Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!
-
Chương 31: Truyền thuyết ở Hương Sơn
"Vậy
ta gọi hắn là gì?" Dạ Nguyệt Sắc phản xạ có điều kiện nói. Gọi mỹ nhân ca
ca, không phải là tương đối thân thiết sao?
"Hắn không có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
Nguyệt Vô Thương hài lòng cười một tiếng, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ lung linh ánh sáng, mắt Dạ Nguyệt Sắc mê ly, giọng nói ôn nhu mềm mại đến tận xương, dư âm còn văng vẳng bên tai ở Dạ Nguyệt Sắc, trong đầu bồi hồi, "Vậy chúng ta đi câu cá!"
Dạ Nguyệt Sắc lập tức phản xạ có điều kiện gật đầu, hoàn toàn quên vừa mới nói qua, thích ăn cá không thích câu cá!
Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng đậm, lơ đãng toát ra sự cưng chiều, khiến cho nụ cười của hắn càng thêm chân thật, không mờ ảo như sương, hay sẽ biến mất khi ánh mặt trời ló rạng.
Dạ Nguyệt Sắc đi sau theo Nguyệt Vô Thương, đi về dòng suối nhỏ ở Hương Sơn, trong lòng đang âm thầm tính toán, Nguyệt Nguyệt không nhớ rõ chuyện hôm đó, tâm tình nàng rất tốt, rất vui vẻ đi đến bên người Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, à ngươi còn nhớ ta đã bớt nợ ngươi mười triệu lượng bạc hay không?"
"Ừ!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giương cao, thật là một cô nương tham tiền, có điều thật đáng yêu đúng không?
Dạ Nguyệt Sắc cao hứng, thời điểm tên yêu nghiệt này dễ nói chuyện thế này thật là số lượng không nhiều lắm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh sóng vai ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng ôn nhu nói lên một đôi lời, Phong Hồi Tuyết nhàn nhã cầm một cây cây gậy trúc, khí định thần nhàn nhìn mặt nước, bộ dáng kia an tĩnh đạm bạc, làm cho người ta chỉ nhìn xem một chút đã cảm thấy rất thoải mái.
Phiền nhất buồn bực nhất chính là Vương Duẫn, nhíu mày đẹp nhìn xuống suối, hận không thể nhìn ra một con cá . Dạ tiểu thư nói thích ăn cá, hắn muốn tự mình câu một con.
Lúc Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương đi vào, đã thấy cần câu của Vương Duẫn giật giật, sau đó liền nghe Vương Duẫn hưng phấn kêu một tiếng, "A Ảnh, cá đã mắc câu, mắc câu. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, dù mắc câu cũng sẽ bị bộ dạng này của ngươi hù dọa chạy mất đó.
Chỉ thấy Vương Duẫn dùng sức nhấc cần câu lên, thấy trên lưỡi câu quả nhiên có một con cá màu mỡ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn con cá ngu ngốc đó khinh bỉ nhìn một phen, như vậy cũng có thể mắc câu.
Sau đó đã nhìn thấy con cá kia cong đuôi lại, thế nhưng từ lưỡi câu vẫy rơi xuống nước, nhảy đến trong nước vui sướng chạy mất dạng, Vương Duẫn nhìn thấy cá tới tay thế nhưng vột đi mất, trong lòng quýnh lên liều mạng "Phốc thông" đã nhảy vào trong nước.
Sau đó vẫy vùng ở trong nước, liền kêu la "Dạ tiểu thư cá, a, khụ khụ, ta không biết bơi!"
"Duẫn Chi!" Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh kêu lên hốt hoảng, chỉ thấy một màu xanh nhạt lướt qua mặt nước, sau đó mang theo Vương Duẫn trở lại bên bờ, mỗ Vương sợ nước uống hai ngụm nước, lần nữa anh dũng hôn mê bất tỉnh.
"Dạ tiểu thư, Duẫn Chi chỉ vì ngươi mới nhảy vào trong nước ." Thanh âm mềm mại của Tần Khuynh nhẹ nhàng thổi qua , "Dù Dạ tiểu thư không cảm động, nhưng chiếu theo đạo nghĩa, Dạ tiểu thư cũng có thể dùng‘ hô hấp nhân tạo ’ cứu Duẫn Chi đi!"
Lời này vừa nói ra, ba nam nhân còn tỉnh ở tại chỗ cũng nhíu nhíu mày.
Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, Hồ Ly Tinh thối tha! Sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Vương Duẫn, động tác này làm cho ba nam nhân có mặt ở đây nhíu mày lần nữa.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi xỗm bên người Vương Duẫn, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Khuynh thoáng nhanh qua một tia đắc ý, mắt Nguyệt Vô Thương nheo lại, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đem đôi tay, câu lại đặt ở trước ngực Vương Duẫn , nhấn hai cái, Vương Duẫn khạc ra mấy ngụm nước, đã từ từ tỉnh lại rồi.
"Dạ tiểu thư, cá của tiểu thư, ta, ta. . . . . ." Vương Duẫn mở mắt, đã nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc gần ngay trước mắt, yếu ớt mở miệng, hắn thật quá vô dụng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ủ rũ.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn tóc mai của Vương Duẫn dính bết vào trên mặt, có chút chật vật, trong lòng có chút băn khoăn, thật ra thì nàng không thích ăn cá, bất quá đứa ngốc này ngược lại ngốc rất đáng yêu.
"Ừ, nếu Duẫn Chi câu không được cá, vậy bản tiểu thư hôm nay sẽ không ăn cá vậy !" Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ đầu Vương Duẫn, đứa nhỏ này thật là đáng yêu, "Tiểu Duẫn Chi à, hay là đi thay bộ quần áo khô trước đi!"
Lời nói của Dạ Nguyệt Sắc khiến Vương Duẫn cảm động vô cùng, cẩn thận đứng dậy đi thay quần áo rồi.
Tần Khuynh thấy kế sách mình thất bại, tròng mắt lóe lóe, treo nụ cười nhu nhược đứng ở bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt Vô Thương nhìn động tác gần gũi thân thiết của Dạ Nguyệt Sắc cùng Vương Duẫn, có tia sáng trong mắt chợt lóe lên, ngay sau đó hơi cong môi một cái.
. . . . . .
Màn đêm từ từ phủ xuống, đêm đen làm tôn lên những ánh sao lấp lánh trên khắp bầu trời, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng tiếng ve kêu, cùng tiếng vang thỉnh thoảng tuôn ra từ bếp lửa hồng bên cạnh , không khí cũng thật sự yên lặng.
Một nhóm người vây ở bên đống lửa, cầm đồ nướng gồm nhiều loại thức ăn trong tay. Vương Duẫn vì đền bù Dạ Nguyệt Sắc không ăn được cá, càng thêm đi theo làm tùy tùng, loay hoay cực kỳ cao hứng.
"Kể chuyện xưa đi!" Dạ Nguyệt Sắc ăn thịt nướng Vương Duẫn đưa tới, đột nhiên cảm thấy một nhóm người ở nơi này ngồi chỉ lo ăn thì quá nhàm chán.
"Ta sẽ kể chuyện nhé!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu tiếp theo lời của Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt ấm áp nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm trong trẻo thanh khiết như ngọc.
"Đây là một truyền thuyết về Hương Sơn, có một nàng tiên nữ, có một ngày vì hái Tiên lộ nên đi ngang qua Hương Sơn, phát hiện nước suối Hương Sơn sạch sẽ trong suốt, mơ hồ mang theo mùi thơm. Vì vậy từ ngày đó về sau, tiên nữ mỗi ngày đều tới Hương Sơn, cho đến có một ngày bị xà yêu trên Hương Sơn phát hiện, xà yêu tham luyến sắc đẹp của tiên nữ, muốn cưỡng chiếm tiên nữ làm vợ, trong lúc này thợ săn lên núi bắn chết xà yêu, cứu tiên nữ. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trên ót rớt một giọt mồ hôi, chuyện thật xưa a, "Sau đó có phải tiên nữ liền thích thợ săn kia, sau đó bọn họ yêu nhau, nhưng nhân tiên khác đường, các vị đại tiên trên thiên đình phát hiện, sau đó cứng rắn chia rẽ bọn họ, sau đó thợ săn buồn bực sầu não mà chết, tiên nữ một thân chịu hết hành hạ!"
Phong Hồi Tuyết bị Dạ Nguyệt Sắc nói huyên thuyên một trận, cũng không tức giận, ôn nhu cưng chiều nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười.
"Sắc Sắc chỉ nói đúng một chút mà thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, trong màn đêm đen kịt, ánh sáng tà ác trong mắt lúc sáng lúc tối, "Tiên nữ cùng thợ săn yêu nhau, nhưng sau khi thợ săn cứu tiên nữ, bị xà yêu cắn một cái chỉ còn thoi thóp một hơi, sau đó chết đi, cuối cùng tiên nữ mỗi ngày đều nhớ nhung, quyến luyến núi non này không muốn quay lại thiên đình, mỗi ngày khóc thút thít, nước mắt chảy thành Hương Khê, đúng rồi chính là dòng suối nhỏ vừa câu cá đó, hơn nữa nàng khóc đến mắt bị mù, mỗi ngày sẽ bay lượn chung quanh Hương Sơn, trong miệng bi thương gọi thợ săn, ừ, dường như chính là mùa này nàng ấy thường hay xuất hiện.”
Thanh âm sâu kín của Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói tiếp: "Sa y màu trắng của nàng đã bị máu của người thợ săn nhuộm hồng, khiến nàng không cách nào trở về bầu trời, dạo chơi chung quanh Hương Sơn, bởi vì nàng không nhìn thấy, cho nên ánh mắt không còn sinh khí của nàng sẽ nhìn chằm chằm nhìn người, tay lạnh như băng vuốt ve mặt của người kia, để xem thử người đó có phải là thợ săn hay không. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy sau lưng mình có một đôi đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm nàng, rùng mình một cái, ngượng ngùng cười nói: "Nguyệt Nguyệt ngươi thật hài hước. . . . . ." Vừa nói liền chờ mong nhìn Vương Duẫn, hi vọng đây là Nguyệt Vô Thương thêm thắt nói nhảm, chỉ thấy Vương Duẫn gật đầu một cái, nhìn sang Phong Hồi Tuyết, Nguyệt Lưu Ảnh, Tần Khuynh, tất cả mọi người đều gật đầu một cái.
Dạ Nguyệt Sắc như đưa đám, đêm hôm khuya khoắt sao lại kể chuyện ma quỷ làm gì chứ? Thấy ánh mắt nàng sợ hãi run rẩy, hắn hơi cong môi một cái, đem thức ăn cầm trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, dùng thanh âm chỉ vẻn vẹn hai người có thể nghe nói: "Nếu Sắc Sắc sợ, tối nay có thể tới ngủ cùng người ta mà. . . . ."
Nguyệt Nguyệt hắn tuyệt đối là cố ý!
"Hắn không có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
Nguyệt Vô Thương hài lòng cười một tiếng, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ lung linh ánh sáng, mắt Dạ Nguyệt Sắc mê ly, giọng nói ôn nhu mềm mại đến tận xương, dư âm còn văng vẳng bên tai ở Dạ Nguyệt Sắc, trong đầu bồi hồi, "Vậy chúng ta đi câu cá!"
Dạ Nguyệt Sắc lập tức phản xạ có điều kiện gật đầu, hoàn toàn quên vừa mới nói qua, thích ăn cá không thích câu cá!
Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng đậm, lơ đãng toát ra sự cưng chiều, khiến cho nụ cười của hắn càng thêm chân thật, không mờ ảo như sương, hay sẽ biến mất khi ánh mặt trời ló rạng.
Dạ Nguyệt Sắc đi sau theo Nguyệt Vô Thương, đi về dòng suối nhỏ ở Hương Sơn, trong lòng đang âm thầm tính toán, Nguyệt Nguyệt không nhớ rõ chuyện hôm đó, tâm tình nàng rất tốt, rất vui vẻ đi đến bên người Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, à ngươi còn nhớ ta đã bớt nợ ngươi mười triệu lượng bạc hay không?"
"Ừ!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giương cao, thật là một cô nương tham tiền, có điều thật đáng yêu đúng không?
Dạ Nguyệt Sắc cao hứng, thời điểm tên yêu nghiệt này dễ nói chuyện thế này thật là số lượng không nhiều lắm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh sóng vai ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng ôn nhu nói lên một đôi lời, Phong Hồi Tuyết nhàn nhã cầm một cây cây gậy trúc, khí định thần nhàn nhìn mặt nước, bộ dáng kia an tĩnh đạm bạc, làm cho người ta chỉ nhìn xem một chút đã cảm thấy rất thoải mái.
Phiền nhất buồn bực nhất chính là Vương Duẫn, nhíu mày đẹp nhìn xuống suối, hận không thể nhìn ra một con cá . Dạ tiểu thư nói thích ăn cá, hắn muốn tự mình câu một con.
Lúc Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương đi vào, đã thấy cần câu của Vương Duẫn giật giật, sau đó liền nghe Vương Duẫn hưng phấn kêu một tiếng, "A Ảnh, cá đã mắc câu, mắc câu. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, dù mắc câu cũng sẽ bị bộ dạng này của ngươi hù dọa chạy mất đó.
Chỉ thấy Vương Duẫn dùng sức nhấc cần câu lên, thấy trên lưỡi câu quả nhiên có một con cá màu mỡ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn con cá ngu ngốc đó khinh bỉ nhìn một phen, như vậy cũng có thể mắc câu.
Sau đó đã nhìn thấy con cá kia cong đuôi lại, thế nhưng từ lưỡi câu vẫy rơi xuống nước, nhảy đến trong nước vui sướng chạy mất dạng, Vương Duẫn nhìn thấy cá tới tay thế nhưng vột đi mất, trong lòng quýnh lên liều mạng "Phốc thông" đã nhảy vào trong nước.
Sau đó vẫy vùng ở trong nước, liền kêu la "Dạ tiểu thư cá, a, khụ khụ, ta không biết bơi!"
"Duẫn Chi!" Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh kêu lên hốt hoảng, chỉ thấy một màu xanh nhạt lướt qua mặt nước, sau đó mang theo Vương Duẫn trở lại bên bờ, mỗ Vương sợ nước uống hai ngụm nước, lần nữa anh dũng hôn mê bất tỉnh.
"Dạ tiểu thư, Duẫn Chi chỉ vì ngươi mới nhảy vào trong nước ." Thanh âm mềm mại của Tần Khuynh nhẹ nhàng thổi qua , "Dù Dạ tiểu thư không cảm động, nhưng chiếu theo đạo nghĩa, Dạ tiểu thư cũng có thể dùng‘ hô hấp nhân tạo ’ cứu Duẫn Chi đi!"
Lời này vừa nói ra, ba nam nhân còn tỉnh ở tại chỗ cũng nhíu nhíu mày.
Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, Hồ Ly Tinh thối tha! Sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Vương Duẫn, động tác này làm cho ba nam nhân có mặt ở đây nhíu mày lần nữa.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi xỗm bên người Vương Duẫn, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Khuynh thoáng nhanh qua một tia đắc ý, mắt Nguyệt Vô Thương nheo lại, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đem đôi tay, câu lại đặt ở trước ngực Vương Duẫn , nhấn hai cái, Vương Duẫn khạc ra mấy ngụm nước, đã từ từ tỉnh lại rồi.
"Dạ tiểu thư, cá của tiểu thư, ta, ta. . . . . ." Vương Duẫn mở mắt, đã nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc gần ngay trước mắt, yếu ớt mở miệng, hắn thật quá vô dụng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ủ rũ.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn tóc mai của Vương Duẫn dính bết vào trên mặt, có chút chật vật, trong lòng có chút băn khoăn, thật ra thì nàng không thích ăn cá, bất quá đứa ngốc này ngược lại ngốc rất đáng yêu.
"Ừ, nếu Duẫn Chi câu không được cá, vậy bản tiểu thư hôm nay sẽ không ăn cá vậy !" Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ đầu Vương Duẫn, đứa nhỏ này thật là đáng yêu, "Tiểu Duẫn Chi à, hay là đi thay bộ quần áo khô trước đi!"
Lời nói của Dạ Nguyệt Sắc khiến Vương Duẫn cảm động vô cùng, cẩn thận đứng dậy đi thay quần áo rồi.
Tần Khuynh thấy kế sách mình thất bại, tròng mắt lóe lóe, treo nụ cười nhu nhược đứng ở bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt Vô Thương nhìn động tác gần gũi thân thiết của Dạ Nguyệt Sắc cùng Vương Duẫn, có tia sáng trong mắt chợt lóe lên, ngay sau đó hơi cong môi một cái.
. . . . . .
Màn đêm từ từ phủ xuống, đêm đen làm tôn lên những ánh sao lấp lánh trên khắp bầu trời, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng tiếng ve kêu, cùng tiếng vang thỉnh thoảng tuôn ra từ bếp lửa hồng bên cạnh , không khí cũng thật sự yên lặng.
Một nhóm người vây ở bên đống lửa, cầm đồ nướng gồm nhiều loại thức ăn trong tay. Vương Duẫn vì đền bù Dạ Nguyệt Sắc không ăn được cá, càng thêm đi theo làm tùy tùng, loay hoay cực kỳ cao hứng.
"Kể chuyện xưa đi!" Dạ Nguyệt Sắc ăn thịt nướng Vương Duẫn đưa tới, đột nhiên cảm thấy một nhóm người ở nơi này ngồi chỉ lo ăn thì quá nhàm chán.
"Ta sẽ kể chuyện nhé!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu tiếp theo lời của Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt ấm áp nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm trong trẻo thanh khiết như ngọc.
"Đây là một truyền thuyết về Hương Sơn, có một nàng tiên nữ, có một ngày vì hái Tiên lộ nên đi ngang qua Hương Sơn, phát hiện nước suối Hương Sơn sạch sẽ trong suốt, mơ hồ mang theo mùi thơm. Vì vậy từ ngày đó về sau, tiên nữ mỗi ngày đều tới Hương Sơn, cho đến có một ngày bị xà yêu trên Hương Sơn phát hiện, xà yêu tham luyến sắc đẹp của tiên nữ, muốn cưỡng chiếm tiên nữ làm vợ, trong lúc này thợ săn lên núi bắn chết xà yêu, cứu tiên nữ. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trên ót rớt một giọt mồ hôi, chuyện thật xưa a, "Sau đó có phải tiên nữ liền thích thợ săn kia, sau đó bọn họ yêu nhau, nhưng nhân tiên khác đường, các vị đại tiên trên thiên đình phát hiện, sau đó cứng rắn chia rẽ bọn họ, sau đó thợ săn buồn bực sầu não mà chết, tiên nữ một thân chịu hết hành hạ!"
Phong Hồi Tuyết bị Dạ Nguyệt Sắc nói huyên thuyên một trận, cũng không tức giận, ôn nhu cưng chiều nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười.
"Sắc Sắc chỉ nói đúng một chút mà thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, trong màn đêm đen kịt, ánh sáng tà ác trong mắt lúc sáng lúc tối, "Tiên nữ cùng thợ săn yêu nhau, nhưng sau khi thợ săn cứu tiên nữ, bị xà yêu cắn một cái chỉ còn thoi thóp một hơi, sau đó chết đi, cuối cùng tiên nữ mỗi ngày đều nhớ nhung, quyến luyến núi non này không muốn quay lại thiên đình, mỗi ngày khóc thút thít, nước mắt chảy thành Hương Khê, đúng rồi chính là dòng suối nhỏ vừa câu cá đó, hơn nữa nàng khóc đến mắt bị mù, mỗi ngày sẽ bay lượn chung quanh Hương Sơn, trong miệng bi thương gọi thợ săn, ừ, dường như chính là mùa này nàng ấy thường hay xuất hiện.”
Thanh âm sâu kín của Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói tiếp: "Sa y màu trắng của nàng đã bị máu của người thợ săn nhuộm hồng, khiến nàng không cách nào trở về bầu trời, dạo chơi chung quanh Hương Sơn, bởi vì nàng không nhìn thấy, cho nên ánh mắt không còn sinh khí của nàng sẽ nhìn chằm chằm nhìn người, tay lạnh như băng vuốt ve mặt của người kia, để xem thử người đó có phải là thợ săn hay không. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy sau lưng mình có một đôi đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm nàng, rùng mình một cái, ngượng ngùng cười nói: "Nguyệt Nguyệt ngươi thật hài hước. . . . . ." Vừa nói liền chờ mong nhìn Vương Duẫn, hi vọng đây là Nguyệt Vô Thương thêm thắt nói nhảm, chỉ thấy Vương Duẫn gật đầu một cái, nhìn sang Phong Hồi Tuyết, Nguyệt Lưu Ảnh, Tần Khuynh, tất cả mọi người đều gật đầu một cái.
Dạ Nguyệt Sắc như đưa đám, đêm hôm khuya khoắt sao lại kể chuyện ma quỷ làm gì chứ? Thấy ánh mắt nàng sợ hãi run rẩy, hắn hơi cong môi một cái, đem thức ăn cầm trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, dùng thanh âm chỉ vẻn vẹn hai người có thể nghe nói: "Nếu Sắc Sắc sợ, tối nay có thể tới ngủ cùng người ta mà. . . . ."
Nguyệt Nguyệt hắn tuyệt đối là cố ý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook