Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
-
Chương 204: Vương gia mạnh hơn anh họ đại nhân
Trình Ti Nghiên bước vội mấy bước vọt tới trước thiếu niên áo đỏ, "Tại sao ngươi phải tìm Hách Liên Dạ? Ta là đệ tử Huyền Cơ lão nhân thích nhất, sư phụ để lại cho ta rất nhiều bảo bối, ngươi tìm người khác làm gì, ta cũng có thể giúp ngươi, ta chỉ muốn ngươi giết Hách Liên Dạ giúp ta! Hơn nữa Hách Liên Dạ chết rồi, ngươi chính là đệ nhất thiên hạ!"
Thiếu niên áo đỏ hơi cau mày lại, giống như đang suy nghĩ lời nói của nàng ta.
Chỉ cần không dứt khoát cự tuyệt, chính là có hi vọng! Ít nhất, hắn dám giết, cũng có thể giết được Hách Liên Dạ!
Trình Ti Nghiên vui vẻ, đắc ý nhìn vẻ mặt hận không thể bóp chết nàng của Hà Nghiêm.
Đang chuẩn bị tiếp tục khoe khoang bản thân, thiếu niên áo đỏ nhìn nàng ta chằm chằm một lúc, bỗng quay đầu nhìn Ngư Ngư, "Vì sao đối tệ với nàng ấy như vậy?"
"Lúc trước ở trên núi, bọn họ ghen tị sư phụ đối tốt với ta nhất," Trình Ti Nghiên cảm thấy thiếu niên áo đỏ là đang bất bình thay nàng ta, vô cùng đắc ý cười, "Về phần Giang Ngư Ngư này, ai biết nàng ta đang ghen tị ta cái gì."
Thiếu niên áo đỏ không nhìn nàng ta nữa, chỉ hỏi tiếp Ngư Ngư, "Không phải nói y thuật của cô không tệ sao?" Giọng của hắn ta rõ ràng mang theo trách mắng, "Vì sao không chữa trị đầu óc giúp nàng ta?"
Phụt... Đám người Ngư Ngư đều sắp bật cười, vẻ mặt đang đắc ý của Trình Ti Nghiên lại lần lượt thay đổi từ đen xanh đỏ, tức giận đến sắp hộc máu.
"Đồ không biết tốt xấu! Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận!"
"Xem ra là hết thuốc chữa," Thiếu niên áo đỏ cũng không tức giận, chỉ gật gật đầu, "Chả trách cô không trị cho ả."
"..." Trình Ti Nghiên bị thiếu niên áo đỏ đâm chọc, vốn đang vô cùng tức giận, đuôi khóe mắt nhìn nam tử áo trắng ăn cơm một lúc, rồi ngẩng đầu liếc nhìn xấu nữ mặt to xa lạ bên cạnh hắn một cái.
Đây là ai?
Trình Ti Nghiên chỉ biết kế hoạch chặn cửa ra của bọn họ thất bại, lại không biết đám người Ngư Ngư dùng cách gì để lừa gạt thủ vệ ở cửa động.
Đương nhiên nàng ta cũng không có khả năng nghĩ tới sư đệ là một nữ nhân...
Cho nên dù đã nhìn thấy khuôn mặt to mang tính biểu tượng, nàng ta cũng không nghĩ tới đó là sư đệ, giơ tay lên vứt một cục đá qua đó, "Người quái dị, ngươi là ai! Ai cho ngươi ngồi vào chỗ bên cạnh thiếu chủ!"
Hiện tại Trình Ti Nghiên vẫn đang chiếm thân thể của Ngư Ngư, hơn nữa thiếu niên áo đỏ xuất hiện, có nghĩa là việc tráo đổi thân thể có thể thực hiện, hiện tại đánh nàng ta tổn thương nàng ta, đến lúc đó chịu tội đều là Ngư Ngư, cho nên nam tử áo trắng không thể ra tay với Trình Ti Nghiên.
Đánh không được, nam tử áo trắng dứt khoát không thèm để ý nàng ta, ngay cả tầm mắt cũng không lệch nửa phân, chỉ đánh bay nàng ta đến trên tảng đá.
Ngư Ngư rất rối rắm nghĩ kế giúp hắn, "Dung bánh bao, anh không được như vậy, tình huống khi nãy, rõ ràng anh có thể nói với sư đệ, đệ cho ta một miếng thịt, nàng ta sẽ biết đệ là ai."
Dung bánh bao thật sự là không có khiếu tìm cơ hội ăn thịt cho mình mà!
Nam tử áo trắng cảm thấy Ngư Ngư nói có lý, lập tức nghe theo.
... Sau đó sư đệ liền cướp đi miếng thịt cuối cùng trong bát của hắn.
Ánh mắt Trình Ti Nghiên chậm rãi trừng lớn, "Ngươi... Ngươi là Nhị gia? Ngươi là nữ nhân?"
Sư đệ mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta, vài giây sau, thay đổi một khuôn mặt lớn hơn nữa cho mình...
Mọi người đều bị sét đánh ngây ngốc, đúng là chỉ có sư đệ mới làm được chuyện này, cũng làm cho Trình Ti Nghiên hoàn toàn xác nhận thân phận của nàng ấy.
"Ngươi... Không ngờ thật sự là ngươi! Ngươi là nữ nhân! Phòng của thiếu chủ không cho phép người khác xông loạn, toàn bộ trong môn phái chỉ có ngươi có thể đi vào! Ngay cả lúc hắn tắm rửa ngươi cũng từng đi vào!"
Trình Ti Nghiên chất vấn mấy tiếng, càng nói càng phẫn nộ, giống như tướng công của mình bị người khác chiếm tiện nghi vậy.
Song mọi người không đếm xỉa tới nàng ta, đồng loạt nhìn về phía nam tử áo trắng mấy năm nay bị lợi dụng vô số lần.
Lần này hiếm khi nam tử áo trắng không ngây người, chỉ là dường như hắn cũng không chú ý tới mấy câu nói đó, chỉ quay đầu nhìn về phía thiếu niên áo đỏ, "Làm sao để tráo đổi thân thể?"
Trình Ti Nghiên không thuận theo không buông tha còn muốn ồn ào, thiếu niên áo đỏ giơ tay lên điểm huyệt đạo của nàng ta, chần chờ một lát, "Trước taphải xác nhận các ngươi có thể giúp ta không đã."
"Sư phụ ngươi biến mất?" Mới vừa cơm nước xong, Hách Liên Dạ đang giúp Ngư Ngư ép nước trái cây, không ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên áo đỏ choáng váng, "Ngươi..." Tại sao y lại biết?
Nếu ngươi biết chúng ta thời gian dài một chút, câu ngươi hỏi sẽ là "Tại sao cái gì ngươi cũng biết"! Tất cả mọi người yên lặng cảm khái ở trong lòng, chỉ có im lặng rơi lệ với tốc độ phản ứng của đại phúc hắc.
"Vương gia chàng thật thông minh." Ngư Ngư chân thành khen ngợi y.
"Nếu không sao có thể có ánh mắt tốt, yêu thích một tiểu nha đầu vô cùng đáng yêu chứ?" Yêu nghiệt sẽ không bỏ qua cho cơ hội thổ lộ này.
"Chính là luẩn quẩn trong lòng,tuổi còn nhỏ mà đã mang thai." Ngư Ngư có chút tiếc nuối vỗ vỗ đầu của y.
Hai người này nói chuyện với nhau, khiến khóe miệng của thiếu niên áo đỏ giật giật một lúc lâu, nhưng hắn vẫn không tin quỷ quái, "Vì sao ngươi lại đoán như vậy?"
Chẳng lẽ là có người để lộ tin tức?
"Ngươi cũng không tính là tin tưởng bọn ta, nhưng lại bất đắc dĩ, nhất định phải tìm bọn ta hỗ trợ, nếu sư phụ ngươi ở đây, ngươi cũng không cần đến chỗ bọn ta mạo hiểm." Người nào đó đơn giản giải thích, cảm thấy đạo lý này rất hiển nhiên.
Giọng điệu này rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất đáng đánh đòn...
Nhưng thái độ này lại khiến trong lòng thiếu niên áo đỏ có thêm hi vọng, Hách Liên Dạ thật đúng là thông minh giống như trong truyền thuyết!
Hắn ta vội vã nói rõ tình huống, "Sư phụ ta..."
Hách Liên Dạ khoát tay, ngắt lời hắn, "Ngươi giúp các nàng tráo đổi thân thể trước, sau đó ta lập tức giúp ngươi tìm người."
"Ta không tin ngươi." Giọng thiếu niên áo đỏ đề phòng nói.
Hách Liên Dạ gật đầu, "Ta cũng vậy."
Giúp thiếu niên này tìm được người, hắn trở mặt thì phải làm sao?
Từ trước tới nay Hách Liên Dạ không phải là người lỗ mãng, hơn nữa chuyện này liên quan đến Ngư Ngư, y lại càng cẩn thận.
"Hơn nữa ngươi không có sự lựa chọn khác, Vương phi có thể tiếp tục dùng thân thể hiện tại, nhưng ngươi không thể không tìm sư phụ." Hà Nghiêm cũng ở bên cạnh nói giúp.
Thiếu niên áo đỏ không phản đối.
Vừa nhìn đã biết hắn có quá ít kinh nghiệm giang hồ, gặp chuyện không đủ bình tĩnh, vừa rồi nói chuyện với Trình Ti Nghiên, rõ ràng miệng lưỡi rất độc rất chèn ép, nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh như Hách Liên Dạ thì không có cách nào bình tĩnh được.
Thật ra Ngư Ngư có chút tò mò về hắn ta, "Cậu nhiêu tuổi rồi?"
"... Mười lăm."
"Bằng tuổi với đường đệ nhỏ nhất của tôi, " Ngư Ngư rất tưởng niệm thầm thì, "Trước khi tôi đi, đường đệ của ta đang muốn thổ lộ cô bạn cùng bàn với nó, không biết có thành công không."
... Tốt lắm, thì ra nàng còn có một tiểu đường đệ.
Yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không thể bình tĩnh, phát hiện số lượng "kẻ địch" nhiều hơn so với y nghĩ đến, chỉ là Ngư Ngư nhiều họ hàng lắm, chưa từng nhắc tới mà thôi.
Thế nhưng hiển nhiên vẫn chưa tới lúc ghen, bởi vì vẻ mặt của Ngư Ngư lập tức nghiêm chỉnh lại, nói với thiếu niên áo đỏ, "Hẳn là cậu muốn tìm người, vậy càng phải giúp tôi đổi thân xác trở về trước tiên, chỉ cần cậu có thể giúp tôi quay về nhà một chuyến, trong vòng năm phút tôi có thể nói cho cậu biết sư phụ cậu ở đâu, mặc kệ ông ấy ở trái đất... hay là ngoài hành tinh."
Nói xong câu cuối cùng, Ngư Ngư yên lặng rùng mình một cái.
Mặc dù mới xuất hiện không bao lâu, nhưng thiếu niên áo đỏ bị Ngư Ngư lừa hai lần, hiện tại tuyệt đối sẽ không lại tin tưởng bộ dạng thành thật của Ngư Ngư nữa
Nhưng giọng điệu tôn sùng tuyệt đối này của Ngư Ngư, cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, "Vì sao?"
"Bởi vì về nhà tôi có thể hỏi biểu ca đại nhân." Trong lòng Ngư Ngư kính sợ yên lặng nhìn trời, "Cái gì biểu ca đại nhân cũng biết cả."
"...Vì sao?" Bị Ngư Ngư ảnh hưởng, giọng của thiếu niên áo đỏ cũng không tự kiềm chế được mà thấp xuống.
Ngư Ngư sợ run cả người, không muốn nhớ lại sự thần bí của anh họ đại nhân giống như sợ bị người nào đó ở trên trời nghe được, hơi thì thầm nói, "Cậu nhìn thấy lão ấy thì sẽ hiểu." (┬_┬)
"Cầm hương qua đây." Thùng dấm chua hình người bị người ta bỏ qua hồi lâu bỗng lên tiếng, đưa tay về phía Hà Nghiêm.
Hà Nghiêm lập tức nghe theo, nhân tiện đưa luôn hộp quẹt qua.
Máu ghen trong người yêu nghiệt nào đó được đốt lên cùng nén hương kia, "Sư phụ ngươi mất tích lúc nào? Hôm đó xảy ra chuyện gì?"
"... Ba ngày trước, cha ta nói sắp xếp cho ta một mối hôn sự, sau khi ta nghe xong muốn đi nói chuyện này với sư phụ, kết quả phát hiện ông ấy mất tích, trong phòng không để lại thư, cũng không có dấu vết đánh nhau."
"Sư phụ ngươi có đặc điểm gì?"
"Vóc dáng không cao, rất gầy, tiểu lão đầu tính tình trẻ con, thích sạch sẽ, thích ăn ngọt, thích động vật lông trắng, nhìn thấy con mèo nhỏ con chó nhỏ màu trắng bị bắt nạt thì giúp chúng nó đánh nhau, khinh công rất tốt nội lực rất cao, chỉ là biết võ công nhưng không biết động thủ như thế nào, cho nên thường xuyên bị các loại chó mèo màu sắc khác nhau đuổi theo chạy khắp đường..."
Thiếu niên áo đỏ như đang liệt kê những đặc điểm của sư phụ mình, mọi người nghe xong đều nhìn trời.
Cho nên bọn họ ai cũng không nhìn thấy, nghe xong một nửa, Hách Liên Dạ không có chút dấu hiệu gật đầu, ngay cả ánh mắt cũng không đổi, đột nhiên vung tay áo lên, ôm Ngư Ngư đến phía sau mình, sau đó vung chưởng đánh về phía thiếu niên áo đỏ.
Võ công của y rất cao, trên mảnh đại lục này không có đối thủ, cho nên cho dù là Hà Nghiêm thường hay đi cùng y, thật ra cũng chưa từng thấy bộ dạng y ra tay sử dụng mười thành công lực.
Nhưng lần này, hiển nhiên y dùng hết toàn lực, Ngư Ngư được y che chở, cũng cảm giác được lực lượng kinh người của một chưởng này, lúc này bụi đất bị hất tung lên, đá vụn bay tán loạn, chính xác là đất đá bay mù trời, trời đất cũng phải đổi màu.
Hách Liên Dạ chiếm tiên cơ, hiện tại thiếu niên áo đỏ muốn tiếp chưởng đã không kịp, một chưởng này đánh lên người, hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, bỗng có một giọng nữ hơi trẻ con tức giận hô to, một bóng người như tia chớp chạy tới, muốn giúp thiếu niên áo đỏ tiếp một chưởng này.
Hách Liên Dạ lệch thế chưởng, bình tĩnh đánh lên núi nhỏ ở bên cạnh, sau đó chỉ vào người có bộ dạng tiểu lão đầu bỗng nhiên nhảy ra, trầm giọng nói, "Tìm được sư phụ ngươi rồi."
Nói xong vung tay áo lên, làm tắt đi nén hương mới cháy được một phần ba.
"..." Tất cả mọi người ngây ngốc hồi thần.
Làm một phúc hắc, nhất là một phúc hắc mới vừa đào thành công một cái hố, Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh, "Sư phụ ngươi không phải lão nhân, còn có, nàng ta thích ngươi, cho nên nghe nói ngươi sắp thành thân nên bỏ chạy."
"..." Thiếu niên áo đỏ xoay cổ cứng ngắc, nhìn về phía sư phụ mình.
Vừa rồi, dường như thật sự nghe thấy giọng của một tiểu cô nương...
Chỉ có điều hắn ta không nhìn được...
Bởi vì không đợi Hách Liên Dạ nói xong, người có bộ dạng tiểu lão đầu kia biết mình trúng kế, phủi đất nhảy lên, cất bước bỏ chạy.
Chạy trốn quá nhanh, không thấy rõ đường, liền đụng vào thân cây...
Song đúng như lời thiếu niên áo đỏ, nàng ta không biết dùng võ công đánh người, nhưng nội lực của nàng ta vô cùng thâm hậu.
Cho nên lúc này sau khi “ầm” một tiếng, nàng ta lại... đụng trúng...
Mọi người im lặng nhìn cái lỗ lớn hình người ở giữa thân cây kia, quả thực không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung tâm tình lúc này được.
Trên đời này... Người bình thường thật sự ít mà! Hà Nghiêm bùi ngùi rơi lệ.
Hách Liên Dạ lại vô cùng bình tĩnh nhắc nhở Ngư Ngư, "Hương còn chưa cháy hết."
Thời gian ở đây, hết một nén nhan là đúng năm phút, đúng vậy, máu ghen trong người yêu nghiệt nào đó thật sự chứng minh, y còn lợi hại hơn biểu ca đại nhân trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt của Ngư Ngư vòng hai vòng giữa cây hương và Hách Liên Dạ, sau đó chạy đến trước một tảng đá lớn cao hơn nửa đầu người ở bên cạnh, im lặng ngồi xổm xuống, ôm đầu sám hối.
Rốt cuộc đây có phải là trước kia Vương gia đánh giá quá thấp Vương gia rồi không? Hà Nghiêm lập tức rèn sắt khi còn nóng, "Vương phi, chủ tử ngài..."
"Hách Liên Dạ dùng hai ba phút là có thể giải quyết được việc, tôi dám nói biểu ca đại nhân phải dùng năm phút... Tôi lại dám đánh giá thấp lão như vậy..." Ngư Ngư rất muốn khóc, "Nếu chút nữa có sinh vật hình dạng kỳ quái từ trên trời giáng xuống, bắt tôi đi thì mấy người đừng sợ, đó là người của biểu ca đại nhân ở quê đến..."
Mọi người: "..."
Mọi người hóa đá một lúc lâu, không chờ được người ngoài hành tinh, ngược lại chờ đến lúc huyệt đạo của Trình Ti Nghiên tự động hóa giải.
Nhìn đa số mọi người đều đang ngây người, nàng ta lặng lẽ lui về sau mấy bước, di chuyển về phía cửa ra của thạch thất.
Nơi đó chất rất nhiều hỏa dược, đủ để phá hủy cả thạch thất dưới lòng đất này.
"Cô muốn dùng hỏa dược, uy hiếp chúng ta nếu không làm theo lời cô nói, cô sẽ cho nổ tung thạch thất này, để Ngư Ngư vĩnh viễn không có cách về nhà?" Tiếng của cười lạnh của Hách Liên Dạ bỗng nhiên vang lên.
"Ngươi... Ngươi từ đầu đến cuối đều không nhìn về hướng này!" Không phải y đang ghen đến ngẩn người sao? Tại sao còn có thể chú ý!
"Lười nhìn cô mà thôi." Người không phải Ngư Ngư, yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không lưu tình, rất độc miệng.
"Trước lúc ra cửa, ta đã đồng ý với Trình đại nhân, nhất định phải dẫn cô còn sống quay trở về kinh thành."
Người nào đó vô cùng bình tĩnh bắt đầu chuyển động cổ tay, "Làm sao cũng là sống, thiếu tay thiếu chân, đầu bị đánh cho u mê, mặt bị hủy dung, lăn qua lăn lại như thế nào, miễn còn sống là được."
"Chẳng qua ta tổn thương ngươi, thì nhất định phải phải ăn nói với Trình đại nhân, ta khuyên cô đừng cho ta cớ để ra tay."
"..." Trên mặt Trình Ti Nghiên lần lượt thay đổi từ đen sang đỏ, biết y nói rất đúng, hơn nữa qua nhiều lần như vậy nàng ta cũng đã nhìn ra, quả thật nàng ta không thắng được Hách Liên Dạ.
"... Được, đổi thì đổi, ta phối hợp! Song ngươi đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!"
Trình Ti Nghiên lại tiếp tục phun ra những lời nói hung ác gì gì đó, nhưng không ai quan tâm, tất cả mọi người đều đang tự chuẩn bị.
Thiếu niên áo đỏ vừa mới biết một người làm cho hắn ta thật sự khiếp sợ, song Hách Liên Dạ đã giúp hắn ta tìm được sư phụ, hiện tại hắn cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho nên quăng một số thứ ra sau đầu, muốn để mình thanh tỉnh một chút.
Sư đệ và nam tử áo trắng cũng đều tự mình đứng lên, mỗi người trông coi một phía.
Hách Liên Dạ phải cho thiếu niên áo đỏ mượn nội lực, đây cũng là cơ hội tốt cho Tam sư huynh đánh lén y, cho nên đám người sư đệ phụ trách vấn đề an toàn.
Nhưng mấy người vừa mới xác định tốt phương vị (phương hướng + vị trí), thiếu niên áo đỏ đang muốn dặn dò chút nữa bọn họ phải chú ý cái gì, cách đó không xa, lại đột nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm ầm ầm vang lên.
"Trời sắp mưa?" Thiếu niên áo đỏ nhíu mày, mắt nhìn bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu.
"... Không phải sét đánh." Hách Liên Dạ cẩn thận phân tích một lát, sắc mặt hơi biến, "Là nổ!"
Nghĩ đến chuyện Trình Ti Nghiên muốn làm lúc trước, sư đệ cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Là Trương Tam muốn nổ hồ! Hắn muốn phá hủy đường về nhà của Ngư Ngư!"
Thiếu niên áo đỏ hơi cau mày lại, giống như đang suy nghĩ lời nói của nàng ta.
Chỉ cần không dứt khoát cự tuyệt, chính là có hi vọng! Ít nhất, hắn dám giết, cũng có thể giết được Hách Liên Dạ!
Trình Ti Nghiên vui vẻ, đắc ý nhìn vẻ mặt hận không thể bóp chết nàng của Hà Nghiêm.
Đang chuẩn bị tiếp tục khoe khoang bản thân, thiếu niên áo đỏ nhìn nàng ta chằm chằm một lúc, bỗng quay đầu nhìn Ngư Ngư, "Vì sao đối tệ với nàng ấy như vậy?"
"Lúc trước ở trên núi, bọn họ ghen tị sư phụ đối tốt với ta nhất," Trình Ti Nghiên cảm thấy thiếu niên áo đỏ là đang bất bình thay nàng ta, vô cùng đắc ý cười, "Về phần Giang Ngư Ngư này, ai biết nàng ta đang ghen tị ta cái gì."
Thiếu niên áo đỏ không nhìn nàng ta nữa, chỉ hỏi tiếp Ngư Ngư, "Không phải nói y thuật của cô không tệ sao?" Giọng của hắn ta rõ ràng mang theo trách mắng, "Vì sao không chữa trị đầu óc giúp nàng ta?"
Phụt... Đám người Ngư Ngư đều sắp bật cười, vẻ mặt đang đắc ý của Trình Ti Nghiên lại lần lượt thay đổi từ đen xanh đỏ, tức giận đến sắp hộc máu.
"Đồ không biết tốt xấu! Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận!"
"Xem ra là hết thuốc chữa," Thiếu niên áo đỏ cũng không tức giận, chỉ gật gật đầu, "Chả trách cô không trị cho ả."
"..." Trình Ti Nghiên bị thiếu niên áo đỏ đâm chọc, vốn đang vô cùng tức giận, đuôi khóe mắt nhìn nam tử áo trắng ăn cơm một lúc, rồi ngẩng đầu liếc nhìn xấu nữ mặt to xa lạ bên cạnh hắn một cái.
Đây là ai?
Trình Ti Nghiên chỉ biết kế hoạch chặn cửa ra của bọn họ thất bại, lại không biết đám người Ngư Ngư dùng cách gì để lừa gạt thủ vệ ở cửa động.
Đương nhiên nàng ta cũng không có khả năng nghĩ tới sư đệ là một nữ nhân...
Cho nên dù đã nhìn thấy khuôn mặt to mang tính biểu tượng, nàng ta cũng không nghĩ tới đó là sư đệ, giơ tay lên vứt một cục đá qua đó, "Người quái dị, ngươi là ai! Ai cho ngươi ngồi vào chỗ bên cạnh thiếu chủ!"
Hiện tại Trình Ti Nghiên vẫn đang chiếm thân thể của Ngư Ngư, hơn nữa thiếu niên áo đỏ xuất hiện, có nghĩa là việc tráo đổi thân thể có thể thực hiện, hiện tại đánh nàng ta tổn thương nàng ta, đến lúc đó chịu tội đều là Ngư Ngư, cho nên nam tử áo trắng không thể ra tay với Trình Ti Nghiên.
Đánh không được, nam tử áo trắng dứt khoát không thèm để ý nàng ta, ngay cả tầm mắt cũng không lệch nửa phân, chỉ đánh bay nàng ta đến trên tảng đá.
Ngư Ngư rất rối rắm nghĩ kế giúp hắn, "Dung bánh bao, anh không được như vậy, tình huống khi nãy, rõ ràng anh có thể nói với sư đệ, đệ cho ta một miếng thịt, nàng ta sẽ biết đệ là ai."
Dung bánh bao thật sự là không có khiếu tìm cơ hội ăn thịt cho mình mà!
Nam tử áo trắng cảm thấy Ngư Ngư nói có lý, lập tức nghe theo.
... Sau đó sư đệ liền cướp đi miếng thịt cuối cùng trong bát của hắn.
Ánh mắt Trình Ti Nghiên chậm rãi trừng lớn, "Ngươi... Ngươi là Nhị gia? Ngươi là nữ nhân?"
Sư đệ mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta, vài giây sau, thay đổi một khuôn mặt lớn hơn nữa cho mình...
Mọi người đều bị sét đánh ngây ngốc, đúng là chỉ có sư đệ mới làm được chuyện này, cũng làm cho Trình Ti Nghiên hoàn toàn xác nhận thân phận của nàng ấy.
"Ngươi... Không ngờ thật sự là ngươi! Ngươi là nữ nhân! Phòng của thiếu chủ không cho phép người khác xông loạn, toàn bộ trong môn phái chỉ có ngươi có thể đi vào! Ngay cả lúc hắn tắm rửa ngươi cũng từng đi vào!"
Trình Ti Nghiên chất vấn mấy tiếng, càng nói càng phẫn nộ, giống như tướng công của mình bị người khác chiếm tiện nghi vậy.
Song mọi người không đếm xỉa tới nàng ta, đồng loạt nhìn về phía nam tử áo trắng mấy năm nay bị lợi dụng vô số lần.
Lần này hiếm khi nam tử áo trắng không ngây người, chỉ là dường như hắn cũng không chú ý tới mấy câu nói đó, chỉ quay đầu nhìn về phía thiếu niên áo đỏ, "Làm sao để tráo đổi thân thể?"
Trình Ti Nghiên không thuận theo không buông tha còn muốn ồn ào, thiếu niên áo đỏ giơ tay lên điểm huyệt đạo của nàng ta, chần chờ một lát, "Trước taphải xác nhận các ngươi có thể giúp ta không đã."
"Sư phụ ngươi biến mất?" Mới vừa cơm nước xong, Hách Liên Dạ đang giúp Ngư Ngư ép nước trái cây, không ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên áo đỏ choáng váng, "Ngươi..." Tại sao y lại biết?
Nếu ngươi biết chúng ta thời gian dài một chút, câu ngươi hỏi sẽ là "Tại sao cái gì ngươi cũng biết"! Tất cả mọi người yên lặng cảm khái ở trong lòng, chỉ có im lặng rơi lệ với tốc độ phản ứng của đại phúc hắc.
"Vương gia chàng thật thông minh." Ngư Ngư chân thành khen ngợi y.
"Nếu không sao có thể có ánh mắt tốt, yêu thích một tiểu nha đầu vô cùng đáng yêu chứ?" Yêu nghiệt sẽ không bỏ qua cho cơ hội thổ lộ này.
"Chính là luẩn quẩn trong lòng,tuổi còn nhỏ mà đã mang thai." Ngư Ngư có chút tiếc nuối vỗ vỗ đầu của y.
Hai người này nói chuyện với nhau, khiến khóe miệng của thiếu niên áo đỏ giật giật một lúc lâu, nhưng hắn vẫn không tin quỷ quái, "Vì sao ngươi lại đoán như vậy?"
Chẳng lẽ là có người để lộ tin tức?
"Ngươi cũng không tính là tin tưởng bọn ta, nhưng lại bất đắc dĩ, nhất định phải tìm bọn ta hỗ trợ, nếu sư phụ ngươi ở đây, ngươi cũng không cần đến chỗ bọn ta mạo hiểm." Người nào đó đơn giản giải thích, cảm thấy đạo lý này rất hiển nhiên.
Giọng điệu này rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất đáng đánh đòn...
Nhưng thái độ này lại khiến trong lòng thiếu niên áo đỏ có thêm hi vọng, Hách Liên Dạ thật đúng là thông minh giống như trong truyền thuyết!
Hắn ta vội vã nói rõ tình huống, "Sư phụ ta..."
Hách Liên Dạ khoát tay, ngắt lời hắn, "Ngươi giúp các nàng tráo đổi thân thể trước, sau đó ta lập tức giúp ngươi tìm người."
"Ta không tin ngươi." Giọng thiếu niên áo đỏ đề phòng nói.
Hách Liên Dạ gật đầu, "Ta cũng vậy."
Giúp thiếu niên này tìm được người, hắn trở mặt thì phải làm sao?
Từ trước tới nay Hách Liên Dạ không phải là người lỗ mãng, hơn nữa chuyện này liên quan đến Ngư Ngư, y lại càng cẩn thận.
"Hơn nữa ngươi không có sự lựa chọn khác, Vương phi có thể tiếp tục dùng thân thể hiện tại, nhưng ngươi không thể không tìm sư phụ." Hà Nghiêm cũng ở bên cạnh nói giúp.
Thiếu niên áo đỏ không phản đối.
Vừa nhìn đã biết hắn có quá ít kinh nghiệm giang hồ, gặp chuyện không đủ bình tĩnh, vừa rồi nói chuyện với Trình Ti Nghiên, rõ ràng miệng lưỡi rất độc rất chèn ép, nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh như Hách Liên Dạ thì không có cách nào bình tĩnh được.
Thật ra Ngư Ngư có chút tò mò về hắn ta, "Cậu nhiêu tuổi rồi?"
"... Mười lăm."
"Bằng tuổi với đường đệ nhỏ nhất của tôi, " Ngư Ngư rất tưởng niệm thầm thì, "Trước khi tôi đi, đường đệ của ta đang muốn thổ lộ cô bạn cùng bàn với nó, không biết có thành công không."
... Tốt lắm, thì ra nàng còn có một tiểu đường đệ.
Yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không thể bình tĩnh, phát hiện số lượng "kẻ địch" nhiều hơn so với y nghĩ đến, chỉ là Ngư Ngư nhiều họ hàng lắm, chưa từng nhắc tới mà thôi.
Thế nhưng hiển nhiên vẫn chưa tới lúc ghen, bởi vì vẻ mặt của Ngư Ngư lập tức nghiêm chỉnh lại, nói với thiếu niên áo đỏ, "Hẳn là cậu muốn tìm người, vậy càng phải giúp tôi đổi thân xác trở về trước tiên, chỉ cần cậu có thể giúp tôi quay về nhà một chuyến, trong vòng năm phút tôi có thể nói cho cậu biết sư phụ cậu ở đâu, mặc kệ ông ấy ở trái đất... hay là ngoài hành tinh."
Nói xong câu cuối cùng, Ngư Ngư yên lặng rùng mình một cái.
Mặc dù mới xuất hiện không bao lâu, nhưng thiếu niên áo đỏ bị Ngư Ngư lừa hai lần, hiện tại tuyệt đối sẽ không lại tin tưởng bộ dạng thành thật của Ngư Ngư nữa
Nhưng giọng điệu tôn sùng tuyệt đối này của Ngư Ngư, cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, "Vì sao?"
"Bởi vì về nhà tôi có thể hỏi biểu ca đại nhân." Trong lòng Ngư Ngư kính sợ yên lặng nhìn trời, "Cái gì biểu ca đại nhân cũng biết cả."
"...Vì sao?" Bị Ngư Ngư ảnh hưởng, giọng của thiếu niên áo đỏ cũng không tự kiềm chế được mà thấp xuống.
Ngư Ngư sợ run cả người, không muốn nhớ lại sự thần bí của anh họ đại nhân giống như sợ bị người nào đó ở trên trời nghe được, hơi thì thầm nói, "Cậu nhìn thấy lão ấy thì sẽ hiểu." (┬_┬)
"Cầm hương qua đây." Thùng dấm chua hình người bị người ta bỏ qua hồi lâu bỗng lên tiếng, đưa tay về phía Hà Nghiêm.
Hà Nghiêm lập tức nghe theo, nhân tiện đưa luôn hộp quẹt qua.
Máu ghen trong người yêu nghiệt nào đó được đốt lên cùng nén hương kia, "Sư phụ ngươi mất tích lúc nào? Hôm đó xảy ra chuyện gì?"
"... Ba ngày trước, cha ta nói sắp xếp cho ta một mối hôn sự, sau khi ta nghe xong muốn đi nói chuyện này với sư phụ, kết quả phát hiện ông ấy mất tích, trong phòng không để lại thư, cũng không có dấu vết đánh nhau."
"Sư phụ ngươi có đặc điểm gì?"
"Vóc dáng không cao, rất gầy, tiểu lão đầu tính tình trẻ con, thích sạch sẽ, thích ăn ngọt, thích động vật lông trắng, nhìn thấy con mèo nhỏ con chó nhỏ màu trắng bị bắt nạt thì giúp chúng nó đánh nhau, khinh công rất tốt nội lực rất cao, chỉ là biết võ công nhưng không biết động thủ như thế nào, cho nên thường xuyên bị các loại chó mèo màu sắc khác nhau đuổi theo chạy khắp đường..."
Thiếu niên áo đỏ như đang liệt kê những đặc điểm của sư phụ mình, mọi người nghe xong đều nhìn trời.
Cho nên bọn họ ai cũng không nhìn thấy, nghe xong một nửa, Hách Liên Dạ không có chút dấu hiệu gật đầu, ngay cả ánh mắt cũng không đổi, đột nhiên vung tay áo lên, ôm Ngư Ngư đến phía sau mình, sau đó vung chưởng đánh về phía thiếu niên áo đỏ.
Võ công của y rất cao, trên mảnh đại lục này không có đối thủ, cho nên cho dù là Hà Nghiêm thường hay đi cùng y, thật ra cũng chưa từng thấy bộ dạng y ra tay sử dụng mười thành công lực.
Nhưng lần này, hiển nhiên y dùng hết toàn lực, Ngư Ngư được y che chở, cũng cảm giác được lực lượng kinh người của một chưởng này, lúc này bụi đất bị hất tung lên, đá vụn bay tán loạn, chính xác là đất đá bay mù trời, trời đất cũng phải đổi màu.
Hách Liên Dạ chiếm tiên cơ, hiện tại thiếu niên áo đỏ muốn tiếp chưởng đã không kịp, một chưởng này đánh lên người, hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, bỗng có một giọng nữ hơi trẻ con tức giận hô to, một bóng người như tia chớp chạy tới, muốn giúp thiếu niên áo đỏ tiếp một chưởng này.
Hách Liên Dạ lệch thế chưởng, bình tĩnh đánh lên núi nhỏ ở bên cạnh, sau đó chỉ vào người có bộ dạng tiểu lão đầu bỗng nhiên nhảy ra, trầm giọng nói, "Tìm được sư phụ ngươi rồi."
Nói xong vung tay áo lên, làm tắt đi nén hương mới cháy được một phần ba.
"..." Tất cả mọi người ngây ngốc hồi thần.
Làm một phúc hắc, nhất là một phúc hắc mới vừa đào thành công một cái hố, Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh, "Sư phụ ngươi không phải lão nhân, còn có, nàng ta thích ngươi, cho nên nghe nói ngươi sắp thành thân nên bỏ chạy."
"..." Thiếu niên áo đỏ xoay cổ cứng ngắc, nhìn về phía sư phụ mình.
Vừa rồi, dường như thật sự nghe thấy giọng của một tiểu cô nương...
Chỉ có điều hắn ta không nhìn được...
Bởi vì không đợi Hách Liên Dạ nói xong, người có bộ dạng tiểu lão đầu kia biết mình trúng kế, phủi đất nhảy lên, cất bước bỏ chạy.
Chạy trốn quá nhanh, không thấy rõ đường, liền đụng vào thân cây...
Song đúng như lời thiếu niên áo đỏ, nàng ta không biết dùng võ công đánh người, nhưng nội lực của nàng ta vô cùng thâm hậu.
Cho nên lúc này sau khi “ầm” một tiếng, nàng ta lại... đụng trúng...
Mọi người im lặng nhìn cái lỗ lớn hình người ở giữa thân cây kia, quả thực không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung tâm tình lúc này được.
Trên đời này... Người bình thường thật sự ít mà! Hà Nghiêm bùi ngùi rơi lệ.
Hách Liên Dạ lại vô cùng bình tĩnh nhắc nhở Ngư Ngư, "Hương còn chưa cháy hết."
Thời gian ở đây, hết một nén nhan là đúng năm phút, đúng vậy, máu ghen trong người yêu nghiệt nào đó thật sự chứng minh, y còn lợi hại hơn biểu ca đại nhân trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt của Ngư Ngư vòng hai vòng giữa cây hương và Hách Liên Dạ, sau đó chạy đến trước một tảng đá lớn cao hơn nửa đầu người ở bên cạnh, im lặng ngồi xổm xuống, ôm đầu sám hối.
Rốt cuộc đây có phải là trước kia Vương gia đánh giá quá thấp Vương gia rồi không? Hà Nghiêm lập tức rèn sắt khi còn nóng, "Vương phi, chủ tử ngài..."
"Hách Liên Dạ dùng hai ba phút là có thể giải quyết được việc, tôi dám nói biểu ca đại nhân phải dùng năm phút... Tôi lại dám đánh giá thấp lão như vậy..." Ngư Ngư rất muốn khóc, "Nếu chút nữa có sinh vật hình dạng kỳ quái từ trên trời giáng xuống, bắt tôi đi thì mấy người đừng sợ, đó là người của biểu ca đại nhân ở quê đến..."
Mọi người: "..."
Mọi người hóa đá một lúc lâu, không chờ được người ngoài hành tinh, ngược lại chờ đến lúc huyệt đạo của Trình Ti Nghiên tự động hóa giải.
Nhìn đa số mọi người đều đang ngây người, nàng ta lặng lẽ lui về sau mấy bước, di chuyển về phía cửa ra của thạch thất.
Nơi đó chất rất nhiều hỏa dược, đủ để phá hủy cả thạch thất dưới lòng đất này.
"Cô muốn dùng hỏa dược, uy hiếp chúng ta nếu không làm theo lời cô nói, cô sẽ cho nổ tung thạch thất này, để Ngư Ngư vĩnh viễn không có cách về nhà?" Tiếng của cười lạnh của Hách Liên Dạ bỗng nhiên vang lên.
"Ngươi... Ngươi từ đầu đến cuối đều không nhìn về hướng này!" Không phải y đang ghen đến ngẩn người sao? Tại sao còn có thể chú ý!
"Lười nhìn cô mà thôi." Người không phải Ngư Ngư, yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không lưu tình, rất độc miệng.
"Trước lúc ra cửa, ta đã đồng ý với Trình đại nhân, nhất định phải dẫn cô còn sống quay trở về kinh thành."
Người nào đó vô cùng bình tĩnh bắt đầu chuyển động cổ tay, "Làm sao cũng là sống, thiếu tay thiếu chân, đầu bị đánh cho u mê, mặt bị hủy dung, lăn qua lăn lại như thế nào, miễn còn sống là được."
"Chẳng qua ta tổn thương ngươi, thì nhất định phải phải ăn nói với Trình đại nhân, ta khuyên cô đừng cho ta cớ để ra tay."
"..." Trên mặt Trình Ti Nghiên lần lượt thay đổi từ đen sang đỏ, biết y nói rất đúng, hơn nữa qua nhiều lần như vậy nàng ta cũng đã nhìn ra, quả thật nàng ta không thắng được Hách Liên Dạ.
"... Được, đổi thì đổi, ta phối hợp! Song ngươi đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!"
Trình Ti Nghiên lại tiếp tục phun ra những lời nói hung ác gì gì đó, nhưng không ai quan tâm, tất cả mọi người đều đang tự chuẩn bị.
Thiếu niên áo đỏ vừa mới biết một người làm cho hắn ta thật sự khiếp sợ, song Hách Liên Dạ đã giúp hắn ta tìm được sư phụ, hiện tại hắn cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho nên quăng một số thứ ra sau đầu, muốn để mình thanh tỉnh một chút.
Sư đệ và nam tử áo trắng cũng đều tự mình đứng lên, mỗi người trông coi một phía.
Hách Liên Dạ phải cho thiếu niên áo đỏ mượn nội lực, đây cũng là cơ hội tốt cho Tam sư huynh đánh lén y, cho nên đám người sư đệ phụ trách vấn đề an toàn.
Nhưng mấy người vừa mới xác định tốt phương vị (phương hướng + vị trí), thiếu niên áo đỏ đang muốn dặn dò chút nữa bọn họ phải chú ý cái gì, cách đó không xa, lại đột nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm ầm ầm vang lên.
"Trời sắp mưa?" Thiếu niên áo đỏ nhíu mày, mắt nhìn bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu.
"... Không phải sét đánh." Hách Liên Dạ cẩn thận phân tích một lát, sắc mặt hơi biến, "Là nổ!"
Nghĩ đến chuyện Trình Ti Nghiên muốn làm lúc trước, sư đệ cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Là Trương Tam muốn nổ hồ! Hắn muốn phá hủy đường về nhà của Ngư Ngư!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook