Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác
-
Chương 329
"Mạn Mạn..." Trong lòng Mạc Kỳ Hàn ồ ồ nảy lên dòng nước ấm, vạn lời muốn nói bị nghẹn ở trong cổ họng, phát không ra một âm.
"Đốt đèn a!" Lăng Tuyết Mạn thúc giục một câu, thấy Mạc Kỳ Hàn còn không động, buồn bực vươn hai tay dùng sức đẩy hắn xuống giường, tức giận gầm nhẹ, "Cút cút cút! Ta không muốn nhìn thấy chàng, một chút cũng không muốn!"
"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào một câu, đột nhiên đem thân thể trần truồng của nàng ôm vào trong lòng, cánh tay tráng kiện gắt gao ôm eo nàng, cằm để ở trên vai nàng, nước mắt nóng bỏng lại rơi, "Mạn Mạn, nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông giờ khắc này, rốt cục, rốt cục có thể lại ôm nàng, không đuổi ta đi được không?"
Lăng Tuyết Mạn đánh đấm cái lưng chắc nịch kia, toàn bộ ủy khuất trong lòng đều phát tiết ra, "Chàng gạt người! Chàng căn bản không nhớ ta, chàng nói một năm, ta chờ chàng một năm, nhưng chàng gạt ta, chàng có biết chờ mỗi một ngày trong lòng ta là cái mùi vị gì sao? Ta đợi hơn nửa năm... Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Ah... Ah..."
"Mạn Mạn, vì tình thế, thực xin lỗi thực xin lỗi..." Mạc Kỳ Hàn đau lòng không biết làm sao, chỉ có thể ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, khiến thân mình thơm mềm của nàng dán thật chặt thân thể hắn, nơi nào đó, lập tức nóng rực như lửa cháy lan ra đồng cỏ lửa, không cách nào ức chế, giờ phút này, hắn không bao giờ muốn ẩn nhẫn nữa, nâng mặt nàng lên, cúi đầu dán lên cánh môi mềm mại của nàng, hôn nàng thật sâu...
Đây là dồn nén của vô số lần hôn môi nàng trong mộng, thơm ngọt như đêm ly biệt đó, khiến hắn quyến luyến...
Nhưng, Lăng Tuyết Mạn chỉ ngốc trệ vài giây, liền kháng cự lên, hai tay dùng sức xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu, khép môi không cho lưỡi của hắn xâm nhập, từ chối như vậy, làm trong lòng Mạc Kỳ Hàn lập tức hoảng loạn lên, đang lúc ngẩn ra, bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, mà nàng cũng lui rất xa, thở hổn hển trừng mắt hắn!
"Mạn Mạn, nàng... nàng không yêu ta?" Mạc Kỳ Hàn hỏi hết sức nhẹ, không hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim đập nhanh hơn.
"Không cho chàng hôn ta!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, cường ngạnh nói: "Đốt đèn! Không băng tay cũng đừng nghĩ chạm vào ta một chút!"
"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn biến thành màu đen, nhẫn nại trấn an: "Thật sự không có việc gì, nàng đừng lo lắng."
"Thúi lắm!" Lăng Tuyết Mạn bị tức giận làm choáng váng đầu, kéo một cái gối ném tới, quát: "Cút nhanh lên! Bà cô đây không muốn nghe chàng nói chuyện, không muốn nhìn thấy chàng!"
"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn nhức đầu, hắn là đương triều thái tử, Hoàng đế tương lai, ở trong mắt nàng, chỉ là cọng lông thôi! Châm chước một chút, thấy Lăng Tuyết Mạn không có tí ti thoái nhượng, vì "tính" phúc, phục tùng đi!
Thở dài một hơi, Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đồng thời cũng cảm động, nàng coi trọng hắn như vậy, khiến cho hắn cảm thấy hết thảy quyết định gạt nàng là đúng, nếu nàng biết tình cảnh của hắn, vậy còn không khẩn trương sợ hãi lo lắng sao?
Hai chân xuống giường, muốn đứng lên, Mạc Kỳ Hàn lại liếc mắt chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mạn Mạn, có thương lượng không?" Khó như vậy gặp nhau một đêm, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc vặt vãnh như băng tay.
"Không có!" Lăng Tuyết Mạn trả lời, ngữ khí kiên định.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Vậy nàng trước nằm xuống đắp kín mền, đừng cảm lạnh."
Lăng Tuyết Mạn chưa lên tiếng trả lời, lại chui vào chăn.
Cất bước đi ra gian ngoài đốt đèn, nhìn mu bàn tay, giữa hai dấu răng rách da, chỉ chảy một chút máu, Mạc Kỳ Hàn tùy tay xé một khối vải ở vạt áo, buộc lại, cười, lại tắt đèn đi vào.
"Tốt lắm, nàng muốn kiểm tra hay không?" Đưa tay vươn đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười hỏi.
Lăng Tuyết Mạn đưa thay sờ sờ, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, tự trách không thôi, "Tình nhân, khẳng định rất đau đi, chính ta cắn bản thân mình một ngụm nhỏ còn cảm thấy đau, cắn chàng sâu như vậy, ta thật sự là giận đến hồ đồ rồi!"
"Ta là nam nhân, da thô thịt dày, lại là người luyện võ, chút thương tổn ấy chỉ xem như mưa bụi, nhưng còn nàng, cắn mình làm cái gì?" Mạc Kỳ Hàn nói xong, dựa ở đầu giường, khẽ xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, trách cứ.
"Ta nhớ chàng hết sức, khổ sở trong lòng, lại sợ người khác nhìn ra, liền cắn mình một chút, nhắc nhở mình phải làm bộ cao hứng, phải cười vui vẻ." Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, lại đột nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nắm tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: "Tình nhân, chàng trở về còn đi không? Nếu chàng đi, mang ta cùng đi được chứ?"
"Mạn Mạn, ta không đi, lần này trở về không bao giờ đi nữa, coi chừng nàng, cưới nàng." Mạc Kỳ Hàn ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, đăth nàng gối lên chân hắn, khóe miệng tươi cười, tình yêu sâu nồng.
"Cưới ta?" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc một chút, bò dậy nói: "Chàng bây giờ có thể cưới ta sao? Nhưng, nhưng Hoàng thượng hôm nay ám chỉ ta, muốn cho ta tái giá với tướng quân mang mặt nạ đó! Vậy phải làm sao bây giờ? Tình nhân, chàng vẫn là mang ta bỏ trốn đi, chúng ta tìm một chỗ không ai biết, cũng không cần trở lại kinh thành, chờ thêm mấy năm, lời đồn trôi qua, chúng ta lại vụng trộm trở về gặp cha nương chàng, thế nào a?"
"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút run rẩy, phụ hoàng đây không phải là thêm phiền sao? Cau mày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, dùng chăn mỏng bao thân thể của nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cần bỏ trốn, ta sao có thể để nàng không danh không phận đi theo ta? Ta không chỉ muốn kết hôn nàng, còn muốn oanh oanh liệt liệt cưới nàng, làm cho người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của ta, Mạn Mạn, lại chờ ta một đoạn thời gian được không?"
"Nhưng, Tình nhân chúng ta, chúng ta... Ta thật sự không biết chàng muốn cưới ta thế nào, ta chỉ sợ Hoàng thượng tức giận giết chàng a!" Lăng Tuyết Mạn lo lắng không thôi, ôm chặt lưng Mạc Kỳ Hàn, "Tình nhân thôi đi, ta không muốn hư danh này nọ, ta chỉ muốn chàng, một năm nay ta đợi buồn muốn chết, cái gì danh phận, cái gì kiệu tám người khiêng, đều không bằng có chàng thật sự ở bên cạnh ta."
Mạc Kỳ Hàn vỗ nhẹ lưng Lăng Tuyết Mạn, lại cười nói: "Mạn Mạn, đây là điều nam nhân nên làm cho nữ nhân, ta sao có thể ủy khuất nàng? Nàng chớ nghĩ loạn, hiện tại ta đã trở về, mỗi ngày nàng vui vẻ là tốt rồi, hết thảy đều giao cho ta, không được lại đa sầu đa cảm, phiền muộn buồn bực, biết chưa?"
"Tình nhân... Chàng có chuẩn bị nói cho ta cái gì không? Ví dụ như một năm nay chàng ở nơi nào? Đang làm cái gì? Vì sao chỉ viết cho ta một phong thơ? Vì sao khéo như vậy, ngày đó quân nam chinh xuất chinh chàng cũng đi, hôm nay quân nam chinh trở về chàng cũng trở về?" Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Không, cái gì ta cũng không chuẩn bị nói cho nàng biết, chúng ta hẹn đêm động phòng hoa chúc sẽ trao đổi bí mật, còn nhớ không? Giống như ta rất kỳ quái nàng sao lại không biết chữ, không biết viết làm cho Hoa Mai bà bà viết giùm, bởi vì theo ta được biết, ba người con gái của Lăng Bắc Nguyên mặc dù không thể nói là tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng đọc sách biết chữ là không vấn đề, đây là sao?"
"Đốt đèn a!" Lăng Tuyết Mạn thúc giục một câu, thấy Mạc Kỳ Hàn còn không động, buồn bực vươn hai tay dùng sức đẩy hắn xuống giường, tức giận gầm nhẹ, "Cút cút cút! Ta không muốn nhìn thấy chàng, một chút cũng không muốn!"
"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào một câu, đột nhiên đem thân thể trần truồng của nàng ôm vào trong lòng, cánh tay tráng kiện gắt gao ôm eo nàng, cằm để ở trên vai nàng, nước mắt nóng bỏng lại rơi, "Mạn Mạn, nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông giờ khắc này, rốt cục, rốt cục có thể lại ôm nàng, không đuổi ta đi được không?"
Lăng Tuyết Mạn đánh đấm cái lưng chắc nịch kia, toàn bộ ủy khuất trong lòng đều phát tiết ra, "Chàng gạt người! Chàng căn bản không nhớ ta, chàng nói một năm, ta chờ chàng một năm, nhưng chàng gạt ta, chàng có biết chờ mỗi một ngày trong lòng ta là cái mùi vị gì sao? Ta đợi hơn nửa năm... Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Ah... Ah..."
"Mạn Mạn, vì tình thế, thực xin lỗi thực xin lỗi..." Mạc Kỳ Hàn đau lòng không biết làm sao, chỉ có thể ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, khiến thân mình thơm mềm của nàng dán thật chặt thân thể hắn, nơi nào đó, lập tức nóng rực như lửa cháy lan ra đồng cỏ lửa, không cách nào ức chế, giờ phút này, hắn không bao giờ muốn ẩn nhẫn nữa, nâng mặt nàng lên, cúi đầu dán lên cánh môi mềm mại của nàng, hôn nàng thật sâu...
Đây là dồn nén của vô số lần hôn môi nàng trong mộng, thơm ngọt như đêm ly biệt đó, khiến hắn quyến luyến...
Nhưng, Lăng Tuyết Mạn chỉ ngốc trệ vài giây, liền kháng cự lên, hai tay dùng sức xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu, khép môi không cho lưỡi của hắn xâm nhập, từ chối như vậy, làm trong lòng Mạc Kỳ Hàn lập tức hoảng loạn lên, đang lúc ngẩn ra, bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, mà nàng cũng lui rất xa, thở hổn hển trừng mắt hắn!
"Mạn Mạn, nàng... nàng không yêu ta?" Mạc Kỳ Hàn hỏi hết sức nhẹ, không hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim đập nhanh hơn.
"Không cho chàng hôn ta!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, cường ngạnh nói: "Đốt đèn! Không băng tay cũng đừng nghĩ chạm vào ta một chút!"
"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn biến thành màu đen, nhẫn nại trấn an: "Thật sự không có việc gì, nàng đừng lo lắng."
"Thúi lắm!" Lăng Tuyết Mạn bị tức giận làm choáng váng đầu, kéo một cái gối ném tới, quát: "Cút nhanh lên! Bà cô đây không muốn nghe chàng nói chuyện, không muốn nhìn thấy chàng!"
"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn nhức đầu, hắn là đương triều thái tử, Hoàng đế tương lai, ở trong mắt nàng, chỉ là cọng lông thôi! Châm chước một chút, thấy Lăng Tuyết Mạn không có tí ti thoái nhượng, vì "tính" phúc, phục tùng đi!
Thở dài một hơi, Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đồng thời cũng cảm động, nàng coi trọng hắn như vậy, khiến cho hắn cảm thấy hết thảy quyết định gạt nàng là đúng, nếu nàng biết tình cảnh của hắn, vậy còn không khẩn trương sợ hãi lo lắng sao?
Hai chân xuống giường, muốn đứng lên, Mạc Kỳ Hàn lại liếc mắt chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mạn Mạn, có thương lượng không?" Khó như vậy gặp nhau một đêm, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc vặt vãnh như băng tay.
"Không có!" Lăng Tuyết Mạn trả lời, ngữ khí kiên định.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Vậy nàng trước nằm xuống đắp kín mền, đừng cảm lạnh."
Lăng Tuyết Mạn chưa lên tiếng trả lời, lại chui vào chăn.
Cất bước đi ra gian ngoài đốt đèn, nhìn mu bàn tay, giữa hai dấu răng rách da, chỉ chảy một chút máu, Mạc Kỳ Hàn tùy tay xé một khối vải ở vạt áo, buộc lại, cười, lại tắt đèn đi vào.
"Tốt lắm, nàng muốn kiểm tra hay không?" Đưa tay vươn đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười hỏi.
Lăng Tuyết Mạn đưa thay sờ sờ, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, tự trách không thôi, "Tình nhân, khẳng định rất đau đi, chính ta cắn bản thân mình một ngụm nhỏ còn cảm thấy đau, cắn chàng sâu như vậy, ta thật sự là giận đến hồ đồ rồi!"
"Ta là nam nhân, da thô thịt dày, lại là người luyện võ, chút thương tổn ấy chỉ xem như mưa bụi, nhưng còn nàng, cắn mình làm cái gì?" Mạc Kỳ Hàn nói xong, dựa ở đầu giường, khẽ xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, trách cứ.
"Ta nhớ chàng hết sức, khổ sở trong lòng, lại sợ người khác nhìn ra, liền cắn mình một chút, nhắc nhở mình phải làm bộ cao hứng, phải cười vui vẻ." Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, lại đột nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nắm tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: "Tình nhân, chàng trở về còn đi không? Nếu chàng đi, mang ta cùng đi được chứ?"
"Mạn Mạn, ta không đi, lần này trở về không bao giờ đi nữa, coi chừng nàng, cưới nàng." Mạc Kỳ Hàn ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, đăth nàng gối lên chân hắn, khóe miệng tươi cười, tình yêu sâu nồng.
"Cưới ta?" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc một chút, bò dậy nói: "Chàng bây giờ có thể cưới ta sao? Nhưng, nhưng Hoàng thượng hôm nay ám chỉ ta, muốn cho ta tái giá với tướng quân mang mặt nạ đó! Vậy phải làm sao bây giờ? Tình nhân, chàng vẫn là mang ta bỏ trốn đi, chúng ta tìm một chỗ không ai biết, cũng không cần trở lại kinh thành, chờ thêm mấy năm, lời đồn trôi qua, chúng ta lại vụng trộm trở về gặp cha nương chàng, thế nào a?"
"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút run rẩy, phụ hoàng đây không phải là thêm phiền sao? Cau mày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, dùng chăn mỏng bao thân thể của nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cần bỏ trốn, ta sao có thể để nàng không danh không phận đi theo ta? Ta không chỉ muốn kết hôn nàng, còn muốn oanh oanh liệt liệt cưới nàng, làm cho người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của ta, Mạn Mạn, lại chờ ta một đoạn thời gian được không?"
"Nhưng, Tình nhân chúng ta, chúng ta... Ta thật sự không biết chàng muốn cưới ta thế nào, ta chỉ sợ Hoàng thượng tức giận giết chàng a!" Lăng Tuyết Mạn lo lắng không thôi, ôm chặt lưng Mạc Kỳ Hàn, "Tình nhân thôi đi, ta không muốn hư danh này nọ, ta chỉ muốn chàng, một năm nay ta đợi buồn muốn chết, cái gì danh phận, cái gì kiệu tám người khiêng, đều không bằng có chàng thật sự ở bên cạnh ta."
Mạc Kỳ Hàn vỗ nhẹ lưng Lăng Tuyết Mạn, lại cười nói: "Mạn Mạn, đây là điều nam nhân nên làm cho nữ nhân, ta sao có thể ủy khuất nàng? Nàng chớ nghĩ loạn, hiện tại ta đã trở về, mỗi ngày nàng vui vẻ là tốt rồi, hết thảy đều giao cho ta, không được lại đa sầu đa cảm, phiền muộn buồn bực, biết chưa?"
"Tình nhân... Chàng có chuẩn bị nói cho ta cái gì không? Ví dụ như một năm nay chàng ở nơi nào? Đang làm cái gì? Vì sao chỉ viết cho ta một phong thơ? Vì sao khéo như vậy, ngày đó quân nam chinh xuất chinh chàng cũng đi, hôm nay quân nam chinh trở về chàng cũng trở về?" Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Không, cái gì ta cũng không chuẩn bị nói cho nàng biết, chúng ta hẹn đêm động phòng hoa chúc sẽ trao đổi bí mật, còn nhớ không? Giống như ta rất kỳ quái nàng sao lại không biết chữ, không biết viết làm cho Hoa Mai bà bà viết giùm, bởi vì theo ta được biết, ba người con gái của Lăng Bắc Nguyên mặc dù không thể nói là tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng đọc sách biết chữ là không vấn đề, đây là sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook