Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
-
Chương 129: Lên kế hoạch cướp rể
Dạ Khuynh Thành nhận lấy dược, nghi hoặc nhìn hắn, muốn biết ý tứ của hắn là gì.
“Khuynh Thành, ngươi trước cứ uống viên thuốc này, sau khi uống thì ngươi sẽ lấy lại được trí nhớ, nhưng là sau khi khôi phục trí nhớ rồi ngàn vạn đừng kích động, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, được không?”
Thiên Tà khẩn trương nhìn hắn, sợ khi Dạ Khuynh Thành nhớ lại toàn bộ rồi sẽ lại đối xử với hắn lạnh lùng như trước đây.
Dạ Khuynh Thành hồ nghi nhìn hắn một hồi, sau cùng vẫn là từ từ đưa viên thuốc vào miệng, tùy tiện nhấm thử hai lần rồi nuốt hẳn xuống.
Không quá bao lâu, sắc mặt hắn liền có biến hóa lớn, đầu tiên là thần sắc đau lòng, sau cùng là biến thành giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
Nếu không phải là Thiên Tà đã nhắc nhở trước, hắn đã sớm động thủ giết chết nam nhân đã làm hại Đại Nhi thổ huyết kia.
“Ngươi nhớ ra rồi phải không? Ta biết rõ hiện tại ngươi rất hận ta, hận không thể một đao giết chết ta, mà ngươi cũng xác thực có năng lực này, nhưng là trước tiên ngươi có thể nghe chuyện cũ của ta được không?”
Vẻ mặt hắn thành khẩn nhìn Dạ Khuynh Thành, trong mắt mang theo khẩn cầu, hy vọng hắn có thể nghe toàn bộ chuyện về mình.
Dạ Khuynh Thành không hé răng, sắc mặt vẫn như cũ không hề chuyển biến tốt đẹp, nhưng là Thiên Tà biết hắn đã ngầm đồng ý, lúc này mới bắt đầu lên tiếng.
Hắn nói, sủng vật Hắc Miêu bên cạnh Dạ Khuynh Thành, vốn là sủng vật của Thiên Tà hắn, bởi vì ham chơi mà chạy tới Nhân giới.
Kết quả ở Nhân giới lại đụng phải Dạ Khuynh Thành không coi nó, một sủng vật được thần Hắc Ám cưng chiều như báu vật, ra gì. Bởi vậy nó không cam lòng, hai người đánh một trận, kết quả Hắc Miêu thua, y theo ước định trở thành sủng vật của Dạ Khuynh Thành.
Vốn là nó muốn chờ cho đến khi Dạ Khuynh Thành sống hết đời người thì nó sẽ trở lại bên cạnh chủ tử mình, lại không đoán được mới không được bao lâu đã bị Thiên Tà tìm thấy.
Cũng trong thời gian ấy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ tự ca tự đại như Dạ Khuynh Thành, ánh mắt hắn cũng bởi vậy mà luôn dõi theo bóng dáng ấy, trong lòng đều là hình ảnh hắn.
Từ một khắc kia, hắn đã biết mình xong rồi, đường đường là thần Hắc Ám chưởng quản Minh giới (*địa ngục), lại động chân tình với một người phàm, không chỉ như vậy, đối phương lại còn là một nam nhân.
Nhận thức này khiến cho hắn bị đả kích lớn, bởi vậy đã sa sút hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật.
Chịu không nổi nỗi nhớ của mình, hắn không chỉ một lần biến thành nữ tử tiếp cận Dạ Khuynh Thành, đều bị hắn coi thường không để vào mắt.
Bởi vậy hắn cũng cho rằng Dạ Khuynh Thành giống mình, đều là đoạn tụ, biết được tin này khiến cho hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng cùng lúc Hắc Miêu đã đem đến một tin tức khiến cho toàn bộ nhiệt tình của hắn bị dập tắt.
Thì ra hắn không phải như chính mình nghĩ, không thích nữ tử, mà là tâm của hắn chỉ dành cho một nữ tử tên là Tuyết Đại, vì nàng, hắn không tiếc hạ mình hầu hạ bên người nàng thời thời khắc khắc, vì nàng che gió che mưa, làm hết mọi chuyện.
Trong lòng hắn rất đau khổ, người mình thích lại thích người khác, mà hắn ngay cả tư cách đi tranh cũng không có, bảo sao hắn không hận?
Về sau, hắn điều tra tất cả tư liệu trong thần điện, thế mới biết về chuyện tình ngàn năm trước của bọn họ, tâm của hắn lại càng trầm trọng rồi.
Hắn lần nữa nhắc nhở chính mình, không thể tiếp tục, nhưng lại không có nửa điểm tác dụng, ngược lại càng khiến cho cảm giác này thâm nhập vào tận xương tủy, càng thêm khó thoát khỏi.
“Chuyện về sau ngươi cũng biết toàn bộ rồi, ta đóng giả một nữ tì bị thương bên cạnh nữ nhân ngươi yêu, khi ngươi nói thay ta bắt mạch, tâm của ta không ngừng kích động, nhưng là ngươi lại không nguyện đụng đến ta, chỉ tùy ý dùng một sợi tơ bạc để bắt mạch.”
(Saki: nếu mn k nhớ thì đây là đoạn mà Dạ ca bị Tuyết tỷ bắt chữa bệnh cho Mân Côi nhé, Mân Côi lúc này là do Thiên Tà đóng giả nên Dạ ca mới k muốn đụng vào)
Nói đến đây, tâm Thiên Tà không khỏi đau đớn.
“Lại về sau, ta bị ngươi coi thành tình địch, thời thời khắc khắc phòng bị.”
Chuyện này có bao nhiêu hoang đường, lại có bao nhiêu nực cười, nhưng hắn lại không cách nào thoát ra, theo thời gian trôi đi, tình cảm của hắn đối với Dạ Khuynh Thành càng thêm sâu đậm.
Mãi cho đến khi Dạ Khuynh Thành quyết tâm ôm ý định đồng quy vu tận với hắn, hắn mới tỉnh ngộ, cũng biết chính mình đã sai rồi.
Nhưng là hắn vẫn không bỏ được, lúc này mới ích kỷ giữ Dạ Khuynh Thành ở lại thần điện Hắc Ám, dù cho không chiếm được tâm của hắn, nhưng cũng có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy hắn.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy mình không chỉ có một mình, cũng chỉ như vậy hắn mới có dũng khí sống tiếp.
“Nói xong chưa?”
Nghe hắn kể lể, Dạ Khuynh Thành im lặng hồi lâu, sắc mặt không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng âm trầm khó coi.
“Khuynh Thành, ngươi... vẫn hận ta sao?”
Đối mặt với sự lạnh lùng của Dạ Khuynh Thành, sắc mặt Thiên Tà cũng rối rắm, đáy mắt hiện qua nét bi thương.
“Ta có hận ngươi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, nếu như Đại Nhi xảy ra chuyện gì không hay xảy ra, ngươi liền chờ ta tới lấy mạng của ngươi đi, xét thấy ngươi có ý hối cải, ta tạm thời buông tha cho ngươi, cáo từ.”
Nếu không có viên thuốc kia, chỉ sợ chính mình bây giờ vẫn chưa nhớ về Đại Nhi, mà hắn lại một lòng lo lắng cho Tuyết Đại, cho nên mọi chuyện trước hết cứ để qua một bên.
Một màn Tuyết Đại thổ huyết kia, hiện tại hắn nhớ lại đều thấy run rẩy, chỉ hy vọng nàng không có chuyện gì mới tốt.
Còn có hai đứa trẻ kia, là Đại Nhi của hắn tân tân khổ khổ sinh hạ, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng bọn chúng lớn khôn, nghĩ đến đây tâm hắn liền đau đớn.
Đại Nhi, ta rất nhớ nàng, thật là nhớ, thật là nhớ...
Nếu cho hắn một đôi cán, hắn sẽ lập tức bay đến bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể nhỏ gầy của nàng vào lòng, thay nàng che chờ gió mưa.
“Đợi đã, hiện tại ngươi không thể đi.”
Đem Dạ Khuynh Thành đã chạy tới cửa gọi lại, mãi cho đến khi xoay người mới từ từ giải thích.
“Khuynh Thành, Tường Vi đã cướp đi toàn bộ thần lực của ta, tu vi của nàng bây giờ không ai địch được, kể cả ngươi liên thủ với Tuyết Đại cũng không phải là đối thủ của Tường Vi, cho nên ngươi không thể đi được.”
Đúng vậy, không thể đi được, nữ nhân kia đã bày ra thiên la địa võng, chỉ còn chờ Tuyết Đại các nàng chui đầu vào lưới.
Không riêng gì các nàng, còn có các thần tộc khác tham gia hôn lễ, đều bị tính kế, dùng lời của nàng ta chính là thuận nàng thì sống, nghịch nàng thì chết, nàng ta muốn làm chúa tể lục giới.
Nữ nhân này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đạo lý này mà cũng không hiểu, còn muốn làm chúa tể thiên hạ. Thật sự là ngu xuẩn.
“Ta muốn đi, ai cũng đều không ngăn được.”
Tâm thần hắn bây giờ đều đặt cả trên người Tuyết Đại, mới không quản được nhiều như vậy, đừng nói là một cái thần điện Hắc Ám, cho dù là núi đao biển lửa hắn cũng không ngại xông vào.
“Chẳng lẽ ngươi lại muốn chết một lần nữa? Nếu là vậy thì cứ tự nhiên, rồi nàng sẽ lại giống như ta, đối mặt với nỗi thống khổ mất đi ngươi mà sống cả đời trong bóng tối, dù sao ngươi cũng đã chết rồi, làm sao hiểu được nỗi khổ của người còn sống.”
Hắn chính là cây xương sườn mềm của mình, nàng làm sao không phải điểm yếu của hắn? Chỉ có nhắc tới nàng hắn mới có thể thật sự suy xét tình cảnh của mình.
Quả nhiên, khi nghe Thiên Tà nhắc đến Tuyết Đại, hắn rốt cuộc dừng bước, suy xét một hồi lại quay trở lại.
Đúng vậy, hắn không thể để Đại Nhi lại phải chịu nỗi đau khi không còn hắn ở bên, hắn nhất định phải bảo toàn cái mạng này để được đoàn tụ với Đại Nhi.
Thương quốc, điện Vô Tâm.
Tuyết Đại đang yên tĩnh ngồi đọc sách, nằm trên giường lớn chính là hai tiểu hài tử đang nghỉ trưa, Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng.
Đột nhiên, cửa bị người mở từ ngoài, Tuyết Đại cũng không có quay đầu, bởi vì nàng đã cảm giác được khí tức quen thuộc của người nọ.
“Tuyết Nhi, ba ngày sau chính là hôn lễ của hắn, muội thật sự không đi tìm hắn sao?”
Hắn đã tìm hiểu rõ ràng, Dạ Khuynh Thành và nữ tử tên Tường Vi đó chỉ có quan hệ hôn phu thê, điều này làm hắn thấy vui mừng thay Tuyết Nhi.
Khi hắn đem tin tức này nói cho Tuyết Đại, nàng nhưng lại không hề có biểu tình cao hứng, có chăng chỉ là sóng nước chẳng xao (k hiểu câu này nên để nguyên), điều này làm hắn cực kỳ khó hiểu, bọn họ rõ ràng là rất yêu nhau không phải sao? Vì sao lại rơi vào kết cục này?
“Ca ca, về sau không cần nhắc tới người nọ trước mặt muội nữa, muội đều đã quên hết rồi, có nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cứ để mặc cho nó qua đi, muội mệt mỏi rồi.”
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần vừa nhắc đến chuyện Dạ Khuynh Thành thì nàng đều tìm lý do tránh đi.
“Nhưng hắn là phụ thân của bọn nhỏ, coi như muội không muốn suy tính cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho bọn nhỏ, bọn nó tuy không hé răng hỏi về chuyện phụ thân mình là do bọn nó hiểu chuyện, không muốn muội lo lắng, chẳng lẽ muội không thể suy nghĩ một chút vì hai đứa hay sao?”
Tuyết Thiên luôn luôn sủng nàng khó có khi cũng phải nặng lời, không có biện pháp, hắn ở một bên cũng thấy sốt ruột, tiếc rằng cả hai đương sự một cái thì mất trí nhớ, một cái thì biết rõ cũng không muốn để ý tới, khiến cho hắn cái người làm cữu cữ này ở một bên lo lắng suông.
“Muội có tính toán của muội, hai đứa trẻ muội sẽ cho bọn nó một tuổi thơ hạnh phúc, không có phụ thân cũng sẽ vui vẻ sống tốt, huynh ra ngoài trước đi, đừng làm ầm ĩ bọn nhỏ ngủ.”
Tuyết Đại nói xong thì đứng dậy, ném Tuyết Thiên qua một bên, đi đến bên giường nhìn hai đứa nhóc vẫn đang ngủ say, nàng cũng cùng nằm lên, ôm hai đứa vào lòng ngủ.
Thấy tình hình này, Tuyết Thiên biết có nhiều lời cũng vô ích, đành phải lặng yên đi ra ngoài, tại một khắc hắn đóng cửa lại thì Tuyết Đại mở mắt.
Nhìn hai đứa nhóc bên cạnh, mày nhíu chặt rốt cuộc dãn ra, đây là con của nàng, nàng đã sinh ra hai đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại thông minh, nên vừa lòng mới phải, nhưng vì sao lòng nàng vẫn luôn thấy thiếu thốn, đặc biệt là khi nghĩ đến nam nhân kia.
Kỳ thật, ngay tại ngày thứ ba sau khi gặp mặt, nàng cũng đã nhớ lại từng chút từng chút chuyện giữa hai người, nhưng nàng không cách nào quên được, đối với chuyện hắn không giữ lời hứa, nàng không cách nào tha thứ.
Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ ập đến, không bao lâu nàng đã ngủ thiếp đi.
“Ca ca, thuật thôi miên của huynh có được không đấy? Mẫu thân có thể đột nhiên tỉnh lại hay không?”
Tuyết Đại ngủ thiếp đi, tiểu nha đầu cùng Tuyết Hoàng liền nhổm dậy, nhìn Tuyết Đại hô hấp đều đều, Tuyết Phượng hoài nghi hỏi.
Mẫu thân cũng không phải là dễ mắc mưu, bọn chúng cần phải thật cẩn thận mới được.
“Vốn là mẫu thân sẽ không dễ dàng trúng chiêu, nhưng không hiểu sao lại bị thuật thôi miên của huynh trói, có lẽ là do trong lòng có chuyện.”
Chỉ có trong lòng cất giấu cái gì đó, mới có thể dễ dàng bị mưu kế nhỏ của hắn thực hiện được.
“Tốt, để cho mẫu thân ngủ một lát đi, trong khoảng thời gian này nàng cũng không được nghỉ ngơi tốt, chúng ta ra ngoài nói.”
Tiểu nha đầu dẫn đầu đứng dậy, lấy vớ giày mặc vào rồi kéo Tuyết Hoàng ra ngoài.
“Khuynh Thành, ngươi trước cứ uống viên thuốc này, sau khi uống thì ngươi sẽ lấy lại được trí nhớ, nhưng là sau khi khôi phục trí nhớ rồi ngàn vạn đừng kích động, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, được không?”
Thiên Tà khẩn trương nhìn hắn, sợ khi Dạ Khuynh Thành nhớ lại toàn bộ rồi sẽ lại đối xử với hắn lạnh lùng như trước đây.
Dạ Khuynh Thành hồ nghi nhìn hắn một hồi, sau cùng vẫn là từ từ đưa viên thuốc vào miệng, tùy tiện nhấm thử hai lần rồi nuốt hẳn xuống.
Không quá bao lâu, sắc mặt hắn liền có biến hóa lớn, đầu tiên là thần sắc đau lòng, sau cùng là biến thành giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
Nếu không phải là Thiên Tà đã nhắc nhở trước, hắn đã sớm động thủ giết chết nam nhân đã làm hại Đại Nhi thổ huyết kia.
“Ngươi nhớ ra rồi phải không? Ta biết rõ hiện tại ngươi rất hận ta, hận không thể một đao giết chết ta, mà ngươi cũng xác thực có năng lực này, nhưng là trước tiên ngươi có thể nghe chuyện cũ của ta được không?”
Vẻ mặt hắn thành khẩn nhìn Dạ Khuynh Thành, trong mắt mang theo khẩn cầu, hy vọng hắn có thể nghe toàn bộ chuyện về mình.
Dạ Khuynh Thành không hé răng, sắc mặt vẫn như cũ không hề chuyển biến tốt đẹp, nhưng là Thiên Tà biết hắn đã ngầm đồng ý, lúc này mới bắt đầu lên tiếng.
Hắn nói, sủng vật Hắc Miêu bên cạnh Dạ Khuynh Thành, vốn là sủng vật của Thiên Tà hắn, bởi vì ham chơi mà chạy tới Nhân giới.
Kết quả ở Nhân giới lại đụng phải Dạ Khuynh Thành không coi nó, một sủng vật được thần Hắc Ám cưng chiều như báu vật, ra gì. Bởi vậy nó không cam lòng, hai người đánh một trận, kết quả Hắc Miêu thua, y theo ước định trở thành sủng vật của Dạ Khuynh Thành.
Vốn là nó muốn chờ cho đến khi Dạ Khuynh Thành sống hết đời người thì nó sẽ trở lại bên cạnh chủ tử mình, lại không đoán được mới không được bao lâu đã bị Thiên Tà tìm thấy.
Cũng trong thời gian ấy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ tự ca tự đại như Dạ Khuynh Thành, ánh mắt hắn cũng bởi vậy mà luôn dõi theo bóng dáng ấy, trong lòng đều là hình ảnh hắn.
Từ một khắc kia, hắn đã biết mình xong rồi, đường đường là thần Hắc Ám chưởng quản Minh giới (*địa ngục), lại động chân tình với một người phàm, không chỉ như vậy, đối phương lại còn là một nam nhân.
Nhận thức này khiến cho hắn bị đả kích lớn, bởi vậy đã sa sút hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật.
Chịu không nổi nỗi nhớ của mình, hắn không chỉ một lần biến thành nữ tử tiếp cận Dạ Khuynh Thành, đều bị hắn coi thường không để vào mắt.
Bởi vậy hắn cũng cho rằng Dạ Khuynh Thành giống mình, đều là đoạn tụ, biết được tin này khiến cho hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng cùng lúc Hắc Miêu đã đem đến một tin tức khiến cho toàn bộ nhiệt tình của hắn bị dập tắt.
Thì ra hắn không phải như chính mình nghĩ, không thích nữ tử, mà là tâm của hắn chỉ dành cho một nữ tử tên là Tuyết Đại, vì nàng, hắn không tiếc hạ mình hầu hạ bên người nàng thời thời khắc khắc, vì nàng che gió che mưa, làm hết mọi chuyện.
Trong lòng hắn rất đau khổ, người mình thích lại thích người khác, mà hắn ngay cả tư cách đi tranh cũng không có, bảo sao hắn không hận?
Về sau, hắn điều tra tất cả tư liệu trong thần điện, thế mới biết về chuyện tình ngàn năm trước của bọn họ, tâm của hắn lại càng trầm trọng rồi.
Hắn lần nữa nhắc nhở chính mình, không thể tiếp tục, nhưng lại không có nửa điểm tác dụng, ngược lại càng khiến cho cảm giác này thâm nhập vào tận xương tủy, càng thêm khó thoát khỏi.
“Chuyện về sau ngươi cũng biết toàn bộ rồi, ta đóng giả một nữ tì bị thương bên cạnh nữ nhân ngươi yêu, khi ngươi nói thay ta bắt mạch, tâm của ta không ngừng kích động, nhưng là ngươi lại không nguyện đụng đến ta, chỉ tùy ý dùng một sợi tơ bạc để bắt mạch.”
(Saki: nếu mn k nhớ thì đây là đoạn mà Dạ ca bị Tuyết tỷ bắt chữa bệnh cho Mân Côi nhé, Mân Côi lúc này là do Thiên Tà đóng giả nên Dạ ca mới k muốn đụng vào)
Nói đến đây, tâm Thiên Tà không khỏi đau đớn.
“Lại về sau, ta bị ngươi coi thành tình địch, thời thời khắc khắc phòng bị.”
Chuyện này có bao nhiêu hoang đường, lại có bao nhiêu nực cười, nhưng hắn lại không cách nào thoát ra, theo thời gian trôi đi, tình cảm của hắn đối với Dạ Khuynh Thành càng thêm sâu đậm.
Mãi cho đến khi Dạ Khuynh Thành quyết tâm ôm ý định đồng quy vu tận với hắn, hắn mới tỉnh ngộ, cũng biết chính mình đã sai rồi.
Nhưng là hắn vẫn không bỏ được, lúc này mới ích kỷ giữ Dạ Khuynh Thành ở lại thần điện Hắc Ám, dù cho không chiếm được tâm của hắn, nhưng cũng có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy hắn.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy mình không chỉ có một mình, cũng chỉ như vậy hắn mới có dũng khí sống tiếp.
“Nói xong chưa?”
Nghe hắn kể lể, Dạ Khuynh Thành im lặng hồi lâu, sắc mặt không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng âm trầm khó coi.
“Khuynh Thành, ngươi... vẫn hận ta sao?”
Đối mặt với sự lạnh lùng của Dạ Khuynh Thành, sắc mặt Thiên Tà cũng rối rắm, đáy mắt hiện qua nét bi thương.
“Ta có hận ngươi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, nếu như Đại Nhi xảy ra chuyện gì không hay xảy ra, ngươi liền chờ ta tới lấy mạng của ngươi đi, xét thấy ngươi có ý hối cải, ta tạm thời buông tha cho ngươi, cáo từ.”
Nếu không có viên thuốc kia, chỉ sợ chính mình bây giờ vẫn chưa nhớ về Đại Nhi, mà hắn lại một lòng lo lắng cho Tuyết Đại, cho nên mọi chuyện trước hết cứ để qua một bên.
Một màn Tuyết Đại thổ huyết kia, hiện tại hắn nhớ lại đều thấy run rẩy, chỉ hy vọng nàng không có chuyện gì mới tốt.
Còn có hai đứa trẻ kia, là Đại Nhi của hắn tân tân khổ khổ sinh hạ, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng bọn chúng lớn khôn, nghĩ đến đây tâm hắn liền đau đớn.
Đại Nhi, ta rất nhớ nàng, thật là nhớ, thật là nhớ...
Nếu cho hắn một đôi cán, hắn sẽ lập tức bay đến bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể nhỏ gầy của nàng vào lòng, thay nàng che chờ gió mưa.
“Đợi đã, hiện tại ngươi không thể đi.”
Đem Dạ Khuynh Thành đã chạy tới cửa gọi lại, mãi cho đến khi xoay người mới từ từ giải thích.
“Khuynh Thành, Tường Vi đã cướp đi toàn bộ thần lực của ta, tu vi của nàng bây giờ không ai địch được, kể cả ngươi liên thủ với Tuyết Đại cũng không phải là đối thủ của Tường Vi, cho nên ngươi không thể đi được.”
Đúng vậy, không thể đi được, nữ nhân kia đã bày ra thiên la địa võng, chỉ còn chờ Tuyết Đại các nàng chui đầu vào lưới.
Không riêng gì các nàng, còn có các thần tộc khác tham gia hôn lễ, đều bị tính kế, dùng lời của nàng ta chính là thuận nàng thì sống, nghịch nàng thì chết, nàng ta muốn làm chúa tể lục giới.
Nữ nhân này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đạo lý này mà cũng không hiểu, còn muốn làm chúa tể thiên hạ. Thật sự là ngu xuẩn.
“Ta muốn đi, ai cũng đều không ngăn được.”
Tâm thần hắn bây giờ đều đặt cả trên người Tuyết Đại, mới không quản được nhiều như vậy, đừng nói là một cái thần điện Hắc Ám, cho dù là núi đao biển lửa hắn cũng không ngại xông vào.
“Chẳng lẽ ngươi lại muốn chết một lần nữa? Nếu là vậy thì cứ tự nhiên, rồi nàng sẽ lại giống như ta, đối mặt với nỗi thống khổ mất đi ngươi mà sống cả đời trong bóng tối, dù sao ngươi cũng đã chết rồi, làm sao hiểu được nỗi khổ của người còn sống.”
Hắn chính là cây xương sườn mềm của mình, nàng làm sao không phải điểm yếu của hắn? Chỉ có nhắc tới nàng hắn mới có thể thật sự suy xét tình cảnh của mình.
Quả nhiên, khi nghe Thiên Tà nhắc đến Tuyết Đại, hắn rốt cuộc dừng bước, suy xét một hồi lại quay trở lại.
Đúng vậy, hắn không thể để Đại Nhi lại phải chịu nỗi đau khi không còn hắn ở bên, hắn nhất định phải bảo toàn cái mạng này để được đoàn tụ với Đại Nhi.
Thương quốc, điện Vô Tâm.
Tuyết Đại đang yên tĩnh ngồi đọc sách, nằm trên giường lớn chính là hai tiểu hài tử đang nghỉ trưa, Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng.
Đột nhiên, cửa bị người mở từ ngoài, Tuyết Đại cũng không có quay đầu, bởi vì nàng đã cảm giác được khí tức quen thuộc của người nọ.
“Tuyết Nhi, ba ngày sau chính là hôn lễ của hắn, muội thật sự không đi tìm hắn sao?”
Hắn đã tìm hiểu rõ ràng, Dạ Khuynh Thành và nữ tử tên Tường Vi đó chỉ có quan hệ hôn phu thê, điều này làm hắn thấy vui mừng thay Tuyết Nhi.
Khi hắn đem tin tức này nói cho Tuyết Đại, nàng nhưng lại không hề có biểu tình cao hứng, có chăng chỉ là sóng nước chẳng xao (k hiểu câu này nên để nguyên), điều này làm hắn cực kỳ khó hiểu, bọn họ rõ ràng là rất yêu nhau không phải sao? Vì sao lại rơi vào kết cục này?
“Ca ca, về sau không cần nhắc tới người nọ trước mặt muội nữa, muội đều đã quên hết rồi, có nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cứ để mặc cho nó qua đi, muội mệt mỏi rồi.”
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần vừa nhắc đến chuyện Dạ Khuynh Thành thì nàng đều tìm lý do tránh đi.
“Nhưng hắn là phụ thân của bọn nhỏ, coi như muội không muốn suy tính cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho bọn nhỏ, bọn nó tuy không hé răng hỏi về chuyện phụ thân mình là do bọn nó hiểu chuyện, không muốn muội lo lắng, chẳng lẽ muội không thể suy nghĩ một chút vì hai đứa hay sao?”
Tuyết Thiên luôn luôn sủng nàng khó có khi cũng phải nặng lời, không có biện pháp, hắn ở một bên cũng thấy sốt ruột, tiếc rằng cả hai đương sự một cái thì mất trí nhớ, một cái thì biết rõ cũng không muốn để ý tới, khiến cho hắn cái người làm cữu cữ này ở một bên lo lắng suông.
“Muội có tính toán của muội, hai đứa trẻ muội sẽ cho bọn nó một tuổi thơ hạnh phúc, không có phụ thân cũng sẽ vui vẻ sống tốt, huynh ra ngoài trước đi, đừng làm ầm ĩ bọn nhỏ ngủ.”
Tuyết Đại nói xong thì đứng dậy, ném Tuyết Thiên qua một bên, đi đến bên giường nhìn hai đứa nhóc vẫn đang ngủ say, nàng cũng cùng nằm lên, ôm hai đứa vào lòng ngủ.
Thấy tình hình này, Tuyết Thiên biết có nhiều lời cũng vô ích, đành phải lặng yên đi ra ngoài, tại một khắc hắn đóng cửa lại thì Tuyết Đại mở mắt.
Nhìn hai đứa nhóc bên cạnh, mày nhíu chặt rốt cuộc dãn ra, đây là con của nàng, nàng đã sinh ra hai đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại thông minh, nên vừa lòng mới phải, nhưng vì sao lòng nàng vẫn luôn thấy thiếu thốn, đặc biệt là khi nghĩ đến nam nhân kia.
Kỳ thật, ngay tại ngày thứ ba sau khi gặp mặt, nàng cũng đã nhớ lại từng chút từng chút chuyện giữa hai người, nhưng nàng không cách nào quên được, đối với chuyện hắn không giữ lời hứa, nàng không cách nào tha thứ.
Bất tri bất giác, cơn buồn ngủ ập đến, không bao lâu nàng đã ngủ thiếp đi.
“Ca ca, thuật thôi miên của huynh có được không đấy? Mẫu thân có thể đột nhiên tỉnh lại hay không?”
Tuyết Đại ngủ thiếp đi, tiểu nha đầu cùng Tuyết Hoàng liền nhổm dậy, nhìn Tuyết Đại hô hấp đều đều, Tuyết Phượng hoài nghi hỏi.
Mẫu thân cũng không phải là dễ mắc mưu, bọn chúng cần phải thật cẩn thận mới được.
“Vốn là mẫu thân sẽ không dễ dàng trúng chiêu, nhưng không hiểu sao lại bị thuật thôi miên của huynh trói, có lẽ là do trong lòng có chuyện.”
Chỉ có trong lòng cất giấu cái gì đó, mới có thể dễ dàng bị mưu kế nhỏ của hắn thực hiện được.
“Tốt, để cho mẫu thân ngủ một lát đi, trong khoảng thời gian này nàng cũng không được nghỉ ngơi tốt, chúng ta ra ngoài nói.”
Tiểu nha đầu dẫn đầu đứng dậy, lấy vớ giày mặc vào rồi kéo Tuyết Hoàng ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook