Editor: Lạc Long Quân (Chúc)

Beta: Trang

Ở cổ đại, nam nữ xa lạ có khoảng cách gần nhau đến thế, đã có thể tính là kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa vấn đề như vậy, thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà liên tưởng đến những thứ bậy bạ.

Ví dụ như, đoán đúng rồi...có thể trộm được một cái hôn?

Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, đùa đấy à, nàng là kẻ đã từng chen chúc trên xe bus mỗi sáng sớm! Khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ dài nửa cánh tay mà thôi, đã là cái gì chứ?

Cho nên nàng không hề do dự mà gật gật đầu, "Ừm, có thưởng!"

Hách Liên Dạ ngoài ý muốn nhếch mi, "Thưởng cái gì?" Y còn tưởng rằng tiểu nha đầu này sẽ trực tiếp trở mặt đấy.

Ừm... Giang Ngư Ngự rất chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới thận trọng nói, "Nếu như anh đoán đúng, phần thưởng chính là... tôi cho anh biết anh đã đoán đúng!"

Cái đáp án trời ơi đất hỡi này, còn có giọng điệu rất "thành thật" cũng rất đúng lý hợp tình này, khiến cho Hách Liên Dạ nhịn không được mà cười ra tiếng, tay cũng không khống chế được mà buồn cười vỗ vỗ đầu nàng.

Y có một đệ đệ mới hơn hai tuổi nhưng tính tình rất tinh quái, khi cảm thấy thằng nhóc kia chơi đùa vui vẻ rất đáng yêu thì sẽ đi vỗ vỗ đầu của nó giống như vậy.

Nhưng áp dụng vào trong nam nữ... Động tác này hình như có chút vô cùng thân thiết.

Nhưng giờ đây, tay của Hách Liên Dạ hoàn toàn cứng đờ, không phải vì cảm thấy mình thất lễ, mà là...

"Tiểu nha đầu, trên đầu nàng có cái gì vậy?" Giọng y cổ quái, hỏi.

Giang Ngư Ngư cũng không vội, nghiêm túc suy tư trong chốc lát, mới "bừng tỉnh đại ngộ" nói cho y biết, "Tóc!"

"..." Hiếm thấy y còn có thể bật cười, Hách Liên Dạ điểm huyệt cầm máu trước, lúc này mới cẩn thận đem tay phải dời khỏi đầu Giang Ngư Ngư.

Giơ bàn tay lên trước mặt nhìn, tốt lắm, quả nhiên là bị cả đống kim đâm đến sắp thành cái giần rồi.

Đã hơn mười năm rồi y chưa từng bị thương, còn bởi vì từ nhỏ võ công đã cao hơn người một bậc, vết thương "nặng" đến thế này, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị qua.

Thật ra cho tới bây giờ y cũng chưa từng thua.

Mà cho tới bây giờ y cũng càng chưa từng bị người ta xem nhẹ.

Nhưng quen biết Giang Ngư Ngư không đến hai ngày, những thứ "cho tới bây giờ không" kia tất cả đều bị phá vỡ...

"Làm sao bây giờ?" Thân thể ép xuống thấp hơn, thấp đến mức lập tức sẽ dán lên trên người Giang Ngư Ngư, y hơi hơi cắn môi, đè thấp thanh âm, mang theo làn điệu mê hoặc, "Nàng làm ta bị thương, ta rất tức giận."

Vờ như là một đứa bé thiện lương, Giang Ngư Ngư lập tức an ủi y, "Sinh khí thì không sao cả, không phải sinh con là tốt rồi." (sinh khí có nghĩa là tức giận đó)

"..." Phốc...

Một câu "uy hiếp" đã chuẩn bị xong cũng không dùng được rồi, vốn định dọa nàng một phen, nhưng bây giờ lại bị nàng chọc cười.

Bây giờ y cảm thấy, cho dù nàng thật sự là người do kẻ địch của y phái tới, y sẽ không ngại mà vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh, dù sao một người chơi vui đến vậy, thật sự là rất khó tìm.

Đại khái là tiểu nha đầu này cho y quá nhiều kinh hỉ, gặp được nàng, dường như y rất dễ dàng sẽ thay đổi chủ ý.

"Tiểu nha đầu, nàng không sợ ta nổi giận mà giết chết nàng sao?"

Bắt đầu từ khi nàng xuất hiện ở vương phủ, biểu hiện của nàng đều vẫn rất to gan, tuy rằng nàng rất thông minh phản ứng rất nhanh, dường như là mặc kệ phải đối mặt với tình huống nào nàng cũng đều biết phải ứng phó ra sao, nhưng nhỡ đâu nàng gặp phải chủ tử thô bạo giống như Tam hoàng tử, không hài lòng một chút sẽ lập tức không nói hai lời mà rút kiếm giết người, thì phải biết làm sao bây giờ?

Y vẫn luôn cảm thấy, tiểu nha đầu này còn có bản lĩnh chưa dùng đến, thứ nàng biết, cũng không phải chỉ là những mưu kế nhỏ khiến người khác phải tức chết, đùa giỡn người ta quay vòng vòng thôi đâu.

Y thậm chí có chút hoài nghi, nguyện vọng ban đầu y giữ nàng lại, là cảm thấy "món đồ chơi" này rất thú vị, nhưng ở trong mắt tiểu nha đầu này, bọn họ có thể cũng chỉ là những món đồ chơi mà thôi, nàng cố ý giả ngốc lừa bọn họ xoay quanh, cũng chỉ vì nàng rất nhàm chán, tìm một trò chơi nào đó giết thời gian thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương