Vương Gia Xin Tự Trọng
-
1: Làm Ma Cũng Không Tha
Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bao phủ cả bầu trời.
Con phố đi bộ lại tấp nập và nhộn nhịp hơn.
Diệp Nguyệt lang thang vất vưởng trên con phố tìm kiếm bóng dáng một nam thần để cho nàng gửi gắm tấm thân trong trắng này.
Đã hơn sáu tháng trôi qua nàng vẫn lang thang như vậy, nàng bây giờ đã là hồn ma không nơi nương tựa.
Bản thân nàng cũng không biết được nguyên nhân cái chết của mình.
Nhưng thật sự nàng luyến tiếc cuộc đời này vì chưa kịp ăn được trái cấm thì đã mang mệnh chết yểu.
Thế nên nàng vẫn miệt mài tìm kiếm một người nào đó đủ đẹp trai đủ cá tính để thoát khỏi cái mác " ma trinh nữ " của mình.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, tất cả những lần xuất chiêu của nàng đều thất bại.
Dường như nàng và tên Quách Tùng đó thật không độ trời chung.
Hắn luôn tìm cách bắt giữ linh hồn của nàng dập tắt mọi hy vọng mong manh của nàng.
Mỗi lần thấy hắn nàng phải lấy hết sức bình sinh để chạy thật nhanh thật xa trước khi bị hắn bắt lại.
Và có lẽ lần này nàng cũng không còn may mắn như trước nữa.
Điều gì đến cũng sẽ đến giống như số phận của nàng đã sắp đặt.
Ngày hôm nay nàng va phải một người, người đàn ông đó nhìn nàng dịu dàng và khẽ nở nụ cười hiền hậu làm trái tim nàng xuyến xao.
Còn đang đắm chìm trong sự sung sướng thì người đàn ông cất giọng nói:
" Xin lỗi đã va phải cô nhé! Cô không sao chứ?"
Nàng tỉnh mộng hỏi hắn:
" Anh đang hỏi tôi đúng không? Tại sao anh lại nhìn thấy tôi? Tôi là hồn ma mà.
Hay là..."
Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng cười nói:
" Tất nhiên tôi nhìn thấy cô, vì tôi có khả năng nhìn thấy hồn ma.
Cô có chuyện gì muốn tôi giúp không?"
Nàng tròn xoe mắt nở một nụ cười tà mị rồi hớn hở nói:
" Ha ha thời tới rồi! Này người anh em đẹp trai cho tôi ngủ với anh đêm nay nhé! Tôi...!là ma trinh nữ!"
Nàng vừa dứt lời thì thì một giọng nói khác vang lên:
" Hay lắm! Đi rủ trai lên giường cơ đấy! Khá lắm con nợ của ta!"
Nàng lạnh buốt sống lưng mắt chớp chớp, miệng mấp máy lắp bắp nói:
" Anh zai hẹn anh lần sau lên giường nhé! Bây giờ em phải đi trốn nợ đây!"
Dứt lời nàng lấy hết năng lượng chạy thật nhanh để trốn.
Nàng cũng đoán trước được rằng sẽ bị tên Quách Tùng này bắt lại, nhưng nàng lại không ngờ hắn xuất hiện nhanh như thế.
Nàng biết hắn chính là tên bắt ma chuyên nghiệp, hắn đã rình rập bắt nàng từ lâu rồi.
Thế nhưng ngày hôm nay nàng đã suýt chút nữa đạt được mục đích, thì lại bị Quách Tùng phát hiện.
Nàng vừa chạy vừa ngoái lại sau nhìn hắn.
Á...!Rầm!
Nàng đâm vào Quách Tùng ngã ngửa về sau.
Nàng ôm trán mếu máo nói:
"Quách đại ca! Tôi với anh không thù không oán tại sao anh lại cứ đuổi bắt tôi vậy?"
Quách Tùng cong môi cười mỉa mai nói:
" Cô đừng trách tôi! Có trách thì nên trách bản thân cô xui xẻo.
Đã chết mà không chịu đầu thai, lại còn muốn đi lang thang gạ trai lên giường hại người.
Bây giờ ngoan ngoãn theo ta về quy án.
Đừng cố đấm ăn xôi làm gì nữa!"
Nàng mếu máo kể lể:
" Quách đại ca! Tôi tuy là ma thật nhưng tôi chưa hại ai cả! Huống hồ tôi chỉ có một ước nguyện nhỏ bé là được thoát khỏi cái mác trinh nữ thôi mà! Xin anh độ lượng tha cho tôi lần này!"
Thế nhưng những lời nói của nàng chỉ giống như gió thoảng qua tai hắn.
Hắn túm áo nàng lôi đi.
Nàng bất lực buông tay chịu trói.
Bây giờ nàng giống như cá nằm trên thớt, còn chẳng biết ngày mai khi đầu thai rồi nàng sẽ thế nào.
Nàng khẽ thở dài, tiếng thở nghe não lòng đối phương.
Thỉnh thoảng nàng lại liếc sang nhìn hắn, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng nói với nàng:
" Người và ma vốn dĩ không thể hoà hợp, cô đã không còn là người thì cũng đừng nên lưu luyến nhân gian này.
Cô hãy ngoan ngoãn an phận biết đâu lại được đầu thai có cuộc sống tốt hơn."
" Tốt gì mà tốt! Anh thấy tôi chưa đủ thê thảm hả? Tôi còn chẳng biết vì sao lại chết, bây giờ xác của tôi ở đâu tôi còn chẳng hay.
Đến ngay cả bố mẹ tôi là ai tôi còn không nhớ nữa." - nàng lí nhí nói trong cổ họng, nước mắt cũng trực trào nơi khoé mi.
Thế là chính thức chấm hết rồi.
Nàng thở dài lần nữa rồi lặng lẽ theo sau hắn.
Về tới nhà hắn nàng mệt nhoài nằm ra ghế sô pha.
Đôi mắt rưng rưng ầng ậc nước.
Hắn cũng chỉ liếc nhìn nàng rồi hỏi han:
" Cô có đói không? Có muốn ăn gì không tôi cúng cho?"
Nàng ngước lên nhìn hắn khoé miệng giật giật:
"Tôi muốn ăn trai đẹp anh có ngon thì cúng cho tôi đi!"
Hắn phì cười gõ đầu nàng nói:
" Cái gì cũng được ngoại trừ cái đó, cô phải hiểu rằng vốn dĩ người và ma không thể dung hoà được không? Khi cô phát sinh quan hệ với người ta thì dương khí của người ta cũng bị cô hút hết.
Nếu có sống được thì cũng không còn là người bình thường.
Thế cho nên tôi khuyên cô khi tôi còn bình tĩnh thì cô nên cắt đứt cái suy nghĩ ấy đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook