Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 134: Đại kết cục

Áo trắng của Kỳ Lân nhiễm đầy máu, phối hợp với gương mặt trắng bệch của hắn, ấy mà đẹp một cách thê lương.

“Ừ, ta cũng không biết vì sao luôn luôn thích khi dễ ngươi, nhìn đến bộ dáng tức giận đến giậm chân của ngươi, ta lại rất vui vẻ.”

Kỳ Lân suy yếu cười cười, nghĩ muốn giơ tay chạm vào mặt Ly Nặc, nhưng tay giơ đến một nửa cũng không còn khí lực nữa, lúc tay sắp rơi xuống lại bị Ly Nặc nhẹ nhàng cầm lấy, đưa tay hắn dán tại mặt mình, nhẹ nhàng ma sát.

“Nhưng nhìn thấy ngươi bị thương ta cũng sẽ đau lòng, cho nên ta tình nguyện người bị thương là ta, chỉ là về sau sẽ không còn cơ hội bồi ngươi đánh nhau nữa rồi, thật là hoài niệm những tháng ngày ấy.”

Kỳ Lân nằm trong lòng Ly Nặc hơi thở mong manh nói, bộ dạng khạc ra từng chữ đều như rất tốn sức, nhưng hắn vẫn kiên trì nói tiếp, thật giống như sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa, nhìn đến đám người Dạ Khuynh Thành và Tuyết Đại cũng cực kỳ không đành lòng, nhưng cũng không có cách xoay chuyển.

“Nói linh tinh, ngươi sẽ không có việc gì, về sau ngươi vẫn phải bồi ta đánh nhau, ta muốn đánh ngươi thành đầu heo, báo thù ngươi lúc trước luôn khi dễ ta.”

Ly Nặc ôm chặt lấy thân thể đang lạnh dần trong lòng, trong mắt hiện lên thần sắc hốt hoảng, hắn không muốn cúi đầu, không muốn nhìn thấy...

Dạ Khuynh Thành ngồi xuống cạnh hắn, vỗ vỗ vai Ly Nặc, nghĩ muốn an ủi một phen nhưng lại không biết phải nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể bảo trì im lặng, Tuyết Thiên bên cạnh cũng vậy, trong mắt bọn họ đều mang theo không đành lòng, nhưng lại không ai mở miệng an ủi một câu.

“Thì ra hắn thật sự giữ lời hứa, đưa ngươi đến bên cạnh ta.”

Tuyết Đại nhìn Tường Vi, nói ra một câu không đầu không đuôi.

“Ngươi có ý gì?”

Một câu nói bất thình lình của Tuyết Đại khiến trong lòng Tường Vi khẽ run, vẻ mặt và giọng điệu này sao lại quen thuộc đến thế?

“Có ý gì? Chính ngươi tự đoán đi.”

Tuyết Đại nói xong liền khởi động linh châu trong cơ thể, trong đại điện nhất thời tràn ngập ánh sáng, ánh sáng chói lòa lấy Tuyết Đại làm trung tâm tản ra tứ phía, hòa làm một với màu áo trắng của nàng, khiến người ta không biết được nàng cụ thể đang ở chỗ nào.

Tại trong tích tắc ấy, mọi người, bao gồm Tường Vi đều theo bản năng lấy tay chặn ánh sáng.

Một giây sau, cũng là âm thanh chủy thủ đâm vào thân thể người, tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ánh sáng chói mắt cũng dần dần biến mất, mọi người mới có thể mở mắt ra.

Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, nữ tử áo trắng rút chủy thủ trong tay ra, nhấ thời máu tươi văng khắp nơi, nhưng là áo trắng của nàng không hề dính một chút máu nào, đơn giản là những giọt máu này còn chưa đụng tới vạt áo của nàng liền tự động văng ra.

Theo chủy thủ rút ra, ngực nữ tử áo đỏ cũng bị thủng một lỗ, máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ nửa khắc, giá y vốn đỏ thẫm đã bị nhuộm đen một mảnh.

“Ngươi... ngươi là Huyết Đại...”

Không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Nàng ta có thể nhận ra Tuyết Đại nhờ thủ pháp giết người đó, mà đồng dạng, Tuyết Đại cũng có thể nhận ra nàng nhờ thủ pháp ngoan độc lúc nãy, dù sao hai người đã là đồng sự nhiều năm, rất rõ ràng từng chiêu thức của đối phương.

“Không sai, nếu đã biết rõ thì ngươi có thể an tâm ra đi được rồi.”

Trước kia, là nàng đã sai lầm khi coi tiểu nhân trở thành bằng hữu mới hại chết chính mình, nhưng bây giờ nàng đã không còn như vậy nữa, nói ra, những thứ này còn phải cảm tạ nữ nhân trước mắt.

Chỉ là nàng ta làm nhiều việc ác, nên trách thì trách nàng ta không nên thương tổn người của nàng, cho nên nàng tất phải giết chết nàng ta, không liên quan tới báo thù.

“A... Ha ha... Ha ha.. khục khục!”

Tường vi không quan tâm mà phá lên cười, cười đến khi trào nước mắt mới ngừng lại.

“Không nghĩ tới, Lynda ta cả đời yêu hai nam nhân, một cái thì tặng cho ta một trái bom khiến ta nổ mất xác, một cái thì hận không thể băm ta thành tám khối, đó là do ta làm sai sao? Ông trời sao lại bất công với ta như vậy? Vì sao...”

Lúc sắp chết, nàng còn hô to ông trời bất công, bởi vì khí huyết công tâm, nàng ta lại phun ra một ngụm máu lớn, dưới khóe mắt cũng chảy ra huyết lệ, kết hợp với vết thương trên mặt, phỏng chừng ban ngày ra ngoài cũng sẽ hù chết một đám người.

Tại lúc trước khi nàng hoàn toàn nhắm mắt, loáng thoáng nghe được Tuyết Đại nói nhỏ một câu: “Tự tác nghiệt, không thể sống.”

Máu nhuộm đỏ thần điện Hắc Ám, trên đất là la liệt vô số thi thể, chỉ còn lại một số nhỏ tinh anh của các tộc khác, không thể không nói, bọn hắn đúng là rất may mắn.

Cũng bởi vì bọn hắn may mắn, mới có thể chứng kiến một màn đặc sắc mà trọn đời không thể quên, bọn hắn dặn dò hậu nhân của mình, nếu như đụng phải một nữ tử áo trắng, dung mạo như tiên nữ thì nhất định phải quỳ hành lễ, tuyệt đối không được đắc tội nàng, bởi vì nàng là thần, là nữ thần được lục giới công nhận, tôn kính, nhưng bảo vệ trọn đời bình an.

Nhân giới, người được cung phụng trong các miếu thờ không còn là Phật tổ, cũng không phải Quan Thế Âm, lại càng không phải là thần Sáng Thế, mà là pho tượng của một cô gái áo trắng che mặt, được coi là vị thần cứu vớt chúng sinh, địa vị ngang hàng với Nữ Oa nương nương.

Có lời đồn rằng cô gái đó là dòng chính nữ của phủ hộ quốc tướng quân tiền triều, về sau bị biếm làm thứ nữ tam tiểu thư.

Có lời đồn rằng vị thần cứu vớt chúng sinh đó kỳ thật là nữ hoàng bệ hạ vĩ đại của bọn họ, người biết được tin tức này đều dồn dập đổ về Thương quốc.

Bởi vì dân chúng quá nhiều, khiến cửa hoàng cung Thương quốc tắc kẹt đến nước chảy không lọt, tạo thành một vụ hỗn loạn, khiến các đại thần vừa mới lâm triều hoảng sợ một phen, chỉ sợ là do bọn hắn đã làm gì sai khiến dân chúng nổi điên tập thể cáo tội.

Về sau hỏi thăm được, mới biết là những người này đến bái lạy nữ hoàng bệ hạ, nhưng là nữ hoàng sớm đã mất, tân hoàng cũng vừa mới lên ngôi, vậy bọn hắn đi đâu tìm nữ hoàng cho dân chúng bái lạy đây?

Thoáng chớp mắt, lại ba năm đã trôi qua.

Trong thần điện Sáng Thế, hai tiểu gia hỏa đang vui chơi đến quên trời đất.

“Ly Nặc thúc thúc, mau tới đây chơi cùng chúng ta.”

Tuyết Phượng giơ tay nhỏ vẫy vẫy với Ly Nặc đang ngồi ngẩn người dưới tàng cây, nhưng Ly Nặc cũng chỉ là hướng bọn chúng cười cười rồi lại cúi đầu, một câu cũng không nói.

“Ca ca, huynh nói tại sao thúc thúc mỗi ngày đều ngồi ngẩn người như vây không thấy chán sao? Vì sao hắn không đi chơi cùng chúng ta nữa?”

Tiểu nha đầu nghiêng đầu khó hiểu hỏi Tuyết Hoàng đã cao hơn nàng một cái đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ly Nặc vẫn đang tiếp tục im lặng ngẩn người.

“Huynh cũng không biết, có lẽ là do hắn cảm thấy buồn sau khi Kỳ Lân thúc thúc ra đi, bởi vậy mới không muốn đi chơi cũng chúng ta nữa.”

Trước kia khi còn có Kỳ Lân thúc thúc, hai người bọn hắn sẽ cùng chơi đùa với hắn và muội muội, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình hắn nên mới không quen, ai, thế giới của người lớn hắn cũng không hiểu được.

Lắc lắc đầu, mang theo tiểu nha đầu rời đi, để lại nam nhân một mình bi thương tại đó, đắm chìm trong hồi ức.

Vạn năm làm bạn, thói quen sinh hoạt luôn luôn có đối phương tồn tại, nhưng cuối cùng lại...

Trong điện, Tuyết Đại đang cùng Tuyết Thiên chơi cờ, đều đã kéo dài hai canh giờ, song phương vẫn bất phân thắng bại, nhìn tàn cục trên bàn cờ, phỏng chừng lần này lại hòa.

“Tuyết Nhi, tài đánh cờ của muội lại nâng cao không ít, ca ca đều phải cam bái hạ phong rồi.”

Tuyết Thiên mở miệng, cười cười nhìn Tuyết Đại đối diện.

“Tất nhiên rồi, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, lại thêm người sư phụ là ca ca đây dạy cũng giỏi, thêm Tuyết Nhi thiên tư thông minh, mới có thành tích như vậy đấy.”

Nữ tử đối diện mỉm cười nghịch ngợm, không hề có một chút khiêm tốn.

“Muội đấy, cũng đến lúc dùng cơm rồi, chúng ta trước đi ăn đã, cơm nước xong nếu muội muốn đánh cờ tiếp thì ca ca sẽ bồi muội.”

Nhìn Tuyết Đại như vậy, hắn cảm thấy vừa vui vẻ vừa lo lắng, nhiều hơn là đau lòng.

Trên bàn cơm, Tuyết Đại trước sau như một gắp thức ăn cho hai đứa nhóc, một bữa cơm vui vẻ hòa thuận.

Trong lúc ăn, Ly Nặc nhìn Tuyết Đại mấy lần muốn nói lại thôi, ba phen mấy bận đều như thế này, cuối cùng Tuyết Đại nhịn không được mở miệng hỏi: “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”

“Chủ tử, Ly Nặc có việc muốn nói, thỉnh chủ tử đáp ứng.”

Ly Nặc rốt cuộc lấy dũng khí, nói lời trong lòng ra.

“Ừ, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, nếu ta có thể làm được nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.”

Đối với Ly Nặc sa sút tinh thần đoạn thời gian này, nàng cũng xem trong mắt nhìn ở trong lòng, nhưng cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, hiện giờ hắn có việc thỉnh cầu mình, nàng làm sao sẽ cự tuyệt?

“Là như vậy, Ly Nặc muốn trở về Tuyết Sơn, cũng đã lâu không về, hi vọng chủ tử có thể thành toàn.”

Ly Nặc nói xong liền cúi đầu, hắn cảm thấy có lỗi với chủ tử, vốn đáp ứng người là sẽ chiếu cố chủ mẫu thật tốt nhưng cuối cùng lại thất tín.

“Thì ra là ngươi muốn nói chuyện này, đương nhiên không thành vấn đề, ngươi vốn là vương của Hồ tộc, trở về vói tộc của ngươi là chuyện bình thường, ta không có lý do gì không đáp ứng.”

Còn tưởng hắn muốn nói chuyện gì to tát, thì ra là nhớ nhà, từ khi Ly Nặc đi theo Dạ Khuynh Thành cũng rất ít khi trở về hồ tộc, lần này dưới tình huống hắn thương tâm nên muốn trở về, lại sợ các nàng lo lắng, một mình liếm láp vết thương, nghĩ tới đây, trong lòng nàng cũng thay hắn khổ sở.

“Vậy Ly Nặc xin cảm tạ chủ tử.”

Khi nói chuyện, Ly Nặc từ trên chỗ ngồi đứng dậy, muốn quỳ xuống, lại bị Tuyết Đại ngăn trở.

“Nếu ngươi dám quỳ ta liền không cho ngươi trở về.”

Quả nhiên, lời này của Tuyết Đại có hiệu quả, Ly Nặc cũng không dám quỳ nữa.

“Ngươi tính toán khi nào thì trở về?”

Hỏi thăm thời gian tốt, nàng cũng có thể an bài.

“Ngày mai.”

“Thúc thúc, ngày mai ngươi liền rời khỏi rồi sao?”

Không đợi Tuyết Đại mở miệng, tiểu nha đầu mồm miệng đầy thức ăn đã chen trước.

“Ừ, thúc thúc sẽ nhớ Phượng Nhi và Hoàng Nhi lắm, qua một thời gian gặp lại, ta sẽ dẫn hai đứa đi ăn thức ăn ngon.”

Ly Nặc gật đầu, nhìn hai hài tử đáng yêu, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đã ba năm, ba năm qua hắn vẫn đắm chìm trong bi thương, bây giờ chính là lần đầu tiên hắn cười, tuy không giống trước đây cười to không kiêng nể gì, nhưng cũng cực kỳ ấm áp lòng người.

Kỳ thật, lúc Ly Nặc thúc thúc cười rộ lên rất đẹp, đây là tiếng lòng của hai đứa trẻ.

Trước kia, quen nhìn bộ dáng cợt nhả của hắn, đột nhiên hắn không cười nữa, làm cho bọn chúng thấy không quen, nhưng hôm nay lại thấy được khuôn mặt đã lâu không cười của hắn, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Tốt! Tốt! Nếu thúc thúc không đến đón chúng ta, ta và ca ca liền đi Tuyết Sơn tìm thúc thúc, thuận tiện quậy tung cái tộc hồ ly của thúc, để thúc không dám nuốt lời nữa!”

Tiểu nha đầu cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng, sau đó lên tiếng uy hiếp Ly Nặc.

Lời này của nàng vừa nói xong, Tuyết Thiên cùng Tuyết Đại đều không nhịn được cười ra tiếng, nha đầu này, thật đúng là một tiểu quỷ.

Hôm sau, Ly Nặc cáo biệt đám người Tuyết Đại, một mình mang theo ký ức đau thương rời khỏi nơi có nhiều kỷ niệm này.

“Mâu thân, chúng ta không đi tìm phụ thân sao?”

Nhìn Ly Nặc rời đi, khi bóng dáng của hắn chỉ còn là một điểm nhỏ mơ hồ, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Tuyết Hoàng ngửa đầu, hỏi Tuyết Đại đang ôm Tuyết Phượng muốn xoay người rời đi.

“Đúng nha mẫu thân, phụ thân hắn thật đáng thương, chúng ta cứ như vậy bỏ mặc hắn bị thương, rất không phúc hậu nha.”

Tiểu nha đầu mím môi, đáng thương tội nghiệp nhìn Tuyết Đại, đôi mắt to tròn tụ đầy hơi nước.

Ba năm trước, sau khi Tuyết Đại giết được Lynda thì mang theo hai đứa nhỏ trở về thần điện, bỏ mặc Dạ Khuynh Thành đang bị trọng thương, mặc kệ Dạ Khuynh Thành cầu xin như thế nào nàng cũng không để ý tới, vẻ mặt đau khổ lúc đó của Dạ Khuynh Thành, hai tiểu gia hỏa hồi tưởng lại mà có chút không đành lòng.

“Đi thôi.”

Vấn đề mà bọn chúng hỏi khiến Tuyết Đại sửng sốt hồi lâu, mâu quang lóe lên một lát rồi lại rũ xuống, che đậy thần sắc của nàng, khiến người ta không đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Trong nháy mắt nàng xoay người đi, ánh mắt hai tiểu gia hỏa liền giao nhau, sau đó đều vô cùng gian trá nở nụ cười, người quen thuộc bọn chúng, nhất định sẽ nghĩ hai tiểu gia hỏa này khẳng định lại có ý đồ xấu rồi. Nhưng không biết đối tượng bọn chúng muốn chỉnh lần này là ai đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương