Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!
-
Chương 40: Tương tư phú
Dạ
Nguyệt Sắc mất sức của chín trâu hai hổ đem Nguyệt Vô Thương mặc quần áo vào,
nhất thời chảy một thân mồ hôi, mồ hôi cùng quần áo lẫn vào mùi thuốc
nước dính ở trên người, cầm quần áo thấm ướt. Quần áo đơn bạc bị nước ướt nhẹp,
dán vào thân thể linh lung , lộ ra những đường cong quyến rũ.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi giơ tay lên!” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu đến gần Nguyệt Vô Thương, đem áo trung y khoác lên sau lưng Nguyệt Vô Thương, để cho hắn đưa tay, Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc chợt đến gần thân thể, bên trong sắc áo yếm màu xanh nhạt. . . . . . Nguyệt Vô Thương không chút nào cảm giác loại hành vi này của mình có cái gì không đúng.
Vừa miễn cưỡng đưa tay phối hợp với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc đem thắt lưng của Nguyệt Vô Thương buộc lại. Mắt quét đến chiếc quần bên cạnh, cái quần này phải mặc sao đây? Dạ Nguyệt Sắc vuốt mồ hôi trên trán, ánh mắt từ hông của Nguyệt Vô Thương chuyển qua trên gương mặt yêu nghiệt, chỉ thấy người nọ cười nhẹ nhàng, ánh mắt kia có một tia hư nhược, Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng.
Nhắm mắt lại, như sắp ra chiến trường , cầm chiếc quần màu trắng kia, nhắm mắt lại phóng khoáng kéo khăn tắm bên hông Nguyệt Vô Thương xuống, cầm quần hướng hạ thân Nguyệt Vô Thương. . . . . .
“Ah. . . . . .” Nguyệt Vô Thương mị hoặc kêu một tiếng, âm thanh mị hoặc đến mất hồn, mềm mại đến tận xương “Ưm” một tiếng. Dạ Nguyệt Sắc kinh sợ mở mắt, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Quần trong tay Dạ Nguyệt Sắc rơi xuống, vừa đúng đắp lên chỗ nào đó trên thân thể của tên yêu nghiệt kia. . Người này, quả thực là, ô ô, khốn kiếp mà!
“Sắc Sắc, bây giờ đã nhìn cạn sạch nha. . . . . .” Nguyệt Vô Thương chớp chớp đôi mắt hoa đào , ai oán mà nói: “Thấy hết là phải phụ trách, Sắc Sắc. . . . . .”
“Không phụ trách sẽ như thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc ngây ngô hỏi, dáng vẻ ngơ ngác khiến trong mắt Nguyệt Vô Thương tất cả đều là nụ cười tà ác, cùng thương yêu cưng chiều.
“Vậy thì nàng cứ nhìn cho đến khi nàng nguyện ý phụ trách mới thôi!” Lời nói sâu kín như ma âm vang lên, Dạ Nguyệt Sắc gần như muốn đập đầu vào tường.
“Tự mình mặc!” Hoàn toàn cái gì cũng không thấy nha, Dạ Nguyệt Sắc thuận thế xoay người, lại bị Nguyệt Vô Thương kéo cánh tay lại, cái tay còn lại thuận thế muốn kéo xuống bộ vị quan trọng dưới hạ thân.
Tà ác nói: “Ý của Sắc Sắc chính là muốn xem đến khi nguyện ý phụ trách mới thôi?”
“Ta đồng ý, ta đồng ý!” Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói, mặt nhăn nhó, tên yêu nghiệt này, là đồ điên có phải hay không!
“Ừ, tốt lắm, là ta tự mình mặc, hay là. . . . . .”
“Ta mặc cho ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc bi phẫn nói, có gì đặc biệt hơn người chứ , không phải giống như bức tượng khỏa thân thôi sao!
Đợi Dạ Nguyệt Sắc khó khăn như người mù sờ voi, giúp Nguyệt Vô Thương mặc quần áo xong, cả người toàn là mồ hôi.
“Sắc Sắc, cả người cũng ướt mồ hôi rồi. . . . . . Có muốn đổi bộ y phục hay không?” Nguyệt Vô Thương hảo tâm nhắc nhở.
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay bưng bít ở trước ngực, mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương, e dè hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Một triệu lượng!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nằm ở đầu giường, hơi cong môi một cái, hắn chỉ bất quá là để cho nàng đổi bộ y phục thoải mái một chút, trong cái đầu nhỏ này nghĩ cái gì vậy.
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, tựa hồ đang cố gắng suy tư, cắn cắn môi, mặt rối rắm, khiến tên yêu nghiệt nào đó nằm ở trên giường mắt híp một cái, ngay sau đó thở dài một tiếng, “Ta thấy nàng mặc y phục ướt mồ hôi, không thoải mái. . . . . . Bên cạnh trong ngăn kéo có y phục sạch sẽ, đến phòng trong đổi đi!”
Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, không để cho nàng trước mặt mọi người thay quần áo? Ngay sau đó ngượng ngùng mà hỏi: “Vậy một triệu lượng bạc. . . . . .”
“Của nàng!” Nguyệt Vô Thương che miệng, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười cưng chiều.
Dạ Nguyệt Sắc vui sướng chạy đi thay quần áo, kết quả mở tủ treo quần áo ra, kinh ngạc ngay tại chỗ, y phục này, “Nguyệt Nguyệt, không có y phục nữ a. . . . . .”
Chẳng lẽ trong tủ treo quần áo của hắn nên có y phục của nữ nhân? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, miễn cưỡng nói: “Sắc Sắc, một triệu lượng bạc. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng, cũng không phải là không có mặc qua nam trang, cởi quần áo ướt sũng xuống, cầm lấy khăn lông sạch sẽ xoa xoa, sau đó thay y phục của Nguyệt Vô Thương , Dạ Nguyệt Sắc nhìn một chút, đây cũng quá lớn rồi.
Nhăn nhăn nhó nhó đi ra, mặt mày Nguyệt Vô Thương tràn ngập nụ cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc một vòng, y phục màu trắng rộng rãi lỏng lẻo giắt trên người, ống tay áo được Dạ Nguyệt Sắc vén lên, lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn .
Nguyệt Vô Thương nhìn y phục mặc ở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, hơi cong môi một cái, gần đây Dạ tướng gia, lão hồ ly kia không an phận rồi! Ánh mắt ấm áp nhìn trên người Dạ Nguyệt Sắc, nàng chỉ có thể là của hắn.
“Nguyệt Nguyệt, có phải là kỳ quái hay không?” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu xem y phục vừa dài vừa lớn một chút, nhíu nhíu mày hỏi.
“Không có, rất đẹp mắt mà!” Nguyệt Vô Thương che miệng cười, là rất đẹp mắt , nếu như thế này mặc trở về tướng phủ thì lại càng đẹp mắt hơn.
“NamUyên!” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng kêu một tiếng, Dạ Nguyệt Sắc kéo ống tay áo thật dài, nhìn thấy bên trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, nhẹ nhàng nhảy tới bên người Nguyệt Vô Thương.
“Sắc Sắc, trời cũng đã không còn sớm nữa, về nhà sớm một chút, tránh cho Dạ tướng gia lo lắng!” Nguyệt Vô Thương mặt mang vẻ mỏi mệt, ôn nhu nói xong, ngay sau đó quay đầu, nhìn Nam Uyên nói: “Đưa Dạ tiểu thư trở về phủ!”
Nam Uyên mắt trợn trắng, trước kia đi theo sau lưng theo dõi Dạ Nguyệt Sắc cũng coi như xong, hôm nay còn phải làm cả phu xe? Bất đắc dĩ đáp một tiếng.
“Nguyệt Nguyệt, thân thể ngươi có tốt chút nào hay không?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nhớ ra mục đích hôm nay tới, vỗ vỗ cái trán, đều do tên yêu nghiệt này mà, cũng không có việc gì đi tắm làm chi, làm nàng quên khuấy đi mất.
Nguyệt Vô Thương cười cười, gật đầu một cái, hướng về phía Nam Uyên ra hiệu bằng mắt, Nam Uyên chuyển qua bên người Dạ Nguyệt Sắc, không chút để ý nói: “Dạ tiểu thư, xin mời!”
“Cái đó, Nguyệt Nguyệt, thị vệ ngoài cửa. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả nhìn người trước mắt, “Cái đó, ngày mai ta có thể tới thăm ngươi hay không?”
Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, “Người ta hai ngày nay mệt chết đi. . . . . .” Trong mắt khắp dâng lên nhu tình nồng đậm , duỗi ngón tay vuốt ve ra đôi môi, nụ hôn hôm đó rất mặn rất chát, nhưng tâm hắn lại ấm áp. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy mỏi mệt, Dạ Nguyệt Sắc tâm không cam lòng tình nguyện đi theo Nam Uyên.
Dạ Nguyệt Sắc cùng Nam Uyên vừa đi, Bắc Đường lập tức xuất hiện ở bên trong gian phòng, ánh mắt có chút chế nhạo nhìn Nguyệt Vô Thương, giơ hòm thuốc lên, lấy ngân châm ra, bắt đầu thuần thục ghim kim trích máu.
Trong xe ngựa Dạ Nguyệt Sắc bị Nam Uyên quái gở đưa về tướng phủ, Nam Uyên nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương , còn hướng về phía hắn kỳ quái phất tay một cái, sau đó đi vào trong. Nụ cười trên mặt sáng rực rỡ, chủ nhân nhà hắn gia thật đúng là, Ặc, hồ ly tu luyện thành tinh mà!
Dạ Nguyệt Sắc vừa vào đại môn, chuyển qua hành lang, đã thấy Dạ Thiên cùng với Phong Hồi Tuyết ở trong đình đánh cờ.
“Sắc Sắc, con đã trở lại!” Dạ Thiên thấy Sắc Sắc, sau đó ở trên người Dạ Nguyệt Sắc quét mấy lần, y phục này sao lại không giống với bộ ban nãy mặc ra cửa vậy?
Phong Hồi Tuyết nhìn thấy trên người Dạ Nguyệt Sắc rõ ràng mặc y phục thuộc về của nam nhân, gió xuân trong mắt dừng một chút, sau đó đem ánh mắt dời đến nơi khác, hoặc giả hắn. . . . . .
“Sắc Sắc, còn không đi thay y phục!” Sắc mặt Dạ Thiên có chút khó coi nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, không có tiền đồ a, quá không có tiền đồ rồi, mặc y phục nam tử về nhà thì thôi, nhưng cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của a Tuyết như vậy chứ, đó không phải là đem ấn tượng gì đó cũng phá hủy hết sao?
“A!” Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương ngậm miệng, không phải là mặc phục của nam nhân thôi, như thế có gì lạ đâu nhỉ?
Dạ Thiên nhìn y phục trên người Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt có chút khó coi, Nguyệt Vô Thương này! Nhìn lại Phong Hồi Tuyết từ đầu đến cuối cười đến ấm áp, lắc đầu một lần nữa, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi. . . . . .
Thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia trừ thân thể không tốt một chút, cũng không có khuyết điểm gì, huống chi ông đã đem bảo bối ẩn giấu “Cải tử hồi sanh đan” đưa đi rồi, nên cũng không đáng ngại! Ngay sau đó nheo lại cặp mắt như hồ ly, vuốt vuốt râu, Nhị Hổ đánh nhau, còn dư lại nhất định là ưu tú nhất.
. . . . . .
Đáng thương Dạ Nguyệt Sắc từ ngày đó bởi vì một câu nói “Học nhiều Cầm Kỳ Thư Họa tu dưỡng tính tình” của cha nàng liền bị nhốt ở trong tướng phủ, bị bốn vị mẫu thân thay phiên giám sát, Cầm Kỳ Thư Họa thay nhau ra trận.
Dạ Nguyệt Sắc phiền não vuốt một thanh cổ cầm thượng hạng trước mặt , ngón tay ở trên cây đàn đảo loạn một trận. Phát ra tạp âm quả thật chỉ có thể gọi là tạp âm. Tứ nương vươn tay đè ở trên cây đàn, ôn nhu nói: “Sắc Sắc. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc đem Cầm đẩy ra, mấy ngày nay nàng cũng bị tàn phá đã không còn hình người nữa rồi! Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm ở trên Cầm, không khí như thế này nên đi dạo mới là tốt nhất.
Dạ Nguyệt Sắc thở dài, hiện tại thì quá nhớ Nguyệt Nguyệt rồi! Không biết hắn đang làm gì!
Tứ nương nhìn bộ dáng tê liệt của Dạ Nguyệt Sắc, thở dài, chính thức tuyên bố kế hoạch dưỡng thành tài đánh đàn của Dạ Nguyệt Sắc thất bại!
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên rất phiền não, ngón tay tiếp tục tàn phá trên cổ cầm thượng hạng!
Dạ Thiên cùng Phong Hồi Tuyết vừa vào viện của Dạ Nguyệt Sắc, đã nghe tiếng đàn tê tâm liệt phế kia, Dạ Thiên nhíu nhíu mày, nhìn Phong Hồi Tuyết một chút, người đó vẫn nở nụ cười thật ấm áp như gió xuân.
Dạ Nguyệt Sắc vừa nhìn thấy Dạ Thiên, vội vàng rất là vui vẻ chạy tới, kéo tay áo Dạ Thiên , “Phụ thân. . . . . . Con biết rõ ngài dụng tâm lương khổ, nhưng cha xem nè. . . . .” Dạ Nguyệt Sắc duỗi ngón tay ra, ở trước mặt Dạ Thiên lắc tới lắc lui, đều đỏ ửng!
“Ai ui, Sắc Sắc, tới cha xem một chút, làm sao ra thế này a. . . . . .” Dạ Thiên đau lòng nắm tay Dạ Nguyệt Sắc lên, cưng chìu thổi một chút.
“Vậy phụ thân à, cha cho nghỉ học đàn, có được hay không?” Dạ Nguyệt Sắc nhân cơ hội hướng về phía Dạ Thiên nói.
Dạ Thiên nhất thời thu hồi loại nụ cười cưng chiều phản xạ có điều kiện, rất là nghiêm túc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, “Sắc Sắc, lần này con nhất định phải đàn được một bài hát, nếu không. . . . . .”
Lời của Dạ Thiên còn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc ngoảnh đi, ném y phục ra Dạ Thiên, chạy đến bên người Phong Hồi Tuyết, “Mỹ. . . . . . A Tuyết!” Dạ Nguyệt Sắc kéo cánh tay Phong Hồi Tuyết, đem đầu Phong Hồi Tuyết kéo thấp xuống, tiến tới bên tai nàng nói: “Huynh dẫn ta đi chơi có được hay không?”
Phong Hồi Tuyết giữa lông mày đều là nét cười ôn nhuận , cưng chiều sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói ôn hòa vang lên ở trên đỉnh đầu của nàng: “Dạ bá bá nói nhất định sẽ đàn một bài hát, mới để cho nàng đi ra ngoài!”
Mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa dấy lên hy vọng nhất thời lần nữa giống như hoa héo rũ, Phong Hồi Tuyết ôn hòa kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, đi tới Cầm bên cạnh bàn. Đặt Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng ngồi lên ghế, đem ngón tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng lướt qua trên dây đàn. Thỉnh thoảng tiếng đàn ở đầu ngón tay vang lên, ôn nhu triền miên, giống như chủ nhân, ôn nhuận như gió.
Dạ Thiên vừa nhìn hai người kia, hướng về phía Tứ nương đứng ở một bên cười đến rất hài lòng, nháy nháy mắt, hai người mang theo nụ cười gian rón ra rón rén bỏ đi.
Một khúc đã xong, vẫn còn dư âm lượn quanh tai. Giống như mưa bụi GiangNam , triền miên không dứt; giống như hạt tương tư ởNamquốc, tương tư không ngừng.
“A Tuyết, bài hát tên này gì thế, thật là dễ nghe!” Dạ Nguyệt Sắc cười nhìn Phong Hồi Tuyết hỏi.
“Tương tư phú!” Phong Hồi Tuyết thu hồi tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói.
Tương tư phú, phú tương tư, tháng nước Đông Lưu, rơi không hết tương tư. . . . . .
“Dễ nghe, ta muốn học!” Dạ Nguyệt Sắc mặt mong đợi nhìn Phong Hồi Tuyết, Phong Hồi Tuyết cưng chiều mà cười cười , nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc gật đầu một cái.
Nếu nói danh sư xuất cao đồ, nếu nói hiệu ứng của mỹ nam. Dạ Nguyệt Sắc không đến hai ngày đã có thể đem khúc tương tư phú kia, có thể lưu loát đàn ra. Dạ Thiên rốt cuộc tạm được gật đầu một cái, thực hiện ước định cho Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài, điều kiện tiên quyết là Phong Hồi Tuyết cùng đi.
Dạ Nguyệt Sắc hung hăng hít thở không khí tự do một cái, kéo Phong Hồi Tuyết chạy ra ngoài phủ.
“Dạ tiểu thư!” Vương Duẫn có chút nhăn nhó nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ánh sao trong mắt lấp lánh. Mấy ngày gần đây luôn tìm nàng, cũng nghe gia đinh giữ cửa nói nàng đang học đàn. Hôm nay tới xem một chút, không nghĩ tới nhìn thấy nàng.
“Duẫn Chi!” Dạ Nguyệt Sắc vui sướng nắm tay Vương Duẫn lên, kéo hắn nhảy vòng vo hai vòng, bị giam trong phủ cũng khoảng mười ngày, ra ngoài cảm giác thật là thật tốt quá.
“Duẫn Chi, ngươi có nhớ ta hay không!” Không khí bên ngoài thật mát mẻ thoải mái, tâm tình của Dạ Nguyệt Sắc không khỏi tốt hẳn lên, mặt như ánh nắng mặt trời rực rỡ nhìn Vương Duẫn.
Trên mặt Vương Duẫn hiện lên hai đóa mây đỏ, tim”Thình thịch” nhảy không ngừng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tim tựa như muốn nhảy ra khác thường.
Lắp bắp nói: “Nhớ. . . . . .” , sau đó có chút e lệ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, có thể nhìn thấy nàng thật tốt.
“Vậy chúng ta đi chơi!”
. . . . . .
Cẩm Nguyệt Vương phủ, Nguyệt Vô Thương từ trong thùng tắm , miễn cưỡng mặc quần áo. Sắc mặt xem ra bình thường nhiều, ánh mắt tràn ngập nụ cười quét một vòng Nam Uyên đứng ở bên cạnh , Nam Uyên vội vàng nhảy tới.
“Chủ nhân, Sắc Sắc nhà ngài cùng mỹ nhân ca ca đi ra ngoài, đúng rồi gần đây còn học một bài thật hay, hình như có tên là Tương Tư phú gì đó, thật là sầu triền miên, chủ yếu là mỹ nhân ca ca tự tay dạy. . . . . .”
“Nói xong chưa?” Nguyệt Vô Thương mặc quần áo tử tế, trong nụ cười tràn đầy độc ác, nhíu mày, cong môi. Tương tư phú! Sầu triền miên!
Nam Uyên nhìn người nào đó, người tản mát ra một luồng khí lạnh lẽo như băng đá, Nam Uyên nhanh chóng tránh ra xa hơn, yếu ớt nói: “Vừa mới uống cải tử hồi sanh đan, nhất thời không thể động võ! Cho nên, ta cùng ngài đi ra ngoài đi dạo. . . . . .”
“Nguyệt Nguyệt, ngươi giơ tay lên!” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu đến gần Nguyệt Vô Thương, đem áo trung y khoác lên sau lưng Nguyệt Vô Thương, để cho hắn đưa tay, Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc chợt đến gần thân thể, bên trong sắc áo yếm màu xanh nhạt. . . . . . Nguyệt Vô Thương không chút nào cảm giác loại hành vi này của mình có cái gì không đúng.
Vừa miễn cưỡng đưa tay phối hợp với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc đem thắt lưng của Nguyệt Vô Thương buộc lại. Mắt quét đến chiếc quần bên cạnh, cái quần này phải mặc sao đây? Dạ Nguyệt Sắc vuốt mồ hôi trên trán, ánh mắt từ hông của Nguyệt Vô Thương chuyển qua trên gương mặt yêu nghiệt, chỉ thấy người nọ cười nhẹ nhàng, ánh mắt kia có một tia hư nhược, Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng.
Nhắm mắt lại, như sắp ra chiến trường , cầm chiếc quần màu trắng kia, nhắm mắt lại phóng khoáng kéo khăn tắm bên hông Nguyệt Vô Thương xuống, cầm quần hướng hạ thân Nguyệt Vô Thương. . . . . .
“Ah. . . . . .” Nguyệt Vô Thương mị hoặc kêu một tiếng, âm thanh mị hoặc đến mất hồn, mềm mại đến tận xương “Ưm” một tiếng. Dạ Nguyệt Sắc kinh sợ mở mắt, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Quần trong tay Dạ Nguyệt Sắc rơi xuống, vừa đúng đắp lên chỗ nào đó trên thân thể của tên yêu nghiệt kia. . Người này, quả thực là, ô ô, khốn kiếp mà!
“Sắc Sắc, bây giờ đã nhìn cạn sạch nha. . . . . .” Nguyệt Vô Thương chớp chớp đôi mắt hoa đào , ai oán mà nói: “Thấy hết là phải phụ trách, Sắc Sắc. . . . . .”
“Không phụ trách sẽ như thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc ngây ngô hỏi, dáng vẻ ngơ ngác khiến trong mắt Nguyệt Vô Thương tất cả đều là nụ cười tà ác, cùng thương yêu cưng chiều.
“Vậy thì nàng cứ nhìn cho đến khi nàng nguyện ý phụ trách mới thôi!” Lời nói sâu kín như ma âm vang lên, Dạ Nguyệt Sắc gần như muốn đập đầu vào tường.
“Tự mình mặc!” Hoàn toàn cái gì cũng không thấy nha, Dạ Nguyệt Sắc thuận thế xoay người, lại bị Nguyệt Vô Thương kéo cánh tay lại, cái tay còn lại thuận thế muốn kéo xuống bộ vị quan trọng dưới hạ thân.
Tà ác nói: “Ý của Sắc Sắc chính là muốn xem đến khi nguyện ý phụ trách mới thôi?”
“Ta đồng ý, ta đồng ý!” Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói, mặt nhăn nhó, tên yêu nghiệt này, là đồ điên có phải hay không!
“Ừ, tốt lắm, là ta tự mình mặc, hay là. . . . . .”
“Ta mặc cho ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc bi phẫn nói, có gì đặc biệt hơn người chứ , không phải giống như bức tượng khỏa thân thôi sao!
Đợi Dạ Nguyệt Sắc khó khăn như người mù sờ voi, giúp Nguyệt Vô Thương mặc quần áo xong, cả người toàn là mồ hôi.
“Sắc Sắc, cả người cũng ướt mồ hôi rồi. . . . . . Có muốn đổi bộ y phục hay không?” Nguyệt Vô Thương hảo tâm nhắc nhở.
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay bưng bít ở trước ngực, mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương, e dè hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Một triệu lượng!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nằm ở đầu giường, hơi cong môi một cái, hắn chỉ bất quá là để cho nàng đổi bộ y phục thoải mái một chút, trong cái đầu nhỏ này nghĩ cái gì vậy.
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, tựa hồ đang cố gắng suy tư, cắn cắn môi, mặt rối rắm, khiến tên yêu nghiệt nào đó nằm ở trên giường mắt híp một cái, ngay sau đó thở dài một tiếng, “Ta thấy nàng mặc y phục ướt mồ hôi, không thoải mái. . . . . . Bên cạnh trong ngăn kéo có y phục sạch sẽ, đến phòng trong đổi đi!”
Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, không để cho nàng trước mặt mọi người thay quần áo? Ngay sau đó ngượng ngùng mà hỏi: “Vậy một triệu lượng bạc. . . . . .”
“Của nàng!” Nguyệt Vô Thương che miệng, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười cưng chiều.
Dạ Nguyệt Sắc vui sướng chạy đi thay quần áo, kết quả mở tủ treo quần áo ra, kinh ngạc ngay tại chỗ, y phục này, “Nguyệt Nguyệt, không có y phục nữ a. . . . . .”
Chẳng lẽ trong tủ treo quần áo của hắn nên có y phục của nữ nhân? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, miễn cưỡng nói: “Sắc Sắc, một triệu lượng bạc. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng, cũng không phải là không có mặc qua nam trang, cởi quần áo ướt sũng xuống, cầm lấy khăn lông sạch sẽ xoa xoa, sau đó thay y phục của Nguyệt Vô Thương , Dạ Nguyệt Sắc nhìn một chút, đây cũng quá lớn rồi.
Nhăn nhăn nhó nhó đi ra, mặt mày Nguyệt Vô Thương tràn ngập nụ cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc một vòng, y phục màu trắng rộng rãi lỏng lẻo giắt trên người, ống tay áo được Dạ Nguyệt Sắc vén lên, lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn .
Nguyệt Vô Thương nhìn y phục mặc ở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, hơi cong môi một cái, gần đây Dạ tướng gia, lão hồ ly kia không an phận rồi! Ánh mắt ấm áp nhìn trên người Dạ Nguyệt Sắc, nàng chỉ có thể là của hắn.
“Nguyệt Nguyệt, có phải là kỳ quái hay không?” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu xem y phục vừa dài vừa lớn một chút, nhíu nhíu mày hỏi.
“Không có, rất đẹp mắt mà!” Nguyệt Vô Thương che miệng cười, là rất đẹp mắt , nếu như thế này mặc trở về tướng phủ thì lại càng đẹp mắt hơn.
“NamUyên!” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng kêu một tiếng, Dạ Nguyệt Sắc kéo ống tay áo thật dài, nhìn thấy bên trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, nhẹ nhàng nhảy tới bên người Nguyệt Vô Thương.
“Sắc Sắc, trời cũng đã không còn sớm nữa, về nhà sớm một chút, tránh cho Dạ tướng gia lo lắng!” Nguyệt Vô Thương mặt mang vẻ mỏi mệt, ôn nhu nói xong, ngay sau đó quay đầu, nhìn Nam Uyên nói: “Đưa Dạ tiểu thư trở về phủ!”
Nam Uyên mắt trợn trắng, trước kia đi theo sau lưng theo dõi Dạ Nguyệt Sắc cũng coi như xong, hôm nay còn phải làm cả phu xe? Bất đắc dĩ đáp một tiếng.
“Nguyệt Nguyệt, thân thể ngươi có tốt chút nào hay không?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nhớ ra mục đích hôm nay tới, vỗ vỗ cái trán, đều do tên yêu nghiệt này mà, cũng không có việc gì đi tắm làm chi, làm nàng quên khuấy đi mất.
Nguyệt Vô Thương cười cười, gật đầu một cái, hướng về phía Nam Uyên ra hiệu bằng mắt, Nam Uyên chuyển qua bên người Dạ Nguyệt Sắc, không chút để ý nói: “Dạ tiểu thư, xin mời!”
“Cái đó, Nguyệt Nguyệt, thị vệ ngoài cửa. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả nhìn người trước mắt, “Cái đó, ngày mai ta có thể tới thăm ngươi hay không?”
Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, “Người ta hai ngày nay mệt chết đi. . . . . .” Trong mắt khắp dâng lên nhu tình nồng đậm , duỗi ngón tay vuốt ve ra đôi môi, nụ hôn hôm đó rất mặn rất chát, nhưng tâm hắn lại ấm áp. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy mỏi mệt, Dạ Nguyệt Sắc tâm không cam lòng tình nguyện đi theo Nam Uyên.
Dạ Nguyệt Sắc cùng Nam Uyên vừa đi, Bắc Đường lập tức xuất hiện ở bên trong gian phòng, ánh mắt có chút chế nhạo nhìn Nguyệt Vô Thương, giơ hòm thuốc lên, lấy ngân châm ra, bắt đầu thuần thục ghim kim trích máu.
Trong xe ngựa Dạ Nguyệt Sắc bị Nam Uyên quái gở đưa về tướng phủ, Nam Uyên nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương , còn hướng về phía hắn kỳ quái phất tay một cái, sau đó đi vào trong. Nụ cười trên mặt sáng rực rỡ, chủ nhân nhà hắn gia thật đúng là, Ặc, hồ ly tu luyện thành tinh mà!
Dạ Nguyệt Sắc vừa vào đại môn, chuyển qua hành lang, đã thấy Dạ Thiên cùng với Phong Hồi Tuyết ở trong đình đánh cờ.
“Sắc Sắc, con đã trở lại!” Dạ Thiên thấy Sắc Sắc, sau đó ở trên người Dạ Nguyệt Sắc quét mấy lần, y phục này sao lại không giống với bộ ban nãy mặc ra cửa vậy?
Phong Hồi Tuyết nhìn thấy trên người Dạ Nguyệt Sắc rõ ràng mặc y phục thuộc về của nam nhân, gió xuân trong mắt dừng một chút, sau đó đem ánh mắt dời đến nơi khác, hoặc giả hắn. . . . . .
“Sắc Sắc, còn không đi thay y phục!” Sắc mặt Dạ Thiên có chút khó coi nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, không có tiền đồ a, quá không có tiền đồ rồi, mặc y phục nam tử về nhà thì thôi, nhưng cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của a Tuyết như vậy chứ, đó không phải là đem ấn tượng gì đó cũng phá hủy hết sao?
“A!” Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương ngậm miệng, không phải là mặc phục của nam nhân thôi, như thế có gì lạ đâu nhỉ?
Dạ Thiên nhìn y phục trên người Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt có chút khó coi, Nguyệt Vô Thương này! Nhìn lại Phong Hồi Tuyết từ đầu đến cuối cười đến ấm áp, lắc đầu một lần nữa, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi. . . . . .
Thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia trừ thân thể không tốt một chút, cũng không có khuyết điểm gì, huống chi ông đã đem bảo bối ẩn giấu “Cải tử hồi sanh đan” đưa đi rồi, nên cũng không đáng ngại! Ngay sau đó nheo lại cặp mắt như hồ ly, vuốt vuốt râu, Nhị Hổ đánh nhau, còn dư lại nhất định là ưu tú nhất.
. . . . . .
Đáng thương Dạ Nguyệt Sắc từ ngày đó bởi vì một câu nói “Học nhiều Cầm Kỳ Thư Họa tu dưỡng tính tình” của cha nàng liền bị nhốt ở trong tướng phủ, bị bốn vị mẫu thân thay phiên giám sát, Cầm Kỳ Thư Họa thay nhau ra trận.
Dạ Nguyệt Sắc phiền não vuốt một thanh cổ cầm thượng hạng trước mặt , ngón tay ở trên cây đàn đảo loạn một trận. Phát ra tạp âm quả thật chỉ có thể gọi là tạp âm. Tứ nương vươn tay đè ở trên cây đàn, ôn nhu nói: “Sắc Sắc. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc đem Cầm đẩy ra, mấy ngày nay nàng cũng bị tàn phá đã không còn hình người nữa rồi! Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm ở trên Cầm, không khí như thế này nên đi dạo mới là tốt nhất.
Dạ Nguyệt Sắc thở dài, hiện tại thì quá nhớ Nguyệt Nguyệt rồi! Không biết hắn đang làm gì!
Tứ nương nhìn bộ dáng tê liệt của Dạ Nguyệt Sắc, thở dài, chính thức tuyên bố kế hoạch dưỡng thành tài đánh đàn của Dạ Nguyệt Sắc thất bại!
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên rất phiền não, ngón tay tiếp tục tàn phá trên cổ cầm thượng hạng!
Dạ Thiên cùng Phong Hồi Tuyết vừa vào viện của Dạ Nguyệt Sắc, đã nghe tiếng đàn tê tâm liệt phế kia, Dạ Thiên nhíu nhíu mày, nhìn Phong Hồi Tuyết một chút, người đó vẫn nở nụ cười thật ấm áp như gió xuân.
Dạ Nguyệt Sắc vừa nhìn thấy Dạ Thiên, vội vàng rất là vui vẻ chạy tới, kéo tay áo Dạ Thiên , “Phụ thân. . . . . . Con biết rõ ngài dụng tâm lương khổ, nhưng cha xem nè. . . . .” Dạ Nguyệt Sắc duỗi ngón tay ra, ở trước mặt Dạ Thiên lắc tới lắc lui, đều đỏ ửng!
“Ai ui, Sắc Sắc, tới cha xem một chút, làm sao ra thế này a. . . . . .” Dạ Thiên đau lòng nắm tay Dạ Nguyệt Sắc lên, cưng chìu thổi một chút.
“Vậy phụ thân à, cha cho nghỉ học đàn, có được hay không?” Dạ Nguyệt Sắc nhân cơ hội hướng về phía Dạ Thiên nói.
Dạ Thiên nhất thời thu hồi loại nụ cười cưng chiều phản xạ có điều kiện, rất là nghiêm túc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, “Sắc Sắc, lần này con nhất định phải đàn được một bài hát, nếu không. . . . . .”
Lời của Dạ Thiên còn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc ngoảnh đi, ném y phục ra Dạ Thiên, chạy đến bên người Phong Hồi Tuyết, “Mỹ. . . . . . A Tuyết!” Dạ Nguyệt Sắc kéo cánh tay Phong Hồi Tuyết, đem đầu Phong Hồi Tuyết kéo thấp xuống, tiến tới bên tai nàng nói: “Huynh dẫn ta đi chơi có được hay không?”
Phong Hồi Tuyết giữa lông mày đều là nét cười ôn nhuận , cưng chiều sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói ôn hòa vang lên ở trên đỉnh đầu của nàng: “Dạ bá bá nói nhất định sẽ đàn một bài hát, mới để cho nàng đi ra ngoài!”
Mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa dấy lên hy vọng nhất thời lần nữa giống như hoa héo rũ, Phong Hồi Tuyết ôn hòa kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, đi tới Cầm bên cạnh bàn. Đặt Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng ngồi lên ghế, đem ngón tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng lướt qua trên dây đàn. Thỉnh thoảng tiếng đàn ở đầu ngón tay vang lên, ôn nhu triền miên, giống như chủ nhân, ôn nhuận như gió.
Dạ Thiên vừa nhìn hai người kia, hướng về phía Tứ nương đứng ở một bên cười đến rất hài lòng, nháy nháy mắt, hai người mang theo nụ cười gian rón ra rón rén bỏ đi.
Một khúc đã xong, vẫn còn dư âm lượn quanh tai. Giống như mưa bụi GiangNam , triền miên không dứt; giống như hạt tương tư ởNamquốc, tương tư không ngừng.
“A Tuyết, bài hát tên này gì thế, thật là dễ nghe!” Dạ Nguyệt Sắc cười nhìn Phong Hồi Tuyết hỏi.
“Tương tư phú!” Phong Hồi Tuyết thu hồi tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói.
Tương tư phú, phú tương tư, tháng nước Đông Lưu, rơi không hết tương tư. . . . . .
“Dễ nghe, ta muốn học!” Dạ Nguyệt Sắc mặt mong đợi nhìn Phong Hồi Tuyết, Phong Hồi Tuyết cưng chiều mà cười cười , nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc gật đầu một cái.
Nếu nói danh sư xuất cao đồ, nếu nói hiệu ứng của mỹ nam. Dạ Nguyệt Sắc không đến hai ngày đã có thể đem khúc tương tư phú kia, có thể lưu loát đàn ra. Dạ Thiên rốt cuộc tạm được gật đầu một cái, thực hiện ước định cho Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài, điều kiện tiên quyết là Phong Hồi Tuyết cùng đi.
Dạ Nguyệt Sắc hung hăng hít thở không khí tự do một cái, kéo Phong Hồi Tuyết chạy ra ngoài phủ.
“Dạ tiểu thư!” Vương Duẫn có chút nhăn nhó nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ánh sao trong mắt lấp lánh. Mấy ngày gần đây luôn tìm nàng, cũng nghe gia đinh giữ cửa nói nàng đang học đàn. Hôm nay tới xem một chút, không nghĩ tới nhìn thấy nàng.
“Duẫn Chi!” Dạ Nguyệt Sắc vui sướng nắm tay Vương Duẫn lên, kéo hắn nhảy vòng vo hai vòng, bị giam trong phủ cũng khoảng mười ngày, ra ngoài cảm giác thật là thật tốt quá.
“Duẫn Chi, ngươi có nhớ ta hay không!” Không khí bên ngoài thật mát mẻ thoải mái, tâm tình của Dạ Nguyệt Sắc không khỏi tốt hẳn lên, mặt như ánh nắng mặt trời rực rỡ nhìn Vương Duẫn.
Trên mặt Vương Duẫn hiện lên hai đóa mây đỏ, tim”Thình thịch” nhảy không ngừng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tim tựa như muốn nhảy ra khác thường.
Lắp bắp nói: “Nhớ. . . . . .” , sau đó có chút e lệ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, có thể nhìn thấy nàng thật tốt.
“Vậy chúng ta đi chơi!”
. . . . . .
Cẩm Nguyệt Vương phủ, Nguyệt Vô Thương từ trong thùng tắm , miễn cưỡng mặc quần áo. Sắc mặt xem ra bình thường nhiều, ánh mắt tràn ngập nụ cười quét một vòng Nam Uyên đứng ở bên cạnh , Nam Uyên vội vàng nhảy tới.
“Chủ nhân, Sắc Sắc nhà ngài cùng mỹ nhân ca ca đi ra ngoài, đúng rồi gần đây còn học một bài thật hay, hình như có tên là Tương Tư phú gì đó, thật là sầu triền miên, chủ yếu là mỹ nhân ca ca tự tay dạy. . . . . .”
“Nói xong chưa?” Nguyệt Vô Thương mặc quần áo tử tế, trong nụ cười tràn đầy độc ác, nhíu mày, cong môi. Tương tư phú! Sầu triền miên!
Nam Uyên nhìn người nào đó, người tản mát ra một luồng khí lạnh lẽo như băng đá, Nam Uyên nhanh chóng tránh ra xa hơn, yếu ớt nói: “Vừa mới uống cải tử hồi sanh đan, nhất thời không thể động võ! Cho nên, ta cùng ngài đi ra ngoài đi dạo. . . . . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook