Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái
-
Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp nghe vậy khóe miệng khẽ co rút một cái! Hắn quả nhiên là hỏi…
“À…Lí, Lí Quỳ là người mổ heo ở phía đông thôn chúng ta! Trương Phi… Đúng rồi, Trương Phi là người bán đậu hũ ở đằng nam thôn!” Mồ hôi Trác Diệp bắt đầu chảy ào ào!
“Hả?” Phượng Lâm Ca nhướng mày, lại hỏi: “Vậy… Trường Giang, Hoàng Hà là…?” Cho tới giờ, hắn chưa từng nghe thấy dòng sông nào gọi là Trường Giang, cũng chưa nghe nói đến sông Hoàng Hà, chẳng lẽ hắn thật sự rất ngu dốt sao? Trong lòng Phượng Lâm Ca hơi bị đả kích…
“Ơ… à… Trường, Trường Giang, Hoàng Hà thực ra là hai dòng suối nhỏ gần thôn của ta thôi, một đầu phía tây chân núi, một đầu nằm phía đông núi… À… Tên chữ kia cũng là do một người xưa đặt, mọi người đều cảm thấy rất có khí phách! Trán Trác Diệp bắt đầu rơi đầy mồ hôi lạnh, người này nghe cũng thực cẩn thận quá đi…
“Vậy Dương quý phi là ai?” Lông mi Phượng Lâm Ca lại nhướn cao thêm vài phần. Bất kể là ở Thiên Thạc hay ở bất cứ nơi đâu trên đất nước này, hắn cũng chưa từng nghe thấy cái tên Dương Quý Phi…
“À! Cô ấy à… Cô ấy tên là Dương Ngọc Hoàn, là mỹ nữ nổi danh thôn ta! Cô ấy lớn lên còn có phúc tướng, lúc còn nhỏ, thôn có một thầy bói mù, nói cô ấy có mệnh là quý phi!” Bây giờ Trác Diệp đã trấn tĩnh lại, tiếp tục nói dối mặt không đổi sắc: “Ha ha, nhưng lớn lên, cô ấy lại gả cho chủ cửa tiệm “Đường kẹo” nổi danh thôn ta rồi, cũng không trở thành Quý phi gì đó. Thầy bói mù kia là nói bậy thôi…” Mồ hôi chảy từng giọt ! Nàng cũng không biết bây giờ là ai đang nói bậy đây. Trác Diệp cười khổ, thực xin lỗi Đường Minh Hoàng! Ngài tạm thời làm ông chủ của “Đường kẹo” vậy…
“Vậy pháo kia là gì?” Phượng Lâm Ca khẽ cong khóe môi lên, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.
Má nó! Trác Diệp bị hỏi đến muốn điên rồi! Trong lòng đang điên cuồng lắc lư hét lên: đại ca à, huynh còn muốn gì nữa đây!
“Là một loại nấm rỗng ruột, giẫm mạnh sẽ nổ tung, sau đó sẽ tạo nên một làn khói vàng khiến người ta bị sặc!” Trác Diệp nhẹ nhàng gật đầu đến là chân thành!
Phượng Lâm Ca dịu dàng yêu chiều nhìn Trác Diệp nở nụ cười. Nhưng Trác Diệp lại quẫn bách hối hận vô cùng. Tuy chỉ thoáng qua nhưng không tránh được ánh mắt Phượng Lâm Ca. Hắn biết rõ nàng không nói thật! Hắn cũng rất tò mò, nhân vật bên trong bài hát này rốt cuộc là ai? Trường Giang, Hoàng Hà kia rốt cuộc là nơi nào? Thứ kia thì hắn không hiểu nổi là vật gì. Nhưng nàng đã không chịu nói thì nhất định có lý do, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng…
Thật ra hắn còn muốn biết, người hát bên trong kia dùng nhạc khí gì, hắn nghe mà chẳng thể nhận ra… Nhưng có lẽ có hỏi cũng chẳng được gì, vậy nên hắn liền không hỏi nữa…
“Ra có thể nghe tiếp được không?” Phượng Lâm Ca hơi chờ mong nhìn Trác Diệp.
“Chuyện này…” Trác Diệp hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đổi một bài khác cho huynh nhé.” Loại bài hát này quá khoa trương, vẫn không nên để huynh ấy nghe lại.
“Cũng được.” Tuy Phượng Lâm Ca vẫn muốn nghe lại bài hát mới mẻ khiến cho hắn hưng phấn không thôi kia nhưng hắn cũng rất muốn nghe bài khác.
Trác Diệp lấy điện thoại từ tay áo ra, tiếp tục lục lọi tìm bài hát. Không thể là tình ca, không thể là nhạc nước ngoài, tiết tấu không thể quá kích tình, cũng không thể quá thương cảm… Aiz! Thật đúng là khó chọn! Nàng lại tiếp tục tìm… May là trong di động của nàng không ít bài hát…
“Bài này!” Trác Diệp ngẩng đầu, lấy tai nghe đưa cho Phượng Lâm Ca một cái, tự đeo một cái.
“Cái này… Mang nó lên, chỉ có chúng ta mới có thể nghe thấy tiếng ca trong ‘điện thoại’ đúng không?” Phượng Lâm Ca cầm lấy ‘hạt đậu đen’ kia, nhỏ giọng hỏi. Lúc nãy hắn nghe thấy âm thanh không hề nhỏ, nhưng Thanh Trúc và Xảo Linh ở ngoài kia dường như là không nghe thấy.
“Ừ, Lâm Ca huynh nói đúng rồi. Lát nữa thưởng huynh ăn nhiều sủi cảo!” Trác Diệp cười tủm tỉm nói.
“À…” Phượng Lâm Ca cười, học theo Trác Diệp bỏ tai nghe vào lỗ tai. Trên người nàng sao lại có nhiều thứ không thể tưởng tượng được nổi như vậy nhỉ? Trong lòng Phượng Lâm Ca bỗng nhiên xuất hiện chút ý nghĩ hoang đường… Nàng không phải là tiên nữ hạ phàm đó chứ?
Trác Diệp nhấn nút mở nhạc, trong tai nghe lập tức truyền đến một khúc nhạc dạo du dương…
Phượng Lâm Ca ngưng thần lắng nghe, có tiếng sáo, còn có tiếng đàn… Còn có giống như những tiếng nhạc cụ khác, nhưng hắn nghe không hiểu gì cả…
Khúc nhạc dạo đi qua, một giọng nữ cất lên: “Sóng lớn cuồn cuộn, hồng trần phân loạn, Hãn anh hùng đào tận, tiếu lý tàng đao, nhân tâm khó liệu, thế thái vô nại bất thường…”
Phượng Lâm Ca sững sờ, trong mắt dần hiện lên vẻ phức tạp, có chút buồn bã, có chút thê lương, còn có chút phiền muộn…
Trác Diệp nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca biến ảo bất định, trong lòng không khỏi bận tâm, nàng sẽ lại không chọn sai ca khúc chứ?
“Tri âm vốn khó tìm, si tâm sầu đoạn tràng, đa tình lại bị tuyệt tình tổn thương, phong vân đổi thay, duyên tụ hựu duyên tán, phù sinh nhược mộng nhất tràng hoan…”
Đôi mắt đẹp khẽ chớp lên, ánh mắt Phượng Lâm Ca trở nên trống trải, mê ly, không biết đang suy nghĩ gì…
Trái tim Trác Diệp đập mạnh một cái, cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không thể nói chỗ nào không đúng.
“Đường nhân sinh dài đằng đẵng, nhìn thấu phồn hoa lạc tân kiến chân chương, hào hùng can đảm sáng soi, ngàn chén khó say, bạn ta đuổi sóng đón gió cười…”
Nghe thế, Phượng Lâm Ca giống như bỗng bình thường trở lại, khóe miệng mỉm cười nhu hòa …
Trác Diệp vẫn luôn chú ý đến biểu lộ của Phượng Lâm Ca, thấy thế không khỏi thở dài một hơi, cũng hòa nở nụ cười theo. Sau đó nàng cất tiếng hát theo giai điệu…
“Cuồn cuộn sóng lớn, hồng trần phân loạn, hãn anh hùng đào tận, tiếu lý tàng đao, nhân tâm khó liệu, thế thái vô nại bất thường..”
Bài này là >, là ca khúc Trác Diệp rất ưa thích, ưa thích ca từ của nó, cảm giác rất lạnh nhạt, lại có sự hào phóng, cương quyết, dường như hết thảy mọi sự phàm tục đều có thể phiêu tán theo gió, chuyện gì cũng không cần để trong lòng! Thật sự là tiêu sái! Tuy nàng là một người phàm, luôn không kiên quyết làm một người tiêu sái được, nhưng cũng không ảnh hưởng tới nội tâm nàng hướng đến! Nếu như có thể… Nàng nguyện ý nếm thử…
Ban đầu Trác Diệp chỉ là nhỏ giọng hát theo, bất tri bất giác hát càng lúc càng nhập tâm, giọng cũng càng lúc càng cao lên…
“Tri âm vốn khó tìm, si tâm sầu đoạn tràng, đa tình lại bị tuyệt tình tổn thương, phong vân đổi thay, duyên tụ hựu duyên tán, phù sinh nhược mộng nhất tràng hoan…”
Phượng Lâm Ca tháo tai nghe trên tai mình xuống, đôi mắt không hề chớp, cứ si ngốc nhìn Trác Diệp như thế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, dường như như hắn chỉ cần nháy mắt thôi là sẽ liền không tìm thấy nàng nữa…
Loại cảm giác này thật khiến người ta khủng hoảng…
“Đường nhân sinh dài đằng đẵng, nhìn thấu phồn hoa lạc tân kiến chân chương, hào hùng can đảm sáng soi, ngàn chén khó say, bạn ta đuổi sóng đón gió cười…”
Xảo Linh và Thanh Trúc không biết từ khi nào đã chuyển qua đứng trước cửa phòng ngủ, hai người mỗi người đứng một bên, cứ ngơ ngác không nhúc nhích, tựa như hai môn thần canh giữ cửa. Hai người đã sớm nghe đến choáng váng nên khi ở cửa thêm ba người nữa cũng không hề phát hiện ra…
Mãi cho đến khi một tràng vỗ tay vang lên…
Trác Diệp nghe vậy khóe miệng khẽ co rút một cái! Hắn quả nhiên là hỏi…
“À…Lí, Lí Quỳ là người mổ heo ở phía đông thôn chúng ta! Trương Phi… Đúng rồi, Trương Phi là người bán đậu hũ ở đằng nam thôn!” Mồ hôi Trác Diệp bắt đầu chảy ào ào!
“Hả?” Phượng Lâm Ca nhướng mày, lại hỏi: “Vậy… Trường Giang, Hoàng Hà là…?” Cho tới giờ, hắn chưa từng nghe thấy dòng sông nào gọi là Trường Giang, cũng chưa nghe nói đến sông Hoàng Hà, chẳng lẽ hắn thật sự rất ngu dốt sao? Trong lòng Phượng Lâm Ca hơi bị đả kích…
“Ơ… à… Trường, Trường Giang, Hoàng Hà thực ra là hai dòng suối nhỏ gần thôn của ta thôi, một đầu phía tây chân núi, một đầu nằm phía đông núi… À… Tên chữ kia cũng là do một người xưa đặt, mọi người đều cảm thấy rất có khí phách! Trán Trác Diệp bắt đầu rơi đầy mồ hôi lạnh, người này nghe cũng thực cẩn thận quá đi…
“Vậy Dương quý phi là ai?” Lông mi Phượng Lâm Ca lại nhướn cao thêm vài phần. Bất kể là ở Thiên Thạc hay ở bất cứ nơi đâu trên đất nước này, hắn cũng chưa từng nghe thấy cái tên Dương Quý Phi…
“À! Cô ấy à… Cô ấy tên là Dương Ngọc Hoàn, là mỹ nữ nổi danh thôn ta! Cô ấy lớn lên còn có phúc tướng, lúc còn nhỏ, thôn có một thầy bói mù, nói cô ấy có mệnh là quý phi!” Bây giờ Trác Diệp đã trấn tĩnh lại, tiếp tục nói dối mặt không đổi sắc: “Ha ha, nhưng lớn lên, cô ấy lại gả cho chủ cửa tiệm “Đường kẹo” nổi danh thôn ta rồi, cũng không trở thành Quý phi gì đó. Thầy bói mù kia là nói bậy thôi…” Mồ hôi chảy từng giọt ! Nàng cũng không biết bây giờ là ai đang nói bậy đây. Trác Diệp cười khổ, thực xin lỗi Đường Minh Hoàng! Ngài tạm thời làm ông chủ của “Đường kẹo” vậy…
“Vậy pháo kia là gì?” Phượng Lâm Ca khẽ cong khóe môi lên, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.
Má nó! Trác Diệp bị hỏi đến muốn điên rồi! Trong lòng đang điên cuồng lắc lư hét lên: đại ca à, huynh còn muốn gì nữa đây!
“Là một loại nấm rỗng ruột, giẫm mạnh sẽ nổ tung, sau đó sẽ tạo nên một làn khói vàng khiến người ta bị sặc!” Trác Diệp nhẹ nhàng gật đầu đến là chân thành!
Phượng Lâm Ca dịu dàng yêu chiều nhìn Trác Diệp nở nụ cười. Nhưng Trác Diệp lại quẫn bách hối hận vô cùng. Tuy chỉ thoáng qua nhưng không tránh được ánh mắt Phượng Lâm Ca. Hắn biết rõ nàng không nói thật! Hắn cũng rất tò mò, nhân vật bên trong bài hát này rốt cuộc là ai? Trường Giang, Hoàng Hà kia rốt cuộc là nơi nào? Thứ kia thì hắn không hiểu nổi là vật gì. Nhưng nàng đã không chịu nói thì nhất định có lý do, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng…
Thật ra hắn còn muốn biết, người hát bên trong kia dùng nhạc khí gì, hắn nghe mà chẳng thể nhận ra… Nhưng có lẽ có hỏi cũng chẳng được gì, vậy nên hắn liền không hỏi nữa…
“Ra có thể nghe tiếp được không?” Phượng Lâm Ca hơi chờ mong nhìn Trác Diệp.
“Chuyện này…” Trác Diệp hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đổi một bài khác cho huynh nhé.” Loại bài hát này quá khoa trương, vẫn không nên để huynh ấy nghe lại.
“Cũng được.” Tuy Phượng Lâm Ca vẫn muốn nghe lại bài hát mới mẻ khiến cho hắn hưng phấn không thôi kia nhưng hắn cũng rất muốn nghe bài khác.
Trác Diệp lấy điện thoại từ tay áo ra, tiếp tục lục lọi tìm bài hát. Không thể là tình ca, không thể là nhạc nước ngoài, tiết tấu không thể quá kích tình, cũng không thể quá thương cảm… Aiz! Thật đúng là khó chọn! Nàng lại tiếp tục tìm… May là trong di động của nàng không ít bài hát…
“Bài này!” Trác Diệp ngẩng đầu, lấy tai nghe đưa cho Phượng Lâm Ca một cái, tự đeo một cái.
“Cái này… Mang nó lên, chỉ có chúng ta mới có thể nghe thấy tiếng ca trong ‘điện thoại’ đúng không?” Phượng Lâm Ca cầm lấy ‘hạt đậu đen’ kia, nhỏ giọng hỏi. Lúc nãy hắn nghe thấy âm thanh không hề nhỏ, nhưng Thanh Trúc và Xảo Linh ở ngoài kia dường như là không nghe thấy.
“Ừ, Lâm Ca huynh nói đúng rồi. Lát nữa thưởng huynh ăn nhiều sủi cảo!” Trác Diệp cười tủm tỉm nói.
“À…” Phượng Lâm Ca cười, học theo Trác Diệp bỏ tai nghe vào lỗ tai. Trên người nàng sao lại có nhiều thứ không thể tưởng tượng được nổi như vậy nhỉ? Trong lòng Phượng Lâm Ca bỗng nhiên xuất hiện chút ý nghĩ hoang đường… Nàng không phải là tiên nữ hạ phàm đó chứ?
Trác Diệp nhấn nút mở nhạc, trong tai nghe lập tức truyền đến một khúc nhạc dạo du dương…
Phượng Lâm Ca ngưng thần lắng nghe, có tiếng sáo, còn có tiếng đàn… Còn có giống như những tiếng nhạc cụ khác, nhưng hắn nghe không hiểu gì cả…
Khúc nhạc dạo đi qua, một giọng nữ cất lên: “Sóng lớn cuồn cuộn, hồng trần phân loạn, Hãn anh hùng đào tận, tiếu lý tàng đao, nhân tâm khó liệu, thế thái vô nại bất thường…”
Phượng Lâm Ca sững sờ, trong mắt dần hiện lên vẻ phức tạp, có chút buồn bã, có chút thê lương, còn có chút phiền muộn…
Trác Diệp nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca biến ảo bất định, trong lòng không khỏi bận tâm, nàng sẽ lại không chọn sai ca khúc chứ?
“Tri âm vốn khó tìm, si tâm sầu đoạn tràng, đa tình lại bị tuyệt tình tổn thương, phong vân đổi thay, duyên tụ hựu duyên tán, phù sinh nhược mộng nhất tràng hoan…”
Đôi mắt đẹp khẽ chớp lên, ánh mắt Phượng Lâm Ca trở nên trống trải, mê ly, không biết đang suy nghĩ gì…
Trái tim Trác Diệp đập mạnh một cái, cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không thể nói chỗ nào không đúng.
“Đường nhân sinh dài đằng đẵng, nhìn thấu phồn hoa lạc tân kiến chân chương, hào hùng can đảm sáng soi, ngàn chén khó say, bạn ta đuổi sóng đón gió cười…”
Nghe thế, Phượng Lâm Ca giống như bỗng bình thường trở lại, khóe miệng mỉm cười nhu hòa …
Trác Diệp vẫn luôn chú ý đến biểu lộ của Phượng Lâm Ca, thấy thế không khỏi thở dài một hơi, cũng hòa nở nụ cười theo. Sau đó nàng cất tiếng hát theo giai điệu…
“Cuồn cuộn sóng lớn, hồng trần phân loạn, hãn anh hùng đào tận, tiếu lý tàng đao, nhân tâm khó liệu, thế thái vô nại bất thường..”
Bài này là >, là ca khúc Trác Diệp rất ưa thích, ưa thích ca từ của nó, cảm giác rất lạnh nhạt, lại có sự hào phóng, cương quyết, dường như hết thảy mọi sự phàm tục đều có thể phiêu tán theo gió, chuyện gì cũng không cần để trong lòng! Thật sự là tiêu sái! Tuy nàng là một người phàm, luôn không kiên quyết làm một người tiêu sái được, nhưng cũng không ảnh hưởng tới nội tâm nàng hướng đến! Nếu như có thể… Nàng nguyện ý nếm thử…
Ban đầu Trác Diệp chỉ là nhỏ giọng hát theo, bất tri bất giác hát càng lúc càng nhập tâm, giọng cũng càng lúc càng cao lên…
“Tri âm vốn khó tìm, si tâm sầu đoạn tràng, đa tình lại bị tuyệt tình tổn thương, phong vân đổi thay, duyên tụ hựu duyên tán, phù sinh nhược mộng nhất tràng hoan…”
Phượng Lâm Ca tháo tai nghe trên tai mình xuống, đôi mắt không hề chớp, cứ si ngốc nhìn Trác Diệp như thế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, dường như như hắn chỉ cần nháy mắt thôi là sẽ liền không tìm thấy nàng nữa…
Loại cảm giác này thật khiến người ta khủng hoảng…
“Đường nhân sinh dài đằng đẵng, nhìn thấu phồn hoa lạc tân kiến chân chương, hào hùng can đảm sáng soi, ngàn chén khó say, bạn ta đuổi sóng đón gió cười…”
Xảo Linh và Thanh Trúc không biết từ khi nào đã chuyển qua đứng trước cửa phòng ngủ, hai người mỗi người đứng một bên, cứ ngơ ngác không nhúc nhích, tựa như hai môn thần canh giữ cửa. Hai người đã sớm nghe đến choáng váng nên khi ở cửa thêm ba người nữa cũng không hề phát hiện ra…
Mãi cho đến khi một tràng vỗ tay vang lên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook