"Ta mặc kệ, chàng nói nhanh, nếu không ta sẽ phát cáu!" Lăng Tuyết Mạn chu mỏ, ngón tay nhỏ nhắn chọt Mạc Kỳ Hàn, tăng uy hiếp: "Hừ hừ, không nói ta sẽ không gả cho chàng!"

"Lăng Tuyết Mạn!"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn tái đi, rống cả tên cả họ một tiếng, xoay người một cái áp Lăng Tuyết Mạn ở dưới thân thể, âm trầm nói: "Nàng nói cái gì? Nàng không gả cho ta, thử hỏi ông trời xem có nam nhân nhân nào dám cưới nàng? Ai dám có lá gan này, trước tiên hỏi cái đầu trên cổ hắn một chút!"

"Ách chàng nặng chết đi, xuống dưới! Không gả cho chàng, nhất định phải gả người khác sao? Ta không biết đi làm ni cô sao?" Lăng Tuyết Mạn buồn bực xô đẩy, không cam lòng yếu thế.

"Hừ, vậy chỉ sợ cho nàng tự ra bạc, tự mình làm công, xây cho mình một tòa am ni cô!" Mạc Kỳ Hàn hừ cái mũi, nằm nghiêng thân.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác nói: "Vì sao?"

"Bản công tử ban một mệnh lệnh ra, trừ khi là chán sống, nếu không trụ trì am ni cô nào dám chứa nàng?" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, để nàng gối lên ngực hắn, ôm chặt eo nhỏ của nàng, "Đừng hỏi nhiều như vậy, biết sớm cũng đâu có ý nghĩa gì? Về sau nói cho nàng nghe không được sao?"

"Ây da, không xong, ta đã nhịn không hỏi chàng chuyện khác, chỉ cái vấn đề này, chàng thỏa mãn ta được không? Chàng nói cho ta trong chữ đó có phải ngầm có tên của chàng không?" Mạnh bạo không được, Lăng Tuyết Mạn đổi sang mềm yếu, hôm nay nàng phải moi ra được một chút, nếu không thực xin lỗi công nàng nghiên cứu một năm rưỡi!

Mạc Kỳ Hàn đầu hàng, mở miệng năn nỉ, "Mạn Mạn, ta mệt, ngủ một hồi đi."

"Không được! Chàng không nói sẽ không cho ngủ!"

"Mạn Mạn"

"Không được! Chàng không nói đừng nghĩ gặp mặt ta! Nếu dám cường bạo ta, ta... ta bỏ chạy chạy cho chàng xem!"

Trên trán Mạc Kỳ Hàn dày đặc gân đen, cắn răng nói: "Nàng thật muốn biết? Nếu ta nói, nàng liền an phận chờ ta sao?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, vội gật đầu.

"Được, nàng đoán đúng, ba chữ đó có tên của ta." Mạc Kỳ Hàn hí mắt nói: "Nàng biết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, hễ là việc tư của hai ta cũng không thể nói với người khác."

"Thật sao? Ha ha, cái này chàng không cần dặn ta, ta chắc chắn sẽ không nói, hồi Tam Vương gia hỏi ta có biết tướng quân mặt lạnh Mạc Quân Lâm hay không, còn hỏi nam nhân ta yêu rốt cuộc là ai, một chữ ta cũng chưa nói! Ta chỉ nói ai ta cũng không yêu, đối với tướng quân ta càng không biết, ha ha!"

Lăng Tuyết Mạn cao hứng, đột nhiên nhớ lại chuyện đêm đó Mạc Kỳ Minh hôn nàng, vội ngừng lại, may là trong bóng đêm, Mạc Kỳ Hàn nhìn không thấy sắc mặt nàng đỏ lên, nhưng nàng chột dạ khẩn trương đổ mồ hôi, không đợi Mạc Kỳ Hàn hỏi, vội nói sang chuyện khác, "Như vậy, trong ba chữ đó, chữ nào là tên chàng? "Nhớ" chắc không phải, là "hàn" hay là "sương"?"

"Không nói, Mạn Mạn nàng đừng tham a!" Trong bóng đêm, mắt Mạc Kỳ Hàn dần dần tối lại.

Không nói ra, không có nghĩa là hắn không biết!

Đêm đó, có một đôi mắt luôn luôn theo dõi, lúcMạc Kỳ Minh hôn Lăng Tuyết Mạn, hắn tức giận tung một cước muốn đi ra ngoài, nhưng Lăng Tuyết Mạn phản ứng cũng mau, sau khi Lăng Tuyết Mạn đẩy Mạc Kỳ Minh ra, hắn liền bắt buộc bản thân mình thu chân về, yên lặng xem xét!

Mà người này, là Mạc Kỳ Lâm! Đương nhiên, lúc ở biên quan hắn đã nói cho Mạc Kỳ Hàn!

Lăng Tuyết Mạn thất vọng kêu rên, "Nói đi nói lại, cái gì ta cũng không biết! Hãy nói một chút chàng họ gì đi, lão công, van cầu chàng!"

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, để tránh cho Lăng Tuyết Mạn dây dưa không dứt, suy nghĩ một chút nói: "Họ ta cũng giống họ nàng!"

"Cái gì? Cùng họ với ta? Cũng họ Lăng?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc không thôi, tiện đà chậc lưỡi, "Cư nhiên cũng họ Lăng! Hàn Sương, chàng tên là Lăng Hàn Sương sao?"

"Ách, xem như vậy đi." Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút vài cái, đáp lung tung.

Lăng Tuyết Mạn nghe vậy cao hứng, "Hì hì, thật là dễ nghe! Chàng hiện tại tốt rồi, ban đầu lạnh giống khối băng, người ta nói một câu không đúng chàng liền tức giận, tự đại tự kỷ, rất cuồng ngạo, một câu ôn nhu cũng không nói, thật sự là sương lạnh đó! Ha ha, hiện tại biểu hiện cũng không tệ, nói rõ bổn tiểu thư cải tạo thành công!"

"Thật không?" Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cắn răng.

"Chính là vậy! Haiz, đúng rồi, hai ta đều họ Lăng, về sau nếu ta có thể sinh em bé, a, ta muốn cho đặt tên cho bé, nếu như là bé trai, kêu là Lăng Tiêu! Có nhiều khí thế a! Nếu như là bé gái, kêu là Lăng Vũ! Ha ha ta là tuyết, con gái là mưa, chàng là sương, rất hài hòa a!" Lăng Tuyết Mạn càng nói càng kích động, ước mơ cuộc sống tương lai hạnh phúc, khắp đáy mắt đều là ý cười.

Không biết, cha đứa nhỏ tương lai của nàng lại đen mặt đến có thể nhỏ ra mực đây!

Đáng chết, Lăng Tiêu, Lăng Vũ, vậy Lăng Bắc Nguyên còn không sướng chết sao!

Mạc Kỳ Hàn tức giận gần như muốn thở không nổi, họ hắn là quốc họ Đại Minh, con trai con gái hắn là hoàng tử công chúa, đương nhiên lại như vậy!

"Tình nhân, tại sao chàng không nói chuyện?" Lăng Tuyết Mạnphát hiện chỉ có thể nghe được cha của con nàng dồn dập thở, lại nghe không được lời nói, không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Không có lời nào để nói!" Mạc Kỳ Hàn cắn răng nhảy ra mấy chữ.

"Ách, chàng thích tên ta đặt không?" Lăng Tuyết Mạn thấy không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp hỏi thăm.

Mạc Kỳ Hàn dở khóc dở cười, "Chuyện đăt yên hiện tại quá sớm, chờ nàng mang thai sinh con rồi đặt cũng không muộn, đặt tên còn muốn xem ngày sinh tháng đẻ mà!"

"À, người ta tưởng tượng một chút thôi." Lăng Tuyết Mạn chu chu môi, tay trắng bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, làm nũng: "Ta về sau gọi chàng là gì? Kêu là Hàn Sương sao? Hay là Hàn? Sương? Hàn ca ca? Già? Cái này sao giống Hàn ca ca của Liễu Ngô Đồng vậy? Khụ khụ, ta cứ gọi chàng là Tình nhân đi, tên phu quân ta cũng có chữ "hàn", xung đột sẽ không tốt, ta sợ bị sét đánh!"

Mạc Kỳ Hàn suýt nữa cắn đầu lưỡi, sắc mặt khó xem, chính là hắn không phản bác được! Bất quá, "Mạn Mạn, đừng kêu Hàn ca ca, hơi khó nghe, kêu Tình nhân đi."

"A, đúng vậy, ta cũng không muốn kêu giống Ngô Đồng, Hàn ca ca của nàng ta đã chết, ta mới không gọi theo điềm xấu như vậy, Tình nhân của ta sống lâu trăm tuổi, phải không?" Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào.

"Đương nhiên, Mạn Mạn của ta cũng sống lâu trăm tuổi!"

Mạc Kỳ Hàn sủng nịch mỉm cười, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, trời lại sáng vài phần, biết rõ sau khi lâm triều còn phải đến thư phòng bắt đầu xử lý chính sự, hắn cả đêm không ngủ, cũng không muốn nhắm mắt lại, bàn tay to lại bắt đầu chạy ở trên thân thể mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, trong mắt nhè nhẹ dâng lên tà khí, "Mạn Mạn, ta lại muốn nàng một lần nữa được không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương