Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái
-
Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
Lão nô? Trác diệp sững sờ, ông ta xem nàng là khách sao? Sao nàng lại quên đây là xã hội phong kiến được chứ… Chỉ có điều, hôm nay mặc dù nàng mang thân phận hạ nhân nhưng muốn nàng khúm núm như mấy người này, nàng sợ là làm không được …
Trác Diệp thở dài, nói với Phùng quản gia: “Quản gia, ta là hạ nhân mà thiếu gia nhà ông mới thu nhận, cũng không phải là khách.”
Phùng quản gia cười nói với Trác diệp: “Cô nương nói đùa, thiếu gia cũng không xem cô hạ nhân.” Vừa rồi ở ngoài cửa, Trác Diệp tự xưng là hạ nhân mà nói chuyện, ông ta cũng là nghe thấy được, nhưng nhìn thái độ của Thất thiếu gia đối với nàng, nào có chỗ nào giống đối xử với hạ nhân đâu chứ?
Trác Diệp lắc đầu cười khổ một cái, không giải thích lại.
Phùng quản gia an trí Trác Diệp tại một viện nhỏ lịch sự, tao nhã và thanh tú rồi cất bước dài rời đi, không lâu sau, hai tiểu nha đầu thanh tú sạch sẽ liền vào tiểu viện, trong tay một nha đầu cầm quần áo mới tinh và giầy thêu, nha đầu còn lại thì bê lấy hộp đồ trang sức.
“Các người tên là gì?” Trác Diệp nhìn hai nha hoàn, nhàn nhạt mở miệng.
“Nô tì là Khinh Hồng.” Nha hoàn áo đỏ tướng mạo ngọt ngào giọng nói trong trẻo trả lời.
“Nô tì Điệp Thúy, bái kiến tiểu thư.” Nha hoàn mặc đồ xanh khí chất ôn nhu dùng ngữ khí nhu hòa mà nói.
Hai người dùng ánh mắt tò mò dò xét người trước mắt, khuôn mặt nâu đen, thân nữ tử lại khoác áo choàng nam tử. Nếu không phải là quản gia bàn giao, nhắn nhủ đến hầu hạ cô nương do chính Tam thiếu gia và Thất thiếu gia mang về, các nàng thật đúng là phân biệt không nổi giới tính của nàng.
“Không cần xưng nô tì trước mặt ta, ta không phải là là người có địa vị cao quý gì.” Trác Diệp nói.
“Thất thiếu gia để cho chúng nô tì đến hầu hạ tiểu thư, chúng nô tì dĩ nhiên là nô tì của ngài. “ Khinh Hồng nghiêm túc nói.
Điệp Thúy cũng gật đầu phụ họa.
Trác Diệp thở dài, đổi cách khác nói: “Ta không có thói quen như thế, các người tự xưng tên của mình là tốt rồi.”
Khinh Hồng, Điệp Yhúy liếc nhau một cái rồi gật đầu đồng ý.
“ Còn có …Chuyện này … Các người gọi ta là cô nương được rồi, không cần gọi tiểu thư.”
“Vâng, cô nương.” Hai người đồng thanh nói.
“Ta muốn tắm rử rửa, còn muốn phiền nhị vị cô nương chuẩn bị giúp ta chút nước ấm …”
“Không phiền!” Điệp Thúy sợ hãi mà nói: “Điệp thúy đi chuẩn bị nước cho cô nương.” Dứt lời liền quay người mà đi.
“Cô nương, đây là quần áo Thất thiếu gia chuẩn bị cho ngài, ngài chọn một bộ để thay rồi hẵng chải đầu rửa mặt.” Khinh Hồng bê lấy một chồng quần áo đưa cho Trác Diệp xem qua.
Trác Diệp đau đầu nhìn một đống nữ trang, tùy tiện kéo một bộ quần áo màu thủy lam ra, nói: “Chọn cái này đi.”
Lúc sau, nước ấm, đồ đùng để tắm rửa đã chuẩn bị tốt, hai nha hoàn đi đến trước mặt Trác Diệp, thò tay tới cởi áo choàng trên người nàng, dọa cho Trác Diệp nhảy lui về sau một bước dài, hoảng sợ nắm chặt cổ áo.
“Cô nương, ngài làm sao vậy?” Khinh Hồng nghi ngờ nói.
“Ơ, à, ta tự mình làm, các người đi ra ngoài đi.” Trác Diệp nói. Nàng cũng không cần người giúp nàng tắm rửa gì, nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Nhưng chúng nô tì được phái tới hầu hạ cô nương …” Điệp Thúy nhỏ giọng nói.
“Ta sợ ngứa! Các người đi ra ngoài đi, tự ta có thể.”
Khinh Hồng và Điệp Thúy nhìn thấy thái độ kiên trì của Trác Diệp cũng đành phải lui ra ngoài.
Trác Diệp cởi áo choàng màu xám tro, lại cởi quần áo hiện đại bên trong xếp lại rồi nhét vào túi du lịch, giày du lịch không bỏ vào bên trong được. Trác Diệp nghĩ ngợi rồi vén cái màn gường lên, nhét chúng vào dưới gầm gường.
Ngồi vào trong thùng tắm, Trác Diệp không khỏi thoải mái thở ra một hơi dài, vốn là mệt mỏi lại còn gặp nhiều chuyện khó khăn, dùng nước nóng ngâm mình hóa giải bao nhiêu cảm giác mệt mỏi.
Trác Diệp thở dài, nói với Phùng quản gia: “Quản gia, ta là hạ nhân mà thiếu gia nhà ông mới thu nhận, cũng không phải là khách.”
Phùng quản gia cười nói với Trác diệp: “Cô nương nói đùa, thiếu gia cũng không xem cô hạ nhân.” Vừa rồi ở ngoài cửa, Trác Diệp tự xưng là hạ nhân mà nói chuyện, ông ta cũng là nghe thấy được, nhưng nhìn thái độ của Thất thiếu gia đối với nàng, nào có chỗ nào giống đối xử với hạ nhân đâu chứ?
Trác Diệp lắc đầu cười khổ một cái, không giải thích lại.
Phùng quản gia an trí Trác Diệp tại một viện nhỏ lịch sự, tao nhã và thanh tú rồi cất bước dài rời đi, không lâu sau, hai tiểu nha đầu thanh tú sạch sẽ liền vào tiểu viện, trong tay một nha đầu cầm quần áo mới tinh và giầy thêu, nha đầu còn lại thì bê lấy hộp đồ trang sức.
“Các người tên là gì?” Trác Diệp nhìn hai nha hoàn, nhàn nhạt mở miệng.
“Nô tì là Khinh Hồng.” Nha hoàn áo đỏ tướng mạo ngọt ngào giọng nói trong trẻo trả lời.
“Nô tì Điệp Thúy, bái kiến tiểu thư.” Nha hoàn mặc đồ xanh khí chất ôn nhu dùng ngữ khí nhu hòa mà nói.
Hai người dùng ánh mắt tò mò dò xét người trước mắt, khuôn mặt nâu đen, thân nữ tử lại khoác áo choàng nam tử. Nếu không phải là quản gia bàn giao, nhắn nhủ đến hầu hạ cô nương do chính Tam thiếu gia và Thất thiếu gia mang về, các nàng thật đúng là phân biệt không nổi giới tính của nàng.
“Không cần xưng nô tì trước mặt ta, ta không phải là là người có địa vị cao quý gì.” Trác Diệp nói.
“Thất thiếu gia để cho chúng nô tì đến hầu hạ tiểu thư, chúng nô tì dĩ nhiên là nô tì của ngài. “ Khinh Hồng nghiêm túc nói.
Điệp Thúy cũng gật đầu phụ họa.
Trác Diệp thở dài, đổi cách khác nói: “Ta không có thói quen như thế, các người tự xưng tên của mình là tốt rồi.”
Khinh Hồng, Điệp Yhúy liếc nhau một cái rồi gật đầu đồng ý.
“ Còn có …Chuyện này … Các người gọi ta là cô nương được rồi, không cần gọi tiểu thư.”
“Vâng, cô nương.” Hai người đồng thanh nói.
“Ta muốn tắm rử rửa, còn muốn phiền nhị vị cô nương chuẩn bị giúp ta chút nước ấm …”
“Không phiền!” Điệp Thúy sợ hãi mà nói: “Điệp thúy đi chuẩn bị nước cho cô nương.” Dứt lời liền quay người mà đi.
“Cô nương, đây là quần áo Thất thiếu gia chuẩn bị cho ngài, ngài chọn một bộ để thay rồi hẵng chải đầu rửa mặt.” Khinh Hồng bê lấy một chồng quần áo đưa cho Trác Diệp xem qua.
Trác Diệp đau đầu nhìn một đống nữ trang, tùy tiện kéo một bộ quần áo màu thủy lam ra, nói: “Chọn cái này đi.”
Lúc sau, nước ấm, đồ đùng để tắm rửa đã chuẩn bị tốt, hai nha hoàn đi đến trước mặt Trác Diệp, thò tay tới cởi áo choàng trên người nàng, dọa cho Trác Diệp nhảy lui về sau một bước dài, hoảng sợ nắm chặt cổ áo.
“Cô nương, ngài làm sao vậy?” Khinh Hồng nghi ngờ nói.
“Ơ, à, ta tự mình làm, các người đi ra ngoài đi.” Trác Diệp nói. Nàng cũng không cần người giúp nàng tắm rửa gì, nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Nhưng chúng nô tì được phái tới hầu hạ cô nương …” Điệp Thúy nhỏ giọng nói.
“Ta sợ ngứa! Các người đi ra ngoài đi, tự ta có thể.”
Khinh Hồng và Điệp Thúy nhìn thấy thái độ kiên trì của Trác Diệp cũng đành phải lui ra ngoài.
Trác Diệp cởi áo choàng màu xám tro, lại cởi quần áo hiện đại bên trong xếp lại rồi nhét vào túi du lịch, giày du lịch không bỏ vào bên trong được. Trác Diệp nghĩ ngợi rồi vén cái màn gường lên, nhét chúng vào dưới gầm gường.
Ngồi vào trong thùng tắm, Trác Diệp không khỏi thoải mái thở ra một hơi dài, vốn là mệt mỏi lại còn gặp nhiều chuyện khó khăn, dùng nước nóng ngâm mình hóa giải bao nhiêu cảm giác mệt mỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook