Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
-
Chương 41
Cố Mạn chẳng muốn quan tâm chuyện chính sự hay chuyện hậu sự trong hậu cung này.
Đôi mắt cậu thoáng buồn chỉ nhìn vào đám đông đang tấp nập bên dưới gương mặt có phần chán ghét.
Hạ Hạ nhìn cậu không hoạt bát như thường ngày thì có chút ngạc nhiên, nàng đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai cậu nghiêng đầu hỏi.
- Huynh sao vậy, huynh vẫn chưa khỏe sao?
- À…không, ta không sao, chỉ là nhìn đám nam nhân kia ta lại tiếc thay cho họ.
- Tiếc thay?
- Đúng.
- Số phận đời mình lại phải do người khác quyết định, sống hay chết, được sủng hạnh hay không phải tùy thuộc vào tâm trạng người khác.
Như vậy không phải là quá đáng lắm sao?
- …
Đám người của Châu Vĩnh thần người khi nghe chính miệng cậu nói ra những lời đó.
Cậu cũng chả buồn quan tâm, ánh mắt mơ màng rồi lại đi đến chiếc giường trong góc ngã lưng ra đó mà ngủ.
Châu Vĩnh nhìn Hạ Hạ và hai người Tiểu Hồng Tiểu Mai nhưng cũng chỉ nhận lấy cái nhún vai từ họ.
Đám người họ chỉ biết chậc lưỡi rồi vẫn tiếp tục công việc nhìn ngắm đoàn người bên dưới.
Cố Mạn mở mắt ra nhìn họ rồi khẽ xoay người vào bên trong, cậu đưa bàn tay lên trước mặt mình rồi bất giác nắm chặc.
Bàn tay cậu không hiểu lý do vì sao mà lại mất đi cảm giác, nó giống như vô tri vô giác, cho dù cậu có cấu véo thì bản thân cũng không biết đau.
Cố Mạn nhắm mắt thiếp đi, cho đến khi cậu nghe có tiếng kêu cứu thất thanh bên ngoài thì giật mình tỉnh giấc.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy đám người Châu Vĩnh đâu.
Rồi lại nhìn qua khung cửa, cậu nhíu mày khi nhìn thấy bên ngoài trời đã tối từ bao giờ.
Tiếng kêu cứu bên ngoài một lúc một lớn, Cố Mạn nhíu mày vội đi đến bên khung cửa sổ đưa mắt nhìn xuống dưới.
Bên dưới là một nam nhân, thân mặt thanh y đang không ngừng van xin khoảng không trước mặt.
Ánh mắt y có phần hoảng sợ, vừa lùi vừa cầu xin, xung quanh là đám người tò mò đang vây quanh lấy y.
Bỗng môu trong những căn phòng gần đó bốc cháy, lửa cháy rất nhanh, nhanh đến nổi họ chưa kịp làm gì.
Cố Mạn xoay người nhìn nam nhân kia có gì đó không ổn, y đang ôm lấy cổ mình cả thân y đang không ngừng bốc khói.
Cố Mạn vội dùng tay vẽ một đạo bùa vào không trung rồi nhanh chóng phóng nó về phía nam nhân kia rồi vội chạy xuống bên dưới muốn xem tình hình rõ một chút.
Khi cậu vừa xuống đến nơi thì cũng là lúc Duệ vương và người của hắn cũng vừa đến.
Hắn nhíu mày nhìn cậu định lên tiếng hỏi thì cậu đã vội lướt qua hắn đi đến chỗ nam nhân kia.
- Ngươi không sao chứ?
- Cơ thể ta rất nóng…rất khó chịu…
- Được rồi.
Cố Mạn mỉm cười, cậu đặt tay lên trên đỉnh đầu của y lập tức cơ thể của nam nhân kia như bị kiến cắn, hắn nhăn mặt, định hất tay cậu ra nhưng Cố Mạn đã nhanh hơn một bước vẽ một đạo bùa sau lưng y rồi ấn nhẹ nó vào cơ thể y.
- Khó…khó chịu quá…
- Ngươi ráng chịu một chút, nếu không muốn rước họa vào thân.
Cố Mạn ấn mạnh tay trên đỉnh đầu hắn, miệng bắt đầu đọc nhẩm thứ tiếng mà không ai có thể nghe và hiểu.
Đợi khi cậu đọc xong, nam nhân kia đã phun ra toàn là máu đen bên trong có lẫn một cục gì đó đang không ngừng cử động.
Cố Mạn nhanh tay rút ra một con dao nhỏ nhắm cục máu đen mà đâm xuống.
Cũng lúc đó phía sau mọi người lại phát ra tiếng hết thất thanh.
- A!!! Không…không thể nào…hự…
Người khi chỉ kịp thốt lên một câu rồi lăng ra chết, Cố Mạng gương mặt lạnh nhạt tiến đến lại chỗ người đã chết kia lục tìm kiếm trên người y cậu vô tình tìm được một hình nhân thế mạng.
Bên trong có buộc mấy sợ tóc của người khác và có cả một con trùng đã chết trong lỗ nhỏ bên ngực trái, trên phía sau lưng còn đề ba chữ.
- Nhã Bát Giang?
- Là ta…
Giọng nói run run đầy sợ hãi kia vang lên, cậu nghe giọng cũng biết đó là ai.
Cố Mạn chỉ im lặng nắm chặt con hình nhân rồi tự nhiên nó lại bốc cháy trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cố Mạn mỉm cười, cậu xoay người nhìn về phía mọi người, nhìn thấy ai cũng hoang mang lo sợ, cậu vội lên tiếng trấn an.
- Mọi người yên tâm, đây chỉ là tư thù cá nhân, không phải là người của Duệ vương phái đến.
Các người không cần phải sợ.
- Sao…
- Còn chuyện cá nhân gì thì ta không tiện hỏi, cứ để người của Nhã Bát Giang xử lý.
Mọi người cũng đã mệt rồi, nên về nghĩ ngơi sớm, mai chúng ta còn việc lớn nữa.
Mọi người nghe cậu nói xong liền thở phào nhẹ nhõm rồi cáo từ Duệ vương trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhã Bát Giang đi đến nhẹ cuối đầu để cảm tạ câu.
- Đa tạ người đã ra tay cứu giúp, ta không ngờ lại bị chính người của mình hại, thật đã khiến mọi người cười chê.
- Không có gì, ngươi hãi cầm lấy cái này bỏ vào túi thơm đem theo bên mình, nhớ đến khi tắm hay đi ngủ ngươi vẫn phải mang vì nó chính là bùa hộ mệnh của ngươi.
Cố Mạn cười tươi, cậu lấy ra trong túi nhỏ một láy bùa đã được gấp lại cẩn thận đưa cho y.
Bát Giang nhận lấy vội bỏ vào túi thơm bên người cẩn thận mà cất nó đi.
Cố Mạn nhìn thấy túi thơm được thuê rất cẩn thận cậu cứ nhìn vào nó, Bát Giang mỉm cười y đưa túi thơm lên trước mặt lên tiếng.
- Nếu người thích ta có thể làm một cái tặng người.
- Thật sao?
- Thật, chả lẽ người không dùng túi thơm sao?
Nhìn thấy Cố Mạn lắc đầu, Bát Giang có phần ngạc nhiên không lẽ mùi hương nhẹ tỏa ra từ người cậu lại là mùi tự nhiên sao.
Cố Mạn thấy y trầm ngâm cứ ngỡ là người mệt liền vội cáo từ để y vào nghỉ ngơi.
Cậu đi đến chỗ Duệ vương nãy giờ đang đứng chỉ nhẹ gật đầu chào hắn rồi rời đi.
Nhìn ánh mắt Duệ vương nhìn cậu Bất Giang khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ đành xoay người đi ngược hướng của họ.
Duệ vương nhìn cậu cư xử có phần lạ, cậu không còn loạn như trước hay ồn ào mà chỉ im lặng đi bên hắn.
Nhìn thấy cậu như hắn có phần không quen và khó chịu, đang suy nghĩ bân quơ hắn có chút giật mình khi cậu lên tiếng.
- Ngày mai ngươi sẽ đăng cơ đúng không?
- Đúng vậy.
- Chúng mừng ngươi Bá Duệ.
- Cố Mạn…
- À…ta có một phát hiện rất thú vị…ngươi có muốn đi cùng ta hay không?
Cố Mạn xoay người nhìn hắn cười rất tươi, cậu nắm lấy tay hắn không đợi hắn lên tiếng mà lôi đi.
Cậu đưa hắn trở về thư phòng mình, Duệ vương vẫn còn đang thắc mắc thì cậu đã đi đến khởi động cơ quan trên kệ sách.
- Vào thôi.
- Đây là…ta cũng không rõ nên mới rũ ngươi đi cùng.
Cố Mạn tạo ra hai quả cầu phát sáng, một quả đặt vào lòng bàn tay của hắn rồi xoay người bước vào bên trong.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng mà đi cho đến khi bước vào một căn phòng rộng lớn.
- Nơi này…
Bên trong căn phòng dán rất nhìu bùa chú, bên trong còn có cả sách dạy cấm thuật.
Cố Mạn cầm lấy một quyển lướt sơ qua nó thì khẽ cười, cậu quăng quyển sách ấy vào lại chỗ cũ bỗng cả căn phòng dường như đang bốc cháy.
- Rác rưởi, chỉ giỏi hại người, không nên để lại.
Cố Mạn thở hắt ra nhìn đám lửa mà xanh đang không ngừng bốc cháy thiêu rụi mọi thứ, thoạt nhìn cậu cũng biết đây chính là căn phòng mà hoàng hâu giả mạo dùng để luyện bùa hại người.
Duệ vương nãy giờ vẫn không lên tiếng, hắn chỉ im lặng đứng một bên quan sát cậu bỗng cậu lên tiếng.
- Duệ vương, ngày mai đăng cơ ngươi đừng đọc tên ta được không?
- Vì sao? Không phải ngươi là pháp sư hay sao, công ngươi rất lớn…
- Nhưng ta lại không muốn, không muốn ai biết đến mình cả.
Chỉ cần các ngươi vẫn nhớ đến ta là được rồi, thỏ vẫn mãi là thỏ, sói cứ việc làm chuyện của sói, nếu có thể tương phùng tự khắc nó tương phùng..
Đôi mắt cậu thoáng buồn chỉ nhìn vào đám đông đang tấp nập bên dưới gương mặt có phần chán ghét.
Hạ Hạ nhìn cậu không hoạt bát như thường ngày thì có chút ngạc nhiên, nàng đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai cậu nghiêng đầu hỏi.
- Huynh sao vậy, huynh vẫn chưa khỏe sao?
- À…không, ta không sao, chỉ là nhìn đám nam nhân kia ta lại tiếc thay cho họ.
- Tiếc thay?
- Đúng.
- Số phận đời mình lại phải do người khác quyết định, sống hay chết, được sủng hạnh hay không phải tùy thuộc vào tâm trạng người khác.
Như vậy không phải là quá đáng lắm sao?
- …
Đám người của Châu Vĩnh thần người khi nghe chính miệng cậu nói ra những lời đó.
Cậu cũng chả buồn quan tâm, ánh mắt mơ màng rồi lại đi đến chiếc giường trong góc ngã lưng ra đó mà ngủ.
Châu Vĩnh nhìn Hạ Hạ và hai người Tiểu Hồng Tiểu Mai nhưng cũng chỉ nhận lấy cái nhún vai từ họ.
Đám người họ chỉ biết chậc lưỡi rồi vẫn tiếp tục công việc nhìn ngắm đoàn người bên dưới.
Cố Mạn mở mắt ra nhìn họ rồi khẽ xoay người vào bên trong, cậu đưa bàn tay lên trước mặt mình rồi bất giác nắm chặc.
Bàn tay cậu không hiểu lý do vì sao mà lại mất đi cảm giác, nó giống như vô tri vô giác, cho dù cậu có cấu véo thì bản thân cũng không biết đau.
Cố Mạn nhắm mắt thiếp đi, cho đến khi cậu nghe có tiếng kêu cứu thất thanh bên ngoài thì giật mình tỉnh giấc.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy đám người Châu Vĩnh đâu.
Rồi lại nhìn qua khung cửa, cậu nhíu mày khi nhìn thấy bên ngoài trời đã tối từ bao giờ.
Tiếng kêu cứu bên ngoài một lúc một lớn, Cố Mạn nhíu mày vội đi đến bên khung cửa sổ đưa mắt nhìn xuống dưới.
Bên dưới là một nam nhân, thân mặt thanh y đang không ngừng van xin khoảng không trước mặt.
Ánh mắt y có phần hoảng sợ, vừa lùi vừa cầu xin, xung quanh là đám người tò mò đang vây quanh lấy y.
Bỗng môu trong những căn phòng gần đó bốc cháy, lửa cháy rất nhanh, nhanh đến nổi họ chưa kịp làm gì.
Cố Mạn xoay người nhìn nam nhân kia có gì đó không ổn, y đang ôm lấy cổ mình cả thân y đang không ngừng bốc khói.
Cố Mạn vội dùng tay vẽ một đạo bùa vào không trung rồi nhanh chóng phóng nó về phía nam nhân kia rồi vội chạy xuống bên dưới muốn xem tình hình rõ một chút.
Khi cậu vừa xuống đến nơi thì cũng là lúc Duệ vương và người của hắn cũng vừa đến.
Hắn nhíu mày nhìn cậu định lên tiếng hỏi thì cậu đã vội lướt qua hắn đi đến chỗ nam nhân kia.
- Ngươi không sao chứ?
- Cơ thể ta rất nóng…rất khó chịu…
- Được rồi.
Cố Mạn mỉm cười, cậu đặt tay lên trên đỉnh đầu của y lập tức cơ thể của nam nhân kia như bị kiến cắn, hắn nhăn mặt, định hất tay cậu ra nhưng Cố Mạn đã nhanh hơn một bước vẽ một đạo bùa sau lưng y rồi ấn nhẹ nó vào cơ thể y.
- Khó…khó chịu quá…
- Ngươi ráng chịu một chút, nếu không muốn rước họa vào thân.
Cố Mạn ấn mạnh tay trên đỉnh đầu hắn, miệng bắt đầu đọc nhẩm thứ tiếng mà không ai có thể nghe và hiểu.
Đợi khi cậu đọc xong, nam nhân kia đã phun ra toàn là máu đen bên trong có lẫn một cục gì đó đang không ngừng cử động.
Cố Mạn nhanh tay rút ra một con dao nhỏ nhắm cục máu đen mà đâm xuống.
Cũng lúc đó phía sau mọi người lại phát ra tiếng hết thất thanh.
- A!!! Không…không thể nào…hự…
Người khi chỉ kịp thốt lên một câu rồi lăng ra chết, Cố Mạng gương mặt lạnh nhạt tiến đến lại chỗ người đã chết kia lục tìm kiếm trên người y cậu vô tình tìm được một hình nhân thế mạng.
Bên trong có buộc mấy sợ tóc của người khác và có cả một con trùng đã chết trong lỗ nhỏ bên ngực trái, trên phía sau lưng còn đề ba chữ.
- Nhã Bát Giang?
- Là ta…
Giọng nói run run đầy sợ hãi kia vang lên, cậu nghe giọng cũng biết đó là ai.
Cố Mạn chỉ im lặng nắm chặt con hình nhân rồi tự nhiên nó lại bốc cháy trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cố Mạn mỉm cười, cậu xoay người nhìn về phía mọi người, nhìn thấy ai cũng hoang mang lo sợ, cậu vội lên tiếng trấn an.
- Mọi người yên tâm, đây chỉ là tư thù cá nhân, không phải là người của Duệ vương phái đến.
Các người không cần phải sợ.
- Sao…
- Còn chuyện cá nhân gì thì ta không tiện hỏi, cứ để người của Nhã Bát Giang xử lý.
Mọi người cũng đã mệt rồi, nên về nghĩ ngơi sớm, mai chúng ta còn việc lớn nữa.
Mọi người nghe cậu nói xong liền thở phào nhẹ nhõm rồi cáo từ Duệ vương trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhã Bát Giang đi đến nhẹ cuối đầu để cảm tạ câu.
- Đa tạ người đã ra tay cứu giúp, ta không ngờ lại bị chính người của mình hại, thật đã khiến mọi người cười chê.
- Không có gì, ngươi hãi cầm lấy cái này bỏ vào túi thơm đem theo bên mình, nhớ đến khi tắm hay đi ngủ ngươi vẫn phải mang vì nó chính là bùa hộ mệnh của ngươi.
Cố Mạn cười tươi, cậu lấy ra trong túi nhỏ một láy bùa đã được gấp lại cẩn thận đưa cho y.
Bát Giang nhận lấy vội bỏ vào túi thơm bên người cẩn thận mà cất nó đi.
Cố Mạn nhìn thấy túi thơm được thuê rất cẩn thận cậu cứ nhìn vào nó, Bát Giang mỉm cười y đưa túi thơm lên trước mặt lên tiếng.
- Nếu người thích ta có thể làm một cái tặng người.
- Thật sao?
- Thật, chả lẽ người không dùng túi thơm sao?
Nhìn thấy Cố Mạn lắc đầu, Bát Giang có phần ngạc nhiên không lẽ mùi hương nhẹ tỏa ra từ người cậu lại là mùi tự nhiên sao.
Cố Mạn thấy y trầm ngâm cứ ngỡ là người mệt liền vội cáo từ để y vào nghỉ ngơi.
Cậu đi đến chỗ Duệ vương nãy giờ đang đứng chỉ nhẹ gật đầu chào hắn rồi rời đi.
Nhìn ánh mắt Duệ vương nhìn cậu Bất Giang khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ đành xoay người đi ngược hướng của họ.
Duệ vương nhìn cậu cư xử có phần lạ, cậu không còn loạn như trước hay ồn ào mà chỉ im lặng đi bên hắn.
Nhìn thấy cậu như hắn có phần không quen và khó chịu, đang suy nghĩ bân quơ hắn có chút giật mình khi cậu lên tiếng.
- Ngày mai ngươi sẽ đăng cơ đúng không?
- Đúng vậy.
- Chúng mừng ngươi Bá Duệ.
- Cố Mạn…
- À…ta có một phát hiện rất thú vị…ngươi có muốn đi cùng ta hay không?
Cố Mạn xoay người nhìn hắn cười rất tươi, cậu nắm lấy tay hắn không đợi hắn lên tiếng mà lôi đi.
Cậu đưa hắn trở về thư phòng mình, Duệ vương vẫn còn đang thắc mắc thì cậu đã đi đến khởi động cơ quan trên kệ sách.
- Vào thôi.
- Đây là…ta cũng không rõ nên mới rũ ngươi đi cùng.
Cố Mạn tạo ra hai quả cầu phát sáng, một quả đặt vào lòng bàn tay của hắn rồi xoay người bước vào bên trong.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng mà đi cho đến khi bước vào một căn phòng rộng lớn.
- Nơi này…
Bên trong căn phòng dán rất nhìu bùa chú, bên trong còn có cả sách dạy cấm thuật.
Cố Mạn cầm lấy một quyển lướt sơ qua nó thì khẽ cười, cậu quăng quyển sách ấy vào lại chỗ cũ bỗng cả căn phòng dường như đang bốc cháy.
- Rác rưởi, chỉ giỏi hại người, không nên để lại.
Cố Mạn thở hắt ra nhìn đám lửa mà xanh đang không ngừng bốc cháy thiêu rụi mọi thứ, thoạt nhìn cậu cũng biết đây chính là căn phòng mà hoàng hâu giả mạo dùng để luyện bùa hại người.
Duệ vương nãy giờ vẫn không lên tiếng, hắn chỉ im lặng đứng một bên quan sát cậu bỗng cậu lên tiếng.
- Duệ vương, ngày mai đăng cơ ngươi đừng đọc tên ta được không?
- Vì sao? Không phải ngươi là pháp sư hay sao, công ngươi rất lớn…
- Nhưng ta lại không muốn, không muốn ai biết đến mình cả.
Chỉ cần các ngươi vẫn nhớ đến ta là được rồi, thỏ vẫn mãi là thỏ, sói cứ việc làm chuyện của sói, nếu có thể tương phùng tự khắc nó tương phùng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook