Trước giờ Trình Ti Nghiên vẫn luôn ngạo mạn phô trương, mấy ngày nay chẳng dám phát tác, mãi mới có cơ hội lớn lối, thao thao bất tuyệt một hơi hết cả đống lời.

Đám Hà Nghiêm không phản ứng.

Thật ra dù Trình Ti Nghiên có nói nhiều hơn nữa, họ cũng không thèm để ý, họ chỉ nôn nóng xem Hách Liên Dạ định làm thế nào.

Nhưng mãi mà Hách Liên Dạ vẫn không mở miệng.

Sợ tăng áp lực cho y, tất cả đều giả như không có việc gì, nhìn đâu thì nhìn chứ không nhìn chằm chằm y, chờ y lên tiếng.

Trong cái yên tĩnh có phần lo lắng này, Hách Liên Dạ bỗng cười khẽ, “Ai nói trên đời này không có cách tráo đổi thân thể?”

Chẳng lẽ Hách Liên Dạ biết?

“Đúng, ai nói không có?”

Mấy người biết võ công đều thầm giật mình, gần chỗ họ có người? Sao họ lại hoàn toàn không phát hiện?

Sau câu phụ họa mang ý cười đó, là từng tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên trong thạch thất, trong bóng tối phía sau bọn họ, từ từ đi ra một người mặc áo đỏ.

Hẳn tuổi người đó không lớn lắm, có phần giống những cậu trai tuổi dậy thì, chỉ chăm chăm cao lên mà “chiều rộng lại không theo kịp chiều dài”, trông cực kỳ mảnh mai. Nhưng cái vóc dáng thiếu niên gầy yếu này, lại khoác lên nhan sắc đỏ tươi đầy diễm lệ, vô cùng mâu thuẫn.

Nói “hẳn” tuổi không lớn lắm, vì hắn đeo một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấy bộ mặt thật của mình.

Bình thường, lúc thế này, chắc chắn phải có một câu “Ai đó?” cực tiêu chuẩn vang lên.

Nhưng Hà Nghiêm không hổ là người xuất thân từ phủ Tĩnh Vương, tuy trong lòng hoảng sợ và tò mò tới cực độ, nhưng sắc mặt không hề thay đổi tý nào, bình tĩnh theo cái kiểu “Ca biết hết, ngươi đừng tưởng ngươi xuất hiện thì gớm lắm” vô cùng tiêu chuẩn.

Những người khác cũng vậy, bởi hiện tại bọn họ đều trông cậy vào Hách Liên Dạ…

Là một đại phúc hắc siêu cấp, quả nhiên Hách Liên Dạ không để họ thất vọng, thản nhiên cười nói, “Huyền Cơ lão nhân đã từng nói, năm đó hắn đã từng được một vị đạo nhân chỉ điểm, nên biết rõ bí mật trăm năm mở một lần của hồ này; cũng được vị đạo nhân đó dặn dò, nên mới phái đệ tử đến trấn thủ thạch thất bốn nước.”

“Như thể người đời không biết Huyền Cơ lão nhân nên có đệ tử vậy, mọi người đã quên, dù vị đạo nhân đó có lợi hại cỡ nào, khả năng quá nửa là ông ấy cũng thu đồ đệ.” Kẻ phúc hắc nào đó hoàn toàn không do dự chút nào, trực tiếp vạch trần thân phận người ta, có vẻ đã sớm chuẩn bị.

Thiếu niên áo đỏ cười vỗ tay, “Quả nhiên là Tĩnh Vương, danh bất hư truyền.”

Được khen, phúc hắc nào đó cũng không kiêu ngạo.

Đương nhiên, y cũng không định khiêm tốn.

Hách Liên Dạ chỉ cười lạnh nhạt, “Gần đây có rất nhiều người nói với ta như thế, hình như giờ họ mới nhìn ra bản lĩnh của ta lớn bao nhiêu.”

“Thực ra, bản lĩnh của bổn vương sao chỉ có chừng này, họ hoàn toàn chẳng nhìn thấu chút gì cả.” Phúc hắc nào đó từ từ cong môi lên, ngay cả giọng cũng dần dịu dàng xuống, “Bằng không, sao lại dám giả thần giả quỷ trước mặt bổn vương.”

Chưa dứt lời, thiếu niên áo đỏ vẫn luôn dựa nghiêng vào tường, thảnh thơi xem cuộc vui bỗng hít hơi lạnh một tiếng.

Thấy thiếu niên áo đỏ vươn tay che chân, Ngư Ngư nhướng mày, “Chàng làm gì với chân cậu ta thế?”

“Chưa gãy được.” Ai đó rất bình tĩnh.

“Vậy thì tốt.” Ngư Ngư vui mừng, thở phào, “Không thì lại phải nấu canh thuốc nối xương, rất lâu, và sẽ chậm giờ ăn cơm.”

Hách Liên Dạ cười vỗ đầu nàng, “Vì tính đến điểm nay, nên ta mới không xuống tay nặng lắm.”

Hai người nói mà chẳng coi ai ra gì…

Đám Hà Nghiêm: “…”

Sư đệ lặng yên nhìn trời, thấy mình thực sự quá sáng suốt, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hách Liên Dạ, đã gắng hết sức biểu lộ ý hữu hảo, nên giờ mới có thể giữ lại đầy đủ chân tay…

Thiếu niên áo đỏ lần đầu tiên thua một vố đau trong tay người khác, sửng sốt hồi lâu, cũng không vội tức giận, chỉ khó tin hỏi, “Làm sao ngươi làm được?”

Hách Liên Dạ cũng không giấu giếm, cười xòe tay ra, “Thiên tàm ti.”

Trong tay y là một cuộn tơ trắng bạc, được y nhắc nhở, mọi người mới nhìn thấy, một đầu cuộn thiên tàm ti này, xuất phát từ lòng bàn tay y, đã kéo dài tới cạnh chân thiếu niên áo đỏ từ lúc nào. Vừa rồi hắn hít một hơi lạnh, cũng là vì sợi thiên tàm ti này đã “cắt” chân hắn không hề có chút dấu hiệu báo trước nào…

Hách Liên Dạ biết đối phương nhất định có thân thủ bất phàm, nên ra tay không nể tình chút nào, đây cũng là một lần hiếm có mà y để đối thủ chảy máu.

Song… Về võ công của Hách Liên Dạ, chỉ cần là người tập võ trên đại lục này đều có thể nói được rõ ràng. Nhưng chưa nghe ai nói thấy y dùng thiên tàm ti làm vũ khí bao giờ.

Ngay cả Hà Nghiêm cũng sửng sốt, Vương gia của bọn họ học được kỹ năng mới từ bao giờ thế?

Hách Liên Dạ rất hào hứng giải thích, “Biết nhóm Dung công tử, ta mới biết được trên đời này có khinh công lợi hại như vậy, họ hoàn toàn có thể tới gần ta trước khi ta phát lực. Chân chính chịu thiệt khi giao thủ với họ, nên ta mới nghĩ đến cách này.”

Y quơ quơ cuộn thiên tàm ti trong tay, “Rất mảnh, tới gần cũng sẽ không bị phát hiện.”

Người không thể tới gần không một tiếng động, vũ khí thì có thể, thật ra thì cũng như nhau cả.

Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào sợi thiên tàm ti còn mảnh hơn sợi tóc kia hồi lâu, nói thì đơn giản lắm, nhưng làm thế nào để khống chế sợi thiên tàm ti này tới gần mục tiêu?

Dùng ít nội lực quá thì thiên tàm ti không nghe lời mình, chảy thòng lòng trên đất; dùng nhiều nội lực quá thì sẽ bị đối phương phát hiện. Căn bản là Hách Liên Dạ quá cường đại, đám sư đệ họ có võ công cao, là ỷ vào tâm pháp độc môn của môn phái. Chứ còn như Hách Liên Dạ, là do có thiên tư quá tốt, bản lĩnh khống chế nội lực đã đạt đến trình đọ tuyệt diệu, có thể điều khiển chuẩn không sai một li.

Năng lực này…

“… Em đi ăn gì đây, chàng tự chơi đi.”

Là một người địa cầu bình thường an phận, Ngư Ngư cảm thấy mình không có tiếng nói chung với loại người này.

Hách Liên Dạ bật cười kéo nàng về bên cạnh mình, vẫy vẫy tay với thiếu niên áo đỏ, “Nói đi, làm sao để tráo đổi thân thể?”

Hoàn toàn không có chút áy náy, giọng điệu vô cùng ung dung.

Thiếu niên áo đỏ chỉ chỉ chân của mình, nhắc nhở y, “Ngươi vừa đả thương ta.” Trông có chút thái độ có chuyện cần người nào không?

“Có qua có lại mà thôi, ngươi vừa mới dừng bước lại, rồi bỗng đi non nửa bước về phía trước, dựa người vào tường. Nếu không đoán sai, nơi ngươi dừng bước đầu tiên có cơ quan trên tường.”

Năng lực quan sát của phúc hắc rất đáng sợ, dù là chi tiết cực nhỏ như vậy, cũng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của y.

“Xem ra sư phụ ngươi đã cho ngươi bản đồ địa hình nơi này, nên ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta, thấy Trình Ti Nghiên định lợi dụng cơ quan để trốn, lại không lên tiếng nhắc nhở. Ít nhất, ngươi đi theo chúng ta không phải để hỗ trợ.”

Hắn chỉ định xem cuộc vui, xem xem rốt cuộc Tĩnh Vương gia tiếng tăm lừng lẫy có bao nhiêu bản lĩnh mà thôi.

Thiếu niên áo đỏ cảm thấy giải thích như vậy hơi mất mặt, nhưng Hách Liên Dạ hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng tốc độ nói chuyện lại cực nhanh, nói tiếp.

“Thế cho nên, đồ đệ của vị cao nhân đắc đạo dường như thông hiểu cổ kim, không gì không biết, có thể chỉ điểm cả nhân vật thần thoại của địa lục là Huyền Cơ lão nhân kia, cũng sẽ tính toán chi li như người bình thường, chỉ vì ta đáp lễ một lần dò xét, đã hẹp hòi từ chối nói chuyện mình biết ra ư?”

“…” Thiếu niên áo đỏ bị phúc hắc nào đó quấn lại, nhét vào hố, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cái mặt nạ hắn đeo kia giấu kín mặt của hắn, nhưng mấy người bọn họ đều thấy tay của hắn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn là biết ngay từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm việc nặng nào.

Xuất thân tốt, hơn nữa lại còn một sư phụ cường đại đến mức có sắc thái truyền kỳ, đứa bé như thế, quá nửa là có phần tâm cao khí ngạo.

Hơn nữa mọi người chưa từng nghe qua tồn tại của thiếu niên này, hẳn hắn cũng mới ra giang hồ lần đầu tiên, đã gặp phải nhân vật biến thái có số má như Hách Liên Dạ…

Ngư Ngư ở bên cạnh nhìn, thấy không đành lòng lắm, bèn an ủi, “Đừng vội, ăn hoa quả đã, rồi hẵng nghĩ xem nên trả lời chàng ấy như thế nào.”

Ngư Ngư nói xong, ném một quả đào đã rửa sạch qua. Chắc thấy tay mình bẩn, thiếu niên áo đỏ rút khăn tay ra, lót tay tiếp quả đào đó, rầu rĩ cắn một miếng.

Lúc này mọi người thấy động tác của hắn cực nhanh, gần như hoàn toàn không thấy tay hắn di chuyển, cái khăn tay đó đã hiện ra trong tay hắn rồi.

Đòn phủ đầu của Hách Liên Dạ vừa rồi, quả có lý.

Mọi người vẫn còn đang khen Hách Liên Dạ trong lòng, đã thấy Ngư Ngư yên tâm vỗ tay, “Được rồi, đã hạ độc ~ Giờ không lo chậm giờ ăn cơm nữa.”

“… Cô!”

Độc dược bắt đầu phát tác, thiếu niên áo đỏ mệt mỏi dựa vào tường, bị đả kích trầm trọng.

Đương nhiên hắn ta đã nghe qua lời đồn về Ngư Ngư, nhưng ánh mắt an ủi hắn vừa rồi của nàng, rõ ràng là chân thành như thế! Sao có thể là sự quan tâm giả dối được!

Giả dối thì thôi, nàng lừa hắn, chỉ để ăn trưa đúng giờ!

Hà Nghiêm đồng tình nhìn hắn, thiếu niên à… ngươi còn phải học nhiều.

Tuy võ công của ngươi có lẽ rất cao, nhưng muốn xưng bá giang hồ, trước đó ngươi phải học phân biệt đâu là người thành thật…

Bên kia tường đá, Trình Ti Nghiên bị quên lãng đã lâu, tức sắp xỉu.

Nàng ta trù tính tỉ mỉ lâu như thế, cho rằng tất cả không chê vào đâu được, chỉ cần đợi những kẻ đó khóc hô van xin nàng ta, kết quả lại vì thiếu niên áo đỏ này xuất hiện, tất cả đều bị phả hủy!

“Ngươi thật sự biết cách tráo đổi thân thể như thế nào?” Nàng ta tức giận chất vấn.

Hiển nhiên thiếu niên áo đỏ cũng không thích nàng ta, huống hồ bị Ngư Ngư đả kích quá nặng nề, giờ cũng lười nói chuyện.

Trình Ti Nghiên không nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, cho là mình lại bị lờ đi.

Thật ra đúng là bị lờ đi thật…

“Các ngươi kiêu ngạo gì chứ!” Bên kia tường đá vang liên tiếng uy hiếp phẫn hận, “Lựa chọn duy nhất của các ngươi hiện giờ, là để Giang Ngư Ngư đi ra ngoài, đầu hàng Tam sư huynh, nếu không tất cả các ngươi đều phải chết!”

“Nhớ kỹ, chỉ mình Giang Ngư Ngư được ra ngoài! Đừng quên, ở lối ra cũng có hỏa dược!”

Hôm nay Trình Ti Nghiên quá mức giận dữ, biết không lấy được gì tốt từ chỗ họ, sau khi uy hiếp thì vung tay rời đi. Họ nghe thấy tiếng bước chân nàng ta dần đi xa.

Thiếu niên áo đỏ lại trở về vẻ mặt xem kịch vui, “Xem ngươi làm gì bây giờ.”

Sư đệ và Ngư Ngư đều là cao thủ dịch dung, nhưng thuật dịch dung của họ có lợi hại hơn nữa, cũng không tài nào làm thấp đi chiều cao… Tất cả mọi người ở đây, kể cả thiếu niên áo đỏ xem ra còn chưa hết thời kỳ cao lên, đều từ một mét tám trở lên, không ai có thể giả mạo Ngư Ngư.

Mà Ngư Ngư không biết võ công, canh ở bên ngoài là Tam sư huynh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Một khi Ngư Ngư thật sự đi một mình, bất kể tính mạng gã ta cũng nhất định sẽ bắt Ngư Ngư đi, giúp gã mở cánh cửa xuyên qua thời không.

Với tác phong của Hách Liên Dạ, bất kể thế nào y cũng sẽ không để Ngư Ngư đi mạo hiểm.

Tình huống khá khó khăn.

Ít nhất là trông có vẻ vậy.

Hách Liên Dạ mãi không nói gì, thiếu niên áo đỏ không nhịn được, hỏi, “Ngươi có cách gì không?”

“Không.”

Ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Hách Liên Dạ mở miệng nhận thua, hơn nữa còn nhận rất chắc chắn, không tài nào vãn hồi lại được.

Tất cả choáng.

Tuy không như Hà Nghiêm, đi theo y từ nhỏ, có tâm lý sùng bái ăn sâu bén rễ với y, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, họ đã sớm quen với việc y không gì không làm được, mà giờ cả Hách Liên Dạ cũng nói không có cách nào…

Chẳng lẽ họ thật sự phải rơi vào tay Trình Ti Nghiên?

Thắng thua chưa vội so đo, quan trọng nhất bây giờ là… chẳng lẽ họ thật sự phải dùng tính mạng của Ngư Ngư, để đổi lấy an toàn của tất cả mọi người?

Bởi vì quá lo lắng, cho nên chẳng có ai phát hiện chỗ khả nghi trong đó, hoàn toàn không ý thức được trước mặt mình là một cái bẫy.

Đương nhiên, Hách Liên Dạ cũng không đào cái bẫy này cho họ…

Hách Liên Dạ cúi đầu không nói gì, những người khác cũng chỉ lo lắng suông, không nghĩ được ra cách gì.

Chỉ có mình sư đệ là ngoại lệ.

Ánh mắt của sư đệ dạo một vòng quanh tất cả mọi người ở đây, cuối cùng đứng ra, im lặng ra dấu với họ.

Để ta đi đi.

Dấu tay đó rõ ràng có ý này.

Mọi người đồng loạt nhìn về… khuôn mặt to của hắn.

Bó tay, vốn họ định nhìn chiều cao của hắn, nhưng mặt của hắn lại quá cướp ánh mắt người nhìn…

Đến lúc hoàn hồn, tất cả đều lắc đầu, chiều cao của sư đệ chừng một mét tám ba, dù hắn có cong chân giả thấp, nhưng chiều dài tay, bề rộng vai, … những thứ này thì không thể gạt được.

Sư đệ không nói gì, đương nhiên, sợ tai vách mạch rừng, bây giờ không thể nói gì cả.

Hắn chỉ rất bình tĩnh, thong dong cởi giày… hoặc là hủy chân mình đi.

Mọi người hóa đá nhìn động tác của hắn, bỗng cảm thấy sư đệ ngày càng không thể nhìn thẳng được.

Vì hắn hoàn toàn không phải đang cởi giày, hoặc có thể không chỉ là… ở bên trong giày, hắn đi một đôi giày thêu rất tinh xảo, hoàn toàn không giống của nam nhân. Mà cởi đôi giày nam kia ra, chân của hắn cũng ngắn đi một đoạn dài.

… Nâng gót trong? Ngư Ngư giật giật khóe miệng.

Nhưng đang mùa hè, hắn đi hai đôi, không nóng à?

Hẳn không nóng… vì sư đệ vô cùng bình tĩnh “hủy” từng tầng ngụy trang của mình đi. Mọi người nhìn thấy, không chỉ giày, mà cả y phục hắn cũng động tay động chân. Từng lớp áo ngoài kép bị cởi ra, lưng hùm vai gấu của sư đệ cũng biến mất… lộ ra dáng người cực mảnh mai, nhưng cũng cực lả lướt và hấp dẫn.

Sau đó sư đệ rất ung dung tháo yết hầu giả của mình xuống…

Trong thạch thất, dường như có vài tiếng sét nổ vang, mấy người choáng váng…

Ngược lại, chính sư đệ rất bình tĩnh, nhìn kỹ Ngư Ngư vài lần, liền lấy vật liệu dịch dung làm một cái mặt nạ, xoay người, gỡ xuống cái mặt nạ lớn của hắn… ồ, của nàng ra, đeo lên mặt nạ dịch dung giống Ngư Ngư, rồi xoay người lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng bình thường của sư đệ, nhưng tất cả đều thấy không bình thường nổi nữa…

Sư đệ lại là nữ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương