Nhưng nhìn cánh tay của y như mì sợi thả ở bên người, cũng coi như có chút hả giận.

Tên yêu nghiệt này quá cường đại, cho dù hai cánh tay đều đã trật khớp, nhưng nàng vẫn hoài nghi y sẽ có biện pháp tự mình đem chúng nó trở về lại. Cho nên Giang Ngư Ngư không trì hoãn mà lập tức xoay người nhảy vào hồ sâu.

Nhưng mà ——

"Phốc phốc" tiếng nhảy vào nước lập tức vang lên phía sau nàng, ngay cả thời gian quay đầu nàng cũng không có, phía sau người đột nhiên có một thân thể ấm áp dán lên.

"Nước lạnh." Vang lên bên tai nàng, là âm thanh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Tiếp theo, là nội lực không ngừng làm ấm, khiến cho nhiệt đồ hồ nước lạnh giá này trở nên ấm áp.

Tên yêu nghiệt này, có đôi khi cũng không đáng ghét cho lắm.

Vừa mới nghĩ như vậy, nàng lại nghe thấy âm thanh của người nào đó vang lên bên tai, "Bổn vương là người có nguyên tắc, định ra quy củ, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi."

Hiếm thấy y dùng loại khẩu khí mang theo dáng vẻ uy nghiêm của Vương gia để nói chuyện, nhưng một câu không đầu không đuôi này, thật sự khiến cho người ta một đầu mờ mịt.

Nhưng đã mở mang trình độ biến thái của y, Giang Ngư Ngư cũng sẽ không xem thường, tên yêu nghiệt này đánh ra chủ ý gì?

Giọng nói khẽ chuyển, Hách Liên Dạ đột nhiên khôi phục lại giọng điệu thường ngày, "Vốn có thể cầm lấy cánh tay của cô, nhưng hai cánh tay của ta đều đã trật khớp rồi, chuyện bất đắc dĩ, nên ta chỉ có thể dán lên trên người cô."

"Điều này cũng giống như ôm cô."

"Nói cùng ngủ mới có thể ôm, quy cũ này không thể thay đổi rồi."

"Cũng may tục ngữ có nói, 'Mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn', đêm nay trở về liền cùng nhau ngủ, cũng không tính là phá hỏng quy cũ."

Dường như y cố ý mài người, một câu một lần, so với ngày thường thì dong dài rất nhiều. Lúc nghe xong câu cuối cùng, mặt của Giang Ngư Ngư đen triệt để.

"Vừa rồi tôi bẻ cánh tay anh, là anh cố tình không né tránh?"

Yêu nghiệt này nói đúng, nàng không hiểu khinh công, cho nên không nhìn ra võ công của y rốt cuộc cao bao nhiêu, lúc nào cũng tính lệch!

Mi dài hơi nhíu lại, dường như Hách Liên Dạ có chút không vui, "Sao bổn vương có thể là người như vậy?"

"..." Nàng trách lầm y?

"Bổn vương cố ý chọc giận cô, đoán chắc cô sẽ bẻ cánh tay của ta."

"..." Rốt cuộc đại não của tên yêu nghiệt này cấu tạo bằng cái gì?

Hách Liên đại biến thái! Về sau nàng tuyệt đối sẽ gọi y như vậy!

Hai người đã bơi về bờ bên kia, Giang Ngư Ngư một cước đá Hách Liên Dạ mới vừa lên bờ trở lại trong hồ, cũng không đi phân tích vì sao y không né tránh, cầm lấy đồ của mình đen mặt lao ra mật đạo.

Mà ở bên khác của hồ sâu, nghe tiếng nước biến mất, suy đoán bọn họ đã hoàn toàn đi xa, có một âm thanh mới dám bắt đầu nói chuyện.

"Lãnh Mộc Đầu, ngươi nói, có phải ban nãy Vương gia của chúng ta xấu hổ ôm Vương phi hay không, mới bậy bạ một phen như thế?"

Điều này hiển nhiên là bọn họ không nghe thấy đối thoại ban nãy của Hách Liên Dạ, mới có suy đoán thiện lương như vậy...

"..."

"Nhưng mà cũng không đúng, mặc dù Vương gia ngay cả tay nữ nhân cũng chưa chạm qua, nhưng ngài ấy không phải là người bình thường, ngài ấy cường đại đại đến..." Người trong bóng tối đem hai chữ "biến thái" nuốt xuống, thanh thanh yết hầu, "Ngài ấy là Vương gia của chúng ta! Vương gia của chúng ta làm sao có thể xấu hổ?"

"..."

"Thật sự là, tên Tiền Khiêm kia là người keo kiệt! Vương gia cấp cho hắn nhiều bạc như vậy, hắn lại còn bớt chỗ này một ít bớt chỗ kia một ít, như nói đến ngọn đèn trước cửa này chẳng hạn, thêm một cái tim đèn hắn cũng tiếc, ánh sáng này yếu như vậy, ta chẳng thể nhìn thấy rõ biểu cảm vừa rồi của Vương gia là như thế nào nữa, làm lỡ chuyện mất rồi!"

"..."

"Ta nói này Lãnh Mộc Đầu, ngươi có thể đáp ứng ta một tiếng hay không hả?"

"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương