Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
-
Chương 236: Thành thân là cái gì?
Kéo lần nữa... Vẫn không kéo được.
Vì vậy sư đệ thẳng tay xé miếng vải bị sư huynh nắm, rồi sải bước đi thẳng.
Nam tử áo trắng bị bỏ lại: "..."
Liếc nhìn miếng vải rách trong tay, lại nhìn giường lớn hình lồng hấp bên cạnh…. Cuối cùng, im lặng cúi đầu xuống.
Mọi người đã quen thuộc với động tác này rồi, hắn lại đang nhìn cái bát trong ngực hắn.
Một đám người chỉ biết tiếc rèn sắt không thành thép, bọn họ thật sự muốn bắt lấy hắn lay mấy cái.
Có võ công giỏi, địa vị cao, sao có thể ngày ngày rơi vào cảnh khốn cùng như thế.
Huống chi cảnh khốn cùng của hắn đều không phù hợp, hắn không phục.
Mọi người đang tức giận, bỗng mắt hoa lên, nam tử áo trắng trước mắt đột nhiệt không thấy đâu nữa.
... Đi rồi sao?
Khinh công của hắn nhanh như quỷ mị, hiện tại nội thương đã khỏi, sử dụng đến tận mười phần công lực, người bình thường thật sự chẳng nhìn ra động tác của hắn.
Nhân vật chính đều đi hết, bọn họ cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, chuẩn bị giải tán.
Thế nhưng trước mắt lại đột nhiên hoa lên, nam tử áo trắng lại trở về, trong tay còn đang nắm lấy sư đệ.
Từ lúc biến mất đến lúc xuất hiện lần nữa, cả quá trình không tới ba giây.
Mà động tác của nam tử áo trắng không chút do dự nào, trực tiếp ném sư đệ trong tay mình lên cái giường có hình lồng hấp.
... Sau đó chính hắn cũng tự nằm lên đó.
Mọi người quả thật muốn “woa woa” kêu to mấy tiếng. Trời ơi, nam tử áo trắng thật là hùng vĩ.
Hơn nữa còn là trình tự ném người lên trước mình nằm lên sau.
Woaaa
Đây là khúc dạo đầu của động phòng hoa trúc đó....
Có phải nam tử áo trắng quá bạo dạn rồi không??
Mọi người rất kinh hãi, mặc dù hết sức tò mò chuyện tiếp theo sẽ phát sinh, nhưng nơi này thật sự không thích hợp ở lâu, cho nên mấy người đồng loạt xoay người đi ra ngoài.
… Sau đó một người chọt một lỗ nhỏ trên cửa sổ, sếp hàng đứng bên ngoài cửa sổ nhìn xem.
Trong ánh mắt mong đợi của một đám người hết sức phấn chấn hết sức không ngây thơ, nam tử áo trắng... hơi nâng người trên lên!
... Động tác kế tiếp, nhất định là trở mình ngã nhào lên sư đệ!
Kết quả nam tử áo trắng lại ngồi thẳng dậy...
"Giường không đủ lớn, hai người cùng nằm sẽ không có chỗ xoay người."
Nam tử áo trắng hết sức bình tĩnh nói.
Xoay mình làm gì! Chẳng lẽ...
Trong nháy mắt tất cả mọi người lại tưởng tượng ra những chuyện đen tối.
Sau đó phản ứng của bọn họ lập tức không được bình thường.
Nam tử áo trắng có thể mạnh miệng nói ra những lời tinh quái như vậy, chẳng lẽ bình thường hắn đều giả bộ.
Đang suy nghĩ, chợt âm thanh lạnh nhạt của nam tử áo trắng tiếp tục vang lên, "Không bằng bán đi đổi lấy thịt ăn."
Mọi người: "..."
Có phải bọn họ suy nghĩ nhiều quá rồi không?
Nếu hai huynh đệ này không làm chuyện đen tối nào đó, vậy họ cũng chẳng cần ở đây lén lút xem trộm làm gì.
Mọi người quay về phòng lần nữa, Hà Nghiêm nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng có thể hỏi ra, "Dung công tử, ngươi biết thành thân là gì không?"
"Biết." Nam tử áo trắng trả lời rất chắc chắn.
Đến mức giải thích cụ thể...
"Chính là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có giường cùng ngủ."
Mọi người: "..."
Không biết cái cách giải thích này hắn nghe lỏm được ở đâu.
Nhưng nghĩ kĩ lại, lời giải thích này có thể tổng quát như vậy.
Hơn nữa trạng thái sau khi cưới này lại rất lý tưởng.
Dĩ nhiên, nghĩa của câu "Có giường cùng ngủ " kia vẫn hết sức phong phú...
Nhưng với trạng thái hiện tại, nam tử áo trắng chỉ hiểu câu "Có giường cùng nằm" theo cách đơn giản nhất.
Cho nên Hà Nghiêm hỏi tiếp, "Nhưng... Ngươi thật muốn chọn sư đệ của ngươi cùng làm ba chuyện đó sao?"
Giọng của nam tử áo trắng vẫn thật khẽ khàng, "Từ nhỏ ta với sư đệ đã có nạn cùng chịu rồi."
Liếc mắt nhìn người nằm trong lồng hấp... À không, là nằm trên giường, lại nói tiếp, "Bây giờ cũng ngủ chung giường rồi."
Mọi người co giật khóe miệng, chợt nghe thấy nam tử áo trắng nói tiếp, "Bây giờ chỉ có thiếu có phúc cùng hưởng mà thôi."
Đám người Ngư Ngư đều sửng sốt, "Hai người chưa hưởng chung phúc à?"
Không thể nào...
Bọn họ vẫn cho là sư đệ bắt nạt nam tử áo trắng chỉ giống như là những người bạn thân thiết đùa giỡn với nhau.
Lấy danh nghĩa họ hàng thân thích của Ngư Ngư mà nói, một gia đình có huynh đệ thân thiết thì sẽ bắt nạt nhau như vậy.
Nhưng nghe ra ý của nam tử áo trắng, dường như không phải là chuyện như vậy?
"Không biết, chưa từng thấy phúc." Vẻ mặt nam tử áo trắng bình tĩnh mà lắc đầu.
Mọi người giật mình, từ nhỏ đến giờ hắn đã trải qua bao nhiêu sự đau khổ vậy hả?
Nam tử áo trắng lặng lẽ cúi đầu nhìn cái bát, rồi bổ sung, "Trên núi không có thịt ăn."
Mọi người: "..."
Chẳng lẽ chỉ có thịt ăn mới tính là có phúc à?
Quả nhiên không thể trông cậy vào sự truy cầu cao ấp hơn của hắn…
Trả lời xong các vấn đề, nam tử áo trắng không để ý đến bọn họ nữa, quay lại nằm bên cạnh sư đệ của hắn.
Bây giờ mọi người mới nhận ra từ lúc sư đệ bị nam tử áo trắng lôi về đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
Bây giờ nhìn thân thể nàng có chút cứng ngắc, chắc là bị nam tử áo trắng điểm huyệt rồi.
"Anh giải huyệt cho cô ấy đi..." Ngư Ngư không nhịn được nữa mà lên tiếng rồi.
"Ta sợ sư đệ đánh ta." Nam tử áo trắng vừa nói vừa xoay ra mò mầm sư đệ.
Chính là là "mò mẫm"… Hiển nhiên là hắn chưa từng ôm ai, bình thường cũng không chú ý quan sát, bây giờ không biết làm cách nào để mang sư đệ đi.
Vì vậy mọi người tận mắt thấy hắn ôm sư đệ, một lát thì đổi sang tay trái, một lát thì đổi sang tay phải, thử rất lâu lại đặt ra sau lưng.
Cứ làm đi làm lại lâu như vậy, hắn ăn được vô số đậu hũ của sư đệ.
Nam tử áo trắng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh thường ngày "Chờ chúng ta thành thân rồi, ta sẽ giải huyệt cho nàng ấy."
"... Thế nào mới tính là thành thân?" Bọn họ hoài nghi, trong lòng người này chẳng hề có khái niệm bái đường thành thân, tám phần là hắn chưa từng nghe qua từ này.
Quả nhiên, đáp án của hắn là
"Cùng ngủ chung giường."
Mọi người: "..."
"Sau đó chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng rồi, nàng ấy có thịt ăn, ta cũng có thể ăn ké." Rốt cục nam tử áo trắng nói ra mục đích cuối cùng của hắn.
Đám người Ngư Ngư lệ rơi đầy mặt.
Cái này rõ là... ngây ngô đến mức hắc ám.
Một đám người mang tâm trạng phức tạp đưa mắt nhìn theo bóng dáng của nam tử áo trắng cõng của sư đệ đi...
Nhanh chóng di chuyển đến phòng khách chính, chuẩn bị ăn cơm.
Ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm chút, ngày mai dậy sớm coi sư đệ đuổi giết nam tử áo trắng!
Có náo nhiệt cuộc sống thật tốt đẹp.
Dù sao chuyện náo nhiệt này cũng không phải là bọn họ, hà.
Nhưng trời đã định trước hôm này không phải là ngày an tĩnh rồi.
Lúc ăn cơm, cái ghế trống khiến cho bọn họ nhận ra...
"Tiểu Trần Tử và Đường Bao đâu rồi?"
Sao không thấy hai người họ?
Nghĩ kỹ lại, rõ ràng lúc xem lén nam tử áo trắng, vẫn thấy hai người họ mà.
Lại nói với tính cách của Tiểu Trần Tử, làm sao hắn có thể bỏ lỡ bữa cơm tối được.
Tiếp tục nhớ lại, Đường Bao mang cả sinh lễ tới rồi, không biết hai người họ đang nghiên cứu thứ gì, nhìn dáng vẻ dường như rất vội thành thân.
Hay là trốn vào chỗ nào... động phòng rồi???
Lật tung của phủ Tĩnh Vương lên mà vẫn không tìm được người, mọi người đành phải từ bỏ, quay lại tiếp tục ăn cơm.
Nhưng vừa ăn cơm xong, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng cười "hà hà" không được tự nhiên.
Nhìn ra ngoài, hóa ra là tiểu lão đầu đã từng tiên đoán Hách Liên Dạ sẽ có họa đẫm máu.
"Tiền bối!"
Ngư Ngư vừa nhìn thấy ông thì mắt sáng lên, "Ngài đến đây bằng cách vậy? Tôi còn đang định nghỉ ngơi hai ngày xong rồi đi tìm ngài đây. "
Nói xong nàng buông đũa xuống, lấy một cái túi ra, tung tăng nhảy đến trước mặt tiểu lão đầu "Tôi có quà tặng cho ngài đây, nhắm mắt lại đi!"
Tiểu lão đầu bị dáng vẻ cao hứng của Ngư Ngư làm cho cảm động? Có phải ông suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Ông còn tưởng rằng đám người Ngư Ngư sẽ trách ông tỏ vẻ huyền bí hù dọa người khác, tại sao nha đầu này lại nhiệt tình chào đón ông như thế?
Đúng rồi, hẳn là sau khi biết sự thật, cảm thấy niềm vui quá bất ngờ, cho nên không để bụng chuyện sợ hãi lúc trước nữa.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót, cười đến tít cả mắt của cô bé này, đúng là tính tình trẻ con mà.
Trẻ con thì đều không mang thù hận.
Cho nên dưới sự thúc giục của Ngư Ngư, Tiểu lão đầu nhắm mắt lại, vui tươi hớn hở chuẩn bị nhận quà.
Năm sáu giây sau, Ngư Ngư cao hứng vỗ vỗ tay, "Được rồi!"
"Phốc."
Tiểu lão đầu vẫn chưa mở mắt, chợt nghe đám người Hà Nghiêm cười ha hả.
Cúi đầu nhìn xem, trên tay rỗng tuếch.
Ngược lại trên mặt đất, hình như trên cái bóng của ông có thêm thứ gì đó…
Ngư Ngư tốt bụng đưa cái gương rõ ràng mang ở hiện đại qua, vẻ mặt mong đợi hỏi, "Tiền bối, món quà này đẹp không?"
"..." Tiểu lão đầu ôm khuôn mặt bánh quai, nhìn vào đôi tai thỏ trắng bằng nhung dính chặt trên đỉnh đầu ông, theo chiều gió mà phấp phới.
"Nha đầu con..." Tiểu lão đầu thử rất lâu, phát hiện trừ khi mình cạo sạch hai nhúm tóc trên đầu, nếu không sẽ không lấy xuống được, đành phải sưng mặt ra, làm bộ tức giận mà răn dạy Ngư Ngư, "Quá quắt!"
Ngư Ngư bị ông giáo huấn thì sững sờ, vành mắt bỗng đỏ lên.
Hách Liên Dạ vô cùng phối hợp đúng lúc đứng lên, đi đến cạnh nàng.
Ngư Ngư quay đầu bổ nhào vào trong ngực y, "Oa" một tiếng khóc òa lên, thút tha thút thít nói, "Em sai rồi, em quá quắt..."
Là một yêu nghiệt siêu cấp cưng chiều nương tử, Hách Liên Dạ không vội so đo với ông già dám làm mẹ của con mình khóc, chỉ cúi đầu, hết sức dịu dàng trấn an Ngư Ngư.
Nhưng hiển nhiên Ngư Ngư hết sức đau lòng, khóc không ngừng...
Tiểu lão đầu nhìn Ngư Ngư khóc đến rụt cả bả vai, trong lòng hết sức băn khoăn, vội vàng an ủi nàng, "Nha đầu, nha đầu cháu đừng khóc, ta đùa thôi mà!"
Trời ơi! Nha đầu này thậm chí còn có thể làm cho Hách Liên Dạ đầu hàng, thế mà lại thích khóc như vậy sao?
Giang hồ đồn đại chỉ nói nàng vô lương, cũng không nói nàng yếu ớt đến như vậy.
Nhưng nha đầu này lại không có võ công, chắc hẳn kiểu gì cũng sẽ có chút nhát gan.
Tiểu lão đầu cực kỳ hối hận, thấy Ngư Ngư khóc như thế, dỗ dành thế nào cũng không được, vội vàng bổ cứu, "Như vậy đi, cháu xem, Hách Liên Dạ có linh lực của cánh cửa không gian, nhưng bây giờ ngoại trừ mang bọn cháu xuyên không thì sẽ không sử dụng đến linh lực đó, ta thu hắn làm đồ đệ được không?"
Bờ vai Ngư Ngư vẫn tiếp tục run rẩy.
Vẫn không được? Ai! Tiểu lão đầu sốt ruột, đành nói tiếp, "Như vậy, ta không thu hắn làm đồ đệ, coi như... coi như ta thay mặt sư phụ nhận học trò, từ nay về sau hắn chính sư đệ của ta!"
Ngư Ngư vẫn ra vẻ đáng thương nấp vào lồng ngực Hách Liên Dạ.
"... Thôi, vậy để ta làm sư đệ của hắn!" Đầu của tiểu lão đầu nóng lên, mở miệng thốt ra.
"Được." Ngư Ngư hài lòng, từ trong ngực Hách Liên Dạ đứng thẳng người lên, để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, không có vẻ gì là đã khóc nhem nhuốc trước đó.
Nhưng bờ vai của nàng vẫn co lại, hai cánh tay cầm lấy bò khô, dùng sức cắn... mỗi lần cắn là mỗi lần bờ vai co rúm lại.
Bò khô này ăn ngon thật, nhưng mà hơi cứng.....
Tiểu lão đầu: "..."
Sầm mặt dùng sức nghiến răng, "Nha đầu cháu... cháu chơi gian! Lời vừa nãy của ta không tính.!"
Khuôn mặt nhỏ của Ngư Ngư đột nhiên xụ xuống, "Nhưng cháu thật sự quá quắt lắm."
Nàng khổ sở nhìn tiểu lão đầu, "Cháu chỉ nhớ mua lỗ tai mà quên mua cái đuôi... Bây giờ nhìn ông thật không chính tông. "
"..." Ai muốn làm con thỏ chính tông chứ!
Tiểu lão đầu tức giận đến run người, làm cho đôi tai thỏ trên đỉnh đầu phất phới, lại càng không uy vũ...
Hách Liên Dạ lại ôm Ngư Ngư vào lòng, cười trấn an nàng, "Không có chuyện gì, sư đệ của ta sẽ không so đo với nàng đâu."
"..." Đừng gọi ta là sư đệ chứ!
Tiểu lão đầu vốn có vai vế vô cùng cao, ở trên đại lục này không ai sáng bằng, vậy mà có thêm một vị sư huynh…
Mà vị sư huynh này lại do đích thân ông nhận.
Ông còn có trách nhiệm truyền dạy năng lực của mình cho vị "sư huynh" kia nữa.
Đây có phải là ông đang bị đôi phu thê vô lương này liên thủ lừa gạt không?
Tiểu lão đầu níu lấy đôi tai thỏ trên đầu, cảm thấy cuộc sống hết sức thê lương...
Nhưng ngay cả Hà Nghiêm là người duy nhất tương đối lương thiện cũng không thông cảm với ông, "Ai bảo lúc trước ông hù dọa chúng ta làm gì."
Nói gì mà chủ tử sẽ có thảm họa đẫm máu, làm bọn họ mắc công lo lắng!
Nhất là lúc chủ tử hôn mê, Vương phi lo lắng đến mức hồn cũng sắp tan biến, nếu không phải mang chủ tử đến thời hiện đại xin giúp đỡ, có thể đã bất tỉnh rồi!
"Ánh sáng máu..." Tiểu lão đầu yếu ớt mà kháng nghị, "Các người không phát hiện ánh sáng này đỏ như máu à?"
Một đám người đồng loạt trừng ông, Hà Túc bộc phát tính tình nóng nảy bắt đầu hoạt động cổ tay.
Ông còn dám nói!
Nếu là trước kia còn dễ nói, tiểu lão đầu lấy phù chú ra, không cần biết cao thủ võ công lợi hại đến mức nào, đứng trước mặt ông đều phải ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ, trong thân thể Hách Liên Dạ có của linh lực cánh cửa không gian...
Người bình thường dù sao cũng không thể so với thần vật kiểu này, tiểu lão đầu không biết sợ, lấy một lá phù chú ra bước tới trước... Phù chú cũng chỉ có thể tự bốc cháy.
Từ nay về sau... ông sẽ không đánh lại Hách Liên Dạ nữa à?
Tiểu lão đầu rũ hai lỗ tai thỏ xuống, không phục mà lầm bầm, "Ta nói cũng đâu có sai, đó là thử thách của các ngươi, nếu lúc ấy Ngư Ngư chần chừ một chút, làm chậm trễ thời gian cứu chữa thì Hách Liên Dạ đã thật sự mất mạng rồi."
Ai nói vậy là vui mừng chứ?
Nói cho cùng, còn là do tình cảm của hai người sâu nặng, khiến cho Ngư Ngư không màn đến nguy hiểm có thể bị bỏng nặng thậm chí là mất mạng, cũng muốn dẫn người vượt qua cánh cửa không gian.
Nếu là người khác rơi vào trường hợp này thì nói không chừng lại thật sự trở thành tai họa rồi.
Tâm tình của Hách Liên Dạ hôm nay không tệ, hết sức rộng lượng giúp tiểu lão đầu, "Tiểu nha đầu, đừng tức giận, thật ra ông ấy cũng không có ý xấu."
Cuối cùng tiểu lão đầu cũng có cảm giác được an ủi.
"Hơn nữa bây giờ nàng là sư tẩu của ông ấy rồi, sao lại so đo với vãn bối được chứ?"
"..." Ai là vãn bối? Có vãn bối nào có chùm râu bạc to như oonh không?
... Quả thật không có thiên lý!
Tiểu lão đầu im lặng nhìn trời, thật muốn chạy ra cửa khóc òa lên.
Nhưng vừa mới xoay người, tiểu lão đầu suýt chút nữa đụng vào thị vệ đang vội vàng chạy từ ngoài vào.
"Chủ tử, Vương phi! Thái tử gia dẫn An cô nương hồi cung, nói muốn thành thân với An cô nương, trong cung đang náo loạn vô cùng."
Vì vậy sư đệ thẳng tay xé miếng vải bị sư huynh nắm, rồi sải bước đi thẳng.
Nam tử áo trắng bị bỏ lại: "..."
Liếc nhìn miếng vải rách trong tay, lại nhìn giường lớn hình lồng hấp bên cạnh…. Cuối cùng, im lặng cúi đầu xuống.
Mọi người đã quen thuộc với động tác này rồi, hắn lại đang nhìn cái bát trong ngực hắn.
Một đám người chỉ biết tiếc rèn sắt không thành thép, bọn họ thật sự muốn bắt lấy hắn lay mấy cái.
Có võ công giỏi, địa vị cao, sao có thể ngày ngày rơi vào cảnh khốn cùng như thế.
Huống chi cảnh khốn cùng của hắn đều không phù hợp, hắn không phục.
Mọi người đang tức giận, bỗng mắt hoa lên, nam tử áo trắng trước mắt đột nhiệt không thấy đâu nữa.
... Đi rồi sao?
Khinh công của hắn nhanh như quỷ mị, hiện tại nội thương đã khỏi, sử dụng đến tận mười phần công lực, người bình thường thật sự chẳng nhìn ra động tác của hắn.
Nhân vật chính đều đi hết, bọn họ cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, chuẩn bị giải tán.
Thế nhưng trước mắt lại đột nhiên hoa lên, nam tử áo trắng lại trở về, trong tay còn đang nắm lấy sư đệ.
Từ lúc biến mất đến lúc xuất hiện lần nữa, cả quá trình không tới ba giây.
Mà động tác của nam tử áo trắng không chút do dự nào, trực tiếp ném sư đệ trong tay mình lên cái giường có hình lồng hấp.
... Sau đó chính hắn cũng tự nằm lên đó.
Mọi người quả thật muốn “woa woa” kêu to mấy tiếng. Trời ơi, nam tử áo trắng thật là hùng vĩ.
Hơn nữa còn là trình tự ném người lên trước mình nằm lên sau.
Woaaa
Đây là khúc dạo đầu của động phòng hoa trúc đó....
Có phải nam tử áo trắng quá bạo dạn rồi không??
Mọi người rất kinh hãi, mặc dù hết sức tò mò chuyện tiếp theo sẽ phát sinh, nhưng nơi này thật sự không thích hợp ở lâu, cho nên mấy người đồng loạt xoay người đi ra ngoài.
… Sau đó một người chọt một lỗ nhỏ trên cửa sổ, sếp hàng đứng bên ngoài cửa sổ nhìn xem.
Trong ánh mắt mong đợi của một đám người hết sức phấn chấn hết sức không ngây thơ, nam tử áo trắng... hơi nâng người trên lên!
... Động tác kế tiếp, nhất định là trở mình ngã nhào lên sư đệ!
Kết quả nam tử áo trắng lại ngồi thẳng dậy...
"Giường không đủ lớn, hai người cùng nằm sẽ không có chỗ xoay người."
Nam tử áo trắng hết sức bình tĩnh nói.
Xoay mình làm gì! Chẳng lẽ...
Trong nháy mắt tất cả mọi người lại tưởng tượng ra những chuyện đen tối.
Sau đó phản ứng của bọn họ lập tức không được bình thường.
Nam tử áo trắng có thể mạnh miệng nói ra những lời tinh quái như vậy, chẳng lẽ bình thường hắn đều giả bộ.
Đang suy nghĩ, chợt âm thanh lạnh nhạt của nam tử áo trắng tiếp tục vang lên, "Không bằng bán đi đổi lấy thịt ăn."
Mọi người: "..."
Có phải bọn họ suy nghĩ nhiều quá rồi không?
Nếu hai huynh đệ này không làm chuyện đen tối nào đó, vậy họ cũng chẳng cần ở đây lén lút xem trộm làm gì.
Mọi người quay về phòng lần nữa, Hà Nghiêm nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng có thể hỏi ra, "Dung công tử, ngươi biết thành thân là gì không?"
"Biết." Nam tử áo trắng trả lời rất chắc chắn.
Đến mức giải thích cụ thể...
"Chính là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có giường cùng ngủ."
Mọi người: "..."
Không biết cái cách giải thích này hắn nghe lỏm được ở đâu.
Nhưng nghĩ kĩ lại, lời giải thích này có thể tổng quát như vậy.
Hơn nữa trạng thái sau khi cưới này lại rất lý tưởng.
Dĩ nhiên, nghĩa của câu "Có giường cùng ngủ " kia vẫn hết sức phong phú...
Nhưng với trạng thái hiện tại, nam tử áo trắng chỉ hiểu câu "Có giường cùng nằm" theo cách đơn giản nhất.
Cho nên Hà Nghiêm hỏi tiếp, "Nhưng... Ngươi thật muốn chọn sư đệ của ngươi cùng làm ba chuyện đó sao?"
Giọng của nam tử áo trắng vẫn thật khẽ khàng, "Từ nhỏ ta với sư đệ đã có nạn cùng chịu rồi."
Liếc mắt nhìn người nằm trong lồng hấp... À không, là nằm trên giường, lại nói tiếp, "Bây giờ cũng ngủ chung giường rồi."
Mọi người co giật khóe miệng, chợt nghe thấy nam tử áo trắng nói tiếp, "Bây giờ chỉ có thiếu có phúc cùng hưởng mà thôi."
Đám người Ngư Ngư đều sửng sốt, "Hai người chưa hưởng chung phúc à?"
Không thể nào...
Bọn họ vẫn cho là sư đệ bắt nạt nam tử áo trắng chỉ giống như là những người bạn thân thiết đùa giỡn với nhau.
Lấy danh nghĩa họ hàng thân thích của Ngư Ngư mà nói, một gia đình có huynh đệ thân thiết thì sẽ bắt nạt nhau như vậy.
Nhưng nghe ra ý của nam tử áo trắng, dường như không phải là chuyện như vậy?
"Không biết, chưa từng thấy phúc." Vẻ mặt nam tử áo trắng bình tĩnh mà lắc đầu.
Mọi người giật mình, từ nhỏ đến giờ hắn đã trải qua bao nhiêu sự đau khổ vậy hả?
Nam tử áo trắng lặng lẽ cúi đầu nhìn cái bát, rồi bổ sung, "Trên núi không có thịt ăn."
Mọi người: "..."
Chẳng lẽ chỉ có thịt ăn mới tính là có phúc à?
Quả nhiên không thể trông cậy vào sự truy cầu cao ấp hơn của hắn…
Trả lời xong các vấn đề, nam tử áo trắng không để ý đến bọn họ nữa, quay lại nằm bên cạnh sư đệ của hắn.
Bây giờ mọi người mới nhận ra từ lúc sư đệ bị nam tử áo trắng lôi về đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
Bây giờ nhìn thân thể nàng có chút cứng ngắc, chắc là bị nam tử áo trắng điểm huyệt rồi.
"Anh giải huyệt cho cô ấy đi..." Ngư Ngư không nhịn được nữa mà lên tiếng rồi.
"Ta sợ sư đệ đánh ta." Nam tử áo trắng vừa nói vừa xoay ra mò mầm sư đệ.
Chính là là "mò mẫm"… Hiển nhiên là hắn chưa từng ôm ai, bình thường cũng không chú ý quan sát, bây giờ không biết làm cách nào để mang sư đệ đi.
Vì vậy mọi người tận mắt thấy hắn ôm sư đệ, một lát thì đổi sang tay trái, một lát thì đổi sang tay phải, thử rất lâu lại đặt ra sau lưng.
Cứ làm đi làm lại lâu như vậy, hắn ăn được vô số đậu hũ của sư đệ.
Nam tử áo trắng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh thường ngày "Chờ chúng ta thành thân rồi, ta sẽ giải huyệt cho nàng ấy."
"... Thế nào mới tính là thành thân?" Bọn họ hoài nghi, trong lòng người này chẳng hề có khái niệm bái đường thành thân, tám phần là hắn chưa từng nghe qua từ này.
Quả nhiên, đáp án của hắn là
"Cùng ngủ chung giường."
Mọi người: "..."
"Sau đó chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng rồi, nàng ấy có thịt ăn, ta cũng có thể ăn ké." Rốt cục nam tử áo trắng nói ra mục đích cuối cùng của hắn.
Đám người Ngư Ngư lệ rơi đầy mặt.
Cái này rõ là... ngây ngô đến mức hắc ám.
Một đám người mang tâm trạng phức tạp đưa mắt nhìn theo bóng dáng của nam tử áo trắng cõng của sư đệ đi...
Nhanh chóng di chuyển đến phòng khách chính, chuẩn bị ăn cơm.
Ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm chút, ngày mai dậy sớm coi sư đệ đuổi giết nam tử áo trắng!
Có náo nhiệt cuộc sống thật tốt đẹp.
Dù sao chuyện náo nhiệt này cũng không phải là bọn họ, hà.
Nhưng trời đã định trước hôm này không phải là ngày an tĩnh rồi.
Lúc ăn cơm, cái ghế trống khiến cho bọn họ nhận ra...
"Tiểu Trần Tử và Đường Bao đâu rồi?"
Sao không thấy hai người họ?
Nghĩ kỹ lại, rõ ràng lúc xem lén nam tử áo trắng, vẫn thấy hai người họ mà.
Lại nói với tính cách của Tiểu Trần Tử, làm sao hắn có thể bỏ lỡ bữa cơm tối được.
Tiếp tục nhớ lại, Đường Bao mang cả sinh lễ tới rồi, không biết hai người họ đang nghiên cứu thứ gì, nhìn dáng vẻ dường như rất vội thành thân.
Hay là trốn vào chỗ nào... động phòng rồi???
Lật tung của phủ Tĩnh Vương lên mà vẫn không tìm được người, mọi người đành phải từ bỏ, quay lại tiếp tục ăn cơm.
Nhưng vừa ăn cơm xong, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng cười "hà hà" không được tự nhiên.
Nhìn ra ngoài, hóa ra là tiểu lão đầu đã từng tiên đoán Hách Liên Dạ sẽ có họa đẫm máu.
"Tiền bối!"
Ngư Ngư vừa nhìn thấy ông thì mắt sáng lên, "Ngài đến đây bằng cách vậy? Tôi còn đang định nghỉ ngơi hai ngày xong rồi đi tìm ngài đây. "
Nói xong nàng buông đũa xuống, lấy một cái túi ra, tung tăng nhảy đến trước mặt tiểu lão đầu "Tôi có quà tặng cho ngài đây, nhắm mắt lại đi!"
Tiểu lão đầu bị dáng vẻ cao hứng của Ngư Ngư làm cho cảm động? Có phải ông suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Ông còn tưởng rằng đám người Ngư Ngư sẽ trách ông tỏ vẻ huyền bí hù dọa người khác, tại sao nha đầu này lại nhiệt tình chào đón ông như thế?
Đúng rồi, hẳn là sau khi biết sự thật, cảm thấy niềm vui quá bất ngờ, cho nên không để bụng chuyện sợ hãi lúc trước nữa.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót, cười đến tít cả mắt của cô bé này, đúng là tính tình trẻ con mà.
Trẻ con thì đều không mang thù hận.
Cho nên dưới sự thúc giục của Ngư Ngư, Tiểu lão đầu nhắm mắt lại, vui tươi hớn hở chuẩn bị nhận quà.
Năm sáu giây sau, Ngư Ngư cao hứng vỗ vỗ tay, "Được rồi!"
"Phốc."
Tiểu lão đầu vẫn chưa mở mắt, chợt nghe đám người Hà Nghiêm cười ha hả.
Cúi đầu nhìn xem, trên tay rỗng tuếch.
Ngược lại trên mặt đất, hình như trên cái bóng của ông có thêm thứ gì đó…
Ngư Ngư tốt bụng đưa cái gương rõ ràng mang ở hiện đại qua, vẻ mặt mong đợi hỏi, "Tiền bối, món quà này đẹp không?"
"..." Tiểu lão đầu ôm khuôn mặt bánh quai, nhìn vào đôi tai thỏ trắng bằng nhung dính chặt trên đỉnh đầu ông, theo chiều gió mà phấp phới.
"Nha đầu con..." Tiểu lão đầu thử rất lâu, phát hiện trừ khi mình cạo sạch hai nhúm tóc trên đầu, nếu không sẽ không lấy xuống được, đành phải sưng mặt ra, làm bộ tức giận mà răn dạy Ngư Ngư, "Quá quắt!"
Ngư Ngư bị ông giáo huấn thì sững sờ, vành mắt bỗng đỏ lên.
Hách Liên Dạ vô cùng phối hợp đúng lúc đứng lên, đi đến cạnh nàng.
Ngư Ngư quay đầu bổ nhào vào trong ngực y, "Oa" một tiếng khóc òa lên, thút tha thút thít nói, "Em sai rồi, em quá quắt..."
Là một yêu nghiệt siêu cấp cưng chiều nương tử, Hách Liên Dạ không vội so đo với ông già dám làm mẹ của con mình khóc, chỉ cúi đầu, hết sức dịu dàng trấn an Ngư Ngư.
Nhưng hiển nhiên Ngư Ngư hết sức đau lòng, khóc không ngừng...
Tiểu lão đầu nhìn Ngư Ngư khóc đến rụt cả bả vai, trong lòng hết sức băn khoăn, vội vàng an ủi nàng, "Nha đầu, nha đầu cháu đừng khóc, ta đùa thôi mà!"
Trời ơi! Nha đầu này thậm chí còn có thể làm cho Hách Liên Dạ đầu hàng, thế mà lại thích khóc như vậy sao?
Giang hồ đồn đại chỉ nói nàng vô lương, cũng không nói nàng yếu ớt đến như vậy.
Nhưng nha đầu này lại không có võ công, chắc hẳn kiểu gì cũng sẽ có chút nhát gan.
Tiểu lão đầu cực kỳ hối hận, thấy Ngư Ngư khóc như thế, dỗ dành thế nào cũng không được, vội vàng bổ cứu, "Như vậy đi, cháu xem, Hách Liên Dạ có linh lực của cánh cửa không gian, nhưng bây giờ ngoại trừ mang bọn cháu xuyên không thì sẽ không sử dụng đến linh lực đó, ta thu hắn làm đồ đệ được không?"
Bờ vai Ngư Ngư vẫn tiếp tục run rẩy.
Vẫn không được? Ai! Tiểu lão đầu sốt ruột, đành nói tiếp, "Như vậy, ta không thu hắn làm đồ đệ, coi như... coi như ta thay mặt sư phụ nhận học trò, từ nay về sau hắn chính sư đệ của ta!"
Ngư Ngư vẫn ra vẻ đáng thương nấp vào lồng ngực Hách Liên Dạ.
"... Thôi, vậy để ta làm sư đệ của hắn!" Đầu của tiểu lão đầu nóng lên, mở miệng thốt ra.
"Được." Ngư Ngư hài lòng, từ trong ngực Hách Liên Dạ đứng thẳng người lên, để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, không có vẻ gì là đã khóc nhem nhuốc trước đó.
Nhưng bờ vai của nàng vẫn co lại, hai cánh tay cầm lấy bò khô, dùng sức cắn... mỗi lần cắn là mỗi lần bờ vai co rúm lại.
Bò khô này ăn ngon thật, nhưng mà hơi cứng.....
Tiểu lão đầu: "..."
Sầm mặt dùng sức nghiến răng, "Nha đầu cháu... cháu chơi gian! Lời vừa nãy của ta không tính.!"
Khuôn mặt nhỏ của Ngư Ngư đột nhiên xụ xuống, "Nhưng cháu thật sự quá quắt lắm."
Nàng khổ sở nhìn tiểu lão đầu, "Cháu chỉ nhớ mua lỗ tai mà quên mua cái đuôi... Bây giờ nhìn ông thật không chính tông. "
"..." Ai muốn làm con thỏ chính tông chứ!
Tiểu lão đầu tức giận đến run người, làm cho đôi tai thỏ trên đỉnh đầu phất phới, lại càng không uy vũ...
Hách Liên Dạ lại ôm Ngư Ngư vào lòng, cười trấn an nàng, "Không có chuyện gì, sư đệ của ta sẽ không so đo với nàng đâu."
"..." Đừng gọi ta là sư đệ chứ!
Tiểu lão đầu vốn có vai vế vô cùng cao, ở trên đại lục này không ai sáng bằng, vậy mà có thêm một vị sư huynh…
Mà vị sư huynh này lại do đích thân ông nhận.
Ông còn có trách nhiệm truyền dạy năng lực của mình cho vị "sư huynh" kia nữa.
Đây có phải là ông đang bị đôi phu thê vô lương này liên thủ lừa gạt không?
Tiểu lão đầu níu lấy đôi tai thỏ trên đầu, cảm thấy cuộc sống hết sức thê lương...
Nhưng ngay cả Hà Nghiêm là người duy nhất tương đối lương thiện cũng không thông cảm với ông, "Ai bảo lúc trước ông hù dọa chúng ta làm gì."
Nói gì mà chủ tử sẽ có thảm họa đẫm máu, làm bọn họ mắc công lo lắng!
Nhất là lúc chủ tử hôn mê, Vương phi lo lắng đến mức hồn cũng sắp tan biến, nếu không phải mang chủ tử đến thời hiện đại xin giúp đỡ, có thể đã bất tỉnh rồi!
"Ánh sáng máu..." Tiểu lão đầu yếu ớt mà kháng nghị, "Các người không phát hiện ánh sáng này đỏ như máu à?"
Một đám người đồng loạt trừng ông, Hà Túc bộc phát tính tình nóng nảy bắt đầu hoạt động cổ tay.
Ông còn dám nói!
Nếu là trước kia còn dễ nói, tiểu lão đầu lấy phù chú ra, không cần biết cao thủ võ công lợi hại đến mức nào, đứng trước mặt ông đều phải ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ, trong thân thể Hách Liên Dạ có của linh lực cánh cửa không gian...
Người bình thường dù sao cũng không thể so với thần vật kiểu này, tiểu lão đầu không biết sợ, lấy một lá phù chú ra bước tới trước... Phù chú cũng chỉ có thể tự bốc cháy.
Từ nay về sau... ông sẽ không đánh lại Hách Liên Dạ nữa à?
Tiểu lão đầu rũ hai lỗ tai thỏ xuống, không phục mà lầm bầm, "Ta nói cũng đâu có sai, đó là thử thách của các ngươi, nếu lúc ấy Ngư Ngư chần chừ một chút, làm chậm trễ thời gian cứu chữa thì Hách Liên Dạ đã thật sự mất mạng rồi."
Ai nói vậy là vui mừng chứ?
Nói cho cùng, còn là do tình cảm của hai người sâu nặng, khiến cho Ngư Ngư không màn đến nguy hiểm có thể bị bỏng nặng thậm chí là mất mạng, cũng muốn dẫn người vượt qua cánh cửa không gian.
Nếu là người khác rơi vào trường hợp này thì nói không chừng lại thật sự trở thành tai họa rồi.
Tâm tình của Hách Liên Dạ hôm nay không tệ, hết sức rộng lượng giúp tiểu lão đầu, "Tiểu nha đầu, đừng tức giận, thật ra ông ấy cũng không có ý xấu."
Cuối cùng tiểu lão đầu cũng có cảm giác được an ủi.
"Hơn nữa bây giờ nàng là sư tẩu của ông ấy rồi, sao lại so đo với vãn bối được chứ?"
"..." Ai là vãn bối? Có vãn bối nào có chùm râu bạc to như oonh không?
... Quả thật không có thiên lý!
Tiểu lão đầu im lặng nhìn trời, thật muốn chạy ra cửa khóc òa lên.
Nhưng vừa mới xoay người, tiểu lão đầu suýt chút nữa đụng vào thị vệ đang vội vàng chạy từ ngoài vào.
"Chủ tử, Vương phi! Thái tử gia dẫn An cô nương hồi cung, nói muốn thành thân với An cô nương, trong cung đang náo loạn vô cùng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook