siêu thoát,và ở bên nhau,hóa thành một đôi hồ điệp sống mai danh ẩn tích rồi...
Nó ngã gục quỳ xuống,lòng thấy trống trải lạ thường,bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới bên nó,Tiểu Phi vỗ vai nó an ủi,nói với Nguyệt Minh:
- Công chúa,cười lên đi...Hai người đó đã ra đi rồi...
- Ừm...- Nó gật,nhưng mang vẻ miễn cưỡng lắm.
Nó còn muốn ở bên mẹ thêm vài giây nữa,thậm chí một lúc nữa...Nhưng sao bà đi nhanh quá....Nó không với tới và đuổi theo được...
Nó đứng dậy,nhìn sang Tiểu Phi:
- Chúng ta về thôi...Chắc hẳn mẹ tôi ở dưới trần gian cũng đang nhớ tôi...
- Vâng,công chúa,Tiểu Phi tiễn người về....
* * *
- Tít tít....thuê bao quý khách đang gọi hiện ngoài ''vùng phủ sóng''.Xin quý khách tạm thời liên lạc sau....- Mẹ nó đi đi lại lại,mặt lo lắng nhìn đông nhìn tây...
Thực ra đã có chuyện gì chứ?? Sao nó thích hành hạ mẹ nó phải lo như vậy?
'' Alo,chị xui hả?'' - Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên,bên đầu dây là bà Huyền,mẹ hắn,cũng đang mang tâm trạng lo âu..Hắn chưa về...
- ''Chào chị..Sao lại gọi tôi vậy?''
''- Thực ra,thằng Khải nhà tôi chưa có về....Ở chỗ chị có không?''
''- Không...Minh Anh cũng không có ở đây... ''
''- Hay bọn nó đi chung với nhau?''
''- Chắc vậy...thôi thì phải đợi thôi...''
''- Được.có tin gì liên lạc tôi nhé chị xui ''
'' Vâng''
Bà my cúp máy.Tự dưng lo lắng bớt đi,mà thay vào đó là hơi ấm thần kỳ đang sưởi cho tim bà....Cầu mong cho hai bọn nó đi cùng với nhau...
Lâu lâu,cô ấy lại cắn chặt môi lại,nhăn mặt như đang gặp chuyện,và cũng có khi,cổ lại nắm chặt lấy tay chàng hoàng tử đang say sưa ngủ trên giường,mà chính cô cũng không hay biết...
****
'' Giúp em.......Khải...à... '' Tiếng Minh Anh thét lên khi bị một người lạ mặt lôi đi,tại sao nó lại bị bắt đi chứ,giọng nó đau đớn kêu hắn,nó khóc,khóc hết cả nước mắt của mình,lòng nó đau như bị ai xiết chặt,không thể nào mà dừng được những cơn đau liên hồi.
Trước mặt nó,hắn đang đứng đơ ra như một tượng đá,mắt hắn chứa một tia lạnh lùng nhìn nó,hắn vẫn im lặng,không nói gì và chợt nhìn nó,vẫn mang cái lạnh lẽo như sắp ruồng bỏ nó,đứa con gái tội nghiệp,hắn cất tiếng:
'' Xin lỗi em....Anh không...thể giúp gì được cho em rồi... ''...
'' Anh thật tàn nhẫn,mau nắm lấy tay em đi mà...'' -Minh Anh không kìm nổi cảm xúc,nói to......mắt vẫn còn đầy nước lệ,tuôn ra lã chã.
'' Anh....anh không làm được...anh muốn níu tay em...nhưng..nhưng...'' -Kỳ Khải nhăn mặt,đưa tay ra một đoạn ngắn,nhưng lại thụt vào,tay hắn dần dần cứng lại,không cử động được nữa...
Sao...sao lại như vậy? Chuyện sao lại có thể thành ra như vậy hả? Đến cả nó cũng không ngờ,ngày này,hôm nay,nó phải rời xa hắn,ngày này hắn không thể cứu nó....Không....
'' Không......Anh Khải ....................ải.................ải....'' _ Nó ngân giọng,gọi tên hắn,cổ nghẹn lại,rồi dần biến mất sau màn đêm tăm tối,ánh mắt trời chưa ló rạng,nhưng một màn sương trắng xóa đã phủ quanh,làm lòng hắn thêm đau...
'' Minh....Anh...''
***
- Không thể...không thể... _Minh Anh nằm trên giường ngủ,vẫn nói liên tục,chính xác nó gặp ác mộng,nên bây giờ mới thành ra như vậy.
Nó giật mình,bỗng nhiên mở mắt thức giấc,thì ra chỉ là một cơn ác mộng....Làm gì có chuyện nó rời xa hắn chứ? Đúng rồi...là giả,là giả mà.....
Nó tự an ủi mình,rồi trấn tĩnh tinh thần nhìn qua hắn,nó đưa tay sờ lên má hắn,hắn vẫn ngủ ngon lành,xem ra nó thấy ác mộng thì hắn lại đang có giấc mơ đẹp....
Một lúc nó lại không ngủ được,nhìn đồng hồ,hazz..mới có 12:16,đang tối thế này mà ngủ không được nữa,thật xui mà....Nghĩ như vậy nên nó kéo chăn lại đắp cho hắn,mỉm cười một cái rồi nó bước xuống nhà bếp uống cốc nước.
Sau đó nó khẽ mở cửa đi ra ngoài hóng gió,có thể nó sẽ đi dạo,xung quanh để xem khung cảnh ban đêm thế nào....
****
Buổi đêm,gió mát rượi,thổi qua làn da và mái tóc nó....Cảm giác tuyệt thật đấy,đôi khi còn có những tiếng vi vu như tiếng sáo làm không khí thật vui tươi...
Đang đi,nó nghe tiếng ai đó nói,bỗng dưng nó nhìn sang bên chỗ hàng cây tối tăm đầu góc phố,là...gì vậy? Một bóng trắng?Sau những cành cây,thì dưới bóng râm lại tồn tại một bóng trắng? Là...gì chứ?
.....Nó ngạc nhiên khi thấy bóng trắng đó quay lưng lại,một mái tóc dài...lộ ra....Khuôn mặt rất xanh xao,nhưng đôi khi lại có vài giọt nước mắt rơi xuống,màu đỏ...là màu máu:
'' Tôi chết oan lắm....''
Phải chăng...là một hồn ma???
Lúc...sáng,ở nhà bác trai nó cũng nhìn thấy bóng trắng trong gương,chẳng lẽ là.....? Hồn ma này chưa được siêu thoát chăng?
'' Có ai đó vậy '' -Nó hùng hồn lên tiếng,mắt vẫn đăm đăm nhìn kỹ bóng dáng đó....Mong là đừng dọa nó nha,công nhận nó không sợ ma,nhưng nó sợ máu lắm...
Đột nhiên,bóng trắng đó từ từ quay lại,một chút,một chút,rồi quay lại nhìn nó,nó chợt tròn mắt lên nhìn:....
'' Ma.....máu...áu......'' -Nó lắp bắp......,mặt chợt tái lại.....
'' Đừng sợ...đừng sợ...'' -Tiếng nói đó đáp lại,bóng trắng dần tiến gần chỗ nó hơn,cũng phủi hết máu trên mặt mình đi,khiến cho khuôn mặt sáng hơn......
'' Tránh xa tôi ra đi... ''
'' Đừng sợ tôi mà.....Tôi không hại....em..'' -Hồn ma ấy nhăn mặt,mặt trắng bệch ra cố nhích đôi môi uể oải của mình nói....Tay đặt lên vai nó....
Nó nhìn kỹ....dần dần phân tích...
'' Đúng thật,chị không có gì đáng sợ cả '' -Nó nhíu mi,rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy,mà không hề sợ bị một con ma lừa hút hồn.....
'' Tôi có rắc rối.....Tôi biết.....em không phải là người bình thường....em giúp tôi giải quyết được không''? -Chợt,con ma hỏi lại...Có vẻ còn sự buồn bã trong giọng nói ồm ồm đầy lạnh lẽo đó nữa...
'' Nói thử '' -Nó gật
'' Chị....đã chết sau một vụ tai nạn...và bây giờ........'' -Nghe nó nói,nên hồn ma đó bắt đầu kể ra hết mọi chuyện và về cái chết của mình,chị ấy hình như chết rồi vẫn chưa siêu thoát,và có nguyện vọng được chôn cùng mẹ,nên chị ấy mới tìm đến nó....
....
'' Ra vậy,chị thật đáng thương,tôi thật ngưỡng mộ chị...'' - Nó chớp mắt nhìn hồn ma,rồi lòng xót xa thương cảm nói....Không ngờ còn có những linh hồn đầy tình yêu thương như vậy....
'' Chúng ta có thể đi bây giờ không? Nếu không tôi...sẽ không siêu thoát? '' -Hồn ma ấy hỏi lại....
'' Được,dẫn đường đi...tôi sẽ giúp ''....-Nói xong,cả hai cùng đi nhanh.Mà không biết có ai đó đang theo dõi,nhưng người đó chỉ cảm thấy kỳ lạ,bởi lẽ chỉ mới nhìn thấy nó đang đi,không thấy hồn ma....
Vừa đến nơi,nó chợt giật mình đứng nhìn.Cảnh vật thật đáng sợ và lạnh lẽo,xung quanh rậm rạp,toàn cây là cây,từng cành to có khi che phủ cả ánh trăng mờ mờ trên bầu trời,
đôi khi còn có tiếng thét của ai đó từ trong những bụi cây kia.Lại chen vào những tiếng cưa xẻ thân cây kinh dị đến run rẩy.Cũng bởi lẽ đây là tiếng do những con ma cây tạo ra,để phản ánh về chuyện những người đang lấy đi sinh mạng và ngôi nhà của chúng để làm đồ gia dụng...
Nó run run,co rúm lại một chỗ vì cái lạnh đang dần bao trùm nơi này,không biết từ đâu lại phun ra nhiều sương lạnh đến vậy,từng đợt tung ra bao bọc không khí lạnh càng làm người ta thấy kinh sợ,kinh dị đến tột độ,âm khí của nó thật sự rất lớn.
Xung quanh,tiếng'' Cộc cộc'' Lại có những bước chân vô hình mà nó không nhìn thấy,khiến nó giật bắn người,quay ra nhìn,mà xoay lui tới cũng chả thấy ai,tứ phía đều có tiếng đó,làm sao nó không thôi nhìn ngó cho được.
Rồi nó quan sát tiếp,Từ những ngôi mộ,bia đá được khắc tên những người chết ở dưới đất,tất cả đều âm u,và lạnh giá,khiến nó có thể hiểu,đây là một nghĩa trang rất lớn,và đầy những oan hồn ẩn nấp,vui chơi,cất những xác chết nghịch ngợm.
Đang ngắm nghía,Bỗng dưng,tiếng thét lớn kêu lên,nó giật mình,,AAAAAAAAA.....một bóng đen vượt qua người nó,máu loang xuống đất,cả vùng be bét xương người,xác thịt văng tùm lum...
Nó trợn mắt nhìn cảnh đó,máu dính ở giày nó,khiến nó đơ ra như khúc gỗ....tại sao.....lại....?? Nó sợ nhất là máu đấy,sao lại......da của nó bắt đầu nổi lên những mảng đỏ,như là bị dị ứng...
Dần dần,những hồn ma đang ''quậy '' đó vẫn không ngừng đùa,cười khúc khích rùng rợn,tay điêu luyện,ném những cái tay bị đứt lìa khỏi thân dính máu ,trông chúng thật ''hiếu khách'',phăng vào người nó,mùi tanh bắt đầu nổi lên từng hồi nghi ngút.
'' Đừng sợ...họ không hại em đâu '' _ Tiếng của hồn ma ấy cất lên,giọng có vẻ thanh hơn,rồi đưa tay phủi phủi như kiểu cô ta chính là chủ ở đây,ra lệnh cho bọn hầu biến đi hết...
'' Ừ....ừm...'' _Nó nuốt hết nước bọt,gật đầu,môi không nói thành lời nhìn cô.
Như nghe lệnh của cô ta,các hồn ma ấy thôi quậy,yên vị chui lại vào trong mộ,trước đó còn nhe răng nanh ra cười quỷ dị chào nó.
Thế rồi,cô ta không nhìn nó nữa,tự động đi tiếp dẫn lối nó,vào sâu hơn trong nghĩa trang đầy kinh dị này.Nó cũng bất chấp sợ sệt,cố dẫm lên những bãi máu đỏ tanh tưởi đi,tránh những cái xác chết thúi và dính máu ,cùng những cánh tay lìa khỏi vai để đi...
'' Đây là mộ của mẹ tôi......'' _Đi một hồi,thoát ra khỏi khung cảnh u ám vừa nãy,hồn ma ấy chỉ vào cái mộ to nhất,và đầy khang trang,khắc tên bà ấy.
''....Chị muốn tôi làm gì với cái mộ này ''? _Nó vẫn chưa hiểu,nhíu mi hỏi....
'' Đào xác của mẹ tôi lên,để tôi vào trong đó cùng mẹ...'' _Cô trả lời....giọng vẫn lạnh,ồm ồm hơi đáng sợ...
'' Tại sao? Chị không tự làm được?''
'' Tôi bây giờ là ma rồi,tôi không chạm được vào thứ gì nữa...'' -Cô ta nói,giọng hơi trầm đi....
'' Được,nhưng....còn xác chị đâu ''? _Nó nhớ ra gì đó,quay sang hỏi lại....
'' Lát nữa rồi tôi sẽ lấy ra cho ''...
Sau đó,nó bắt đầu cầm xẻng,xúc hết đất ra ngoài,một hồi,xúc mãi mà nó chưa lộ quan tài,nó lại cố lau mồ hôi đào tiếp,tay nó đỏ ran ra,những móng tay của nó đã bị lở,máu chảy ra...nhưng...,cuối cùng,trời cũng không phụ lòng nó,cái quan tài đã hiện ra trước mắt,rất rõ...
Cái quan tài màu đen hiện lên...,được gắn thêm cái biển hiệu KILL của xác chết,in thêm số 1 như là kiểu đệ nhất...
Không khí xung quanh ngày càng lạnh,bất chợt,một luồng mây đen kéo đến,có vẻ trời sắp mưa...Nhưng nó vẫn đang còn hoang mang,không biết mấy giờ rồi....
Rồi,hồn ma ấy cất tiếng,làm nó giật mình nhìn sang:
'' Mở nó ra giúp tôi...''
'' Được'' _Nó nhìn hồn ma đó,rồi cố cắn răng chịu đau,quan tài bị động với cái móng tay của nó,làm nó đau như đang bị tra tấn,một lúc,nắp quan tài bật mở...
Không ngờ,bên trong,một cái bộ xương người đã khô,mắt hốc sâu,miệng bị lở ra một miếng,bộ xương bốc lên mùi rất thối,trắng tinh trước mắt của cô và nó...
'' Mẹ....'' -Thấy thế,Hồn ma ấy có vẻ xúc động,chạy lại ôm ôm bộ xương,nhưng bộ xương cũng chẳng cử động nữa,có vẻ mẹ cô đã siêu thoát nên không thể biết được cô đang ở cạnh...
'' Chị mau lấy xác chị ra đi''-Nó hối thúc...nhăn mặt...
Thế là hồn ma ấy đi đâu đó một vài phút,rồi quay lại,đặt cái xác trong quan tài cùng mẹ,rồi sau đó cô ta mỉm cười,tự dưng máu ở mắt cô chảy ra,hình như cô khóc,và nói với nó:
'' Cảm ơn em đã giúp tôi.....bây giờ....tôi sẽ nhập vào thân xác của tôi,sau đó,tôi sẽ chết và siêu thoát,em tự về nhà nha...''
'' Ừm''-Nó gật,nhưng chợt run bắn khi nhìn cảnh hồn ma nhập vào xác,rồi quay ra xung quanh....Mọi thứ vẫn yên ổn,nó rất là sợ...khung cảnh thật kinh hoàng,không khí lạnh quá...Nó xoa xoa hai tay cho đỡ lạnh...
Nó trấn tĩnh một lúc,rồi dụi mắt.Bất chợt tất cả những xác thịt,cánh tay có máu biến mất,mây đen cũng biến theo,sương thì tản ra....Ngày càng ấm áp hơn rồi,nó thở phào nhẹ nhõm...
'' Làm mình sợ quá đi..''
Rồi nó khẽ cười nhẹ trước hành động tốt của mình,rồi định đi về theo con đường đã lưu trong trí nhớ,bỗng nhiên nó nghe một tiếng hét,của một người con trai,là ai chứ:
'' Á,đau quá...''
'' Ai đó vậy '' _ Vừa đi về phía tiếng người con trai đó,nó liếc mắt cẩn thận nhìn vào...vẻ rất là tò mò....Không biết đêm khuya khoắt thế này mà ai còn rảnh rỗi tới nghĩa trang chơi nữa nhỉ? Chắc bị mộng du đêm khuya...
''...Ơ...'' _ Anh ta vừa nhìn thấy nó,mắt tròn xoe lại rồi nhíu xuống,tay vẫn ôm chỗ chân đau,và nhìn sang con rắn đang trườn một cách thoải mái bên cạnh.....Có lẽ hắn bị rắn cắn....
'' Khải........Khải....? Anh...làm gì ở đây chứ ''? _ Nó há hốc mồm nhìn,chẳng lẽ...hắn đi theo nó sao? Hắn có biết nguy hiểm là gì không thế? Một con người bình thường như hắn mà không sợ sệt gì nơi này chăng?....Hay hắn là thánh thần phương nào?
'' Anh...anh theo em...đi đến.... '' -Hắn cười,nhưng chợt mặt biến sắc,đầu loạng choạng,môi tím tái lại....
'' Anh ngốc quá.....Có biết nguy hiểm không,anh đâu phải thần thánh gì mà dám đến đây''? -Nó gắt gỏng,nhìn hắn...
'' Thế em là thánh nữ à? Sao đến đây đào mộ người ta lên...''? _ Hắn cười nhỏ,nhưng dường như sắp ngất,và đúng lúc nói xong thì hắn nằm bẹp xuống đất...dậy không nổi...
'' Anh...bị sao vậy ''? _Thấy hắn như thế,Minh Anh hoảng hồn,ôm chặt lấy người hắn đỡ dậy.Kỳ Khải? Rốt cục anh đang định giả vờ ngất hay sao?Nó nghĩ vậy nên hơi tức,nhưng chợt nhìn lại chỗ chảy máu ra.....Có hai lỗ nhỏ....
Vết rắn cắn? Chẳng lẽ....anh ấy bị rắn độc cắn sao? Đúng rồi...sao mình lại không để ý chứ.....? Phải mau mau sơ cứu nếu không sẽ nguy hiểm tín mạng....
'' Anh cứ nằm đó,em sẽ giúp anh ''
Nghĩ là làm,nó làm theo cách đã được học,đưa miệng hút hết máu trong vết cắn ấy rồi nhả ra ngoài,mùi máu thật tanh nhưng đủ làm nó nổi cả da gà,nó vốn sợ máu...mà lại ngậm máu thế kia? Có phải quá hi sinh vì hắn rồi không?
Nhưng không...! Nó bất chấp mà,làm vì hắn thì nó sợ gì....Cứ thế,nó hút hết máu độc của rắn ra một cách nhanh chóng,rồi dựng hắn xuống một gốc cây nhỏ,thở hổn hển nghĩ tiếp cách...
Đúng rồi mà....Nó phải cầu xin sự giúp đỡ của ngọc ấn trong cơ thể nó,nếu không.Anh Khải....sẽ nguy mất,như vậy nó sẽ hận bản thân cả đời...Cũng tại nó đi vào đây nên hắn mới đi theo và bị con rắn chết tiệt đã bò đi từ lúc nào cắn chứ!
* Ngọc ấn,giúp tôi đi * _ Suy nghĩ của nó gọi linh hồn ngọc ấn bên trong,giọng thảm thiết vô cùng...
* Công chúa,có chuyện gì? Sao còn sớm mà không cho ta ngủ một chút nữa * _ Ngọc ấn giả vờ ngái ngủ,nói từ từ...rồi đâm ra buồn ngủ tiếp...
Chán thật! sao ngọc ấn mà cũng phải ngủ nhỉ? Bộ ngọc ấn là người hay sao?? Nó nghe mà tức hết cả mình,nhíu mày lại nói thầm vẻ bực:
* Giúp ta nhanh đi,Kỳ Khải đang gặp nguy hiểm,làm sao chữa lành vết thương rắn cắn đó giùm ta *
* sao công chúa không tự sử dụng phép của mình? Nhờ tôi làm gì *?
* Như vậy sẽ lộ mất,ngươi mới làm cho anh ta không nghi ngờ *
* Được,vậy tôi sẽ giúp,công chúa nhắm mắt lại *
....
Nói rồi,cái ngọc ấn tỏa một ánh sáng bao trùm hắn và nó,Minh Anh nhắm mắt lại,tay nắm chặt Kỳ Khải,lòng mong ngọc ấn sẽ giúp được,có vẻ anh Khải còn sốt nhiều nữa rồi,nhiệt độ tăng lên làm nó nóng lòng....
Chỉ sau một lát,vết thương đã hết chảy máu,và được rắc thêm ít thuốc mà ngọc ấn tự tạo ra,sau đó lại đưa giọng nói nó thật sự rất là ''chân thành '':
* Công chúa,tự băng cho người tình của cô đi *
* Sao ngươi không làm hết *?
* Tại tôi không nỡ ra tay,lỡ mùi của tôi bị anh ta phát hiện thì không xong ah~ Công chúa mà băng lại thì tốt hơn,anh ta sẽ cảm nhận tình yêu của cô dành cho anh ta,rồi sẽ lành nhanh *
* Ừ,có lý *
Rồi nó xé miếng áo trên người nó,cắn chặt môi băng lại cho hắn,vẫn mong hắn tỉnh dậy nói chuyện với nó...hắn mà ngủ luôn là mệt cho nó rồi! Chẳng lẽ đỡ hắn về cả quãng hả?
'' Ưm.....'' _Bỗng dưng,hắn tỉnh lại.....trời lúc này cũng đã có chút ánh sáng rồi,phải chăng đã 5h? Ừ.....Hèn gì mà hắn tính lại đúng lúc này....hắn toàn dậy giờ này thôi...
'' Khải,anh tỉnh rồi ''..._Nó vui mừng,ôm hắn,mặt như sắp khóc tới nơi......Tay từ từ xiết chặt hắn hơn......như thể không cho hắn rời xa nó nửa bước...
'' Coi kìa,ai cho ôm anh mà chưa xin phép hả ''? _ Hắn giả vờ lên giọng,xoa đầu nó cười hỏi....lòng vui như bay trên mây vậy...
'' Kệ em,nói nhiều.Giám nói với ân nhân của anh vậy à ''? _ Nó bĩu môi..
'' Là sao..'' _ Hắn ngạc nhiên,ân nhân à??? hắn nhìn xuống dưới chân,có vết băng...phải rồi,hắn bị rắn cắn,áo của nó cũng có vết bị xé,lộ ra một phần bụng trắng ngần nõn nà....
- Sao lại xé áo ra cơ chứ? Để thằng nào thấy là không yên với anh đâu đó! _Hắn bẹo má nó,vẻ khó chịu,làm vậy thì ''lộ hàng'' mất tiêu rồi,sau này hắn cũng khó mà lấy nó làm vợ lắm....
'' Xé áo ra băng cho anh còn gì,em là ân nhân của anh mà còn nói vậy à ''?
'' Ờ ờ,được rồi ân nhân,cô nương đừng có bắt tại hạ khổ vì cô nương nữa ah~ '' _Hắn thở dài....xoa xoa trán...Kỳ lạ thay,trán hắn bình thường lại rồi,không nóng nữa...
'' Hừ '' _Nó nghiến răng,cau mày nhăn mặt lại,biết thế không cứu hắn làm gì,ăn với chả ở,đối xử với người tốt như thế à?
'' Thôi nào,anh mang hai cái áo này,giờ em khoác thêm áo này của anh đi,không được để ''hở'' như vậy '' _Hắn bất chợt cởi áo khoác ra,mặc cho nó rồi mỉm cười,nhưng thực chất,là sợ nó lạnh,chứ hở như vậy để hắn ngắm cũng ''thích'' mà!!
(Đúng là lòng dạ con trai,dê kinh khủng:3:v)
'' Xì,về nhà đi,đừng ở đây nữa '' _Nó chu mỏ lên,dỗi nói...
'' Ừ ừ,về....Cần anh cõng không ''? _Hắn choàng tay qua vai nó,cười khúc khích hỏi vẻ tử tế...
'' Khỏi''...
'' Ưm....mà....sao em....lại làm chuyện khác người dữ vậy? Sao lại đào mộ người ta lên nhỉ ''? _Hắn đi một đoạn,nhớ lại điều gì đó,hỏi nó,chăm chú nhìn nó để biết được câu trả lời...
'' Em....'' _ Chợt nó giật mình,ngước đôi mắt đang có vẻ sợ sệt vì nhỡ bị lộ mọi chuyện thì không biết làm thế nào qua khuôn mặt hắn.Tầm nhìn của nó chiếm trọn gương mặt ấy,làm nó run hơn....
Đối diện với sự thật,nó mới khủng hoảng tinh thần ôm đầu lại để không nghe thấy gì nữa...! Tại sao,khi mà....ai hỏi đến những chuyện kỳ lạ nó làm,là nó đều đau đầu nhỉ?
Phải chăng có điều gì đó nó chưa biết,về cuộc sống của chính bản thân nó....Và.....rốt cục là....hắn là ai mà nó cảm thấy gần gũi ngay từ lần đầu gặp...
Như kiếp trước,nó đã gặp hắn rồi ý.Hình ảnh hắn ngày càng rõ hơn trong đầu nó,một hoàng tử,con vua mặt trời,đang ôm một công chúa,con của Vua bóng đêm,Thế giới bóng đêm...
***
'' Nguyệt Giao,chúng ta phải chia tay thôi....Phụ hoàng của ta,thực sự không cho ta tiến đến với nàng nữa....Vì nàng thuộc về bóng đêm ''... _ Chàng hoàng tử mặc trên mình bộ trang phục cao quý sang trọng,lấp lánh ánh hoàng kim,mắt thẫn thờ mà đau thương nhìn về phía cô gái nhỏ đang trong vòng tay mình cảm nhận nỗi đau xót xa ấy,chàng xoa xoa mái tóc cô.
'' Nhưng....ta không thể...Ta yêu chàng lắm,Hàn Phong.... '' _ Cô gái mang thân phận công chúa ấy tội nghiệp,run rẩy vùi đầu vào chàng khóc liên tục,không sao kìm nổi những giọt nước mắt tự nhiên tuôn ra...
Cũng vì nàng khóc,nên những giọt nước mắt rơi xuống trần gian,tạo thành nước mưa...Mưa chảy xối xả,ào ạt,đến nỗi những người dưới đấy chưa kịp che ô,đã bị ướt hết.
Họ càng không hiểu vì sao lại có trận mưa lớn như vậy...Chỉ có cặp đôi đáng thương của chúng ta biết,họ sắp phải xa nhau...Trông họ đến thật đáng thương hại...
'' Hàn Phong,hãy bỏ trốn đi mà....Ta không muốn...'' _ Cô nàng đau xót,nhìn chàng lưu luyến...
'' Nhưng...cha ta....'' _Chàng vẻ băn khoăn...
'' Chẳng lẽ...chàng không yêu ta sao? '' _Cô ngạc nhiên,đan xen đau khổ...
'' Không,ta yêu nàng lắm '' _Cùng lúc Hàn Phong hôn lên trán nàng,và rồi lại dùng cái ôm ấm áp an ủi...
Hàn Phong lại suy nghĩ,nói tiếp..
'' Nàng chết cùng ta nha... chúng ta hãy...Từ biệt trần gian....Và mãi mãi bên nhau.... '' _ Hàn Phong ôm chặt nàng,rồi hít một hơi sâu..
'' ta biết,ta cũng muốn vậy '' _Nguyệt giao gật đầu...mắt long lanh chớp...
'' Vậy bây giờ hãy đi,không còn thời gian...'' _Hàn Phong vẻ hối thúc...
'' Được...nhưng...còn con của chúng ta.... Thì sao...''? _ Nguyệt Giao nuốt hết đau đớn trong tức khắc,hỏi tiếp,và nghĩ về hai đứa trẻ đáng thương tội nghiệp...
'' Nguyệt Minh,và Khải Khải sao...hai anh em tụi nó,nhất định sẽ tự bảo vệ mình tốt hơn thôi''...Nói rồi,hai bọn họ cùng nhau mỉm cười dắt tay nhau đi,và rồi biến mất sau làn sương mù tối tăm....và không ai biết đến họ đã đi đâu,hay đang sống vui ở một kiếp khác...
****
'' hai anh em tụi nó....''?
'' Nguyệt Minh...và Khải Khải ''?
Chẳng lẽ....không thể nào....? Khải...là anh trai của mình ư? Đó là chuyện tình của ba mẹ nó,chuyện của một cặp đôi đáng để ngưỡng mộ....
Nhưng...sao lại....Nếu hắn là anh trai nó,chẳng phải là...nó không thể yêu hắn,hắn càng không thể yêu nó sao??? Phải làm sao đây....
Nó thẫn thờ một lúc,rồi nước mắt tuôn ra như suối,nó khóc,khóc rất nhiều,nhưng không hiểu sao những giọt nước mắt ấy không tạo thành tiếng....
Mây đen kéo đến,mưa lại rơi rồi,một khoảng trời bị che lấp,giống như lòng nó...Đang nổi từng cơn dông tố,càng giống bị sét đánh làm niềm tin vỡ vụn....Bây giờ chẳng còn gì cả rồi,một màu đen phủ trong ánh mắt nó....
Hắn vô cùng ngạc nhiên,rốt cục nó bị sao vậy chứ,đưa tay ra,hắn bất chợt ôm lấy nó,rồi càng ngày càng siết chặt hơn,miệng nói,lòng lo lắng đến tột độ:
'' Em làm sao vậy hả,nói anh nghe đi.. ''?
'' Anh đừng động vào em mà '' _Nó đẩy phắt hắn ra,nức nở nói....và bỏ chạy đi thật nhanh,để không nhìn thấy hắn nữa....
'' Em...đừng vậy mà,có gì...nói anh......'' Ư...'' _ Hắn đột nhiên bị cái gì đó làm cho cứng họng,mắt hắn nhắm tịt lại,một làn sóng truyền qua não hắn...đau rất đau....
***
'' Tôi....rốt cục....là ai.....'' _ Khải chợt hét lên,gục xuống đất......không ngờ nước mắt hắn chảy ra.....và đấm lên hồi xuống đất....
Trời cũng vừa sáng,mặt trời ló rặng,ửng hồng tươi cười...Còn hắn,với khuôn mặt khổ sở,đang dần nhớ lại kiếp trước và thân phận hiện tại...Hắn đau lòng....
'' Minh Anh.....Nguyệt Giao....Kỳ Khải...Khải Khải......anh em của nhau sao''??
''Tại sao''?
Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Món nợ của kiếp trước,sao lại đày đọa chúng tôi chứ? Tại sao ngăn cách tình yêu của chúng tôi hả?
Tình anh em sao? Ngu ngốc!
Hắn bật cười sau tràng nhãn lệ tuôn,đi lang thang như thằng điên tự kỷ mới trốn viện tâm thần,vừa đi vừa cười khiến mọi người nhìn vào tặc lưỡi và xa lánh...
Nhưng đâu hay,lòng hắn đau như cắt,chắc hẳn,nó còn đau hơn.....Sao lại là hai người bọn họ chứ?
Nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, lê thê từng bước, lòng nặng trĩu. Minh Anh đờ đẫn lang thang trên đường, mắt nhắm hờ, mọng đầy những nước.
Lặng lẽ trốn khỏi dòng người hối hả đổ xuống đường ngày càng đông, đôi chân nó vô thức lững thững bước qua những ngã đường tất bật....
Men theo lối mòn cằn cõi đá, Minh Anh mệt mỏi mím chặt môi mỏng, mắt cay xè nhìn vào khoảng không trước mặt. Nó lại nhớ Khải. Minh Anh miên man nghĩ, mớ hỗn độn rối như tơ vò. Có phải nên tìm hiểu?
Hàng nước mắt trong suốt, ấm nóng chảy dài trên đôi má hồng hào, đỏ ửng. Đăm chiêu suy nghĩ, mắt bỗng lóe lên một tia sáng,đầy bí ẩn và hi vọng.
Rất có thể đó không phải như những gì nó thấy, nhưng - lại rất mâu thuẫn.Phải rồi,có thể,là hình ảnh đó sai,nếu thế thì sao nhỉ?
Nó đã quá nhạy cảm rồi,chuyện về cái hình ảnh đó trong tâm trí nó có khi là ảo mộng,chứ đâu thể là sự thật.Nó có thể tìm Tiểu Phi hoặc ông Thần Chết của mình để hỏi cho rõ mà..
Mải suy nghĩ,nó chợt giật mình vì tiếng gọi của một bé gái,nhưng không phải gọi nó,giọng cô bé thật trong trẻo dễ thương,tươi cười nhào đến phía một cậu bé chừng 15 tuổi,môi cười:
'' Anh hai..''
Nó giật mình.Lại nghĩ về chuyện của nó,anh em nó mới đúng.Anh em nhà người ta thân thiết quan tâm...Còn nó với Khải,lại đi yêu nhau sao??
Thật là một trò cười cho thiên hạ mà...Và...Chẳng lẽ,nó đã quá nghi ngờ rồi?
Có phải sự thật không như nó nghĩ? Có phải Khải là anh trai nó không? ...Nhất định,phải rồi,nó sẽ đi điều tra,nó sẽ tìm mọi cách để gặp Tiểu Phi...(con dơi của tử thần),như thế nếu may mắn sẽ biết được sự thật.
Nghĩ là làm,Minh Anh định đi nhanh,nó bỗng nhớ ra cái gì,lục vội trong túi,lôi ra cái điện thoại của mình,soạn một tin nhắn gửi cho mẹ nó ,miệng nhẩm đọc:
'' Mẹ à,con không về nhà vài ngày,mẹ đừng tìm con '' Sau rồi,nó rảo bước nhanh,từng bước hối hả hơn,sắc mặt có vẻ vội vã,bởi vì...
Nơi nó định đến,là một nơi không ai biết đến,chính xác là một nơi có thể liên kết với bóng đêm và mặt đất,là một nơi...xa rất xa,mà chỉ nó đi đến thật nhanh được.
Và...cũng chính là nơi mà nó đã điều tra sau khi quay về Hiện đại,nơi xuyên không:)) ***
'' Cốc cốc '' _ Tiếng gõ cửa,một bóng dáng buồn bã,núp sau cánh cửa lớn của nhà thờ,Kỳ Khải đưa đôi tay yếu ớt không sức lực của mình chạm vào cánh cửa,rồi thở dài...
'' Ơ...con là....''_ Vừa lúc định gõ tiếp,một người đàn ông mở cửa ra,mắt tò mò nhìn hắn,với thái độ khó hiểu....Ông ấy là cha sứ,người quản nhà thờ này..
'' Cho con vào ở đây vài ngày nha,cha '' _ Hắn nhìn ông,rồi cúi đầu,tự mình bước vào trong cũng không cần sự cho phép nữa...Bởi hắn đã quá mệt mỏi rồi,muốn trốn ngay vào chỗ nào thôi...
- Con đang có chuyện buồn sao? Về bố mẹ hả? _ Cha sứ bỗng dưng hỏi hắn,rồi vỗ vai,trông rất thông cảm...
'' Để con yên một chút đi ạ...'' _Hắn nhắm hờ mắt,tay đặt lên trán,dựa lưng vào ghế,như kiểu đang suy tư gì đó....Phải nói,hắn cư xử giống người lớn thật mà,đến nỗi cả cha sứ cũng nghi ngờ hắn không phải trẻ con...:((
***
'' Ngọc ấn,mau ra đây cho ta nói chuyện '' _ Nó dùng phép thuật của mình,sau đó đã đến được nơi cần đến,vội nhắm mắt lại...hỏi ngọc ấn...
'' Công chúa,sao vậy''? _ Tiếng ngọc ấn đáp lại...hỏi..
'' Cho ta hỏi,làm sao để gặp được Tiểu Phi đi..'' _Minh Anh cất tiếng,nhanh như chớp.
'' Công chúa muốn gặp con dơi đó làm gì ''?
'' Nói nhiều,ngươi phản chủ hả? Nhanh trả lời''
'' Ừm...thì...Thưa công chúa,công chúa cứ nhắm mắt lại,rồi để tay vào chỗ của tôi (ý là ngọc ấn),sau đó gọi thầm tên Tiểu Phi,Tiểu Phi sẽ xuống đây ngay ''
'' Tốt,cảm ơn ngươi''
Nói xong,nó tươi cười mừng rỡ,làm theo y như cái ngọc ấn nói,rồi miệng nhẩm tên Tiểu Phi liên tục.Mau hiện ra đi,nhanh lên,xuống đây đi,Tiểu Phi.Ta có chuyện muốn nói!
Nó lặp lại,gọi gọi đến cả chục lần,mà mãi chưa thấy bóng dáng Tiểu Phi đâu,liền bực bội,quát ngọc ấn:
'' Ngươi xạo ta à ''?
'' Công chúa,người gọi mỗi tên Tiểu Phi thôi,đừng nói chữ gì khác,không là không ai nghe đâu ''
'' À...'' _Nó chợt nhíu mày...rồi lặp lại
* Tiểu Phi,Tiểu Phi *
Ngay lập tức,ở một không gian nào đó,tiếng gọi của nó truyền vào sóng tâm trí của Tiểu Phi,ngay lập tức,Tiểu Phi biến mất,để đi đến chỗ của nó,và nhanh chóng gặp nó...
Chắc hẳn đã có chuyện gì với công chúa rồi,nên cô ấy mới gọi mình! Tiểu Phi suy nghĩ...
***
'' Công chúa,người gọi Tiểu Phi làm gì thế ''?
'' A,Tiểu Phi,cô đây rồi...Ta có chuyện...mau giúp ta đi....'' _Nàng đang ngồi chống cằm chờ,thấy Tiểu Phi hiện ''hồn'' ra,chạy tới chỗ cô,nói lia lịa...
'' Khoan đã nào,công chúa từ từ,kể tôi nghe đi...''
'' Ừm...Chuyện là thế này.....'' _ Và sau đó,thì nó tuôn ra 1 tràng,rồi nước mắt cứ thế mà ứa ra,không kìm nổi,hazz...công chúa gì mà nhạy cảm thế không biết.Một chút là khóc!!
'' Thôi mà công chúa,đừng khóc nữa.....Tình yêu là thứ vô cùng đau khổ,công chúa đừng lún sâu vào nữa... '' _ Nghe kể xong,Tiểu Phi ôm nó an ủi,nhíu mắt tỏ vẻ sự thương hại. Cô nhẹ giọng nói.
'' Ừm....Cô...có biết gì về chuyện này không. Ông của ta...Tử thần có nói cho cô nghe về chuyện này không ''?.. _ Minh Anh thôi khóc,nó nhìn Tiểu Phi,chứa bên trong sự tò mò.
Khung cảnh lúc ấy im lặng đến lạ lùng,cũng có chút lạnh lẽo vì những đợt gió bấc thổi qua.Nhưng...sau đó,lại Vài chiếc lá trên nhánh cây cổ thụ cao xào xạc rơi xuống,phá tan bầu không khí im ắng,đôi khi còn có tiếng suối chảy mơ hồ từ đâu đó làm không gian nơi đây như biến thành một nơi cổ đại thực sự...
Tiểu Phi thở một hơi dài,nhẹ nhàng mà khẽ,mắt thoáng buồn nhìn khung cảnh,rồi quay từ từ lại về phía sau nhìn Minh Anh mang sự tiếc nuối khá lớn,kèm giọng điệu buồn bã:
'' Thực ra....Tử thần...đã kể cho tôi một việc,từ sau khi tôi về đến Vương Quốc bóng đêm...''
'' Nói đi...'' _Nó mong đợi....
''Năm đó....Nguyệt Giao,mẹ của cô...đột nhiên đi cùng cha cô là Hoàng Tử Hàn Phong của Vương quốc Mặt Trời đến thăm tử thần,và còn bế theo 2 đứa bé,một trai,một gái,một người...là Khải Khải,còn lại là cô - Nguyệt Minh''
'' sao nữa ''? _Nó vẫn hỏi.
''Và......Có lẽ....Phan Châu Kỳ Khải,anh ta chính là...anh trai của cô,người mà...cùng chung huyết thống với cô....đã bị thất lạc ngay từ sau khi mẹ cô và cha cô biến mất.Khải Khải đã tự rời khỏi hoàng tộc và đi đến một nơi nào đó.....Ngay cả tôi cũng không biết...anh ta đi đâu//''
Sau đó,Tiểu Phi nhìn nó,từng chút kỹ hơn,đăm chiêu như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống...Vẻ như buồn thay cho một số phận tội nghiệp của công chúa.
Vậy....Khải chính là anh trai của nó....! Đúng rồi....nó hết hi vọng rồi,từ giờ...nó sẽ phải tập quên đi anh Khải,nó sẽ phải coi anh ấy như là một người anh trai...
Minh Anh suy nghĩ và chỉ hơi khựng mặt lại,mắt hờ nhắm,bộ dạng có chút mệt mỏi,uể oải ngồi xuống,tạo nên một tình cảnh hết sức thảm thương,miệng cô hơi mím:
- Tôi....bây giờ không biết làm sao nữa.....Bán tín bán nghi....
'' Ừm...tôi hiểu công chúa mà....'' _Tiểu phi buồn.Chắc hẳn ai cũng sẽ vậy nếu biết được sự thật đau lòng này,có ai muốn bị thế đâu?
'' Hazz..'' _Minh Anh lại nhìn cô,rồi thở dài tiếp,từng đợt xen kẽ nhau...
Gió lùa qua,làm mái tóc của Minh Anh bay phảng phất,từng ngọn tóc dính vào mặt cô như kiểu lạnh lùng đối xử tàn nhẫn....nó chợt run bật lên vì khí hậu ngày càng lạnh...
Nơi đây thật đáng sợ....
-Công chúa,hay chúng ta tìm hiểu rõ hơn đi... _Tiểu Phi nhìn xoáy vào mắt Minh Anh,và quay ra nhìn bầu trời đang tối sầm lại,đột nhiên lóe lên 1 ý nghĩ độc đáo...mặt mừng rỡ..
'' Tìm hiểu''? _Nó thoáng sự ngạc nhiên...
Đúng vậy.! Sao nó không nghĩ ra nhỉ? Có thể còn nhiều chân tướng sự việc chưa rõ ràng.Chỉ cần công chúa của chúng ta cùng con dơi của tử thần kết hợp tìm hiểu,nhất định sẽ rõ sự thật,và những ảo ảnh mơ hồ nó đã thấy nữa...
'' Được,nhưng bằng cách nào? '' _Nó băn khoăn một chút,rồi ngước mắt lên hỏi,cùng lúc đứng lên như kiểu chuẩn bị tiến hành...
Tiểu Phi chỉ im lặng mỉm cười,nụ cười tôn lên sự bí ẩn,rồi cô lấy trong túi ra một con dao sắc bén,rút lưỡi dao khỏi vỏ rồi để xuống đất,biến ra một cái chậu nhỏ bằng pha lê,ánh kim xen lẫn.Sau đó,cô nhìn vào Minh Anh,đồng thời chỉ về lưỡi dao sắc đó:
'' Công chúa nhớ lưỡi dao này không ''?
'' Ta nhớ....mà sao ''?
'' Nó sẽ giúp chúng ta tìm ra ẩn tích,cùng kết hợp với chậu nước này....'' _Tiểu Phi nói,sâu trong mắt có một sự tự tin,hình như cô chắc chắn cô sẽ làm được...
Thế rồi,cô bắt đầu đặt lưỡi dao xuống,lấy một chút nước nhẹ giọt xuống từng chút một,tạo nên âm thanh róc rách như tiếng suối từ phép cô biến ra.
Song,cô lấy lưỡi dao,cứa nhẹ vào ngón tay,trích máu ba giọt vào chậu nước,rồi máu từ từ loang ra,đỏ thẫm cả vùng nước trong cái chậu...
''.... '' _Hình như Tiểu Phi có nhẩm gì đó,là câu thần chú...nên chỉ lát sau,mặt nước đã rung động và hiện lên một dòng chữ màu đỏ,lấp ánh vàng nhạt,trước con mắt chăm chú của nó và cô đang nhìn....
- Khói ư...?? Là sao?? _Nó nhíu mi,chống cằm suy tính...
'' Công chúa,khoan hãy nghĩ,đọc ngược lại đi....'' _Tiểu Phi nghiêng đầu,sau chợt nhận ra vẻ đặc biệt của nó,lên tiếng nhắc nhở.
'' Ah....Đây là chữ theo nghĩa tiếng Hoa,là Sương mù '' _Nó nhớ lại những gì đã đọc được qua những trang web trên mạng từng tìm hiểu,bật cười thông minh...
- Wao,đúng rồi...Công chúa giỏi quá,ta không nghĩ ra nãy giờ _ Cô tán dương,vỗ tay.
'' Đâu có... Nhưng....sương mù...ở đâu mới được ''? _Minh Anh gãi đầu,môi gượng cười...rồi nhăn mặt khi đọc lại lần nữa...Khó thật đấy,bây giờ lấy đâu ra sương mù?
- Có thể,ở gần trên mây sẽ có chút đây công chúa _ Tiểu Phi nghĩ ra những chuyến bay của mình trên mây,miệng nói...
'' Được,vậy mau lên trên tìm hiểu '' _Nó hồi hộp,hối thúc...
- Khoan.... _ Tiểu phi nhíu mi,rồi nhìn nó...
Hazz.Công chúa có biết bay đâu? Như Tiểu Phi có cánh thì bay lên dễ dàng rồi,còn có cả ma thuật di chuyển nữa nên lên đó dễ lắm...Còn công chúa,nên làm sao cho ổn nhỉ?
'' Có gì hả '' _Nó nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới,mắt tối sầm lại....ngạc nhiên...
'' Công chúa có sử dụng thuật di chuyển được không vậy,nếu được mới có thể lên trên mây ''
'' Chà,tưởng gì,ta sử dụng thành thạo rồi,để ta làm ngươi xem nha '' _Minh Anh hơi nháy mắt,rồi từ từ nhắm hờ lại,miệng lẩm bẩm,chỉ vậy,một giây sau nó đã từ đằng nay biến mất và qua chỗ kia....
Tiểu Phi đứng nhìn mà há hốc mồm,từng lời khen không ngớt từ trong lòng nổi dậy như sóng liên hồi tấp vào biển.Công chúa học thuật này khi nào mà giỏi như vậy???
À à....Hay là,công chúa đã sử dụng sức mạnh của một công chúa đây? Phải chăng khi trí nhớ quay lại,công chúa có thể bay và làm mọi thứ mình thích??
'' Thấy sao'' _Minh Anh cười,hơi ngượng...và cũng tự thầm khen mình.
'' Giỏi lắm ạ...Bây giờ có thể đi rồi'' _ Tiểu Phi gật gật,tròn mắt nói.Dường như cô chưa thoát hết vẻ thảng thốt của lúc nãy rồi....
'' A.....trên này đẹp quá '' _ Vừa đến nơi, Minh Anh sửng sốt kêu lên trong ngạc nhiên ngỡ ngàng, là một thiên đường chăng?? (Hình minh họa)
Từng đám mây bồng bềnh trôi nhẹ nhè,hòa quyện vào với nhau,nhíu nhít lại thành từng đám dày đặc,nhưng bao phủ bên trong là những làn sương mù màu xanh mỏng đã bị ẩn giấu.
Thời xa xưa,người ta đã có nghe truyền thuyết:'' Đứng trên mây sẽ không bị rơi xuống '',và quả nhiên là thế.Nó ngạc nhiên khi mình đứng trên những đám mây mà không bị lọt.
Miệng cười tủm tỉm,nó nhìn qua Tiểu Phi:
'' Đẹp quá, Tiểu Phi ''
'' Vâng công chúa...nhưng...hãy cẩn thận phía dưới những đám mây,đám sương mù ẩn giấu có vẻ không ổn... '' _Tiểu Phi hơi nhăn mặt,nói.
Nó hơi mỉm,rồi đưa tay chạm vào những đám mây,nó tan ra rồi trôi đi,vào một khoảng không lơ lửng trên bầu khí quyển Trái đất..
''Nhìn nè,nó như thế sao có độc được.. ''?
'' Hazz...công chúa nghe tôi đi '' _Tiểu Phi nhíu mày
Bỗng nhiên,những đám mây rã ra,từng đám sương mù bỗng nhiên hiện lên,bao trùm lấy không khí trong lành trước mắt nó.
Nó mất đà,bị tuột khỏi đám mây,nhưng may mắn là có thể bay lên nên vẫn được an toàn trên không trung.Tiểu Phi khẽ rùng mình nhìn cảnh vật,làn sương mù đen kịt lại như những đốm đen lạ kỳ trên bầu trời trắng xóa.
Minh Anh thở dốc,rồi từ từ bay lại gần Tiểu Phi,miệng nói không ra hơi,hổn hển nói:
'' Trời ơi,cô quả là nói không sai mà... Suýt là tiêu ''
'' Công chúa không nên tò mò quá,những đám mây cũng giống lòng dạ con người.Nhìn thì đẹp,nhưng bên trong nó độc lắm..'' _Tiểu Phi tươi cười,vỗ vai nhìn nó âu yếm nói,như kiểu người lớn chỉ dạy trẻ con...
'' Thôi,cái này ta đủ biết rồi,mau lấy chậu nước ra xem tiếp ẩn giấu đi,đừng dạy đời ta nữa.'' _Nó hơi bực,ra lệnh.
Ngay lập tức,Tiểu Phi lại biến hóa ra cái chậu,rồi nhìn vào trong,lúc này sương mù chưa tản,nên cùng lúc Tiểu Phi biến một làn sóng bảo vệ bao bọc ở ngoài hai người,cho sương mù không lẻn vào.
Cái chậu hiện ra,một ánh sáng lóe lên,rồi lại in chữ lên trên mặt nước..Giờ thì khác,dòng chữ được in màu Đỏ,là một hình ảnh đỏ rực hiện lên:
'' Lửa ư ''?? _Nó ngạc nhiên...
'' Ý của nó,hình như là...Hỏa Diệm Sơn đó công chúa '' _Tiểu Phi sáng suốt,chống cằm nghĩ và đáp.
'' Nhưng...đó là từ thời cổ rồi,nó đâu có ở hiện đại,chẳng lẽ phải về lại hiện đại ''? _Vẻ mặt hơi băn khoăn của nó tự hỏi,rồi nói với Tiểu Phi...
'' Chúng ta có thể đến đó,bằng cách khác '' _ Ẩn ý,Tiểu Phi liếc sang nó.
Bằng cách nào chứ? Không cần một đường hầm thời gian mà vẫn có thể đi đến thời cổ ư? Hay là....dùng ma pháp? Nhưng sức lực của nó không đủ để làm được.
Tiểu Phi thì càng không thể có sức lực bằng nó,nên làm sao mà đi? Giờ quay lại nơi xuyên không vừa rồi thì mệt lắm,rất tốn thời gian.
Tiểu Phi ngắm nhìn vẻ mặt suy tư của Minh Anh,hơi bật cười,rồi đưa tay kéo ống tay áo lên,để vào dòng nước mát trong chậu,đột nhiên,cánh tay như đang biến mất và đi vào một khoảng không nào đó,Tiểu Phi cất tiếng:
'' Công chúa nhìn xem,khi vào trong cái chậu,chúng ta sẽ đến được nơi đó mà... ''
'' Được hả ''?
Nó chợt lóe lên ánh hi vọng,rồi cùng Tiểu Phi bước vào trong,một luồng sáng hiện ra rồi vẫn bao trùm nó và cô,làm cho hai người đi sâu vào một ánh sáng của một nơi nào đó. Hỏa Diệm Sơn.!
***
'' Nóng quá '' _Nó thốt lên khi vừa tới đây,chẳng phải nơi này cũng không hẳn nóng sao? Kỳ vậy nhỉ??? Hình như giống kiểu nó đang ở trung tâm Hỏa Diệm Sơn ý..
'' Công chúa cố chịu đựng đi,chúng ta phải gặp bà La Sát Nương Nương...'' _ Vẫn với bước chân nhẹ nhàng,lau mồ hôi cho nó,Tiểu Phi thản nhiên mở miệng.
'' Gặp bà ta? Làm gì ''? _Nó trợn mắt lên chứa sự tò mò.....Mượn quạt ba tiêu cứu người? Hay là làm cho bớt nóng lại hả??? Phải không???
'' Bà ta biết một chút về Mẫu hậu của công chúa '' _Tiểu Phi đáp.
'' Hm? '' Biết ư?? Hơ...hơ...kỳ lạ quá nhỉ??? Mẹ nó là một người trên trời,hơn nữa ở thế giới hiện đại,sao quen người ở cổ đại được??
Thôi kệ,nó thôi suy nghĩ và rồi đi tiếp cùng Tiểu Phi tới chỗ cần đến,đi qua dãy núi của La Sát,qua ngọn suối ven đường thì nó cũng thấy đỡ nóng hơn rồi...
** *
'' Hai...Cô là... '' _ Khi vừa nhìn thấy bóng dáng nó và Tiểu Phi đến hang động của mình,bà La Sát bừng tỉnh khỏi cơn vui nơi chốn này,dừng uống trà quay ra hỏi...
'' Tôi...là thuộc hạ của Nguyệt Giao nữ vương,còn đây là con gái của nữ vương '' _Tiểu Phi nói,hình như hơi sai sự thật....Sao cô ấy lại là thuộc hạ của mẹ nàng được???
- Đúng vậy _Nó gật gật hùa theo,rồi vuốt mái tóc sang bên nhìn bà La Sát nương nương.
Quan sát từ trên xuống dưới,bà ta ăn mặc rất cổ đại,nhưng không kém phần quyến rũ,với đôi mắt đậm và sắc xảo,miệng đỏ chót,bà ta mời hai người ngồi xuống,rót trà:
'' Hai cô đến tìm ta có việc gì ''?
'' Thực ra...là chuyện về hai đứa con của Nguyệt Giao công chúa.... '' _ Tiểu Phi nói,sau đó kể lại mọi chuyện cho bà ta nghe,một cách chân thực và đúng đắn nhất có thể.
Từng câu nói của cô như là đang cầu mong sự giúp đỡ từ bà La Sát,nhưng liệu bà ta có giúp được gì cho nó và cô không đây???
Sau khi nghe xong,bà ta vội xua tay lắc đầu liên tục,và miệng nhanh như cắt:
'' Ta không hề biết về chuyện này,nhưng....Nguyệt Giao muội muội,cô ấy đã mất lâu rồi.Ta chỉ nhớ,cô ấy đã về lại vương quốc của mình...các cô tìm ở Vương Quốc Mặt Trời đi....''
'' Vậy sao''? _Hai người nhíu mi.....đâm ra phân tán suy nghĩ.....Bà La Sát này có vẻ nói thật,nhưng cũng hơi kỳ lạ,vì bà ấy né tránh ánh mắt nhìn khi nói đến Nguyệt Giao nữ vương....Rốt cục là ba ta ghét Nguyệt Giao hay sao???
'' Chúng ta có đang đi đúng đường không? '' Minh Anh chớp đôi mắt tỏ vẻ băn khoăn vừa bước đi trên những đám mây xanh đẹp đẽ nhìn sang Tiểu Phi đi bên cạnh mình.
Tiểu Phi không nói gì dài dòng lắm,chỉ ậm ừ không phủ nhận là sai.Rồi nó thấy cô có vẻ lạnh nhạt đi,rốt cục là có chuyện gì với Tiểu Phi vậy? Một hồi,nó cũng thôi nhìn Tiểu Phi,đi tiếp đoạn đường,bỗng đằng xa hiện lên một ánh sáng rất kỳ lạ,hình như có bóng một ''thiên thần'' thì phải,Minh Anh hơi nhăn mặt,lại dồn dập hỏi tiếp:
- Tiểu Phi,đó là gì?
- Tôi không biết - Câu nói của Tiểu Phi hơi gượng ép,và lảng tránh ánh mắt tò mò xuyên qua mắt cô của nó.
- Cô...tôi thấy cô còn kỳ lạ hơn...cả ánh sáng đó..
- Tùy công chúa nghĩ - Chợt một câu nói lạnh lùng.
Nói đoạn,Tiểu Phi lướt đi nhanh qua người nó,rồi tiến về phía trước,sau đó lại nhìn xung quanh,và thấy một người đàn bà đang chăm chú ngồi dệt những tấm vải đã được luyện trong lò tinh,cô cất tiếng:
- Lão bà,cho ta hỏi..
- Hở...? Cô nói gì? - Người đàn bà đó hơi nhíu mi,khó chịu hỏi lại...
Cô ta còn trẻ mà gọi là lão bà sao? Mới chỉ 30 năm xuân thôi,đâu có thể gọi tùy tiện như vậy? Phụ nữ thường thích tâng bấc bản thân,giảm đi tuổi tác và trẻ hơn mà...
'' Ta nói,tỷ cho ta hỏi vài câu '' - Tiểu Phi hơi bực.
'' Ừm..hỏi đi ''
- Nơi này có chỗ nào bí mật không?....
- Bí mật hả? - Người đàn bà ngừng dệt và rồi thẫn ra,mặt chợt tái lại - Thôi,tôi không kể đâu...
- Nói đi.
- Không được,tôi sẽ bị ám mất - Lắc đầu liên tục.
- Bà cứ nói,tôi sẽ bảo vệ - Minh Anh thấy tình huống không được như ý muốn,liền chạy tới đưa nhìn ánh mắt giúp đỡ và tràn đầy sức mạnh,hứa trong thắc mắc.
- Được,vậy tôi nói - Cô ta hơi ngập ngừng,rồi nhìn về phía ánh sáng kia...chỉ tay vào - Các cô nhìn thấy ánh sáng đó không?
'' Rồi sao ''? Nó hỏi
'' Trong đó có một đường hầm bí mật,chả ai dám vào cả...Kỳ lạ hơn....mỗi đêm đều nghe tiếng hát của một người đàn bà nào đó....còn có những tiếng kêu la,khóc của một đôi tình nhân....'' - Cô lại kể tiếp,dùng lời nói hết sức ''kinh dị'' và đáng sợ,mắt gần như trợn lên.
- Có ma? - Tiểu Phi ngạc nhiên.
'' Không..hình như...oan hồn chưa khuất ''... -Cô ta nhíu mi....
- Được,cảm ơn tỷ- Tiểu Phi gật đầu,sau đó quay qua nó - Công chúa,đi vào đó thôi...
Minh Anh như được lên dây cót,hì hục đi theo bước chân Tiểu Phi,lòng nôn nao đến lạ....Nơi này...có liên quan gì đến phụ thân và mẫu thân nó không? Ba mẹ nó ở vương quốc này liệu có phải....oan hồn họ chưa tan?
Minh Anh nghĩ đến là lòng thấy lạ,chợt ngập ngừng bước lễnh đễnh,nhưng lại có bước đi vội hơn,từng tia sáng ngày càng to ra,cuốn lấy thân thể họ.Chợt,nó quay nhìn lại.....và thắc mắc?
Người đàn bà ngồi dệt kia đâu....? Chẳng lẽ...đã có ai đó tốt bụng chỉ đường cho nó và cô chăng? Vậy thì tốt quá rồi...Thật là may mắn...
...
Nó vừa bước vào bên trong,chợt giật mình,vì một nơi hiện ra rất hùng vĩ và thơ mộng.Một cánh rừng hoang dã ánh lên vẻ đẹp của tự nhiên,đầy những muông thú nhỏ bé đang đua nhau chạy nhảy leo trèo.
Có tiếng suối chảy róc rách,dòng suối êm mượt trích từng giọt nước từ trên cội xuống,tạo thành dòng sông có bờ hai bên phẳng lặng yên ằng.
Cây cối ở đây mọc um tùm,đều có màu xanh lục đẹp,từng cành lá đung đưa trước gió,vì điều đó -nó làm con người cảm thấy sảng khoải mát mẻ.
Ngay cả nó cũng thấy khác thường,đây phải chăng là thiên đường?...Mái tóc nó bay bay trong cơn gió nhẹ nhàng lùa qua,bước chân nó ngập ngừng đi dạo,chợt..
Có tiếng hát,một tiếng hát trong trẻo cất lên....từng câu hát ngân nga,hòa quyện vào tiếng đàn tì bà đang được gảy,nó ngạc nhiên nhìn quanh,mà chẳng thấy có ai...?
Tại sao không thấy ai lại nghe có tiếng hát? Nó bị hoa mắt hả??
'' Tiểu Phi,cô có nghe thấy tiếng hát? '' Nó quay người lại hỏi vội Tiểu Phi,nhưng...lạ quá,Tiểu Phi biến đi đâu mất rồi? Chẳng nhẽ có gì đã xảy ra...
Hơn nữa,từ lúc vừa đi đến chỗ bà La Sát về,thì Minh Anh cũng thấy Tiểu Phi có gì đó khác khác,hay...Tiểu Phi đang gặp chuyện?
'' Công chúa,qua đây '' - tiếng Tiểu Phi gọi từ xa,cô vẫy vẫy tay..
'' Hả ''? Nó thấy Phi tỷ liền chạy nhanh tới,mặt nhìn cô,đầu nghiêng một bên như đang có gì khó hiểu,...
'' Đây là mẹ tôi...'' - Tiểu Phi chỉ vào bức tượng gần hàng cây dày nhất,bên bờ tường cứng cáp,nói...và mỉm cười...
À! Ra vậy,Tiểu Phi từ nhỏ đã phải xa mẹ,nhưng mẹ cô là một thiên thần,cô lại là con dơi nhỏ,nên không gặp mẹ cô được.Ranh giới Thiên Đường với Bóng Đêm quá xa,nên cô buồn là phải mà...
'' Mẹ cô ''? -Nó hơi bối rối.
'' Vâng,bà ấy...chính là mẹ tôi...'' - Tiểu Phi mỉm cười,bỗng đưa tay chạm vào bức tượng,sau đó lại có ánh sáng chiếu ra,một linh hồn bay đến,cầm một cây tì bà,nhìn:
- Hai cô...?
'' Mẹ... '' - Tiểu Phi ngước mắt lên mừng rỡ hỏi....
'' Phi Phi... '' - Linh hồn đó chợt sửng sốt,mắt đơ ra rồi ôm lấy thân thể Tiểu Phi,khóc không ra tiếng.....
Tình cảm của họ thật đáng làm nó ngưỡng mộ,nó cũng thấy sao mình không bằng người ta...Nó rất buồn,nhớ mẹ nó nữa...
'' Mẹ...mẹ khỏe không ''?
'' Khỏe,Phi Phi ngoan của mẹ...Con đến đây làm gì vậy ''?_ Bà xoa đầu Tiểu Phi rồi cười hiền hậu hỏi.
'' Là... '' - Tiểu Phi nhìn nghiêng sang Minh Anh,ký hiệu bằng ánh mắt,nó hiểu liền đi đến bên cạnh Phi tỷ,cúi đầu:
- Chào ạ!
- Cô là....con của Nguyệt Giao? - Bà ta hơi nhíu mi,sau đó nhận ra....
'' Vâng...''
'' Cô đến để tìm mẹ mình ''?
'' /...Hả?? '' -Minh Anh tròn mắt,sao bà ta lại biết? - Sao bà biết???
"Sao...lại dẫn ta đến đây? " -. Minh anh vừa nhìn vào ánh mắt mẹ tiểu phi thì chợt ngạc nhiên.
Đây là một mật thất nhỏ hẹp,chẳng mấy nổi bật giữa khu rừng "thiên đường" này. Có lẽ,nhìn vào thì thấy thế, nhưng thực ra bên trong lại bao chứa một đại sảnh rộng lớn,bên trên phía cao nhất -còn có hai con sư tử làm bằng vàng phun khói ra,luồng khói đó là một chất lỏng giữ cho cơ thể người không biến dạng,cạnh chúng là hai cái quan tài,là gì chứ nhỉ?
Liệu có liên quan đến chuyện của mẹ nó và ba nó không? Nghĩ thế thôi, nó bỗng vui mừng mỉm cười chực nói:
"Có phải đây là..."
"Đúng,là ba mẹ cô" -. Mẹ tiểu phi gật nhẹ đầu.
"Thật sao "?" Tôi...xem được không..;làm ơn..". Nó chợt nhíu mày,tay chấp lại như kiểu thành khấn, chằm chằm vào mẹ tiểu phi.
"Công chúa đâu cần làm vậy,cô có thể xem,thậm chí nói chuyện với ba mẹ cô "
"Nói chuyện?"- nó tròn mắt,đưa ánh nhìn đầy ngạc nhiên ấy sang bà,rồi lại qua chỗ hai cái quan tài đầy sang trọng.
Đi nhè nhẹ,nó như sắp khóc,quỳ xuống bên thi thể ba mẹ mình. Giờ đây nó không là nó-. Lâm minh anh nữa,mà là Lâm nguyệt minh,con gái của An nguyệt giao và Bạch hàn phong.Mặt ướt đầm đìa,chứa những lệ sầu,nó buồn bã đưa tay chạm vào thân thể mẹ,người mẹ đáng kính của nó...
Nó ngắm nhìn khuôn mặt hốc hác của bà,sau bao nhiêu năm ròng,khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn không thay đổi,chỉ ốm hơn thôi,mẹ nó không già đi,cũng chẳng trẻ thêm,làm nó cứ nghĩ mẹ nó chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi.
'' Mẹ ơi...Con là Nguyệt Minh của mẹ này...'' Nó tươi cười hạnh phúc,nói trong sự khô khan của tiếng nấc đầy nghẹn ngào mà chân thật.
'' Mẹ ơi,tỉnh lại đi,nói chuyện với con đi...''
'' Mẹ....'' Nó sụt sịt nước mũi,dòng nhãn lệ lại lần nữa tuôn ra,nó ôm chầm lấy bà mà khóc,quên hết mọi chuyện rắc rối buồn phiền nó đang gặp...Giờ đây nó chỉ muốn ôm mẹ mà quên hết thôi...Quả thực bây giờ đã có chút hơi ấm từ bà truyền qua,làm nó phần nào dần an tâm....
Tiểu Phi và mẹ cô ấy nhìn Minh Anh,cũng hơi buồn cho nó,rồi hai người nhìn nó đầy vẻ an ủi tâm sự khẽ khàng bước đến gần nó,đặt nhẹ bàn tay lên vai nó,mẹ Tiểu Phi chậm rãi nói:
- Công chúa,xin bớt đau buồn...Nếu cô muốn gặp mẹ như vậy...thì cũng có cách đấy...
Nó đang nức nở bên thi thể mẹ,đột nhiên nghe giọng nói đầy sự tin cậy của bà,thì bừng tỉnh,ngưng khóc,tay quẹt hết hai hàng nước mắt ''không muốn rơi '' đảo mắt qua chỗ mẹ Tiểu Phi,miệng nói trong ngạc nhiên:
- Bà nói thật?
- Ừm.. - Mẹ Tiểu Phi gật đầu.
- Cách nào hả? Bà nói đi... - Nó hối thúc,đăm đăm nhìn bà với ánh mắt chầu chực câu trả lời...
- Thực ra...- Mẹ Tiểu Phi hơi nhăn mặt,định nói....Thì bất chợt,tiếng nói trong trẻo của Tiểu Phi chen ngang:
'' Việc này,Tiểu Phi cũng biết,hay công chúa để Tiểu Phi làm cho nha ''
- Cô biết? - Nó lại liếc đôi mắt long lanh của mình sang chỗ cô.
- Đúng vậy...Nhưng.... - Tiểu Phi cười tự tin,gật đầu và rồi lại ậm ừ không nói thành lời...Việc này dễ làm,nhưng cũng không thể nào ''hi sinh '' máu của công chúa mà hoàn thành được.Như thế là thất kính với Công chúa,sẽ bị tử thần trách tội mất....
Cô không biết phải làm sao nữa,rốt cục có nên làm hay không nhỉ? Nhưng công chúa rất cần gặp mẹ...Chỉ còn cách này là cuối cùng thôi...
'' Cô nhanh nói đi,việc gì tôi cũng sẽ làm để được gặp mẹ..'' Nó thấy Tiểu Phi trong vẻ băn khoăn,nói tiếp.
'' Ưm....nhưng mà,để làm được...Công chúa cần phải trích một ít máu của người....''
- Tưởng gì,tôi không sợ đâu.Nhanh làm đi - Nó cười nhếch,hơi vẻ hống hách kiêu căng đưa cánh tay phải ra,chỉ ý muốn Tiểu Phi cắt tay mình để lấy máu....
Tiểu Phi tái mặt,dường như bộ dạng ấy đang ''sống dở chết dở'', công chúa gan dạ quá....Mà Tiểu Phi thì đâu có gan to như vậy....
Lại nhìn khuôn mặt đầy nghiêm trang và cứng rắn của Minh Anh,cô cũng đành thở dài và bắt đầu quá trình làm phép thức tỉnh mẹ công chúa dậy,đành thôi mà....
'' Công chúa,hơi đau đó...người cố chịu nha..'' Tiểu Phi đến bên cạnh nó,cầm con dao thần đó của mình,đặt dưới đất cái chậu bằng vàng đầy bí ẩn,và rồi quay qua nó nói...
- Làm nhanh đi - Nó nhắm mắt,hơi nhíu mi lại....Dẫu sao nó cũng là con nít,sợ là phải mà...!
'' Tiểu Phi cứa đây nha...'' - Cô hỏi...
- Ừm.Nhanh đi.
- Công chúa cố chịu,không là Tiểu Phi làm không được... - Cô lại nói...run run...cầm con dao...
- Nhanh đi mà.
- Được -. Nói rồi,Tiểu Phi cầm dao,cứa nhẹ một đường ở giữa lòng bàn tay,trích vào cái chậu bằng đồng kia,rồi nhìn xem từng giọt máu nhỏ ra....dường như nó không cảm thấy đau lắm,cũng lẽ bởi sự hồi hộp được gặp mẹ của mình đã che mất cảm giác đau đớn...
Lại nói về những giọt máu đỏ tươi kia,nó chảy đều xuống từng giọt từng giọt một vào trong chậu,cuối cùng,khi đủ 30 giọt,nó cũng dừng lại....Và đây,cũng chính lúc mà khuôn mặt nó chợt tái đi,và trắng dần ra....
Nó nhìn vào cái chậu,rồi nhìn Tiểu Phi,tò mò:
- Xong chưa?
- Rồi ạ...Công chúa...người đau không? - Tiểu Phi cất con dao vào túi,một tay lấy mảnh băng bó vết thương lại cho nó,bằng một tình thương ngọt ngào và yêu mến dành cho nó...
'' Không đau lắm....Cô mau thực thi tiếp đi..''
- Dạ... - băng xong rồi,cô gật đầu,rồi bảo nó nhắm mắt lại,tay lại hóa phép và miệng đọc lẩm bẩm,những câu thần chú nhiệm màu tạo thành tiếng,từng đợt ánh sáng kỳ ảo hiện ra,chiếu vào người mẹ nó.....Nó cảm thấy có gì đó vui vui lạ kỳ,bởi lẽ....nó sắp được gặp mẹ....một người mẹ mà nó không nhận ra từ lúc trước,...
- Hự.... - Không gian sau khi làm phép tĩnh mịch trở lại,bỗng mẹ nó rên lên một tiếng đầy đau đớn,là do sau bao nhiêu năm,không thể nào cử động hay nhích nổi một ngón tay...Mẹ nó đang cố gắng ngồi dậy,bà cũng thắc mắc.Tại sao bà lại tỉnh dậy?
- Mẹ.... - Nguyệt Minh nhìn thấy bà,chạy lại,nhanh như cắt ôm chầm lấy bà,khóc nức nở...
Nguyệt Giao như nhận ra khuôn mặt thiên sứ này của nó,bà nhăn mặt lại nhìn nó với ánh mắt như nhớ ra điều gì....Phải rồi....đây là.... Con gái của bà mà? Chính là đứa bé mang cái tên Nguyệt Minh..
Bà mỉm cười,môi tái nhợt,khẽ đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tèm nhem nước mắt của Nguyệt Minh,miệng cất tiếng trong sự ấm áp đầy tình mẫu tử:
- Nguyệt Minh...
- Mẹ...mẹ nhận ra con sao? - Nguyệt Minh cười mừng rỡ,nước mắt lại tràn lan ra hai bờ má mềm mại đang đỏ ửng vì hạnh phúc...
- Con gái của ta,sao lại không nhận ra...?
- Huhu....con nhớ mẹ lắm - Nó sụt sịt nước mũi,ôm chặt bà hơn....
- Thôi nào,nín đi....Ta..ở đây...mà... - Nguyệt Giao tươi cười phúc hậu,bà xoa nhẹ đầu nó..
Chợt,Nguyệt giao nhìn lại con gái của bà.....Rốt cục bà đã ngủ bao lâu rồi? Con gái của bà đã lớn biết nhường nào...nhưng khuôn mặt bé nhỏ ấy không thay đổi...Vẫn khuôn mặt trái xoan,làn da mềm mịn trắng nõn nà như em bé,đôi mắt hai mý đầy những lông mi cong vút tự nhiên quyến rũ,đôi môi hình trái tim đỏ mọng không cần tô son làm điểm thêm sắc đẹp của nó - nàng công chúa bóng đêm xinh đẹp.
- Con lớn nhiều quá.... Nguyệt Minh...
- dạ...Nguyệt Minh đã 13 tuổi rồi...mẹ biết không?
Bà cười,nhẹ gật đầu. Rồi nó chưa kịp để Nguyệt Giao nói tiếp,nhanh chóng nói:
- Mẹ....thực ra....con thức tỉnh mẹ...là...vì...
- Vì cái gì? - Bà hỏi..
- Là.... về chuyện....anh trai của con....có phải là....người mang tên là Khải không? - Nó hơi rụt rè...hỏi chậm rãi..
- Khải khải hả? - Mẹ nó ngạc nhiên,rồi lại cười dịu dàng,và ánh mắt nhìn đi chỗ nào đó rất xa xăm...
-'' Khải...không phải anh trai ruột của con...''
- Ơ....ý...mẹ...là??
- Để...ta kể con nghe nha... - Mẹ nó hơi nhăn mặt,rồi bắt đầu hồi tưởng quá khứ và nhớ lại,cùng lúc nói:
'' Một ngày trời rất đẹp,ta cùng cha con...đi dạo,trên tay ta,còn bế con theo nữa.Năm đó,Nguyệt Minh con,vừa tròn một tuổi,đang đi....thì..,ta bỗng dưng nhìn thấy đằng xa,giữa ranh giới của mặt đất và bầu trời,có một thứ gì đó...Ta lại gần,và nhìn thấy một bé trai...Đứa trẻ rất khôi ngô,và nhìn thông minh lắm..Nó hơn con 1 tuổi..''
'' Rồi sao nữa hả mẹ ''? Trong mắt nó chợt ánh lên tia vui mừng...
- Trong người bé trai,có một cái ấn hình phượng...Và kèm theo một bức thư.... Bức thư đó nói:'' Xin hãy nuôi hộ hoàng tử của trái đất ''...
- Hoàng tử? Trái đất? - Nó trợn ngược hai mắt,thảng thốt,....Lẽ nào...? Khải...anh ấy là hoàng tử của trái đất?? Anh ấy...thì ra..anh ấy không bình thường...
- Đúng..! Người viết bức thư đó,ta chắc chắn,là nữ hoàng Sari,người đã sinh ra hoàng tử...-Bà trả lời,đinh ninh.
- Sau đó mẹ đã nuôi anh ấy? - Nó nhíu mi,hỏi tiếp.Trong sự thắc mắc.
- Ừm.Và...mẹ đã đặt tên cho đứa trẻ đó,là Lâm Khải Khải... - Bà gật đầu,kể tiếp sự tình....
Nó đơ ra một lúc,ánh mắt lúc đó nhìn mẹ vô hồn.Vậy...Khải không có quan hệ huyết thống với nó rồi? Khải....có thể ở bên cạnh nó...Không sao nữa rồi...Tạ ơn trời...
Nó gần điên lên vì vui mừng định cảm ơn mẹ,thì đột nhiên một tiếng sét đánh rất lớn,luồng sáng màu đen hiện lên,bao trùm lấy thân thể của mẹ nó và ba nó,mẹ nó và ba nó nắm tay nhau hiện lên,rất là hạnh phúc,tươi cười nhìn nó rồi họ vẫy tay chào:
- Chúng ta đi nhé...Con hãy tự biết lo cho bản thân và sống hạnh phúc...
- Mẹ...cha.... đừng bỏ con.. - Nó chợt hoàn hồn,đuổi theo linh hồn bọn họ...
Rồi cuối cùng,đuổi mãi không kịp,luồng sáng biến mất.Cả cơ thể họ cũng không còn trong quan tài mà biến mất theo...Có lẽ...họ đã siêu thoát,và ở bên nhau,hóa thành một đôi hồ điệp sống mai danh ẩn tích rồi...
Nó ngã gục quỳ xuống,lòng thấy trống trải lạ thường,bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới bên nó,Tiểu Phi vỗ vai nó an ủi,nói với Nguyệt Minh:
- Công chúa,cười lên đi...Hai người đó đã ra đi rồi...
- Ừm...- Nó gật,nhưng mang vẻ miễn cưỡng lắm.
Nó còn muốn ở bên mẹ thêm vài giây nữa,thậm chí một lúc nữa...Nhưng sao bà đi nhanh quá....Nó không với tới và đuổi theo được...
Nó đứng dậy,nhìn sang Tiểu Phi:
- Chúng ta về thôi...Chắc hẳn mẹ tôi ở dưới trần gian cũng đang nhớ tôi...
- Vâng,công chúa,Tiểu Phi tiễn người về....
* * *
- Tít tít....thuê bao quý khách đang gọi hiện ngoài ''vùng phủ sóng''.Xin quý khách tạm thời liên lạc sau....- Mẹ nó đi đi lại lại,mặt lo lắng nhìn đông nhìn tây...
Thực ra đã có chuyện gì chứ?? Sao nó thích hành hạ mẹ nó phải lo như vậy?
'' Alo,chị xui hả?'' - Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên,bên đầu dây là bà Huyền,mẹ hắn,cũng đang mang tâm trạng lo âu..Hắn chưa về...
- ''Chào chị..Sao lại gọi tôi vậy?''
''- Thực ra,thằng Khải nhà tôi chưa có về....Ở chỗ chị có không?''
''- Không...Minh Anh cũng không có ở đây... ''
''- Hay bọn nó đi chung với nhau?''
''- Chắc vậy...thôi thì phải đợi thôi...''
''- Được.có tin gì liên lạc tôi nhé chị xui ''
'' Vâng''
Bà my cúp máy.Tự dưng lo lắng bớt đi,mà thay vào đó là hơi ấm thần kỳ đang sưởi cho tim bà....Cầu mong cho hai bọn nó đi cùng với nhau...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook