Nói y biến thái... lại nghe thấy y nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy, trong lòng lại vì y mà tăng thêm một phần.

"Cảm động rồi hả?" Hách Liên Dạ cười càng dịu dàng hơn, "Kỳ thật bổn vương là đang tìm một lý do đường hoàng, để ôm nàng lại."

"..." Giang Ngư Ngư nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở đây là trên bàn châm, lại không thể lộn xộn, nàng trừng mắt nhìn Hách Liên Dạ, "Vương gia không biết là, anh không nên nói ra sự thật thì tốt hơn sao?"

"Không biết, " Hách Liên Dạ thản nhiên cười một tiếng, "Bởi vì bổn vương biến thái."

"..."

Giang Ngư Ngư nhìn y thật sự không vừa mắt, nâng tay ấn một cái, muốn để cho tay của y đâm trên thẻ trúc, trừng phạt y một phen.

Nhưng mắt thấy sắp thành công, nàng lại hiểm hiểm dừng lại, hoài nghi mà nhìn Hách Liên Dạ không hề có chút phản kháng nào, "Nếu tay anh bị thương, có phải muốn lấy cớ tôi nên phụ trách không để cho tôi hầu hạ anh ăn cơm thay quần áo..." Thậm chí là tắm rửa?

"Quả nhiên thông minh." Hách Liên Dạ tán thưởng cười một tiếng, thản nhiên thừa nhận.

"..." Hách Liên đại biến thái!

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Nghiêm giống như thường ngày đi đến hầu hạ Hách Liên Dạ chải đầu.

Vào thời điểm gọi Cửu cô nương, Hà thúc nghĩ những công việc tinh tế này, rốt cuộc cũng có cô nương gia có thể tiếp nhận rồi.

Nhưng Cửu cô nương... Khóe miệng của Hà Nghiêm giật giật một phen, đem hình tượng "đáng sợ" của Giang Ngư Ngư đuổi ra khỏi đầu.

Hách Liên Dạ làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, mà y có cái quy củ kỳ quái chính là —— không cho phép người khác gõ cửa.

Đây là thói quen y luyện thành từ nhỏ, khi đó vì bồi dưỡng lòng cảnh giác của mình, cũng là vì huấn luyện thính lực nên y liền yêu cầu mình thời thời khắc khắc đều phải lưu ý, không cần đợi người gõ cửa cũng sẽ biết người ở ngoài cửa là ai.

Cho nên sáng sớm hôm nay, Hà Nghiêm thấy đã đến lúc Hách Liên Dạ rời giường nên thoải mái đẩy cửa đi vào.

Nửa phút sau ——

"A ——" Một tiếng thét chói tai phá tan trời cao, vang vọng cả Tĩnh vương phủ.

"Ngừng." Lạnh nhạt mang theo ý cười ra lệnh, thành công khiến cho Hà Nghiêm ngậm miệng.

Nhưng đã quá chậm rồi, âm lượng la hét to như vậy, đã sớm kinh động đến mọi người trong vương phủ, chúng nhân ở gần đó lập tức chạy tới, nhìn thấy Hà Nghiêm hóa đá ở cửa, sắc mặt bi phẫn, cũng lập tức đi qua, tăng thêm can đảm nhìn vào trong phòng

Sau đó bọn họ cũng muốn hét lên.

Vương gia bọn họ, Vương gia bọn họ!

Ánh mắt kinh ngạc của một đám người, chặt chẽ chăm chú nhìn vào trên người của Hách Liên Dạ và Giang Ngư Ngư bên cạnh y.

Bọn họ thế nhưng quần áo lại không chỉnh tề!

Kỳ thật y phục của hai người họ vẫn còn mặc ở trên người, không lộ ra bất kỳ một tấc da không nên lộ nào.

Nhưng y phục của hai người lại cực kỳ nhăn nhúm, giống như... mặc nó lăn qua lăn lại vậy.

Hơn nữa Cửu cô nương rõ ràng hơi mệt, không giống dáng vẻ thần thái sáng láng của ngày thường, con mắt của hai người lại đều có chút đỏ lên, giống như tối hôm qua ngủ không ngon hoặc là căn bản không ngủ.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy ——

Vẫn chưa nói ra kết luận long trời lở đất kia ở trong lòng thì Hách Liên Dạ đã mở miệng rồi.

Âm thanh ưu nhã dịu dang, mang theo chút ý cười vui vẻ, giống như y nói chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, "Đến ra mắt Vương phi tương lai ~ "

"Bịch"!

Có một người quá mức kích động nên trực tiếp ngất đi.

Giang Ngư Ngư bình thường nói chuyện lớn mật, nếu Hách Liên Dạ nói gì đó, nàng thường xuyên sẽ biến đổi phương thức mà phản bác cộng thêm phản kích. Hiện tại tất cả mọi người đều hi vọng nàng có thể mở miệng nói một phen, nói Vương gia chỉ là đang nói đùa.

Nhưng Giang Ngư Ngư lại ngồi ở chỗ kia không nói tiếng nào, ánh mắt nhu thuận, hành vi cũng nhu thuận vô cùng.

Kỳ thật bọn họ không phải là không thích Giang Ngư Ngư, người Vương gia bọn họ lựa chọn, làm sao có thể kém được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương