Vương Mệnh
Chương 23: Man Binh Gây Loạn


Sau khi quang cảnh trở lại bình thường, lão Tổng trấn lại cất hộp vào tủ, thấy Giang Phong lộ vẻ kinh ngạc, lão mỉm cười giải thích :
- Chiếc hộp đó có khắc truyền tống pháp trận, chỉ dùng để chuyển những công văn khẩn cấp.

Mỗi chiếc hộp chỉ sử dụng được 10 lần nên nếu không có đại sự quan trọng thì không được khinh suất sử dụng.

Hơn nữa, chỉ các vị tôn sư tinh thông pháp thuật của Vạn Niên Cung mới có thể chế tạo, vì thế càng thêm trân quý, chỉ ở cấp độ Châu Thành trở lên mới được trang bị.

Bản trấn vì có công lao, đặc cách thăng cấp nên cũng được đặc cách trang bị.
Giang Phong hỏi :
- Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế ?
Lão Tổng trấn nói :
- Viêm triều đang chống nhau với Bắc quân ở mạn Đại Giang, lương thực khí giới chủ yếu dựa vào viện trợ của Việt Thường ta.

Bắc quân đánh mãi không được, nên dùng đại lễ đút lót Man vương ở miền Ba Thục, xúi giục Man vương phái Man binh sang nước ta quấy nhiễu, hòng gây khó khăn cho ta, khiến ta không thể tiếp tục viện trợ lương thực vũ khí cho Viêm triều nữa.

Mật hàm đó là của Man vương gửi cho tên Man tướng cầm đầu bọn Man binh đang quấy nhiễu nước ta.

Ai ! Viêm triều chỉ còn lại một dải đất hẹp ở lưu vực Đại Giang.

Nếu âm mưu của chúng thành công, Viêm triều nguy mất.
Lão đưa mắt nhìn Giang Phong, nói thêm :
- Trấn ta ở tận cực tây, tiếp giáp Ba Thục, là nơi địa đầu xung yếu, trại cường đạo mà huynh đệ vừa tiêu diệt đó chính là một trong những tiền đồn của Man tộc, dùng làm căn cứ chống phá nước ta.

Cũng may huynh đệ sớm tiêu diệt được chúng, nếu không hậu quả thật khó lường.
Vừa lúc này, tất cả những người đang đăng nhập trong “Vương Mệnh” đồng loạt nghe thấy tiếng nhạc du dương réo rắt, rồi một giọng uy nghiêm truyền rằng :
- Toàn dân chú ý.

Man vương nghe lời xúi giục của Bắc quân, phái Man binh sang quấy nhiễu nước ta, khiến dân ta không thể an cư lạc nghiệp.

Nay Vương xuống chiếu, lệnh toàn dân đề cao cảnh giác, ra sức truy bắt Man binh, an định cõi bờ.

Ai lập đại công, sẽ được trọng thưởng.
Rồi hệ thống công cáo tiếp liền :
- Đinh.

Hệ thống công cáo.


Hệ thống kịch tình “Man binh gây loạn” chính thức bắt đầu.

Mong mọi người gắng sức giết giặc lập công.

Mọi người có thể mang thủ cấp Man binh đến Quan phủ giao nộp để nhận được công huân.

Nếu hội đủ điều kiện sẽ được phân phong lãnh địa.

Hình dạng Man binh, xin xem trên website của “Vương Mệnh”.

Mong mọi người tiếp tục phấn đấu.
Mọi người kinh hãi.

Hệ thống kịch tình a.

Công huân a.

Phân phong lãnh địa a.

Mọi người đua nhau đăng xuất, lên website tra duyệt tin tức.
Lúc này, Giang Phong lại nghe hệ thống thanh âm :
- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân hoàn thành SS cấp nhiệm vụ “Khám phá gian tế”, dẫn đến khai khải sớm hệ thống kịch tình “Man binh gây loạn”, tưởng lệ hoàng kim trang bị 1, hoặc đặc thù kiến trúc 1.

Xin hãy lựa chọn.
Thật khó lựa chọn, hoàng kim trang bị thật có sức hấp dẫn, toàn “Vương Mệnh” cho đến thời điểm này chưa hề xuất hiện một kiện hoàng kim trang bị nào.

Nhưng, lỡ ra tưởng lệ thứ Giang Phong không thể trang bị được thì sao.

Kiểu như Lang Vương chiến đao, tuy mọi người đỏ mắt nhưng Giang Phong lại không thể sử dụng.
Ai ! Suy tính thiệt hơn, Giang Phong chọn giải pháp an toàn, đặc thù kiến trúc.
- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân nhận được bản vẽ Văn Tổ Miếu.
“Bản vẽ Văn Tổ Miểu : đặc thù vật phẩm, đặt tại vị trí định sẵn sẽ biến thành Văn Tổ Miếu.”

Trong lúc mọi người đua nhau đăng xuất, Giang Phong đã có lãnh địa, công huân lại khá cao, trước mắt còn nhiều việc phải làm, không có thời gian đi truy lùng Man binh, do đó cũng chẳng vội.

Suy nghĩ giây lát, Giang Phong nói :
- Lão ca.

Tiểu đệ bận rộn nhiều việc, không đủ thời gian trông coi An Phú Hương.

Lão ca xem …
Lão Tổng trấn phì cười, nói :
- Ta biết huynh đệ muốn gì rồi.

Huynh đệ muốn quản gia thì ta có thể cấp được, còn sư gia thì huynh đệ phải lên thành thuê mới được.

Bản trấn chỉ có duy nhất một lão sư gia mà thôi.

Hiện lão ta đang ở bên Tử Long Các đó.
Giang Phong cau mày nói :
- Vậy tiểu đệ buộc phải lên thành một chuyến rồi.
Lão Tổng trấn nói :
- Ta đang có một đạo công văn cần chuyển lên Định An Thành đây.

Huynh đệ có thể chuyển công văn giúp ta, nhân tiện thuê sư gia luôn.

Ta sẽ viết thư giới thiệu, sẽ được ưu đãi.
Giang Phong nhận lời, nhận công văn, sau đó lại nói thêm :
- Lão ca.

Khi xuất chinh, tiểu đệ có trưng tập một bọn dũng sĩ của bản trấn, và có giao hẹn nếu gắng sức chiến đấu sẽ luận công ban thưởng.

Việc ban thưởng tiểu đệ đã phân phó Dương thống lĩnh xử lý rồi.

Lát nữa nhờ lão ca cho tiến hành.
Dương thống lĩnh là một trong hai viên thống lĩnh dẫn quân xuất chinh, sau đó phụ trách áp tải chiến lợi phẩm và tù binh về trấn.

Còn viên thống lĩnh ở lại trấn thủ An Phú Hương họ Lâm.


Lục Hoa Trấn còn một viên thống lĩnh nữa họ Hồ.
Lão Tổng trấn gật đầu nói :
- Huynh đệ cứ yên tâm lên thành.

Sự việc ta sẽ bảo Dương thống lĩnh tiến hành ngay.
Giang Phong lại nói :
- Lão ca, trong lúc tiểu đệ lên thành, số dân mà lão ca cấp cho tiểu đệ, hãy cho bọn họ lên đường đến lãnh địa của tiểu đệ, để khi tiểu đệ về có thể bắt đầu xây dựng lại ngay.
Lão Tổng trấn gật đầu nhận lời.

Từ biệt lão Tổng trấn, Giang Phong lên mã xa thẳng hướng Định An Thành.

Quãng đường từ Lục Hoa Trấn lên Định An Thành dài gần 90 dặm, mã xa chạy hết tốc lực cũng mất hơn một canh giờ mới đến nơi.
Trong lúc ấy, khi người chơi đã tra duyệt xong tin tức về hệ thống kịch tình “Man binh gây loạn”, lần lượt đăng nhập, trên vọng lâu của Lục Hoa Trấn chợt truyền xuống :
- Trấn dân chú ý.

Trấn dân chú ý.
Lời lẽ này nghe quen quá.

Mọi sự bàn luận đều đình chỉ, mọi người hết bàn tán xôn xao, ai nấy đều nhìn về phía vọng lâu, lắng nghe công cáo, lòng đầy hy vọng.
Khi ai nấy đã yên lặng, thanh âm trên vọng lâu mới lại truyền xuống :
- Trấn dân chú ý.

Sau khi đại quân xuất chinh dẹp giặc toàn thắng trở về, Nha Phủ quyết định luận công ban thưởng.

Mời các dũng sĩ từng theo quân xuất chinh sau một khắc nữa đến trước Nha Phủ nhận thưởng.
Nhận thưởng a.

Hai mươi vị dũng sĩ, đã trở thành dũng sĩ thật sự vì hiện đang là những người có đẳng cấp cao nhất toàn “Vương Mệnh”, dù đang làm gì ở đâu cũng lập tức chạy ngay đến Nha Phủ.

Những người còn lại cũng ùn ùn kéo theo xem nhiệt náo.

Trên quảng trường trước cổng Nha Phủ, người người chen chân đông nghịt.
Trước Nha Phủ có đặt hai chiếc rương lớn, chờ bọn dũng sĩ tụ tập đông đủ, Dương thống lĩnh cao giọng nói :
- Các vị đại nhân luôn thưởng phạt phân minh, có công phải thưởng, có tội phải trừng.

Nay chư dũng sĩ theo quân xuất chinh, có công giết giặc, đặc tưởng lệ : vũ khí 20 kiện, khải giáp 20 kiện, trong đó, thanh đồng trang bị 2, hắc thiết trang bị 18, bạch sắc trang bị 20.
Đám đông ồ lên.

Trang bị a.

Bọn dũng sĩ hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào hai chiếc rương, 40 kiện trang bị, tính ra mỗi người được 2.

Dương thống lĩnh chờ mọi người bớt ồn ào, mới nói tiếp :
- Những ai có công đầu sẽ được ưu tiên lựa chọn.

Lần lượt mỗi người 1 kiện, hết lượt sẽ quay lại người đầu tiên.

Bắt đầu, đệ nhất dũng sĩ, Tuấn Lang.
Tuấn Lang, người giống như tên, trẻ trung tuấn tú, bước ra khỏi hàng, nhìn mọi người tươi cười, rồi tiến tới hai chiếc rương, nhìn qua một lượt, chủ ý nhằm vào 2 kiện thanh đồng trang bị :
“Khai Sơn Phủ : thanh đồng trang bị; yêu cầu : đẳng cấp 15, lực lượng 15; vật lý công kích +22, thể chất +1.”
“Cẩm Y : thanh đồng trang bị; yêu cầu : đẳng cấp 10, mẫn tiệp 10; phòng ngự +8, thể chất +2, trí lực +2.”
Ngần ngừ một lúc, gã chọn Cẩm Y.

Với dáng vẻ tuấn tú, vận Cẩm Y vào càng thêm phong lưu quý phái, còn nếu vác thanh Khai Sơn Phủ, thật mất hình tượng phong lưu.
Vừa lấy xong lập tức trang bị vào ngay, quả nhiên nổi bật hẳn lên, đứng giữa đám đông cứ như phượng giữa bầy gà.

Mọi người ồ lên, nhìn gã với ánh mắt đầy hâm mộ.

Gã hài lòng trở về hàng.
Đến lượt người thứ hai, Phiêu Khách, cũng là người mới đôi mươi, tuấn tú tiêu sái.

Gã nuối tiếc nhìn bộ Cẩm Y trên người Tuấn Lang, đành lấy thanh Khai Sơn Phủ.
Sau đó lần lượt đến những người còn lại, mỗi người được nhận 1 kiện vũ khí và 1 kiện khải giáp.

Hình tượng Tuấn Lang trong bộ Cẩm Y đầy vẻ phong lưu quý phái được đưa ngay lên diễn đàn, khiến toàn “Vương Mệnh” đều hâm mộ.

Gã cảm thấy vô cùng vinh dự, cười mãi không thôi.
Có thể mọi người chưa biết:
"Giang" (trong Cửu Long Giang, Trường Giang) vốn không phải là từ Hán Việt, các nhà nghiên cứu cho rằng nó có nguồn gốc Việt - Mường, ngữ âm cổ là "Kang" hay "Kong" (trong Mekong) được phiên âm ra.
Chữ Hán có "Hà" là sông lớn đổ ra biển, "Thủy" là sông nhỏ hơn hoặc sông đổ vào "Hà", "Xuyên" là sông nhỏ hơn nữa hoặc sông đổ vào "Thủy".

Sông Hoài của Trung Quốc có lúc gọi là Hoài Thủy, có lúc là Hoài Hà vì cửa sông luôn di chuyển (khá nhanh, có giai đoạn chỉ vài chục năm 1 lần), có khi đổ vào Trường Giang, có khi đổ thẳng ra biển.
Thủy Kinh Chú (sách soạn đời Tống bên Tàu) gọi tên Trường Giang là "Giang".

Giang đây là tên sông (tên cổ của Trường Giang), từ tên gọi đó mà sau này các sông ở phía nam cũng gọi là Giang, và Trường Giang có tên là Đại Giang.

Trường Giang hay Dương Tử Giang chỉ là tên gọi sau này.

Có thể kết luận rằng, từ lúc Thủy Kinh chú ra đời về trước, Trường Giang vẫn còn được gọi là Giang.

(Nhà tui có cuốn Thủy Kinh Chú Sớ, là nguyên tác + chú giải của người đời sau.

Sách của Trung Quốc, được dịch sang Tiếng Việt)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương